Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
Chương 124: Như mới yêu
“Đợi tôi có có mệt không?” Lưu Luân đi tới, trên trán đẫm mồ hôi, hai bên khung xương quai xanh đều ướt nhẹp. Dưới thời tiết nắng cuối mùa nhiệt độ vẫn như đổ lửa.
Tố Tố nhíu mày đứng dậy, cô vội vàng vươn tay ra lau mồ hôi trên mặt cho Lưu Luân. “Anh không quan tâm bản thân, mà quan tâm em làm gì chứ.” Nhìn thần sắc tụt giảm đến vậy mà khi được nghỉ Lưu Luân vẫn là đi đến hỏi han cô đầu tiên. Anh phải làm việc ngoài trời, còn cô ngồi trong bóng mát, từ đầu đến cuối chỉ biết nhìn Lưu Luân từ xa đóng phim không thể giúp đỡ, càng không dám xen vào trong lúc Lưu Luân làm việc, sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Có người quan tâm mình như vậy, Lưu Luân dù nóng cũng cảm thấy trong lòng mát hẳn. Tố Tố chính là người quan tâm anh mà không có mục đích, khác hẳn với những người khác chỉ muốn dựa vào anh mà trèo cao lên đỉnh vinh quang, đối ngược lại với Tố Tố, cô còn không muốn thành công dựa vào bản năng của mình mà chỉ muốn bên anh làm một người bình thường nhất.
“Chiều nay không có lịch quay, em muốn đi đâu không?” Lưu Luân ngồi xuống ghế bên cạnh Tố Tố, lấy chiếc khăn ướt đóng gói bên cạnh xé túi ra. Giọng nói của anh có chút quan tâm.
Đi đâu ư? Tố Tố hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Đi đâu được nhỉ, cô không nhớ ra nơi nào mình hay đi, có cảm giác từ trước đến nay bản thân rất ít ra ngoài mà chỉ ở trong nhà vậy. Nhắc đến những địa điểm đi chơi thì trong đầu cô không có chút ấn ợng nào cả, không nhớ một nơi nào! Vả lại Lưu Luân mệt mỏi cả buổi như vậy, cô muốn anh về nghỉ ngơi hơn là iđ chơi cùng mình.
Tố Tố lắc lắc đầu, cô cười tươi. “Em muốn về nhà.”
Lưu Luân ngạc nhiên, thật sự Tố Tố không muốn đi đâu chơi ư...cứ mãi ở trong nhà cũng không khiến đầu óc cô ấy khuây khỏa được, càng làm cho cô ấy bị bó buộc với khoảng riêng tư hơn là cộng đồng.
Nhìn bộ mặt quyết tâm không có ý thay đổi của Tố Tố, Lưu Luân đành lòng gật đầu. “Vậy thì chúng ta đi siêu thị mua thực phẩm. Nhà đã hết đồ ăn rồi.” Anh đứng dậy.
“Ưm.” Tố Tố nghiêng đầu cười khả ái, đôi mắt sâu hút của cô vẫn luôn là hấp dẫn như vậy.
Trên đường đi, Tố Tố nhìn sang cửa xe bên cạnh, mặt có vẻ rất hứng thú. Cô nhìn từng hàng cây cho đến dòng người qua lại, những cửa hàng bên đường. Chúng đều khiến cô có cảm giác mình đã thân thuộc với nó từ lâu rồi. Dù không nhớ rõ, nhưng cô biết những con đường Lưu Luân đưa cô qua cô đều đi hết rồi.
Xe được cất dưới hầm. Lưu Luân mở cửa xe cho cô, cùng cô đi vào siêu thị. Tố Tố không quân khoác tay Lưu Luân vui vẻ vào trong.
“Mát quá.” Bên trong siêu thị thật đúng là mát lạnh, khác hẳn ngoài trời vừa chạm đến đã muốn tan chảy. Tố Tố hít một hơi lạnh rồi ngước lên nhìn Lưu Luân, đúng lúc lại bắt gặp anh cũng nhìn mình cô lại đỏ mặt quay đi.
Chuyện gì vậy nhỉ. Rõ ràng hai người là vợ chồng, mà nếu là vợ chồng thì nhìn nhau có gì mà ngại chứ. Vậy mà mỗi lần đối mắt bất ngờ với Lưu Luân, Tố Tố lại muốn nổ tung trái tim mình.
Nhận biết cô gái bên cạnh mình đang xấu hổ, Lưu Luân cười ôn nhu hạ bàn tay xuống, nắm lấy tay cô thật chặt. “Chúng ta cùng vào trong.”
Không khí khó thở lập tức bị Lưu Luân phá vỡ, Tố Tố lại thoải mái như ban đầu, cô gật đầu đi theo anh.
Đến nơi thực phẩm tươi sống, vì không hiểu gì về nấu ăn nên thực phẩm dù có tươi ngon đấy đâu trong mắt Tố Tố vẫn là đồ ăn được, vậy nên cô chỉ đi theo Lưu Luân và nhìn cách anh chọn đồ.
Từ đối diện lướt qua một người phụ nữ, tay cầm giỏ hàng, bên trong là miếng bò bít tết hảo hạng. Diệp Linh vừa đi vừa rút hộp phấn trang điểm ra ngắm mình trong gương.
“Tuyệt. Vẫn là mình xinh nhất.” Tay áp vào má, Diệp Linh chớp chớp mắt cố ra vẻ đáng yêu, xong chiếc váy mà cô ta đang mặc cũng không che đi được những nơi quá hở hang để tôn lên vòng ba căng tròn.
Đang nhìn bản thân trong gương lại thiếu một cặp đôi di chuyển qua gương, phản chiếu lại trong đôi mắt Diệp Linh. Một người đàn ông đeo khẩu trang, đeo kính và đội mũ kín mít. Người phụ nữ bên cạnh không trang điểm mà vẫn giữ được nét xuân thì như thiếu nữ, trán dán băng trắng, sống mũi cao.
Diệp Linh giật mình quay đầu lại. Chẳng phải Triệu Đình Đình ư? Cô ta đi với ai vậy?
Cô ta gấp vội gương xoay người lại cố ý đuổi theo bóng dáng người phụ nữ vừa rồi. Phía trước chia làm ba còn đường, ba gian hàng thực phẩm khác nhau. Không thấy ai cả…
“Lẽ nào mình nhìn nhầm ư? Không thể nào, rõ ràng nhìn thấy Triệu Đình Đình đi cùng một tên nào đó rất kỳ bí.” Diệp Linh nhăn mặt đưa tay lên xoa cằm ngẫm nghĩ. Giữa ban ngày ban mặt, lẽ nào lại là mơ…
Chợt xuất hiện trước mắt Diệp Linh là bóng một người mặc chiếc váy xòe đen, mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, chân đi đôi giày cao gót. Quả nhiên không phải là mơ, há chẳng phải kia là Triệu Đình Đình?
Diệp Linh trừng mắt nhìn về người phụ nữ đó, côta hùng hổ đi tới, tiếng giày cao gót càng thêm nặng nề. “Triệu Đình Đình!” Túm lấy vai người phía trước với lực mạnh, Diệp Linh cao giọng.
Người đó dừng chân lại, cô ta thấy vai nặng trĩu thì quay về phía sau, đôi mày rậm nhíu chặt. “Cô bị điên à?”
Suýt bị gương mặt dữ dằn đó làm cho hú hồn hú vía, Diệp Linh lùi chân lại phía sau, tay đưa lên vuốt vuốt ngực. Không phải là Triệu Đình Đình, lẽ nào cô ta nhìn nhầm thật? Ả đàn bà này trông xấu xí như vậy, không đời nào là Triệu Đình Đình. “X...xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Diệp Linh hơi cúi đầu.
“Hừ, đồ thần kinh!”
Đứng nhìn ả đàn bà đó đi xa, Diệp Linh có chút phẫn nộ nhưng không dám làm gì, dám chửi cô ta là đồ thần kinh, gan cũng lớn lắm.
Nhưng mà...thôi không nghĩ nhiều nữa. Sau khi biệt phủ riêng của boss lớn bị cháy rụi thì anh đã trở về trụ sở chính ở bên Mỹ, nghe nói Sở gia bên đó có cuộc họp gì đó rất nghiêm trọng, lần này anh đi cũng không báo gì cho cô ta. Tuy cũng đáng trách nhưng lại không nỡ, cô ta tin rằng Sở Minh Thành rồi cũng trở về đây thôi, nếu không trở về, cô ta cũng không tiếc tiền mua vé máy bay mà sang Mỹ tìm anh.
Sau khi boss lớn đi, tin tức về căn biệt phủ bị cháy đã được đưa tin lên rất nhiều, trong số đó chính là tin tìm thấy xác chết bị cháy đen của rất nhiều người. Trong đó có xác của mười người phụ nữ. Cho đến giờ vẫn chưa xác định được danh tính của những người này, nhưng theo thông tin mà Diệp Linh điều tra ợc thì lần này boss lớn về Mỹ không hề đem theo phụ nữ, khả năng Triệu Đình Đình bị chết trong đám hỏa hoạn là rất cao, một người mà đi đâu Sở Minh Thành cũng đem theo, làm gì có chuyện bị ép ở lại đây chứ, Triệu Đình Đình đã chết, đã chết rồi!
Diệp Linh cười lớn rồi quay lưng đi, bóng lưng mảnh mai tiếp tục lướt qua hàng thực phẩm.
“Sao vậy?”
Tố Tố giật mình quay đầu lại nhìn Lưu Luân, cô lắc đầu cười gượng. “Không có gì, em có cảm giác ai đó vừa gọi mình.”
“Gọi em?” Lưu Luân nhướng mày, tên của Tố Tố là do anh đặt, vậy thì còn ai có thể gọi tên cô chứ. “Chắc nghe nhầm, đi thôi, chúng ta đi thanh toán tiền.” Lưu Luân đưa một tay ra nắm lấy tay Tố Tố, bàn tay ấm áp đó khiến mọi lo âu của Tố Tố trên khuôn mặt biến mất.
Đồ đạc nặng do một tay Lưu Luân xách, những đồ nhẹ phải năn nỉ anh mãi Tố Tố mới được phụ một tay, sau khi ra đến xe, nhìn Lưu Luân tháo lớp khẩu trang, mũ trên mặt Tố ố không khỏi tò mò. “Tại sao anh phải kín mít như vậy?”
Lưu Luân tháo chiếc kính ra, mái tóc xoăn dài của anh luôn là điểm nhấn khiến khuôn mặt như viên pha lê tỏa sáng trong bóng tối. Anh cười. “Anh là người nổi tiếng, có những điều không phải cứ lộ mặt là tốt.”
Hiểu ý của anh, Tố Tố gật đầu.
Không còn nghe câu hỏi gì thắc mắc từ Tố Tố, Lưu Luân lúc này mới xuất phát xe trở về căn hộ ở tòa chung cư cao cấp của mình.
“Hôm nay em muốn ăn gì? Đặt túi đồ ăn xuống bàn, Lưu Luân nhìn Tố Tố, cô vẫn đang ngơ ngác nhìn sống thực phẩm tươi sống trên bàn.
“Miễn là đồ anh nấu, em đều thích.” Tố Tố nháy mắt, cô đưa một tay lên chỉ vào má đáng yêu.
Thật không biết tiểu yêu tinh này còn khéo mồm khéo miệng. Lưu Luân lắc lắc đầu cười. Chứ không phải tật ra cô không biết hoặc không nhớ ra món gì hay sao?
Đến lúc nấu ăn Lưu Luân không để Tố Tố đặt chân vào bếp một bước nào, chỉ cần cô có ý định vào giúp liền bị anh đẩy ra, Tố Tố đành lòng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhìn anh nấu ăn từ phía đối diện. Nhìn anh khi tập chung làm một việc gì đó cũng thật dễ thương, nếu một người đàn ông khác để kiểu tóc của anh chắc hẳn nhìn rất tệ. Lưu Luân lại khác, anh như thần tượng hàn quốc chỉ hơn chứ không kém, là con gái mà cô còn ghen tị với làn da nghệ sĩ của anh.
“Nhìn tôi nhiều như vậy, không sợ đêm nằm mơ thấy ác mộng?” Dù đang nêm nếm nước canh Lưu Luân vẫn cảm nhận được cái nhìn thích thú từ Tố Tố.
Tố Tố lắc đầu. “Chỉ mơ đẹp, không mơ ác mộng.”
Anh bật cười. Từ khi có Tố Tố xuất hiện trong căn nhà này dường như anh thấy bản thân vui vẻ hơn rất nhiều, khoảng không cô đơn cũng dần bị nụ cười của cô nhuốm lại thành màu hồng tươi tắn.
“Chúng ta chuẩn bị ăn cơm.” Ra hiệu trước cho Tố Tố, Lưu Luân lấy sẵn bát đĩa để ra bàn, đồ ăn lần lượt được anh đưa ra.
“Thơm quá.” Tố Tố hít hà một hơi, cô cong cong khóe miệng khả ái. Thế rồi ngước lên nhìn Lưu Luân, thấy anh ân cần như vậy tim lại đập thình thịch. “Chúng ta không giống vợ chồng chút nào.”
Lưu Luân khựng lại, anh nhìn Tố Tố bằng ánh mắt nghi ngờ, cô nói vậy là có ý gì? Lẽ nào Tố Tố đã nhớ lại được điều gì?
“Mà giống một căn đôi đang trong giai đoạn hẹn hò hơn!” Tố Tố so đũa cho Lưu Luân rồi nhỏ giọng, hai má hồng hồng.
Điều này cũng phải làm cho Lưu Luân nóng mặt, anh ho nhẹ một cái lấy lại sự bình tĩnh rồi ngồi xuống trước mặt cô. “Ăn nhiều một chút, sức khỏe của em đang dần được cải thiện. Đừng làm tôi lo lắng biết chưa?”
Miếng cá hồi vừa cho vào miệng Tố Tố đã thỏa mãn gắp thêm một miếng nữa, cô gật đầu lia lịa. Đương nhiên là cô sẽ không để cho anh phải lo lắng rồi. “Chồng yên tâm, vì em là vợ anh mà!”
Thịch...thịch...trống ngực cứ thế đập liên hồi, Lưu Luân thôi nhìn người phụ nữ trước mặt, anh cho một miếng cơm vào miệng nhai nhai. Kỳ lạ, là mơ không nhưng anh vẫn thấy ngon dù không có đồ ăn hay gia vị, chính là vì có Tố Tố ở đây, hay là vì lời nói vừa rồi của cô làm cho anh cảm động?
Bữa cơm đâu vào đấy, Lưu Luân nhắc nhở Tố Tố. “Em đi ngủ đi.”
“Còn anh?” Tố Tố nghiêng đầu khó hiểu. Bây giờ cũng là tối muộn rồi, sao Lưu Luân chỉ nhắc một mình cô đi ngủ chứ.
Anh giật mình một chút rồi cười. “Anh còn công việc, một lát ngủ sau.”
Lại là công việc...có khi nào Lưu Luân không muốn ngủ cùng mình không? Đây là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi anh trả lời. Việc gì mà làm lúc đêm hôm như vậy chứ. Từ khi cô tỉnh lại sau vụ tai nạn, Lưu Luân thậm chí chưa động chạm thân mật đến cô một lần, cứ như thể hai người chỉ...mới yêu vậy. Anh ấy giống như đang giữ gìn thân thể cho cô hơn là vợ chồng.
“Em biết rồi...chồng nhớ đi ngủ sớm.”
“Đợi tôi có có mệt không?” Lưu Luân đi tới, trên trán đẫm mồ hôi, hai bên khung xương quai xanh đều ướt nhẹp. Dưới thời tiết nắng cuối mùa nhiệt độ vẫn như đổ lửa.
Tố Tố nhíu mày đứng dậy, cô vội vàng vươn tay ra lau mồ hôi trên mặt cho Lưu Luân. “Anh không quan tâm bản thân, mà quan tâm em làm gì chứ.” Nhìn thần sắc tụt giảm đến vậy mà khi được nghỉ Lưu Luân vẫn là đi đến hỏi han cô đầu tiên. Anh phải làm việc ngoài trời, còn cô ngồi trong bóng mát, từ đầu đến cuối chỉ biết nhìn Lưu Luân từ xa đóng phim không thể giúp đỡ, càng không dám xen vào trong lúc Lưu Luân làm việc, sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Có người quan tâm mình như vậy, Lưu Luân dù nóng cũng cảm thấy trong lòng mát hẳn. Tố Tố chính là người quan tâm anh mà không có mục đích, khác hẳn với những người khác chỉ muốn dựa vào anh mà trèo cao lên đỉnh vinh quang, đối ngược lại với Tố Tố, cô còn không muốn thành công dựa vào bản năng của mình mà chỉ muốn bên anh làm một người bình thường nhất.
“Chiều nay không có lịch quay, em muốn đi đâu không?” Lưu Luân ngồi xuống ghế bên cạnh Tố Tố, lấy chiếc khăn ướt đóng gói bên cạnh xé túi ra. Giọng nói của anh có chút quan tâm.
Đi đâu ư? Tố Tố hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Đi đâu được nhỉ, cô không nhớ ra nơi nào mình hay đi, có cảm giác từ trước đến nay bản thân rất ít ra ngoài mà chỉ ở trong nhà vậy. Nhắc đến những địa điểm đi chơi thì trong đầu cô không có chút ấn ợng nào cả, không nhớ một nơi nào! Vả lại Lưu Luân mệt mỏi cả buổi như vậy, cô muốn anh về nghỉ ngơi hơn là iđ chơi cùng mình.
Tố Tố lắc lắc đầu, cô cười tươi. “Em muốn về nhà.”
Lưu Luân ngạc nhiên, thật sự Tố Tố không muốn đi đâu chơi ư...cứ mãi ở trong nhà cũng không khiến đầu óc cô ấy khuây khỏa được, càng làm cho cô ấy bị bó buộc với khoảng riêng tư hơn là cộng đồng.
Nhìn bộ mặt quyết tâm không có ý thay đổi của Tố Tố, Lưu Luân đành lòng gật đầu. “Vậy thì chúng ta đi siêu thị mua thực phẩm. Nhà đã hết đồ ăn rồi.” Anh đứng dậy.
“Ưm.” Tố Tố nghiêng đầu cười khả ái, đôi mắt sâu hút của cô vẫn luôn là hấp dẫn như vậy.
Trên đường đi, Tố Tố nhìn sang cửa xe bên cạnh, mặt có vẻ rất hứng thú. Cô nhìn từng hàng cây cho đến dòng người qua lại, những cửa hàng bên đường. Chúng đều khiến cô có cảm giác mình đã thân thuộc với nó từ lâu rồi. Dù không nhớ rõ, nhưng cô biết những con đường Lưu Luân đưa cô qua cô đều đi hết rồi.
Xe được cất dưới hầm. Lưu Luân mở cửa xe cho cô, cùng cô đi vào siêu thị. Tố Tố không quân khoác tay Lưu Luân vui vẻ vào trong.
“Mát quá.” Bên trong siêu thị thật đúng là mát lạnh, khác hẳn ngoài trời vừa chạm đến đã muốn tan chảy. Tố Tố hít một hơi lạnh rồi ngước lên nhìn Lưu Luân, đúng lúc lại bắt gặp anh cũng nhìn mình cô lại đỏ mặt quay đi.
Chuyện gì vậy nhỉ. Rõ ràng hai người là vợ chồng, mà nếu là vợ chồng thì nhìn nhau có gì mà ngại chứ. Vậy mà mỗi lần đối mắt bất ngờ với Lưu Luân, Tố Tố lại muốn nổ tung trái tim mình.
Nhận biết cô gái bên cạnh mình đang xấu hổ, Lưu Luân cười ôn nhu hạ bàn tay xuống, nắm lấy tay cô thật chặt. “Chúng ta cùng vào trong.”
Không khí khó thở lập tức bị Lưu Luân phá vỡ, Tố Tố lại thoải mái như ban đầu, cô gật đầu đi theo anh.
Đến nơi thực phẩm tươi sống, vì không hiểu gì về nấu ăn nên thực phẩm dù có tươi ngon đấy đâu trong mắt Tố Tố vẫn là đồ ăn được, vậy nên cô chỉ đi theo Lưu Luân và nhìn cách anh chọn đồ.
Từ đối diện lướt qua một người phụ nữ, tay cầm giỏ hàng, bên trong là miếng bò bít tết hảo hạng. Diệp Linh vừa đi vừa rút hộp phấn trang điểm ra ngắm mình trong gương.
“Tuyệt. Vẫn là mình xinh nhất.” Tay áp vào má, Diệp Linh chớp chớp mắt cố ra vẻ đáng yêu, xong chiếc váy mà cô ta đang mặc cũng không che đi được những nơi quá hở hang để tôn lên vòng ba căng tròn.
Đang nhìn bản thân trong gương lại thiếu một cặp đôi di chuyển qua gương, phản chiếu lại trong đôi mắt Diệp Linh. Một người đàn ông đeo khẩu trang, đeo kính và đội mũ kín mít. Người phụ nữ bên cạnh không trang điểm mà vẫn giữ được nét xuân thì như thiếu nữ, trán dán băng trắng, sống mũi cao.
Diệp Linh giật mình quay đầu lại. Chẳng phải Triệu Đình Đình ư? Cô ta đi với ai vậy?
Cô ta gấp vội gương xoay người lại cố ý đuổi theo bóng dáng người phụ nữ vừa rồi. Phía trước chia làm ba còn đường, ba gian hàng thực phẩm khác nhau. Không thấy ai cả…
“Lẽ nào mình nhìn nhầm ư? Không thể nào, rõ ràng nhìn thấy Triệu Đình Đình đi cùng một tên nào đó rất kỳ bí.” Diệp Linh nhăn mặt đưa tay lên xoa cằm ngẫm nghĩ. Giữa ban ngày ban mặt, lẽ nào lại là mơ…
Chợt xuất hiện trước mắt Diệp Linh là bóng một người mặc chiếc váy xòe đen, mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, chân đi đôi giày cao gót. Quả nhiên không phải là mơ, há chẳng phải kia là Triệu Đình Đình?
Diệp Linh trừng mắt nhìn về người phụ nữ đó, côta hùng hổ đi tới, tiếng giày cao gót càng thêm nặng nề. “Triệu Đình Đình!” Túm lấy vai người phía trước với lực mạnh, Diệp Linh cao giọng.
Người đó dừng chân lại, cô ta thấy vai nặng trĩu thì quay về phía sau, đôi mày rậm nhíu chặt. “Cô bị điên à?”
Suýt bị gương mặt dữ dằn đó làm cho hú hồn hú vía, Diệp Linh lùi chân lại phía sau, tay đưa lên vuốt vuốt ngực. Không phải là Triệu Đình Đình, lẽ nào cô ta nhìn nhầm thật? Ả đàn bà này trông xấu xí như vậy, không đời nào là Triệu Đình Đình. “X...xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Diệp Linh hơi cúi đầu.
“Hừ, đồ thần kinh!”
Đứng nhìn ả đàn bà đó đi xa, Diệp Linh có chút phẫn nộ nhưng không dám làm gì, dám chửi cô ta là đồ thần kinh, gan cũng lớn lắm.
Nhưng mà...thôi không nghĩ nhiều nữa. Sau khi biệt phủ riêng của boss lớn bị cháy rụi thì anh đã trở về trụ sở chính ở bên Mỹ, nghe nói Sở gia bên đó có cuộc họp gì đó rất nghiêm trọng, lần này anh đi cũng không báo gì cho cô ta. Tuy cũng đáng trách nhưng lại không nỡ, cô ta tin rằng Sở Minh Thành rồi cũng trở về đây thôi, nếu không trở về, cô ta cũng không tiếc tiền mua vé máy bay mà sang Mỹ tìm anh.
Sau khi boss lớn đi, tin tức về căn biệt phủ bị cháy đã được đưa tin lên rất nhiều, trong số đó chính là tin tìm thấy xác chết bị cháy đen của rất nhiều người. Trong đó có xác của mười người phụ nữ. Cho đến giờ vẫn chưa xác định được danh tính của những người này, nhưng theo thông tin mà Diệp Linh điều tra ợc thì lần này boss lớn về Mỹ không hề đem theo phụ nữ, khả năng Triệu Đình Đình bị chết trong đám hỏa hoạn là rất cao, một người mà đi đâu Sở Minh Thành cũng đem theo, làm gì có chuyện bị ép ở lại đây chứ, Triệu Đình Đình đã chết, đã chết rồi!
Diệp Linh cười lớn rồi quay lưng đi, bóng lưng mảnh mai tiếp tục lướt qua hàng thực phẩm.
“Sao vậy?”
Tố Tố giật mình quay đầu lại nhìn Lưu Luân, cô lắc đầu cười gượng. “Không có gì, em có cảm giác ai đó vừa gọi mình.”
“Gọi em?” Lưu Luân nhướng mày, tên của Tố Tố là do anh đặt, vậy thì còn ai có thể gọi tên cô chứ. “Chắc nghe nhầm, đi thôi, chúng ta đi thanh toán tiền.” Lưu Luân đưa một tay ra nắm lấy tay Tố Tố, bàn tay ấm áp đó khiến mọi lo âu của Tố Tố trên khuôn mặt biến mất.
Đồ đạc nặng do một tay Lưu Luân xách, những đồ nhẹ phải năn nỉ anh mãi Tố Tố mới được phụ một tay, sau khi ra đến xe, nhìn Lưu Luân tháo lớp khẩu trang, mũ trên mặt Tố ố không khỏi tò mò. “Tại sao anh phải kín mít như vậy?”
Lưu Luân tháo chiếc kính ra, mái tóc xoăn dài của anh luôn là điểm nhấn khiến khuôn mặt như viên pha lê tỏa sáng trong bóng tối. Anh cười. “Anh là người nổi tiếng, có những điều không phải cứ lộ mặt là tốt.”
Hiểu ý của anh, Tố Tố gật đầu.
Không còn nghe câu hỏi gì thắc mắc từ Tố Tố, Lưu Luân lúc này mới xuất phát xe trở về căn hộ ở tòa chung cư cao cấp của mình.
“Hôm nay em muốn ăn gì? Đặt túi đồ ăn xuống bàn, Lưu Luân nhìn Tố Tố, cô vẫn đang ngơ ngác nhìn sống thực phẩm tươi sống trên bàn.
“Miễn là đồ anh nấu, em đều thích.” Tố Tố nháy mắt, cô đưa một tay lên chỉ vào má đáng yêu.
Thật không biết tiểu yêu tinh này còn khéo mồm khéo miệng. Lưu Luân lắc lắc đầu cười. Chứ không phải tật ra cô không biết hoặc không nhớ ra món gì hay sao?
Đến lúc nấu ăn Lưu Luân không để Tố Tố đặt chân vào bếp một bước nào, chỉ cần cô có ý định vào giúp liền bị anh đẩy ra, Tố Tố đành lòng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhìn anh nấu ăn từ phía đối diện. Nhìn anh khi tập chung làm một việc gì đó cũng thật dễ thương, nếu một người đàn ông khác để kiểu tóc của anh chắc hẳn nhìn rất tệ. Lưu Luân lại khác, anh như thần tượng hàn quốc chỉ hơn chứ không kém, là con gái mà cô còn ghen tị với làn da nghệ sĩ của anh.
“Nhìn tôi nhiều như vậy, không sợ đêm nằm mơ thấy ác mộng?” Dù đang nêm nếm nước canh Lưu Luân vẫn cảm nhận được cái nhìn thích thú từ Tố Tố.
Tố Tố lắc đầu. “Chỉ mơ đẹp, không mơ ác mộng.”
Anh bật cười. Từ khi có Tố Tố xuất hiện trong căn nhà này dường như anh thấy bản thân vui vẻ hơn rất nhiều, khoảng không cô đơn cũng dần bị nụ cười của cô nhuốm lại thành màu hồng tươi tắn.
“Chúng ta chuẩn bị ăn cơm.” Ra hiệu trước cho Tố Tố, Lưu Luân lấy sẵn bát đĩa để ra bàn, đồ ăn lần lượt được anh đưa ra.
“Thơm quá.” Tố Tố hít hà một hơi, cô cong cong khóe miệng khả ái. Thế rồi ngước lên nhìn Lưu Luân, thấy anh ân cần như vậy tim lại đập thình thịch. “Chúng ta không giống vợ chồng chút nào.”
Lưu Luân khựng lại, anh nhìn Tố Tố bằng ánh mắt nghi ngờ, cô nói vậy là có ý gì? Lẽ nào Tố Tố đã nhớ lại được điều gì?
“Mà giống một căn đôi đang trong giai đoạn hẹn hò hơn!” Tố Tố so đũa cho Lưu Luân rồi nhỏ giọng, hai má hồng hồng.
Điều này cũng phải làm cho Lưu Luân nóng mặt, anh ho nhẹ một cái lấy lại sự bình tĩnh rồi ngồi xuống trước mặt cô. “Ăn nhiều một chút, sức khỏe của em đang dần được cải thiện. Đừng làm tôi lo lắng biết chưa?”
Miếng cá hồi vừa cho vào miệng Tố Tố đã thỏa mãn gắp thêm một miếng nữa, cô gật đầu lia lịa. Đương nhiên là cô sẽ không để cho anh phải lo lắng rồi. “Chồng yên tâm, vì em là vợ anh mà!”
Thịch...thịch...trống ngực cứ thế đập liên hồi, Lưu Luân thôi nhìn người phụ nữ trước mặt, anh cho một miếng cơm vào miệng nhai nhai. Kỳ lạ, là mơ không nhưng anh vẫn thấy ngon dù không có đồ ăn hay gia vị, chính là vì có Tố Tố ở đây, hay là vì lời nói vừa rồi của cô làm cho anh cảm động?
Bữa cơm đâu vào đấy, Lưu Luân nhắc nhở Tố Tố. “Em đi ngủ đi.”
“Còn anh?” Tố Tố nghiêng đầu khó hiểu. Bây giờ cũng là tối muộn rồi, sao Lưu Luân chỉ nhắc một mình cô đi ngủ chứ.
Anh giật mình một chút rồi cười. “Anh còn công việc, một lát ngủ sau.”
Lại là công việc...có khi nào Lưu Luân không muốn ngủ cùng mình không? Đây là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi anh trả lời. Việc gì mà làm lúc đêm hôm như vậy chứ. Từ khi cô tỉnh lại sau vụ tai nạn, Lưu Luân thậm chí chưa động chạm thân mật đến cô một lần, cứ như thể hai người chỉ...mới yêu vậy. Anh ấy giống như đang giữ gìn thân thể cho cô hơn là vợ chồng.
“Em biết rồi...chồng nhớ đi ngủ sớm.”
Bình luận facebook