Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Ai mới là người không có liêm sỉ
Hắn ta lại dám cởi đồ cô giữa thanh thiên bạch nhật thế này, tên này đúng là biến thái, vậy mà dân chúng không biết gì cứ tung hô mãi.
Mặt Triệu Đình Đình đỏ bừng, chân tay quẫy đạp không ngừng, không ngờ chân vung lên một cái đã đạp vào mặt Sở Minh Thành khiến hắn ta tức giận đến tái mặt.
Cô nhóc này đúng là không biết điều, có lẽ hai người đã quá cách xa độ tuổi, mười năm không phải thời gian ngắn…
Triệu Đình Đình cứng đờ chân tay, cô từ từ nhớ lại hành động vừa rồi, thứ cô đạp phải...không phải là gương mặt anh tuấn đó chứ?
Đôi mắt không chớp, miệng run run, cô từ từ quay đầu lại phía sau.
“A, tôi...tôi…” Cô nhìn nét mặt nam nhân lãnh khốc đến nỗi có thể giết người đó đang ngồi im không cử động, cả người như đang cố kiềm chế lại tránh giết người vô tội vậy.
Vô tình liếc qua tay Sở Minh Thành, cô thấy anh vẫn còn cầm lọ thuốc thật chặt, nhưng lọ thuốc bị anh bóp méo đến biến dạng. Như hiểu ra mọi chuyện Triệu Đình Đình khẽ nuốt nước bọt một cái, lẽ nào Sở Minh Thành là muốn bôi thuốc cho cô nên mới kéo áo cô lên?
Nhưng không phải là hành động này rất dễ bị hiểu nhầm sao, đột nhiên lại bế cô ném lên giường, còn tự cởi áo mình rồi kéo áo cô lên, như chuẩn bị làm điều gì đó xấu xa vậy. Nhìn khuôn mặt Sở Minh Thành lúc đó...rất giống khuôn mặt một nam nhân đang ghen khi nhìn thấy thứ thuộc về mình bị người khác sờ vào vậy...nó giống như biểu hiện của những nhân vật nam chính trong truyện mà Triệu Đình Đình thường gây dựng.
Triệu Đình Đình ơi là Triệu Đình Đình, mày lại làm điều ngu ngốc thừa thãi rồi!
Sở Minh Thành hơi nhướng mày nhìn Triệu Đình Đình, thấy cô ngoan đột xuất lại tự nguyện cúi đầu nằm im không kháng cự nữa, lẽ nào cái đầu đó đã biết động não suy nghĩ rồi?
Anh từ từ mở nắp lọ thuốc ra, vén áo cô lên một lần nữa, lần này đúng là Triệu Đình Đình không làm loạn, cô nằm im chờ đợi mà toàn thân không khỏi run lên, lồng ngực đập thình thịch lại như bị ai bóp thật chặt....lần đầu tiên cô tự nguyện để người khác vạch áo xem lưng, cảm giác này...khó tả quá, Sở Minh Thành một lần nữa nhìn thấy cơ thể cô rồi.
Lặng nhìn vết bầm hồi lâu, Sở Minh Thành nhéo nhéo mi tâm. Cô nhóc này rốt cuộc đi đứng kiểu gì mà ngã thành ra thế này chứ? Không khác gì con lật đật!
“Ai da!” Triệu Đình Đình thốt lên một cái khi bị bàn tay thô mang theo dòng thuốc nhấn mạnh vào vết thương của cô, hắn muốn giết cô thì có, bôi thuốc cái gì chứ! “Anh đang trả thù tôi đấy à?”
Nhìn Triệu Đình Đình nhăn nhó anh liền dừng lại, ai mà thèm trả thù con nít chứ, anh đang xoa rất nhẹ nhàng mà.
“Đồ ngốc, nhẹ thôi. A, đau quá, xoa nhẹ nhẹ chút, anh cứ ấn vào vết thương không chừng mai tôi nằm liệt giường đó!”
“Hèm.” Boss lớn khẽ hắng giọng lấy lại chút tinh thần, mặt có hơi khó chịu. Sao Triệu Đình Đình cứ kêu mãi như vậy trong khi anh chỉ mới chạm vào nó?
Cuộc ‘tra tấn’ dường như đã xong, Triệu Đình Đình ngồi dậy, cô thả vạt áo xuống rồi ho nhẹ một cái như chưa có gì xảy ra. Tên này đúng là ngoài tài kiếm tiền ra thì việc gì cũng ẩu đả, được mang cái danh ‘doanh nhân trẻ tuổi nhất’ mà không đảm đang chút nào.
“Hết đau chưa?”
Giọng nói khàn khàn vang lên, Sở Minh Thành đứng dậy cởi chiếc áo sơ mi ra khỏi cơ thể rồi vắt trên ghế, lúc này toàn bộ thân trên của anh đang lọt vào tầm ngắm của cô.
Ui chao! Là bộ ngực vạm vỡ mơ ước của bao nhiêu người, là cánh tay cứng rắn cùng nước da không quá nổi trội nhưng khiến người khác một giây cũng không muốn rời, điển hình là Triệu Đình Đình!
“Nước miếng rớt xuống áo kìa.” Anh hơi giãn lông mày, môi nhếch lên trêu chọc.
Cô giật mình đưa tay lên chùi miệng, sau đó mới nhận ra mình không hề chảy nước miếng mà là bị Sở Minh Thành chọc quê. Xấu hổ đến đỏ mặt, cô siết chặt hai lòng bàn tay không nói gì bước xuống giường một mạch.
“Cảm ơn.”
“Vì gì?” Anh ngồi xuống ghế gần đó, ngón tay gõ gõ trên đùi đầy khí chất.
Còn hỏi ngược lại cô? Tên này đúng là đáng ghét, muôn đời không thể làm cô yêu quý nổi.
Triệu Đình Đình nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chân đưa về phía trước muốn nhanh chân ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt, ở đây lâu máu dồn lên não đột quỵ thì phí tuổi trẻ!
Nào ngờ chân đưa lên chưa được một khúc đã bị tấm thảm bên bước nhô lên chặn lại, toàn thân lảo đảo ngả người về phía trước, mặt cô ngày càng gần hơn với thân thể boss lớn.
Bụp.
A~ ngực hắn thơm quá, không biết xức nước hoa gì?
Triệu Đình Đình nửa thân áp vào ngực Sở Minh Thành, đôi mắt chớp chớp vô tội. Nhưng không! Hơn thế nữa là...cái tay, cái tay cô...cái đó…
Cái đó của hắn...đang bị lòng bàn tay cô túm chặt!
Triệu Đình Đình chỉ biết đứng hình không cựa quậy, trong phòng chỉ còn lại hai hơi thở đều đều, cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh ta...nó khá vui tai!
“Cô…”
Sở Minh Thành không chịu đựng được lâu liền lên tiếng trước, nhóc con này còn định túm ‘cái đó’ đến khi nào!
“Aaa, xin lỗi xin lỗi, tôi vấp chân thôi. Tôi đi ngay đây, đi ngay!”
Một làn khói vô hình bay lên giữa không trung, cánh cửa phòng của anh bị đóng uỳnh một cách thô lỗ, Triệu Đình Đình thật sự đã biến mất nhanh chóng.
“Ha~ Ai mới là người không có liêm sỉ?” Người đàn ông khẽ nói một mình rồi thu mắt từ cánh cửa trở về, trong lòng như bị đốt cháy.
Sở Minh Thành nhìn xuống dưới. Đối với ‘thằng nhóc’ của anh...nó...thật sự đã ‘lên’ rồi?
Hắn ta lại dám cởi đồ cô giữa thanh thiên bạch nhật thế này, tên này đúng là biến thái, vậy mà dân chúng không biết gì cứ tung hô mãi.
Mặt Triệu Đình Đình đỏ bừng, chân tay quẫy đạp không ngừng, không ngờ chân vung lên một cái đã đạp vào mặt Sở Minh Thành khiến hắn ta tức giận đến tái mặt.
Cô nhóc này đúng là không biết điều, có lẽ hai người đã quá cách xa độ tuổi, mười năm không phải thời gian ngắn…
Triệu Đình Đình cứng đờ chân tay, cô từ từ nhớ lại hành động vừa rồi, thứ cô đạp phải...không phải là gương mặt anh tuấn đó chứ?
Đôi mắt không chớp, miệng run run, cô từ từ quay đầu lại phía sau.
“A, tôi...tôi…” Cô nhìn nét mặt nam nhân lãnh khốc đến nỗi có thể giết người đó đang ngồi im không cử động, cả người như đang cố kiềm chế lại tránh giết người vô tội vậy.
Vô tình liếc qua tay Sở Minh Thành, cô thấy anh vẫn còn cầm lọ thuốc thật chặt, nhưng lọ thuốc bị anh bóp méo đến biến dạng. Như hiểu ra mọi chuyện Triệu Đình Đình khẽ nuốt nước bọt một cái, lẽ nào Sở Minh Thành là muốn bôi thuốc cho cô nên mới kéo áo cô lên?
Nhưng không phải là hành động này rất dễ bị hiểu nhầm sao, đột nhiên lại bế cô ném lên giường, còn tự cởi áo mình rồi kéo áo cô lên, như chuẩn bị làm điều gì đó xấu xa vậy. Nhìn khuôn mặt Sở Minh Thành lúc đó...rất giống khuôn mặt một nam nhân đang ghen khi nhìn thấy thứ thuộc về mình bị người khác sờ vào vậy...nó giống như biểu hiện của những nhân vật nam chính trong truyện mà Triệu Đình Đình thường gây dựng.
Triệu Đình Đình ơi là Triệu Đình Đình, mày lại làm điều ngu ngốc thừa thãi rồi!
Sở Minh Thành hơi nhướng mày nhìn Triệu Đình Đình, thấy cô ngoan đột xuất lại tự nguyện cúi đầu nằm im không kháng cự nữa, lẽ nào cái đầu đó đã biết động não suy nghĩ rồi?
Anh từ từ mở nắp lọ thuốc ra, vén áo cô lên một lần nữa, lần này đúng là Triệu Đình Đình không làm loạn, cô nằm im chờ đợi mà toàn thân không khỏi run lên, lồng ngực đập thình thịch lại như bị ai bóp thật chặt....lần đầu tiên cô tự nguyện để người khác vạch áo xem lưng, cảm giác này...khó tả quá, Sở Minh Thành một lần nữa nhìn thấy cơ thể cô rồi.
Lặng nhìn vết bầm hồi lâu, Sở Minh Thành nhéo nhéo mi tâm. Cô nhóc này rốt cuộc đi đứng kiểu gì mà ngã thành ra thế này chứ? Không khác gì con lật đật!
“Ai da!” Triệu Đình Đình thốt lên một cái khi bị bàn tay thô mang theo dòng thuốc nhấn mạnh vào vết thương của cô, hắn muốn giết cô thì có, bôi thuốc cái gì chứ! “Anh đang trả thù tôi đấy à?”
Nhìn Triệu Đình Đình nhăn nhó anh liền dừng lại, ai mà thèm trả thù con nít chứ, anh đang xoa rất nhẹ nhàng mà.
“Đồ ngốc, nhẹ thôi. A, đau quá, xoa nhẹ nhẹ chút, anh cứ ấn vào vết thương không chừng mai tôi nằm liệt giường đó!”
“Hèm.” Boss lớn khẽ hắng giọng lấy lại chút tinh thần, mặt có hơi khó chịu. Sao Triệu Đình Đình cứ kêu mãi như vậy trong khi anh chỉ mới chạm vào nó?
Cuộc ‘tra tấn’ dường như đã xong, Triệu Đình Đình ngồi dậy, cô thả vạt áo xuống rồi ho nhẹ một cái như chưa có gì xảy ra. Tên này đúng là ngoài tài kiếm tiền ra thì việc gì cũng ẩu đả, được mang cái danh ‘doanh nhân trẻ tuổi nhất’ mà không đảm đang chút nào.
“Hết đau chưa?”
Giọng nói khàn khàn vang lên, Sở Minh Thành đứng dậy cởi chiếc áo sơ mi ra khỏi cơ thể rồi vắt trên ghế, lúc này toàn bộ thân trên của anh đang lọt vào tầm ngắm của cô.
Ui chao! Là bộ ngực vạm vỡ mơ ước của bao nhiêu người, là cánh tay cứng rắn cùng nước da không quá nổi trội nhưng khiến người khác một giây cũng không muốn rời, điển hình là Triệu Đình Đình!
“Nước miếng rớt xuống áo kìa.” Anh hơi giãn lông mày, môi nhếch lên trêu chọc.
Cô giật mình đưa tay lên chùi miệng, sau đó mới nhận ra mình không hề chảy nước miếng mà là bị Sở Minh Thành chọc quê. Xấu hổ đến đỏ mặt, cô siết chặt hai lòng bàn tay không nói gì bước xuống giường một mạch.
“Cảm ơn.”
“Vì gì?” Anh ngồi xuống ghế gần đó, ngón tay gõ gõ trên đùi đầy khí chất.
Còn hỏi ngược lại cô? Tên này đúng là đáng ghét, muôn đời không thể làm cô yêu quý nổi.
Triệu Đình Đình nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chân đưa về phía trước muốn nhanh chân ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt, ở đây lâu máu dồn lên não đột quỵ thì phí tuổi trẻ!
Nào ngờ chân đưa lên chưa được một khúc đã bị tấm thảm bên bước nhô lên chặn lại, toàn thân lảo đảo ngả người về phía trước, mặt cô ngày càng gần hơn với thân thể boss lớn.
Bụp.
A~ ngực hắn thơm quá, không biết xức nước hoa gì?
Triệu Đình Đình nửa thân áp vào ngực Sở Minh Thành, đôi mắt chớp chớp vô tội. Nhưng không! Hơn thế nữa là...cái tay, cái tay cô...cái đó…
Cái đó của hắn...đang bị lòng bàn tay cô túm chặt!
Triệu Đình Đình chỉ biết đứng hình không cựa quậy, trong phòng chỉ còn lại hai hơi thở đều đều, cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh ta...nó khá vui tai!
“Cô…”
Sở Minh Thành không chịu đựng được lâu liền lên tiếng trước, nhóc con này còn định túm ‘cái đó’ đến khi nào!
“Aaa, xin lỗi xin lỗi, tôi vấp chân thôi. Tôi đi ngay đây, đi ngay!”
Một làn khói vô hình bay lên giữa không trung, cánh cửa phòng của anh bị đóng uỳnh một cách thô lỗ, Triệu Đình Đình thật sự đã biến mất nhanh chóng.
“Ha~ Ai mới là người không có liêm sỉ?” Người đàn ông khẽ nói một mình rồi thu mắt từ cánh cửa trở về, trong lòng như bị đốt cháy.
Sở Minh Thành nhìn xuống dưới. Đối với ‘thằng nhóc’ của anh...nó...thật sự đã ‘lên’ rồi?
Bình luận facebook