Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-527
Chương 527: Con gái quốc sư, cái đuôi cáo lộ ra rồi
Quốc sư Đại Hoa không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên, mà lại rót một ly trà đưa cho Tiêu Nhất Thiên, tỏ ý nói: "Bạn Thiên đường xa tới, đường đi vất vả, lão già nơi này quả thực đơn sơ, chỉ có một bình trà xanh, chính là món vật quý mà lão già này yêu thích, cất giấu đến nay. Chẳng mấy khi cùng ai uống. Nếu không chê, không ngại thì nhấp môi một hai ngụm, xem thử mùi vị như thế nào?" "Cũng coi như lão già là một gia chủ tận tình!"
Mùi trà thơm bay khắp nơi!
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn một cái, cái này... Trong trà không có độc chứ?
Không còn cách nào!
Nơi này chính là học viện Đạt Ma kinh đô Đại Hoa, bầy địch rình chung quanh. Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, coi như là vào ổ địch, không thể không cộng cẩn thận thêm một chút, huống chi, quốc sư Đại Hoa đã đoán được thân phận chân thật của anh! "Làm sao?"
Thấy Tiêu Nhất Thiên do dự, quốc sư Đại Hoa cười hỏi: "Bạn Thiên không muốn uống? Hay là... Không dám uống?"
Mang theo mấy phần khiêu khích!
Chửi thề một tiếng! "Quốc sư tự mình châm trà, từ chối thì bất kính, há lại không uống?"
Tiêu Nhất Thiên cũng cong môi cười một tiếng, sau đó liền bưng ly trà kia lên, đặt ở trước cánh mũi hít nhẹ mấy hơi, sau ngước cổ lên uống một hơi cạn sạch, gật đầu nói: "Trà ngon! Có vị đắng của hoa cúc, thơm thoang thoảng của hoa lài, cũng có mùi hương thoải mái của hoa hồng... Trà như nhân sinh, ẩn chứa trăm vị, có thể chế được trà như vậy, tay nghề của quốc sư quả thật bất phàm!"
Uống thì cũng uống rồi!
Cho dù trong trà thật sự có độc, thì Tiêu Nhất Thiên cũng không sợ, huyết mạch của anh trước đã trải qua "Hủy hoại" của Hoắc Linh Lung. Bây giờ mặc dù không bằng huyết mạch độc thể của Hoắc Linh Lung nhưng cũng trăm độc khó xâm!
Thuận tiện khen ngợi lấy lòng! "Ha ha!"
Quốc sư Đại Hoa lại cười lên, đầu tiên là gật đầu nói: "Bạn Thiên còn nhỏ tuổi, chưa từng nghĩ, lại cũng là người hiểu trà đạo, xem ra bình trà xanh của lão già đây coi như là mang ra tiếp đúng người rồi!"
Ngay sau đó!
Quốc sư Đại Hoa chuyển đề tài câu chuyện, lại lắc đầu nói: "Trà như nhân sinh, lời này không sai. Có điều, có đôi lời bạn Thiên lại nói sai rồi, trà này có tên Bách Hoa Nhưỡng, không phải là do lão già này phối thành, lão già này chẳng qua là mượn hoa hiến Phật mà thôi!" "Ồ?"
Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên tối sầm, khen ngợi nhầm người rồi? Lão già này sao không nói sớm chút chứ? Thầm mắng một tiếng xong. Tiêu Nhất Thiên hiếu kỳ nói: "Không phải quốc sư, còn có thể là ai?"
Quốc sư Đại Hoa nói: "Lão già có một đứa con gái nuôi, họ Lý, tên Trâm Anh, trà này chính là do con bé tự tay điều chế hồi năm năm trước, lão già coi như báu vật, vẫn luôn giữ cho đến nay..."
Lý Trâm Anh!
Chân mày của Tiêu Nhất Thiên không kiềm được nhíu lại, người vào tuổi của quốc sư Đại Hoa, đừng nói là có một con gái nuôi, mặc dù có con gái ruột, cháu trai cháu gái đủ đầy, cũng không kỳ quái chút nào!
Kỳ quái chính là ở chỗ!
Quốc sư Đại Hoa vòng vo cả nửa ngày, lại là vòng vo về con gái nuôi của ông ta, có ý gì đây? Chẳng lẽ, là thấy anh quá đẹp trai, tiềm lực quá lớn, cho nên, không tiếc dâng ra con gái nuôi của mình, sử dụng mỹ nhân kế, dẫn dụ anh? Đầu độc anh? Lôi kéo anh?
Trong nháy mắt!
Tiêu Nhất Thiên liền suy diễn ra rất nhiều thứ!
Càng làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm thấy kỳ quái chính là, trà này lại là Lý Trâm Anh năm năm trước điều chế mà thành, như vậy, năm năm nay thì sao? Không có điều chế sao? Là xảy ra chuyện gì sao?
Nghe...
Trong này thật giống như có câu chuyện gì đó!
Cũng cho đến giờ phút này, Tiêu Nhất Thiên mới xem như hiểu, lão cáo già quốc sư Đại Hoa này, có dụng ý khác, điều kiện của ông ta, có lẽ là có liên quan đến con gái nuôi Lý Trâm Anh của ông ta! "Vậy cô Trâm Anh đâu?"
Tiêu Nhất Thiên rất thức thời, nếu quốc sư Đại Hoa muốn kể chuyện cho anh, thì anh sẽ nghe! "Ở bên trong!"
Quốc sư Đại Hoa đưa tay chỉ một gian phòng cỏ tranh nhỏ phía đối diện, sau đó thở dài, trầm giọng nói: "Con bé cùng bạn Thiên tuổi tác xấp xỉ, đam mê nghệ thuật uống trà, thông minh hơn người, nếu có thể may mắn cùng bạn Thiên quen biết, chắc hẳn sẽ trở thành bạn rất thân!"
Này..
Càng nghe càng giống như là mỹ nhân kế!
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn gian phòng cỏ tranh nhỏ đó, nói: "Đã như vậy, quốc sư nếu không ngại thì dẫn cô Trâm Anh ra đây gặp mặt đi!"
Nghe vậy!
Quốc sư Đại Hoa thần sắc buồn bã, lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, con bé thuở nhỏ đã có thể trạng yếu ớt, nhiều bệnh tật. Năm năm trước ngủ say không tỉnh, hôn mê đến nay..."
Vừa nói!
Quốc sư Đại Hoa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng mà nói tiếp: "Thực không dám giấu giếm, lão già sở dĩ hao hết tâm tư, mời bạn Thiên tới, chính là vì chuyện của con bé." "Ồ?"
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, đúng như dự đoán, cái đuôi cáo già lộ ra rồi!
Vì vậy!
Không đợi quốc sư Đại Hoa nói chi tiết,
Tiêu Nhất Thiên liền lắc đầu từ chối nói: "Quốc sư không cần coi trọng tôi quá. Ông thân là cường giả Minh Cảnh, lại là quốc sư Đại Hoa, muốn cái gì có cái đó. Cô Trâm Anh hôn mê năm năm, có cách gì hẳn ông cũng đều nghĩ đến hết rồi phải không? Ngay cả ông cũng không biết làm thế nào thì tôi đây có cách gì hay được?"
Đúng vậy!
Thân phận của quốc sư Đại Hoa lẫn thực lực cũng tốt, đều không kém gì Tiêu Nhất Thiên. Chuyện ông ta không làm được, Tiêu Nhất Thiên tự hỏi, mình cũng không có năng lực như vậy!
Hơn nữa!
Quốc sư là quốc sư của Đại Hoa, cũng không phải là quốc sư của Đại Hạ, là một phe đối nghịch, Tiêu Nhất Thiên không tìm được lý do giúp quốc sư Đại Hoa! "Bạn Thiên chớ vội, lại nghe lão già nói rõ đã!"
Quốc sư Đại Hoa nóng lòng cứu con gái, hoàn toàn không để ý từ chối của Tiêu Nhất Thiên, tiếp tục nói: "Đúng như bạn Thiên nói, năm năm này, lão già quả thật nghĩ đến hết thảy biện pháp, nhưng cũng không làm được chuyện gì. Bệnh tình của con bé hết sức kì dị, hô hấp đều đặn, mạch tượng vững vàng, giống hệt như người bình thường, giống như là... Giống như là đang ngủ vậy!" "Có điều!" "Con bé không biết võ đạo, cũng chưa từng vận động huyết mạch, nhưng trong đan điền con bé tựa như ẩn chứa một luồng Hàn sát khí. Loại Hàn sát khí này vô cùng đặc thù. Một khi có Ám kình hay Minh kình từ bên ngoài tác động vào bên trong thân thể con bé, thì sẽ bị luồng Hàn sát khí đó chiếm đoạt lấy!" "Với hiểu biết của lão già!" "Sự tồn tại của Hàn sát khí kia chắc hẳn là căn nguyên cho việc con gái lão hôn mê bất tỉnh!" "Đáng tiếc!" "Cho dù là với thực lực bấy giờ của lão già đây, cũng không dừng được sự ăn mòn của Hàn sát khí kia. Trước đó tôi có thử qua, liên tục không ngừng dùng Minh kính truyền khắp cơ thể con bé. Nhưng kết quả là bị Hàn sát khí liên tục cắn hết, còn suýt nữa khiến mình lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc, uổng mạng tại chỗ.."
Nhắc tới Lý Trâm Anh!
Quốc sư Đại Hoa rất nhanh mất đi vẻ trầm ổn cùng ổn định mới vừa rồi, dần dần có chút kích động, trên nét mặt già nua phủ đầy nếp nhăn đều là vẻ lo âu. Tiêu Nhất Thiên nhìn ra, quốc sư Đại Hoa vô cùng thương yêu đứa con gái nuôi này của ông ta! "Còn có chuyện lạ như vậy?"
Nói thật!
Nghe xong tự thuật của quốc sư Đại Hoa, trong lòng Tiêu Nhất Thiên cũng có gợn sóng nho nhỏ. Chưa bao giờ vận động huyết mạch, nhưng đan điền mang sát khí, có thể giống như một động không đáy, chiếm đoạt Ám kình cùng Minh kính của người khác. Chuyện kỳ lạ như vậy, Tiêu Nhất Thiên lớn thế này rồi, vẫn là lần đầu nghe nói! "Đúng là như vậy!"
Quốc sư Đại Hoa mắt nhìn thắng chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên, cõi lòng đầy mong đợi nói: "Vốn là, lão già đã sinh lòng tuyệt vọng, định ở cùng con gái nuôi suốt nửa đời còn lại ở nơi này!" "Nhưng mà!" "Ngay tại lúc lão già muốn buông tay, có người chỉ cho tôi một con đường mới, để cho tôi thấy được hy vọng mới!" "Người đó nói!" "Có lẽ là Hàn sát khí trong đan điền của con bé quá mạnh mẽ, mà huyết mạch tôi so ra lại quá yếu, không cách nào áp chế Hàn sát khí kia. Cho nên, nếu như có người có huyết mạch đủ cường đại, cường đại đến có thể vượt quá khả năng chiếm đoạt của Hàn sát khí kia, nói không chừng còn có thể hấp thụ ngược lại Hàn sát khí đó, tiêu giải nó hoàn toàn, đồng thời trị được tận gốc chứng bệnh của con bé, để nó tỉnh lại."
Nghe vậy!
Tiêu Nhất Thiên đáy lòng có tiếng lộp bộp, biết tỏng rồi!
Chửi thề một tiếng!
Vòng vo cả nửa ngày, hóa ra, quốc sư Đại Hoa lão cáo già này là đang nhằm vào huyết mạch của anh!
Ai?
Là ai mà lắm mồm vậy chứ, đưa ra cái chủ ý thối nát này cho quốc sư Đại Hoa, bà mẹ nhà nó lắm nữa?
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên tức giận, không nhịn được mở miệng hỏi: "Quốc sư nói người kia, là người nào? Lời của người đó có tin được không?"
Quốc sư Đại Hoa không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên, mà lại rót một ly trà đưa cho Tiêu Nhất Thiên, tỏ ý nói: "Bạn Thiên đường xa tới, đường đi vất vả, lão già nơi này quả thực đơn sơ, chỉ có một bình trà xanh, chính là món vật quý mà lão già này yêu thích, cất giấu đến nay. Chẳng mấy khi cùng ai uống. Nếu không chê, không ngại thì nhấp môi một hai ngụm, xem thử mùi vị như thế nào?" "Cũng coi như lão già là một gia chủ tận tình!"
Mùi trà thơm bay khắp nơi!
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn một cái, cái này... Trong trà không có độc chứ?
Không còn cách nào!
Nơi này chính là học viện Đạt Ma kinh đô Đại Hoa, bầy địch rình chung quanh. Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, coi như là vào ổ địch, không thể không cộng cẩn thận thêm một chút, huống chi, quốc sư Đại Hoa đã đoán được thân phận chân thật của anh! "Làm sao?"
Thấy Tiêu Nhất Thiên do dự, quốc sư Đại Hoa cười hỏi: "Bạn Thiên không muốn uống? Hay là... Không dám uống?"
Mang theo mấy phần khiêu khích!
Chửi thề một tiếng! "Quốc sư tự mình châm trà, từ chối thì bất kính, há lại không uống?"
Tiêu Nhất Thiên cũng cong môi cười một tiếng, sau đó liền bưng ly trà kia lên, đặt ở trước cánh mũi hít nhẹ mấy hơi, sau ngước cổ lên uống một hơi cạn sạch, gật đầu nói: "Trà ngon! Có vị đắng của hoa cúc, thơm thoang thoảng của hoa lài, cũng có mùi hương thoải mái của hoa hồng... Trà như nhân sinh, ẩn chứa trăm vị, có thể chế được trà như vậy, tay nghề của quốc sư quả thật bất phàm!"
Uống thì cũng uống rồi!
Cho dù trong trà thật sự có độc, thì Tiêu Nhất Thiên cũng không sợ, huyết mạch của anh trước đã trải qua "Hủy hoại" của Hoắc Linh Lung. Bây giờ mặc dù không bằng huyết mạch độc thể của Hoắc Linh Lung nhưng cũng trăm độc khó xâm!
Thuận tiện khen ngợi lấy lòng! "Ha ha!"
Quốc sư Đại Hoa lại cười lên, đầu tiên là gật đầu nói: "Bạn Thiên còn nhỏ tuổi, chưa từng nghĩ, lại cũng là người hiểu trà đạo, xem ra bình trà xanh của lão già đây coi như là mang ra tiếp đúng người rồi!"
Ngay sau đó!
Quốc sư Đại Hoa chuyển đề tài câu chuyện, lại lắc đầu nói: "Trà như nhân sinh, lời này không sai. Có điều, có đôi lời bạn Thiên lại nói sai rồi, trà này có tên Bách Hoa Nhưỡng, không phải là do lão già này phối thành, lão già này chẳng qua là mượn hoa hiến Phật mà thôi!" "Ồ?"
Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên tối sầm, khen ngợi nhầm người rồi? Lão già này sao không nói sớm chút chứ? Thầm mắng một tiếng xong. Tiêu Nhất Thiên hiếu kỳ nói: "Không phải quốc sư, còn có thể là ai?"
Quốc sư Đại Hoa nói: "Lão già có một đứa con gái nuôi, họ Lý, tên Trâm Anh, trà này chính là do con bé tự tay điều chế hồi năm năm trước, lão già coi như báu vật, vẫn luôn giữ cho đến nay..."
Lý Trâm Anh!
Chân mày của Tiêu Nhất Thiên không kiềm được nhíu lại, người vào tuổi của quốc sư Đại Hoa, đừng nói là có một con gái nuôi, mặc dù có con gái ruột, cháu trai cháu gái đủ đầy, cũng không kỳ quái chút nào!
Kỳ quái chính là ở chỗ!
Quốc sư Đại Hoa vòng vo cả nửa ngày, lại là vòng vo về con gái nuôi của ông ta, có ý gì đây? Chẳng lẽ, là thấy anh quá đẹp trai, tiềm lực quá lớn, cho nên, không tiếc dâng ra con gái nuôi của mình, sử dụng mỹ nhân kế, dẫn dụ anh? Đầu độc anh? Lôi kéo anh?
Trong nháy mắt!
Tiêu Nhất Thiên liền suy diễn ra rất nhiều thứ!
Càng làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm thấy kỳ quái chính là, trà này lại là Lý Trâm Anh năm năm trước điều chế mà thành, như vậy, năm năm nay thì sao? Không có điều chế sao? Là xảy ra chuyện gì sao?
Nghe...
Trong này thật giống như có câu chuyện gì đó!
Cũng cho đến giờ phút này, Tiêu Nhất Thiên mới xem như hiểu, lão cáo già quốc sư Đại Hoa này, có dụng ý khác, điều kiện của ông ta, có lẽ là có liên quan đến con gái nuôi Lý Trâm Anh của ông ta! "Vậy cô Trâm Anh đâu?"
Tiêu Nhất Thiên rất thức thời, nếu quốc sư Đại Hoa muốn kể chuyện cho anh, thì anh sẽ nghe! "Ở bên trong!"
Quốc sư Đại Hoa đưa tay chỉ một gian phòng cỏ tranh nhỏ phía đối diện, sau đó thở dài, trầm giọng nói: "Con bé cùng bạn Thiên tuổi tác xấp xỉ, đam mê nghệ thuật uống trà, thông minh hơn người, nếu có thể may mắn cùng bạn Thiên quen biết, chắc hẳn sẽ trở thành bạn rất thân!"
Này..
Càng nghe càng giống như là mỹ nhân kế!
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn gian phòng cỏ tranh nhỏ đó, nói: "Đã như vậy, quốc sư nếu không ngại thì dẫn cô Trâm Anh ra đây gặp mặt đi!"
Nghe vậy!
Quốc sư Đại Hoa thần sắc buồn bã, lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, con bé thuở nhỏ đã có thể trạng yếu ớt, nhiều bệnh tật. Năm năm trước ngủ say không tỉnh, hôn mê đến nay..."
Vừa nói!
Quốc sư Đại Hoa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng mà nói tiếp: "Thực không dám giấu giếm, lão già sở dĩ hao hết tâm tư, mời bạn Thiên tới, chính là vì chuyện của con bé." "Ồ?"
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, đúng như dự đoán, cái đuôi cáo già lộ ra rồi!
Vì vậy!
Không đợi quốc sư Đại Hoa nói chi tiết,
Tiêu Nhất Thiên liền lắc đầu từ chối nói: "Quốc sư không cần coi trọng tôi quá. Ông thân là cường giả Minh Cảnh, lại là quốc sư Đại Hoa, muốn cái gì có cái đó. Cô Trâm Anh hôn mê năm năm, có cách gì hẳn ông cũng đều nghĩ đến hết rồi phải không? Ngay cả ông cũng không biết làm thế nào thì tôi đây có cách gì hay được?"
Đúng vậy!
Thân phận của quốc sư Đại Hoa lẫn thực lực cũng tốt, đều không kém gì Tiêu Nhất Thiên. Chuyện ông ta không làm được, Tiêu Nhất Thiên tự hỏi, mình cũng không có năng lực như vậy!
Hơn nữa!
Quốc sư là quốc sư của Đại Hoa, cũng không phải là quốc sư của Đại Hạ, là một phe đối nghịch, Tiêu Nhất Thiên không tìm được lý do giúp quốc sư Đại Hoa! "Bạn Thiên chớ vội, lại nghe lão già nói rõ đã!"
Quốc sư Đại Hoa nóng lòng cứu con gái, hoàn toàn không để ý từ chối của Tiêu Nhất Thiên, tiếp tục nói: "Đúng như bạn Thiên nói, năm năm này, lão già quả thật nghĩ đến hết thảy biện pháp, nhưng cũng không làm được chuyện gì. Bệnh tình của con bé hết sức kì dị, hô hấp đều đặn, mạch tượng vững vàng, giống hệt như người bình thường, giống như là... Giống như là đang ngủ vậy!" "Có điều!" "Con bé không biết võ đạo, cũng chưa từng vận động huyết mạch, nhưng trong đan điền con bé tựa như ẩn chứa một luồng Hàn sát khí. Loại Hàn sát khí này vô cùng đặc thù. Một khi có Ám kình hay Minh kình từ bên ngoài tác động vào bên trong thân thể con bé, thì sẽ bị luồng Hàn sát khí đó chiếm đoạt lấy!" "Với hiểu biết của lão già!" "Sự tồn tại của Hàn sát khí kia chắc hẳn là căn nguyên cho việc con gái lão hôn mê bất tỉnh!" "Đáng tiếc!" "Cho dù là với thực lực bấy giờ của lão già đây, cũng không dừng được sự ăn mòn của Hàn sát khí kia. Trước đó tôi có thử qua, liên tục không ngừng dùng Minh kính truyền khắp cơ thể con bé. Nhưng kết quả là bị Hàn sát khí liên tục cắn hết, còn suýt nữa khiến mình lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc, uổng mạng tại chỗ.."
Nhắc tới Lý Trâm Anh!
Quốc sư Đại Hoa rất nhanh mất đi vẻ trầm ổn cùng ổn định mới vừa rồi, dần dần có chút kích động, trên nét mặt già nua phủ đầy nếp nhăn đều là vẻ lo âu. Tiêu Nhất Thiên nhìn ra, quốc sư Đại Hoa vô cùng thương yêu đứa con gái nuôi này của ông ta! "Còn có chuyện lạ như vậy?"
Nói thật!
Nghe xong tự thuật của quốc sư Đại Hoa, trong lòng Tiêu Nhất Thiên cũng có gợn sóng nho nhỏ. Chưa bao giờ vận động huyết mạch, nhưng đan điền mang sát khí, có thể giống như một động không đáy, chiếm đoạt Ám kình cùng Minh kính của người khác. Chuyện kỳ lạ như vậy, Tiêu Nhất Thiên lớn thế này rồi, vẫn là lần đầu nghe nói! "Đúng là như vậy!"
Quốc sư Đại Hoa mắt nhìn thắng chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên, cõi lòng đầy mong đợi nói: "Vốn là, lão già đã sinh lòng tuyệt vọng, định ở cùng con gái nuôi suốt nửa đời còn lại ở nơi này!" "Nhưng mà!" "Ngay tại lúc lão già muốn buông tay, có người chỉ cho tôi một con đường mới, để cho tôi thấy được hy vọng mới!" "Người đó nói!" "Có lẽ là Hàn sát khí trong đan điền của con bé quá mạnh mẽ, mà huyết mạch tôi so ra lại quá yếu, không cách nào áp chế Hàn sát khí kia. Cho nên, nếu như có người có huyết mạch đủ cường đại, cường đại đến có thể vượt quá khả năng chiếm đoạt của Hàn sát khí kia, nói không chừng còn có thể hấp thụ ngược lại Hàn sát khí đó, tiêu giải nó hoàn toàn, đồng thời trị được tận gốc chứng bệnh của con bé, để nó tỉnh lại."
Nghe vậy!
Tiêu Nhất Thiên đáy lòng có tiếng lộp bộp, biết tỏng rồi!
Chửi thề một tiếng!
Vòng vo cả nửa ngày, hóa ra, quốc sư Đại Hoa lão cáo già này là đang nhằm vào huyết mạch của anh!
Ai?
Là ai mà lắm mồm vậy chứ, đưa ra cái chủ ý thối nát này cho quốc sư Đại Hoa, bà mẹ nhà nó lắm nữa?
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên tức giận, không nhịn được mở miệng hỏi: "Quốc sư nói người kia, là người nào? Lời của người đó có tin được không?"
Bình luận facebook