Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
Chương 165: Có trách nhiệm với bản thân hơn
Lưu Luân nhìn cô không rời, rất nhanh lại di chuyển xuống cái bụng nhỏ của Triệu Đình Đình. Miệng hơi ngập ngừng, anh định hỏi gì đó nhưng lại thôi.
“Sao thế?” Triệu Đình Đình hơi nghiêng đầu hỏi anh. Nhìn anh giống như đang chột dạ vậy, có làm điều gì sai trái đâu. Đừng nói Lưu Luân đang nghĩ…
Lưu Luân vuốt nhẹ mi tâm, anh hơi cúi đầu nhăn mặt. “Xin lỗi vì đã liên tưởng tới chuyện em đang có thai.”
Nghe đến đây Triệu Đình Đình mở to đôi mắt không tin vào sự thật, nhìn Lưu Luân với khuôn mặt bất mãn, nhìn anh với bộ dạng thành thật nhưng có nét khổ sở của một người đàn ông. Bỗng cô bật cười lớn, cười quên luôn cơn đau âm ỉ, cô đưa tay lên lau khóe mắt. Cười ra nước mắt luôn rồi.
“Đừng nói thế chứ, lẽ nào em còn có thể gặp người đàn ông khác ngoài anh sao? Suốt bao nhiêu lâu nay dù bận rộn hay rảnh rỗi thì anh luôn bên cạnh em cơ mà.” Cô vỗ vỗ vai của Lưu Luân, giọng nói ngọt ngào cố giải thích những gì anh đang hiểu nhầm. Sau đó một ý nghĩa trêu ngươi khác lóe lên trong đầu Triệu Đình Đình, cô cười xấu xa, mày hơi nhướng lên xong hạ tay chạm vào ngực Lưu Luân. “Nếu vậy, đứa bé trong bụng của em hẳn phải là con của anh rồi. Anh mau chịu trách nhiệm, và làm bố của nó đi.”
Lưu Luân giật mình ngẩng đầu lên, anh nhíu mày nhìn cô vẻ thanh minh, nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Đình Đình đang mang thai, và là con của anh thì có chút vui mừng không tả nổi. Cảm giác khi người con gái mình yêu nói mang thai, giống như thế giới trong lồng ngực sắp nổ tung vì hạnh phúc vậy, được làm chồng, làm cha cùng một lúc, không phải một điều rất tuyệt vời mà chỉ trong mơ anh mới gặp được sao?
Nghĩ rồi cười tự giễu bạn thân, anh lắc lắc đầu lấy lại tinh thần rồi gõ nhẹ đầu Triệu Đình Đình một cái. “Đồ ngốc nhà em, anh còn chưa làm gì thì có thể mang thai sao?”
Triệu Đình Đình cười rạng rỡ, cô dang hai tay ôm Lưu Luân, mắt hơi nhắm lại muốn xóa tan muộn phiền, cơn đau cũng dần biết mất nhưng người vẫn còn nóng và sốt ruột. Chỉ khi ôm Lưu Luân cô mới cảm thấy bản thân may ra vẫn còn một chỗ dựa và cảm thấy an toàn hơn. “Biết đâu...một cái ôm như này cũng là đủ.” Cô thì thầm, vốn muốn một mình bản thân nghe, xong không tránh được trường hợp Lưu Luân nghe thấy.
Lẽ ra anh sẽ buồn, buồn lắm vì người anh yêu nói vậy trước mặt anh mà không quan tâm đến cảm xúc của anh sẽ như thế nào. Lưu Luân đưa hai tay ôm lấy tấm lưng nhỏ thanh mảnh của Triệu Đình Đình, miệng bật cười thoải mái.
Thấy Lưu Luân cười lâu như vậy không dứt, Triệu Đình Đình tỉnh mộng khẽ đẩy anh ra trách móc. “Anh cười? Là cười cái gì mà lâu thế, anh đang nghĩ xấu em đúng không?”
Anh lắc đầu. “Không dám. Ngủ đi cô nương, em xem đã là mấy giờ rồi mà còn thức.” Anh nhìn lên đồng hồ treo tường.
Triệu Đình Đình cô không nhìn cũng biết đã khuya, cô chẹp miệng rồi sờ túi chườm nước nóng. Nhìn túi chườm bất giác cô mỉm cười sầu tư. Trước kia cô chưa từng có ai quan tâm mình như này, kể cả mẹ của cô. Nhưng Lưu Luân thì khác, mỗi lần đến ngày ‘bà dì’ ghé thăm, anh luôn chuẩn bị sẵn thuốc thang, túi chườm nước nóng, tủ lạnh cũng nhiều đồ ăn vặt hơn bình thường, mặc sức để cô sai bảo không một lời kêu than. Lưu Luân vẫn là tốt nhất, anh không khó chịu với cô, cũng không làm cô phải thất vọng bao giờ. Còn người đàn ông đó...nhờ mua một viên thuốc cũng khiến hắn phẫn nộ.
Cùng là đàn ông với nhau, mà khác quá. Lưu Luân xứng đáng làm người đàn ông lý tưởng hơn, anh cũng có nhà, có tiền, có xe, có nhiều mối quan hệ, và...có cô. Có băng đảng, có địa vị, chức cao vọng trọng để làm cái gì, cuối cùng cô cũng chẳng thể ở bên cạnh, hắn cũng mãi mãi không có được cô một cách dễ dàng. Tình yêu là vậy, không phải cứ thích là có thể yêu, nhưng cũng có trường hợp, không thích dần cũng thành yêu.
“Anh ngủ ở đây đi, đừng ra phòng khách nữa, giờ này đã là bao nhiêu độ rồi. Trời chuyển đông rồi Lưu Luân à.” Triệu Đình Đình nhìn ra bên ngoài cười sổ, bầu trời đen nghịt tạo cho cô cảm giác mình đang dần bị nuốt chửng. Giờ này mà ra bên ngoài chắc hóa đá mất.
Lưu Luân hơi khép mi mắt lại, đôi mày đen của anh giãn ra. Anh trả lời một cách tự nhiên. “Như vậy không được, chúng ta…” Ít nhất anh vẫn giữ cho mình được sự tôn nghiêm cuối cùng, anh vẫn nhận ra được… Triệu Đình Đình không thích anh, anh ở đây chỉ làm cô thêm khó xử, anh biết là cô đang thương hại anh đây mà. Và anh không thích điều đó.
Triệu Đình Đình không lắng nghe lời Lưu Luân, cô trực tiếp lấy con gấu bông lớn bên cạnh mình đặt vào giữa giường, sau đó cô vỗ vỗ bên phần còn thừa lại của chiếc giường và nói. “Giường còn rộng, một mình em cũng không nắm hết. Trời sang đông, khí tiết lạnh thế này. Em nghĩ anh nên ngủ ở đây và ngưng giải thích!”
“Anh…” Triệu Đình Đình không hiểu hay là cố tình không hiểu? Khi ở cùng nhau rất khó khăn cho Lưu Luân, huống chi ngủ chung một giường, dù có đặt vật cách ly nhưng anh vẫn cảm thấy bức bối và khó chịu. Nhưng đúng là trời đã sang đông, nằm ngoài phòng khách không đủ ấm như trong phòng giường ấm nệm êm.
Triệu Đình Đình nằm phịch xuống giường, cô đưa một tay vắt lên trán rồi nhìn Lưu Luân. “Em nhớ trong tủ còn một cái chăn, đêm em ngủ sợ quấn hết chăn thì anh sẽ lạnh. Anh lấy chăn khác đắp phòng nửa đêm lại chết cóng đấy nhé.”
Nói xong cô quay mặt sang bên kia giường, không nói gì thêm với Lưu Luân. Thật không phải cô sợ mình tranh giành tấm chăn lớn mình đang đắp này. Mà là bản thân cô đã rất nhân nhượng, cố thuyết phục Lưu Luân nằm trên giường để ngủ. Dù sao đây cũng là nhà của anh, nhưng không có nghĩa vì vậy mà hai người có thể đắp chung chăn được. Nó khiến cô không thoải mái, để Lưu Luân ở lại đã là...vượt mức hạn cho phép trong suy nghĩ của cô rồi. Chỉ cần khi ngủ để mắt đến anh một chút là được, phòng trừ có chuyện không hay xảy ra.
Đèn phòng tắt, mỗi người nhìn về một hướng xoay lưng vào nhau, không ai nói chuyện với ai, một mình với hàng vạn suy nghĩ trái chiều.
Cô đưa tay sờ xuống bụng mình, trái tim lại đập rộn. Thật kỳ lạ, hôm nay cô bị làm sao vậy nhỉ, có cảm giác một thứ gì đó đã rời ra khỏi bụng mình nhưng không rõ là thứ gì, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, có chút không nỡ, giống như một đoạn ruột trong bụng đã bị lấy đi.
Chết tiệt! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Thật không thể tin nổi, khác gì cô bị biến thái không chứ, lẽ nào lại đổ tội cho Lưu Luân gánh vác, cô đâu có thai, thậm chí cô và Lưu Luân còn chưa bước qua ranh giới bạn bè.
Nghĩ rồi bản thân buồn ngủ, mai cô còn rất nhiều lịch diễn, không thể không ngủ nếu không muốn ngày mai mệt rã rời.
Nghe thấy hơi thở dần đều trở lại của Triệu Đình Đình, Lưu Luân lật người, anh nhìn sang cô, nơi anh không thể với tay sang dù khoảng cách rất gần. “Ngủ ngon.” Anh khẽ mỉm cười.
- ------------
"A, mẹ ơi, mẹ ơi!”
Cung điện Sở gia từ ngày có tiểu Hàn, hôm nào Sở Hân cũng được con dâu gọi trên dưới hai mươi lần một cách phiền phức.
Bà đi vào căn phòng của Sở Minh Thành, tay cầm theo bát cháo dinh dưỡng, chính là bữa trưa của Sở Tố. Cô ta ngồi trên giường, tay bế đứa trẻ, đầu tóc bù rù cùng gương mặt hốc hác. Chăm một đứa trẻ dường như không dễ dàng như cô ta nghĩ, dù cô ta đã là mẹ.
“Có chuyện gì? Ta vừa đi lấy cháo cho con, nghỉ đi, ăn một chút cho sữa về. Rất tốt cho mẹ bầu đấy.” Bà hạ khay cháo xuống để trên bàn gần đầu giường, nhìn thấy tiểu Hàn lập tức dang tay đón nhận. “Ôi cục cưng của bà, có nhớ bà không?”
Tiểu Hàn dường như đã ngoan hơn, chịu bú sữa từ Sở Tố, cũng để cho cô ta bế. Nhưng chỉ cần Sở Tố nhăn mặt bất mãn một cái nó cũng có thể hiểu mà khóc lớn. Chưa từng gặp đứa trẻ nào ranh ma như thế này, nó mới biết mở mắt thôi cơ mà?
Nhắc mới nhớ. Nhìn Sở Hân bế tiểu Hàn, Sở Tố tay cầm bát cháo ăn ngon lành, xong cũng không quên nhận dạng. Thế quái nào Tiểu Hàn là con của cô ta, nhưng khuôn mặt này không có nét gì giống cô ta vậy? Hoàn toàn giống Sở Minh Thành như đúng, nhất là chiếc mũi cao cùng các bộ phận cân xứng trên khuôn mặt, vừa nhìn đã thấy hài hòa và tinh tế, vẻ bề ngoài không quá lạnh lùng như Sở Minh Thành, có lẽ may ra còn giống mẹ nó một tí, vì cô ta không hề lạnh lùng.
“Mẹ, con không biết thay tã cho tiểu Hàn…” Ăn cháo xong, Sở Tố ngồi khoanh chân nhìn tiểu Hàn đang trong tay bà nội ngủ say giấc.
Sở Hân nheo nheo mắt lại. “Đã là mẹ rồi, học chăm sóc con mình đi. Ta là bà nội nó chứ không phải mẹ của nó, việc của ta còn nhiều hơn con gấp mấy lần. Chỉ việc ngồi ở nhà chăm con mà làm cũng không xong. Tố Tố, đừng cho ta thấy bộ mặt vô dụng của con thêm một lần nào nữa.”
“Có chuyện gì?” Sở Minh Thành bước vào phòng, thân hình cao lớn cùng gương mặt kiêu ngạo, toàn thân mặc đồ đen, chỉ duy nhất áo sơ mi bên trong màu trắng. Anh nới lỏng cà vạt đi vào phòng.
“Anh về rồi, mừng anh đã về.” Sở Tố cười trí trá.
Sở Minh Thành không trả lời, anh tiếp tục cởi áo khoác ngoài. “Em ăn gì rồi?” Anh liếc xéo mắt nhìn Sở Tố.
Đam Mỹ H Văn
Cô ta giật thót mình ngồi ngay ngắn. “Em vừa ăn cháo mẹ đem vào.”
“Cháo? Ăn cháo có thể nhiều sữa sao?” Sở Minh Thành nhíu đôi mày kiếm, cặp mắt ưng vệ chiếu xuống Sở Hân.
Bà lắc lắc đầu, từ khi Sở Minh Thành có con, có vẻ nó quá quan trọng đến tình hình phát triển của tiểu hàn rồi. Cũng may tiểu Hàn sinh non, nhưng giờ lại phát triển rất ổn định và khỏe mạnh, giống bố như vậy là tốt.
Anh ngồi xuống giường, nhìn tiểu Hàn đang nhắm mắt nằm trong tay bà nội, anh chiếu sự lạnh lẽo lên Sở Tố. “Tôi nhắc cho em biết, bằng mọi cách không được làm tiểu Hàn chết đói. Tiểu Hàn có mệnh hệ gì, em là người biết rõ nhất.”
Nhìn lại sự hy sinh của Sở Tố, Sở Minh Thành lại không nỡ lòng nào đối xử tệ với cô ta nữa, cô ta thậm chí đã sinh con giúp anh, mặc dù là con anh với người khác. Anh không nghĩ khi đau đẻ lại đáng thương như vậy, Sở Tố thật ra rất đáng để anh bỏ tiền ra nuôi một đời, coi cô ta như búp bê của tiểu Hàn, ngày nào cũng gặp đi. Nhưng hiện tại Sở Minh Thành này đã là bố của một đứa trẻ, anh có trách nhiệm với tiểu Hàn, hơn ai hết, anh cũng phải tỏ lòng biết ơn với người đã sinh ra nó.
Lưu Luân nhìn cô không rời, rất nhanh lại di chuyển xuống cái bụng nhỏ của Triệu Đình Đình. Miệng hơi ngập ngừng, anh định hỏi gì đó nhưng lại thôi.
“Sao thế?” Triệu Đình Đình hơi nghiêng đầu hỏi anh. Nhìn anh giống như đang chột dạ vậy, có làm điều gì sai trái đâu. Đừng nói Lưu Luân đang nghĩ…
Lưu Luân vuốt nhẹ mi tâm, anh hơi cúi đầu nhăn mặt. “Xin lỗi vì đã liên tưởng tới chuyện em đang có thai.”
Nghe đến đây Triệu Đình Đình mở to đôi mắt không tin vào sự thật, nhìn Lưu Luân với khuôn mặt bất mãn, nhìn anh với bộ dạng thành thật nhưng có nét khổ sở của một người đàn ông. Bỗng cô bật cười lớn, cười quên luôn cơn đau âm ỉ, cô đưa tay lên lau khóe mắt. Cười ra nước mắt luôn rồi.
“Đừng nói thế chứ, lẽ nào em còn có thể gặp người đàn ông khác ngoài anh sao? Suốt bao nhiêu lâu nay dù bận rộn hay rảnh rỗi thì anh luôn bên cạnh em cơ mà.” Cô vỗ vỗ vai của Lưu Luân, giọng nói ngọt ngào cố giải thích những gì anh đang hiểu nhầm. Sau đó một ý nghĩa trêu ngươi khác lóe lên trong đầu Triệu Đình Đình, cô cười xấu xa, mày hơi nhướng lên xong hạ tay chạm vào ngực Lưu Luân. “Nếu vậy, đứa bé trong bụng của em hẳn phải là con của anh rồi. Anh mau chịu trách nhiệm, và làm bố của nó đi.”
Lưu Luân giật mình ngẩng đầu lên, anh nhíu mày nhìn cô vẻ thanh minh, nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Đình Đình đang mang thai, và là con của anh thì có chút vui mừng không tả nổi. Cảm giác khi người con gái mình yêu nói mang thai, giống như thế giới trong lồng ngực sắp nổ tung vì hạnh phúc vậy, được làm chồng, làm cha cùng một lúc, không phải một điều rất tuyệt vời mà chỉ trong mơ anh mới gặp được sao?
Nghĩ rồi cười tự giễu bạn thân, anh lắc lắc đầu lấy lại tinh thần rồi gõ nhẹ đầu Triệu Đình Đình một cái. “Đồ ngốc nhà em, anh còn chưa làm gì thì có thể mang thai sao?”
Triệu Đình Đình cười rạng rỡ, cô dang hai tay ôm Lưu Luân, mắt hơi nhắm lại muốn xóa tan muộn phiền, cơn đau cũng dần biết mất nhưng người vẫn còn nóng và sốt ruột. Chỉ khi ôm Lưu Luân cô mới cảm thấy bản thân may ra vẫn còn một chỗ dựa và cảm thấy an toàn hơn. “Biết đâu...một cái ôm như này cũng là đủ.” Cô thì thầm, vốn muốn một mình bản thân nghe, xong không tránh được trường hợp Lưu Luân nghe thấy.
Lẽ ra anh sẽ buồn, buồn lắm vì người anh yêu nói vậy trước mặt anh mà không quan tâm đến cảm xúc của anh sẽ như thế nào. Lưu Luân đưa hai tay ôm lấy tấm lưng nhỏ thanh mảnh của Triệu Đình Đình, miệng bật cười thoải mái.
Thấy Lưu Luân cười lâu như vậy không dứt, Triệu Đình Đình tỉnh mộng khẽ đẩy anh ra trách móc. “Anh cười? Là cười cái gì mà lâu thế, anh đang nghĩ xấu em đúng không?”
Anh lắc đầu. “Không dám. Ngủ đi cô nương, em xem đã là mấy giờ rồi mà còn thức.” Anh nhìn lên đồng hồ treo tường.
Triệu Đình Đình cô không nhìn cũng biết đã khuya, cô chẹp miệng rồi sờ túi chườm nước nóng. Nhìn túi chườm bất giác cô mỉm cười sầu tư. Trước kia cô chưa từng có ai quan tâm mình như này, kể cả mẹ của cô. Nhưng Lưu Luân thì khác, mỗi lần đến ngày ‘bà dì’ ghé thăm, anh luôn chuẩn bị sẵn thuốc thang, túi chườm nước nóng, tủ lạnh cũng nhiều đồ ăn vặt hơn bình thường, mặc sức để cô sai bảo không một lời kêu than. Lưu Luân vẫn là tốt nhất, anh không khó chịu với cô, cũng không làm cô phải thất vọng bao giờ. Còn người đàn ông đó...nhờ mua một viên thuốc cũng khiến hắn phẫn nộ.
Cùng là đàn ông với nhau, mà khác quá. Lưu Luân xứng đáng làm người đàn ông lý tưởng hơn, anh cũng có nhà, có tiền, có xe, có nhiều mối quan hệ, và...có cô. Có băng đảng, có địa vị, chức cao vọng trọng để làm cái gì, cuối cùng cô cũng chẳng thể ở bên cạnh, hắn cũng mãi mãi không có được cô một cách dễ dàng. Tình yêu là vậy, không phải cứ thích là có thể yêu, nhưng cũng có trường hợp, không thích dần cũng thành yêu.
“Anh ngủ ở đây đi, đừng ra phòng khách nữa, giờ này đã là bao nhiêu độ rồi. Trời chuyển đông rồi Lưu Luân à.” Triệu Đình Đình nhìn ra bên ngoài cười sổ, bầu trời đen nghịt tạo cho cô cảm giác mình đang dần bị nuốt chửng. Giờ này mà ra bên ngoài chắc hóa đá mất.
Lưu Luân hơi khép mi mắt lại, đôi mày đen của anh giãn ra. Anh trả lời một cách tự nhiên. “Như vậy không được, chúng ta…” Ít nhất anh vẫn giữ cho mình được sự tôn nghiêm cuối cùng, anh vẫn nhận ra được… Triệu Đình Đình không thích anh, anh ở đây chỉ làm cô thêm khó xử, anh biết là cô đang thương hại anh đây mà. Và anh không thích điều đó.
Triệu Đình Đình không lắng nghe lời Lưu Luân, cô trực tiếp lấy con gấu bông lớn bên cạnh mình đặt vào giữa giường, sau đó cô vỗ vỗ bên phần còn thừa lại của chiếc giường và nói. “Giường còn rộng, một mình em cũng không nắm hết. Trời sang đông, khí tiết lạnh thế này. Em nghĩ anh nên ngủ ở đây và ngưng giải thích!”
“Anh…” Triệu Đình Đình không hiểu hay là cố tình không hiểu? Khi ở cùng nhau rất khó khăn cho Lưu Luân, huống chi ngủ chung một giường, dù có đặt vật cách ly nhưng anh vẫn cảm thấy bức bối và khó chịu. Nhưng đúng là trời đã sang đông, nằm ngoài phòng khách không đủ ấm như trong phòng giường ấm nệm êm.
Triệu Đình Đình nằm phịch xuống giường, cô đưa một tay vắt lên trán rồi nhìn Lưu Luân. “Em nhớ trong tủ còn một cái chăn, đêm em ngủ sợ quấn hết chăn thì anh sẽ lạnh. Anh lấy chăn khác đắp phòng nửa đêm lại chết cóng đấy nhé.”
Nói xong cô quay mặt sang bên kia giường, không nói gì thêm với Lưu Luân. Thật không phải cô sợ mình tranh giành tấm chăn lớn mình đang đắp này. Mà là bản thân cô đã rất nhân nhượng, cố thuyết phục Lưu Luân nằm trên giường để ngủ. Dù sao đây cũng là nhà của anh, nhưng không có nghĩa vì vậy mà hai người có thể đắp chung chăn được. Nó khiến cô không thoải mái, để Lưu Luân ở lại đã là...vượt mức hạn cho phép trong suy nghĩ của cô rồi. Chỉ cần khi ngủ để mắt đến anh một chút là được, phòng trừ có chuyện không hay xảy ra.
Đèn phòng tắt, mỗi người nhìn về một hướng xoay lưng vào nhau, không ai nói chuyện với ai, một mình với hàng vạn suy nghĩ trái chiều.
Cô đưa tay sờ xuống bụng mình, trái tim lại đập rộn. Thật kỳ lạ, hôm nay cô bị làm sao vậy nhỉ, có cảm giác một thứ gì đó đã rời ra khỏi bụng mình nhưng không rõ là thứ gì, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, có chút không nỡ, giống như một đoạn ruột trong bụng đã bị lấy đi.
Chết tiệt! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Thật không thể tin nổi, khác gì cô bị biến thái không chứ, lẽ nào lại đổ tội cho Lưu Luân gánh vác, cô đâu có thai, thậm chí cô và Lưu Luân còn chưa bước qua ranh giới bạn bè.
Nghĩ rồi bản thân buồn ngủ, mai cô còn rất nhiều lịch diễn, không thể không ngủ nếu không muốn ngày mai mệt rã rời.
Nghe thấy hơi thở dần đều trở lại của Triệu Đình Đình, Lưu Luân lật người, anh nhìn sang cô, nơi anh không thể với tay sang dù khoảng cách rất gần. “Ngủ ngon.” Anh khẽ mỉm cười.
- ------------
"A, mẹ ơi, mẹ ơi!”
Cung điện Sở gia từ ngày có tiểu Hàn, hôm nào Sở Hân cũng được con dâu gọi trên dưới hai mươi lần một cách phiền phức.
Bà đi vào căn phòng của Sở Minh Thành, tay cầm theo bát cháo dinh dưỡng, chính là bữa trưa của Sở Tố. Cô ta ngồi trên giường, tay bế đứa trẻ, đầu tóc bù rù cùng gương mặt hốc hác. Chăm một đứa trẻ dường như không dễ dàng như cô ta nghĩ, dù cô ta đã là mẹ.
“Có chuyện gì? Ta vừa đi lấy cháo cho con, nghỉ đi, ăn một chút cho sữa về. Rất tốt cho mẹ bầu đấy.” Bà hạ khay cháo xuống để trên bàn gần đầu giường, nhìn thấy tiểu Hàn lập tức dang tay đón nhận. “Ôi cục cưng của bà, có nhớ bà không?”
Tiểu Hàn dường như đã ngoan hơn, chịu bú sữa từ Sở Tố, cũng để cho cô ta bế. Nhưng chỉ cần Sở Tố nhăn mặt bất mãn một cái nó cũng có thể hiểu mà khóc lớn. Chưa từng gặp đứa trẻ nào ranh ma như thế này, nó mới biết mở mắt thôi cơ mà?
Nhắc mới nhớ. Nhìn Sở Hân bế tiểu Hàn, Sở Tố tay cầm bát cháo ăn ngon lành, xong cũng không quên nhận dạng. Thế quái nào Tiểu Hàn là con của cô ta, nhưng khuôn mặt này không có nét gì giống cô ta vậy? Hoàn toàn giống Sở Minh Thành như đúng, nhất là chiếc mũi cao cùng các bộ phận cân xứng trên khuôn mặt, vừa nhìn đã thấy hài hòa và tinh tế, vẻ bề ngoài không quá lạnh lùng như Sở Minh Thành, có lẽ may ra còn giống mẹ nó một tí, vì cô ta không hề lạnh lùng.
“Mẹ, con không biết thay tã cho tiểu Hàn…” Ăn cháo xong, Sở Tố ngồi khoanh chân nhìn tiểu Hàn đang trong tay bà nội ngủ say giấc.
Sở Hân nheo nheo mắt lại. “Đã là mẹ rồi, học chăm sóc con mình đi. Ta là bà nội nó chứ không phải mẹ của nó, việc của ta còn nhiều hơn con gấp mấy lần. Chỉ việc ngồi ở nhà chăm con mà làm cũng không xong. Tố Tố, đừng cho ta thấy bộ mặt vô dụng của con thêm một lần nào nữa.”
“Có chuyện gì?” Sở Minh Thành bước vào phòng, thân hình cao lớn cùng gương mặt kiêu ngạo, toàn thân mặc đồ đen, chỉ duy nhất áo sơ mi bên trong màu trắng. Anh nới lỏng cà vạt đi vào phòng.
“Anh về rồi, mừng anh đã về.” Sở Tố cười trí trá.
Sở Minh Thành không trả lời, anh tiếp tục cởi áo khoác ngoài. “Em ăn gì rồi?” Anh liếc xéo mắt nhìn Sở Tố.
Đam Mỹ H Văn
Cô ta giật thót mình ngồi ngay ngắn. “Em vừa ăn cháo mẹ đem vào.”
“Cháo? Ăn cháo có thể nhiều sữa sao?” Sở Minh Thành nhíu đôi mày kiếm, cặp mắt ưng vệ chiếu xuống Sở Hân.
Bà lắc lắc đầu, từ khi Sở Minh Thành có con, có vẻ nó quá quan trọng đến tình hình phát triển của tiểu hàn rồi. Cũng may tiểu Hàn sinh non, nhưng giờ lại phát triển rất ổn định và khỏe mạnh, giống bố như vậy là tốt.
Anh ngồi xuống giường, nhìn tiểu Hàn đang nhắm mắt nằm trong tay bà nội, anh chiếu sự lạnh lẽo lên Sở Tố. “Tôi nhắc cho em biết, bằng mọi cách không được làm tiểu Hàn chết đói. Tiểu Hàn có mệnh hệ gì, em là người biết rõ nhất.”
Nhìn lại sự hy sinh của Sở Tố, Sở Minh Thành lại không nỡ lòng nào đối xử tệ với cô ta nữa, cô ta thậm chí đã sinh con giúp anh, mặc dù là con anh với người khác. Anh không nghĩ khi đau đẻ lại đáng thương như vậy, Sở Tố thật ra rất đáng để anh bỏ tiền ra nuôi một đời, coi cô ta như búp bê của tiểu Hàn, ngày nào cũng gặp đi. Nhưng hiện tại Sở Minh Thành này đã là bố của một đứa trẻ, anh có trách nhiệm với tiểu Hàn, hơn ai hết, anh cũng phải tỏ lòng biết ơn với người đã sinh ra nó.
Bình luận facebook