Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-456
Chương 457: Lấy một địch trăm, linh hồn trên trời của chiến sĩ Bắc Cảnh
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Ngăn cản?
Ngăn cản thế nào?
Những quân lính ám cảnh của Đại Hoa không ngu ngốc, ông là cao thủ nửa bước Minh Cảnh mà trước mặt “Sơn Chủ Tuyết Vực" cũng không chịu nổi một đòn, để ám cảnh sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ chúng tôi đi ngăn cản, khác gì bảo chúng tôi đi chịu chết hả!
Mẹ nó!
Mạng của ông là mạng, chẳng lẽ mạng của chúng tôi không phải mạng sao?
Biết làm sao được!
Nếu đứng đối diện bọn họ là người khác, cho dù là chỉ huy ba quân Tề Vệ Đông của nước Đại Hạ, bọn họ cũng sẽ không do dự bao vây liều mạng. Trách thì trách bốn chữ “cao thủ Minh Cảnh" này có uy hiếp với bọn họ quá lớn!
Minh Cảnh!
Không thể đấu! Không thể sỉ nhục! Không thể ngăn cản!
Bước chân của Tiêu Nhất Thiên không ngừng, ép sát từng bước, mỗi bước đều như đạp lên ngực của bọn họ, tim của bọn họ đang run rẩy, miệng cũng run, ra sức nuốt nước miếng, đôi tay nắm chặt vũ khí dựng trước người, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hội, đội ngũ mấy trăm người ám cảnh, cứ thế bị một mình Tiêu Nhất Thiên dọa sợ liên tục lui về sau, không dám tiến lên!
Cảnh tượng này!
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, có vẻ đáng sợ mà kỳ lạ! “Lên!” "Mau lên đi!"
Mai Chấp Lễ được mấy quân lính ám cảnh đỡ, trốn phía sau đội ngũ ám cánh mấy trăm người, vừa lui về sau vừa hô to, nhưng mà đứng trước sống chết, mệnh lệnh của chỉ huy ba quân như ông ta không có tác dụng như ngày thường!
Rất nhanh!
Lui ra phía ngoài cùng bên cạnh mấy chục nghìn quân do đội quân bình thường tạo thành, lúc này Mai Chấp Lễ mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng nói cho dù "Sơn Chủ Tuyết Vực” có mạnh cỡ nào, cũng không đánh lại mấy chục nghìn quân đúng không?
Ít nhất!
Dựa vào mấy chục nghìn quân này, nhất định có thể kéo dài tới lúc quốc sư Đại Hoa đến! “Đây!" "Chính là quân Đại Hoa của các người sao?”
Tiêu Nhất Thiên đi từng bước về phía trước mấy chục mét, đội ngũ ám cảnh mấy trăm người lui ra sau mấy chục mét, trước sau không dám đấu với anh, điều này làm cho anh mất kiên nhẫn, hừ lạnh nói: “Kẻ hèn nhát tham sống sợ chết như các người, cũng dám tới xâm phạm hoàng thành Đại Hạ, chiếm lãnh thổ của nước Đại Hạ?" "Nếu tới rồi!” "Vậy thì cứ để lại cái đầu trên cổ đi!”
Vù!
Giọng nói vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên không hề chần chừ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, hóa thành một tàn ảnh rồi lao thắng vào trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người của Đại Hoa!
Các người không dám xông lên!
Vậy để cho tôi!
Trước đây Tiêu Nhất Thiên đánh với quân đội Đại Hoa khoảng năm năm ở chiến trường Bắc Cảnh, thời gian năm năm, quân lính Đại Hạ chết ở chiến trường Bắc Cảnh nhiều vô số kể. Mà trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người ở trước mắt này, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là tướng lĩnh từng đánh với Tiêu Nhất Thiên trên chiến trường Bắc Cảnh, không biết trên tay bọn họ dính bao nhiêu máu tươi của quân lính Đại Hạ! Đọc truyện mới nhất tại TruyệnVietwriter
Cho nên!
Giờ phút này, Tiêu Nhất Thiên ôm suy nghĩ mãnh liệt phải giết những người này, thậm chí mãnh liệt hơn suy nghĩ phải giết Mai Chấp Lễ, bởi vì trước đây Mai Chấp Lễ chưa từng tham dự vào trận chiến ở Bắc Cảnh, vì trận quốc chiến lần này nên chủ của Đại Hoa là Hoa Giang Sơn, đã đặc biệt điều ông ta từ chiến khu khác qua đây!
Đây!
Cũng là nguyên nhân Tiêu Nhất Thiên không vội vã giết Mai Chấp Lễ, một đòn vừa rồi, mặc dù Mai Chấp Lễ may mắn còn sống, nhưng mà nền móng đã bị phá hủy, trở thành kẻ vô dụng, không đáng để lo, mà một khi Mai Chấp Lễ chết, quân đội Đại Hoa không có người chỉ huy, ắt sẽ tan rã, hốt hoảng chạy trốn, phải đuổi giết thì phiền phức hơn nhiều!
Cho nên!
Không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho hoành tráng, có thù báo thù, có oán báo oán, trước tiên giết những tên khốn này, báo thù cho những quân lính Đại Hạ đã chết trên chiến trường Bắc Cảnh, an ủi linh hồn trên trời của bọn họ!
Âm!
Tư thế của Tiêu Nhất Thiên như hổ, nhanh như sét đánh, một giây trước còn đứng ở vị trí hơn mười mét, một giây sau đã xuất hiện trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người, khi một tiếng nổ chói tai vang lên, cú đấm bọc minh kình hùng hồn bay thẳng đến đoàn người xung quanh!
Trong phút chốc!
Một quyền ảnh lớn cỡ cối xay giống như thật xuất hiện, nhìn như ảo ảnh, con mẹ nó nhưng mà nặng hơn nghìn cân, hễ là quân lính ám cảnh bị quyền ảnh đụng trúng thì đều bị hất bay, miệng phun máu tươi!
Thậm chí!
Cơ thể nổ tung, không còn xương cốt!
Những quân lính ám cảnh đó không phải Mai Chấp Lễ. Không có sức mạnh lớn mạnh của nửa bước Minh Cảnh, không có kinh nghiệm phong phú trải qua trăm trận chiến, vốn dĩ không kịp phản ứng, không kịp đề phòng, không nắm rõ vị trí Tiêu Nhất Thiên lao tới, chỉ thấy một quyền ảnh rất lớn từ xa đánh tới, sau đó đã chết dưới quyền ảnh lớn!
Bich!
Bich!
Bịch bịch bịch bịch bịch...
Một đòn!
Tiêu Nhất Thiên chỉ ra một đòn mà thôi, quyền ảnh lớn đánh đầu thằng đó, quét ngang một hướng, chạy ra xa mấy chục mét, giết mấy chục quân lính ám cảnh, mạnh mẽ nh ra một đường máu trong đám người!
Mạnh!
Quá mạnh!
Nếu nói vừa rồi Tiêu Nhất Thiên một chọi một với Mai Chấp Lễ, một cú đấm đánh bay một mình Mai Chấp Lễ, vẫn chưa đủ làm người ta kinh ngạc, vậy thì một đòn vừa rồi, khi một đòn của cao thủ Minh Cảnh đánh vào đám người ám cảnh bình thường, tạo ra sức giết người, vẽ ra hình ảnh đủ khiến cho người nghe kinh ngạc, làm cho người thấy sợ hãi, làm linh hồn của kẻ thù cũng không nhịn được run rẩy dữ dội!
Nhưng mà!
Sau một đòn, Tiêu Nhất Thiên không cho bọn họ bất cứ cơ hội thở dốc và đường khiếp sợ nào, tiện tay cướp lấy một thanh đao, bỗng chém một cái!
Ngay sau đó!
Một hình đao rất lớn xuất hiện!
Hơn nữa!
Vừa rồi Tiêu Nhất Thiên nói rất rõ ràng, muốn bọn họ để lại cái đầu trên cổ! Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyệnVietwriter
Cho nên!
Một đao này, Tiêu Nhất Thiên chém ngang, cách mặt đất chừng một mét sáu, một mét bảy. Vừa hay ngang với phần cổ của phần lớn quân lính ám cảnh!
Vì thế!
Hình đao rất lớn lấy vị trí của Tiêu Nhất Thiên làm trung tâm, bay ra xung quanh theo hình quạt, dưới từng ánh mắt hoảng sợ, trong từng tiếng thét hoảng loạn chói tai, một cái cổ to hoặc bé, trắng, đen hoặc vàng, trong giây phút ngắn ngủi đã bị hình đao rất lớn chặt đứt!
Đột nhiên!
Tiếng hét sợ hãi im bặt!
Tiếng hét chói tai lập tức dừng lại như đàn đứt dây!
Một lát sau...
Phụt!
Cái đầu của một quân lính ám cảnh rớt xuống, chỗ cổ bị cắt đứt phun máu tươi tung tóe, sương máu tràn ngập giống như một suối phun hình người!
Sau đó!
Là cái đầu thứ hai! Thứ ba! Thứ tư...
Thứ mười!
Thứ hai mươi!
Thứ năm mươi!
Bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch...
Tiếng vật nặng rơi xuống đất liên tiếp, một đao trực tiếp cướp đi mạng sống của hơn trăm quân lính ám cảnh, chém đầu của hơn trăm quân lính ám cảnh, sau khi đầu rơi xuống đất, từng xác chết không đầu đổ ngổn ngang, nhanh chóng đổ thành một khoảng lớn!
Xác chết khắp nơi!
Máu như đầm lầy!
Đây!
Chính là sự chênh lệch lớn khi cao thủ Minh Cảnh đối mặt với quân lính ám cảnh bình thường, giống như trời và đất, khó mà vượt qua, cho dù lấy một địch trăm cũng đủ chiến thắng trong một đòn! Chính là sức đột phá không có gì sánh nổi của cao thủ Minh
Đây!
Cảnh trên chiến trường, một mình đấu lại nghìn người giống như hổ vào bầy đê! Chính là nguyên nhân vừa nãy những quân lính ám cảnh không
Đây! dám ra tay với Tiêu Nhất Thiên!
Một đòn!
Giết hết!
Còn là giết một đám!
Đảng thương cho những quân lính ám cảnh, những tướng lĩnh của Đại Hoa, cho đến lúc chết mà bọn họ vẫn không biết mình chết như thế nào! Cho đến giây phút đó, bọn họ vẫn không biết, người giết bọn họ vốn không phải Sơn Chủ Tuyết Vực, mà là kẻ thù cũ của họ ở Bắc Cảnh, là Sói Vương Tiêu Nhất Thiên! "Các anh em!” "Thù của mọi người, tối nay tôi báo thù cho mọi người! Linh hồn của mọi người trên trời, có thể yên nghỉ rồi!"
Sau một cú đấm và một đao, đội quân ám cảnh mấy trăm người đã chết hơn nửa, tướng lĩnh Đại Hoa còn lại từng tham dự chiến tranh ở Bắc Cảnh trước đây được Tiêu Nhất Thiên “chăm sóc đặc biệt", không có ai lọt lưới, không có ai sống!
Quân lính ám cảnh còn lại bị dọa mềm nhũn hai chân, không ít người tè trong quần, đâu còn dám ở lâu? Cả đám người giống như chó chết chủ, nổi điên hốt hoảng mà chạy trốn, tan tác như ong vỡ tổ!
Tiêu Nhất Thiên không đuổi theo, mà ánh mắt lạnh băng lại nhìn sang Mai Chấp Lễ đang được mấy chục nghìn quân bảo vệ! Mà lúc này!
Mai Chấp Lễ không nhìn Tiêu Nhất Thiên, bởi vì ông ta thấy được một chiếc xe đang hối hả đi từ hướng Bắc tới, đó là xe của quốc sư Đại Hoa!
Cuối cùng quốc sư của Đại Hoa cũng tới rồi!
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Ngăn cản?
Ngăn cản thế nào?
Những quân lính ám cảnh của Đại Hoa không ngu ngốc, ông là cao thủ nửa bước Minh Cảnh mà trước mặt “Sơn Chủ Tuyết Vực" cũng không chịu nổi một đòn, để ám cảnh sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ chúng tôi đi ngăn cản, khác gì bảo chúng tôi đi chịu chết hả!
Mẹ nó!
Mạng của ông là mạng, chẳng lẽ mạng của chúng tôi không phải mạng sao?
Biết làm sao được!
Nếu đứng đối diện bọn họ là người khác, cho dù là chỉ huy ba quân Tề Vệ Đông của nước Đại Hạ, bọn họ cũng sẽ không do dự bao vây liều mạng. Trách thì trách bốn chữ “cao thủ Minh Cảnh" này có uy hiếp với bọn họ quá lớn!
Minh Cảnh!
Không thể đấu! Không thể sỉ nhục! Không thể ngăn cản!
Bước chân của Tiêu Nhất Thiên không ngừng, ép sát từng bước, mỗi bước đều như đạp lên ngực của bọn họ, tim của bọn họ đang run rẩy, miệng cũng run, ra sức nuốt nước miếng, đôi tay nắm chặt vũ khí dựng trước người, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hội, đội ngũ mấy trăm người ám cảnh, cứ thế bị một mình Tiêu Nhất Thiên dọa sợ liên tục lui về sau, không dám tiến lên!
Cảnh tượng này!
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, có vẻ đáng sợ mà kỳ lạ! “Lên!” "Mau lên đi!"
Mai Chấp Lễ được mấy quân lính ám cảnh đỡ, trốn phía sau đội ngũ ám cánh mấy trăm người, vừa lui về sau vừa hô to, nhưng mà đứng trước sống chết, mệnh lệnh của chỉ huy ba quân như ông ta không có tác dụng như ngày thường!
Rất nhanh!
Lui ra phía ngoài cùng bên cạnh mấy chục nghìn quân do đội quân bình thường tạo thành, lúc này Mai Chấp Lễ mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng nói cho dù "Sơn Chủ Tuyết Vực” có mạnh cỡ nào, cũng không đánh lại mấy chục nghìn quân đúng không?
Ít nhất!
Dựa vào mấy chục nghìn quân này, nhất định có thể kéo dài tới lúc quốc sư Đại Hoa đến! “Đây!" "Chính là quân Đại Hoa của các người sao?”
Tiêu Nhất Thiên đi từng bước về phía trước mấy chục mét, đội ngũ ám cảnh mấy trăm người lui ra sau mấy chục mét, trước sau không dám đấu với anh, điều này làm cho anh mất kiên nhẫn, hừ lạnh nói: “Kẻ hèn nhát tham sống sợ chết như các người, cũng dám tới xâm phạm hoàng thành Đại Hạ, chiếm lãnh thổ của nước Đại Hạ?" "Nếu tới rồi!” "Vậy thì cứ để lại cái đầu trên cổ đi!”
Vù!
Giọng nói vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên không hề chần chừ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, hóa thành một tàn ảnh rồi lao thắng vào trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người của Đại Hoa!
Các người không dám xông lên!
Vậy để cho tôi!
Trước đây Tiêu Nhất Thiên đánh với quân đội Đại Hoa khoảng năm năm ở chiến trường Bắc Cảnh, thời gian năm năm, quân lính Đại Hạ chết ở chiến trường Bắc Cảnh nhiều vô số kể. Mà trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người ở trước mắt này, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là tướng lĩnh từng đánh với Tiêu Nhất Thiên trên chiến trường Bắc Cảnh, không biết trên tay bọn họ dính bao nhiêu máu tươi của quân lính Đại Hạ! Đọc truyện mới nhất tại TruyệnVietwriter
Cho nên!
Giờ phút này, Tiêu Nhất Thiên ôm suy nghĩ mãnh liệt phải giết những người này, thậm chí mãnh liệt hơn suy nghĩ phải giết Mai Chấp Lễ, bởi vì trước đây Mai Chấp Lễ chưa từng tham dự vào trận chiến ở Bắc Cảnh, vì trận quốc chiến lần này nên chủ của Đại Hoa là Hoa Giang Sơn, đã đặc biệt điều ông ta từ chiến khu khác qua đây!
Đây!
Cũng là nguyên nhân Tiêu Nhất Thiên không vội vã giết Mai Chấp Lễ, một đòn vừa rồi, mặc dù Mai Chấp Lễ may mắn còn sống, nhưng mà nền móng đã bị phá hủy, trở thành kẻ vô dụng, không đáng để lo, mà một khi Mai Chấp Lễ chết, quân đội Đại Hoa không có người chỉ huy, ắt sẽ tan rã, hốt hoảng chạy trốn, phải đuổi giết thì phiền phức hơn nhiều!
Cho nên!
Không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho hoành tráng, có thù báo thù, có oán báo oán, trước tiên giết những tên khốn này, báo thù cho những quân lính Đại Hạ đã chết trên chiến trường Bắc Cảnh, an ủi linh hồn trên trời của bọn họ!
Âm!
Tư thế của Tiêu Nhất Thiên như hổ, nhanh như sét đánh, một giây trước còn đứng ở vị trí hơn mười mét, một giây sau đã xuất hiện trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người, khi một tiếng nổ chói tai vang lên, cú đấm bọc minh kình hùng hồn bay thẳng đến đoàn người xung quanh!
Trong phút chốc!
Một quyền ảnh lớn cỡ cối xay giống như thật xuất hiện, nhìn như ảo ảnh, con mẹ nó nhưng mà nặng hơn nghìn cân, hễ là quân lính ám cảnh bị quyền ảnh đụng trúng thì đều bị hất bay, miệng phun máu tươi!
Thậm chí!
Cơ thể nổ tung, không còn xương cốt!
Những quân lính ám cảnh đó không phải Mai Chấp Lễ. Không có sức mạnh lớn mạnh của nửa bước Minh Cảnh, không có kinh nghiệm phong phú trải qua trăm trận chiến, vốn dĩ không kịp phản ứng, không kịp đề phòng, không nắm rõ vị trí Tiêu Nhất Thiên lao tới, chỉ thấy một quyền ảnh rất lớn từ xa đánh tới, sau đó đã chết dưới quyền ảnh lớn!
Bich!
Bich!
Bịch bịch bịch bịch bịch...
Một đòn!
Tiêu Nhất Thiên chỉ ra một đòn mà thôi, quyền ảnh lớn đánh đầu thằng đó, quét ngang một hướng, chạy ra xa mấy chục mét, giết mấy chục quân lính ám cảnh, mạnh mẽ nh ra một đường máu trong đám người!
Mạnh!
Quá mạnh!
Nếu nói vừa rồi Tiêu Nhất Thiên một chọi một với Mai Chấp Lễ, một cú đấm đánh bay một mình Mai Chấp Lễ, vẫn chưa đủ làm người ta kinh ngạc, vậy thì một đòn vừa rồi, khi một đòn của cao thủ Minh Cảnh đánh vào đám người ám cảnh bình thường, tạo ra sức giết người, vẽ ra hình ảnh đủ khiến cho người nghe kinh ngạc, làm cho người thấy sợ hãi, làm linh hồn của kẻ thù cũng không nhịn được run rẩy dữ dội!
Nhưng mà!
Sau một đòn, Tiêu Nhất Thiên không cho bọn họ bất cứ cơ hội thở dốc và đường khiếp sợ nào, tiện tay cướp lấy một thanh đao, bỗng chém một cái!
Ngay sau đó!
Một hình đao rất lớn xuất hiện!
Hơn nữa!
Vừa rồi Tiêu Nhất Thiên nói rất rõ ràng, muốn bọn họ để lại cái đầu trên cổ! Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyệnVietwriter
Cho nên!
Một đao này, Tiêu Nhất Thiên chém ngang, cách mặt đất chừng một mét sáu, một mét bảy. Vừa hay ngang với phần cổ của phần lớn quân lính ám cảnh!
Vì thế!
Hình đao rất lớn lấy vị trí của Tiêu Nhất Thiên làm trung tâm, bay ra xung quanh theo hình quạt, dưới từng ánh mắt hoảng sợ, trong từng tiếng thét hoảng loạn chói tai, một cái cổ to hoặc bé, trắng, đen hoặc vàng, trong giây phút ngắn ngủi đã bị hình đao rất lớn chặt đứt!
Đột nhiên!
Tiếng hét sợ hãi im bặt!
Tiếng hét chói tai lập tức dừng lại như đàn đứt dây!
Một lát sau...
Phụt!
Cái đầu của một quân lính ám cảnh rớt xuống, chỗ cổ bị cắt đứt phun máu tươi tung tóe, sương máu tràn ngập giống như một suối phun hình người!
Sau đó!
Là cái đầu thứ hai! Thứ ba! Thứ tư...
Thứ mười!
Thứ hai mươi!
Thứ năm mươi!
Bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch...
Tiếng vật nặng rơi xuống đất liên tiếp, một đao trực tiếp cướp đi mạng sống của hơn trăm quân lính ám cảnh, chém đầu của hơn trăm quân lính ám cảnh, sau khi đầu rơi xuống đất, từng xác chết không đầu đổ ngổn ngang, nhanh chóng đổ thành một khoảng lớn!
Xác chết khắp nơi!
Máu như đầm lầy!
Đây!
Chính là sự chênh lệch lớn khi cao thủ Minh Cảnh đối mặt với quân lính ám cảnh bình thường, giống như trời và đất, khó mà vượt qua, cho dù lấy một địch trăm cũng đủ chiến thắng trong một đòn! Chính là sức đột phá không có gì sánh nổi của cao thủ Minh
Đây!
Cảnh trên chiến trường, một mình đấu lại nghìn người giống như hổ vào bầy đê! Chính là nguyên nhân vừa nãy những quân lính ám cảnh không
Đây! dám ra tay với Tiêu Nhất Thiên!
Một đòn!
Giết hết!
Còn là giết một đám!
Đảng thương cho những quân lính ám cảnh, những tướng lĩnh của Đại Hoa, cho đến lúc chết mà bọn họ vẫn không biết mình chết như thế nào! Cho đến giây phút đó, bọn họ vẫn không biết, người giết bọn họ vốn không phải Sơn Chủ Tuyết Vực, mà là kẻ thù cũ của họ ở Bắc Cảnh, là Sói Vương Tiêu Nhất Thiên! "Các anh em!” "Thù của mọi người, tối nay tôi báo thù cho mọi người! Linh hồn của mọi người trên trời, có thể yên nghỉ rồi!"
Sau một cú đấm và một đao, đội quân ám cảnh mấy trăm người đã chết hơn nửa, tướng lĩnh Đại Hoa còn lại từng tham dự chiến tranh ở Bắc Cảnh trước đây được Tiêu Nhất Thiên “chăm sóc đặc biệt", không có ai lọt lưới, không có ai sống!
Quân lính ám cảnh còn lại bị dọa mềm nhũn hai chân, không ít người tè trong quần, đâu còn dám ở lâu? Cả đám người giống như chó chết chủ, nổi điên hốt hoảng mà chạy trốn, tan tác như ong vỡ tổ!
Tiêu Nhất Thiên không đuổi theo, mà ánh mắt lạnh băng lại nhìn sang Mai Chấp Lễ đang được mấy chục nghìn quân bảo vệ! Mà lúc này!
Mai Chấp Lễ không nhìn Tiêu Nhất Thiên, bởi vì ông ta thấy được một chiếc xe đang hối hả đi từ hướng Bắc tới, đó là xe của quốc sư Đại Hoa!
Cuối cùng quốc sư của Đại Hoa cũng tới rồi!
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Bình luận facebook