Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-440
Chương 441: Hai lựa chọn, Hải Vương Đông Tinh chết
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
"Có hai con đường!"
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải, tất nhiên đã sớm nghĩ xem nên xử lý bọn họ ra sao rồi vì thế không chút do dự trầm giọng nói: "Một người sống, một người chết!" "Hai người tự chọn đi!"
Nghe vậy!
Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải liếc nhau, trái tim đều đột nhiên run lên, trên mặt lộ vẻ giật mình, bọn họ không ngờ thất bại bị bắt lại, vậy mà Tiêu Nhất Thiên sẽ cho bọn họ một cơ hội sống.
Sống sót!
Chính là nguyện vọng lớn nhất của bọn họ hiện tại. "Có ý gì?"
Sơn Chủ Tuyết Vực duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, ngay cả máu cũng không rảnh để nôn nữa, vội vàng hỏi: "Sói Vương Tiêu không ngại nói cho chúng tôi hiểu một chút, đường gì sống, đường gì chết?"
Bọn họ không ngốc!
Với tình hình hiện giờ của bọn họ, chết rất dễ dàng, nhưng muốn sống lại không đơn giản như vậy, Tiêu Nhất Thiên bắt mà không giết, đơn giản là muốn lấy được thứ gì đó từ trên người bọn họ.
Quả nhiên!
Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Các người và Hoa Giang Sơn của nước Đại Hoa đều là thành viên của Điện Huyền Vương, thay Điện Huyền Vương bán mạng, lần này chiến tranh, các người âm thầm cấu kết với Hoa Giang sơn, trong ứng ngoài hợp, định ngầm chiếm ranh giới Đại Hạ, trước đó đã nghĩ ra kế hoạch công chiếm thủ đô rồi." "Đúng không?"
Đối với kế hoạch này, Tiêu Nhất Thiên đã biết được một chút từ trong miệng hai người phụ nữ trẻ tuổi kia, đơn giản là trước khi một triệu hùng binh của nước Nước Đại Hoa đến núi Vạn Nhẫn, ba người Sơn Chủ Tuyết Vực, Tinh Vương Đông Hải và Lâm Thanh Uyển liên thủ diệt trừ Đế Khâm, khống chế hoàng thành, sau đó âm thầm nói binh lực mà Đại Hạ bố trí ở núi Vạn Nhẫn nói cho nước Đại Hoa, quân đội Đại Hoa cả một triệu, mà quân đội Đại Hạ chỉ có năm trăm ngàn, dưới tình huống nhân số kém hơn rất nhiều, nếu hậu phương bên ta nổi lửa, chuyện cơ mật trong quân sự bị tiết lộ ra ngoài, một khi khai chiến, biết đánh thế nào nữa? Tương đương với nói đối phương tặng một vết đao trên đầu chúng ta...
Năm trăm ngàn đại quân, chắc chắn sẽ chết trên sa trường. Kế này tựa như rút củi dưới đáy nồi, đúng là rất tàn nhẫn. "Này."
Nghe thấy Tiêu Nhất Thiên nói, sắc mặt Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh lập tức trầm xuống, chợt hiểu chuyện Tiêu Nhất Thiên đang nói, sau đó hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Sói Vương
Tiêu muốn..." "Muốn chúng tôi phản bội Hoa Hoàng Chủ, phản bội Điện Huyền Vương, giả truyền tin tức để giết một triệu hùng binh nước Đại Hoa, lợi dụng chúng tôi thiết kế kế hoạch ở núi Vạn Nhẫn để giành thắng lợi trong trận chiến lần này?"
Chuyện này thật ra trước khi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh cũng đã đoán được, dù sao chiến quốc giữa Đại Hoa và Đại Hạ sắp tới, mà bọn họ chính là phản đồ của Đại Hạ, phụ trách thông báo tin tức cho Đại Hoa, ngoài chuyện lợi dụng bọn họ để đối phó với một triệu hùng binh của nước Đại Hoa ra, Tiêu Nhất Thiên căn bản không thể lợi dụng chuyện gì khác.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, con đường cầu sinh này cũng không dễ đi.
Nước Đại Hoa và Hoa Giang Sơn thì cũng thôi, phản bội nước
Đại Hoa cùng lắm sau này không đến đó nữa, còn phản bội Hoa
Giang Sơn, với thực lực Minh Cảnh hiện tại của bọn họ, Hoa Giang
Sơn cũng không thể làm gì, nhưng điện Huyền Vương thì sao? Ở trước mắt nơi đệ nhất hội tụ các thế lực hắc ám của trăm
Điện Huyền Vương. nước, nước Đại Hoa hay Hoa Giang Sơn đều không đáng nhắc tới, phản bội điện Huyền Vương tuyệt đối không phải chuyện mà Sơn
Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh có thể chịu nổi. Không hề nói quá, nếu điện Huyền Vương muốn đuổi giết bọn họ, đừng nói đến việc trốn trong nước Đại Hạ hay Đại Hoa, cho dù cả trăm nước khác cũng cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Cho nên.
Kết quả là vẫn rất khó thoát chết... "Không tệ."
Mọi người đều là người thông minh, chỉ nhìn cái đã hiểu mọi chuyện, Tiêu Nhất Thiên cũng lười lòng vòng, hừ lạnh nói: "Tôi lợi dụng các người, muốn các người phản bội Hoa Giang Sơn và điện Huyền Vương." "Hiện tại, các người còn có giá trị lợi dụng, hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng, đây cũng là nguyên nhân các người còn có thể tồn tại mà thở dốc ở đây đấy."
Nói xong,
Tiêu Nhất Thiên duỗi tay chỉ về phía những thi thể của cao thủ biên giới đối diện dường như đã bị Bạch Ngọc Nữ Quân và Điện Thiên Thần giết hầu như không còn ai, cảnh cáo nói: "Nếu không các người đã sớm giống như bọn họ, đầu xác lìa hai nơi." "Còn chuyện phản bội..." "Ha hả." "Phản bội Đại Hạ là phản bội, phản bội Đại Hoa là phản bội, phản bội điện Huyền Vương cũng là phản bội. Loại ăn cháo đá bắt giống như các người, gió chiều nào theo chiều ấy, chẳng phải vừa phản bội vừa móc nối lợi ích, chẳng phải là đạo lý sống của các người à?"
Tiêu Nhất Thiên nói cực kỳ gay gắt, trong ánh mắt cũng tràn ngập khinh thường.
Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh lại mặt xám như tro tàn, khuôn mặt vốn đã thảm rồi, giờ lại giống như ăn phân.
Đúng vậy.
Có sữa chính là mẹ.
Trước kia.
Để Uyên nói bọn họ trấn thủ biên cương, xưng bá một phương, bọn họ gần như có thể làm hoàng đế ở Tây Cảnh Thiên Sơn và Đông Cảnh Tinh Hải, cho nên bọn họ vẫn luôn nguyện trung thành với Để Uyên.
Sau đó Điện Huyền Vương cường đại làm cho bọn họ thấy được cơ hội tiến vào Minh Cảnh, cho nên bọn họ dứt khoát kiên quyết âm thầm gia nhập Điện Huyền Vương, bán mạng cho Điện Huyền Vương.
Lần này liên thủ với Hoa Giang Sơn có thể khiến bọn họ chia cắt ranh giới Đại Hạ, trở thành đế vương chân chính, cho nên, bọn họ không chút do dự lựa chọn hợp tác cùng Hoa Giang Sơn.
Phản bội sao?
Đúng như Tiêu Nhất Thiên nói, vì tư lợi của bản thân mà bọn họ không ngừng làm chuyện phản bội... "Nhưng mà .."
Hải Vương Đông Tinh cắn răng nói: "Sói Vương Tiêu có chuyện không biết, điện Huyền Vương là tổ chức không giống thế đâu, thế lực của bọn họ còn cường đại hơn cậu nghĩ nhiều. "Phản bội Điện Huyền Vương, căn bản không có đường sống." "Cũng là một con đường chết." "Cho nên đều phải chết, mẹ nó dựa vào cái gì mà cậu muốn chúng tôi giúp cậu?" Mời bạn đọc truyện tại TruyệnVietwriter
Hiển nhiên.
Hải Vương Đông Tinh đang muốn cò kè mặc cả, ông ta muốn sống nhưng lại không muốn sống trong sự lo lắng vì Điện Huyền Vương đuổi giết, nếu Tiêu Nhất Thiên muốn truyền tin tức giả, vậy không thể không có sự trợ giúp của bọn họ, đây là lợi thế bọn họ có thể cò kè mặc cả.
Sơn Chủ Tuyết Vực cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Sơn Chủ Tuyết Vực có chút do dự, đang muốn mở miệng phụ họa vài câu, cùng Hải Vương Đông Tinh dùng sợi dây thừng để uy hiếp Tiêu Nhất Thiên, ngay lúc này, mấy chiếc siêu xe chạy vào trong hoàng thành, lập tức đi về phía sau đám người Tiêu Nhất Thiên.
Tổng cộng có năm chiếc.
Trong đó hai chiếc chạy về phía trước hoàng thành, dừng trước cửa phủ Tứ hoàng tử phụ trách bảo vệ sự an toàn của Đế Hinh và thành viên Điện Thiên Thần, mà ba chiếc xe khác bảo vệ gia quyến của Tứ hoàng tử Đế Tiêu.
Để Hinh cũng ở trong đó. "Ngài Tiêu
Sau khi xuống xe, Đế Hinh dìu một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, trên mặt rơi đầy lệ đi về phía Tiêu Nhất Thiên, người phụ nữ trung niên kia Tiêu Nhất Thiên biết, lần trước lúc trong phủ Tứ hoàng tử giết Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên đã từng gặp bà ta một lần.
Mẹ của Đế Hinh.
Cũng chính là vợ của Đế Tiêu.
Theo sau hai mẹ con đó còn có mười mấy người già có trẻ có. "Hinh."
Nhìn thấy Để Hinh, sắc mặt Tiêu Nhất Thiên không khỏi trầm xuống, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi tới chậm nên không cứu được bố cô, tất cả người của để thị đều đã chết.."
Nghe vậy.
Mẹ Để Hinh vốn đã đau đớn muốn chết lập tức cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã quy xuống. May có Đế Hinh tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ bà ta.
Trái tim Đế Hinh cũng run rẩy một chút, sắc mặt thay đổi, nước mắt không nhịn được tràn mi.
Chết rồi sao?
Trên đường vào thủ đô, thậm chí ngoài cửa phủ Tứ hoàng tử, Đế Hinh vẫn luôn suy nghĩ, cứ mãi do dự. Do dự có nên về nhà một chuyến, có nên đi gặp bố mình Đế Tiêu một lần không.
Bây giờ, cô ta không ngờ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện này căn bản không phải cô ta muốn là có thể gặp.
Sau khi rời thủ đô, lại là vĩnh biệt.
Chuyện này Đế Hinh không quá rối rắm, sau này sẽ không bao giờ phải theo quy củ nữa, nhưng rối rắm cũng là một loại đau khổ. Mà dùng cách như vậy để ngừng rối rắm, đối với cô ta mà nói đúng là một loại đau khổ hơn nữa... "Là ông ta." "Chính là ông ta, chính ông ta xông vào trong phủ bắt ông chủ và cậu chủ đi."
Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng quát chói tai, tất nhiên lúc này đang nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp chỉ về Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh.
Thấy thế.
Da đầu Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh tê dại.
Mẹ nó.
Những người này sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình tới lúc bọn họ đang cùng Tiêu Nhất Thiên cò kè mặc cả, đây không phải dậu đổ bìm leo sao? "Tao giết mày." "Tao muốn giết mày để báo thù thay ông chủ và cậu chủ..."
Kẻ thù gặp mặt, hận nhau đỏ mắt, những gia quyến vốn đang thất hồn lạc phách trong phủ Tứ hoàng tử nhưng sau khi nhìn thấy Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, lập tức phấn chấn tinh thần phấn, ngập tràn sát khí.
Nói xong.
Trong đó có mấy người phụ nữ trung niên tiến lên, tay đấm chân đá Hải Vương Đông Tinh một trận, sau đó vừa cào vừa cấu ông ta, nhưng lại không ai để ý tới Sơn Chủ Tuyết Vực năm bên cạnh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lúc trước trước khi Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh rời khỏi hoàng thành đã phân công nhau hành động, bắt giữ người của Đế thị, muốn trách chỉ có thể trách Hải Vương Đông Tinh không may mắn, là ông ta tự mình xâm nhập vào phủ Tử hoàng tử dẫn đám người Để Tiêu đi.
Cho nên.
Oan có đầu nợ có chủ, gia quyến Đế Tiêu tất nhiên sẽ tìm anh ta báo thù. "Đừng" "Đừng đánh nữa.." "Con mẹ nó."
Hải Vương Đông Tinh là Cường giả Minh Cảnh, người thường tay đấm chân đá sẽ không tạo bất cứ thương tổn nào cho ông ta. Chỉ tiếc, lúc trước ông ta bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên, lại ăn một chân của Xuân Nhụy, xương cốt không biết đã đứt thế nào, máu tươi phun hết một nửa, dưới tình trạng thoi thóp như thế, sao có thể chịu được những thủ đoạn độc ác của mấy người phụ nữ này? Từng quyền từng cái giảm dừng trên người ông ta, đều giống như từng nhát dao chém xuống. Đau đến mức ông ta muốn kêu mẹ. "Sói Vương. Cứu mạng. Cứu mạng với..."
Nếu đánh tiếp chỉ sợ không đến một lúc lâu nữa, đường đường là Hải Vương Đông Tinh mà sẽ bị mấy phụ nữ trung niên này đánh chết, đá chết, ờ đào chết ngay chỗ này, dưới sự kinh hoàng, Hải Vương Đông Tinh chỉ có thể cầu cứu Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên lại làm như không thấy, không nghe thấy chuyện này. "Tôi đồng ý. "Tôi đồng ý với anh."
Hải Vương Đông Tinh sắp bị đánh khóc, giãy giụa tiếp tục hô: "Chỉ cần Sói Vương Tiêu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý với anh ta sẽ giúp cậu giết một triệu hùng binh của nước Đại Hoa, giải nguy cho Đại Hạ..."
Sợ rồi.
Hải Vương Đông Tinh lần này thật sự sợ ròi.
Không thể chịu được nữa.
Cũng không dám cò kè mặc cả.
Trực tiếp nhận thua.
Không còn cách nào khác, ông ta đường đường là Hải Vương Đông Tinh, nếu như Tiêu Nhất Thiên giết anh ta, đại trượng phu cũng không quá bắn khoăn về chuyện, cùng lắm thì chết, có thể chết trong tay Tiêu Nhất Thiên cũng coi như thỏa mãn, chết lừng lẫy, sẽ không bôi nhọ tên tuổi của Hải Vương Đông Tinh.
Nhưng..
Chết trong tay mấy người phụ nữ trung niên bình thường này, loại chết này đối với Hải Vương Đông Tinh ông ta mà nói chính là một loại sỉ nhục cực lớn, còn khó chấp nhận hơn cả cái chết... Đọc truyện mới nhất tại Truy ệnVietwriter
Nhưng cho dù Hải Vương Đông Tinh nhận thua, nhượng bộ như vậy rồi nhưng Tiêu Nhất Thiên vẫn lẳng lặng đứng đó, thờ ơ, không hề có ý định ngăn cản mấy người phụ nữ trung niên kia. "Đừng đánh nữa."
Ngược lại là Đế Hinh, tuy rằng cô ta cũng hy vọng giết Hải Vương Đông Tinh báo thù giải hận thay Đế Tiêu, nhưng mấy câu vừa rồi của Hải Vương Đông Tinh lại khiến lòng cô ta đột nhiên nghĩ ngợi, theo bản năng xông lên phía trước ngăn cản mấy người phụ nữ kia.
Thù nhà.
Hận nước.
Đế Hinh là người phụ nữ hiểu đạo lí quan trọng, biết giữ đại cục, trước mắt, một triệu hùng binh của nước Đại Hoa đang áp bách thủ đô, toàn bộ nước Đại Hạ đều gặp phải tai họa, nếu có thể cứu nước, cô ta tình nguyện tạm thời buông thù nhà.
Da không còn nữa, lông mọc ở đâu được?
Nước không còn thì dùng thứ gì để vì nhà.
Hải Vương Đông Tinh giống như con chó sắp chết nằm ở đó, trên mặt vốn vết máu loang lổ, bây giờ lại bị mấy người phụ nữ trung niên đó đánh đấm một trận, gần như sắp hủy dung, dáng vẻ thảm không nỡ nhìn, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Mẹ nó.
Đừng để tôi có cơ hội, nếu không sau này ông đây nhất định sẽ vào lại phủ Tứ hoàng tử giết hết tất cả mấy người phụ nữ này.
Hiếp xong rồi giết.
Vừa hiếp vừa giết.
Đường đường là Hải Vương Đông Tinh, sao có thể chịu nhục nhã như vậy chứ? Ông ta nhìn chằm chằm kia mấy người phụ nữ trung niên kia, lửa giận trong lòng giống như núi thở biển gầm, lâu sau cũng không thể bình tĩnh. "Ngài Tiêu."
Để Hinh quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nói: "Đế thị tuy rằng bị diệt vong rồi, nhưng nên lấy chuyện quốc gia làm trọng."
Đúng vậy.
Lấy chuyện quốc gia làm trọng.
Đối mặt với chiến quốc trước mặt, ân oán cá nhân đều là chuyện nhỏ.
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại nhìn Đế Hinh một cái, sau đó lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Hinh, tôi hiểu ý của cô, nhưng thù nhà không báo, dùng cái gì để báo thù cho quốc gia? Một phòng mà không quét được, vậy dùng gì để quét thiên hạ?" "Tôi đã tính toán chuyện quốc chiến rồi, Đại Hạ, sẽ không thua." "Còn về phần anh ta.."
Nói xong.
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn về phía Hải Vương Đông Tinh, hừ lạnh nói: "Tối nay sẽ phải chết." "Cho nên đừng có ngừng, tiếp tục đánh cho tôi, các người muốn đánh thế nào cũng được, đánh tới khi các người hả giận mới thôi, đánh tới khi ông ta chết không thể chết nữa là oke."
Nghe vậy.
Đế Hinh ngẩn người, mấy người phụ nữ trung niên kai cũng ngẩn ra, Sơn Chủ Tuyết Vực đời người, Hải Vương Đông Tinh càng mù mờ hơn.
Sợ ngây người.
Không hiểu chuyện gì.
Có ý gì? Chẳng lẽ. ngoài chuyện lợi dụng Hải Vương Đông Tinh và Sơn Chủ Tuyết Vực để truyền quân tình, Tiêu Nhất Thiên còn có cách khác có thể đánh lui một triệu hùng binh của nước Đại Hoa sao? "Sói Vương Tiêu. Cậu ..."
Vẻ mặt Hải Vương Đông Tinh không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên căn bản không cho ông ta cơ hội mở miệng, lạnh nhạt nói: "Vừa rồi không phải còn nói, không giúp tôi cũng chết, mà giúp tôi cũng chết, sớm chết chết muộn cũng đều giống nhau sao?" "Vậy." "Tôi sẽ thành toàn cho ông, bây giờ đi chết đi..."
Giọng điệu Tiêu Nhất Thiên cực kỳ kiên định, hoàn toàn không có ý tứ nói giỡn, nói xong, anh gật đầu với mấy người phụ nữ trung niên kia, mấy người kia khẽ cắn môi, xoay người lại đấm đánh Hải Vương Đông Tinh.
Vì thế.
Trong vòng mấy phút sau, trước cửa đại điện trên quảng trường xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta kinh run sợ, da đầu tê dại. Đường đường là Hải Vương Đông Tinh, đường đường là chủ của Đông Cảnh Tinh Hải, đường đường là cường giả Minh Cảnh nhưng lại bị mấy nữ quyến trong phủ Đế Tiêu, mấy người trói gà không chặt dùng tay đấm chân đá, vừa cào vừa cấu cho chết..
Cảnh tượng này làm trong lòng mọi người đang xem đột nhiên điên cuồng run rẩy, đặc biệt là Sơn Chủ Tuyết Vực nằm bên cạnh Hải Vương Đông Tinh, ông ta cũng là cường giả Minh Cảnh, không nói quá, cái chết của Hải Vương Đông Tinh làm ông ta sợ tới mức đái trong quần.
Mẹ nó.
Con mẹ nó nỗi hận của Tiêu Nhất Thiên đúng là không tầm thường.
Tiêu Nhất Thiên tàn nhẫn thật sự khiến người ta sợ hãi. "Ông thì sao?"
Sau khi Hải Vương Đông Tinh hoàn toàn chết đi, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Sơn Chủ Tuyết Vực đang mặt như tro tàn, hừ nói: "Muốn chết hay muốn sống? Không cần nói đông nói tây, trực tiếp cho tôi đáp án của ông."
Ực.
Sơn Chủ Tuyết Vực nuốt một ngụm nước bọt, vết xe đổ Hải Vương Đông Tinh gần ngay trước mắt, bây giờ lại đối mặt với vẻ mặt không kiên nhẫn của Tiêu Nhất Thiên, sao ông ta còn dũng khí cò kè mặc cả nữa chứ? Cổ nén xúc động đái ra quần, ông ta không chút do dự gật đầu nói: "Muốn sống. Tôi muốn sống. Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, tôi nguyện ý đi theo Sói Vương Tiêu, thề sống chết bảo vệ yên bình của Đại Hạ, nếu dám hai lòng sẽ chết không chỗ chôn..."
Sơn Chủ Tuyết Vực không chỉ sợ, hơn nữa còn trực tiếp quy thuận Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên quá độc ác.
Cũng quá mạnh.
Cho nên trong suy nghĩ của Sơn Chủ Tuyết Vực, sau khi phản bội điện Huyền Vương nếu có thể mượn cơ hội này để ôm đùi Tiêu Nhất Thiên, đi theo bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, có lẽ dưới nắm đấm và cánh chim của Tiêu Nhất Thiên, có lẽ ông ta còn có thể có cơ hội sống...
Tiêu Nhất Thiên không để ý đến chuyện Sơn Chủ Tuyết Vực quy phục, quay đầu nhìn về phía Lý Khai Sơn, phân phó nói: "Giam tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay lại đi, trông coi nghiêm ngặt, trước khi quốc chiến, tin tức hoàng thành có biển tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài." "Vâng."
Lý Khai Sơn lập tức nhận lệnh.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên bước lên 95 bậc ngọc thạch, đi về phía điện Hùng Loan, lúc đi được một nửa thì cất giọng nói: "Xuân Nhụy, đi vào với tôi."
Xuân Nhụy sửng sốt, đi vào làm cái gì?
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
"Có hai con đường!"
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải, tất nhiên đã sớm nghĩ xem nên xử lý bọn họ ra sao rồi vì thế không chút do dự trầm giọng nói: "Một người sống, một người chết!" "Hai người tự chọn đi!"
Nghe vậy!
Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải liếc nhau, trái tim đều đột nhiên run lên, trên mặt lộ vẻ giật mình, bọn họ không ngờ thất bại bị bắt lại, vậy mà Tiêu Nhất Thiên sẽ cho bọn họ một cơ hội sống.
Sống sót!
Chính là nguyện vọng lớn nhất của bọn họ hiện tại. "Có ý gì?"
Sơn Chủ Tuyết Vực duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, ngay cả máu cũng không rảnh để nôn nữa, vội vàng hỏi: "Sói Vương Tiêu không ngại nói cho chúng tôi hiểu một chút, đường gì sống, đường gì chết?"
Bọn họ không ngốc!
Với tình hình hiện giờ của bọn họ, chết rất dễ dàng, nhưng muốn sống lại không đơn giản như vậy, Tiêu Nhất Thiên bắt mà không giết, đơn giản là muốn lấy được thứ gì đó từ trên người bọn họ.
Quả nhiên!
Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Các người và Hoa Giang Sơn của nước Đại Hoa đều là thành viên của Điện Huyền Vương, thay Điện Huyền Vương bán mạng, lần này chiến tranh, các người âm thầm cấu kết với Hoa Giang sơn, trong ứng ngoài hợp, định ngầm chiếm ranh giới Đại Hạ, trước đó đã nghĩ ra kế hoạch công chiếm thủ đô rồi." "Đúng không?"
Đối với kế hoạch này, Tiêu Nhất Thiên đã biết được một chút từ trong miệng hai người phụ nữ trẻ tuổi kia, đơn giản là trước khi một triệu hùng binh của nước Nước Đại Hoa đến núi Vạn Nhẫn, ba người Sơn Chủ Tuyết Vực, Tinh Vương Đông Hải và Lâm Thanh Uyển liên thủ diệt trừ Đế Khâm, khống chế hoàng thành, sau đó âm thầm nói binh lực mà Đại Hạ bố trí ở núi Vạn Nhẫn nói cho nước Đại Hoa, quân đội Đại Hoa cả một triệu, mà quân đội Đại Hạ chỉ có năm trăm ngàn, dưới tình huống nhân số kém hơn rất nhiều, nếu hậu phương bên ta nổi lửa, chuyện cơ mật trong quân sự bị tiết lộ ra ngoài, một khi khai chiến, biết đánh thế nào nữa? Tương đương với nói đối phương tặng một vết đao trên đầu chúng ta...
Năm trăm ngàn đại quân, chắc chắn sẽ chết trên sa trường. Kế này tựa như rút củi dưới đáy nồi, đúng là rất tàn nhẫn. "Này."
Nghe thấy Tiêu Nhất Thiên nói, sắc mặt Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh lập tức trầm xuống, chợt hiểu chuyện Tiêu Nhất Thiên đang nói, sau đó hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Sói Vương
Tiêu muốn..." "Muốn chúng tôi phản bội Hoa Hoàng Chủ, phản bội Điện Huyền Vương, giả truyền tin tức để giết một triệu hùng binh nước Đại Hoa, lợi dụng chúng tôi thiết kế kế hoạch ở núi Vạn Nhẫn để giành thắng lợi trong trận chiến lần này?"
Chuyện này thật ra trước khi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh cũng đã đoán được, dù sao chiến quốc giữa Đại Hoa và Đại Hạ sắp tới, mà bọn họ chính là phản đồ của Đại Hạ, phụ trách thông báo tin tức cho Đại Hoa, ngoài chuyện lợi dụng bọn họ để đối phó với một triệu hùng binh của nước Đại Hoa ra, Tiêu Nhất Thiên căn bản không thể lợi dụng chuyện gì khác.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, con đường cầu sinh này cũng không dễ đi.
Nước Đại Hoa và Hoa Giang Sơn thì cũng thôi, phản bội nước
Đại Hoa cùng lắm sau này không đến đó nữa, còn phản bội Hoa
Giang Sơn, với thực lực Minh Cảnh hiện tại của bọn họ, Hoa Giang
Sơn cũng không thể làm gì, nhưng điện Huyền Vương thì sao? Ở trước mắt nơi đệ nhất hội tụ các thế lực hắc ám của trăm
Điện Huyền Vương. nước, nước Đại Hoa hay Hoa Giang Sơn đều không đáng nhắc tới, phản bội điện Huyền Vương tuyệt đối không phải chuyện mà Sơn
Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh có thể chịu nổi. Không hề nói quá, nếu điện Huyền Vương muốn đuổi giết bọn họ, đừng nói đến việc trốn trong nước Đại Hạ hay Đại Hoa, cho dù cả trăm nước khác cũng cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Cho nên.
Kết quả là vẫn rất khó thoát chết... "Không tệ."
Mọi người đều là người thông minh, chỉ nhìn cái đã hiểu mọi chuyện, Tiêu Nhất Thiên cũng lười lòng vòng, hừ lạnh nói: "Tôi lợi dụng các người, muốn các người phản bội Hoa Giang Sơn và điện Huyền Vương." "Hiện tại, các người còn có giá trị lợi dụng, hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng, đây cũng là nguyên nhân các người còn có thể tồn tại mà thở dốc ở đây đấy."
Nói xong,
Tiêu Nhất Thiên duỗi tay chỉ về phía những thi thể của cao thủ biên giới đối diện dường như đã bị Bạch Ngọc Nữ Quân và Điện Thiên Thần giết hầu như không còn ai, cảnh cáo nói: "Nếu không các người đã sớm giống như bọn họ, đầu xác lìa hai nơi." "Còn chuyện phản bội..." "Ha hả." "Phản bội Đại Hạ là phản bội, phản bội Đại Hoa là phản bội, phản bội điện Huyền Vương cũng là phản bội. Loại ăn cháo đá bắt giống như các người, gió chiều nào theo chiều ấy, chẳng phải vừa phản bội vừa móc nối lợi ích, chẳng phải là đạo lý sống của các người à?"
Tiêu Nhất Thiên nói cực kỳ gay gắt, trong ánh mắt cũng tràn ngập khinh thường.
Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh lại mặt xám như tro tàn, khuôn mặt vốn đã thảm rồi, giờ lại giống như ăn phân.
Đúng vậy.
Có sữa chính là mẹ.
Trước kia.
Để Uyên nói bọn họ trấn thủ biên cương, xưng bá một phương, bọn họ gần như có thể làm hoàng đế ở Tây Cảnh Thiên Sơn và Đông Cảnh Tinh Hải, cho nên bọn họ vẫn luôn nguyện trung thành với Để Uyên.
Sau đó Điện Huyền Vương cường đại làm cho bọn họ thấy được cơ hội tiến vào Minh Cảnh, cho nên bọn họ dứt khoát kiên quyết âm thầm gia nhập Điện Huyền Vương, bán mạng cho Điện Huyền Vương.
Lần này liên thủ với Hoa Giang Sơn có thể khiến bọn họ chia cắt ranh giới Đại Hạ, trở thành đế vương chân chính, cho nên, bọn họ không chút do dự lựa chọn hợp tác cùng Hoa Giang Sơn.
Phản bội sao?
Đúng như Tiêu Nhất Thiên nói, vì tư lợi của bản thân mà bọn họ không ngừng làm chuyện phản bội... "Nhưng mà .."
Hải Vương Đông Tinh cắn răng nói: "Sói Vương Tiêu có chuyện không biết, điện Huyền Vương là tổ chức không giống thế đâu, thế lực của bọn họ còn cường đại hơn cậu nghĩ nhiều. "Phản bội Điện Huyền Vương, căn bản không có đường sống." "Cũng là một con đường chết." "Cho nên đều phải chết, mẹ nó dựa vào cái gì mà cậu muốn chúng tôi giúp cậu?" Mời bạn đọc truyện tại TruyệnVietwriter
Hiển nhiên.
Hải Vương Đông Tinh đang muốn cò kè mặc cả, ông ta muốn sống nhưng lại không muốn sống trong sự lo lắng vì Điện Huyền Vương đuổi giết, nếu Tiêu Nhất Thiên muốn truyền tin tức giả, vậy không thể không có sự trợ giúp của bọn họ, đây là lợi thế bọn họ có thể cò kè mặc cả.
Sơn Chủ Tuyết Vực cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Sơn Chủ Tuyết Vực có chút do dự, đang muốn mở miệng phụ họa vài câu, cùng Hải Vương Đông Tinh dùng sợi dây thừng để uy hiếp Tiêu Nhất Thiên, ngay lúc này, mấy chiếc siêu xe chạy vào trong hoàng thành, lập tức đi về phía sau đám người Tiêu Nhất Thiên.
Tổng cộng có năm chiếc.
Trong đó hai chiếc chạy về phía trước hoàng thành, dừng trước cửa phủ Tứ hoàng tử phụ trách bảo vệ sự an toàn của Đế Hinh và thành viên Điện Thiên Thần, mà ba chiếc xe khác bảo vệ gia quyến của Tứ hoàng tử Đế Tiêu.
Để Hinh cũng ở trong đó. "Ngài Tiêu
Sau khi xuống xe, Đế Hinh dìu một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, trên mặt rơi đầy lệ đi về phía Tiêu Nhất Thiên, người phụ nữ trung niên kia Tiêu Nhất Thiên biết, lần trước lúc trong phủ Tứ hoàng tử giết Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên đã từng gặp bà ta một lần.
Mẹ của Đế Hinh.
Cũng chính là vợ của Đế Tiêu.
Theo sau hai mẹ con đó còn có mười mấy người già có trẻ có. "Hinh."
Nhìn thấy Để Hinh, sắc mặt Tiêu Nhất Thiên không khỏi trầm xuống, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi tới chậm nên không cứu được bố cô, tất cả người của để thị đều đã chết.."
Nghe vậy.
Mẹ Để Hinh vốn đã đau đớn muốn chết lập tức cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã quy xuống. May có Đế Hinh tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ bà ta.
Trái tim Đế Hinh cũng run rẩy một chút, sắc mặt thay đổi, nước mắt không nhịn được tràn mi.
Chết rồi sao?
Trên đường vào thủ đô, thậm chí ngoài cửa phủ Tứ hoàng tử, Đế Hinh vẫn luôn suy nghĩ, cứ mãi do dự. Do dự có nên về nhà một chuyến, có nên đi gặp bố mình Đế Tiêu một lần không.
Bây giờ, cô ta không ngờ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện này căn bản không phải cô ta muốn là có thể gặp.
Sau khi rời thủ đô, lại là vĩnh biệt.
Chuyện này Đế Hinh không quá rối rắm, sau này sẽ không bao giờ phải theo quy củ nữa, nhưng rối rắm cũng là một loại đau khổ. Mà dùng cách như vậy để ngừng rối rắm, đối với cô ta mà nói đúng là một loại đau khổ hơn nữa... "Là ông ta." "Chính là ông ta, chính ông ta xông vào trong phủ bắt ông chủ và cậu chủ đi."
Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng quát chói tai, tất nhiên lúc này đang nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp chỉ về Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh.
Thấy thế.
Da đầu Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh tê dại.
Mẹ nó.
Những người này sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình tới lúc bọn họ đang cùng Tiêu Nhất Thiên cò kè mặc cả, đây không phải dậu đổ bìm leo sao? "Tao giết mày." "Tao muốn giết mày để báo thù thay ông chủ và cậu chủ..."
Kẻ thù gặp mặt, hận nhau đỏ mắt, những gia quyến vốn đang thất hồn lạc phách trong phủ Tứ hoàng tử nhưng sau khi nhìn thấy Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, lập tức phấn chấn tinh thần phấn, ngập tràn sát khí.
Nói xong.
Trong đó có mấy người phụ nữ trung niên tiến lên, tay đấm chân đá Hải Vương Đông Tinh một trận, sau đó vừa cào vừa cấu ông ta, nhưng lại không ai để ý tới Sơn Chủ Tuyết Vực năm bên cạnh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lúc trước trước khi Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh rời khỏi hoàng thành đã phân công nhau hành động, bắt giữ người của Đế thị, muốn trách chỉ có thể trách Hải Vương Đông Tinh không may mắn, là ông ta tự mình xâm nhập vào phủ Tử hoàng tử dẫn đám người Để Tiêu đi.
Cho nên.
Oan có đầu nợ có chủ, gia quyến Đế Tiêu tất nhiên sẽ tìm anh ta báo thù. "Đừng" "Đừng đánh nữa.." "Con mẹ nó."
Hải Vương Đông Tinh là Cường giả Minh Cảnh, người thường tay đấm chân đá sẽ không tạo bất cứ thương tổn nào cho ông ta. Chỉ tiếc, lúc trước ông ta bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên, lại ăn một chân của Xuân Nhụy, xương cốt không biết đã đứt thế nào, máu tươi phun hết một nửa, dưới tình trạng thoi thóp như thế, sao có thể chịu được những thủ đoạn độc ác của mấy người phụ nữ này? Từng quyền từng cái giảm dừng trên người ông ta, đều giống như từng nhát dao chém xuống. Đau đến mức ông ta muốn kêu mẹ. "Sói Vương. Cứu mạng. Cứu mạng với..."
Nếu đánh tiếp chỉ sợ không đến một lúc lâu nữa, đường đường là Hải Vương Đông Tinh mà sẽ bị mấy phụ nữ trung niên này đánh chết, đá chết, ờ đào chết ngay chỗ này, dưới sự kinh hoàng, Hải Vương Đông Tinh chỉ có thể cầu cứu Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên lại làm như không thấy, không nghe thấy chuyện này. "Tôi đồng ý. "Tôi đồng ý với anh."
Hải Vương Đông Tinh sắp bị đánh khóc, giãy giụa tiếp tục hô: "Chỉ cần Sói Vương Tiêu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý với anh ta sẽ giúp cậu giết một triệu hùng binh của nước Đại Hoa, giải nguy cho Đại Hạ..."
Sợ rồi.
Hải Vương Đông Tinh lần này thật sự sợ ròi.
Không thể chịu được nữa.
Cũng không dám cò kè mặc cả.
Trực tiếp nhận thua.
Không còn cách nào khác, ông ta đường đường là Hải Vương Đông Tinh, nếu như Tiêu Nhất Thiên giết anh ta, đại trượng phu cũng không quá bắn khoăn về chuyện, cùng lắm thì chết, có thể chết trong tay Tiêu Nhất Thiên cũng coi như thỏa mãn, chết lừng lẫy, sẽ không bôi nhọ tên tuổi của Hải Vương Đông Tinh.
Nhưng..
Chết trong tay mấy người phụ nữ trung niên bình thường này, loại chết này đối với Hải Vương Đông Tinh ông ta mà nói chính là một loại sỉ nhục cực lớn, còn khó chấp nhận hơn cả cái chết... Đọc truyện mới nhất tại Truy ệnVietwriter
Nhưng cho dù Hải Vương Đông Tinh nhận thua, nhượng bộ như vậy rồi nhưng Tiêu Nhất Thiên vẫn lẳng lặng đứng đó, thờ ơ, không hề có ý định ngăn cản mấy người phụ nữ trung niên kia. "Đừng đánh nữa."
Ngược lại là Đế Hinh, tuy rằng cô ta cũng hy vọng giết Hải Vương Đông Tinh báo thù giải hận thay Đế Tiêu, nhưng mấy câu vừa rồi của Hải Vương Đông Tinh lại khiến lòng cô ta đột nhiên nghĩ ngợi, theo bản năng xông lên phía trước ngăn cản mấy người phụ nữ kia.
Thù nhà.
Hận nước.
Đế Hinh là người phụ nữ hiểu đạo lí quan trọng, biết giữ đại cục, trước mắt, một triệu hùng binh của nước Đại Hoa đang áp bách thủ đô, toàn bộ nước Đại Hạ đều gặp phải tai họa, nếu có thể cứu nước, cô ta tình nguyện tạm thời buông thù nhà.
Da không còn nữa, lông mọc ở đâu được?
Nước không còn thì dùng thứ gì để vì nhà.
Hải Vương Đông Tinh giống như con chó sắp chết nằm ở đó, trên mặt vốn vết máu loang lổ, bây giờ lại bị mấy người phụ nữ trung niên đó đánh đấm một trận, gần như sắp hủy dung, dáng vẻ thảm không nỡ nhìn, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Mẹ nó.
Đừng để tôi có cơ hội, nếu không sau này ông đây nhất định sẽ vào lại phủ Tứ hoàng tử giết hết tất cả mấy người phụ nữ này.
Hiếp xong rồi giết.
Vừa hiếp vừa giết.
Đường đường là Hải Vương Đông Tinh, sao có thể chịu nhục nhã như vậy chứ? Ông ta nhìn chằm chằm kia mấy người phụ nữ trung niên kia, lửa giận trong lòng giống như núi thở biển gầm, lâu sau cũng không thể bình tĩnh. "Ngài Tiêu."
Để Hinh quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nói: "Đế thị tuy rằng bị diệt vong rồi, nhưng nên lấy chuyện quốc gia làm trọng."
Đúng vậy.
Lấy chuyện quốc gia làm trọng.
Đối mặt với chiến quốc trước mặt, ân oán cá nhân đều là chuyện nhỏ.
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại nhìn Đế Hinh một cái, sau đó lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Hinh, tôi hiểu ý của cô, nhưng thù nhà không báo, dùng cái gì để báo thù cho quốc gia? Một phòng mà không quét được, vậy dùng gì để quét thiên hạ?" "Tôi đã tính toán chuyện quốc chiến rồi, Đại Hạ, sẽ không thua." "Còn về phần anh ta.."
Nói xong.
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn về phía Hải Vương Đông Tinh, hừ lạnh nói: "Tối nay sẽ phải chết." "Cho nên đừng có ngừng, tiếp tục đánh cho tôi, các người muốn đánh thế nào cũng được, đánh tới khi các người hả giận mới thôi, đánh tới khi ông ta chết không thể chết nữa là oke."
Nghe vậy.
Đế Hinh ngẩn người, mấy người phụ nữ trung niên kai cũng ngẩn ra, Sơn Chủ Tuyết Vực đời người, Hải Vương Đông Tinh càng mù mờ hơn.
Sợ ngây người.
Không hiểu chuyện gì.
Có ý gì? Chẳng lẽ. ngoài chuyện lợi dụng Hải Vương Đông Tinh và Sơn Chủ Tuyết Vực để truyền quân tình, Tiêu Nhất Thiên còn có cách khác có thể đánh lui một triệu hùng binh của nước Đại Hoa sao? "Sói Vương Tiêu. Cậu ..."
Vẻ mặt Hải Vương Đông Tinh không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên căn bản không cho ông ta cơ hội mở miệng, lạnh nhạt nói: "Vừa rồi không phải còn nói, không giúp tôi cũng chết, mà giúp tôi cũng chết, sớm chết chết muộn cũng đều giống nhau sao?" "Vậy." "Tôi sẽ thành toàn cho ông, bây giờ đi chết đi..."
Giọng điệu Tiêu Nhất Thiên cực kỳ kiên định, hoàn toàn không có ý tứ nói giỡn, nói xong, anh gật đầu với mấy người phụ nữ trung niên kia, mấy người kia khẽ cắn môi, xoay người lại đấm đánh Hải Vương Đông Tinh.
Vì thế.
Trong vòng mấy phút sau, trước cửa đại điện trên quảng trường xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta kinh run sợ, da đầu tê dại. Đường đường là Hải Vương Đông Tinh, đường đường là chủ của Đông Cảnh Tinh Hải, đường đường là cường giả Minh Cảnh nhưng lại bị mấy nữ quyến trong phủ Đế Tiêu, mấy người trói gà không chặt dùng tay đấm chân đá, vừa cào vừa cấu cho chết..
Cảnh tượng này làm trong lòng mọi người đang xem đột nhiên điên cuồng run rẩy, đặc biệt là Sơn Chủ Tuyết Vực nằm bên cạnh Hải Vương Đông Tinh, ông ta cũng là cường giả Minh Cảnh, không nói quá, cái chết của Hải Vương Đông Tinh làm ông ta sợ tới mức đái trong quần.
Mẹ nó.
Con mẹ nó nỗi hận của Tiêu Nhất Thiên đúng là không tầm thường.
Tiêu Nhất Thiên tàn nhẫn thật sự khiến người ta sợ hãi. "Ông thì sao?"
Sau khi Hải Vương Đông Tinh hoàn toàn chết đi, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Sơn Chủ Tuyết Vực đang mặt như tro tàn, hừ nói: "Muốn chết hay muốn sống? Không cần nói đông nói tây, trực tiếp cho tôi đáp án của ông."
Ực.
Sơn Chủ Tuyết Vực nuốt một ngụm nước bọt, vết xe đổ Hải Vương Đông Tinh gần ngay trước mắt, bây giờ lại đối mặt với vẻ mặt không kiên nhẫn của Tiêu Nhất Thiên, sao ông ta còn dũng khí cò kè mặc cả nữa chứ? Cổ nén xúc động đái ra quần, ông ta không chút do dự gật đầu nói: "Muốn sống. Tôi muốn sống. Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, tôi nguyện ý đi theo Sói Vương Tiêu, thề sống chết bảo vệ yên bình của Đại Hạ, nếu dám hai lòng sẽ chết không chỗ chôn..."
Sơn Chủ Tuyết Vực không chỉ sợ, hơn nữa còn trực tiếp quy thuận Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên quá độc ác.
Cũng quá mạnh.
Cho nên trong suy nghĩ của Sơn Chủ Tuyết Vực, sau khi phản bội điện Huyền Vương nếu có thể mượn cơ hội này để ôm đùi Tiêu Nhất Thiên, đi theo bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, có lẽ dưới nắm đấm và cánh chim của Tiêu Nhất Thiên, có lẽ ông ta còn có thể có cơ hội sống...
Tiêu Nhất Thiên không để ý đến chuyện Sơn Chủ Tuyết Vực quy phục, quay đầu nhìn về phía Lý Khai Sơn, phân phó nói: "Giam tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay lại đi, trông coi nghiêm ngặt, trước khi quốc chiến, tin tức hoàng thành có biển tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài." "Vâng."
Lý Khai Sơn lập tức nhận lệnh.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên bước lên 95 bậc ngọc thạch, đi về phía điện Hùng Loan, lúc đi được một nửa thì cất giọng nói: "Xuân Nhụy, đi vào với tôi."
Xuân Nhụy sửng sốt, đi vào làm cái gì?
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Bình luận facebook