Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-528
Chương 528: Lấy mạng báo đáp, uy hiếp của quốc sư Đại Hoa
Không sai!
Huyết mạch của Tiêu Nhất Thiên quả thật rất mạnh, cụ thể mạnh tới trình độ nào, thì kể cả chính Tiêu Nhất Thiên cũng không biết!
Nhưng mà!
Thông qua áp chế huyết mạch có thể cứu cho Lý Trâm Anh tỉnh lại. Nói như vậy, Tiêu Nhất Thiên vẫn không quá tin tưởng. Đã nói rồi, đây là Đại Hoa, là kinh đô của nước địch, lời của kẻ địch sao có thể tùy tiện tin tưởng cho được?
Quỷ mới biết sẽ có kết quả thế nào? "Tôn chủ Ngưu Sát!"
Quốc sư Đại Hoa không có giấu giếm, mà thành thật nói toàn bộ: "Đại khái là hai năm trước, lúc tôn chủ Ngưu Sát đến kinh đô Đại Hoa, chính là lúc lão già này mất hết ý chí!" "Vốn là!" "Lão già này cũng muốn cứu ngựa chết thành ngựa sống, cầu xin tôn chủ Ngưu Sát ra mặt, xem có thể mời điện chủ đại nhân tự mình xuất thủ hay không. Khắp cái mảnh đất trăm quốc gia này, điện chủ đại nhân chính là người tu hành võ đạo đứng đầu, hơn nữa còn tinh thông thuật y mạch. Nếu như nói trên đời còn có một người có thể cứu tính mạng của con gái lão già này thì tôi cho rằng người đó nhất định chính là điện chủ đại nhân!" "Đáng tiếc!" "Lão già này chẳng qua là một trong ba ngàn chiến tướng ở vương điện, người bé, tiếng nói cũng bé, làm gì có đủ tư cách để điện chủ đại nhân tự mình xuất thủ!" "Sau đó!" "Tôn chủ Ngưu Sát xem qua tình hình của con gái lão già này trước. Tôn chủ Ngưu Sát sau đó nói cho lão già này rằng, vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ có huyết mạch đủ cường đại, mới có thể khắc chế Hàn sát khí kia, cũng chỉ có tìm được người có huyết mạch đủ mạnh mẽ, mới có thể cho con gái của lão già này một đường sống!" "Cho nên!" "Vì không thể nào mời nổi điện chủ đại nhân, cậu trở thành hy vọng duy nhất của lão già này!"
Đúng vậy!
Hy vọng!
Khi một người rơi vào tuyệt vọng, dù là chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, cũng sẽ trở thành sợi dây cứu mạng, là động lực để tiến tới. Thậm chí, cũng vì thế mà trở nên điên cuồng!
Tiêu Nhất Thiên lấy làm kinh hãi! Chửi thề một tiếng! Lại là tôn chủ Ngưu Sát sao?
Chẳng trách quốc sư Đại Hoa lại tin là thật. Dẫu sao, địa vị của tôn chủ Ngưu Sát, thực lực, mạng giao thiệp, hay kiến thức... Đều ở trên quốc sư Đại Hoa đây. Kẻ mạnh hơn người, lời nói ra thường dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng hơn!
Có điều!
Tôn chủ Ngưu Sát nói những lời này là hai năm trước rồi. Mà hai năm trước, Tiêu Nhất Thiên vẫn còn ở trong chiến trường Bắc Cảnh của Đại Hạ. Đừng nói Minh Cảnh, ngay cả Cảnh Giới Hoàn Mỹ cũng chẳng tới, còn lâu lắm mới được như bây giờ. Huyết mạch mạnh mẽ cũng chẳng được người ngoài chú ý xem trọng!
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ tôn chủ Ngưu Sát hắn không phải là ám chỉ Tiêu Nhất Thiên! "Quốc sư trước đừng kích động!"
Quốc sư Đại Hoa mang dáng vẻ khẳng định chắc chắn người đó là Tiêu Nhất Thiên, khiến anh không tránh khỏi liếc mắt, hỏi: "Quốc sư nói, tôi là hy vọng duy nhất của ông. Vậy thì tôi thật sự tò mò, nếu như tôi chưa từng đến Đại Hoa. Hoặc là, chưa tới kinh đô, chưa tới học viện Đạt Ma, thì ông không gặp được tôi, thế sẽ ra sao?" "Để cho cô Trâm Anh chờ chết à?"
Tiêu Nhất Thiên phát hiện, chuyến đi Đại Hoa của anh, dường như rơi vào trong tầm ngắm của quốc sư Đại Hoa. Quốc sư Đại Hoa đã sớm liệu được anh sẽ tới, cho nên mới đặc biệt chờ anh ở chỗ này! "Người có mạng!"
Quốc sư Đại Hoa thở dài, trầm giọng nói: "Nếu là bạn Thiên không đến, đó chính là do số mạng của lão già này cùng con gái nên mới như vậy!" "Mà bây giờ!" "Nếu bạn Thiên đã tới, chứng tỏ chúng ta vẫn có chút duyên phận, lão già này tất nhiên muốn đọ sức đánh một trận!"
Đọ sức?
Làm sao đọ sức đây?
Tiêu Nhất Thiên lại hỏi: "Nói cách khác, nếu như tôn chủ Ngưu Sát ăn nói bừa bãi, lừa quốc sư, huyết mạch áp chế về cơ bản chính là giả dối hư ảo. Hoặc là nói, huyết mạch của tôi cũng không đủ áp chế Hàn sát khí kia, không cứu được cô Trâm Anh. Hay hoặc là, tôi và điện chủ của các người giống nhau, không muốn xuất thủ tương trợ, quốc sư sẽ làm như thế nào?"
Nghe vậy!
Tròng mắt của quốc sư Đại Hoa thoáng qua một tia độc ác, nói: "Lời của tôn chủ Ngưu Sát là thật hay giả, lão già này trong lòng hiểu rõ. Chỉ cần bạn Thiên nguyện ý thử một lần, cho dù thất bại, lão già này cũng tự mình ghi ơn trong lòng, nhớ ân đức. Nếu như bạn Thiên gặp phải nguy hiểm gì, lão già này nguyện ý hết sức tương trợ, lấy mạng báo đáp!"
Nói tới chỗ này, quốc sư Đại Hoa hơi dừng một chút, sau đó chuyển chủ đề, lại nói: "Điện chủ đại nhân cảnh giới cao thâm, thực lực ngút trời, điện chủ không muốn xuất thủ, lão già này không biết làm sao. Còn bạn Thiên..." "Nếu bạn Thiên cố ý cự tuyệt, lão già này gần đất xa trời, người sắp chết, vì con gái, cam nguyện lấy mạng ra liều, một lần nữa đánh với bạn Thiên!" "Không bàn thắng bại!" "Chỉ bàn về sống chết!"
Ánh mắt của quốc sư Đại Hoa lạnh như băng mà kiên định, nhìn có chút dọa người. Kẻ ngu cũng nhìn đi ra, ông ta cũng không có nói chuyện hù dọa, cũng không phải đang phô trương thanh thế, uy hiếp hăm dọa!
Ông ta thật sự làm được!
Mẹ nó!
Tiêu Nhất Thiên hết ý kiến, thật là nằm không dính đạn mà. Quốc sư Đại Hoa nói đánh một lần “nữa". Cái chữ “nữa" này coi như là chạm ngay vào thân phận thật của Tiêu Nhất Thiên. Nói bóng gió chính là, anh không đáp ứng? Không ra tay? Không giúp? Được, vậy thì lưới rách cá chết đi, vậy thì tới tổn thương lẫn nhau đi!
Đánh một trận sống mái!
Nơi này chính là kinh đô Đại Hoa, một khi Tiêu Nhất Thiên cùng quốc sư Đại Hoa xuất thủ. Nếu muốn sống, nhất định phải bộc lộ ra thực lực Minh Cảnh. Đến lúc đó, thân phận chân thật cũng sẽ bại lộ ngay sau đó. Cho dù đánh thắng quốc sư Đại hoa, thật ra cũng là thua cả chuyến đi đến kinh đô!
Cho nên!
Tiêu Nhất Thiên bất kể như thế nào cũng thua. Quốc sư Đại Hoa đúng là ăn chắc Tiêu Nhất Thiên, đây là đẩy Tiêu Nhất Thiên vào đường cùng!
Thấy sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên cũng lạnh xuống. Quốc sư Đại Hoa nghiễm nhiên không sợ, nói tiếp: "Tình cảnh của lão già này bây giờ, chắc hẳn lòng bạn Thiên biết rõ, Hoa Tuấn Vũ đã muốn giết tôi, tôi e mạng mình không còn được bao lâu, mà con gái là ràng buộc duy nhất trong lòng tôi!" "Ai muốn hại con bé, tôi liều mạng với người đó!" "Ai có thể cứu con bé, tôi sẽ lấy mạng tương báo!" "Chính là đơn giản như vậy!"
Quốc sư Đại hoa tự biết chắc phải chết, tất nhiên sẽ không có bất kỳ bắn khoăn chần chừ gì!
Tiêu Nhất Thiên nghĩ ngợi chốc lát, hỏi: "Nếu quốc sư ôm lòng liều chết, biết Hoa Tuấn Vũ đem lòng muốn giết ông. Vậy sao ông không đưa cô Trâm Anh rời khỏi Đại Hoa? Thậm chí rời khỏi vùng đất trăm quốc gia này?" "Thiên hạ rộng lớn!" "Điện chủ của các người là người đứng đầu vùng đất trăm quốc gia, không ai địch lại. Nhưng ngoài vùng đất trăm quốc gia ra, còn có nhiều nhân vật cái thế hơn. Không chừng, quốc sư có thể mời bọn họ ra tay cứu chữa cho cô Trâm Anh. Với khả năng của quốc sư, nếu như một lòng muốn đi, Hoa Tuấn Vũ hẳn không ngăn được ông mà?" "Đây!" "Cũng là một con đường, một cái hy vọng, quốc sư vì sao không chọn?"
Tiêu Nhất Thiên không hiểu!
Nghe vậy!
Quốc sư Đại Hoa mặt không đổi sắc, đột nhiên đứng dậy, đưa tay tỏ ý nói: "Bạn Thiên theo lão già này tới đây, đi vào trong nhìn một cái, liền biết nguyên do trong đó!"
Nói xong!
Quốc sư Đại Hoa dợm bước đi trước, đi về phía gian phòng cỏ tranh đối diện đó!
Lý Trâm Anh đang ở bên trong!
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, do dự một chút, cũng vội vàng đi theo. Không có cách nào, hôm nay quốc sư Đại Hoa gặp phải cục diện nguy hiểm, ôm lòng liều chết. Mà Lý Trâm Anh là chấp niệm của ông ta. Vì thế, ông ta mới không tiếc bất cứ giá nào, lúc này trở mặt cùng ông ta, tuyệt đối không phải đối sách tốt!
Két!
Quốc sư Đại Hoa đưa tay đẩy cửa gian phòng cỏ tranh nhỏ ra, đi trước dẫn đường, Tiêu Nhất Thiên vừa đi vào trong, liền rõ lộ vẻ cảm giác được có một luồng khí lạnh như băng đập vào mặt, giống như trời đông giá rét tháng Mười Hai vậy, không tránh khỏi trong lòng khẽ nhộn nhạo!
Đây!
Chính là cái gọi là Hàn sát khí sao?
Tiêu Nhất Thiên quét nhìn xung quanh một vòng, cũng không phát hiện Lý Trâm Anh, không kiềm được càng kinh hãi, Hàn sát khí kia tồn tại ở trong đan điền Lý Trâm Anh, lại có thể ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh khiến cho toàn bộ gian phòng cỏ tranh nhỏ này lạnh đến thấu xương thế này. Như vậy, uy lực của Hàn sát khí kia có thể thấy được là kinh khủng thế nào!
Cạch!
Quốc sư Đại Hoa đi tới bên tường, đưa tay nhấn một cơ quan trên vách tường, nhất thời, đi đôi với một tiếng động lạ, mặt đất dưới chân đột nhiên tách mở ra thành một khe hở to lớn, lộ ra một thang đá dẫn tới mật thất dưới đất! "Ở phía dưới!"
Quốc sư Đại Hoa không chút do dự dọc theo thang đá đi vào trong mật thất dưới đất, Tiêu Nhất Thiên hơi do dự một chút, theo sát phía sau, cũng đi theo xuống đó!
Không sai!
Huyết mạch của Tiêu Nhất Thiên quả thật rất mạnh, cụ thể mạnh tới trình độ nào, thì kể cả chính Tiêu Nhất Thiên cũng không biết!
Nhưng mà!
Thông qua áp chế huyết mạch có thể cứu cho Lý Trâm Anh tỉnh lại. Nói như vậy, Tiêu Nhất Thiên vẫn không quá tin tưởng. Đã nói rồi, đây là Đại Hoa, là kinh đô của nước địch, lời của kẻ địch sao có thể tùy tiện tin tưởng cho được?
Quỷ mới biết sẽ có kết quả thế nào? "Tôn chủ Ngưu Sát!"
Quốc sư Đại Hoa không có giấu giếm, mà thành thật nói toàn bộ: "Đại khái là hai năm trước, lúc tôn chủ Ngưu Sát đến kinh đô Đại Hoa, chính là lúc lão già này mất hết ý chí!" "Vốn là!" "Lão già này cũng muốn cứu ngựa chết thành ngựa sống, cầu xin tôn chủ Ngưu Sát ra mặt, xem có thể mời điện chủ đại nhân tự mình xuất thủ hay không. Khắp cái mảnh đất trăm quốc gia này, điện chủ đại nhân chính là người tu hành võ đạo đứng đầu, hơn nữa còn tinh thông thuật y mạch. Nếu như nói trên đời còn có một người có thể cứu tính mạng của con gái lão già này thì tôi cho rằng người đó nhất định chính là điện chủ đại nhân!" "Đáng tiếc!" "Lão già này chẳng qua là một trong ba ngàn chiến tướng ở vương điện, người bé, tiếng nói cũng bé, làm gì có đủ tư cách để điện chủ đại nhân tự mình xuất thủ!" "Sau đó!" "Tôn chủ Ngưu Sát xem qua tình hình của con gái lão già này trước. Tôn chủ Ngưu Sát sau đó nói cho lão già này rằng, vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ có huyết mạch đủ cường đại, mới có thể khắc chế Hàn sát khí kia, cũng chỉ có tìm được người có huyết mạch đủ mạnh mẽ, mới có thể cho con gái của lão già này một đường sống!" "Cho nên!" "Vì không thể nào mời nổi điện chủ đại nhân, cậu trở thành hy vọng duy nhất của lão già này!"
Đúng vậy!
Hy vọng!
Khi một người rơi vào tuyệt vọng, dù là chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, cũng sẽ trở thành sợi dây cứu mạng, là động lực để tiến tới. Thậm chí, cũng vì thế mà trở nên điên cuồng!
Tiêu Nhất Thiên lấy làm kinh hãi! Chửi thề một tiếng! Lại là tôn chủ Ngưu Sát sao?
Chẳng trách quốc sư Đại Hoa lại tin là thật. Dẫu sao, địa vị của tôn chủ Ngưu Sát, thực lực, mạng giao thiệp, hay kiến thức... Đều ở trên quốc sư Đại Hoa đây. Kẻ mạnh hơn người, lời nói ra thường dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng hơn!
Có điều!
Tôn chủ Ngưu Sát nói những lời này là hai năm trước rồi. Mà hai năm trước, Tiêu Nhất Thiên vẫn còn ở trong chiến trường Bắc Cảnh của Đại Hạ. Đừng nói Minh Cảnh, ngay cả Cảnh Giới Hoàn Mỹ cũng chẳng tới, còn lâu lắm mới được như bây giờ. Huyết mạch mạnh mẽ cũng chẳng được người ngoài chú ý xem trọng!
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ tôn chủ Ngưu Sát hắn không phải là ám chỉ Tiêu Nhất Thiên! "Quốc sư trước đừng kích động!"
Quốc sư Đại Hoa mang dáng vẻ khẳng định chắc chắn người đó là Tiêu Nhất Thiên, khiến anh không tránh khỏi liếc mắt, hỏi: "Quốc sư nói, tôi là hy vọng duy nhất của ông. Vậy thì tôi thật sự tò mò, nếu như tôi chưa từng đến Đại Hoa. Hoặc là, chưa tới kinh đô, chưa tới học viện Đạt Ma, thì ông không gặp được tôi, thế sẽ ra sao?" "Để cho cô Trâm Anh chờ chết à?"
Tiêu Nhất Thiên phát hiện, chuyến đi Đại Hoa của anh, dường như rơi vào trong tầm ngắm của quốc sư Đại Hoa. Quốc sư Đại Hoa đã sớm liệu được anh sẽ tới, cho nên mới đặc biệt chờ anh ở chỗ này! "Người có mạng!"
Quốc sư Đại Hoa thở dài, trầm giọng nói: "Nếu là bạn Thiên không đến, đó chính là do số mạng của lão già này cùng con gái nên mới như vậy!" "Mà bây giờ!" "Nếu bạn Thiên đã tới, chứng tỏ chúng ta vẫn có chút duyên phận, lão già này tất nhiên muốn đọ sức đánh một trận!"
Đọ sức?
Làm sao đọ sức đây?
Tiêu Nhất Thiên lại hỏi: "Nói cách khác, nếu như tôn chủ Ngưu Sát ăn nói bừa bãi, lừa quốc sư, huyết mạch áp chế về cơ bản chính là giả dối hư ảo. Hoặc là nói, huyết mạch của tôi cũng không đủ áp chế Hàn sát khí kia, không cứu được cô Trâm Anh. Hay hoặc là, tôi và điện chủ của các người giống nhau, không muốn xuất thủ tương trợ, quốc sư sẽ làm như thế nào?"
Nghe vậy!
Tròng mắt của quốc sư Đại Hoa thoáng qua một tia độc ác, nói: "Lời của tôn chủ Ngưu Sát là thật hay giả, lão già này trong lòng hiểu rõ. Chỉ cần bạn Thiên nguyện ý thử một lần, cho dù thất bại, lão già này cũng tự mình ghi ơn trong lòng, nhớ ân đức. Nếu như bạn Thiên gặp phải nguy hiểm gì, lão già này nguyện ý hết sức tương trợ, lấy mạng báo đáp!"
Nói tới chỗ này, quốc sư Đại Hoa hơi dừng một chút, sau đó chuyển chủ đề, lại nói: "Điện chủ đại nhân cảnh giới cao thâm, thực lực ngút trời, điện chủ không muốn xuất thủ, lão già này không biết làm sao. Còn bạn Thiên..." "Nếu bạn Thiên cố ý cự tuyệt, lão già này gần đất xa trời, người sắp chết, vì con gái, cam nguyện lấy mạng ra liều, một lần nữa đánh với bạn Thiên!" "Không bàn thắng bại!" "Chỉ bàn về sống chết!"
Ánh mắt của quốc sư Đại Hoa lạnh như băng mà kiên định, nhìn có chút dọa người. Kẻ ngu cũng nhìn đi ra, ông ta cũng không có nói chuyện hù dọa, cũng không phải đang phô trương thanh thế, uy hiếp hăm dọa!
Ông ta thật sự làm được!
Mẹ nó!
Tiêu Nhất Thiên hết ý kiến, thật là nằm không dính đạn mà. Quốc sư Đại Hoa nói đánh một lần “nữa". Cái chữ “nữa" này coi như là chạm ngay vào thân phận thật của Tiêu Nhất Thiên. Nói bóng gió chính là, anh không đáp ứng? Không ra tay? Không giúp? Được, vậy thì lưới rách cá chết đi, vậy thì tới tổn thương lẫn nhau đi!
Đánh một trận sống mái!
Nơi này chính là kinh đô Đại Hoa, một khi Tiêu Nhất Thiên cùng quốc sư Đại Hoa xuất thủ. Nếu muốn sống, nhất định phải bộc lộ ra thực lực Minh Cảnh. Đến lúc đó, thân phận chân thật cũng sẽ bại lộ ngay sau đó. Cho dù đánh thắng quốc sư Đại hoa, thật ra cũng là thua cả chuyến đi đến kinh đô!
Cho nên!
Tiêu Nhất Thiên bất kể như thế nào cũng thua. Quốc sư Đại Hoa đúng là ăn chắc Tiêu Nhất Thiên, đây là đẩy Tiêu Nhất Thiên vào đường cùng!
Thấy sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên cũng lạnh xuống. Quốc sư Đại Hoa nghiễm nhiên không sợ, nói tiếp: "Tình cảnh của lão già này bây giờ, chắc hẳn lòng bạn Thiên biết rõ, Hoa Tuấn Vũ đã muốn giết tôi, tôi e mạng mình không còn được bao lâu, mà con gái là ràng buộc duy nhất trong lòng tôi!" "Ai muốn hại con bé, tôi liều mạng với người đó!" "Ai có thể cứu con bé, tôi sẽ lấy mạng tương báo!" "Chính là đơn giản như vậy!"
Quốc sư Đại hoa tự biết chắc phải chết, tất nhiên sẽ không có bất kỳ bắn khoăn chần chừ gì!
Tiêu Nhất Thiên nghĩ ngợi chốc lát, hỏi: "Nếu quốc sư ôm lòng liều chết, biết Hoa Tuấn Vũ đem lòng muốn giết ông. Vậy sao ông không đưa cô Trâm Anh rời khỏi Đại Hoa? Thậm chí rời khỏi vùng đất trăm quốc gia này?" "Thiên hạ rộng lớn!" "Điện chủ của các người là người đứng đầu vùng đất trăm quốc gia, không ai địch lại. Nhưng ngoài vùng đất trăm quốc gia ra, còn có nhiều nhân vật cái thế hơn. Không chừng, quốc sư có thể mời bọn họ ra tay cứu chữa cho cô Trâm Anh. Với khả năng của quốc sư, nếu như một lòng muốn đi, Hoa Tuấn Vũ hẳn không ngăn được ông mà?" "Đây!" "Cũng là một con đường, một cái hy vọng, quốc sư vì sao không chọn?"
Tiêu Nhất Thiên không hiểu!
Nghe vậy!
Quốc sư Đại Hoa mặt không đổi sắc, đột nhiên đứng dậy, đưa tay tỏ ý nói: "Bạn Thiên theo lão già này tới đây, đi vào trong nhìn một cái, liền biết nguyên do trong đó!"
Nói xong!
Quốc sư Đại Hoa dợm bước đi trước, đi về phía gian phòng cỏ tranh đối diện đó!
Lý Trâm Anh đang ở bên trong!
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, do dự một chút, cũng vội vàng đi theo. Không có cách nào, hôm nay quốc sư Đại Hoa gặp phải cục diện nguy hiểm, ôm lòng liều chết. Mà Lý Trâm Anh là chấp niệm của ông ta. Vì thế, ông ta mới không tiếc bất cứ giá nào, lúc này trở mặt cùng ông ta, tuyệt đối không phải đối sách tốt!
Két!
Quốc sư Đại Hoa đưa tay đẩy cửa gian phòng cỏ tranh nhỏ ra, đi trước dẫn đường, Tiêu Nhất Thiên vừa đi vào trong, liền rõ lộ vẻ cảm giác được có một luồng khí lạnh như băng đập vào mặt, giống như trời đông giá rét tháng Mười Hai vậy, không tránh khỏi trong lòng khẽ nhộn nhạo!
Đây!
Chính là cái gọi là Hàn sát khí sao?
Tiêu Nhất Thiên quét nhìn xung quanh một vòng, cũng không phát hiện Lý Trâm Anh, không kiềm được càng kinh hãi, Hàn sát khí kia tồn tại ở trong đan điền Lý Trâm Anh, lại có thể ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh khiến cho toàn bộ gian phòng cỏ tranh nhỏ này lạnh đến thấu xương thế này. Như vậy, uy lực của Hàn sát khí kia có thể thấy được là kinh khủng thế nào!
Cạch!
Quốc sư Đại Hoa đi tới bên tường, đưa tay nhấn một cơ quan trên vách tường, nhất thời, đi đôi với một tiếng động lạ, mặt đất dưới chân đột nhiên tách mở ra thành một khe hở to lớn, lộ ra một thang đá dẫn tới mật thất dưới đất! "Ở phía dưới!"
Quốc sư Đại Hoa không chút do dự dọc theo thang đá đi vào trong mật thất dưới đất, Tiêu Nhất Thiên hơi do dự một chút, theo sát phía sau, cũng đi theo xuống đó!