-
Chương 23: Bla bla bla
Anh nhướn mày, dường như đang cẩn thận suy xét vấn đề này, sau đó nhìn Nhan Cửu với vẻ nghiêm túc rồi hỏi:
“Ngoài tiếng phổ thông ra, cô còn biết tiếng khác không?”
Tiếng khác…?
Tiếng khác gì chứ?
Tiếng… địa phương chăng?
Buổi sáng một ngày sau đó, nhìn tần suất và mật độ cửa phòng cấp cứu khép rồi lại mở, nhân viên vội vã ra ra vào vào, còn có đủ loại màu da, Nhan Cửu đứng đờ ra đó đến mấy phút.
Trời ạ, chẳng trách mà Triệu Tế Thành hỏi cô về ngoại ngữ.
Ở phòng cấp cứu này, ngoài những ngôn ngữ thông dụng như tiếng Trung, tiếng Anh… lại còn có cả tiếng Quảng Đông và Chiết Giang… trộn lẫn với thứ tiếng Trung không chuẩn của bạn bè trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, khiến Nhan Cửu nghe mà chóng mặt.
A a! Cô được điều đến giúp, đi theo y tá tưởng giúp chẩn đoán trước, sau đó chỉ định bác sĩ theo thứ tự ưu tiên, cô có thể hỏi bằng tiếng phố thông dễ nghe nhất: “Bạn thấy không khỏe ở đâu?”, nhưng lại không thể có được câu trả lời bằng tiếng phổ thông có thể nghe hiểu được, điều này khiến cô vô cùng suy sụp.
Từ sau khi cuộc đua marathon buổi sáng bắt đầu bất chấp tình trạng sương mù dày đặc, các vận động viên mặc áo thi đấu thể thao có dán số được liên tục đưa vào đây. Giống như cá đánh bắt ngoài biển nhân lúc còn tươi được tranh thủ đưa vào nhà hàng cao cấp, toàn thể nhân viên phòng cấp cứu và các bác sĩ được điều đến giúp gần như chân không chạm đất.
“Alo? Phòng cấp cứu,” y tá khó khăn lắm mới uống được ngụm nước thì điện thoại chỗ quầy khám bệnh phòng cấp cứu lại reo vang, cô ta nghe máy rồi cao giọng bảo:
“Lại thêm một người.”
Đoàn Thanh vừa đưa những người hạ đường huyết đi truyền đường huyết, ống nghe treo trên cổ vì chạy tới chạy lui mà lệch hẳn đi, xem có vẻ rất “rock”, anh ta cùng Nhan Cửu đứng ở cửa chờ bệnh nhân từ xe cấp cứu xuống.
“Chuyện gì?”
“Huyết áp cao, suýt thì sốc vì thiếu oxy.”
Nhân viên cấp cứu báo, nhưng tỏ vẻ mặt hận thép không thành gang, thêm một câu:
“Đã khuyên bảo ông cụ rồi, không chịu, tỉnh lại còn đòi chạy! Cứ bảo phải kiên trì đến đích!”
“Ha! Chấn thương nhẹ vẫn không chịu lui, mà không phải chứ, cuộc đua marathon vẫn chưa kết thúc nhỉ?!”
Đoàn Thanh cũng cạn lời, vội vã xem qua tình hình, gia đình bệnh nhân theo sau, vì ông lão cũng gần tỉnh rồi nên cũng không cấp bách cho lắm.
Tuy nói là ông cụ nhưng nhìn cơ thể cường tráng khỏe mạnh kia, có lẽ những thanh niên da chảy xệ vì thường xuyên ngồi văn phòng nhiều cũng không sánh bằng, ông ta khoát tay, kêu lên như vẫn có chút bất bình:
“Đỡ tôi dậy! Tôi chạy được! Năm nay chạy nhanh! Mà cứ bắt tôi lên xe đến bệnh viện! Đến bệnh viện làm quái gì! Thằng bé chạy cùng tôi còn đang chờ ở đích kìa!”
Nhan Cửu bị thái độ lạc quan của ông cụ làm cho bật cười:
“Ha ha ha, thằng bé chạy cùng, ông cũng hiện đại quá ạ!”
Thấy cô bé xinh đẹp khen mình, ông cụ nhướn mày vẻ đắc ý, nói:
“Phải không cô bé, ông đây tâm hồn còn trẻ lắm, bình thường cũng hay lên weibo, ông có 250 người hâm mộ đấy! Không phải zombie hâm mộ đâu!”
Đoàn Thanh nhìn nhịp tim của ông cụ, vì nói nãy giờ mà kích động lên, vội vàng kịp thời ấn giữ ông cụ lại, bắt đầu làm kiểm tra, dù sao một số bệnh nhân tuy cảm thấy hoặc trông có vẻ không vấn đề gì, nhưng vẫn phải loại trừ các nhân tố nguy hiểm thì mới có thể cho họ ra viện được.
Nhìn bên Triệu Tế Thành, ban nãy bệnh nhân marathon bị rung thất mới được đưa tới có vẻ không ổn lắm, bệnh nhân hai mắt nhắm nghiền, môi vừa tím vừa khô, toàn thân đẫm mồ hôi, bắp chân hình như đang co giật, thần trí cũng không tỉnh táo, con số nhịp tim trên máy đo thoáng chốc bay lên 160, rồi hạ xuống 130, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
“Tim phổi quá tải rồi, xem anh ta có ổn định lại được không.”
Triệu Tế Thành dù ngoài mặt trông bình tĩnh nhưng trong lòng biết rõ bệnh nhân này không thể xem nhẹ được: “Đường huyết bao nhiêu?”
“8.0”
“Bác sĩ Triệu!”
“Sư phụ!”
Bỗng có người đứng ở cửa gọi, Triệu Tế Thanh liếc nhìn sang, nói với y tá: “Đường huyết vẫn ổn, cô trông chừng bệnh nhân, có tình huống gì hoặc tỉnh lại thì gọi tôi, tôi đến đằng kia đã.”
……
Đoàn Thanh và Nhan Cửu đã bất lực với người khách nước ngoài không biết là đang nói ngôn ngữ gì, đang hoa tay múa chân loạn cả lên.
Hai người họ giống như bạn cùng bạn giờ lên lớp ngủ gục bị giáo viên gọi đứng lên vậy, vẻ mặt “Cậu có biết đang giảng tới đâu không?” “Không biết à?” “Cậu có biết không?” “Tớ cũng không biết” rất chi là khó xử, Đoàn Thanh thấy Triệu Tế Thành đi tới thì như nhìn thấy quyển đáp án bài tập vậy, trong mắt ánh lên tia vui mừng, nói:
“Sư phụ, nhanh, anh nghe xem tiếng anh ta nói là gì vậy?”
Triệu Tế Thành thoáng nhìn anh ta rồi tới cạnh bệnh nhân, Đoàn Thanh kéo Nhan Cửu lùi ra sau mấy bước, nhìn người nước ngoài kia lại bắt đầu múa may với sư phụ thì tỏ vẻ vui mừng:
“Tôi kể cô nghe nhé, sư phụ mà ra tay thì gạo xay ra thóc rồi, năm ngoái không biết là cái đất thành phố B này và người nước ngoài không hợp nhau hay sao ấy, người bị thương đưa tới hầu như toàn là người nước ngoài, Anh Pháp Đức Mỹ Nhật Hàn, cảnh tượng đó chẳng khác gì Đại hội liên hợp quốc đâu, bla bla bla! Ban đầu không ai biết đối phương nói gì, ngoài English ra còn lại toàn giao lưu bằng ngôn ngữ cơ thể, sau đó sư phụ cũng được xếp từ khoa Ngoại sang đó giúp đỡ, phiên dịch trị bệnh cân được hết, có người nước ngoài thường ở thành phố B sau này đến chỗ chúng tôi khám bệnh đều chỉ đích danh anh ấy, ôi trời ba chữ “Triệu Tế Thành” mà anh ta đọc ra, kẻ không hiểu còn tưởng là ‘tìm người thừa kế’ cơ, ha ha ha ha!”
Nhan Cửu biết Đoàn Thanh là fan số 1 của Triệu Tế Thành, hễ khoác lác cứ gọi là thao thao bất tuyệt không có điểm dừng, nhưng lời hình dung của anh ta nghe vừa tự hào lại vừa buồn cười, khiến cô cảm thán Triệu Tế Thành không chỉ là thiên tài về ngôn ngữ, mà cùng lúc đó cũng vì đoạn mô tả của Đoàn Thanh mà không nhịn được cười.
Đoàn Thanh thấy sư phụ đã bắt đầu sắp xếp kiểm tra cho người kia thì hất cằm, đợi anh đến mới hỏi thử xem rốt cuộc đó là ngôn ngữ quái quỷ nào, để tiện sau này trước mặt người nước ngoài còn khoác lác nữa.
Thế là nhân lúc Triệu Tế Thành ký tên mới nhích lại gần, hỏi:
“Sư phụ sư phụ, anh ta nói tiếng gì thế?”
Tai Nhan Cửu đã dỏng cả lên, dang vẻ tôi cũng muốn biết nữa, hai người một trái một phải ép Triệu Tế Thành ở giữa.
Chỉ thấy ngòi bút của anh viết nhanh như nước chảy, viết phiếu khám, tên thuốc, trong đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang có vẻ điềm tĩnh, nói bằng ngôn ngữ mạng thì con người anh dường như là người trầm tĩnh nhất trong khung cảnh bận rộn này. Anh kéo khẩu trang xuống, rìa khẩu trang sượt qua đường sống mũi rất đẹp và đôi môi tự thân đã đỏ sẵn, dừng ở phía trên yết hầu, cùng lúc đó anh lên tiếng:
“Tôi không biết.”
“Chát chát!”, cô như nghe thấy tiếng Đoàn Thanh bị tát vào mặt, giây trước còn khoác lác, giây sau đã tự nhảy xuống hố rồi.
Đương nhiên Nhan Cửu biết năng lực của Triệu Tế Thành, hơn nữa kiểu người như anh dường như bẩm sinh đã có khí thế và nghị lực muốn làm hoặc muốn học gì đó thì ắt sẽ thành công, nhưng cô thấy anh không hề có vẻ xa vời như Đoàn Thanh nhấn mạnh “cái gì cũng biết, không gì là không thể”, ngược lại còn cảm thấy câu “tôi không biết” kia càng khiến con người anh trở nên thú vị hơn.
“À, thế người đó phải chữa trị ra sao?”
Đoàn Thanh vẫn cảm thấy mình quá mất mặt trước Nhan Cửu, anh ta bất lực nhưng vẫn muốn biết đáp án.
Triệu Tế Thành lật một tờ giấy khác, trên đó vẽ một người bán diêm, phần bụng và chân đều bị vẽ vòng tròn.
“Anh ta vẽ tôi đoán, nghe tiếng tim thử, kiểm tra thì cũng không có xuất huyết bên trong, để phòng tránh thì cho đi chụp phim, lát nữa đồ đạc anh ta được mang tới là biết người ở đâu thôi, rồi tìm tình nguyện viên ở trường đại học ngoại ngữ gần đây đến giúp.”
Logic mạch lạc, rất có lý.
Nhan Cửu không kìm được quay sang nhìn biểu cảm của Đoàn Thanh, dường như anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng vì lần này không phải là “sự tích anh hùng” mà anh ta đã kể. Cuộc thi marathon đã kết thúc hơn nửa tiếng đồng hồ, những bệnh nhân được đưa tới cũng không còn là từ cuộc thi đó nữa, phòng cấp cứu cuối cùng đã thoát khỏi trạng thái ứng cứu dưới sự tuyên bố của chủ nhiệm khoa.
Các bác sĩ y tá bận rộn liên tục mấy tiếng đồng hồ, dù là trực ca hay ở khoa cấp cứu đều chuẩn bị về văn phòng để ăn chút gì đó, sau đó ai làm việc nấy, Nhan Cửu biết lát nữa Triệu Tế Thành sẽ khám ở phòng số 1, nên cô định hâm nóng hộp cơm hôm nay cho anh trước để quay về thì có thể ăn ngay. Lúc ra khỏi khu phòng bệnh để đi ngang đại sảnh thì bị thu hút bởi một dãy cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Ừm, không đúng, chi bằng nói là một dãy cảnh sắc, thì nói rõ hơn là một hàng.
Đập vào mắt đầu tiên là những chiếc quạt vải to màu đỏ, trời ạ, chúng đung đưa trong gió, mặt quạt đỏ rực, giống như một con phượng hoàng lửa đáp xuống chuồng gà vậy.
Nhìn kỹ hơn thì trên đầu các bà bác ấy đầu đội mũ màu vàng kim, trên đỉnh đầu có một cây sen cài xéo, viền đỏ, có tua rua bằng đồng tiền đồng, những đồng tiền lớn đó dán trên mái tóc nhuộm đen bóng phát sáng của các bà, nhìn từ xa còn tưởng treo một thứ thiết bị phát quang nào đó, cứ gọi là nổi bần bật, phản chiếu ánh sáng trên gương mặt của họ.
Áo khoác màu xanh lục và vàng, dáng suông rộng, màu sắc tươi sáng bay bay trong gió, phần váy có một dải vải hình chiếc lá đỏ xếp thành vòng tròn tệp vào màu trắng, gấu váy dài có một lớp voan đỏ gắn những chiếc chuông vàng trang trí, phối cùng lông mi giả, má hồng và son đỏ trên gương mặt các bà các cô, ấy thế mà lại trở nên rất đẹp, rất hợp nhau.
Họ đang vây quanh người ngồi trên giường lăn, phục trang thì không có gì quá khác biệt, ngoài đóa sen vàng trên đỉnh đầu to gấp hai lần của người khác ra, ừm… Nhan Cửu nhận ra, bà bác này chắc chắn là người đứng vị trí “center” ở quảng trường rồi.
Lúc Triệu Tế Thành nhận được tin thì Đoàn Thanh cũng vừa hay đi theo anh, nghe nói bà bác lớn tuổi này còn đặc biệt gọi y tá nam là Tiểu Vương ra đón vào, giây phút ba người đàn ông mặc đồng phục màu trắng, xuất hiện ở đại sảnh…
Hai người đứng đó bị trận thế sặc sỡ sắc màu trước mắt làm kinh ngạc mất mấy phút, chỉ có Triệu Tế Thành vẫn bình thản tiến thẳng lên, đến cạnh bà cụ đang nằm trên giường lăn:
“Tình hình của bác, cháu đã nắm biết đại khái qua điện thoại rồi, sẽ đẩy bác vào phòng khám trước nhé.”
Nhan Cửu tuy đứng đằng xa nhưng thực sự là nhìn quá rõ, Triệu Tế Thành vốn có vóc dáng cao ráo, lại mặc áo blouse trắng chỉnh tề, bị một đám các bà các cô chiều cao tương đương nhau vây hãm chính giữa.
Ngữ điệu của anh nghe có vẻ chuyên nghiệp, ngắn gọn, thậm chí có chút lạnh lùng, biết bà bác này không cần đến phòng cấp cứu mà chỉ cần đi khám là được, nên anh không quan tâm nhiều. Nhưng Đoàn Thanh thấy rõ, nếu lúc này có thể thêm hiệu ứng chiếu sáng trong mắt các bà các cô kia thì…
Sư phụ Triệu Tế Thành của anh ta tuyệt đố sẽ gắn tám chữ “con rể nhà ai, tới trước hưởng trước” trên đỉnh đầu.
……
Phòng khám lớn như thế, Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh khám bệnh cho bà bác “center” kia, Nhan Cửu là tình nguyện viên phụ trách tập trung các bà các cô còn lại thành một nhóm, duy trì trật tự.
Phân phát ly nước cho mỗi người xong, cô bị một bà trong đó gọi lại, hỏi:
“Này cô bé, chân bà ấy nếu không nặng thì có phải là lát nữa lại tập luyện tiếp được chứ?”
Nhan Cửu không phải bác sĩ, nhưng nhìn phản ứng của chân bà bác ấy khi được khám thì nói rằng chấn thương ấy không nhẹ cho lắm:
“A… cái này cho dù không phải bị trẹo chân thì cũng phải nghỉ ngơi chứ ạ.”
Thấy sắc mặt các bà các cô tỏ vẻ khó xử, Nhan Cửu nhìn cách họ ăn vận trang điểm cũng đoán ra đại khái, để hòa hoãn không khí, cô cười hỏi:
“Các dì sắp tham gia thi múa quảng trường đúng không ạ?”
“Đúng rồi đúng rồi, cuộc thi lớn ở quảng trường công viên Bắc Kinh, cô bé có biết không?”
“Hình như cháu từng nghe nhắc đến,” đường cong khóe môi Nhan Cửu lại nở rộng hơn, cô có sở trường làm các ông bà cụ vui lòng nên dù không biết đi chăng nữa, để có thể tiếp tục trò chuyện, cô cũng sẽ thuận theo mà nói tiếp:
“Là một cuộc thi múa ở quảng trường khá là lớn ạ.”
Nghe bên này trò chuyện vui vẻ, các bà bên kia cũng xúm lại, rất tự hào mà tôi một câu bà một câu:
“Đúng thế đúng thế! Năm ngoái các dì còn đứng nhất nữa đấy!”
“Ha ha ha ha!”
“Ai chà, bài múa năm ngoái đến giờ tôi vẫn còn nhớ…”
“Năm ngoái tên ‘nhóm nữ FT”, năm nay đổi tên cũng phải cố gắng nhé!”
Khoan.
Gượm đã???
Nhan Cửu kịp thời chen vào khi các bà nâng cao âm lượng, chủ yếu là khi nghe thấy cái tên đó, thực sự không nhịn được phải hỏi:
“Tại… tại sao tên là nhóm nữ FT ạ?”
“Theo trào lưu chứ sao! Bọn dì mỗi lần đặt tên đều là nhóm nam nhóm nữ đang thịnh hành gì đó trong bọn trẻ, sửa tên một chút rồi sử dụng, vừa thời thượng vừa thu hút sự chú ý, hiện đại hơn mấy cái tên gì mà Ánh Sơn Hồng, Mãn Thiên Tinh, Thúy Mẫu Đan… của bọn họ nhiều!”
Nhan Cửu không nhịn được cười trước các bà cô quá đáng yêu này, cô nhớ ra gần đây có một nhóm nữ mới debut nên to gan đoán:
“Thế thì năm nay chắc là tham khảo ‘Hỏa tiễn thiếu nữ’… tên nhóm các dì là?”
Bà bác gật đầu vẻ trịnh trọng khác thường, trên gương mặt không còn nụ cười, như thể sắp nói đến một thứ cực kỳ ghê gớm, ưỡn ngực ngồi thẳng:
“Năm nay… nhóm các dì tên Thủy Thuẫn Nương Thân!” (các bà mẹ chắn nước)
“Ngoài tiếng phổ thông ra, cô còn biết tiếng khác không?”
Tiếng khác…?
Tiếng khác gì chứ?
Tiếng… địa phương chăng?
Buổi sáng một ngày sau đó, nhìn tần suất và mật độ cửa phòng cấp cứu khép rồi lại mở, nhân viên vội vã ra ra vào vào, còn có đủ loại màu da, Nhan Cửu đứng đờ ra đó đến mấy phút.
Trời ạ, chẳng trách mà Triệu Tế Thành hỏi cô về ngoại ngữ.
Ở phòng cấp cứu này, ngoài những ngôn ngữ thông dụng như tiếng Trung, tiếng Anh… lại còn có cả tiếng Quảng Đông và Chiết Giang… trộn lẫn với thứ tiếng Trung không chuẩn của bạn bè trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, khiến Nhan Cửu nghe mà chóng mặt.
A a! Cô được điều đến giúp, đi theo y tá tưởng giúp chẩn đoán trước, sau đó chỉ định bác sĩ theo thứ tự ưu tiên, cô có thể hỏi bằng tiếng phố thông dễ nghe nhất: “Bạn thấy không khỏe ở đâu?”, nhưng lại không thể có được câu trả lời bằng tiếng phổ thông có thể nghe hiểu được, điều này khiến cô vô cùng suy sụp.
Từ sau khi cuộc đua marathon buổi sáng bắt đầu bất chấp tình trạng sương mù dày đặc, các vận động viên mặc áo thi đấu thể thao có dán số được liên tục đưa vào đây. Giống như cá đánh bắt ngoài biển nhân lúc còn tươi được tranh thủ đưa vào nhà hàng cao cấp, toàn thể nhân viên phòng cấp cứu và các bác sĩ được điều đến giúp gần như chân không chạm đất.
“Alo? Phòng cấp cứu,” y tá khó khăn lắm mới uống được ngụm nước thì điện thoại chỗ quầy khám bệnh phòng cấp cứu lại reo vang, cô ta nghe máy rồi cao giọng bảo:
“Lại thêm một người.”
Đoàn Thanh vừa đưa những người hạ đường huyết đi truyền đường huyết, ống nghe treo trên cổ vì chạy tới chạy lui mà lệch hẳn đi, xem có vẻ rất “rock”, anh ta cùng Nhan Cửu đứng ở cửa chờ bệnh nhân từ xe cấp cứu xuống.
“Chuyện gì?”
“Huyết áp cao, suýt thì sốc vì thiếu oxy.”
Nhân viên cấp cứu báo, nhưng tỏ vẻ mặt hận thép không thành gang, thêm một câu:
“Đã khuyên bảo ông cụ rồi, không chịu, tỉnh lại còn đòi chạy! Cứ bảo phải kiên trì đến đích!”
“Ha! Chấn thương nhẹ vẫn không chịu lui, mà không phải chứ, cuộc đua marathon vẫn chưa kết thúc nhỉ?!”
Đoàn Thanh cũng cạn lời, vội vã xem qua tình hình, gia đình bệnh nhân theo sau, vì ông lão cũng gần tỉnh rồi nên cũng không cấp bách cho lắm.
Tuy nói là ông cụ nhưng nhìn cơ thể cường tráng khỏe mạnh kia, có lẽ những thanh niên da chảy xệ vì thường xuyên ngồi văn phòng nhiều cũng không sánh bằng, ông ta khoát tay, kêu lên như vẫn có chút bất bình:
“Đỡ tôi dậy! Tôi chạy được! Năm nay chạy nhanh! Mà cứ bắt tôi lên xe đến bệnh viện! Đến bệnh viện làm quái gì! Thằng bé chạy cùng tôi còn đang chờ ở đích kìa!”
Nhan Cửu bị thái độ lạc quan của ông cụ làm cho bật cười:
“Ha ha ha, thằng bé chạy cùng, ông cũng hiện đại quá ạ!”
Thấy cô bé xinh đẹp khen mình, ông cụ nhướn mày vẻ đắc ý, nói:
“Phải không cô bé, ông đây tâm hồn còn trẻ lắm, bình thường cũng hay lên weibo, ông có 250 người hâm mộ đấy! Không phải zombie hâm mộ đâu!”
Đoàn Thanh nhìn nhịp tim của ông cụ, vì nói nãy giờ mà kích động lên, vội vàng kịp thời ấn giữ ông cụ lại, bắt đầu làm kiểm tra, dù sao một số bệnh nhân tuy cảm thấy hoặc trông có vẻ không vấn đề gì, nhưng vẫn phải loại trừ các nhân tố nguy hiểm thì mới có thể cho họ ra viện được.
Nhìn bên Triệu Tế Thành, ban nãy bệnh nhân marathon bị rung thất mới được đưa tới có vẻ không ổn lắm, bệnh nhân hai mắt nhắm nghiền, môi vừa tím vừa khô, toàn thân đẫm mồ hôi, bắp chân hình như đang co giật, thần trí cũng không tỉnh táo, con số nhịp tim trên máy đo thoáng chốc bay lên 160, rồi hạ xuống 130, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
“Tim phổi quá tải rồi, xem anh ta có ổn định lại được không.”
Triệu Tế Thành dù ngoài mặt trông bình tĩnh nhưng trong lòng biết rõ bệnh nhân này không thể xem nhẹ được: “Đường huyết bao nhiêu?”
“8.0”
“Bác sĩ Triệu!”
“Sư phụ!”
Bỗng có người đứng ở cửa gọi, Triệu Tế Thanh liếc nhìn sang, nói với y tá: “Đường huyết vẫn ổn, cô trông chừng bệnh nhân, có tình huống gì hoặc tỉnh lại thì gọi tôi, tôi đến đằng kia đã.”
……
Đoàn Thanh và Nhan Cửu đã bất lực với người khách nước ngoài không biết là đang nói ngôn ngữ gì, đang hoa tay múa chân loạn cả lên.
Hai người họ giống như bạn cùng bạn giờ lên lớp ngủ gục bị giáo viên gọi đứng lên vậy, vẻ mặt “Cậu có biết đang giảng tới đâu không?” “Không biết à?” “Cậu có biết không?” “Tớ cũng không biết” rất chi là khó xử, Đoàn Thanh thấy Triệu Tế Thành đi tới thì như nhìn thấy quyển đáp án bài tập vậy, trong mắt ánh lên tia vui mừng, nói:
“Sư phụ, nhanh, anh nghe xem tiếng anh ta nói là gì vậy?”
Triệu Tế Thành thoáng nhìn anh ta rồi tới cạnh bệnh nhân, Đoàn Thanh kéo Nhan Cửu lùi ra sau mấy bước, nhìn người nước ngoài kia lại bắt đầu múa may với sư phụ thì tỏ vẻ vui mừng:
“Tôi kể cô nghe nhé, sư phụ mà ra tay thì gạo xay ra thóc rồi, năm ngoái không biết là cái đất thành phố B này và người nước ngoài không hợp nhau hay sao ấy, người bị thương đưa tới hầu như toàn là người nước ngoài, Anh Pháp Đức Mỹ Nhật Hàn, cảnh tượng đó chẳng khác gì Đại hội liên hợp quốc đâu, bla bla bla! Ban đầu không ai biết đối phương nói gì, ngoài English ra còn lại toàn giao lưu bằng ngôn ngữ cơ thể, sau đó sư phụ cũng được xếp từ khoa Ngoại sang đó giúp đỡ, phiên dịch trị bệnh cân được hết, có người nước ngoài thường ở thành phố B sau này đến chỗ chúng tôi khám bệnh đều chỉ đích danh anh ấy, ôi trời ba chữ “Triệu Tế Thành” mà anh ta đọc ra, kẻ không hiểu còn tưởng là ‘tìm người thừa kế’ cơ, ha ha ha ha!”
Nhan Cửu biết Đoàn Thanh là fan số 1 của Triệu Tế Thành, hễ khoác lác cứ gọi là thao thao bất tuyệt không có điểm dừng, nhưng lời hình dung của anh ta nghe vừa tự hào lại vừa buồn cười, khiến cô cảm thán Triệu Tế Thành không chỉ là thiên tài về ngôn ngữ, mà cùng lúc đó cũng vì đoạn mô tả của Đoàn Thanh mà không nhịn được cười.
Đoàn Thanh thấy sư phụ đã bắt đầu sắp xếp kiểm tra cho người kia thì hất cằm, đợi anh đến mới hỏi thử xem rốt cuộc đó là ngôn ngữ quái quỷ nào, để tiện sau này trước mặt người nước ngoài còn khoác lác nữa.
Thế là nhân lúc Triệu Tế Thành ký tên mới nhích lại gần, hỏi:
“Sư phụ sư phụ, anh ta nói tiếng gì thế?”
Tai Nhan Cửu đã dỏng cả lên, dang vẻ tôi cũng muốn biết nữa, hai người một trái một phải ép Triệu Tế Thành ở giữa.
Chỉ thấy ngòi bút của anh viết nhanh như nước chảy, viết phiếu khám, tên thuốc, trong đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang có vẻ điềm tĩnh, nói bằng ngôn ngữ mạng thì con người anh dường như là người trầm tĩnh nhất trong khung cảnh bận rộn này. Anh kéo khẩu trang xuống, rìa khẩu trang sượt qua đường sống mũi rất đẹp và đôi môi tự thân đã đỏ sẵn, dừng ở phía trên yết hầu, cùng lúc đó anh lên tiếng:
“Tôi không biết.”
“Chát chát!”, cô như nghe thấy tiếng Đoàn Thanh bị tát vào mặt, giây trước còn khoác lác, giây sau đã tự nhảy xuống hố rồi.
Đương nhiên Nhan Cửu biết năng lực của Triệu Tế Thành, hơn nữa kiểu người như anh dường như bẩm sinh đã có khí thế và nghị lực muốn làm hoặc muốn học gì đó thì ắt sẽ thành công, nhưng cô thấy anh không hề có vẻ xa vời như Đoàn Thanh nhấn mạnh “cái gì cũng biết, không gì là không thể”, ngược lại còn cảm thấy câu “tôi không biết” kia càng khiến con người anh trở nên thú vị hơn.
“À, thế người đó phải chữa trị ra sao?”
Đoàn Thanh vẫn cảm thấy mình quá mất mặt trước Nhan Cửu, anh ta bất lực nhưng vẫn muốn biết đáp án.
Triệu Tế Thành lật một tờ giấy khác, trên đó vẽ một người bán diêm, phần bụng và chân đều bị vẽ vòng tròn.
“Anh ta vẽ tôi đoán, nghe tiếng tim thử, kiểm tra thì cũng không có xuất huyết bên trong, để phòng tránh thì cho đi chụp phim, lát nữa đồ đạc anh ta được mang tới là biết người ở đâu thôi, rồi tìm tình nguyện viên ở trường đại học ngoại ngữ gần đây đến giúp.”
Logic mạch lạc, rất có lý.
Nhan Cửu không kìm được quay sang nhìn biểu cảm của Đoàn Thanh, dường như anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng vì lần này không phải là “sự tích anh hùng” mà anh ta đã kể. Cuộc thi marathon đã kết thúc hơn nửa tiếng đồng hồ, những bệnh nhân được đưa tới cũng không còn là từ cuộc thi đó nữa, phòng cấp cứu cuối cùng đã thoát khỏi trạng thái ứng cứu dưới sự tuyên bố của chủ nhiệm khoa.
Các bác sĩ y tá bận rộn liên tục mấy tiếng đồng hồ, dù là trực ca hay ở khoa cấp cứu đều chuẩn bị về văn phòng để ăn chút gì đó, sau đó ai làm việc nấy, Nhan Cửu biết lát nữa Triệu Tế Thành sẽ khám ở phòng số 1, nên cô định hâm nóng hộp cơm hôm nay cho anh trước để quay về thì có thể ăn ngay. Lúc ra khỏi khu phòng bệnh để đi ngang đại sảnh thì bị thu hút bởi một dãy cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Ừm, không đúng, chi bằng nói là một dãy cảnh sắc, thì nói rõ hơn là một hàng.
Đập vào mắt đầu tiên là những chiếc quạt vải to màu đỏ, trời ạ, chúng đung đưa trong gió, mặt quạt đỏ rực, giống như một con phượng hoàng lửa đáp xuống chuồng gà vậy.
Nhìn kỹ hơn thì trên đầu các bà bác ấy đầu đội mũ màu vàng kim, trên đỉnh đầu có một cây sen cài xéo, viền đỏ, có tua rua bằng đồng tiền đồng, những đồng tiền lớn đó dán trên mái tóc nhuộm đen bóng phát sáng của các bà, nhìn từ xa còn tưởng treo một thứ thiết bị phát quang nào đó, cứ gọi là nổi bần bật, phản chiếu ánh sáng trên gương mặt của họ.
Áo khoác màu xanh lục và vàng, dáng suông rộng, màu sắc tươi sáng bay bay trong gió, phần váy có một dải vải hình chiếc lá đỏ xếp thành vòng tròn tệp vào màu trắng, gấu váy dài có một lớp voan đỏ gắn những chiếc chuông vàng trang trí, phối cùng lông mi giả, má hồng và son đỏ trên gương mặt các bà các cô, ấy thế mà lại trở nên rất đẹp, rất hợp nhau.
Họ đang vây quanh người ngồi trên giường lăn, phục trang thì không có gì quá khác biệt, ngoài đóa sen vàng trên đỉnh đầu to gấp hai lần của người khác ra, ừm… Nhan Cửu nhận ra, bà bác này chắc chắn là người đứng vị trí “center” ở quảng trường rồi.
Lúc Triệu Tế Thành nhận được tin thì Đoàn Thanh cũng vừa hay đi theo anh, nghe nói bà bác lớn tuổi này còn đặc biệt gọi y tá nam là Tiểu Vương ra đón vào, giây phút ba người đàn ông mặc đồng phục màu trắng, xuất hiện ở đại sảnh…
Hai người đứng đó bị trận thế sặc sỡ sắc màu trước mắt làm kinh ngạc mất mấy phút, chỉ có Triệu Tế Thành vẫn bình thản tiến thẳng lên, đến cạnh bà cụ đang nằm trên giường lăn:
“Tình hình của bác, cháu đã nắm biết đại khái qua điện thoại rồi, sẽ đẩy bác vào phòng khám trước nhé.”
Nhan Cửu tuy đứng đằng xa nhưng thực sự là nhìn quá rõ, Triệu Tế Thành vốn có vóc dáng cao ráo, lại mặc áo blouse trắng chỉnh tề, bị một đám các bà các cô chiều cao tương đương nhau vây hãm chính giữa.
Ngữ điệu của anh nghe có vẻ chuyên nghiệp, ngắn gọn, thậm chí có chút lạnh lùng, biết bà bác này không cần đến phòng cấp cứu mà chỉ cần đi khám là được, nên anh không quan tâm nhiều. Nhưng Đoàn Thanh thấy rõ, nếu lúc này có thể thêm hiệu ứng chiếu sáng trong mắt các bà các cô kia thì…
Sư phụ Triệu Tế Thành của anh ta tuyệt đố sẽ gắn tám chữ “con rể nhà ai, tới trước hưởng trước” trên đỉnh đầu.
……
Phòng khám lớn như thế, Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh khám bệnh cho bà bác “center” kia, Nhan Cửu là tình nguyện viên phụ trách tập trung các bà các cô còn lại thành một nhóm, duy trì trật tự.
Phân phát ly nước cho mỗi người xong, cô bị một bà trong đó gọi lại, hỏi:
“Này cô bé, chân bà ấy nếu không nặng thì có phải là lát nữa lại tập luyện tiếp được chứ?”
Nhan Cửu không phải bác sĩ, nhưng nhìn phản ứng của chân bà bác ấy khi được khám thì nói rằng chấn thương ấy không nhẹ cho lắm:
“A… cái này cho dù không phải bị trẹo chân thì cũng phải nghỉ ngơi chứ ạ.”
Thấy sắc mặt các bà các cô tỏ vẻ khó xử, Nhan Cửu nhìn cách họ ăn vận trang điểm cũng đoán ra đại khái, để hòa hoãn không khí, cô cười hỏi:
“Các dì sắp tham gia thi múa quảng trường đúng không ạ?”
“Đúng rồi đúng rồi, cuộc thi lớn ở quảng trường công viên Bắc Kinh, cô bé có biết không?”
“Hình như cháu từng nghe nhắc đến,” đường cong khóe môi Nhan Cửu lại nở rộng hơn, cô có sở trường làm các ông bà cụ vui lòng nên dù không biết đi chăng nữa, để có thể tiếp tục trò chuyện, cô cũng sẽ thuận theo mà nói tiếp:
“Là một cuộc thi múa ở quảng trường khá là lớn ạ.”
Nghe bên này trò chuyện vui vẻ, các bà bên kia cũng xúm lại, rất tự hào mà tôi một câu bà một câu:
“Đúng thế đúng thế! Năm ngoái các dì còn đứng nhất nữa đấy!”
“Ha ha ha ha!”
“Ai chà, bài múa năm ngoái đến giờ tôi vẫn còn nhớ…”
“Năm ngoái tên ‘nhóm nữ FT”, năm nay đổi tên cũng phải cố gắng nhé!”
Khoan.
Gượm đã???
Nhan Cửu kịp thời chen vào khi các bà nâng cao âm lượng, chủ yếu là khi nghe thấy cái tên đó, thực sự không nhịn được phải hỏi:
“Tại… tại sao tên là nhóm nữ FT ạ?”
“Theo trào lưu chứ sao! Bọn dì mỗi lần đặt tên đều là nhóm nam nhóm nữ đang thịnh hành gì đó trong bọn trẻ, sửa tên một chút rồi sử dụng, vừa thời thượng vừa thu hút sự chú ý, hiện đại hơn mấy cái tên gì mà Ánh Sơn Hồng, Mãn Thiên Tinh, Thúy Mẫu Đan… của bọn họ nhiều!”
Nhan Cửu không nhịn được cười trước các bà cô quá đáng yêu này, cô nhớ ra gần đây có một nhóm nữ mới debut nên to gan đoán:
“Thế thì năm nay chắc là tham khảo ‘Hỏa tiễn thiếu nữ’… tên nhóm các dì là?”
Bà bác gật đầu vẻ trịnh trọng khác thường, trên gương mặt không còn nụ cười, như thể sắp nói đến một thứ cực kỳ ghê gớm, ưỡn ngực ngồi thẳng:
“Năm nay… nhóm các dì tên Thủy Thuẫn Nương Thân!” (các bà mẹ chắn nước)