Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31: Trái tim lỗi nhịp
“Không trả lại được sao? Dù chỉ trả một ít?” Triệu Đình Đình nhăn mặt khóc thầm trong lòng, với đống đồ sộ này nếu bán đi cô có thể xây được vài căn biệt thự, cả đời không lo chết đói rồi. Nhưng một người bình thường như cô mang những thứ này trên người có bị coi là vịt xấu xí đòi hóa thiên nga không? Cô thậm chí chưa từng nghĩ trong đời được nhìn chúng trước mắt nữa kìa. Những thứ này cô dùng cả vạn kiếp như bây giờ cũng không thể mua nổi, sao có thể kiếm ra để trả lại cho Sở Minh Thành chứ.
“Vâng!”
“Cô nên làm gì đó với chúng hoặc quăng nó vào thùng rác nếu cô muốn.” Sở Minh Thành thản nhiên nói, với số đồ này không là gì đối với anh, huống chi chính anh là người đứng đầu khu thương mại, tất cả số đồ này không khác nào là của anh cả, chỉ là thích thì bán cho những người đàn bà thích ‘đổi đời’ mà thôi.
Quăng chúng vào thùng rác sao? Sở Minh Thành nói một cách thờ ơ không hề quan tâm. Nếu hắn ta giàu thì phải biết là ngoài kia có hàng triệu hàng tỷ con người vẫn nghèo nàn chứ? Hắn nói cô quăng vào thùng rác tùy ý như thể chúng không có giá trị vậy, mặc dù nó có thể giúp hắn sung tung cả đời nếu phá sản! Hay là hắn muốn quyên góp của cải cho ăn mày bằng cách giấu tên, ném vào thùng rác?
“Tôi sẽ lấy. Sau này tôi...có tiền thì trả lại anh.” Nói đến đây cô mất luôn dũng cảm nhìn vào mặt hắn, cô cúi mặt tránh đi ánh mắt như dao lam kia, cô đoán chắc rằng hiện giờ hắn đang hài lòng lắm!
“Ha ha.” Sở Minh Thành bật cười, anh cười một cách thoải mái.
Hắn cười sao? Triệu Đình Đình ngẩng lên nhìn Sở Minh Thành, cô thấy hàm răng trắng đều của Sở Minh Thành đã được hé ra. Lần...là lần đầu cô nhìn thấy Sở Minh Thành cười vui vẻ như vậy, trái tim cô đập nhanh như chạy marathon vậy, nó bị sao rồi...nó đập nhanh khi nhìn thấy tên khốn đó cười, cô nhìn Sở Minh Thành không chớp mắt, tựa như đã bị hớp hồn trong vài giây ngắn ngủi. Sở Minh Thành...thật sự rất đẹp trai! Gương mặt đó, chiếc sống mũi, đôi môi mỏng, cặp mắt ưng vệ sắc bén, đôi mày đen như kiếm, xương xàm quyến rũ từng mini. Quả là cực phẩm!
Sở Minh Thành khép miệng lại, gương mặt lật ngược như bánh tráng, anh nhéo nhéo mi tâm nhìn cô khó hiểu. Người phụ nữ này sao lại đơ ra rồi?
Triệu Đình Đình cứ mê mẩn đến khi Sở Minh Thành lại nhìn cô bằng ánh mắt bắc cực, cô giật mình chạy đi thật nhanh xuống hướng hầm để xe. Sở Minh Thành hơi nghiêng đầu, anh liếc xéo đôi mắt lạnh lẽo vào cơ thể mấy người nhân viên. “Đồ này hãy giao đến Sở gia.”
“Vâng ạ.”
Sở Minh Thành vừa đi theo chân Triệu Đình Đình, đám người nhân viên bọn họ liền ngờ nghệch xúm xụm lại với nhau.
“Này, có phải mắt tôi có vấn đề không? Mấy cậu có nhìn thấy gì không?”
“Hả? Tôi tưởng tôi đang ngái ngủ nên hoa mắt chứ!”
“Vậy là mấy cậu cũng thấy giống tôi à?”
“Đương nhiên! Tôi đã thấy boss cười! Là cười đó! Tôi chưa từng thấy boss cười, trên internet cũng không có tấm hình nào mà bos cười vui vẻ như vậy cả. Boss cười với vị tiểu thư xinh đẹp trẻ trung đó sao?”
“Cô ấy là ai chứ? Nhìn trẻ tuổi so với boss nhưng cũng không hẳn là không xứng đâu, thật sự hợp đôi!”
Bọn họ tán loạn bàn chuyện tương lai giữa hai người kia rồi thầm cười ranh mãnh, chính là vì họ chỉ nghĩ tới mối quan hệ giữa Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành là khuôn mặt liền mờ ám, boss của họ từ trước đến nay đến một mỹ nhân còn không thèm liếc, nay lại dẫn một cô gái trẻ trung này đi shopping, quả nhiên có vấn đề.
Triệu Đình Đình lang thang dưới hầm để xe, tay vẫn ôm lấy ngực mình không buông, tim cô vẫn đập nhanh như ban đầu, có phải vì chạy quá nhanh khiến cô rối loạn mạch đập không? Cô không thể nào động lòng với tên già khằn đó được.
Nghĩ đến đây cô lại đưa tay lên đập mấy cái vào lòng ngực như muốn nó hoạt động bình thường trở lại nhưng nó cứ thế mà đập nhanh hơn, mặt cô nóng bừng như bị thiêu đốt. Rốt cuộc là cô bị sao vậy chứ, lạ quá.
“Đây là chỗ nào rồi?” Cô chợt nhận ra mình đang ở một nơi để xe rộng lớn, xung quanh đều là xe ô tô và không có lấy một bóng người. Cô thậm chí còn không nhớ vị trí để xe của Sở Minh Thành ở chỗ nào, cũng không biết lối vào lối ra của hầm ở đâu, có cảm giác...cô lạc đường rồi!
Triệu Đình Đình cứ đi lòng vòng quanh co xung quanh cái hầm, vừa đi vừa nhớ lại nụ cười của Sở Minh Thành lúc đó, hai mắt không chớp, mặt vẫn như người vô hồn không cảm xúc, có điều hai má ửng hồng khiến cô nhìn thật khả ái!
Bíp bíp bíp…
Suy nghĩ của cô liền bị chặn ngang bởi tiếng còi xe dày đặc phát ra từ phía sau, cô bần thần quay lại, một chiếc xe lạ đang lao đến chỗ cô không phanh, đèn xe rọi thẳng vào mặt khiến cô không nhìn thấy thêm thứ gì, đôi mắt đen láy mở to hết cỡ, cả người rùng lên một cái, đôi chân cô như bị ai giữ lại đến nỗi không thể cử động hay là tránh đi. Cô có thể nghe thấy tiếng hét của người lái trong xe phát ra khẩn cầu.
“Tránh ra, xe tôi mất thắng rồi, mau tránh ra cô kia!”
Ù ù, tai cô chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng, gương mặt tái lại không còn mạch máu. Cô sẽ chết sao? Cô thật sự sẽ chết ư? Chiếc xe chỉ còn cách cô vài thước, sao cô còn không mau chạy đi, chạy đi chứ, tránh đường đi!
Không được rồi...chân cô không nhấc lên nổi, sợ quá...cô rất sợ, sợ nó sẽ lao vào cô.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên dưới hầm để xe, chiếc xe lao rầm vào thứ gì đó, đầu xe bốc khói nghi ngút cùng mùi bốc cháy khét lẹt lan tỏa khắp ngóc ngách hầm để xe.
Triệu Đình Đình bần thần mở mắt ra, cô vừa cảm nhận một cơn gió đã lao tới thật nhanh cướp cô khỏi thần chết, lồng ngực trái cô bây giờ cứ thình thịch không ngừng, cô đang nằm gọn trong một vòng tay vững chắc.
Khi nhìn lên, cô phát hiện ra mình đang được Sở Minh Thành bao bọc lấy cả cơ thể, hai đôi mắt bất chợt va chạm nhau, cô nhìn thấy hắn...cô nhìn thấy nét mặt tuấn tú của hắn...hắn đang lạnh lùng nhìn cô nhưng vòng tay của hắn lại không lạnh như thế, nó thật sự ấm áp vô cùng.
Sở Minh Thành đã cứu cô sao? Chiếc xe ban nãy đã đâm phải một chiếc xe khác, tiếng xe vẫn còn vang rộ, đủ để Triệu Đình Đình nhận ra được vừa rồi không phải là một giấc mơ, cô vừa suýt bị chiếc xe đó cán qua người đấy ư? Và người cứu cô không ai khác là người cô căm hận nhất, Sở Minh Thành...
“Không trả lại được sao? Dù chỉ trả một ít?” Triệu Đình Đình nhăn mặt khóc thầm trong lòng, với đống đồ sộ này nếu bán đi cô có thể xây được vài căn biệt thự, cả đời không lo chết đói rồi. Nhưng một người bình thường như cô mang những thứ này trên người có bị coi là vịt xấu xí đòi hóa thiên nga không? Cô thậm chí chưa từng nghĩ trong đời được nhìn chúng trước mắt nữa kìa. Những thứ này cô dùng cả vạn kiếp như bây giờ cũng không thể mua nổi, sao có thể kiếm ra để trả lại cho Sở Minh Thành chứ.
“Vâng!”
“Cô nên làm gì đó với chúng hoặc quăng nó vào thùng rác nếu cô muốn.” Sở Minh Thành thản nhiên nói, với số đồ này không là gì đối với anh, huống chi chính anh là người đứng đầu khu thương mại, tất cả số đồ này không khác nào là của anh cả, chỉ là thích thì bán cho những người đàn bà thích ‘đổi đời’ mà thôi.
Quăng chúng vào thùng rác sao? Sở Minh Thành nói một cách thờ ơ không hề quan tâm. Nếu hắn ta giàu thì phải biết là ngoài kia có hàng triệu hàng tỷ con người vẫn nghèo nàn chứ? Hắn nói cô quăng vào thùng rác tùy ý như thể chúng không có giá trị vậy, mặc dù nó có thể giúp hắn sung tung cả đời nếu phá sản! Hay là hắn muốn quyên góp của cải cho ăn mày bằng cách giấu tên, ném vào thùng rác?
“Tôi sẽ lấy. Sau này tôi...có tiền thì trả lại anh.” Nói đến đây cô mất luôn dũng cảm nhìn vào mặt hắn, cô cúi mặt tránh đi ánh mắt như dao lam kia, cô đoán chắc rằng hiện giờ hắn đang hài lòng lắm!
“Ha ha.” Sở Minh Thành bật cười, anh cười một cách thoải mái.
Hắn cười sao? Triệu Đình Đình ngẩng lên nhìn Sở Minh Thành, cô thấy hàm răng trắng đều của Sở Minh Thành đã được hé ra. Lần...là lần đầu cô nhìn thấy Sở Minh Thành cười vui vẻ như vậy, trái tim cô đập nhanh như chạy marathon vậy, nó bị sao rồi...nó đập nhanh khi nhìn thấy tên khốn đó cười, cô nhìn Sở Minh Thành không chớp mắt, tựa như đã bị hớp hồn trong vài giây ngắn ngủi. Sở Minh Thành...thật sự rất đẹp trai! Gương mặt đó, chiếc sống mũi, đôi môi mỏng, cặp mắt ưng vệ sắc bén, đôi mày đen như kiếm, xương xàm quyến rũ từng mini. Quả là cực phẩm!
Sở Minh Thành khép miệng lại, gương mặt lật ngược như bánh tráng, anh nhéo nhéo mi tâm nhìn cô khó hiểu. Người phụ nữ này sao lại đơ ra rồi?
Triệu Đình Đình cứ mê mẩn đến khi Sở Minh Thành lại nhìn cô bằng ánh mắt bắc cực, cô giật mình chạy đi thật nhanh xuống hướng hầm để xe. Sở Minh Thành hơi nghiêng đầu, anh liếc xéo đôi mắt lạnh lẽo vào cơ thể mấy người nhân viên. “Đồ này hãy giao đến Sở gia.”
“Vâng ạ.”
Sở Minh Thành vừa đi theo chân Triệu Đình Đình, đám người nhân viên bọn họ liền ngờ nghệch xúm xụm lại với nhau.
“Này, có phải mắt tôi có vấn đề không? Mấy cậu có nhìn thấy gì không?”
“Hả? Tôi tưởng tôi đang ngái ngủ nên hoa mắt chứ!”
“Vậy là mấy cậu cũng thấy giống tôi à?”
“Đương nhiên! Tôi đã thấy boss cười! Là cười đó! Tôi chưa từng thấy boss cười, trên internet cũng không có tấm hình nào mà bos cười vui vẻ như vậy cả. Boss cười với vị tiểu thư xinh đẹp trẻ trung đó sao?”
“Cô ấy là ai chứ? Nhìn trẻ tuổi so với boss nhưng cũng không hẳn là không xứng đâu, thật sự hợp đôi!”
Bọn họ tán loạn bàn chuyện tương lai giữa hai người kia rồi thầm cười ranh mãnh, chính là vì họ chỉ nghĩ tới mối quan hệ giữa Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành là khuôn mặt liền mờ ám, boss của họ từ trước đến nay đến một mỹ nhân còn không thèm liếc, nay lại dẫn một cô gái trẻ trung này đi shopping, quả nhiên có vấn đề.
Triệu Đình Đình lang thang dưới hầm để xe, tay vẫn ôm lấy ngực mình không buông, tim cô vẫn đập nhanh như ban đầu, có phải vì chạy quá nhanh khiến cô rối loạn mạch đập không? Cô không thể nào động lòng với tên già khằn đó được.
Nghĩ đến đây cô lại đưa tay lên đập mấy cái vào lòng ngực như muốn nó hoạt động bình thường trở lại nhưng nó cứ thế mà đập nhanh hơn, mặt cô nóng bừng như bị thiêu đốt. Rốt cuộc là cô bị sao vậy chứ, lạ quá.
“Đây là chỗ nào rồi?” Cô chợt nhận ra mình đang ở một nơi để xe rộng lớn, xung quanh đều là xe ô tô và không có lấy một bóng người. Cô thậm chí còn không nhớ vị trí để xe của Sở Minh Thành ở chỗ nào, cũng không biết lối vào lối ra của hầm ở đâu, có cảm giác...cô lạc đường rồi!
Triệu Đình Đình cứ đi lòng vòng quanh co xung quanh cái hầm, vừa đi vừa nhớ lại nụ cười của Sở Minh Thành lúc đó, hai mắt không chớp, mặt vẫn như người vô hồn không cảm xúc, có điều hai má ửng hồng khiến cô nhìn thật khả ái!
Bíp bíp bíp…
Suy nghĩ của cô liền bị chặn ngang bởi tiếng còi xe dày đặc phát ra từ phía sau, cô bần thần quay lại, một chiếc xe lạ đang lao đến chỗ cô không phanh, đèn xe rọi thẳng vào mặt khiến cô không nhìn thấy thêm thứ gì, đôi mắt đen láy mở to hết cỡ, cả người rùng lên một cái, đôi chân cô như bị ai giữ lại đến nỗi không thể cử động hay là tránh đi. Cô có thể nghe thấy tiếng hét của người lái trong xe phát ra khẩn cầu.
“Tránh ra, xe tôi mất thắng rồi, mau tránh ra cô kia!”
Ù ù, tai cô chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng, gương mặt tái lại không còn mạch máu. Cô sẽ chết sao? Cô thật sự sẽ chết ư? Chiếc xe chỉ còn cách cô vài thước, sao cô còn không mau chạy đi, chạy đi chứ, tránh đường đi!
Không được rồi...chân cô không nhấc lên nổi, sợ quá...cô rất sợ, sợ nó sẽ lao vào cô.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên dưới hầm để xe, chiếc xe lao rầm vào thứ gì đó, đầu xe bốc khói nghi ngút cùng mùi bốc cháy khét lẹt lan tỏa khắp ngóc ngách hầm để xe.
Triệu Đình Đình bần thần mở mắt ra, cô vừa cảm nhận một cơn gió đã lao tới thật nhanh cướp cô khỏi thần chết, lồng ngực trái cô bây giờ cứ thình thịch không ngừng, cô đang nằm gọn trong một vòng tay vững chắc.
Khi nhìn lên, cô phát hiện ra mình đang được Sở Minh Thành bao bọc lấy cả cơ thể, hai đôi mắt bất chợt va chạm nhau, cô nhìn thấy hắn...cô nhìn thấy nét mặt tuấn tú của hắn...hắn đang lạnh lùng nhìn cô nhưng vòng tay của hắn lại không lạnh như thế, nó thật sự ấm áp vô cùng.
Sở Minh Thành đã cứu cô sao? Chiếc xe ban nãy đã đâm phải một chiếc xe khác, tiếng xe vẫn còn vang rộ, đủ để Triệu Đình Đình nhận ra được vừa rồi không phải là một giấc mơ, cô vừa suýt bị chiếc xe đó cán qua người đấy ư? Và người cứu cô không ai khác là người cô căm hận nhất, Sở Minh Thành...
Bình luận facebook