Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Tại nhà Jinwoo
“Whoa! Oppa ơi, các phóng viên vẫn ở đó!”.
Jinah nhìn ra cửa sổ và nói.
Thật vậy, dù trời đã khuya, nhưng các phóng viên vẫn tập trung như một bầy ong gần căn hộ của họ.
“Đằng kia kìa!”
Thoáng thấy bóng Jinah, các phóng viên bấm máy ảnh liên tục.
Tách
tách
tách
Ngạc nhiên vì những ánh đèn flash, Jinah nhanh chóng đóng tấm rèm lại.
Cô bé quay về phía Jinwoo và thở dài.
“Haizz”
Sau khi trở về từ Sàn Đấu giá cho Thợ săn, Jinwoo dự định dành chút thời gian để nghỉ ngơi. Khuôn mặt cậu S tối sầm lại,
“Mình có nên đi xuống và nói gì không nhỉ?”
Nếu họ chỉ làm phiền cậu thì không sao. Nhưng nếu họ dám làm phiền cô em gái nhỏ của Jinwoo thì… hãy coi chừng.
Jinah là đang học lớp 12 và đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Đây sẽ là một khoảnh khắc cực kỳ căng thẳng trong cuộc đời của một học sinh, có thể bị làm phiền bởi những tiếng ồn nhỏ nhất.
“Trông Jinah không giống như vậy…”
Tuy nhiên, cậu lo lắng rằng cô bé sẽ không thể tập trung bởi những tiếng ồn bên ngoài. Người Thợ săn đứng dậy,
“Không, không sao đâu. Em ổn mà”.
Jinah vẫy cậu ngồi xuống.
“Anh đã bị vùi dập trên mạng rồi, em không muốn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu anh xua đuổi những phóng viên đó”.
“Vùi dập?”
Cậu đã làm gì mà phải hứng chịu những lời lăng mạ? Thấy Jinwoo nghiêng đầu bối rối, Jinah mở một bài báo trên điện thoại của mình và đưa nó cho Jinwoo.
Cậu cầm lấy điện thoại từ tay em gái.
‘…’
Trên màn hình, có một bức ảnh chụp cảnh cậu ta đang gọi điện trước mặt tất cả các phóng viên trước trụ sở Hiệp hội. Đúng như mong đợi về một bức ảnh được chụp bởi những phóng viên lành nghề, Jinwoo tự thấy mình trông đẹp trai hơn hẳn.
Nhưng khi cậu đọc qua phần bình luận thì…
[Thái độ của anh ta thật tệ.] Thích: 35, Không thích: 6
[Anh ta đã phớt lờ các phóng viên.] Thích: 10, Không thích: 0
[Anh ấy rất tuyệt.] Thích: 6, Không thích: 8
Nhận xét được đánh giá cao nhất là [Mẹ ơi, con xếp hạng S rồi!]. Nhận xét phù hợp với hình ảnh đến nỗi Jinwoo phải bật cười. Jinah nhìn cậu với vẻ mặt sững sờ,
“Vậy mà anh cũng cười được hả?”
“Nó vui mà”.
“…”
Khi Jinwoo chỉ cho cô thấy bình luận đó, Jinah cũng cười rồi nhanh chóng dừng lại.
“Không, cái đó không quan trọng!”
Với vẻ mặt đau khổ, Jinah cao giọng,
“Tại sao lúc đó anh lại nhấc điện thoại? Lại còn trước mặt tất cả những phóng viên đó? Tại anh mà ngay cả tên em cũng xuất hiện khắp mọi nơi”.
Jinwoo trả lời thản nhiên:
“Tại sao anh phải trông chừng các phóng viên khi nhận được cuộc gọi từ em gái mình chứ?”
“…”
Jinah không nói nên lời. Jinwoo nói đúng, và cô không thể cãi được câu nào.
“Haizz. Tranh cãi với anh ấy vô ích. Lần nào mình cũng thua”.
Jinwoo đưa điện thoại lại cho cô.
“Đây.”
Với khuôn mặt hơi khó chịu, Jinah lấy lại điện thoại.
“Dù sao đi nữa, em cũng không sao, vì vậy, cứ mặc kệ đám phóng viên”.
“Đuợc rồi.”
Jinwoo gật đầu. Dù hiện tại có hơi lộn xông, nhưng một hoặc hai ngày tới, các phóng viên sẽ nhận được lệnh để tránh xa Jinwoo. Cậu đã nhờ Hiệp hội ban hành lệnh đó.
“Mình có thể đợi được”.
Có vẻ như Jinah cũng không muốn mọi thứ vượt tầm kiểm soát.
“Nhưng mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Jinah nhìn Jinwoo với ánh mắt thích thú,
“Oppa là một Thợ săn hạng S, và các phóng viên đang vây quanh nhà chúng ta…”
Một tồn tại đáng ngưỡng mộ, Thợ săn hạng S. Một tồn tại như vậy đang ở ngay trước mặt Jinah: chính là anh trai cô. Giống như bất cứ ai trong tình huống này, Jinah không thể tin nổi. Nhưng Jinwoo chắc chắn cô sẽ quen với nó sớm thôi,
‘Giống như mình vậy.’
Cậu mỉm cười vui vẻ. Để giúp em gái bình tĩnh lại, cậu tinh nghịch véo nhẹ má Jinah. Jinah đã phản ứng như mọi khi và đá anh trai mình.
“Au ui”
Cô bé ôm chân và nhảy quanh phòng
“Hiiing”.
Jinah đau đớn trừng mắt nhìn Jinwoo. Đáp lại, Jinwoo chỉ nhún vai. Có vẻ như sẽ mất một thời gian để cô bé quen với thực tế rằng, anh trai mình là một kẻ thức tỉnh hạng S.
“Dù sao đi nữa, có vẻ như oppa sẽ trở nên bận rộn, phải không?.”
Jinah cẩn thận hỏi.
“Mm”.
Jinwoo gật đầu. Có nhiều thứ cậu muốn làm và nhiều thứ cậu phải làm. Nhưng trên hết, ưu tiên của cậu là quay trở lại và quét sạch Lâu đài Quỷ.
Cậu đã thành công trong việc thu thập các vật phẩm kháng lửa cho các tầng trên. Thực tế, cậu đã thiếu rất nhiều tiền, nhưng may mắn thay, cậu đã đưa một vài thiết bị hạng A từ cửa hàng Hệ thống làm tài sản thế chấp. Nhờ đó, cậu có thể mượn tiền từ Sàn Đấu giá Thợ săn.
‘Thật hài hước khi nghĩ rằng, việc đầu tiên mình làm sau khi trở thành Thợ săn hạng S làđi vay tiền…’
Nó khá buồn cười. May mắn thay, cậu ta được thông báo rằng một khi các mặt hàng của Hệ thống được bán với giá tốt, các khoản nợ của cậu sẽ được xóa ngay lập tức.
“Thế thì em nghĩ là, từ nay em sẽ khó gặp anh hơn…”
Nghe tin anh mình sẽ trở nên bận rộn hơn, Jinah có vẻ hơi buồn. Chà, sẽ thật cô đơn khi ở nhà một mình. Jinwoo bước tới và đặt một tay lên đầu em gái của mình.
“Chỉ vài ngày nữa thôi”.
Khi cậu xóa sổ Lâu đài quỷ, em gái cậu sẽ không phải ở nhà một mình nữa.
‘Mình chắc chắn như vậy’.
(Note: Ý Jinwoo là sau khi tạo được Nước thánh của sự sống thì mẹ cậu sẽ bình phục và Jinah sẽ không phải ở nhà một mình nữa)
Đột ngột.
Mắt Jinwoo nheo lại. Ánh mắt cậu di chuyển ra cửa.
Ai đó đang đến.
Jinah nhận ra sự thay đổi đột ngột của anh trai. Cô lo lắng hỏi,
“Oppa?”
“Em về phòng đi”.
“Nó là gì vậy?”
Một sự hiện diện đã ra khỏi thang máy và đang đi về phía này.
‘Một thợ săn…?’
Kẻ lạ mặt này đang phát ra một lượng nhỏ sức mạnh ma thuật. Các giác quan của Jinwoo mách bảo cậu ta rằng “kẻ đó” không giống như một kẻ thù, nhưng đồng thời, đó không phải là một vị khách được mời.
Hiệp Hội có gửi ai đó đến đây không? Hay một phóng viên trơ trẽn, tình cờ lại là một kẻ thức tỉnh? Dù đó là ai, Jinwoo vẫn không đủ tử tế để vui vẻ đón chào một người nào đó xâm nhập vào nhà mình lúc đêm khuya như thế này.
Jinwoo đứng trước cửa.
‘Nếu “thứ đó” chỉ cỡ này thì…”
Cậu ta không cần vũ khí. Jinwoo kéo nhẹ cơ thể mình. Cậu di chuyển sang trái, sang phải và bẻ khớp.
Cuối cùng cũng đến, như mong đợi,
Cộc cộc
Ai đó gõ cửa hai lần, Jinah hét lên và chạy về phòng. Jinwoo từ từ hé cửa ra.
Qua khe hở, cậu nhìn thấy một người đàn ông trẻ quen thuộc đang đứng đó.
Người đàn ông nói
“Đại caaaaaaaaaaaaa”
Chàng trai đang sụt sịt. Với cái mũi đỏ ửng, Yoo Jinho đứng khóc trước nhà Jinwoo.
“…”
“Đại ca, em bị đuổiiiiiiiiiii. Bố em đuổi em ra khỏi nhà”.
“…”
Nhìn kĩ hơn thì, Yoo Jinho đang đeo một chiếc ba lô to lớn. Cả hai tay cậu ta cũng đang cầm những cái túi lớn.
“Không phải chú mày ở riêng sao?”
“Cái đó…”
Sụt sịt
“Biệt thự em đang ở là do bố em đứng tên. Ông ấy thậm chí còn đóng băng tất cả các tài khoản của em nữa”.
Một người cha đóng băng tất cả các tài khoản của đứa con trai ngang bướng.
Y như cảnh trong một bộ phim hay chương trình truyền hình, nhưng nếu đó là doanh nhân số một ở Hàn Quốc, Yoo Myunghan, điều đó hoàn toàn khả thi.
Rốt cuộc, tên ngốc này đã làm gì để ông ấy tức giận đến thế? Thấy Jinwoo chỉ nhìn chằm chằm bối rối, Yoo Jinho nói với giọng run run,
“Thế nên là, đại ca…Em có thể ở với anh một thời gian không?”
“…-”
Két
Cạch
Jinwoo từ từ đóng cửa và khóa cửa lại.
Cạch
Khi cậu quay lại, Jinah, người đang quan sát lo lắng, chạy đến bên Jinwoo.
“Oppa, đó là ai? Một người quen à?”
Jinwoo lắc đầu,
“Không. Lần đầu tiên anh thấy người đó”.
“Không quen sao? Vậy thì tại sao anh ta lại đến nhà mình?”
“Khỏi lo. Chắc cậu ta bị lạc ấy mà!”
“…Có thật không?”
‘Trông có vẻ sai sai – Jinah nghĩ vậy. Nhưng cô bé đã bị Jinwoo đẩy về phòng.
Cùng lúc đó, một giọng nói thảm hại vang lên qua cánh cửa.
Cốc cốc
“Đại caaaaaaaa! Đại caaaaaaaaa”!
—
“Anh yêu, anh có nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với Jinho hôm nay không?”
“…”
Yoo Myunghan thở dài, cố gắng tháo cà vạt của mình.
“Thằng nhóc đó…”
Jinhoo được cha đề nghị trao lại Hội Yoojin, Hội sẽ trở thành nền tảng của Tập đoàn xây dựng Yooji. Thế nhưng, câu trả lời của cậu ta nằm ngoài dự đoán của vị Chủ tịch
“Con sẽ tham gia vào Hội của đại ca”.
Cái quái gì chứ! Hội của đại ca?!?
“Nó xứng đáng bị như thế”
Yoo Myunghan khịt mũi. Nếu thằng nhóc đó muốn đứng tự lập, nó sẽ phải làm điều đó bằng chính sức lực của mình. Ông dự định dạy con trai mình rằng, mọi lựa chọn đều có hậu quả.
Phải chăng ông đã quá xúc động? Nãy giờ vị Chủ tịch không tháo nổi cái cà vạt. Khi bàn tay thô ráp của ông bắt đầu giật mạnh cái cà vạt, vợ ông bước tới và đưa tay ra.
“Đây, để em…”
Dưới bàn tay dịu dàng của bà, chiếc cà vạt nhẹ nhàng tuột ra.Yoo Myunghan đứng yên và để vợ làm việc. Đột nhiên, cầm chiếc cà vạt trên tay, vợ ông cười,
“Gì vậy mình?”
Yoo Myunghan bối rối. Bà đã giúp ông cởi cà vạt suốt bao năm qua. Một thứ gì đó như cà vạt thắt nút thì có gì đáng cười?.
“Anh yêu, anh có thực sự tức giận không?”
“Hmm?”
Bà ấy có ổn không? Ý của bà ấy là gì? Yoo Myunghan nghiêng đầu và nhìn vào mặt mình trong gương.
‘Gì thế này…?’
Ông đã bị sốc. Lời nói của ông nghe như đang trong cơn thịnh nộ, vậy tại sao nét mặt ông lại có vẻ rất hạnh phúc? Xấu hổ, Yoo Myunghan xoa cằm và má.
“Hôm nay là lần đầu tiên, phải không?”
“Ý mình là gì?”
“Lần đầu tiên Jinho dám làm trái ý anh”.
“…”
Đó thực sự là lý do tại sao ông tức giận. Một doanh nghiệp không thể hoạt động trơn tru nếu trên bảo dưới không nghe. Suốt bao năm qua, ông cũng xây dựng một nếp sống như vậy trong gia đình của mình. Và vì Chủ tịch đã “điều hành” gia đình của mình với thái độ giống như trong công việc kinh doanh, nên ông chưa bao giờ cho phép ai làm trái các mệnh lệnh của mình.
Vậy mà hôm nay thì sao? Mệnh lênh của ông đã hoàn toàn bị từ chối. Vậy mà, trong lúc ông tưởng rằng mình đang cực kì tức giận, tại sao ông lại không cảm thấy tồi tệ vì chuyện đó?
“Mình giận dữ, nhưng mình lại không cảm thấy buồn phiền?”
Ông không thể hiểu được cảm giác này. Như thể đọc được tâm trí của chồng, vợ ông nói như thể an ủi một đứa trẻ,
“Lần đầu tiên, Jinho lựa chọn và đi theo con đường của riêng nó. Thay vì tức giận, tại sao anh không cổ vũ thằng bé?
“…”
Yoo Myunghan kiên quyết ngậm miệng lại. Đầu óc ông đang rối bời.
“Từ bây giờ, anh sẽ dõi theo nó”.
“Vâng, xin hãy làm thế.”
Với một nụ cười dịu dàng, vợ chủ tịch giúp ông cởi áo khoác.
Nhưng đột nhiên, Yoo Myunghan ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vợ.
“Kỳ vậy.”
“Sao thế anh yêu?”
“Em yêu, sao anh lại thấy có hai em vậy?”
“Gì cơ?”
Vợ ông trợn tròn mắt. Yoo Myunghan đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống.
“Anh! Anh ơi?!”
Ngạc nhiên, vợ chủ tịch nhanh chóng chạy đến bên ông. Lắc đầu, Yoo Myunghan thở dốc.
Hộc
hộc
Đôi mắt của vợ ông càng mở to hơn.
Ông ấy đổ mồ hôi rất nhiều!
Yoo Myunghan cố gắng chống lại cơn buồn ngủ bất ngờ ập tới. Tuy nhiên, vị Chủ tịch thất bại và bất tỉnh.
—
Trong phòng VIP của bệnh viện tốt nhất Hàn Quốc, Yoo Myunghan mở mắt. Bệnh viện tiên tục theo dõi vị chủ tịch và cắt cử các bác sĩ trông nom ông theo ca.
Một bác sĩ trực ban đến và nhìn qua Yoo Myunghan,
“Ngài tỉnh chưa, chủ tịch?”
“…”
Nhìn xung quanh, Yoo Myunghan lập tức hiểu ra tình hình.
“Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Ngài đã ngủ được hai ngày”.
Hai ngày?
Từ “Siêng năng” thậm chí không đủ để mô tả Chủ tịch Yoo Myunghan. Dù mệt mỏi đến đâu, người đàn ông này chưa bao giờ ngủ quá năm giờ trong một ngày.
“…”
Ngậm miệng lại một lúc, Yoo Myunghan thản nhiên nói,
“Có vẻ như gần đây tôi đã khá mệt mỏi…”.
Thậm chí gần đây ông còn bỏ bữa nữa. Chủ tịch nghĩ rằng chuyện mình bất ngờ ngất xỉu và ngủ một giấc dài là do suy nhược cơ thể.
Tuy nhiên, khuôn mặt vị bác sĩ vẫn tiếp căng thẳng.
Yoo Myunghan là người đàn ông lãnh đạo một trong những công ty hàng đầu của quốc gia. Ông có hàng chục ngàn nhân viên dưới quyền. Dĩ nhiên, ông biết cách đọc tâm trạng của người khác. Nhìn vẻ mặt tối sầm của vị bác sĩ, Yoo Myunghan hỏi,
“Cơ thể tôi gặp vấn đề gì sao?”
“Whoa! Oppa ơi, các phóng viên vẫn ở đó!”.
Jinah nhìn ra cửa sổ và nói.
Thật vậy, dù trời đã khuya, nhưng các phóng viên vẫn tập trung như một bầy ong gần căn hộ của họ.
“Đằng kia kìa!”
Thoáng thấy bóng Jinah, các phóng viên bấm máy ảnh liên tục.
Tách
tách
tách
Ngạc nhiên vì những ánh đèn flash, Jinah nhanh chóng đóng tấm rèm lại.
Cô bé quay về phía Jinwoo và thở dài.
“Haizz”
Sau khi trở về từ Sàn Đấu giá cho Thợ săn, Jinwoo dự định dành chút thời gian để nghỉ ngơi. Khuôn mặt cậu S tối sầm lại,
“Mình có nên đi xuống và nói gì không nhỉ?”
Nếu họ chỉ làm phiền cậu thì không sao. Nhưng nếu họ dám làm phiền cô em gái nhỏ của Jinwoo thì… hãy coi chừng.
Jinah là đang học lớp 12 và đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Đây sẽ là một khoảnh khắc cực kỳ căng thẳng trong cuộc đời của một học sinh, có thể bị làm phiền bởi những tiếng ồn nhỏ nhất.
“Trông Jinah không giống như vậy…”
Tuy nhiên, cậu lo lắng rằng cô bé sẽ không thể tập trung bởi những tiếng ồn bên ngoài. Người Thợ săn đứng dậy,
“Không, không sao đâu. Em ổn mà”.
Jinah vẫy cậu ngồi xuống.
“Anh đã bị vùi dập trên mạng rồi, em không muốn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu anh xua đuổi những phóng viên đó”.
“Vùi dập?”
Cậu đã làm gì mà phải hứng chịu những lời lăng mạ? Thấy Jinwoo nghiêng đầu bối rối, Jinah mở một bài báo trên điện thoại của mình và đưa nó cho Jinwoo.
Cậu cầm lấy điện thoại từ tay em gái.
‘…’
Trên màn hình, có một bức ảnh chụp cảnh cậu ta đang gọi điện trước mặt tất cả các phóng viên trước trụ sở Hiệp hội. Đúng như mong đợi về một bức ảnh được chụp bởi những phóng viên lành nghề, Jinwoo tự thấy mình trông đẹp trai hơn hẳn.
Nhưng khi cậu đọc qua phần bình luận thì…
[Thái độ của anh ta thật tệ.] Thích: 35, Không thích: 6
[Anh ta đã phớt lờ các phóng viên.] Thích: 10, Không thích: 0
[Anh ấy rất tuyệt.] Thích: 6, Không thích: 8
Nhận xét được đánh giá cao nhất là [Mẹ ơi, con xếp hạng S rồi!]. Nhận xét phù hợp với hình ảnh đến nỗi Jinwoo phải bật cười. Jinah nhìn cậu với vẻ mặt sững sờ,
“Vậy mà anh cũng cười được hả?”
“Nó vui mà”.
“…”
Khi Jinwoo chỉ cho cô thấy bình luận đó, Jinah cũng cười rồi nhanh chóng dừng lại.
“Không, cái đó không quan trọng!”
Với vẻ mặt đau khổ, Jinah cao giọng,
“Tại sao lúc đó anh lại nhấc điện thoại? Lại còn trước mặt tất cả những phóng viên đó? Tại anh mà ngay cả tên em cũng xuất hiện khắp mọi nơi”.
Jinwoo trả lời thản nhiên:
“Tại sao anh phải trông chừng các phóng viên khi nhận được cuộc gọi từ em gái mình chứ?”
“…”
Jinah không nói nên lời. Jinwoo nói đúng, và cô không thể cãi được câu nào.
“Haizz. Tranh cãi với anh ấy vô ích. Lần nào mình cũng thua”.
Jinwoo đưa điện thoại lại cho cô.
“Đây.”
Với khuôn mặt hơi khó chịu, Jinah lấy lại điện thoại.
“Dù sao đi nữa, em cũng không sao, vì vậy, cứ mặc kệ đám phóng viên”.
“Đuợc rồi.”
Jinwoo gật đầu. Dù hiện tại có hơi lộn xông, nhưng một hoặc hai ngày tới, các phóng viên sẽ nhận được lệnh để tránh xa Jinwoo. Cậu đã nhờ Hiệp hội ban hành lệnh đó.
“Mình có thể đợi được”.
Có vẻ như Jinah cũng không muốn mọi thứ vượt tầm kiểm soát.
“Nhưng mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Jinah nhìn Jinwoo với ánh mắt thích thú,
“Oppa là một Thợ săn hạng S, và các phóng viên đang vây quanh nhà chúng ta…”
Một tồn tại đáng ngưỡng mộ, Thợ săn hạng S. Một tồn tại như vậy đang ở ngay trước mặt Jinah: chính là anh trai cô. Giống như bất cứ ai trong tình huống này, Jinah không thể tin nổi. Nhưng Jinwoo chắc chắn cô sẽ quen với nó sớm thôi,
‘Giống như mình vậy.’
Cậu mỉm cười vui vẻ. Để giúp em gái bình tĩnh lại, cậu tinh nghịch véo nhẹ má Jinah. Jinah đã phản ứng như mọi khi và đá anh trai mình.
“Au ui”
Cô bé ôm chân và nhảy quanh phòng
“Hiiing”.
Jinah đau đớn trừng mắt nhìn Jinwoo. Đáp lại, Jinwoo chỉ nhún vai. Có vẻ như sẽ mất một thời gian để cô bé quen với thực tế rằng, anh trai mình là một kẻ thức tỉnh hạng S.
“Dù sao đi nữa, có vẻ như oppa sẽ trở nên bận rộn, phải không?.”
Jinah cẩn thận hỏi.
“Mm”.
Jinwoo gật đầu. Có nhiều thứ cậu muốn làm và nhiều thứ cậu phải làm. Nhưng trên hết, ưu tiên của cậu là quay trở lại và quét sạch Lâu đài Quỷ.
Cậu đã thành công trong việc thu thập các vật phẩm kháng lửa cho các tầng trên. Thực tế, cậu đã thiếu rất nhiều tiền, nhưng may mắn thay, cậu đã đưa một vài thiết bị hạng A từ cửa hàng Hệ thống làm tài sản thế chấp. Nhờ đó, cậu có thể mượn tiền từ Sàn Đấu giá Thợ săn.
‘Thật hài hước khi nghĩ rằng, việc đầu tiên mình làm sau khi trở thành Thợ săn hạng S làđi vay tiền…’
Nó khá buồn cười. May mắn thay, cậu ta được thông báo rằng một khi các mặt hàng của Hệ thống được bán với giá tốt, các khoản nợ của cậu sẽ được xóa ngay lập tức.
“Thế thì em nghĩ là, từ nay em sẽ khó gặp anh hơn…”
Nghe tin anh mình sẽ trở nên bận rộn hơn, Jinah có vẻ hơi buồn. Chà, sẽ thật cô đơn khi ở nhà một mình. Jinwoo bước tới và đặt một tay lên đầu em gái của mình.
“Chỉ vài ngày nữa thôi”.
Khi cậu xóa sổ Lâu đài quỷ, em gái cậu sẽ không phải ở nhà một mình nữa.
‘Mình chắc chắn như vậy’.
(Note: Ý Jinwoo là sau khi tạo được Nước thánh của sự sống thì mẹ cậu sẽ bình phục và Jinah sẽ không phải ở nhà một mình nữa)
Đột ngột.
Mắt Jinwoo nheo lại. Ánh mắt cậu di chuyển ra cửa.
Ai đó đang đến.
Jinah nhận ra sự thay đổi đột ngột của anh trai. Cô lo lắng hỏi,
“Oppa?”
“Em về phòng đi”.
“Nó là gì vậy?”
Một sự hiện diện đã ra khỏi thang máy và đang đi về phía này.
‘Một thợ săn…?’
Kẻ lạ mặt này đang phát ra một lượng nhỏ sức mạnh ma thuật. Các giác quan của Jinwoo mách bảo cậu ta rằng “kẻ đó” không giống như một kẻ thù, nhưng đồng thời, đó không phải là một vị khách được mời.
Hiệp Hội có gửi ai đó đến đây không? Hay một phóng viên trơ trẽn, tình cờ lại là một kẻ thức tỉnh? Dù đó là ai, Jinwoo vẫn không đủ tử tế để vui vẻ đón chào một người nào đó xâm nhập vào nhà mình lúc đêm khuya như thế này.
Jinwoo đứng trước cửa.
‘Nếu “thứ đó” chỉ cỡ này thì…”
Cậu ta không cần vũ khí. Jinwoo kéo nhẹ cơ thể mình. Cậu di chuyển sang trái, sang phải và bẻ khớp.
Cuối cùng cũng đến, như mong đợi,
Cộc cộc
Ai đó gõ cửa hai lần, Jinah hét lên và chạy về phòng. Jinwoo từ từ hé cửa ra.
Qua khe hở, cậu nhìn thấy một người đàn ông trẻ quen thuộc đang đứng đó.
Người đàn ông nói
“Đại caaaaaaaaaaaaa”
Chàng trai đang sụt sịt. Với cái mũi đỏ ửng, Yoo Jinho đứng khóc trước nhà Jinwoo.
“…”
“Đại ca, em bị đuổiiiiiiiiiii. Bố em đuổi em ra khỏi nhà”.
“…”
Nhìn kĩ hơn thì, Yoo Jinho đang đeo một chiếc ba lô to lớn. Cả hai tay cậu ta cũng đang cầm những cái túi lớn.
“Không phải chú mày ở riêng sao?”
“Cái đó…”
Sụt sịt
“Biệt thự em đang ở là do bố em đứng tên. Ông ấy thậm chí còn đóng băng tất cả các tài khoản của em nữa”.
Một người cha đóng băng tất cả các tài khoản của đứa con trai ngang bướng.
Y như cảnh trong một bộ phim hay chương trình truyền hình, nhưng nếu đó là doanh nhân số một ở Hàn Quốc, Yoo Myunghan, điều đó hoàn toàn khả thi.
Rốt cuộc, tên ngốc này đã làm gì để ông ấy tức giận đến thế? Thấy Jinwoo chỉ nhìn chằm chằm bối rối, Yoo Jinho nói với giọng run run,
“Thế nên là, đại ca…Em có thể ở với anh một thời gian không?”
“…-”
Két
Cạch
Jinwoo từ từ đóng cửa và khóa cửa lại.
Cạch
Khi cậu quay lại, Jinah, người đang quan sát lo lắng, chạy đến bên Jinwoo.
“Oppa, đó là ai? Một người quen à?”
Jinwoo lắc đầu,
“Không. Lần đầu tiên anh thấy người đó”.
“Không quen sao? Vậy thì tại sao anh ta lại đến nhà mình?”
“Khỏi lo. Chắc cậu ta bị lạc ấy mà!”
“…Có thật không?”
‘Trông có vẻ sai sai – Jinah nghĩ vậy. Nhưng cô bé đã bị Jinwoo đẩy về phòng.
Cùng lúc đó, một giọng nói thảm hại vang lên qua cánh cửa.
Cốc cốc
“Đại caaaaaaaa! Đại caaaaaaaaa”!
—
“Anh yêu, anh có nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với Jinho hôm nay không?”
“…”
Yoo Myunghan thở dài, cố gắng tháo cà vạt của mình.
“Thằng nhóc đó…”
Jinhoo được cha đề nghị trao lại Hội Yoojin, Hội sẽ trở thành nền tảng của Tập đoàn xây dựng Yooji. Thế nhưng, câu trả lời của cậu ta nằm ngoài dự đoán của vị Chủ tịch
“Con sẽ tham gia vào Hội của đại ca”.
Cái quái gì chứ! Hội của đại ca?!?
“Nó xứng đáng bị như thế”
Yoo Myunghan khịt mũi. Nếu thằng nhóc đó muốn đứng tự lập, nó sẽ phải làm điều đó bằng chính sức lực của mình. Ông dự định dạy con trai mình rằng, mọi lựa chọn đều có hậu quả.
Phải chăng ông đã quá xúc động? Nãy giờ vị Chủ tịch không tháo nổi cái cà vạt. Khi bàn tay thô ráp của ông bắt đầu giật mạnh cái cà vạt, vợ ông bước tới và đưa tay ra.
“Đây, để em…”
Dưới bàn tay dịu dàng của bà, chiếc cà vạt nhẹ nhàng tuột ra.Yoo Myunghan đứng yên và để vợ làm việc. Đột nhiên, cầm chiếc cà vạt trên tay, vợ ông cười,
“Gì vậy mình?”
Yoo Myunghan bối rối. Bà đã giúp ông cởi cà vạt suốt bao năm qua. Một thứ gì đó như cà vạt thắt nút thì có gì đáng cười?.
“Anh yêu, anh có thực sự tức giận không?”
“Hmm?”
Bà ấy có ổn không? Ý của bà ấy là gì? Yoo Myunghan nghiêng đầu và nhìn vào mặt mình trong gương.
‘Gì thế này…?’
Ông đã bị sốc. Lời nói của ông nghe như đang trong cơn thịnh nộ, vậy tại sao nét mặt ông lại có vẻ rất hạnh phúc? Xấu hổ, Yoo Myunghan xoa cằm và má.
“Hôm nay là lần đầu tiên, phải không?”
“Ý mình là gì?”
“Lần đầu tiên Jinho dám làm trái ý anh”.
“…”
Đó thực sự là lý do tại sao ông tức giận. Một doanh nghiệp không thể hoạt động trơn tru nếu trên bảo dưới không nghe. Suốt bao năm qua, ông cũng xây dựng một nếp sống như vậy trong gia đình của mình. Và vì Chủ tịch đã “điều hành” gia đình của mình với thái độ giống như trong công việc kinh doanh, nên ông chưa bao giờ cho phép ai làm trái các mệnh lệnh của mình.
Vậy mà hôm nay thì sao? Mệnh lênh của ông đã hoàn toàn bị từ chối. Vậy mà, trong lúc ông tưởng rằng mình đang cực kì tức giận, tại sao ông lại không cảm thấy tồi tệ vì chuyện đó?
“Mình giận dữ, nhưng mình lại không cảm thấy buồn phiền?”
Ông không thể hiểu được cảm giác này. Như thể đọc được tâm trí của chồng, vợ ông nói như thể an ủi một đứa trẻ,
“Lần đầu tiên, Jinho lựa chọn và đi theo con đường của riêng nó. Thay vì tức giận, tại sao anh không cổ vũ thằng bé?
“…”
Yoo Myunghan kiên quyết ngậm miệng lại. Đầu óc ông đang rối bời.
“Từ bây giờ, anh sẽ dõi theo nó”.
“Vâng, xin hãy làm thế.”
Với một nụ cười dịu dàng, vợ chủ tịch giúp ông cởi áo khoác.
Nhưng đột nhiên, Yoo Myunghan ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vợ.
“Kỳ vậy.”
“Sao thế anh yêu?”
“Em yêu, sao anh lại thấy có hai em vậy?”
“Gì cơ?”
Vợ ông trợn tròn mắt. Yoo Myunghan đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống.
“Anh! Anh ơi?!”
Ngạc nhiên, vợ chủ tịch nhanh chóng chạy đến bên ông. Lắc đầu, Yoo Myunghan thở dốc.
Hộc
hộc
Đôi mắt của vợ ông càng mở to hơn.
Ông ấy đổ mồ hôi rất nhiều!
Yoo Myunghan cố gắng chống lại cơn buồn ngủ bất ngờ ập tới. Tuy nhiên, vị Chủ tịch thất bại và bất tỉnh.
—
Trong phòng VIP của bệnh viện tốt nhất Hàn Quốc, Yoo Myunghan mở mắt. Bệnh viện tiên tục theo dõi vị chủ tịch và cắt cử các bác sĩ trông nom ông theo ca.
Một bác sĩ trực ban đến và nhìn qua Yoo Myunghan,
“Ngài tỉnh chưa, chủ tịch?”
“…”
Nhìn xung quanh, Yoo Myunghan lập tức hiểu ra tình hình.
“Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Ngài đã ngủ được hai ngày”.
Hai ngày?
Từ “Siêng năng” thậm chí không đủ để mô tả Chủ tịch Yoo Myunghan. Dù mệt mỏi đến đâu, người đàn ông này chưa bao giờ ngủ quá năm giờ trong một ngày.
“…”
Ngậm miệng lại một lúc, Yoo Myunghan thản nhiên nói,
“Có vẻ như gần đây tôi đã khá mệt mỏi…”.
Thậm chí gần đây ông còn bỏ bữa nữa. Chủ tịch nghĩ rằng chuyện mình bất ngờ ngất xỉu và ngủ một giấc dài là do suy nhược cơ thể.
Tuy nhiên, khuôn mặt vị bác sĩ vẫn tiếp căng thẳng.
Yoo Myunghan là người đàn ông lãnh đạo một trong những công ty hàng đầu của quốc gia. Ông có hàng chục ngàn nhân viên dưới quyền. Dĩ nhiên, ông biết cách đọc tâm trạng của người khác. Nhìn vẻ mặt tối sầm của vị bác sĩ, Yoo Myunghan hỏi,
“Cơ thể tôi gặp vấn đề gì sao?”
Bình luận facebook