Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-372
Chương 372: Cuộc chiến giữa các cường giả Minh Cảnh, suy đoán của Để Khâm
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Chỉ thấy lúc này trên quảng trường trong điện Hùng Loan đã tấp nập biển người, binh tướng nhiều như mây, mấy ngàn cấm vệ quân tiến vào trong hoàng thành, vây kín toàn bộ điện Hùng Loan, tay cầm đao thương, dàn trận sẵn sàng đón quân địch!
Mà những người dẫn đầu cấm vệ quân đi phía trước lại là ba anh em Để Khâm, Đế Tiêu, Đế Lăng!
Bên cạnh ba người có mấy trăm cao thủ ám cảnh. Tất nhiên đám người Đế Khâm đã nhận được tin tức hoàng thành xảy ra chuyện, nên lập tức tụ tập người và lực lượng dưới trướng chạy đến hoàng thành, ngay cả cả mấy ngàn cấm vệ quân cũng đã âm thầm quy phục Đế Khâm!
Mà trận chiến này không chỉ liên quan đến vận mệnh của Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên và Tô Tử Lam, mà cũng liên quan đến mấy người Đến Khâm.
Thậm chí liên quan đến vận mệnh nước Đại Hạ. Cho nên Đế Khâm cũng rất liều mạng, được ăn cả ngã về không!
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Không thành công thì liều mình xả thân thôi.
Nhưng lần thắng thua này dù sao cũng liên quan đến sống chết, Để Khâm cực kỳ cẩn thận, sau khi anh ta dẫn binh tới, đợi ở ngoài hoàng thành gần mười phút, cho đến khi Đế Uyên rời khỏi ngầm tế đàn quyết đấu một trận tử chiến với Tô Tử Lam thì anh ta mới vọt vào!
Nguyên nhân rất đơn giản!
Ngầm tế đàn chính là nơi bảo mệnh của Đế Uyên, trong lòng Đế Khâm rất rõ, chỉ cần Đế Uyên dám đi ra khỏi ngầm tế đàn thì cho dù Tô Tử Lam không giết chết được ông ta, vậy cũng nhất định đã bị trọng thương.
Đến lúc đó ở bên cạnh có mấy trăm cao thủ ám cảnh và mấy ngàn cấm vệ quân ở phía sau, Đế Khâm nắm chắc mười phần sẽ khiến Đế Uyên không vào được ngầm tế đàn, cũng không giữ được mạng!
Cơ hội ngàn năm có một!
Lần này Để Khâm nhất định phải lấy được hoàng vị của Đại Hạ.
Rầm.
Lúc này trên đỉnh đầu, giữa không trung, Tô Tử Lam cầm Bảo Đạo Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên trong tay, mà trong tay Đế Uyên lại cầm thanh kiếm Đế vương Tổ truyền, hai người đều dùng Lăng không huyền phù dưới Hùng hồn Minh mình, cách xa nhau hơn mười mét, mỗi một dao chém xuống, mỗi nhát kiếm đâm ra đều sẽ tạo ra tiếng tàn sát khốc liệt vàng lên.
Tình huống này giống như thần tiên đánh nhau, thật sự rất chấn động lòng người, dời non lấp biển.
Ầm ầm ầm...
Những cảnh tàn sát khốc liệt đó được biến ảo ra từ minh kình, chỉ là dư âm đánh úp lại thôi mà đã ép cho đám người Đến Khâm không ngừng lui về phía sau, dừng trên gác mái của đình đài xung quanh đó, kèm theo từng trận nổ vang lên. Thậm chí làm cho tòa nhà nghiêng ngả, mái đình sụp xuống, dưới mặt đất giống như đang run rẩy dữ dội.
Đây là cuộc đọ sức của những cường giả Minh
Cảnh!
Đó là uy lực khủng bố của minh kình.
Lộc cộc!
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...
Mấy người Đế Khâm nhìn thấy thế thì trong lòng cực kỳ khiếp sợ, bọn họ thật sự nằm mơ cũng không ngờ sau khi chạy vào hoàng thành, lúc nhìn thấy cảnh tượng đó không phải là trận quyết đấu giữa Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên, mà là trận tranh phong của Tô Tử Lam và Đế Uyên.
Trong ấn tượng của đám người Đế Khâm, Tô Tử Lam chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, tay trói gà không chặt, cũng không hề có chút vũ lực nào, dường như dốt đặc cán mai với võ thuật. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ệnVietwriter
Nhưng Tô Tử Lam trước mắt này lại làm tam quan của bọn họ đảo lộn!
Bọn họ không phải Để Uyên, nên trước kia cũng chưa từng biết được năng lượng khủng bố chất chứa bên tinh huyết của Diệp Ngọc, cho nên mấy người này thật sự không thể hiểu được chuyện loại người bình thường như Tô Tử Lam lại biến đổi thành cường giả Minh Cảnh thế này. "Này..."
Hai mắt Để Lăng trừng lớn như chuông đồng, suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm, trái tim điên cuồng nhảy lên, không dám tin tưởng nói: "Anh Sáu, anh tư, người phụ nữ này thật sự là vợ của Tiêu Nhất Thiên sao?"
Trước đó Đến Lăng chưa từng nhìn thấy Tô Tử
Lam, cũng chưa từng để Tô Tử Lam vào mắt hay ở trong lòng!
Dù sao trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền, một người phụ nữ bình thường căn bản không đáng để nhắc tới! "Không tồi!"
Sắc mặt Đế Tiêu vô cùng nghiêm trọng gật đầu, cắn răng nói: "Là cô ta!" "Thật sự là cô ta!" "Lúc trước trong phủ Sói Vương, anh ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta và những thành viên của Huyết Lang Đoàn đó bị Yến Đông Dương chèn ép, bị Ngao Tuấn Thần nhục nhã!" "Nhưng..." "Anh có thể chắc chắn, Tô Tử Lam lúc đó vẫn là một người thường không có chút vũ lực!"
Đúng vậy!
Người thường!
Nếu ngay lúc đó Tô Tử Lam không phải là người thường, nếu lúc ấy cô có loại năng lực gần như khủng bố này thì sao có thể trơ mắt nhìn những thành viên Huyết Lang Đoàn đó bị đánh cho tàn phế, nhưng vẫn thờ ơ chứ?
Sao có thể bị ép vào hoàng thành gả cho Ngao Tuấn Thần được?
Nhưng từ khi Ngao Tuấn Thần đến phủ Sói Vương để đón Tô Tử Lam, đến bây giờ đã qua gần một tiếng rồi, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Tô Tử Lam lại giống như phượng hoàng niết bàn, thay đổi làm người ta không thể tưởng tượng được!
Cô rốt cuộc làm sao để được như thế?
Không nghĩ ra!
Không nghĩ ra luôn! "Vậy."
Giọng nói của Đế Lăng chút run rẩy, có một suy đoán không thể tưởng tượng được: "Chẳng lẽ trên đời này thật sự có biện pháp nào đó không thể tiết lộ, có thể biến một người bình thường thành một cường giả Minh Cảnh?"
Nếu như trước kia, Đế Lăng nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!
Là Minh Cảnh đó!
Là Minh Cảnh trong truyền thuyết đấy.
Là cấp bậc của Đế vương đấy.
Trong một nước cũng chỉ có một người mà thôi!
Nếu thực sự có biện pháp như thế, có thể khiến người bình thường một bước lên trời, không cần suy nghĩ nữa, nếu lúc mở Thiên quải sẽ hoàn toàn phá vỡ quy tắc tu hành võ đạo, mà những người như bọn họ, từ nhỏ đến lớn tranh nhau về thân thế, cạnh tranh về huyết mạch, cạnh tranh về chuyện kế thừa, cạnh tranh về thiên phú...
Liều mạng mấy chục năm mà con mẹ nó cũng không tiến bộ bằng một tiếng của Tô Tử Lam.
Tu hành võ đạo còn có ý nghĩa gì nữa? "Đừng nóng vội!"
So với Đế Lăng và Đế Tiêu chút kinh hoảng ngây người, Để Khâm tuy rằng cũng kinh hãi nhưng vẫn duy trì lý trí như cũ, trầm giọng nói: "Chuyện này có lẽ không đơn giản giống như mấy người tưởng tượng đầu!"
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển bên cạnh, hỏi: "Thanh Uyển, em thấy thế nào?"
Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm hai người Tô Tử Lam và Đế Uyên đang điên cuồng chém giết trên không trung, một lát sau, cô ta lắc lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Đế Khâm, mà hỏi ngược lại: "Điện hạ còn nhớ năm đó, Hoàng Chủ bệ hạ bị thương thế nào không?" Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Nghe vậy!
Đế Khâm lập tức sửng sốt, dường như trong giây lát đã nghĩ tới gì đó, đồng tử co chặt lại, nói: "Ý của cô là trên người Tô Tử Lam cũng có.."
Câu nói sau đó, Đế Khâm không nói ra!
Tất nhiên anh ta cũng nghĩ đến Diệp Ngọc!
Nói đến chuyện năm đó Đế Uyên bị thương đan điền, chỉ sợ ngoài bản thân Đế Uyên và Ám Dạ Quỷ
Vương ra, thì người biết nhiều nhất đó là Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển! Dù sao chuyện của Diệp Ngọc và bồng lai tiên cảnh cũng được nghe Lâm Ngạo Binh nói ra, mà Lâm
Ngạo Binh vẫn luôn là tâm phúc của Đế Khâm.
Lâm Thanh Uyển lại là con gái của Lâm Ngạo
Binh.
Cho nên hai người bọn họ tất nhiên biết được một ít bí mật từ trên người Lâm Ngạo Binh. "Đúng vậy!"
Lâm Thanh Uyển gật đầu nói: "Trừ chuyện này ra, điện hạ còn có lời giải thích nào hợp lý hay không?"
Đế Khâm không nói gì!
Nhưng trong lòng anh ta cũng đồng quan điểm với Lâm Thanh Uyển.
Dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy có chút khó tin, mẹ ruột Diệp Ngọc của Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Năm đó làm cho Đế Uyên bị trọng thương, đan điền cũng tổn hại!
Hiện tại lại làm Tô Tử Lam một bước lên trời, bước vào Minh Cảnh!
Rốt cuộc huyết mạch của Diệp Ngọc kinh khủng đến mức nào thế?
Cực kỳ kinh ngạc, Đế Khâm theo bản năng củi đầu nhìn bụng nhỏ đã hơi phồng lên của Lâm Thanh Uyển, không khỏi càng thêm chờ mong với đứa bé của Tiêu Nhất Thiên trong bụng Lâm Thanh Uyển.
Anh ta nghĩ bụng, nếu huyết mạch của Diệp Ngọc mạnh mẽ như vậy, cường đại tới mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi, sau khi Tiêu Nhất Thiên kế thừa huyết mạch cường đại ấy, chỉ năm năm ngắn ngủn đã chính thức bước vào cấp Minh Cảnh, thiên phú có thể nói là cực kỳ kinh người!
Vậy nếu như con của Tiêu Nhất Thiên, cháu của Diệp Ngọc, huyết mạch của đứa nhỏ trong bụng Lâm Thanh Uyển này nhất định cũng sẽ cực kỳ cực kỳ cường đại?
Đợi sau khi sinh đứa nhỏ này, luyện hóa cô bé hoặc cậu bé này, vậy chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay, nước chảy thành sông tiến vào Minh Cảnh sao?
Rầm.
Ngay lúc Để Khâm đang suy nghĩ miên man, đột nhiên truyền đến một tiếng rung trời nổ đất, chỉ thấy sau khi Tô Tử Lam và Đế Uyên không biết đánh nhau bao nhiêu trận giữa không trung, rốt cuộc cũng một người bên trái, một người bên phải, đồng thời lui ra ngoài, chỉ chớp mắt đã kéo khoảng cách hai người thành trăm mét!
Phụt!
Đế Uyên vừa ổn định thân hình giữa không trung, đã nhịn không được há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trong cơ thể phập phồng, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó coi.
Hiển nhiên đã bị thương không nhẹ!
Bên kia!
Tô Tử Lam mặc một bộ huyết áo cưới đỏ chót đứng giữa không trung, cả người cũng lung lay sắp đổ, thoạt nhìn giống như đã đã dầu hết đèn tắt, lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi, ngã từ không trung xuống. "Bà xã!"
Tiêu Nhất Thiên vừa đi ra từ điện Hùng Loan thấy cảnh tượng như vậy, bước chân không ngừng, trong cơ thể không còn nhiều minh kình cũng lập tức bộc phát ra, cả người nhảy dựng lên, dưới sự nâng đỡ của minh kình hóa thành một tàn ảnh, chưa dứt lời đã chạy tới bên cạnh Tô Tử Lam, duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Tử Lam, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của cô!
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Chỉ thấy lúc này trên quảng trường trong điện Hùng Loan đã tấp nập biển người, binh tướng nhiều như mây, mấy ngàn cấm vệ quân tiến vào trong hoàng thành, vây kín toàn bộ điện Hùng Loan, tay cầm đao thương, dàn trận sẵn sàng đón quân địch!
Mà những người dẫn đầu cấm vệ quân đi phía trước lại là ba anh em Để Khâm, Đế Tiêu, Đế Lăng!
Bên cạnh ba người có mấy trăm cao thủ ám cảnh. Tất nhiên đám người Đế Khâm đã nhận được tin tức hoàng thành xảy ra chuyện, nên lập tức tụ tập người và lực lượng dưới trướng chạy đến hoàng thành, ngay cả cả mấy ngàn cấm vệ quân cũng đã âm thầm quy phục Đế Khâm!
Mà trận chiến này không chỉ liên quan đến vận mệnh của Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên và Tô Tử Lam, mà cũng liên quan đến mấy người Đến Khâm.
Thậm chí liên quan đến vận mệnh nước Đại Hạ. Cho nên Đế Khâm cũng rất liều mạng, được ăn cả ngã về không!
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Không thành công thì liều mình xả thân thôi.
Nhưng lần thắng thua này dù sao cũng liên quan đến sống chết, Để Khâm cực kỳ cẩn thận, sau khi anh ta dẫn binh tới, đợi ở ngoài hoàng thành gần mười phút, cho đến khi Đế Uyên rời khỏi ngầm tế đàn quyết đấu một trận tử chiến với Tô Tử Lam thì anh ta mới vọt vào!
Nguyên nhân rất đơn giản!
Ngầm tế đàn chính là nơi bảo mệnh của Đế Uyên, trong lòng Đế Khâm rất rõ, chỉ cần Đế Uyên dám đi ra khỏi ngầm tế đàn thì cho dù Tô Tử Lam không giết chết được ông ta, vậy cũng nhất định đã bị trọng thương.
Đến lúc đó ở bên cạnh có mấy trăm cao thủ ám cảnh và mấy ngàn cấm vệ quân ở phía sau, Đế Khâm nắm chắc mười phần sẽ khiến Đế Uyên không vào được ngầm tế đàn, cũng không giữ được mạng!
Cơ hội ngàn năm có một!
Lần này Để Khâm nhất định phải lấy được hoàng vị của Đại Hạ.
Rầm.
Lúc này trên đỉnh đầu, giữa không trung, Tô Tử Lam cầm Bảo Đạo Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên trong tay, mà trong tay Đế Uyên lại cầm thanh kiếm Đế vương Tổ truyền, hai người đều dùng Lăng không huyền phù dưới Hùng hồn Minh mình, cách xa nhau hơn mười mét, mỗi một dao chém xuống, mỗi nhát kiếm đâm ra đều sẽ tạo ra tiếng tàn sát khốc liệt vàng lên.
Tình huống này giống như thần tiên đánh nhau, thật sự rất chấn động lòng người, dời non lấp biển.
Ầm ầm ầm...
Những cảnh tàn sát khốc liệt đó được biến ảo ra từ minh kình, chỉ là dư âm đánh úp lại thôi mà đã ép cho đám người Đến Khâm không ngừng lui về phía sau, dừng trên gác mái của đình đài xung quanh đó, kèm theo từng trận nổ vang lên. Thậm chí làm cho tòa nhà nghiêng ngả, mái đình sụp xuống, dưới mặt đất giống như đang run rẩy dữ dội.
Đây là cuộc đọ sức của những cường giả Minh
Cảnh!
Đó là uy lực khủng bố của minh kình.
Lộc cộc!
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...
Mấy người Đế Khâm nhìn thấy thế thì trong lòng cực kỳ khiếp sợ, bọn họ thật sự nằm mơ cũng không ngờ sau khi chạy vào hoàng thành, lúc nhìn thấy cảnh tượng đó không phải là trận quyết đấu giữa Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên, mà là trận tranh phong của Tô Tử Lam và Đế Uyên.
Trong ấn tượng của đám người Đế Khâm, Tô Tử Lam chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, tay trói gà không chặt, cũng không hề có chút vũ lực nào, dường như dốt đặc cán mai với võ thuật. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ệnVietwriter
Nhưng Tô Tử Lam trước mắt này lại làm tam quan của bọn họ đảo lộn!
Bọn họ không phải Để Uyên, nên trước kia cũng chưa từng biết được năng lượng khủng bố chất chứa bên tinh huyết của Diệp Ngọc, cho nên mấy người này thật sự không thể hiểu được chuyện loại người bình thường như Tô Tử Lam lại biến đổi thành cường giả Minh Cảnh thế này. "Này..."
Hai mắt Để Lăng trừng lớn như chuông đồng, suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm, trái tim điên cuồng nhảy lên, không dám tin tưởng nói: "Anh Sáu, anh tư, người phụ nữ này thật sự là vợ của Tiêu Nhất Thiên sao?"
Trước đó Đến Lăng chưa từng nhìn thấy Tô Tử
Lam, cũng chưa từng để Tô Tử Lam vào mắt hay ở trong lòng!
Dù sao trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền, một người phụ nữ bình thường căn bản không đáng để nhắc tới! "Không tồi!"
Sắc mặt Đế Tiêu vô cùng nghiêm trọng gật đầu, cắn răng nói: "Là cô ta!" "Thật sự là cô ta!" "Lúc trước trong phủ Sói Vương, anh ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta và những thành viên của Huyết Lang Đoàn đó bị Yến Đông Dương chèn ép, bị Ngao Tuấn Thần nhục nhã!" "Nhưng..." "Anh có thể chắc chắn, Tô Tử Lam lúc đó vẫn là một người thường không có chút vũ lực!"
Đúng vậy!
Người thường!
Nếu ngay lúc đó Tô Tử Lam không phải là người thường, nếu lúc ấy cô có loại năng lực gần như khủng bố này thì sao có thể trơ mắt nhìn những thành viên Huyết Lang Đoàn đó bị đánh cho tàn phế, nhưng vẫn thờ ơ chứ?
Sao có thể bị ép vào hoàng thành gả cho Ngao Tuấn Thần được?
Nhưng từ khi Ngao Tuấn Thần đến phủ Sói Vương để đón Tô Tử Lam, đến bây giờ đã qua gần một tiếng rồi, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Tô Tử Lam lại giống như phượng hoàng niết bàn, thay đổi làm người ta không thể tưởng tượng được!
Cô rốt cuộc làm sao để được như thế?
Không nghĩ ra!
Không nghĩ ra luôn! "Vậy."
Giọng nói của Đế Lăng chút run rẩy, có một suy đoán không thể tưởng tượng được: "Chẳng lẽ trên đời này thật sự có biện pháp nào đó không thể tiết lộ, có thể biến một người bình thường thành một cường giả Minh Cảnh?"
Nếu như trước kia, Đế Lăng nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!
Là Minh Cảnh đó!
Là Minh Cảnh trong truyền thuyết đấy.
Là cấp bậc của Đế vương đấy.
Trong một nước cũng chỉ có một người mà thôi!
Nếu thực sự có biện pháp như thế, có thể khiến người bình thường một bước lên trời, không cần suy nghĩ nữa, nếu lúc mở Thiên quải sẽ hoàn toàn phá vỡ quy tắc tu hành võ đạo, mà những người như bọn họ, từ nhỏ đến lớn tranh nhau về thân thế, cạnh tranh về huyết mạch, cạnh tranh về chuyện kế thừa, cạnh tranh về thiên phú...
Liều mạng mấy chục năm mà con mẹ nó cũng không tiến bộ bằng một tiếng của Tô Tử Lam.
Tu hành võ đạo còn có ý nghĩa gì nữa? "Đừng nóng vội!"
So với Đế Lăng và Đế Tiêu chút kinh hoảng ngây người, Để Khâm tuy rằng cũng kinh hãi nhưng vẫn duy trì lý trí như cũ, trầm giọng nói: "Chuyện này có lẽ không đơn giản giống như mấy người tưởng tượng đầu!"
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển bên cạnh, hỏi: "Thanh Uyển, em thấy thế nào?"
Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm hai người Tô Tử Lam và Đế Uyên đang điên cuồng chém giết trên không trung, một lát sau, cô ta lắc lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Đế Khâm, mà hỏi ngược lại: "Điện hạ còn nhớ năm đó, Hoàng Chủ bệ hạ bị thương thế nào không?" Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Nghe vậy!
Đế Khâm lập tức sửng sốt, dường như trong giây lát đã nghĩ tới gì đó, đồng tử co chặt lại, nói: "Ý của cô là trên người Tô Tử Lam cũng có.."
Câu nói sau đó, Đế Khâm không nói ra!
Tất nhiên anh ta cũng nghĩ đến Diệp Ngọc!
Nói đến chuyện năm đó Đế Uyên bị thương đan điền, chỉ sợ ngoài bản thân Đế Uyên và Ám Dạ Quỷ
Vương ra, thì người biết nhiều nhất đó là Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển! Dù sao chuyện của Diệp Ngọc và bồng lai tiên cảnh cũng được nghe Lâm Ngạo Binh nói ra, mà Lâm
Ngạo Binh vẫn luôn là tâm phúc của Đế Khâm.
Lâm Thanh Uyển lại là con gái của Lâm Ngạo
Binh.
Cho nên hai người bọn họ tất nhiên biết được một ít bí mật từ trên người Lâm Ngạo Binh. "Đúng vậy!"
Lâm Thanh Uyển gật đầu nói: "Trừ chuyện này ra, điện hạ còn có lời giải thích nào hợp lý hay không?"
Đế Khâm không nói gì!
Nhưng trong lòng anh ta cũng đồng quan điểm với Lâm Thanh Uyển.
Dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy có chút khó tin, mẹ ruột Diệp Ngọc của Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Năm đó làm cho Đế Uyên bị trọng thương, đan điền cũng tổn hại!
Hiện tại lại làm Tô Tử Lam một bước lên trời, bước vào Minh Cảnh!
Rốt cuộc huyết mạch của Diệp Ngọc kinh khủng đến mức nào thế?
Cực kỳ kinh ngạc, Đế Khâm theo bản năng củi đầu nhìn bụng nhỏ đã hơi phồng lên của Lâm Thanh Uyển, không khỏi càng thêm chờ mong với đứa bé của Tiêu Nhất Thiên trong bụng Lâm Thanh Uyển.
Anh ta nghĩ bụng, nếu huyết mạch của Diệp Ngọc mạnh mẽ như vậy, cường đại tới mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi, sau khi Tiêu Nhất Thiên kế thừa huyết mạch cường đại ấy, chỉ năm năm ngắn ngủn đã chính thức bước vào cấp Minh Cảnh, thiên phú có thể nói là cực kỳ kinh người!
Vậy nếu như con của Tiêu Nhất Thiên, cháu của Diệp Ngọc, huyết mạch của đứa nhỏ trong bụng Lâm Thanh Uyển này nhất định cũng sẽ cực kỳ cực kỳ cường đại?
Đợi sau khi sinh đứa nhỏ này, luyện hóa cô bé hoặc cậu bé này, vậy chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay, nước chảy thành sông tiến vào Minh Cảnh sao?
Rầm.
Ngay lúc Để Khâm đang suy nghĩ miên man, đột nhiên truyền đến một tiếng rung trời nổ đất, chỉ thấy sau khi Tô Tử Lam và Đế Uyên không biết đánh nhau bao nhiêu trận giữa không trung, rốt cuộc cũng một người bên trái, một người bên phải, đồng thời lui ra ngoài, chỉ chớp mắt đã kéo khoảng cách hai người thành trăm mét!
Phụt!
Đế Uyên vừa ổn định thân hình giữa không trung, đã nhịn không được há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trong cơ thể phập phồng, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó coi.
Hiển nhiên đã bị thương không nhẹ!
Bên kia!
Tô Tử Lam mặc một bộ huyết áo cưới đỏ chót đứng giữa không trung, cả người cũng lung lay sắp đổ, thoạt nhìn giống như đã đã dầu hết đèn tắt, lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi, ngã từ không trung xuống. "Bà xã!"
Tiêu Nhất Thiên vừa đi ra từ điện Hùng Loan thấy cảnh tượng như vậy, bước chân không ngừng, trong cơ thể không còn nhiều minh kình cũng lập tức bộc phát ra, cả người nhảy dựng lên, dưới sự nâng đỡ của minh kình hóa thành một tàn ảnh, chưa dứt lời đã chạy tới bên cạnh Tô Tử Lam, duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Tử Lam, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của cô!
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Bình luận facebook