Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 542-544
Anh không chết?
Tất cả mọi người đều nghe ra Tiêu Nhất Thiên tuy rằng luôn miệng nói "xin lỗi", nhưng giọng điệu của anh rõ ràng vẫn cuống ngạo như trước, khóe miệng anh còn khẽ gợi lên một vòng cung đắc ý.
Anh rõ ràng là bình an vô sự ở đó.
Một lát trước bọn họ còn đang thay Tiêu Nhất
Thiên cảm thấy tiếc thương cho cuộc đời vậy mà bây giờ lại có loại xúc động muốn xông lên đè Tiêu Nhất Thiên trên mặt đất mà đánh một trận.
Nhưng một màn trước mắt này vượt qua cảm giác của mọi người, bọn họ nghĩ không ra, anh đã chiu một đòn như sấm sét của Ngao Tuần Mạnh vậy làm cách nào sống sót được chứ?
Làm sao Tiêu Nhất Thiên có thể không chết?
Đừng nói là những học trò học viện trẻ tuổi kia, cho dù là những vị trường lão kiển thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phủ trên khản đài cũng đang ngâyngười ra, đầu óc không ngừng hỗn loạn, trong lòng chỉ có sự run rấy khó có thể diễn tả được.
"Tiêu Nhất Thiên Cậu."
Thương Thịnh nuốt nước bot, thanh âm md hổ có chút run rẩy hỏi: "Sao cậu lại... Cơ thể cậu có vấn đề gì không?"
Ban đầu Thương Thịnh cũng giống như mọi người, đều không thể chờ đợi muốn biết trên người Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc có bí mật kinh người gì mà có thể khiến anh chịu một củ của Ngao Tuấn Mạnh mà vẫn có thể giữ được cái mạng ấy!
Nhưng Hoa Long Thần ở đây nên Thương Thịnh cũng không muốn hỏi kỹ, nói được một nửa liên chuyển để tài!
"Không sao đầu!"
Tiêu Nhất Thiên thoài mái lắc đầu, nhìn Thương Thịnh một cái, sau đó nhìn về phía Ngao Tuấn Mạnh, về mặt khinh bi nói: "Lão già này đã lớn tuổi rồi nên không còn tác dụng gì nữa. Có lẽ do sáng nay không ăn cơm nên củ đảnh chẳng có chút khí lực nào, một củ ông đánh về phía tôi giống như sức lực của mấy cô gái vậy, không có lực sát thương gi! "
Am ẩm!
Những lời này nói ra lập tức làm mọi người quanhđón xôn xao, quả nhiên vẫn là tính cách của Tiêu Nhất Thiên, không chọc tức điên người khác thì quả thật không phải là anh!
Nói xong Tiêu Nhất Thiên đỡ Lục Vy Anh ngồi xóm trên mặt đất däy, dưa tay lau đi nước mắt trên mặt của cô ta, còn cười trêu ghẹo nói: "Cô Anh, cô khóc thương tâm như vậy, chắc sẽ không thật sự yêu tôi rồi chứ? "
Lục Vy Anh vừa đứng dậy, nghe được lời này. khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng. Hai chân cô ta mềm nhũn suýt nữa lại ngồi xổm xuống, vội vàng nói: "Tôi không..."
"Không có đâu!"
Không đợi Lục Vy Anh mở miệng giải thích, Tiêu Nhất Thiên liền nói: "Diện mạo của cô vốn đã tương đối bình thường, giờ khóc lại càng xấu xí hơn! "
"Cho nên cô hãy tự tin một chút, vui vẻ một chút, con gái thích cười mới mới là người xinh đẹp nhất!"
Lục Vy Anh lại muốn khóc!
Có ai an ủi người khác như anh không???
Hai mắt Ngao Tuấn Mạnh rực lên như ngọn đuốc, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên bình yên vô sự còn có thể ở đó nói chuyện vui về quả thực cũng có chút khiếp sợ. Sủ sao một quyển vừa rồi là ông ta đánh vào ngườiTiêu Nhất Thiên, lực sát thương của một quyến kia đến tột cùng lớn cỡ nào chính bản thân ông ta là người rõ nhất. Thậm chí một cao thủ cũng phải chết không thể ngóc đầu được!
Vậy mà hết lần này đến lần khác Tiêu Nhất Thiên vẫn còn sống!
Ngoài khiếp sơ, đại não Ngao Tuần Mạnh nhanh chóng nghĩ đến vô số khả năng, cuối cùng ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, cắn răng nói: "Xem ra nội tinh của bang Tạc Thiên quả thật bất phàm, cậu hần là đã học được bí pháp hộ thân đặc biệt gì, hoặc trên người có bảo vật hỗ trợ đặc biệt gì chứ?"
"Nếu không làm sao có khả năng mà sống sót được!"
Cái này là suy nghĩ đầu tiêm Ngao Tuấn Mạnh có thể nghĩ đến, chi có già thiết đó mới có thể giải thích hợp lý nhất những điều này mà thôi!
Cao thủ trên thế giới cũng không có gì là lạ, có người am hiểu công kích, có người am hiểu phòng ngự còn có vô số thiên tài có bào vật hộ thân, lấy thân phận địa vị của Ngao Tuấn Mạnh, tự nhiên là biết một phần những cách đó!
Hoa Long Thần cũng có chung suy nghĩ với Ngao Tuần Mạnh!Đối với Hoa Long Thần mà nói, vì sao Tiêu Nhất Thiên còn sống cũng không quan trọng, quan trọng là Tiêu Nhất Thiên không chết thì cũng hắn cũng sẽ không có cơ hội dụ thành viên bang Tạc Thiên đồng loạt tiến lên, kế hoạch trước mắt tạm thời đành kết thuc
Vì vậy Hoa Long Thần trầm giọng nói: "Bổn thái tử thấy rất kỳ lạ, những bí mật phòng thân hay bảo vật hỗ trợ của cậu có thể ngăn trở được mấy quyển của ông Tuấn Mạnh?"
Ai mà biết được một quyển không thể đánh chết anh nhưng hai quyền, ba quyền thì sao?
Cảnh giới sức mạnh của hai người chênh lệch ra sao đã phơi bày ở nơi đó, chính là sự phân chia khó có thể bù đắp, chỉ cần cao thủ bang Tạc Thiên không hiện thân cứu giúp thì Tiêu Nhất Thiên vẫn khó có thể thoát được kiếp nạn này!
"Nghĩ không ra sao?"
Tiêu Nhất Thiên đầu tiên nhìn về phía Ngao Tuấn Mạnh, cười lạnh nói: "Ông muốn biết nguyên nhân? Ó,
tôi sẽ không nói với ông!" Ngay sau đó Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Hoa Long Thần, hừ lạnh nói: "Thái từ điện hạ nếu muốn
biết đáp án rất có thể thử một lần, tôi không ngạingười cùng lão già này đánh thêm một trận nữa. Cũng công bằng mà. Ông là thái tử, nơi này là địa bàn của ông, ông nói đi!"
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng sợ hãi và lo lắng, thật sự không hiểu sự tự tin của anh đến từ đầu mà dảm điên cuồng thách thức như vậy chứ?
Được rồi!
Thân phận Hoa Long Thần tôn quý, địa vị cũng cao nên sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy cùng Ngao Tuấn Mạnh liên thủ ức hiếp một bế dưới. Mà Ngao Tuấn Mạnh lại không quan tâm, Tiêu Nhất Thiên cướp đi vị hôn thế của Ngao Thụy, lại lấy đi tính mạng Ngao Thụy, Ngao Tuần Mạnh đương nhiên có lý do chính đáng để giết chết anh một cách đường đường chính chinh!
Vì vậy sức lực trong cơ thể Ngao Tuấn Mạnh lại dâng lên, ông ta hừ nói: "Nếu thằng nhãi này đã không biết sợ hãi, vậy để cho tôi xem cuối cùng cậu có thể tiếp nhận mấy quyền của tôi!"
Lời nói vừa dứt, ông ta lien muốn xông xuống võ đài để tập kích Tiêu Nhất Thiên!
"Chờ đã!"
Lúc này đây Thương Triết cùng Thương Thịnh nhìn nhau một cái, vượt qua vài bước ngăn cần Ngao TuấnMạnh ở trước mặt, sau đó nhìn về phía Hoa Long Thần, Thương Thì nói: "Thái từ điện ha, hội võ còn chưa kết thúc, Tiêu Nhất Thiên chính là học trò của chi nhánh thành Thanh Thủy, cho dù có sai thi có thể đợi đến khi trận đấu kết thúc để bọn họ giải quyết riêng tư không?"
Không có cách nào!
Thương Thịnh còn trông cậy vào lịch sử bất bại của Tiêu Nhất Thiên, muốn giết ít nhất phải đợi đến khi Tiêu Nhất Thiên đạt tới bảng khôi mới có thể giết.
"Tại sao?"
Hoa Long Thần sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Trưởng lão cùng ông hiệu trường muốn lấy thân phận bang Tạc Thiên bào vệ an toàn của cậu ta, đồng thời làm kẻ thủ với Ngao Tuấn Mạnh sao? ".
"Cái này..."
Khuôn mặt của Khương Thịnh đã tối sầm đi, do dự nhiều lần liền lắc đầu nói: "Không dám! "
Nói xong ông ta cùng Với Thương Triết mỗi người lui về phía sau vài bước, lại nhường cho Ngao Tuẫn Mạnh một con đường đi ra. Bọn họ xem như đã nhìn ra Hoa Long Thần và Ngao Tuần Mạnh giống nhau, đều cùng có dã tâm giết chết Tiêu Nhất Thiên. Cho dù Tiêu Nhất Thiên vừa rồi sáng tạo ra kỳ tích nhưng cũng cănbản võ ích, hôm nay anh không thể không bị giết chết dược!
"Đa tạ trường lão cùng hiệu trường đã lo chu toàn!
Tiêu Nhất Thiên biết Thương Triết và Thương Thịnh có ý đó quý quái gì, nhưng vào lúc này bọn họ còn đứng ra vì anh, ân tinh này anh sẽ ghi nhớ. Nhưng anh lại muốn chuyển lời, cười nói: "Yên tâm đi, lão già yếu đuối như con gái này muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu! "
Thời khắc lời khiêu khích của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, Ngao Tuấn Mạnh bị lửa giận thiêu đốt, cả thân người nhanh chóng xông về phía Tiêu Nhất Thiên.
Không khí tại hiện trường lại trở nên căng thẳng, tất cả mọi người trợn to hai mắt, nín thờ muốn biết Tiêu Nhất Thiên còn có thể tạo ra loại kỳ tích gì nữa!
Đối mặt với Ngao Tuần Mạnh sát khí đẳng đẳng, những học trò chi nhánh thành Thanh Thủy vừa lui vừa nép vào một đám. Chi có Lục Vy Anh một mình còn kiện định ở lại bên cạnh Tiêu Nhất Thiên!
Tiêu Nhất Thiên đứng ở đó bất động như cây tùng, không trốn cũng không lui, thậm chí hoàn toàn không có ý muốn ra tay phòng ngự
"Cái này..""Ý anh ta là sao?"
"Đứng đó chờ chết ư?"
Tiêu Nhất Thiên thực sự rất tự tin, ý anh muốn nói cho dù anh đứng bất động để cho Ngao Tuấn Mạnh tủy tiện đánh thì ông ta cũng không thể đánh chết được anh sao???
Thấy vậy đám học trò của học viên chung quanh nghị luận sôi nổi, líu lưỡi không thôi!
Nhưng ngay khi bọn họ kinh hãi không hiểu tình cảnh thì đột nhiên một tiếng ồn vang lên, trên không trung cách đó không xa, một bóng bản tay khổng lồ phảng phất như xuất hiện ngay tức khắc, lạnh lùng gào thét mà lao ra, lấy tốc độ kinh người như tia chớp trực tiếp đấy ngang về phía Ngao Tuấn Mạnh!
So với tốc độ của Ngao Tuấn Mạnh còn nhanh hơn nhiều, cho nên... Ngao Tuần Mạnh vừa vọt tới vị trí Tiêu Nhất Thiên cách đó hơn mười thước, cái ảo ảnh bàn tay khổng lồ kia chính là đã nhanh chóng tới trước mặt ông ta!
Một sự nguy hiếm trí mạng đập vào mặt trong nháy mắt!
Tâm trạng Ngao Tuấn Mạnh kinh hãi tới run rấy, sợ tới mức sống lưng phát lạnh, làm sao còn có sức lực dư thừa đi tập kích Tiêu Nhất Thiên? Không có bất kỳdo dự nào, ông ta lập tức bày ra hàng phòng ngư, tận lực chống lại cái bàn tay áo ảnh kia!
Minh Kinh!
Ngao Tuấn Mạnh tự nhiên có thể nhìn ra và cảm nhận được bàn tay ảo ảnh trước mắt này chính là do Minh Kinh huyen hóa mà thành, mới có thể đạp lên không trung mà tập kích về phía ông ta. Vì vậy không thể nghi ngờ, có cao thủ Minh Cảnh ra tay!!!
"Ai??? Người tro giúp Tiêu Nhất Thiên có đến không???"
Đột nhiên vượt qua ngoài dự liệu của mọi người, hiện trường nhất thời hỗn loạn, những học trò học viện kia kinh hãi điên cuồng chạy trốn, mà những vị trưởng lão trên khán đài đồng dạng biển sắc mặt, nhao nhao hưởng ánh mắt về phía bàn tay ào ảnh xuất hiện cách đó không xa!
Hoa Long Thần cũng không phải ngoại lệ!
Khi bàn tay ào ảnh đột nhiên xuất hiện, đồng tử Hoa Long Thần đột nhiên co lại, trái tim run lên, theo bản năng liễn cho rằng cao thủ của bang Tạc Thiên rốt cục cũng nhịn không được buộc phải ra tay, kế hoạch dẫn dụ của hắn rốt cuộc cũng đã thành công!
Vi vậy Hoa Long Thần ngược lại có chút hưng
phấn!Tuy nhiên Hoa Long Thần cùng những vị trưởng lão nhìn về phía xa, khi ảnh mất nhìn rõ bàn tay ảo ảnh xuất hiện và thay đổi phương hường thì sắc mặt hưng phấn trong nháy mắt liền trở nên đen kit lai!
Chỉ thấy phương hướng kia chi thang vào dinh trường nơi quốc sư của nước Đại Hoa sinh sống!
Điều đó có nghĩa là cũng không phải như Hoa Long Thần đã nghĩ, người ra tay cứu viện Tiêu Nhất Thiên không phải cao thủ bang Tạc Thiên mà là quốc sư của nước Đại Hoa!
Bop!
Không đợi mọi người từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, cái ảo ảnh hình bàn tay không lỗ kia đã hung hăng đánh lên người Ngao Tuấn Mạnh, cho dù Ngao Tuấn Mạnh liều mạng đi phòng ngự thì đáng tiếc đối đầu với Minh Cành thì ông ta cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Kèm theo một tiếng nổ chói tai cùng một tiếng kêu thảm thiết thê lương, Ngao Tuấn Mạnh trực tiếp bị cái kia bàn tay ào ảnh kia đánh một lực bay ra ngoài, cả người giống như một quả đạn pháo nhanh chóng bay lên không trung, một ngụm máu liên nhịn không được mà phun ra!
Cảnh này quả thật vô cùng tàn nhẫn!
Lúc trước Ngao Tuấn Mạnh dùng một quyến đánhbay Tiêu Nhất Thiên giờ lại bị lặp lại y hệt khi đó, Chi khác là lần này do quốc sư của nước Đại Hoa tự mình ra tay. Ngao Tuấn Mạnh tử một cao thủ cũng nếm mùi của kè yêu thế hơn, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của những kẻ từng bị ông ta đà kích tới.
Am!
Am!
Một lực liền bị đánh bay mấy chục mét, Ngao Tuần Mạnh đập vỡ mấy gốc cây trong vũ trường sau đó mới ngã xuống sàn nhà lạnh như băng cứng rắn. Cả cơ thể ông ta lại lăn ra xa hơn mười mét giống như một hoàn toàn xụi lơ ở đó, miệng còn không ngừng phun máu ra ngoài!
Thảm hại vô cùng!
So với Tiêu Nhất Thiên lúc trước còn thê thảm hơn!
Nhìn vào toàn bộ tình cảnh này chỉ có một người sắc mặt vẫn như thường, Tiêu Nhất Tiêu không sợ hãi tựa hồ đã sớm đoán được quốc sư sẽ ra tay cứu anh. Anh thản nhiên cười, nhìn về phía Ngao Tuân Mạnh giãy dụa nhúc nhích nửa ngày cũng không thể đứng dậy, nâng cao giọng nói: "Nói ông giống một cô gái mà ông còn không phục? Nhìn bộ dạng yếu ớt của ông xem, bị giảng một cái đã muốn chết tới nơi rồi mà cònmơ tưởng muốn giết tôi sao? Ha ha, thật là không biết tự lượng sức minh!"
Câu nói quả thực cuống vọng đến cực điểm, thanh âm như sấm sét truyền vào trong đám người, làm cho một đám người hỗn loạn đều yên tĩnh!
Ngao Tuấn Mạnh trào phúng nhìn Tiêu Nhất Thiên, một bên phun máu, một bên cố gắng quay đầu nhìn về phía quốc sư Đại Hoa ở cái đình viện kia, cắn răng nói: "Quốc sư Ông..."
Không đợi Ngao Tuấn Mạnh nói xong, Hoa Long Thần liền lên tiếng trước một bước: "Quốc sư thân mang trọng tội bị giam cầm ở đây, phụ hoàng tôi chưa vội vàng trị quốc sư tội đã là niệm tình cũ, đặc biệt khai ân rồi! Vậy mà quốc sư không biết cảm niệm ân huệ như trời biển đỏ mà còn tự ý ra tay quấy nhiễu toàn hội võ! Bồn thái từ ở đây! Quốc sư làm như vậy là khinh thường hoàng quyền sao?"
Hoa Long Thần tức giận hỏi!
Hắn không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới mình đã tốn hết tâm tư bố trí, không thể dẫn ra cao thủ bang Tạc Thiên lại dẫn ra một vị quốc sư công khai ra tay phá hỏng hết kế hoạch của hắn!
Nghe vậy toàn hội trường hoàn toàn an tĩnh lại, tất cả mọi người dừng bước, nín tho, trái tim gần như điêncuống run rẩy, quả thực không tin vào mắt mình! Người ra tay dĩ nhiên là quốc sư Đại Hoa!
Nhật Bản thất bai, quốc sư phải chịu tội thay, bị giam cẩm trong học viện Đạt Ma không được phép ra ngoài. Học trò trong học viện đều cho rằng quốc sư biết quá nhiều chuyện nên mới bị Hoa Tuấn Vũ cố ý hại, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới quan hệ giữa quốc sư và hoàng tộc đã tan vỡ đến mức này sao???
"Thân mang trong tội? Ân huệ như trời biển mênh mông? Ha ha.."
Một lát sau tiếng cười của quốc sư Đại Hoa tử trong đình đối diện truyền ra, chỉ nghe giọng điệu của ông ta bình thàn nói: "Phụ thân của ngài nói tôi có tội thì tôi chịu tội thôi. Nhưng nếu tôi không nghe lám, không nhớ lầm, thì ngài cũng vừa nói qua, Ngao Tuấn Mạnh là thân nhân của Ngao Thụy, có thể ra tay thay Ngao Thụy bảo thủ huyết hận, nếu Tiêu Nhất Thiên có người thân bạn bè nguyện ý thay cậu ta báo thù thì cũng có thể! Đó là công bằng!"
"Cho nên tôi củng Tiêu Nhất Thiên cũng có duyên với nhau. Đã từng nói chuyện và càm thấy rất thú vị, củng cậu ta kết thành bạn bè. Bây giờ cậu ta gặp khó khăn, tôi là bạn bè đương nhiên phải đứng ra bảo vệ câu ấy chu toàn, có vấn đề gì sao?""Chẳng lẽ...Đó không phải là sự công bằng mà ngài muốn???"
Quốc sư Đại Hoa đối với Hoa Thần Long cùng Hoa Tuấn Vũ cũng không giống như trước kia, lấy "Thái tử điện hạ" cùng "Hoàng đế bệ hạ" tương xứng, sau đó biển hóa vì diệu làm cho mọi người ở đây không nhịn được kinh hãi, trong đầu không tự chủ được toát ra một ý niệm:
Nhìn thế này có vẻ quốc sư Đại Hoa thật sự là muốn khinh thường hoàng quyền, cùng hoàng tộc triệt để đối đầu quyết liệt sao???
Lý Trâm Anh vẫn chưa tinh, cơn lạnh trong cơ thể vẫn chưa hề thuyên giảm, Tiêu Nhất Thiên bây giờ là hy vọng duy nhất của quốc sư Đại Hoa, quốc sư Đại Hoa tự nhiên sẽ không đứng nhìn Ngao Tuấn Mạnh giết Tiêu Nhất Thiên!
Thân phận và thực lực thật sự của Tiêu Nhất Thiên không thể bị vạch trần, trong trường hợp không thể chống trà, quốc sư Đại Hoa không còn cách nào khác là phải đứng lên bảo vệ Tiêu Nhất Thiên!
Cho dù có đoạn tuyệt với nước Đại Hoa, ông cũng sẽ không do dự. truyện ngôn tình
Điều này!
Đây là nguyên nhân khiến cho Tiêu Nhất Thiên không có số hãi, tự tin, không de chừng sức lực, có Quốc sư Đại Hoa lo hậu sự, còn sợ cái gi? Ép buộc Quốc sư Đại Hoa ra tay cũng coi như là một cuộc thăm dò QUốc sư, phòng ngừa nước Đại Hoa bên ngoài thì tốt nhưng bên trong lại bày ra âm mưu hòng phs hòngmọi đường đi.
Nhận nhiều lợi ich trong một lần!
Am!
Am!
Am!
Lời nói của Quốc sư Đại Hoa con chưa kip dứt, đột nhiên một luồng khí lạnh lẽo tòa ra từ tứ phía học viện Đạt Ma, hóa ra đều là những sát thủ hàng đầu do chính Hoa Tuấn Vũ phải tới, có tới hơn chục người!
Bọn họ tuy rằng khí thể khủng nhưng lại không hiện thân ra ngoài, mục đích rõ ràng là cảnh cáo Quốc sư Đại Hoa không được làm loạn nếu không hậu quả sẽ rất khó lường!
Đồng thời!
Bọn họ đối với Hoa Long Thần tựa hồ cũng là liên đới dường như chỉ cần Hoa Long Thần ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ không chút do dự xông ra bao vây Quốc sư Đại Hoa!
Bầu không khí lúc này căng thẳng đến cực điểm!
Bất kể là các đệ từ học viện xung quanh, hay những người già trên đài quan sát, họ đều không biết trước sự sắp xếp của Hoa Tuấn Vũ và Hoa Long Thần và họ không biết rằng có rất nhiều cao thù đang nằmmai phục xung quanh Học viên Đạt Ma, cảm nhạn được luống khí lạnh xung quanh họ đột nhiên rúng mình, mồ hôi lạnh tủa đẩy trên trán và lưng!
Ai mà nghĩ đến chức
Vốn dĩ đó là một cuộc họp lớn của toàn viện lẽ nào lại phát triển đến mức như vậy chứ?
"Bạn bè?"
Xung quanh có một vụ chém giết và những người khác đang nằm mai phục nhưng Hoa Long Thần không sợ Quốc sư Đai Hoa, hừ lạnh nói: "Một lời tuyên bố liền trở thành anh em kết nghĩa, xem ra Quốc sư Đại Hoa đã không còn chỗ nào để đi, đây chẳng phải là tuyệt vọng quá nên cái gì cũng có thể làm!"
Hoa long Thần không ngốc tự nhiên sẽ không tin những gì bạn minh nói, anh biết tình hình của Lý Trâm Anh nên không khó hiểu hành động của Quốc sư Đại Hoa!
Tạm ngừng!
Hoa Long Thần từ trên không trung trực tiếp hỏi: "Ngao tiên bối muốn giết Điêu Tạc Thiên, nên giờ Quốc sư hay đánh hẳn một đòn đi!
"Chuyện này!"
"Bàn thái từ rất tò mò, nếu ta muốn lấy mạng củatên Điều Tạc Thiên này thì quốc sư sẽ làm như thế nào?"
"Côn muốn che cho han sao?"
Vốn là!
Hoa Long Thấn coi Ngao Tuấn Mạnh như một quân cờ và để hån xông vào trận chiến, mà bây giờ, Ngao Tuấn Mạnh đang nằm đó như một con chó chết đã mất đi tới tác dụng!
"Không đời nào!"
Hoa Long Thần chỉ có thể tự mình đứng ra lấy danh nghĩa thái từ đương trieu và tấn công Tiêu Nhất
Thiên!
Nghe vậy!
Quốc sư Đại Hoa trầm mặc chốc lát, sau đó đáp: "Tục ngữ có câu, một ngày là bạn, cả đời là bạn, lão phu nếu đã nói sẽ cứu mạng Điêu Tạc Thiên, đàm bào Điều huynh đệ an toàn, tự nhiên sẽ dốc hết sức lực!"
"Vi lẽ đó!"
Bất luận đối phương là ai, đều không có ngoại lê, đừng nói là người cho dù là cha của người ở đây, lão phu cũng đều trả lời như vậy!"
Thanh âm dồng dạc!Giọng điệu chắc chắn!
Rất đủng mực!
Nói đến đây, Quốc sư Đại Hoa thái độ đã rất rõ ràng để mọi người khỏi đoán già đoán non, vì Điêu Tạc Thiên cho dù là kẻ thù của vương gia Quốc sư Đại Hoa cũng không sợ một chiến một trận!
Quyết liệt!
Thật sự quyết liệt!
Triệt để quyết liệt!
"Được!"
"Rất tốt!"
Hoa Long Thạn lên con gian dữ, hai mắt sáng rực như dao, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quốc sư nói cái gi, bồn thái tử ta sẽ truyền đạt cho phụ hoàng những gi mà người vừa nói, đến lúc đó chọc giận đến phụ hoàng vẫn mong Quốc sư đừng hối hận vì lời nói và việc làm của mình!!"
Nói xong!
Hoa Long Thần sài bước ra khỏi đài quan sát, phấy tay bò đi, cũng không ra lệnh bao vây và đàn áp Quốc sư Đại Hoa!
Nguyên nhân rất đơn giản, Hoa Tuấn Vũ đã nói rằng Quốc sư Đại Hoa cùng con gái của ông ta là LýTrâm Anh đều là con mỗi của tôn chủ Ngưu Sát, nhất định phải đợi được Tôn chủ bò sát đến rối sau đó tự minh xử tri!
Hơn nữa!
Để cà đám vây quanh giết một nhân vật có thực lực như Quốc sư Đại Hoa, Hoa Long Thần cũng không chắc chắn sẽ thắng, đến thời điểm cả hai bên đều tổn hại lại có người chui vào làm ngư ông đắc lợi thì hậu quả thật khó lường!
Vi lẽ đó!
Trước tình hình Quốc sự Đại hoa không lùi bước, Hoa Long Thần chi có thểm tam thời nhịn xuống cơn giận này!
"Không hồi hận đến chết!"
Âm thanh của Quốc sư Đại Hoa bao phủ toàn bộ cà võ đài!
Khi còn trẻ, Quốc sư Đại Hoa từng là một nhân vật lừng lẫy, người chết dưới đao của quốc sư vô số kể, sau khi thu nhận Lý Trâm Anh ông ta mới buông bỏ đao kiếm, tu thân dưỡng tính về học viện Đạt Ma quy án!
Và bây giờ!
Đối với Lý Trâm Anh cũng vậy, Quốc sư Đại Hoakhông ngại nhặt lại con dao độ tế đã vứt bỏ của mình một lần nữa và giết chết hắn trong bóng tối, cho dù biết rõ sẽ chết, có chạy cũng không thoát được thì cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt
Sau một hồi!
Hoa Long Thần rời đi, khí lạnh khủng khiếp xung quanh học viện Đạt Ma cũng biến mất theo, giong nói của Quốc sư Đại Hoa lúc bảy giờ cũng trôi theo trời mây, mọi thứ trở lại bình lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Mà tim của mọi người vẫn không nhịn được mà run ray!
Điều huynh đệ!
Thương Triết và Thương Thịnh đi thẳng về phía Tiêu Nhất Thiên, nhìn và đánh giá Tiêu nhất Thiên một cách cẩn thân, hỏi: "Câu có sao không?"
"không sao!"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Sẽ không ảnh hưởng đến buổi giao đấu chiều nay!"
Nghe vậy! Tất cả mọi người mặt đều đen lại và họ càng tỏ mở hơn về những bí mật ẩn chứa trong cơ thể của Tiêu Nhất Thiên!
Nhưng mà! Tiêu Nhất Thiên không cho họ cơ hộiđể hỏi, anh đứng lên và đi về phía Ngao Tuần Mạnh ở đối diện!
Thấy thế Thường Thịnh nhấp nhổm trong lòng, đi theo, hỏi: "Bạn Thiên, bạn đây là..."
"Tính số!"
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Tôi không bao giờ ôm mối hận, vì nếu có ân oán, tôi sẽ trà thù ngay tại chỗ! Lão già này đấm tôi tới tấp mà không kiêng nể chút gi như vậy. Tất nhiên, tôi phải trà lại nguyên vẹn cho ông ta rồi! "
"Quả nhiên!"
Đúng như Thương Thịnh đang lo lắng, giờ phút này Ngao Tuấn Mạnh cơ thể bị thương nặng và mất đi khả năng chiến đấu và Tiêu Nhất Thiên không có ý định buông tha anh ta đi dễ dàng, giết Ngao Thuy như the con quá dễ, tôi muốn anh ta phải sống không bảng chết cơ!"
"Nhưng là....."
Thương Thịnh muôn ngăn cản nhưng Tiêu nhất Thiên lại liếc mắt nhìn ông ta và giành nói trước:"Các trường lão không cần lo ngại, ai làm nấy chịu, dựa theo ước định bắt ám cảnh trung kỳ cùng ám cảnh hậu kỳ sau đó, người và ta lại không liên quan, trời sập, ta gánh, sẽ không liên lụy đến người hòa thanh Thủythành phân viện!"
Nói xong!
Tiêu Nhất Thiên đi toi truớc mặt Ngao Tuấn Mạnh,
Cúi đầu nhìn hån!
"Anh..."
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như mãnh liệt nuốt nước bọt, cd thể của Ngao Tuấn Mạnh run lên không ngừng vì sợ hãi ngay cả giọng nói cũng run rấy: "Điều Tạc Thiên! Anh..... Anh không thể giết tôi!"
"Thực lực của nhà họ Ngao ở để độ không phải thứ mà anh và Bang Tạc Thiên có thể chống lai. Nếu anh giết tôi trong học viện Đạt Ma sẽ có quốc sư bảo vệ anh nhưng một khi anh rời khỏi học viện, anh chắc chắn sẽ chết! "
Nhà họ Ngao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Uy hiếp!
Cơ thể không thể cử động được không còn cách nào khác Ngao Tuần Mạnh chi có thể dùng lời nói đe dọa để tranh giành cơ hội sống sót!
Đảng tiếc!
Tiêu Nhất Thiên không mắc bẫy này!
"Vây sao?"Tiêu Nhất Thiên ngồi xổm xuống, hừ lạnh nói: "Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là diệt, Hoa long Thần trả thù ta còn không sợ thi người cảm thấy ta sẽ sợ nhà họ Ngao các người sao?"
Nghe vậy!
Ngao Tuấn Mạnh sắc mặt như tro nguội!
"Có điều!"
Tiêu Nhất Thiên chuyển để tài, nói tiếp: "Người yên tâm, ta luôn luôn ân oản rõ ràng, người vừa nãy đánh ta một quyến, ta cũng chỉ biết đánh ngươi một quyền, đánh xong một quyển, hai người chúng ta không ai nợ ai!"
"Có thể giống như ta sống sót, đó là người mạng lớn, còn nếu lỡ như người chết thì cũng chỉ có thể trách người mạng khổ"
Am!!!
Vừa dứt lời xong, dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Nhất Thiên không chút do dự giờ nằm đấm lên đánh vào ngưc Ngao Tuần Manh một cách dữ dội III
Hai tiếng nổ chói tai vang lên. Ngao Tuấn Mạnh dùng hết sức lực cuối cùng trong cơ thể làm phòng ngự. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thoát được một quyền của Tiêu Nhất Thiên.
Trong nháy mắt xương ngực hõm xuống,. Được copy tại # TR ÙMtruyện.c o m #
Xưong cốt gây lia
Máu thịt tung toé.
Thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng, Ngao Tuấn Mạnh liền tử vong. Trước khi chết cặp mắt trừng lớn tràn đầy oán phẫn và không cam lòng.
Chết không nhắm mắt!
"Chết?"
Tiêu Nhất Thiên đứng dây, vẫy vẫy nằm tay dính máu, nhún vai một cái rồi hưởng vẻ mặt vô tội về phía Thương Thịnh nói: "Trường lão Thịnh làm chứng, ta quả thật không muốn giết anh ta"
"Chính anh ta muốn chết"Thương Thinh liéc mất, trong lòng thám nghĩ: "Người có viện trường đại nhân làm cho dựa thi ngưdi ngạo mạn nói gì chang dúng"
Cành này..
Làm cho những học trò học viện đang xem trên chiến đài bị doạ sơ hết hốn hết via. Tiêu Nhất Thiên quá ngông cuống, cũng quả độc ác. Không sợ trời không sợ đất. Coi trời bằng vung, sát phạt điện cuống... Tựa như... anh ta đã nói ra thi không có chuyện gì không dám làm. Không có người nào không dám giết.
Đặc biệt là Mai Đại Vũ.
Ngay thời khắc Tiêu Nhất Thiên đắm một quyền giết Ngao Tuấn Mạnh, Mai Đại Vũ không một chút do dự xoay người rời khỏi võ trường, dưới chân như đang cưỡi gió. Dùng tốc độ cực nhanh để rời đi. Hiển nhiên là lo lằng Tiêu Nhất Thiên ghi hận với ông ta nên sẽ trà thủ. Do vậy lo bản thân chạy ngay lúc Ngao Tuần Mạnh chết.
Không có biện pháp
Đại Hoa quốc sư là người duy nhất đạt Minh Cành, lực uy hiếp quá lớn. Quốc sư đã thể sẽ bào vệ Tiêu Nhất Thiên an toàn thậm chí không tiếc đánh nhau voi hoàng tộc.Cho dù là Hoa Long Thần cũng không có cách nào khác,
Dưới tình huống như thế, trừ phi Hoa Tuấn Vũ tư minh xuất thủ nếu không thì chẳng có ai động được vào Tiêu Nhất Thiên.
Cho nên.
Bây giờ đừng nói là chủ động tìm Tiêu Nhất Thiên gây phiền, Tiêu Nhất Thiên không tìm đến Mai Đại Vũ thì ông ta đã phải cảm tạ trời đất. Chỉ có thể đem hy vọng gửi lên người hoàng tộc,
Cũng chi có người của hoàng tộc mới có năng lực đem Tiêu Nhất Thiên và Đại Hoa quốc sư diệt trừ vĩnh viễn hậu hoạn.
Hoàng thành Đại hoa.
Hoa Long Thấn rời khỏi học viện Đạt Ma liến trực tiếp trở lại hoàng thành, phục mệnh Hoa Tuấn Vũ.
Mười mấy phút trôi qua, Hoa Long Thần đem chuyện phát sinh sảng hôm nay tại học viện Đạt Ma nói đầu đuôi ngọn ngành cho Hoa Tuấn Vũ, không một điểm dấu diễm.
Nghe xong lời của Hoa Long Thần tự thuật lại, Hoa Tuần Vũ sắc mặt lạnh như băng, sát khí toà ra mạnhmẽ. Khiến không khí ngột ngạt đến cực điểm. Dù cách xa bày tám mét thì cũng không thể thờ nổi.
Hoa Tuấn Vũ tức giận hét lớn:
"Lý Thuần Cương!"
Âm thanh phát ra qua kẽ răng của Hoa Tuấn Vũ mang đậm sát ý: "Hắn biết ta, ta cũng biết hắn. Dám công khai đổi địch với hoàng tộc có nghĩa là hắn cảm thầy sống quá lâu rồi!"
"Cho nên"
"Ta muốn người dốc toàn lực"
Hoa Tuấn Vũ đứng trên thiên hạ, tâm cơ vô song. Quốc sư Đại Hoa cũng không ngu ngốc, dĩ nhiên có thể tạo ra được thế cục như thể này cũng có thể tự mình phán đoán được lựa chọn của Hoa Tuấn Vũ.
Điều kỳ quái là có thể khiến cho Hoa Tuấn Vũ không kịp chuẩn bị vậy thì quốc sư đã dùng phương thức gì.
Duyên gặp một lần!
Một lời nói.
Lại khiến cho Đại Hoa quốc sư vốn kiên định lại cùng với Tiêu Nhất Thiên kết thành đong minh.... Chẳng lẽ thật sự bởi vì cái gọi là: "Chỉ thủ tương đồng?"Loại chuyện này thật sự là hoang đường. Hoa Tuấn Vũ sẽ không tin tường.
Thiên hạ này tất cả đều vì lợi ích.
Tất cả thiên hạ này đếu lợi dụng nhau vì lợi ích.
Người duy nhất không như thế chỉ có thể là Lý Trâm Anh.
Vì vậy!
Hoa Tuấn Vũ nhìn về phía Hoa Long Thần hỏi: “Con vừa mới nói, Ngao Tuần Mạnh không có cách nào đánh nổi một kich, chi có thể bị tiêu diệt ngay tại chỗ? Thậm chí Tiêu Nhất Thiên hành động tự nhiên bình yên vô sự?"
"Không sai!"
Hoa Long Thần vội vàng gật đầu nói: “Trừ sắc mặt khó coi một chút, khí tức có chút mệt mỏi. Còn lại mọi thứ đều bình thường. Trên đường trở về nhi thån nhận được hồi báo nói Điều Tạc Thiên tuyên bố phải tiếp tục tham gia thi đầu buổi chiều tại đại hội võ thuật toàn viện, cướp lấy ngôi đầu bảng Ám Cành trung kỳ cùng Ám Cành hậu kỳ!"
"Hơn nữa!"
"Anh ta tự mình động thủ, một quyển đánh giết Ngao Tuấn Mạnh bị quốc sư đánh cho trọng thương.Thương thế rõ ràng không nặng, còn có sức tái chiến!"
Nghe vậy!
Hoa Tuấn Vũ con người hơi co rúc lại, trong lòng nổi lên gợn sóng không nhỏ. Mà trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm ghê gớm!
Y theo nhi thần thấy..."
Hoa Long Thần nói tiếp: "Điêu Tạc Thiên coi như là Thiếu bang chủ của bang Tạc Thiên, chắc hẳn đã tu luyện qua hộ thân bí pháp đặc thủ gì đó, hoặc là mang theo bảo vật phòng ngự bí hiểm đặc thù kiểu vậy, mới có thể may mắn tránh được một kiếp!"
"May mån?"
Hoa Tuấn Vũ nhướn mày, trầm giọng nói: "Con cảm thấy, Điêu Tạc Thiên sẽ vì hai chữ "may mắn", mà mang tính mạng mình ra đùa giỡn hay sao?"
"Chẳng may!"
"Bí pháp hộ thân của anh ta hay là bí bào phòng ngự không đỡ nổi một đòn như lôi đình của Ngao Tuấn Mạnh thì hắ chẳng phải bị mất mạng tại chỗ rồi?"
Hiến nhiên!
Đối với một điểm này, Hoa Tuấn Vũ cùng Hoa Long Thần có cái nhìn bất đồng!"Cái này..."
Hoa Long Thần ngây ngắn!
Mà Hoa Tuấn Vũ lại hỏi tới: "Con có nghĩ tới tai sao nếu như Lý Thuần Cương muốn liều chết bảo vệ Điều Tạc Thiên như vậy, thì tại sao lần đầu tiên Ngao Tuần Mạnh ra tay đánh đòn chí mạng với Điều Tạc Thiên, ông ta lại khoanh tay đứng nhìn? Phải tới lần thứ hai mời xuất thủ cửu giúp?"
"Chung quy muốn phản bội, cần gì phải trì hoãn tới tận lúc kia, để cho Điêu Tạc Thiên sống chết nhờ may mắn?"
Trong nháy mắt!
Cơ thể của Hoa Long Thần cứng đờ, cả người tựa như hóa đá vậy. Bị Hoa Tuấn Vũ hòi không lời chống đỡ! Hoa Tuấn Vũ nói những thứ này, ông ta trước đó quả thật không nghĩ tới, cũng không có để ý!
Có điều!
Không khỏi không thừa nhận, Hoa Tuấn Vũ nói rất có lý. Trừ phi, quốc sư Đại Hoa đã sớm biết, một kích lôi đình của Ngao Tuấn Mạnh, căn bản đánh không chết, thậm chí còn không đà thương được "Điều Tạc Thiên". Nếu không, tuyệt đối sẽ xuất thủ ngăn cản ngay lúc đầu!"Con nghĩ sao?"
Hoa Tuấn Vũ đem ánh mắt lạnh như băng dời đi từ trên người Hoa Long Thán, quay lại nhìn về phía Nhất Sat!
Nhất Sát suy nghĩ một chút, trấm giong đáp: "Có le... Trừ hộ thân bí pháp cùng bí bảo phòng ngự ra, có thể còn có loại khác!"
"Chẳng hạn như..."
"Cho dù là lúc đang cùng Ngao Thuy quyết chiến sinh từ, Điều Tạc Thiên vẫn không để lộ thực lực chân chính của mình!"
"Thậm chí!"
"Không để lộ cành giới thực của anh ta!"
"Nếu như!"
"Điêu Tạc Thiên nếu không phải là Ám Cảnh trung kỳ, thì chính là Ám Cảnh viên mãn, hoặc là cảnh giới cao hơn nữa. Như vậy, một quyền của Ngao Tuần Mạnh, quả thật đánh không chết anh ta!"
Nói thật!
Lời nói này nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Nhất Sát cũng khó tin, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường. Dẫu sao, sáng hôm nay ông ta tự minh dẫn người mai phục ở bốn phía Học viện Đạt Ma, từkhoảng cách xa quan sát Điêu Tac Thiên, với nhãn lực của ông ta, cũng không có thể phát hiện bất kỳ khác thường gi!
Nhưng mà!
Hoa Tuấn Vũ bác bỏ giải thích về bí pháp hộ thân cùng bí bào phòng ngự rồi. Mọi khả năng mà Nhất Sát nghĩ tới, cũng chỉ còn một giá thiết nghe không hợp lý nhất này!
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!”
Quà nhiên, Nhất Sát vừa dứt lời, Hoa Long Thần không chút nghĩ ngợi liền quả quyết lắc đầu nói: "Tôi cùng Điều Tạc Thiên tiếp xúc hai lần, ngày hôm qua cũng chính mình dò xét lai lich của anh ta, Ấn giấu thực lực thì có thể, nhưng làm sao mà giấu cảnh giới được?"
"Làm sao có thể lửa gạt được ánh mắt của tôi? Lừa gạt được ánh mắt của nhiều người ở ngay tại chỗ như vậy?"
Cách giải thích này!
Hoa Long Thắn không cách nào tiếp nhận. Nếu là thật, thì đó không phải là tát vào mặt ông ta một cái rồi nói ông ta có mắt không tròng hay sao?"Con đó!" "vẫn quá non nớt!"
Hoa Tuấn Vũ trợn mắt nhìn Hoa Long Thần một cái, "hừ" một tiếng, nói: "Cái con chưa thấy qua, hay thậm chí chưa nghe nói qua chưa chắc đã không tổn tại! Chuyện con không tin, cảm thấy không đúng lẽ thường, chưa chắc sẽ không xảy ra!"
"Thiên hạ rộng lớn, con biết được bao nhiêu?"
"Theo bổn hoàng biết, ở trong điện Huyền Vương có một loại linh đan diệu dược, tên là "Nhất Lap Án", chính là do Điện chủ đại nhân tự tay luyện chế mà thành. Sau khi uống, có thể khiến người uống nó tùy tâm sở dục mà che giấu cảnh giới tự thân. Phàm là người nào có cảnh giới thực thấp hơn so với người đó, hoặc là ở cùng cảnh giới chân thực của người đó, đều không cách nào nhìn ra bất kỳ đầu mổi gì!"
"Chỉ có cảnh giới chân thực cao hơn so với người đó, mới có thể phát hiện được khác thường!"
Nhất Lạp Ản!
Bản thân Hoa Tuấn Vũ bản thân chính là thành viên điện Huyền Vương, cường già Minh Cảnh, đứng đầu một nước, một trong ba ngàn chiến tưởng, tất nhiên biết một ít chuyện bí mật trong điện Huyễn Vương!Bao gồm cả Nhất Lạp Án!
"Cải này.."
Hoa Long Thắn và cả Nhất Sát hai người bọn họ trước đó chưa từng nghe đến cái gọi là Nhất Lap An cho nên, hai người bọn họ đểu bị mấy câu của Hoa Tuấn Vũ làm cho so đến ngây người, schoáng váng, trợn to hai mắt, trái tim hung hăn đập kịch liệt!
Trâu như vậy?
Bà nội nhà nó!
“ỰC" một tiếng, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái. Hoa Long Thần nhìn Nhất Sát, vẫn có chút không cam lòng nói: "Nhưng thưa phụ hoàng, theo như lời ngài, nhi thần mắt kém, cảnh giới thấp, nhìn lắm thì thôi!"
"Nhưng mà..."
"Nhất Sát thì sao? Mai Đại Vũ nữa? Còn cả
Thương Thịnh?"
"Đại hội võ thuật hôm nay, trong tất cả mọi người tại chỗ đó, cường già Bán bộ Minh Cảnh không chỉ một, chẳng lẽ bọn họ cũng mắt kém như nhi thắn, không ai nhin ra được hay sao?"
"Hay là nói..."
"Phụ hoàng cho là, cảnh giới chân thực của ĐiêuTạc Thiên đỏ, sẽ giống như bọn họ. Thậm chí, cao hơn so với bọn họ, chính là cường giả Minh Cành giống ngài hay sao?"
Điều Tạc Thiên?
Cường giả Minh Cảnh?
Đầu óc của Hoa Long Thần sắp loạn thành một nổi cháo. Nghĩ như thế nào, đều cảm thấy giống như đang nằm mơ, không thiết thực!
"Cũng không phải là không có khả năng này!"
"Mà đây!"
"Mới là kết quả mà bốn hoàng lo lắng nhất, cũng là đáng sợ nhất!"
Hoa Tuấn Vũ hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Lý Thuần Cương nguyên ý vì Điều Tạc Thiên đánh cuộc tính mạng mình, như vậy, ông ta nhất định thấy được hy vọng từ trên người Điêu Tạc Thiên!"
"Hàn sát khí trong đan đien của Lý Trâm Anh bổn hoàng cũng từng tự mình tra xét. Ám kình không chịu nổi Hàn sát khí đó!"
"Chi có Minh kính, mới có thể chống cự với Hàn sát khí kia!"
"Cho nên!"
"Bốn hoàng bây giờ thậm chỉ đang hoài nghi, cáigọi là bang Tạc Thiên không hế tổn tại. Có lẽ, bang Tạc Thiên hành tung bí ẩn và người đứng đầu đang bảo vệ cho Điều Tạc Thiên đều do anh ta hư cấu ra!"
"Điều Tạc Thiên!"
"Chính là bang Tạc Thiên!"
"Mà bang Tạc Thiên, chỉ có một mình Điêu Tạc
Thiên mà thôi!"
"Thậm chi!"
"Rất có thể, ngay cả cái con người tên Điêu Tạc Thiên này, cái tên này, cũng là già!"
Uỳnh!
Những câu này của Hoa Tuấn Vũ quà nhiên là khiến người ta thấy rất sốc. Lời từ trong miệng ông ta truyền ra lọt vào tai Hoa Long Thần cùng Nhất Sát khiến sắc mặt hai người chuyển rất nhiều trang thái. Bọn họ cảm giác tim mình giống như vừa bị cái gì đâm mạnh một cái, muốn nổ tung đến nơi!
"Cho nên!"
Hoa Tuấn Vũ nhưng không để ý đến phản ứng của bọn họ, tự mình nói tiếp: "Ngày hôm qua đổi mặt với con, hay là hôm nay ở trên đại hội võ thuật toàn viện, Điều Tạc Thiên dám càn rỡ như vậy, không có sợ hãi gi, bởi vi một khi anh ta bộc lộ ra cảnh giới chân thựccủa mình, nếu bốn hoàng không có ở đây, con hån phải chết không thể nghi ngờ, toàn bộ Học viện Đạt Ma cũng không có ai có thể ngăn được anh ta!"
"Anh ta có thể muốn làm gì thì làm!"
"Cũng như
"Một mình Lý Thuần Cương, bốn hoàng đại khái có thể được. Mà nếu Lý Thuần Cương cùng Điêu Tạc Thiên liên thủ, lấy một chọi hai, cho dù là bốn hoàng tự mình xuất thủ, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, không làm được gì hay ho. Dưới tình huống này, Lý Thuần Cương công khai làm phản, cũng dễ hiểu!"
"Còn có!"
"Các người chắc hẳn cũng biết, rừng trúc Trăm Mét của Học viên Đạt Ma chi hữu hiệu đối với cao thủ Ám Cảnh, đối với cường già Minh Cảnh là vô hiệu, có thể tùy ý đi đi lại lại. Điều Tạc Thiên nếu là cường giả Minh Cành thì cái này có thể giải thích được vì sao anh ta có thể đi được thành tích kinh khủng tới chín mươi chín thước dễ như trở bàn tay. Chỉ cần anh ta nguyện ý, đừng nói là chín mươi chín thước, đi hết toàn bộ hành trình cũng không khó!"
Hiến nhiên!
Hoa Tuấn Vũ vẫn luôn không có buông tha hoài nghi với Tiêu Nhất Thiên!Vì vậy
Thấy chỗ sơ hờ của Tiêu Nhất Thiên càng ngày càng nhiều, Hoa Tuấn Vũ đem tất cả điểm khà nghi tổng hợp chung một chỗ, bóc kén quay tơ, rất nhanh liền khám phá ra một mê cục to lớn "Điều Tạc Thiên" cùng "bang Tạc Thiên" này!
Tâm trí Đề vương, bén nhạy tới mức nào?
Nghe vậy!
Hoa Long Thần cùng Nhất Sát hai mắt nhìn nhau một cái, cảm giác ở trước mặt Hoa Tuấn Vũ, chỉ số thông minh của bọn họ tựa như vô tình bị nghiên nát, trong tròng mắt có vẻ kinh hãi hoàng sợ muốn chết, thật là không thể hơn được nữa!
Càng nghe!
Càng cảm thấy Hoa Tuấn Vũ nói có lý!
Càng nghĩ!
Càng cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi!
Nhất là Hoa Long Thắng, chân của ông ta và cấm bào thêu rồng sau lưng cũng ướt đẫm một mảng. Nhớ lại cảnh tượng lúc trước đụng độ với Tiêu Nhất Thiên, hai chân không kim được mà run rẩy, muốn nhũn ra đến nơi!
"Nhưng mà..."Nhất Sát chính là cường già Bán bộ Minh Cảnh, tuy vẫn còn cách Minh Cảnh một bước, nhưng hàng năm thay Hoa Tuấn Vũ thi hành nhiệm vụ bí mật, cũng coi là kiến thức rộng, tâm tính ngưoc lại càng vững vàng hơn một lt so với Hoa Long Thần. Đáng kinh ngạc Nhất Sát nhanh chóng bắt được một mấu chốt trong lời nói của Hoa Tuấn Vũ, do dự hỏi: "Hoàng chủ bệ hạ mới vừa nói, một viên linh đan diệu dược giống như Nhất Lạp Án, chi có người là Điện chủ mới có thể luyện chế, hết sức trân quý, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, mà Điều Tạc Thiên..."
"Anh ta làm sao có thể lấy được thuốc quý như vậy?"
Đây!
Là tất cả tiền để suy luận của Hoa Tuấn Vũ, không lấy được Nhất Lạp Án, Điêu Tạc Thiên sẽ không cách nào che giấu cảnh giới chân thực của mình, như vậy, cũng không thể là cường già Minh Cành. Tất cả những suy luận dựa theo đó của Hoa Tuấn Vũ cũng sẽ sụp đổ!
"Các người có chỗ không biết!"
Hoa Tuấn Vũ lắc đầu một cái, sắc mặt vô cùng ngưng trọng trầm giọng nói: "Trước khi các người trở về, ta đã liên lạc với Tôn chủ Ngưu Sát!""Vốn là!"
"Dựa theo nguyên kế hoạch, Tôn chủ Ngưu Sát sáng sớm hôm nay đã có thể đến kinh đô Đại Hoa, nhưng nửa đường nhận được tin tức, chi nhánh thành Thanh Thùy bên kia có gi không ổn, vì vậy tạm thời đối đường, đi thành Thanh Thủy một chuyến!"
"Kết quả..."
"Sau khi đi Tôn chủ Ngưu Sát mới phát hiện, điện Huyền Vương ở vùng lân cận của thành Thanh Thủy đã bị người phá hủy. Bao gồm cả người đứng đầu phân diện Hinh Chiêu, tất cả thành viên điện Huyền Vương trú đóng trong thành Thanh Thủy đều bị giết!"
"Chỉ có một mình Lão quái một mắt là người ngoại
"Tôn chủ Ngưu Sát đến, Lão quái một mắt chưa lệ!"
kịp chuẩn bị thi bị bắt sống, dưới sự tra khảo của Tôn chủ Ngưu Sát nói ra chân tướng mọi chuyện!"
"Lão Điều!"
"Cũng chính là cái người phu khuân vác trong cái gọi là bang Tac Thiên đó. Trên thực tế, người đó là một cường giả Minh Cảnh chân chính! Chỉ một người tiêu diệt toàn bộ chi nhánh thành Thanh Thủy. Hơn nữa còn cướp từ trong tay Lão quải một mắt hai viên Nhất Lap An!Nghe vậy!
Sắc mặt Nhất Sát nhất thời xám như tro, mà chân của Hoa Long Thần giống như đậu hữ vậy, ngã phich xuống một tiếng. Sợ hãi đến ngã ngồi trên sàn cung diện Thiên Sát. Dáng vẻ kinh hãi run sợ hốt hoàng, nào còn một chút khí chất cao quý của Thái từ Đại Hoa đầu?
Mẹ nó!
Thằng em bên dưới cũng không ngừng run rẩy theo, thiếu chứt nữa sợ són ra quần ngay tại chỗ rồi!
Tất cả mọi người đều nghe ra Tiêu Nhất Thiên tuy rằng luôn miệng nói "xin lỗi", nhưng giọng điệu của anh rõ ràng vẫn cuống ngạo như trước, khóe miệng anh còn khẽ gợi lên một vòng cung đắc ý.
Anh rõ ràng là bình an vô sự ở đó.
Một lát trước bọn họ còn đang thay Tiêu Nhất
Thiên cảm thấy tiếc thương cho cuộc đời vậy mà bây giờ lại có loại xúc động muốn xông lên đè Tiêu Nhất Thiên trên mặt đất mà đánh một trận.
Nhưng một màn trước mắt này vượt qua cảm giác của mọi người, bọn họ nghĩ không ra, anh đã chiu một đòn như sấm sét của Ngao Tuần Mạnh vậy làm cách nào sống sót được chứ?
Làm sao Tiêu Nhất Thiên có thể không chết?
Đừng nói là những học trò học viện trẻ tuổi kia, cho dù là những vị trường lão kiển thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phủ trên khản đài cũng đang ngâyngười ra, đầu óc không ngừng hỗn loạn, trong lòng chỉ có sự run rấy khó có thể diễn tả được.
"Tiêu Nhất Thiên Cậu."
Thương Thịnh nuốt nước bot, thanh âm md hổ có chút run rẩy hỏi: "Sao cậu lại... Cơ thể cậu có vấn đề gì không?"
Ban đầu Thương Thịnh cũng giống như mọi người, đều không thể chờ đợi muốn biết trên người Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc có bí mật kinh người gì mà có thể khiến anh chịu một củ của Ngao Tuấn Mạnh mà vẫn có thể giữ được cái mạng ấy!
Nhưng Hoa Long Thần ở đây nên Thương Thịnh cũng không muốn hỏi kỹ, nói được một nửa liên chuyển để tài!
"Không sao đầu!"
Tiêu Nhất Thiên thoài mái lắc đầu, nhìn Thương Thịnh một cái, sau đó nhìn về phía Ngao Tuấn Mạnh, về mặt khinh bi nói: "Lão già này đã lớn tuổi rồi nên không còn tác dụng gì nữa. Có lẽ do sáng nay không ăn cơm nên củ đảnh chẳng có chút khí lực nào, một củ ông đánh về phía tôi giống như sức lực của mấy cô gái vậy, không có lực sát thương gi! "
Am ẩm!
Những lời này nói ra lập tức làm mọi người quanhđón xôn xao, quả nhiên vẫn là tính cách của Tiêu Nhất Thiên, không chọc tức điên người khác thì quả thật không phải là anh!
Nói xong Tiêu Nhất Thiên đỡ Lục Vy Anh ngồi xóm trên mặt đất däy, dưa tay lau đi nước mắt trên mặt của cô ta, còn cười trêu ghẹo nói: "Cô Anh, cô khóc thương tâm như vậy, chắc sẽ không thật sự yêu tôi rồi chứ? "
Lục Vy Anh vừa đứng dậy, nghe được lời này. khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng. Hai chân cô ta mềm nhũn suýt nữa lại ngồi xổm xuống, vội vàng nói: "Tôi không..."
"Không có đâu!"
Không đợi Lục Vy Anh mở miệng giải thích, Tiêu Nhất Thiên liền nói: "Diện mạo của cô vốn đã tương đối bình thường, giờ khóc lại càng xấu xí hơn! "
"Cho nên cô hãy tự tin một chút, vui vẻ một chút, con gái thích cười mới mới là người xinh đẹp nhất!"
Lục Vy Anh lại muốn khóc!
Có ai an ủi người khác như anh không???
Hai mắt Ngao Tuấn Mạnh rực lên như ngọn đuốc, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên bình yên vô sự còn có thể ở đó nói chuyện vui về quả thực cũng có chút khiếp sợ. Sủ sao một quyển vừa rồi là ông ta đánh vào ngườiTiêu Nhất Thiên, lực sát thương của một quyến kia đến tột cùng lớn cỡ nào chính bản thân ông ta là người rõ nhất. Thậm chí một cao thủ cũng phải chết không thể ngóc đầu được!
Vậy mà hết lần này đến lần khác Tiêu Nhất Thiên vẫn còn sống!
Ngoài khiếp sơ, đại não Ngao Tuần Mạnh nhanh chóng nghĩ đến vô số khả năng, cuối cùng ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, cắn răng nói: "Xem ra nội tinh của bang Tạc Thiên quả thật bất phàm, cậu hần là đã học được bí pháp hộ thân đặc biệt gì, hoặc trên người có bảo vật hỗ trợ đặc biệt gì chứ?"
"Nếu không làm sao có khả năng mà sống sót được!"
Cái này là suy nghĩ đầu tiêm Ngao Tuấn Mạnh có thể nghĩ đến, chi có già thiết đó mới có thể giải thích hợp lý nhất những điều này mà thôi!
Cao thủ trên thế giới cũng không có gì là lạ, có người am hiểu công kích, có người am hiểu phòng ngự còn có vô số thiên tài có bào vật hộ thân, lấy thân phận địa vị của Ngao Tuấn Mạnh, tự nhiên là biết một phần những cách đó!
Hoa Long Thần cũng có chung suy nghĩ với Ngao Tuần Mạnh!Đối với Hoa Long Thần mà nói, vì sao Tiêu Nhất Thiên còn sống cũng không quan trọng, quan trọng là Tiêu Nhất Thiên không chết thì cũng hắn cũng sẽ không có cơ hội dụ thành viên bang Tạc Thiên đồng loạt tiến lên, kế hoạch trước mắt tạm thời đành kết thuc
Vì vậy Hoa Long Thần trầm giọng nói: "Bổn thái tử thấy rất kỳ lạ, những bí mật phòng thân hay bảo vật hỗ trợ của cậu có thể ngăn trở được mấy quyển của ông Tuấn Mạnh?"
Ai mà biết được một quyển không thể đánh chết anh nhưng hai quyền, ba quyền thì sao?
Cảnh giới sức mạnh của hai người chênh lệch ra sao đã phơi bày ở nơi đó, chính là sự phân chia khó có thể bù đắp, chỉ cần cao thủ bang Tạc Thiên không hiện thân cứu giúp thì Tiêu Nhất Thiên vẫn khó có thể thoát được kiếp nạn này!
"Nghĩ không ra sao?"
Tiêu Nhất Thiên đầu tiên nhìn về phía Ngao Tuấn Mạnh, cười lạnh nói: "Ông muốn biết nguyên nhân? Ó,
tôi sẽ không nói với ông!" Ngay sau đó Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Hoa Long Thần, hừ lạnh nói: "Thái từ điện hạ nếu muốn
biết đáp án rất có thể thử một lần, tôi không ngạingười cùng lão già này đánh thêm một trận nữa. Cũng công bằng mà. Ông là thái tử, nơi này là địa bàn của ông, ông nói đi!"
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng sợ hãi và lo lắng, thật sự không hiểu sự tự tin của anh đến từ đầu mà dảm điên cuồng thách thức như vậy chứ?
Được rồi!
Thân phận Hoa Long Thần tôn quý, địa vị cũng cao nên sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy cùng Ngao Tuấn Mạnh liên thủ ức hiếp một bế dưới. Mà Ngao Tuấn Mạnh lại không quan tâm, Tiêu Nhất Thiên cướp đi vị hôn thế của Ngao Thụy, lại lấy đi tính mạng Ngao Thụy, Ngao Tuần Mạnh đương nhiên có lý do chính đáng để giết chết anh một cách đường đường chính chinh!
Vì vậy sức lực trong cơ thể Ngao Tuấn Mạnh lại dâng lên, ông ta hừ nói: "Nếu thằng nhãi này đã không biết sợ hãi, vậy để cho tôi xem cuối cùng cậu có thể tiếp nhận mấy quyền của tôi!"
Lời nói vừa dứt, ông ta lien muốn xông xuống võ đài để tập kích Tiêu Nhất Thiên!
"Chờ đã!"
Lúc này đây Thương Triết cùng Thương Thịnh nhìn nhau một cái, vượt qua vài bước ngăn cần Ngao TuấnMạnh ở trước mặt, sau đó nhìn về phía Hoa Long Thần, Thương Thì nói: "Thái từ điện ha, hội võ còn chưa kết thúc, Tiêu Nhất Thiên chính là học trò của chi nhánh thành Thanh Thủy, cho dù có sai thi có thể đợi đến khi trận đấu kết thúc để bọn họ giải quyết riêng tư không?"
Không có cách nào!
Thương Thịnh còn trông cậy vào lịch sử bất bại của Tiêu Nhất Thiên, muốn giết ít nhất phải đợi đến khi Tiêu Nhất Thiên đạt tới bảng khôi mới có thể giết.
"Tại sao?"
Hoa Long Thần sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Trưởng lão cùng ông hiệu trường muốn lấy thân phận bang Tạc Thiên bào vệ an toàn của cậu ta, đồng thời làm kẻ thủ với Ngao Tuấn Mạnh sao? ".
"Cái này..."
Khuôn mặt của Khương Thịnh đã tối sầm đi, do dự nhiều lần liền lắc đầu nói: "Không dám! "
Nói xong ông ta cùng Với Thương Triết mỗi người lui về phía sau vài bước, lại nhường cho Ngao Tuẫn Mạnh một con đường đi ra. Bọn họ xem như đã nhìn ra Hoa Long Thần và Ngao Tuần Mạnh giống nhau, đều cùng có dã tâm giết chết Tiêu Nhất Thiên. Cho dù Tiêu Nhất Thiên vừa rồi sáng tạo ra kỳ tích nhưng cũng cănbản võ ích, hôm nay anh không thể không bị giết chết dược!
"Đa tạ trường lão cùng hiệu trường đã lo chu toàn!
Tiêu Nhất Thiên biết Thương Triết và Thương Thịnh có ý đó quý quái gì, nhưng vào lúc này bọn họ còn đứng ra vì anh, ân tinh này anh sẽ ghi nhớ. Nhưng anh lại muốn chuyển lời, cười nói: "Yên tâm đi, lão già yếu đuối như con gái này muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu! "
Thời khắc lời khiêu khích của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, Ngao Tuấn Mạnh bị lửa giận thiêu đốt, cả thân người nhanh chóng xông về phía Tiêu Nhất Thiên.
Không khí tại hiện trường lại trở nên căng thẳng, tất cả mọi người trợn to hai mắt, nín thờ muốn biết Tiêu Nhất Thiên còn có thể tạo ra loại kỳ tích gì nữa!
Đối mặt với Ngao Tuần Mạnh sát khí đẳng đẳng, những học trò chi nhánh thành Thanh Thủy vừa lui vừa nép vào một đám. Chi có Lục Vy Anh một mình còn kiện định ở lại bên cạnh Tiêu Nhất Thiên!
Tiêu Nhất Thiên đứng ở đó bất động như cây tùng, không trốn cũng không lui, thậm chí hoàn toàn không có ý muốn ra tay phòng ngự
"Cái này..""Ý anh ta là sao?"
"Đứng đó chờ chết ư?"
Tiêu Nhất Thiên thực sự rất tự tin, ý anh muốn nói cho dù anh đứng bất động để cho Ngao Tuấn Mạnh tủy tiện đánh thì ông ta cũng không thể đánh chết được anh sao???
Thấy vậy đám học trò của học viên chung quanh nghị luận sôi nổi, líu lưỡi không thôi!
Nhưng ngay khi bọn họ kinh hãi không hiểu tình cảnh thì đột nhiên một tiếng ồn vang lên, trên không trung cách đó không xa, một bóng bản tay khổng lồ phảng phất như xuất hiện ngay tức khắc, lạnh lùng gào thét mà lao ra, lấy tốc độ kinh người như tia chớp trực tiếp đấy ngang về phía Ngao Tuấn Mạnh!
So với tốc độ của Ngao Tuấn Mạnh còn nhanh hơn nhiều, cho nên... Ngao Tuần Mạnh vừa vọt tới vị trí Tiêu Nhất Thiên cách đó hơn mười thước, cái ảo ảnh bàn tay khổng lồ kia chính là đã nhanh chóng tới trước mặt ông ta!
Một sự nguy hiếm trí mạng đập vào mặt trong nháy mắt!
Tâm trạng Ngao Tuấn Mạnh kinh hãi tới run rấy, sợ tới mức sống lưng phát lạnh, làm sao còn có sức lực dư thừa đi tập kích Tiêu Nhất Thiên? Không có bất kỳdo dự nào, ông ta lập tức bày ra hàng phòng ngư, tận lực chống lại cái bàn tay áo ảnh kia!
Minh Kinh!
Ngao Tuấn Mạnh tự nhiên có thể nhìn ra và cảm nhận được bàn tay ảo ảnh trước mắt này chính là do Minh Kinh huyen hóa mà thành, mới có thể đạp lên không trung mà tập kích về phía ông ta. Vì vậy không thể nghi ngờ, có cao thủ Minh Cảnh ra tay!!!
"Ai??? Người tro giúp Tiêu Nhất Thiên có đến không???"
Đột nhiên vượt qua ngoài dự liệu của mọi người, hiện trường nhất thời hỗn loạn, những học trò học viện kia kinh hãi điên cuồng chạy trốn, mà những vị trưởng lão trên khán đài đồng dạng biển sắc mặt, nhao nhao hưởng ánh mắt về phía bàn tay ào ảnh xuất hiện cách đó không xa!
Hoa Long Thần cũng không phải ngoại lệ!
Khi bàn tay ào ảnh đột nhiên xuất hiện, đồng tử Hoa Long Thần đột nhiên co lại, trái tim run lên, theo bản năng liễn cho rằng cao thủ của bang Tạc Thiên rốt cục cũng nhịn không được buộc phải ra tay, kế hoạch dẫn dụ của hắn rốt cuộc cũng đã thành công!
Vi vậy Hoa Long Thần ngược lại có chút hưng
phấn!Tuy nhiên Hoa Long Thần cùng những vị trưởng lão nhìn về phía xa, khi ảnh mất nhìn rõ bàn tay ảo ảnh xuất hiện và thay đổi phương hường thì sắc mặt hưng phấn trong nháy mắt liền trở nên đen kit lai!
Chỉ thấy phương hướng kia chi thang vào dinh trường nơi quốc sư của nước Đại Hoa sinh sống!
Điều đó có nghĩa là cũng không phải như Hoa Long Thần đã nghĩ, người ra tay cứu viện Tiêu Nhất Thiên không phải cao thủ bang Tạc Thiên mà là quốc sư của nước Đại Hoa!
Bop!
Không đợi mọi người từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, cái ảo ảnh hình bàn tay không lỗ kia đã hung hăng đánh lên người Ngao Tuấn Mạnh, cho dù Ngao Tuấn Mạnh liều mạng đi phòng ngự thì đáng tiếc đối đầu với Minh Cành thì ông ta cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Kèm theo một tiếng nổ chói tai cùng một tiếng kêu thảm thiết thê lương, Ngao Tuấn Mạnh trực tiếp bị cái kia bàn tay ào ảnh kia đánh một lực bay ra ngoài, cả người giống như một quả đạn pháo nhanh chóng bay lên không trung, một ngụm máu liên nhịn không được mà phun ra!
Cảnh này quả thật vô cùng tàn nhẫn!
Lúc trước Ngao Tuấn Mạnh dùng một quyến đánhbay Tiêu Nhất Thiên giờ lại bị lặp lại y hệt khi đó, Chi khác là lần này do quốc sư của nước Đại Hoa tự mình ra tay. Ngao Tuấn Mạnh tử một cao thủ cũng nếm mùi của kè yêu thế hơn, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của những kẻ từng bị ông ta đà kích tới.
Am!
Am!
Một lực liền bị đánh bay mấy chục mét, Ngao Tuần Mạnh đập vỡ mấy gốc cây trong vũ trường sau đó mới ngã xuống sàn nhà lạnh như băng cứng rắn. Cả cơ thể ông ta lại lăn ra xa hơn mười mét giống như một hoàn toàn xụi lơ ở đó, miệng còn không ngừng phun máu ra ngoài!
Thảm hại vô cùng!
So với Tiêu Nhất Thiên lúc trước còn thê thảm hơn!
Nhìn vào toàn bộ tình cảnh này chỉ có một người sắc mặt vẫn như thường, Tiêu Nhất Tiêu không sợ hãi tựa hồ đã sớm đoán được quốc sư sẽ ra tay cứu anh. Anh thản nhiên cười, nhìn về phía Ngao Tuân Mạnh giãy dụa nhúc nhích nửa ngày cũng không thể đứng dậy, nâng cao giọng nói: "Nói ông giống một cô gái mà ông còn không phục? Nhìn bộ dạng yếu ớt của ông xem, bị giảng một cái đã muốn chết tới nơi rồi mà cònmơ tưởng muốn giết tôi sao? Ha ha, thật là không biết tự lượng sức minh!"
Câu nói quả thực cuống vọng đến cực điểm, thanh âm như sấm sét truyền vào trong đám người, làm cho một đám người hỗn loạn đều yên tĩnh!
Ngao Tuấn Mạnh trào phúng nhìn Tiêu Nhất Thiên, một bên phun máu, một bên cố gắng quay đầu nhìn về phía quốc sư Đại Hoa ở cái đình viện kia, cắn răng nói: "Quốc sư Ông..."
Không đợi Ngao Tuấn Mạnh nói xong, Hoa Long Thần liền lên tiếng trước một bước: "Quốc sư thân mang trọng tội bị giam cầm ở đây, phụ hoàng tôi chưa vội vàng trị quốc sư tội đã là niệm tình cũ, đặc biệt khai ân rồi! Vậy mà quốc sư không biết cảm niệm ân huệ như trời biển đỏ mà còn tự ý ra tay quấy nhiễu toàn hội võ! Bồn thái từ ở đây! Quốc sư làm như vậy là khinh thường hoàng quyền sao?"
Hoa Long Thần tức giận hỏi!
Hắn không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới mình đã tốn hết tâm tư bố trí, không thể dẫn ra cao thủ bang Tạc Thiên lại dẫn ra một vị quốc sư công khai ra tay phá hỏng hết kế hoạch của hắn!
Nghe vậy toàn hội trường hoàn toàn an tĩnh lại, tất cả mọi người dừng bước, nín tho, trái tim gần như điêncuống run rẩy, quả thực không tin vào mắt mình! Người ra tay dĩ nhiên là quốc sư Đại Hoa!
Nhật Bản thất bai, quốc sư phải chịu tội thay, bị giam cẩm trong học viện Đạt Ma không được phép ra ngoài. Học trò trong học viện đều cho rằng quốc sư biết quá nhiều chuyện nên mới bị Hoa Tuấn Vũ cố ý hại, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới quan hệ giữa quốc sư và hoàng tộc đã tan vỡ đến mức này sao???
"Thân mang trong tội? Ân huệ như trời biển mênh mông? Ha ha.."
Một lát sau tiếng cười của quốc sư Đại Hoa tử trong đình đối diện truyền ra, chỉ nghe giọng điệu của ông ta bình thàn nói: "Phụ thân của ngài nói tôi có tội thì tôi chịu tội thôi. Nhưng nếu tôi không nghe lám, không nhớ lầm, thì ngài cũng vừa nói qua, Ngao Tuấn Mạnh là thân nhân của Ngao Thụy, có thể ra tay thay Ngao Thụy bảo thủ huyết hận, nếu Tiêu Nhất Thiên có người thân bạn bè nguyện ý thay cậu ta báo thù thì cũng có thể! Đó là công bằng!"
"Cho nên tôi củng Tiêu Nhất Thiên cũng có duyên với nhau. Đã từng nói chuyện và càm thấy rất thú vị, củng cậu ta kết thành bạn bè. Bây giờ cậu ta gặp khó khăn, tôi là bạn bè đương nhiên phải đứng ra bảo vệ câu ấy chu toàn, có vấn đề gì sao?""Chẳng lẽ...Đó không phải là sự công bằng mà ngài muốn???"
Quốc sư Đại Hoa đối với Hoa Thần Long cùng Hoa Tuấn Vũ cũng không giống như trước kia, lấy "Thái tử điện hạ" cùng "Hoàng đế bệ hạ" tương xứng, sau đó biển hóa vì diệu làm cho mọi người ở đây không nhịn được kinh hãi, trong đầu không tự chủ được toát ra một ý niệm:
Nhìn thế này có vẻ quốc sư Đại Hoa thật sự là muốn khinh thường hoàng quyền, cùng hoàng tộc triệt để đối đầu quyết liệt sao???
Lý Trâm Anh vẫn chưa tinh, cơn lạnh trong cơ thể vẫn chưa hề thuyên giảm, Tiêu Nhất Thiên bây giờ là hy vọng duy nhất của quốc sư Đại Hoa, quốc sư Đại Hoa tự nhiên sẽ không đứng nhìn Ngao Tuấn Mạnh giết Tiêu Nhất Thiên!
Thân phận và thực lực thật sự của Tiêu Nhất Thiên không thể bị vạch trần, trong trường hợp không thể chống trà, quốc sư Đại Hoa không còn cách nào khác là phải đứng lên bảo vệ Tiêu Nhất Thiên!
Cho dù có đoạn tuyệt với nước Đại Hoa, ông cũng sẽ không do dự. truyện ngôn tình
Điều này!
Đây là nguyên nhân khiến cho Tiêu Nhất Thiên không có số hãi, tự tin, không de chừng sức lực, có Quốc sư Đại Hoa lo hậu sự, còn sợ cái gi? Ép buộc Quốc sư Đại Hoa ra tay cũng coi như là một cuộc thăm dò QUốc sư, phòng ngừa nước Đại Hoa bên ngoài thì tốt nhưng bên trong lại bày ra âm mưu hòng phs hòngmọi đường đi.
Nhận nhiều lợi ich trong một lần!
Am!
Am!
Am!
Lời nói của Quốc sư Đại Hoa con chưa kip dứt, đột nhiên một luồng khí lạnh lẽo tòa ra từ tứ phía học viện Đạt Ma, hóa ra đều là những sát thủ hàng đầu do chính Hoa Tuấn Vũ phải tới, có tới hơn chục người!
Bọn họ tuy rằng khí thể khủng nhưng lại không hiện thân ra ngoài, mục đích rõ ràng là cảnh cáo Quốc sư Đại Hoa không được làm loạn nếu không hậu quả sẽ rất khó lường!
Đồng thời!
Bọn họ đối với Hoa Long Thần tựa hồ cũng là liên đới dường như chỉ cần Hoa Long Thần ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ không chút do dự xông ra bao vây Quốc sư Đại Hoa!
Bầu không khí lúc này căng thẳng đến cực điểm!
Bất kể là các đệ từ học viện xung quanh, hay những người già trên đài quan sát, họ đều không biết trước sự sắp xếp của Hoa Tuấn Vũ và Hoa Long Thần và họ không biết rằng có rất nhiều cao thù đang nằmmai phục xung quanh Học viên Đạt Ma, cảm nhạn được luống khí lạnh xung quanh họ đột nhiên rúng mình, mồ hôi lạnh tủa đẩy trên trán và lưng!
Ai mà nghĩ đến chức
Vốn dĩ đó là một cuộc họp lớn của toàn viện lẽ nào lại phát triển đến mức như vậy chứ?
"Bạn bè?"
Xung quanh có một vụ chém giết và những người khác đang nằm mai phục nhưng Hoa Long Thần không sợ Quốc sư Đai Hoa, hừ lạnh nói: "Một lời tuyên bố liền trở thành anh em kết nghĩa, xem ra Quốc sư Đại Hoa đã không còn chỗ nào để đi, đây chẳng phải là tuyệt vọng quá nên cái gì cũng có thể làm!"
Hoa long Thần không ngốc tự nhiên sẽ không tin những gì bạn minh nói, anh biết tình hình của Lý Trâm Anh nên không khó hiểu hành động của Quốc sư Đại Hoa!
Tạm ngừng!
Hoa Long Thần từ trên không trung trực tiếp hỏi: "Ngao tiên bối muốn giết Điêu Tạc Thiên, nên giờ Quốc sư hay đánh hẳn một đòn đi!
"Chuyện này!"
"Bàn thái từ rất tò mò, nếu ta muốn lấy mạng củatên Điều Tạc Thiên này thì quốc sư sẽ làm như thế nào?"
"Côn muốn che cho han sao?"
Vốn là!
Hoa Long Thấn coi Ngao Tuấn Mạnh như một quân cờ và để hån xông vào trận chiến, mà bây giờ, Ngao Tuấn Mạnh đang nằm đó như một con chó chết đã mất đi tới tác dụng!
"Không đời nào!"
Hoa Long Thần chỉ có thể tự mình đứng ra lấy danh nghĩa thái từ đương trieu và tấn công Tiêu Nhất
Thiên!
Nghe vậy!
Quốc sư Đại Hoa trầm mặc chốc lát, sau đó đáp: "Tục ngữ có câu, một ngày là bạn, cả đời là bạn, lão phu nếu đã nói sẽ cứu mạng Điêu Tạc Thiên, đàm bào Điều huynh đệ an toàn, tự nhiên sẽ dốc hết sức lực!"
"Vi lẽ đó!"
Bất luận đối phương là ai, đều không có ngoại lê, đừng nói là người cho dù là cha của người ở đây, lão phu cũng đều trả lời như vậy!"
Thanh âm dồng dạc!Giọng điệu chắc chắn!
Rất đủng mực!
Nói đến đây, Quốc sư Đại Hoa thái độ đã rất rõ ràng để mọi người khỏi đoán già đoán non, vì Điêu Tạc Thiên cho dù là kẻ thù của vương gia Quốc sư Đại Hoa cũng không sợ một chiến một trận!
Quyết liệt!
Thật sự quyết liệt!
Triệt để quyết liệt!
"Được!"
"Rất tốt!"
Hoa Long Thạn lên con gian dữ, hai mắt sáng rực như dao, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quốc sư nói cái gi, bồn thái tử ta sẽ truyền đạt cho phụ hoàng những gi mà người vừa nói, đến lúc đó chọc giận đến phụ hoàng vẫn mong Quốc sư đừng hối hận vì lời nói và việc làm của mình!!"
Nói xong!
Hoa Long Thần sài bước ra khỏi đài quan sát, phấy tay bò đi, cũng không ra lệnh bao vây và đàn áp Quốc sư Đại Hoa!
Nguyên nhân rất đơn giản, Hoa Tuấn Vũ đã nói rằng Quốc sư Đại Hoa cùng con gái của ông ta là LýTrâm Anh đều là con mỗi của tôn chủ Ngưu Sát, nhất định phải đợi được Tôn chủ bò sát đến rối sau đó tự minh xử tri!
Hơn nữa!
Để cà đám vây quanh giết một nhân vật có thực lực như Quốc sư Đại Hoa, Hoa Long Thần cũng không chắc chắn sẽ thắng, đến thời điểm cả hai bên đều tổn hại lại có người chui vào làm ngư ông đắc lợi thì hậu quả thật khó lường!
Vi lẽ đó!
Trước tình hình Quốc sự Đại hoa không lùi bước, Hoa Long Thần chi có thểm tam thời nhịn xuống cơn giận này!
"Không hồi hận đến chết!"
Âm thanh của Quốc sư Đại Hoa bao phủ toàn bộ cà võ đài!
Khi còn trẻ, Quốc sư Đại Hoa từng là một nhân vật lừng lẫy, người chết dưới đao của quốc sư vô số kể, sau khi thu nhận Lý Trâm Anh ông ta mới buông bỏ đao kiếm, tu thân dưỡng tính về học viện Đạt Ma quy án!
Và bây giờ!
Đối với Lý Trâm Anh cũng vậy, Quốc sư Đại Hoakhông ngại nhặt lại con dao độ tế đã vứt bỏ của mình một lần nữa và giết chết hắn trong bóng tối, cho dù biết rõ sẽ chết, có chạy cũng không thoát được thì cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt
Sau một hồi!
Hoa Long Thần rời đi, khí lạnh khủng khiếp xung quanh học viện Đạt Ma cũng biến mất theo, giong nói của Quốc sư Đại Hoa lúc bảy giờ cũng trôi theo trời mây, mọi thứ trở lại bình lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Mà tim của mọi người vẫn không nhịn được mà run ray!
Điều huynh đệ!
Thương Triết và Thương Thịnh đi thẳng về phía Tiêu Nhất Thiên, nhìn và đánh giá Tiêu nhất Thiên một cách cẩn thân, hỏi: "Câu có sao không?"
"không sao!"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Sẽ không ảnh hưởng đến buổi giao đấu chiều nay!"
Nghe vậy! Tất cả mọi người mặt đều đen lại và họ càng tỏ mở hơn về những bí mật ẩn chứa trong cơ thể của Tiêu Nhất Thiên!
Nhưng mà! Tiêu Nhất Thiên không cho họ cơ hộiđể hỏi, anh đứng lên và đi về phía Ngao Tuần Mạnh ở đối diện!
Thấy thế Thường Thịnh nhấp nhổm trong lòng, đi theo, hỏi: "Bạn Thiên, bạn đây là..."
"Tính số!"
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Tôi không bao giờ ôm mối hận, vì nếu có ân oán, tôi sẽ trà thù ngay tại chỗ! Lão già này đấm tôi tới tấp mà không kiêng nể chút gi như vậy. Tất nhiên, tôi phải trà lại nguyên vẹn cho ông ta rồi! "
"Quả nhiên!"
Đúng như Thương Thịnh đang lo lắng, giờ phút này Ngao Tuấn Mạnh cơ thể bị thương nặng và mất đi khả năng chiến đấu và Tiêu Nhất Thiên không có ý định buông tha anh ta đi dễ dàng, giết Ngao Thuy như the con quá dễ, tôi muốn anh ta phải sống không bảng chết cơ!"
"Nhưng là....."
Thương Thịnh muôn ngăn cản nhưng Tiêu nhất Thiên lại liếc mắt nhìn ông ta và giành nói trước:"Các trường lão không cần lo ngại, ai làm nấy chịu, dựa theo ước định bắt ám cảnh trung kỳ cùng ám cảnh hậu kỳ sau đó, người và ta lại không liên quan, trời sập, ta gánh, sẽ không liên lụy đến người hòa thanh Thủythành phân viện!"
Nói xong!
Tiêu Nhất Thiên đi toi truớc mặt Ngao Tuấn Mạnh,
Cúi đầu nhìn hån!
"Anh..."
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như mãnh liệt nuốt nước bọt, cd thể của Ngao Tuấn Mạnh run lên không ngừng vì sợ hãi ngay cả giọng nói cũng run rấy: "Điều Tạc Thiên! Anh..... Anh không thể giết tôi!"
"Thực lực của nhà họ Ngao ở để độ không phải thứ mà anh và Bang Tạc Thiên có thể chống lai. Nếu anh giết tôi trong học viện Đạt Ma sẽ có quốc sư bảo vệ anh nhưng một khi anh rời khỏi học viện, anh chắc chắn sẽ chết! "
Nhà họ Ngao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Uy hiếp!
Cơ thể không thể cử động được không còn cách nào khác Ngao Tuần Mạnh chi có thể dùng lời nói đe dọa để tranh giành cơ hội sống sót!
Đảng tiếc!
Tiêu Nhất Thiên không mắc bẫy này!
"Vây sao?"Tiêu Nhất Thiên ngồi xổm xuống, hừ lạnh nói: "Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là diệt, Hoa long Thần trả thù ta còn không sợ thi người cảm thấy ta sẽ sợ nhà họ Ngao các người sao?"
Nghe vậy!
Ngao Tuấn Mạnh sắc mặt như tro nguội!
"Có điều!"
Tiêu Nhất Thiên chuyển để tài, nói tiếp: "Người yên tâm, ta luôn luôn ân oản rõ ràng, người vừa nãy đánh ta một quyến, ta cũng chỉ biết đánh ngươi một quyền, đánh xong một quyển, hai người chúng ta không ai nợ ai!"
"Có thể giống như ta sống sót, đó là người mạng lớn, còn nếu lỡ như người chết thì cũng chỉ có thể trách người mạng khổ"
Am!!!
Vừa dứt lời xong, dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Nhất Thiên không chút do dự giờ nằm đấm lên đánh vào ngưc Ngao Tuần Manh một cách dữ dội III
Hai tiếng nổ chói tai vang lên. Ngao Tuấn Mạnh dùng hết sức lực cuối cùng trong cơ thể làm phòng ngự. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thoát được một quyền của Tiêu Nhất Thiên.
Trong nháy mắt xương ngực hõm xuống,. Được copy tại # TR ÙMtruyện.c o m #
Xưong cốt gây lia
Máu thịt tung toé.
Thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng, Ngao Tuấn Mạnh liền tử vong. Trước khi chết cặp mắt trừng lớn tràn đầy oán phẫn và không cam lòng.
Chết không nhắm mắt!
"Chết?"
Tiêu Nhất Thiên đứng dây, vẫy vẫy nằm tay dính máu, nhún vai một cái rồi hưởng vẻ mặt vô tội về phía Thương Thịnh nói: "Trường lão Thịnh làm chứng, ta quả thật không muốn giết anh ta"
"Chính anh ta muốn chết"Thương Thinh liéc mất, trong lòng thám nghĩ: "Người có viện trường đại nhân làm cho dựa thi ngưdi ngạo mạn nói gì chang dúng"
Cành này..
Làm cho những học trò học viện đang xem trên chiến đài bị doạ sơ hết hốn hết via. Tiêu Nhất Thiên quá ngông cuống, cũng quả độc ác. Không sợ trời không sợ đất. Coi trời bằng vung, sát phạt điện cuống... Tựa như... anh ta đã nói ra thi không có chuyện gì không dám làm. Không có người nào không dám giết.
Đặc biệt là Mai Đại Vũ.
Ngay thời khắc Tiêu Nhất Thiên đắm một quyền giết Ngao Tuấn Mạnh, Mai Đại Vũ không một chút do dự xoay người rời khỏi võ trường, dưới chân như đang cưỡi gió. Dùng tốc độ cực nhanh để rời đi. Hiển nhiên là lo lằng Tiêu Nhất Thiên ghi hận với ông ta nên sẽ trà thủ. Do vậy lo bản thân chạy ngay lúc Ngao Tuần Mạnh chết.
Không có biện pháp
Đại Hoa quốc sư là người duy nhất đạt Minh Cành, lực uy hiếp quá lớn. Quốc sư đã thể sẽ bào vệ Tiêu Nhất Thiên an toàn thậm chí không tiếc đánh nhau voi hoàng tộc.Cho dù là Hoa Long Thần cũng không có cách nào khác,
Dưới tình huống như thế, trừ phi Hoa Tuấn Vũ tư minh xuất thủ nếu không thì chẳng có ai động được vào Tiêu Nhất Thiên.
Cho nên.
Bây giờ đừng nói là chủ động tìm Tiêu Nhất Thiên gây phiền, Tiêu Nhất Thiên không tìm đến Mai Đại Vũ thì ông ta đã phải cảm tạ trời đất. Chỉ có thể đem hy vọng gửi lên người hoàng tộc,
Cũng chi có người của hoàng tộc mới có năng lực đem Tiêu Nhất Thiên và Đại Hoa quốc sư diệt trừ vĩnh viễn hậu hoạn.
Hoàng thành Đại hoa.
Hoa Long Thấn rời khỏi học viện Đạt Ma liến trực tiếp trở lại hoàng thành, phục mệnh Hoa Tuấn Vũ.
Mười mấy phút trôi qua, Hoa Long Thần đem chuyện phát sinh sảng hôm nay tại học viện Đạt Ma nói đầu đuôi ngọn ngành cho Hoa Tuấn Vũ, không một điểm dấu diễm.
Nghe xong lời của Hoa Long Thần tự thuật lại, Hoa Tuần Vũ sắc mặt lạnh như băng, sát khí toà ra mạnhmẽ. Khiến không khí ngột ngạt đến cực điểm. Dù cách xa bày tám mét thì cũng không thể thờ nổi.
Hoa Tuấn Vũ tức giận hét lớn:
"Lý Thuần Cương!"
Âm thanh phát ra qua kẽ răng của Hoa Tuấn Vũ mang đậm sát ý: "Hắn biết ta, ta cũng biết hắn. Dám công khai đổi địch với hoàng tộc có nghĩa là hắn cảm thầy sống quá lâu rồi!"
"Cho nên"
"Ta muốn người dốc toàn lực"
Hoa Tuấn Vũ đứng trên thiên hạ, tâm cơ vô song. Quốc sư Đại Hoa cũng không ngu ngốc, dĩ nhiên có thể tạo ra được thế cục như thể này cũng có thể tự mình phán đoán được lựa chọn của Hoa Tuấn Vũ.
Điều kỳ quái là có thể khiến cho Hoa Tuấn Vũ không kịp chuẩn bị vậy thì quốc sư đã dùng phương thức gì.
Duyên gặp một lần!
Một lời nói.
Lại khiến cho Đại Hoa quốc sư vốn kiên định lại cùng với Tiêu Nhất Thiên kết thành đong minh.... Chẳng lẽ thật sự bởi vì cái gọi là: "Chỉ thủ tương đồng?"Loại chuyện này thật sự là hoang đường. Hoa Tuấn Vũ sẽ không tin tường.
Thiên hạ này tất cả đều vì lợi ích.
Tất cả thiên hạ này đếu lợi dụng nhau vì lợi ích.
Người duy nhất không như thế chỉ có thể là Lý Trâm Anh.
Vì vậy!
Hoa Tuấn Vũ nhìn về phía Hoa Long Thần hỏi: “Con vừa mới nói, Ngao Tuần Mạnh không có cách nào đánh nổi một kich, chi có thể bị tiêu diệt ngay tại chỗ? Thậm chí Tiêu Nhất Thiên hành động tự nhiên bình yên vô sự?"
"Không sai!"
Hoa Long Thần vội vàng gật đầu nói: “Trừ sắc mặt khó coi một chút, khí tức có chút mệt mỏi. Còn lại mọi thứ đều bình thường. Trên đường trở về nhi thån nhận được hồi báo nói Điều Tạc Thiên tuyên bố phải tiếp tục tham gia thi đầu buổi chiều tại đại hội võ thuật toàn viện, cướp lấy ngôi đầu bảng Ám Cành trung kỳ cùng Ám Cành hậu kỳ!"
"Hơn nữa!"
"Anh ta tự mình động thủ, một quyển đánh giết Ngao Tuấn Mạnh bị quốc sư đánh cho trọng thương.Thương thế rõ ràng không nặng, còn có sức tái chiến!"
Nghe vậy!
Hoa Tuấn Vũ con người hơi co rúc lại, trong lòng nổi lên gợn sóng không nhỏ. Mà trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm ghê gớm!
Y theo nhi thần thấy..."
Hoa Long Thần nói tiếp: "Điêu Tạc Thiên coi như là Thiếu bang chủ của bang Tạc Thiên, chắc hẳn đã tu luyện qua hộ thân bí pháp đặc thủ gì đó, hoặc là mang theo bảo vật phòng ngự bí hiểm đặc thù kiểu vậy, mới có thể may mắn tránh được một kiếp!"
"May mån?"
Hoa Tuấn Vũ nhướn mày, trầm giọng nói: "Con cảm thấy, Điêu Tạc Thiên sẽ vì hai chữ "may mắn", mà mang tính mạng mình ra đùa giỡn hay sao?"
"Chẳng may!"
"Bí pháp hộ thân của anh ta hay là bí bào phòng ngự không đỡ nổi một đòn như lôi đình của Ngao Tuấn Mạnh thì hắ chẳng phải bị mất mạng tại chỗ rồi?"
Hiến nhiên!
Đối với một điểm này, Hoa Tuấn Vũ cùng Hoa Long Thần có cái nhìn bất đồng!"Cái này..."
Hoa Long Thần ngây ngắn!
Mà Hoa Tuấn Vũ lại hỏi tới: "Con có nghĩ tới tai sao nếu như Lý Thuần Cương muốn liều chết bảo vệ Điều Tạc Thiên như vậy, thì tại sao lần đầu tiên Ngao Tuần Mạnh ra tay đánh đòn chí mạng với Điều Tạc Thiên, ông ta lại khoanh tay đứng nhìn? Phải tới lần thứ hai mời xuất thủ cửu giúp?"
"Chung quy muốn phản bội, cần gì phải trì hoãn tới tận lúc kia, để cho Điêu Tạc Thiên sống chết nhờ may mắn?"
Trong nháy mắt!
Cơ thể của Hoa Long Thần cứng đờ, cả người tựa như hóa đá vậy. Bị Hoa Tuấn Vũ hòi không lời chống đỡ! Hoa Tuấn Vũ nói những thứ này, ông ta trước đó quả thật không nghĩ tới, cũng không có để ý!
Có điều!
Không khỏi không thừa nhận, Hoa Tuấn Vũ nói rất có lý. Trừ phi, quốc sư Đại Hoa đã sớm biết, một kích lôi đình của Ngao Tuấn Mạnh, căn bản đánh không chết, thậm chí còn không đà thương được "Điều Tạc Thiên". Nếu không, tuyệt đối sẽ xuất thủ ngăn cản ngay lúc đầu!"Con nghĩ sao?"
Hoa Tuấn Vũ đem ánh mắt lạnh như băng dời đi từ trên người Hoa Long Thán, quay lại nhìn về phía Nhất Sat!
Nhất Sát suy nghĩ một chút, trấm giong đáp: "Có le... Trừ hộ thân bí pháp cùng bí bảo phòng ngự ra, có thể còn có loại khác!"
"Chẳng hạn như..."
"Cho dù là lúc đang cùng Ngao Thuy quyết chiến sinh từ, Điều Tạc Thiên vẫn không để lộ thực lực chân chính của mình!"
"Thậm chí!"
"Không để lộ cành giới thực của anh ta!"
"Nếu như!"
"Điêu Tạc Thiên nếu không phải là Ám Cảnh trung kỳ, thì chính là Ám Cảnh viên mãn, hoặc là cảnh giới cao hơn nữa. Như vậy, một quyền của Ngao Tuần Mạnh, quả thật đánh không chết anh ta!"
Nói thật!
Lời nói này nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Nhất Sát cũng khó tin, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường. Dẫu sao, sáng hôm nay ông ta tự minh dẫn người mai phục ở bốn phía Học viện Đạt Ma, từkhoảng cách xa quan sát Điêu Tac Thiên, với nhãn lực của ông ta, cũng không có thể phát hiện bất kỳ khác thường gi!
Nhưng mà!
Hoa Tuấn Vũ bác bỏ giải thích về bí pháp hộ thân cùng bí bào phòng ngự rồi. Mọi khả năng mà Nhất Sát nghĩ tới, cũng chỉ còn một giá thiết nghe không hợp lý nhất này!
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!”
Quà nhiên, Nhất Sát vừa dứt lời, Hoa Long Thần không chút nghĩ ngợi liền quả quyết lắc đầu nói: "Tôi cùng Điều Tạc Thiên tiếp xúc hai lần, ngày hôm qua cũng chính mình dò xét lai lich của anh ta, Ấn giấu thực lực thì có thể, nhưng làm sao mà giấu cảnh giới được?"
"Làm sao có thể lửa gạt được ánh mắt của tôi? Lừa gạt được ánh mắt của nhiều người ở ngay tại chỗ như vậy?"
Cách giải thích này!
Hoa Long Thắn không cách nào tiếp nhận. Nếu là thật, thì đó không phải là tát vào mặt ông ta một cái rồi nói ông ta có mắt không tròng hay sao?"Con đó!" "vẫn quá non nớt!"
Hoa Tuấn Vũ trợn mắt nhìn Hoa Long Thần một cái, "hừ" một tiếng, nói: "Cái con chưa thấy qua, hay thậm chí chưa nghe nói qua chưa chắc đã không tổn tại! Chuyện con không tin, cảm thấy không đúng lẽ thường, chưa chắc sẽ không xảy ra!"
"Thiên hạ rộng lớn, con biết được bao nhiêu?"
"Theo bổn hoàng biết, ở trong điện Huyền Vương có một loại linh đan diệu dược, tên là "Nhất Lap Án", chính là do Điện chủ đại nhân tự tay luyện chế mà thành. Sau khi uống, có thể khiến người uống nó tùy tâm sở dục mà che giấu cảnh giới tự thân. Phàm là người nào có cảnh giới thực thấp hơn so với người đó, hoặc là ở cùng cảnh giới chân thực của người đó, đều không cách nào nhìn ra bất kỳ đầu mổi gì!"
"Chỉ có cảnh giới chân thực cao hơn so với người đó, mới có thể phát hiện được khác thường!"
Nhất Lạp Ản!
Bản thân Hoa Tuấn Vũ bản thân chính là thành viên điện Huyền Vương, cường già Minh Cảnh, đứng đầu một nước, một trong ba ngàn chiến tưởng, tất nhiên biết một ít chuyện bí mật trong điện Huyễn Vương!Bao gồm cả Nhất Lạp Án!
"Cải này.."
Hoa Long Thắn và cả Nhất Sát hai người bọn họ trước đó chưa từng nghe đến cái gọi là Nhất Lap An cho nên, hai người bọn họ đểu bị mấy câu của Hoa Tuấn Vũ làm cho so đến ngây người, schoáng váng, trợn to hai mắt, trái tim hung hăn đập kịch liệt!
Trâu như vậy?
Bà nội nhà nó!
“ỰC" một tiếng, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái. Hoa Long Thần nhìn Nhất Sát, vẫn có chút không cam lòng nói: "Nhưng thưa phụ hoàng, theo như lời ngài, nhi thần mắt kém, cảnh giới thấp, nhìn lắm thì thôi!"
"Nhưng mà..."
"Nhất Sát thì sao? Mai Đại Vũ nữa? Còn cả
Thương Thịnh?"
"Đại hội võ thuật hôm nay, trong tất cả mọi người tại chỗ đó, cường già Bán bộ Minh Cảnh không chỉ một, chẳng lẽ bọn họ cũng mắt kém như nhi thắn, không ai nhin ra được hay sao?"
"Hay là nói..."
"Phụ hoàng cho là, cảnh giới chân thực của ĐiêuTạc Thiên đỏ, sẽ giống như bọn họ. Thậm chí, cao hơn so với bọn họ, chính là cường giả Minh Cành giống ngài hay sao?"
Điều Tạc Thiên?
Cường giả Minh Cảnh?
Đầu óc của Hoa Long Thần sắp loạn thành một nổi cháo. Nghĩ như thế nào, đều cảm thấy giống như đang nằm mơ, không thiết thực!
"Cũng không phải là không có khả năng này!"
"Mà đây!"
"Mới là kết quả mà bốn hoàng lo lắng nhất, cũng là đáng sợ nhất!"
Hoa Tuấn Vũ hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Lý Thuần Cương nguyên ý vì Điều Tạc Thiên đánh cuộc tính mạng mình, như vậy, ông ta nhất định thấy được hy vọng từ trên người Điêu Tạc Thiên!"
"Hàn sát khí trong đan đien của Lý Trâm Anh bổn hoàng cũng từng tự mình tra xét. Ám kình không chịu nổi Hàn sát khí đó!"
"Chi có Minh kính, mới có thể chống cự với Hàn sát khí kia!"
"Cho nên!"
"Bốn hoàng bây giờ thậm chỉ đang hoài nghi, cáigọi là bang Tạc Thiên không hế tổn tại. Có lẽ, bang Tạc Thiên hành tung bí ẩn và người đứng đầu đang bảo vệ cho Điều Tạc Thiên đều do anh ta hư cấu ra!"
"Điều Tạc Thiên!"
"Chính là bang Tạc Thiên!"
"Mà bang Tạc Thiên, chỉ có một mình Điêu Tạc
Thiên mà thôi!"
"Thậm chi!"
"Rất có thể, ngay cả cái con người tên Điêu Tạc Thiên này, cái tên này, cũng là già!"
Uỳnh!
Những câu này của Hoa Tuấn Vũ quà nhiên là khiến người ta thấy rất sốc. Lời từ trong miệng ông ta truyền ra lọt vào tai Hoa Long Thần cùng Nhất Sát khiến sắc mặt hai người chuyển rất nhiều trang thái. Bọn họ cảm giác tim mình giống như vừa bị cái gì đâm mạnh một cái, muốn nổ tung đến nơi!
"Cho nên!"
Hoa Tuấn Vũ nhưng không để ý đến phản ứng của bọn họ, tự mình nói tiếp: "Ngày hôm qua đổi mặt với con, hay là hôm nay ở trên đại hội võ thuật toàn viện, Điều Tạc Thiên dám càn rỡ như vậy, không có sợ hãi gi, bởi vi một khi anh ta bộc lộ ra cảnh giới chân thựccủa mình, nếu bốn hoàng không có ở đây, con hån phải chết không thể nghi ngờ, toàn bộ Học viện Đạt Ma cũng không có ai có thể ngăn được anh ta!"
"Anh ta có thể muốn làm gì thì làm!"
"Cũng như
"Một mình Lý Thuần Cương, bốn hoàng đại khái có thể được. Mà nếu Lý Thuần Cương cùng Điêu Tạc Thiên liên thủ, lấy một chọi hai, cho dù là bốn hoàng tự mình xuất thủ, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, không làm được gì hay ho. Dưới tình huống này, Lý Thuần Cương công khai làm phản, cũng dễ hiểu!"
"Còn có!"
"Các người chắc hẳn cũng biết, rừng trúc Trăm Mét của Học viên Đạt Ma chi hữu hiệu đối với cao thủ Ám Cảnh, đối với cường già Minh Cảnh là vô hiệu, có thể tùy ý đi đi lại lại. Điều Tạc Thiên nếu là cường giả Minh Cành thì cái này có thể giải thích được vì sao anh ta có thể đi được thành tích kinh khủng tới chín mươi chín thước dễ như trở bàn tay. Chỉ cần anh ta nguyện ý, đừng nói là chín mươi chín thước, đi hết toàn bộ hành trình cũng không khó!"
Hiến nhiên!
Hoa Tuấn Vũ vẫn luôn không có buông tha hoài nghi với Tiêu Nhất Thiên!Vì vậy
Thấy chỗ sơ hờ của Tiêu Nhất Thiên càng ngày càng nhiều, Hoa Tuấn Vũ đem tất cả điểm khà nghi tổng hợp chung một chỗ, bóc kén quay tơ, rất nhanh liền khám phá ra một mê cục to lớn "Điều Tạc Thiên" cùng "bang Tạc Thiên" này!
Tâm trí Đề vương, bén nhạy tới mức nào?
Nghe vậy!
Hoa Long Thần cùng Nhất Sát hai mắt nhìn nhau một cái, cảm giác ở trước mặt Hoa Tuấn Vũ, chỉ số thông minh của bọn họ tựa như vô tình bị nghiên nát, trong tròng mắt có vẻ kinh hãi hoàng sợ muốn chết, thật là không thể hơn được nữa!
Càng nghe!
Càng cảm thấy Hoa Tuấn Vũ nói có lý!
Càng nghĩ!
Càng cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi!
Nhất là Hoa Long Thắng, chân của ông ta và cấm bào thêu rồng sau lưng cũng ướt đẫm một mảng. Nhớ lại cảnh tượng lúc trước đụng độ với Tiêu Nhất Thiên, hai chân không kim được mà run rẩy, muốn nhũn ra đến nơi!
"Nhưng mà..."Nhất Sát chính là cường già Bán bộ Minh Cảnh, tuy vẫn còn cách Minh Cảnh một bước, nhưng hàng năm thay Hoa Tuấn Vũ thi hành nhiệm vụ bí mật, cũng coi là kiến thức rộng, tâm tính ngưoc lại càng vững vàng hơn một lt so với Hoa Long Thần. Đáng kinh ngạc Nhất Sát nhanh chóng bắt được một mấu chốt trong lời nói của Hoa Tuấn Vũ, do dự hỏi: "Hoàng chủ bệ hạ mới vừa nói, một viên linh đan diệu dược giống như Nhất Lạp Án, chi có người là Điện chủ mới có thể luyện chế, hết sức trân quý, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, mà Điều Tạc Thiên..."
"Anh ta làm sao có thể lấy được thuốc quý như vậy?"
Đây!
Là tất cả tiền để suy luận của Hoa Tuấn Vũ, không lấy được Nhất Lạp Án, Điêu Tạc Thiên sẽ không cách nào che giấu cảnh giới chân thực của mình, như vậy, cũng không thể là cường già Minh Cành. Tất cả những suy luận dựa theo đó của Hoa Tuấn Vũ cũng sẽ sụp đổ!
"Các người có chỗ không biết!"
Hoa Tuấn Vũ lắc đầu một cái, sắc mặt vô cùng ngưng trọng trầm giọng nói: "Trước khi các người trở về, ta đã liên lạc với Tôn chủ Ngưu Sát!""Vốn là!"
"Dựa theo nguyên kế hoạch, Tôn chủ Ngưu Sát sáng sớm hôm nay đã có thể đến kinh đô Đại Hoa, nhưng nửa đường nhận được tin tức, chi nhánh thành Thanh Thùy bên kia có gi không ổn, vì vậy tạm thời đối đường, đi thành Thanh Thủy một chuyến!"
"Kết quả..."
"Sau khi đi Tôn chủ Ngưu Sát mới phát hiện, điện Huyền Vương ở vùng lân cận của thành Thanh Thủy đã bị người phá hủy. Bao gồm cả người đứng đầu phân diện Hinh Chiêu, tất cả thành viên điện Huyền Vương trú đóng trong thành Thanh Thủy đều bị giết!"
"Chỉ có một mình Lão quái một mắt là người ngoại
"Tôn chủ Ngưu Sát đến, Lão quái một mắt chưa lệ!"
kịp chuẩn bị thi bị bắt sống, dưới sự tra khảo của Tôn chủ Ngưu Sát nói ra chân tướng mọi chuyện!"
"Lão Điều!"
"Cũng chính là cái người phu khuân vác trong cái gọi là bang Tac Thiên đó. Trên thực tế, người đó là một cường giả Minh Cảnh chân chính! Chỉ một người tiêu diệt toàn bộ chi nhánh thành Thanh Thủy. Hơn nữa còn cướp từ trong tay Lão quải một mắt hai viên Nhất Lap An!Nghe vậy!
Sắc mặt Nhất Sát nhất thời xám như tro, mà chân của Hoa Long Thần giống như đậu hữ vậy, ngã phich xuống một tiếng. Sợ hãi đến ngã ngồi trên sàn cung diện Thiên Sát. Dáng vẻ kinh hãi run sợ hốt hoàng, nào còn một chút khí chất cao quý của Thái từ Đại Hoa đầu?
Mẹ nó!
Thằng em bên dưới cũng không ngừng run rẩy theo, thiếu chứt nữa sợ són ra quần ngay tại chỗ rồi!
Bình luận facebook