Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
‘Lúc này chắc cuộc đột kích bắt đầu rồi’
Một nụ cười nở trên môi chủ tịch hiệp hội Go Gun-hee, người đang nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay.
Cuộc đột kích của thợ săn Sung Jin-woo.
Nếu có thể, ông muốn tự mình đi xem. Nhưng tiếc thay, tình trạng của ông không cho phép, việc tham gia cuộc đột kích là bất khả thi. Vì vậy ông đã gửi cánh tay phải của mình đi thay.
Ông hồi hộp chờ đợi được nghe Woo Jin-chul kể lại những gì đã nhìn thấy
“Ôi, mình không có thời gian cho việc này’
Go Gun-hee lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ hào hứng về cuộc đột kích.
Có một núi tài liệu chưa từng thấy trước đây đang chất thành đống trên bàn làm việc của ông
Trông như những ngọn tháp giấy
Bất kể ông có dành bao nhiêu thời gian trong ngày để xử lý đống tài liệu này, tù sau vụ hầm ngục bùng nổ ở trường, những tòa tháp chỉ tiếp tục cao lên chứ không hề hạ xuống
Mặc dù lịch trình của ông bận rộn như vậy, sự quan tâm của ông danh cho “thợ săn Sung” không hề giảm
‘Nếu cơ thể mình ở trong trạng thái tốt hơn, có lẽ mình đã có thể vào hầm ngục cùng với thợ săn Sung rồi nhỉ?’
‘Nhưng đống giấy này mới thực rắc rối’
Go Gun-Hee một lần nữa lắc đầu và bắt đầu làm việc với một nụ cười.
Ông ấy đã tập trung bao lâu?
knock, knock
Khi anh nhìn lên vì tiếng gõ cửa, ba giờ đã trôi qua trong nháy mắt.
“Tôi là Woo Jin-chul, thưa Chủ tịch.”
Người mà ông đang chờ đợi
Go Gun-hee chào đón Woo với khuôn mặt rạng ngời, không có dấu hiệu mệt mỏi.
“Vào đi”
kkiig
Khi anh cẩn thận bước vào phòng, Go nhìn vào khuôn mặt của Woo và mắt ông mở to
‘Ôi không?’
Woo Jin-chul đang mang một gương mặt hốc hác đầy mệt mỏi
‘Cậu ấy ở cùng Sung Jin-Woo chứ không phải ai khác, vậy tại sao cậu ấy lại trông như vậy ….?’
Ông tự hỏi một lúc.
“Tôi có thể ngồi xuống một lát được không, Chủ tịch?”
Thấy Woo Jin-chul hỏi một cách nghiêm túc, Go nhanh chóng chỉ vào một chiếc ghế sofa.
“Tất nhiên là được. Mau ngồi đi”
Ông đứng dậy khỏi bàn chủ tịch và ngồi vào một chiếc ghế ở đối diện Woo Jin-chul
Slap.
Woo Jin-chul hạ mông xuống một cách yếu ớt
Trông anh thật sự mệt mỏi. Jin-chul liên tục đưa tay xoa hai bên thái dương.
‘Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra trong đó vậy?’
Go Gun-hee, người tò mò trước khi Woo Jin-chul kịp mở miệng, hỏi trước.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao mặt cậu lại như thế?”
“Hả? Có gì trên mặt tôi sao ạ?”
“Trông cậu mệt mỏi lắm đấy, giống như cậu đã không ngủ trong nhiều ngày vậy”
“ah…”
Với một cái gật đầu
Woo Jin-chul lắc đầu nhiều lần mà không nói gì như thể anh ta đang tự thuyết phục bản thân
“Có lẽ tôi đã quá ngạc nhiên, thưa ngài.”
“Tuyệt vời … Nói cho tôi biết chi tiết nào. Không phải cậu vừa đi xem cuộc đột kích của thợ săn Sung ư?”
Woo Jin-chul hạ mắt xuống và lắc đầu chậm chạp.
“Đó không phải một cuộc đột kích”
“Không phải?”
Đôi mắt của Woo Jin-chul vẫn còn đầy sợ hãi và choáng ngợp.
“Đó là hiện trường của một vụ thảm sát thì đúng hơn”
Woo Jin-chul là giám sát viên cao cấp nhất của Hiệp hội, với thần thái áp đảo những người xung quanh. Thế nhưng, giọng nói của Woo Jin-chul, vốn được coi là thể mạnh tự nhiên của anh ấy, lại đang run rẩy.
“Một vụ thảm sát?”
Go Gun-hee nuốt nước bọt tò mò
Dường như không muốn từ chối biểu hiện của mình, Woo trả lời dứt khoát
“Vâng”
‘Còn từ gì hợp hơn để mô tả nó?’
Chỉ có thể gọi nó là một cuộc thảm sát
Woo Jin-chul tường thuật lại tất cả mọi thứ theo yêu cầu của chủ tịch mà không bỏ lỡ bất kỳ điều gì anh đã thấy.
“Hầm ngục đó là một cái tổ Naga”
Đôi mắt của Gun-hee nheo lại khi ông truy tìm ký ức về những con thú ma thuật.
‘Nếu mình đi cùng…’
Những con thú này thích những nơi ẩm ướt, chúng là dạng lai giữa người và thuồng luồng, với sức mạnh phi thường cả về vật lý lẫn ma thuật. Ngay cả những thợ săn có kinh nghiệm cũng phải cố hết sức để chống lại chúng.
Naga được xếp vào loại ma thú khó xơi, do thứ hạng cao và xu hướng sống thành bầy đàn đông đúc.
Nhưng
‘Nếu đó là Sung Jinwoo, cậu ấy sẽ chẳng bận tâm về việc có mấy con rắn tụ tập với nhau’
Woo Jin-chul trả lời như thể anh ấy đã đọc được suy nghĩ của Go.
“…Tôi cảm thấy tiếc cho chúng”
“…”
Woo Jin-chul nhớ lại các sự kiện sau đấy.
Khi một bầy hơn 30 con Naga xuất hiện, anh quên mất người bên cạnh mình là ai và đã lo lắng trong một lúc
Đó sẽ là một trận chiến khủng khiếp
Nhưng
“Một thứ xung quanh tôi tối dần”
Chính xác mà nói, bóng tối lan rộng ra từ dưới chân Sung Jin-woo.
Anh dựng tóc gáy lên khi cảm nhận được thứ gì đó sắp bắt đầu, những người lính giáp đen đang ló đầu ra khỏi bóng tối và trồi lên trên mặt đất
Đó là khởi đầu của một cuộc chiến, hoặc có lẽ là một cuộc diệt chủng.
-kiaaa!
-Kiharahah!
-Aaah!
Triệu hồi của Sung Jinwoo bắt đầu xé xác những con rắn không thương tiếc
“Tôi chắc những những người lính mặc áo giáp hay những con High Orc là những triệu hồi dễ sai khiến, nhưng …”
Những triệu hồi trông giống như gấu hay kiến lính thì đơn giản chỉ là quái vật
“Vài con kiến thậm chí còn ăn xác của mấy con rắn khiến Jinwoo nổi khùng, câu ta đá bọn chúng mạnh đến mức chúng dính vào bức tường gần đó”
Trong khi cố tiêu hóa những sự kiện vừa diễn ra, Woo Jin-chul đã bị Jinwoo bỏ lại và khi anh nghĩ đến mấy con kiến bị mắc kẹt trên tường. Anh rùng mình
Anh không biết là do triệu hồi khủng khiếp đó khiến anh lo sợ hay là Jinwoo, người không do dự đạp bay triệu hồi của mình
Nhìn vào biểu cảm của Woo Jin-chul, Go Gun-hee lo lắng đến nỗi ông nuốt nước bọt.
“Những triệu hồi đó có mạnh không?”
“Chúng rất mạnh, thưa ngài”
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Những người lính, High Orc, gấu và kiến.
Không có một triệu hồi nào yếu ớt.
Nhưng triệu hồi mạnh nhất trong số chúng
“Đó là một Hiệp sĩ với chiếc bờm dài và mỏng dưới mũ giáp.”
Woo Jin-chul ngước nhìn Go Gun-hee.
“Ngài có tin rằng anh ta sở hữu một thanh kiếm có thể phóng ra những tia sét không?”
“Ôi trời…”
Go Gun-hee đã bị sốc.
Ma thuật sét có cả sức mạnh của ma thuật lửa và ma thuật ánh sáng. Do đó, chỉ những thợ săn Pháp sư cấp độ khá cao mới có thể sử dụng nó.
Và thậm chí họ gặp khó khăn trong việc sử dụng nó liên tục
‘Nhưng phép thuật đó xuất hiện mỗi khi hiệp sĩ kia vung kiếm sao?’
Go Gun-Hee lắc đầu.
Ông sẽ không tin điều đó, nếu người nói ra không phải là cấp dưới trung thành nhất của ông
Tuy nhiên, Woo Jin-chul còn đưa ra một nhận xét khó tin hơn.
“Theo ý kiến của tôi, triệu hồi đó có vẻ mạnh hơn một Thợ săn hạng A”
“Thật sao?”
Giọng nói của Gun-hee ngày càng lớn.
‘Làm thế nào mà một triệu hồi lại sở hữu sức mạnh gần với hạng S!’
Tuy nhiên, Woo Jin-chul, một trong những thợ săn hạng A hàng đầu, đã trấn an ông
“Tôi có thể đánh bại triệu hồi đó trong một trận đấu một chọi một….mặc dù, thành thật mà nói, tôi không tự tin lắm”
Thật luôn?
Nếu Woo Jin-chul, người có lòng tự trọng mạnh mẽ, đưa ra đánh giá như vậy, có thể nói triệu hồi đó gần với hạng S.
“Huh”
Go Gun-Hee dựa lưng vào ghế sofa.
Ông thận thức được sức mạnh vĩ đại của Jinwoo, nhưng ông không ngờ rằng triệu hồi của cậu ta cũng mạnh mẽ đến vậy
Ông cảm thấy tiếc nuối vì không được tự mình chứng kiến
‘Thật tuyệt vời khi chỉ ngồi đó và lắng nghe câu chuyện, nhưng hãy tưởng tượng Woo Jin-chul cảm thấy như thế nào khi ở bên cạnh Jinwoo trong suốt thời gian đó?’
Bây giờ ông đã hiểu sự xuất hiện kỳ lạ của Woo Jin-chul.
Chắn chắc là anh ta đã chịu một loạt cú sốc.
Nhưng như thể đó chưa phải là kết thúc, Woo tiếp tục, “Có một cảnh đáng ngạc nhiên hơn.”
“Những con kiến bắt đầu làm việc.”
Đôi mắt của Woo Jin-chul run rẩy.
Mỗi con kiến cầm lấy một cái cuốc từ chiếc túi mà Phó hội Ahjin mang theo, sau đó bắt đầu đào những viên ma thạchnhô ra khỏi bức tường hang động
Chúng cũng chịu trách nhiệm thu gom lõi ma thuật và xác của quái vật.
Woo Jin-chul không thể rời mắt khỏi những con kiến. Chúng đang làm việc cực kỳ nhanh.
Chúng là những hóa thân của ‘Công việc‘.
Woo Jin-chul tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Đó không phải là đội quân một người, mà là bang hội một người”.
Một người có thể đi dọn hầm ngục một mình, thu thập xác chết và khai thác quặng.
Woo Jin-chul chắc chắn.
Gọi đó là ‘đội quân một người’ là một sự xúc phạm với Jinwoo
“Bản thân anh ấy là một bang hội”
Nói đúng ra, hội phó là một trong những người ít hữu ích nhất, nhưng đó không phải là vấn đề, vì chuyện đó không khác biệt mấy.
‘Đúng như dự đoán, mình đã không nhìn nhầm.’
Chủ tịch hiệp hội Go Gun-Hee vỗ đầu gối.
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt ông
Như ông dự đoán lúc đầu, thợ săn Sung Jinwoo không chỉ đóng vai trò làm đối trọng của thợ săn Hàn Quốc với thế giới, mà có lẽ bản đồ của thợ săn thế giới có thể bị đảo ngược
“Rồi chúng tôi đến phòng của trùm”
‘Câu chuyện vẫn chưa kết thúc sao?’
Go Gun-hee tập trung trở lại.
“Ban đầu, kích thước của Naga gấp hai hoặc ba lần con người. Kích thước của con trùm còn lớn gấp bốn lần các Naga và nó đã giải phóng một áp lực ma thuật lớn.”, Woo Jin-chul nói.
“Hẳn là cậu ấy đã sử dụng triệu hồi để kết liễu quái vật cấp trùm.”
Woo Jin-chul lắc đầu.
“Anh ta đã hủy tất cả các triệu hồi ngoại trừ những con kiến đang làm việc phía sau chúng tôi.”
“Huh, tại sao?”
Trước sự ngạc nhiên của Go, Woo Jin-Chul đã mạnh dạn trả lời:
“Tôi cũng tò mò. Tại sao anh ấy lại xóa bỏ các triệu hồi khi đối mặt với một con trùm?”
Ông quá tập trung vào câu chuyện đến mức Go Gun-hee nghiêng về phía trước mà không biết.
“Tôi đã hỏi anh ấy. Và sau đó …”
“Thợ săn Sung nói rằng…”
Sau một chút dừng lại hồi tưởng, Woo từ từ mở miệng.
“Phụ thuộc vào các triệu hồi là không tốt!”
—-
“Mình không cảm thấy nó”
Jin-woo tiến lên một bước và gọi Dao găm của Quỷ Vương trên hai tay
Không cần sử dụng lính.
Một Ma thú cấp trùm và bốn Naga.
Jin-woo nhảy lên khỏi mặt đất với một tiếng nổ.
[Tốc độ]
Không để cho đám lính canh có thời gian để phản ứng. Khoảng cách với con Naga khổng lồ đã biến mất ngay lập tức
[Đâm liên hoàn]
Hàng tá chùm sáng bạc lao vào phần thân dưới của con trùm
Dudududu–!
“Aaaaaaaaaaaaaa”
Trong khi con trùm đang la hét và vật lộn, đám lính canh đã chạy tới chỗ Jin-woo.
Jin-woo giẫm lên đầu một con rắn và nhảy thẳng lên
Khoảng khắc con trùm nhìn Jinwoo, Jinwoo đâm hắn bằng con dao găm của mình
“Kiak!”
Đầu của trùm bị cắt gọn và một thông báo xuất hiện
[Bạn đã giết chủ nhân của ngục tối.]
[Bạn đã thăng cấp]
Biểu cảm của Jin-woo bừng sáng khi thấy tin nhắn hệ thống.
‘Oh!’
Khi Jin-woo quay lại, bốn người bảo vệ đã bao vây anh ta ngã xuống.
Nhưng các tin nhắn hệ thống không kết thúc ở đó.
ring~ring~ring
Âm thanh máy móc kéo dài vô tận
‘Chuyện gì vậy?’
Jinwoo ngạc nhiên
[Bạn đã đạt được cấp 101.]
[Kỹ năng ‘Khai thác bóng tối’ đã tăng cấp.]
[Kỹ năng ‘Lưu trữ bóng tối’ đã tăng cấp]
[Kỹ năng ‘khu vực của quốc vương’ đã tăng cấp.]
[Kỹ năng ‘hoán đổi bóng’ đã tăng cấp.]
Đôi mắt của Jin-woo mở to khi thấy tin nhắn. Anh ta bị choáng ngợp bởi những tin nhắn nối tiếp nhai, đến nỗi không kịp đọc.
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye
Một nụ cười nở trên môi chủ tịch hiệp hội Go Gun-hee, người đang nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay.
Cuộc đột kích của thợ săn Sung Jin-woo.
Nếu có thể, ông muốn tự mình đi xem. Nhưng tiếc thay, tình trạng của ông không cho phép, việc tham gia cuộc đột kích là bất khả thi. Vì vậy ông đã gửi cánh tay phải của mình đi thay.
Ông hồi hộp chờ đợi được nghe Woo Jin-chul kể lại những gì đã nhìn thấy
“Ôi, mình không có thời gian cho việc này’
Go Gun-hee lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ hào hứng về cuộc đột kích.
Có một núi tài liệu chưa từng thấy trước đây đang chất thành đống trên bàn làm việc của ông
Trông như những ngọn tháp giấy
Bất kể ông có dành bao nhiêu thời gian trong ngày để xử lý đống tài liệu này, tù sau vụ hầm ngục bùng nổ ở trường, những tòa tháp chỉ tiếp tục cao lên chứ không hề hạ xuống
Mặc dù lịch trình của ông bận rộn như vậy, sự quan tâm của ông danh cho “thợ săn Sung” không hề giảm
‘Nếu cơ thể mình ở trong trạng thái tốt hơn, có lẽ mình đã có thể vào hầm ngục cùng với thợ săn Sung rồi nhỉ?’
‘Nhưng đống giấy này mới thực rắc rối’
Go Gun-Hee một lần nữa lắc đầu và bắt đầu làm việc với một nụ cười.
Ông ấy đã tập trung bao lâu?
knock, knock
Khi anh nhìn lên vì tiếng gõ cửa, ba giờ đã trôi qua trong nháy mắt.
“Tôi là Woo Jin-chul, thưa Chủ tịch.”
Người mà ông đang chờ đợi
Go Gun-hee chào đón Woo với khuôn mặt rạng ngời, không có dấu hiệu mệt mỏi.
“Vào đi”
kkiig
Khi anh cẩn thận bước vào phòng, Go nhìn vào khuôn mặt của Woo và mắt ông mở to
‘Ôi không?’
Woo Jin-chul đang mang một gương mặt hốc hác đầy mệt mỏi
‘Cậu ấy ở cùng Sung Jin-Woo chứ không phải ai khác, vậy tại sao cậu ấy lại trông như vậy ….?’
Ông tự hỏi một lúc.
“Tôi có thể ngồi xuống một lát được không, Chủ tịch?”
Thấy Woo Jin-chul hỏi một cách nghiêm túc, Go nhanh chóng chỉ vào một chiếc ghế sofa.
“Tất nhiên là được. Mau ngồi đi”
Ông đứng dậy khỏi bàn chủ tịch và ngồi vào một chiếc ghế ở đối diện Woo Jin-chul
Slap.
Woo Jin-chul hạ mông xuống một cách yếu ớt
Trông anh thật sự mệt mỏi. Jin-chul liên tục đưa tay xoa hai bên thái dương.
‘Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra trong đó vậy?’
Go Gun-hee, người tò mò trước khi Woo Jin-chul kịp mở miệng, hỏi trước.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao mặt cậu lại như thế?”
“Hả? Có gì trên mặt tôi sao ạ?”
“Trông cậu mệt mỏi lắm đấy, giống như cậu đã không ngủ trong nhiều ngày vậy”
“ah…”
Với một cái gật đầu
Woo Jin-chul lắc đầu nhiều lần mà không nói gì như thể anh ta đang tự thuyết phục bản thân
“Có lẽ tôi đã quá ngạc nhiên, thưa ngài.”
“Tuyệt vời … Nói cho tôi biết chi tiết nào. Không phải cậu vừa đi xem cuộc đột kích của thợ săn Sung ư?”
Woo Jin-chul hạ mắt xuống và lắc đầu chậm chạp.
“Đó không phải một cuộc đột kích”
“Không phải?”
Đôi mắt của Woo Jin-chul vẫn còn đầy sợ hãi và choáng ngợp.
“Đó là hiện trường của một vụ thảm sát thì đúng hơn”
Woo Jin-chul là giám sát viên cao cấp nhất của Hiệp hội, với thần thái áp đảo những người xung quanh. Thế nhưng, giọng nói của Woo Jin-chul, vốn được coi là thể mạnh tự nhiên của anh ấy, lại đang run rẩy.
“Một vụ thảm sát?”
Go Gun-hee nuốt nước bọt tò mò
Dường như không muốn từ chối biểu hiện của mình, Woo trả lời dứt khoát
“Vâng”
‘Còn từ gì hợp hơn để mô tả nó?’
Chỉ có thể gọi nó là một cuộc thảm sát
Woo Jin-chul tường thuật lại tất cả mọi thứ theo yêu cầu của chủ tịch mà không bỏ lỡ bất kỳ điều gì anh đã thấy.
“Hầm ngục đó là một cái tổ Naga”
Đôi mắt của Gun-hee nheo lại khi ông truy tìm ký ức về những con thú ma thuật.
‘Nếu mình đi cùng…’
Những con thú này thích những nơi ẩm ướt, chúng là dạng lai giữa người và thuồng luồng, với sức mạnh phi thường cả về vật lý lẫn ma thuật. Ngay cả những thợ săn có kinh nghiệm cũng phải cố hết sức để chống lại chúng.
Naga được xếp vào loại ma thú khó xơi, do thứ hạng cao và xu hướng sống thành bầy đàn đông đúc.
Nhưng
‘Nếu đó là Sung Jinwoo, cậu ấy sẽ chẳng bận tâm về việc có mấy con rắn tụ tập với nhau’
Woo Jin-chul trả lời như thể anh ấy đã đọc được suy nghĩ của Go.
“…Tôi cảm thấy tiếc cho chúng”
“…”
Woo Jin-chul nhớ lại các sự kiện sau đấy.
Khi một bầy hơn 30 con Naga xuất hiện, anh quên mất người bên cạnh mình là ai và đã lo lắng trong một lúc
Đó sẽ là một trận chiến khủng khiếp
Nhưng
“Một thứ xung quanh tôi tối dần”
Chính xác mà nói, bóng tối lan rộng ra từ dưới chân Sung Jin-woo.
Anh dựng tóc gáy lên khi cảm nhận được thứ gì đó sắp bắt đầu, những người lính giáp đen đang ló đầu ra khỏi bóng tối và trồi lên trên mặt đất
Đó là khởi đầu của một cuộc chiến, hoặc có lẽ là một cuộc diệt chủng.
-kiaaa!
-Kiharahah!
-Aaah!
Triệu hồi của Sung Jinwoo bắt đầu xé xác những con rắn không thương tiếc
“Tôi chắc những những người lính mặc áo giáp hay những con High Orc là những triệu hồi dễ sai khiến, nhưng …”
Những triệu hồi trông giống như gấu hay kiến lính thì đơn giản chỉ là quái vật
“Vài con kiến thậm chí còn ăn xác của mấy con rắn khiến Jinwoo nổi khùng, câu ta đá bọn chúng mạnh đến mức chúng dính vào bức tường gần đó”
Trong khi cố tiêu hóa những sự kiện vừa diễn ra, Woo Jin-chul đã bị Jinwoo bỏ lại và khi anh nghĩ đến mấy con kiến bị mắc kẹt trên tường. Anh rùng mình
Anh không biết là do triệu hồi khủng khiếp đó khiến anh lo sợ hay là Jinwoo, người không do dự đạp bay triệu hồi của mình
Nhìn vào biểu cảm của Woo Jin-chul, Go Gun-hee lo lắng đến nỗi ông nuốt nước bọt.
“Những triệu hồi đó có mạnh không?”
“Chúng rất mạnh, thưa ngài”
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Những người lính, High Orc, gấu và kiến.
Không có một triệu hồi nào yếu ớt.
Nhưng triệu hồi mạnh nhất trong số chúng
“Đó là một Hiệp sĩ với chiếc bờm dài và mỏng dưới mũ giáp.”
Woo Jin-chul ngước nhìn Go Gun-hee.
“Ngài có tin rằng anh ta sở hữu một thanh kiếm có thể phóng ra những tia sét không?”
“Ôi trời…”
Go Gun-hee đã bị sốc.
Ma thuật sét có cả sức mạnh của ma thuật lửa và ma thuật ánh sáng. Do đó, chỉ những thợ săn Pháp sư cấp độ khá cao mới có thể sử dụng nó.
Và thậm chí họ gặp khó khăn trong việc sử dụng nó liên tục
‘Nhưng phép thuật đó xuất hiện mỗi khi hiệp sĩ kia vung kiếm sao?’
Go Gun-Hee lắc đầu.
Ông sẽ không tin điều đó, nếu người nói ra không phải là cấp dưới trung thành nhất của ông
Tuy nhiên, Woo Jin-chul còn đưa ra một nhận xét khó tin hơn.
“Theo ý kiến của tôi, triệu hồi đó có vẻ mạnh hơn một Thợ săn hạng A”
“Thật sao?”
Giọng nói của Gun-hee ngày càng lớn.
‘Làm thế nào mà một triệu hồi lại sở hữu sức mạnh gần với hạng S!’
Tuy nhiên, Woo Jin-chul, một trong những thợ săn hạng A hàng đầu, đã trấn an ông
“Tôi có thể đánh bại triệu hồi đó trong một trận đấu một chọi một….mặc dù, thành thật mà nói, tôi không tự tin lắm”
Thật luôn?
Nếu Woo Jin-chul, người có lòng tự trọng mạnh mẽ, đưa ra đánh giá như vậy, có thể nói triệu hồi đó gần với hạng S.
“Huh”
Go Gun-Hee dựa lưng vào ghế sofa.
Ông thận thức được sức mạnh vĩ đại của Jinwoo, nhưng ông không ngờ rằng triệu hồi của cậu ta cũng mạnh mẽ đến vậy
Ông cảm thấy tiếc nuối vì không được tự mình chứng kiến
‘Thật tuyệt vời khi chỉ ngồi đó và lắng nghe câu chuyện, nhưng hãy tưởng tượng Woo Jin-chul cảm thấy như thế nào khi ở bên cạnh Jinwoo trong suốt thời gian đó?’
Bây giờ ông đã hiểu sự xuất hiện kỳ lạ của Woo Jin-chul.
Chắn chắc là anh ta đã chịu một loạt cú sốc.
Nhưng như thể đó chưa phải là kết thúc, Woo tiếp tục, “Có một cảnh đáng ngạc nhiên hơn.”
“Những con kiến bắt đầu làm việc.”
Đôi mắt của Woo Jin-chul run rẩy.
Mỗi con kiến cầm lấy một cái cuốc từ chiếc túi mà Phó hội Ahjin mang theo, sau đó bắt đầu đào những viên ma thạchnhô ra khỏi bức tường hang động
Chúng cũng chịu trách nhiệm thu gom lõi ma thuật và xác của quái vật.
Woo Jin-chul không thể rời mắt khỏi những con kiến. Chúng đang làm việc cực kỳ nhanh.
Chúng là những hóa thân của ‘Công việc‘.
Woo Jin-chul tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Đó không phải là đội quân một người, mà là bang hội một người”.
Một người có thể đi dọn hầm ngục một mình, thu thập xác chết và khai thác quặng.
Woo Jin-chul chắc chắn.
Gọi đó là ‘đội quân một người’ là một sự xúc phạm với Jinwoo
“Bản thân anh ấy là một bang hội”
Nói đúng ra, hội phó là một trong những người ít hữu ích nhất, nhưng đó không phải là vấn đề, vì chuyện đó không khác biệt mấy.
‘Đúng như dự đoán, mình đã không nhìn nhầm.’
Chủ tịch hiệp hội Go Gun-Hee vỗ đầu gối.
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt ông
Như ông dự đoán lúc đầu, thợ săn Sung Jinwoo không chỉ đóng vai trò làm đối trọng của thợ săn Hàn Quốc với thế giới, mà có lẽ bản đồ của thợ săn thế giới có thể bị đảo ngược
“Rồi chúng tôi đến phòng của trùm”
‘Câu chuyện vẫn chưa kết thúc sao?’
Go Gun-hee tập trung trở lại.
“Ban đầu, kích thước của Naga gấp hai hoặc ba lần con người. Kích thước của con trùm còn lớn gấp bốn lần các Naga và nó đã giải phóng một áp lực ma thuật lớn.”, Woo Jin-chul nói.
“Hẳn là cậu ấy đã sử dụng triệu hồi để kết liễu quái vật cấp trùm.”
Woo Jin-chul lắc đầu.
“Anh ta đã hủy tất cả các triệu hồi ngoại trừ những con kiến đang làm việc phía sau chúng tôi.”
“Huh, tại sao?”
Trước sự ngạc nhiên của Go, Woo Jin-Chul đã mạnh dạn trả lời:
“Tôi cũng tò mò. Tại sao anh ấy lại xóa bỏ các triệu hồi khi đối mặt với một con trùm?”
Ông quá tập trung vào câu chuyện đến mức Go Gun-hee nghiêng về phía trước mà không biết.
“Tôi đã hỏi anh ấy. Và sau đó …”
“Thợ săn Sung nói rằng…”
Sau một chút dừng lại hồi tưởng, Woo từ từ mở miệng.
“Phụ thuộc vào các triệu hồi là không tốt!”
—-
“Mình không cảm thấy nó”
Jin-woo tiến lên một bước và gọi Dao găm của Quỷ Vương trên hai tay
Không cần sử dụng lính.
Một Ma thú cấp trùm và bốn Naga.
Jin-woo nhảy lên khỏi mặt đất với một tiếng nổ.
[Tốc độ]
Không để cho đám lính canh có thời gian để phản ứng. Khoảng cách với con Naga khổng lồ đã biến mất ngay lập tức
[Đâm liên hoàn]
Hàng tá chùm sáng bạc lao vào phần thân dưới của con trùm
Dudududu–!
“Aaaaaaaaaaaaaa”
Trong khi con trùm đang la hét và vật lộn, đám lính canh đã chạy tới chỗ Jin-woo.
Jin-woo giẫm lên đầu một con rắn và nhảy thẳng lên
Khoảng khắc con trùm nhìn Jinwoo, Jinwoo đâm hắn bằng con dao găm của mình
“Kiak!”
Đầu của trùm bị cắt gọn và một thông báo xuất hiện
[Bạn đã giết chủ nhân của ngục tối.]
[Bạn đã thăng cấp]
Biểu cảm của Jin-woo bừng sáng khi thấy tin nhắn hệ thống.
‘Oh!’
Khi Jin-woo quay lại, bốn người bảo vệ đã bao vây anh ta ngã xuống.
Nhưng các tin nhắn hệ thống không kết thúc ở đó.
ring~ring~ring
Âm thanh máy móc kéo dài vô tận
‘Chuyện gì vậy?’
Jinwoo ngạc nhiên
[Bạn đã đạt được cấp 101.]
[Kỹ năng ‘Khai thác bóng tối’ đã tăng cấp.]
[Kỹ năng ‘Lưu trữ bóng tối’ đã tăng cấp]
[Kỹ năng ‘khu vực của quốc vương’ đã tăng cấp.]
[Kỹ năng ‘hoán đổi bóng’ đã tăng cấp.]
Đôi mắt của Jin-woo mở to khi thấy tin nhắn. Anh ta bị choáng ngợp bởi những tin nhắn nối tiếp nhai, đến nỗi không kịp đọc.
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye
Bình luận facebook