-
Chương 24: Giúp các gì đội hoa lên đầu
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Y tá ở trạm không tài nào nghĩ rằng tiếng cười muốn phá rách bầu trời kia xuất phát từ người vốn yên tĩnh ngoan hiền là Nhan Cửu.
Một ánh mắt sắc như dao phóng tới khiến Nhan Cửu cười đến quên mọi thứ sực tỉnh, cô vội vã im bặt, cùng lúc đó cửa phòng khám mở ra, bà bác ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài.
“Lúc về thì chườm nóng và chườm lạnh luân phiên, nghỉ ngơi nhiều nhé.”
Trong một đám đông phụ nữ, mọi thứ về Triệu Tế Thành đều trở nên vô cùng nổi bật, giọng anh trầm ấm rõ ràng, sắc mặt bình thản, ngắn gọn súc tích.
Khóe mắt Nhan Cửu vẫn còn dính ngấn nước mắt do cười quá nhiều, nhưng Triệu Tế Thành vừa bước ra là không khí thay đổi hẳn, anh đứng trước mặt bệnh nhân lúc nào cũng lãnh đạm và nghiêm túc như vậy.
Bỗng! Tay anh giấu sau lưng đưa ra cùng một thứ gì đó màu vàng kim phát sáng làm lóa mắt Nhan Cửu, trên bàn tay với những khớp xương rõ ràng là một chiếc mũ hoa sen vàng cực lớn…
Đây là món đồ ban nãy kiểm tra đã bất cẩn làm rơi xuống, anh đưa đến trước mặt bà bác “center”, đưa cả phim chụp và phiếu khám, nhưng thấy bà chỉ nhận mấy tấm phiếu đó, còn chiếc mũ thì cầm trong tay mãi không ai cầm. Rồi bà bác cúi đầu xuống, hai tay che mặt, đôi vai khẽ rung lên.
Hả?
Triệu Tế Thành hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu, nhớ lại mình cũng không nói gì mà, sao bỗng dưng lại…
Nhan Cửu thấy anh chớp mắt liên tục giống như một đứa trẻ bỗng dưng làm mất món đồ đội đầu quan trọng, đang định hỏi bà bác kia thế nào thì thấy bà ngẩng mặt lên, đưa tay ra, e thẹn kéo gấu áo blouse trắng của Triệu Tế Thành rồi lên tiếng hỏi:
“Có thể đội hoa lên đầu giúp dì không, bác sĩ Tiểu Triệu?”
Vừa dứt câu thì các bà xung quanh đều cười thành tiếng, dáng vẻ tôi hiểu bà hiểu mọi người đều hiểu, Nhan Cửu nhìn Triệu Tế Thành đang có vẻ lúng túng khi bao năm theo ngành y chưa từng gặp kiểu yêu cầu này của bệnh nhân bao giờ, nghe tiếng cười xung quanh mà có phần luống cuống tay chân, cô cảm thấy buồn cười quá, đang suy nghĩ thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt cầu cứu của anh nhìn về phía cô.
“Anh nhìn tôi làm gì? Đội hoa thôi mà không biết sao, dì đã chỉ đích danh anh rồi, tôi sẽ không giúp đâu.”
Cô thật sự nên gọi Đoàn Thanh tới đây xem Triệu Tế Thành lúc này, xem xem sư phụ anh ta lúc đối diện với lằn ranh sinh tử thì quyết đoán thế nào, luôn dũng cảm đối mặt với những thứ thị phi trắng đen, mà bây giờ lại tỏ ra đáng yêu thế nào.
Dường như cười quá đắc ý mà Nhan Cửu chỉ mải nhìn Triệu Tế Thành đã nhanh chóng gài đóa hoa sen to tướng đó lên đỉnh đầu bà bác rồi quay sang gọi bệnh nhân khác vào phòng khám như thế nào, căn bản không chú ý ánh mắt trao đổi với nhau của các bà dì đang khóa chặt tình hình giữa cô và anh.
“Bác sĩ Triệu đẹp trai tài giỏi như thế, và cô bé này trông có xứng đôi không cơ chứ.”
Bệnh phải trị, nhiệm vụ không được quên, ban nãy bà dì “center” đã quan sát trong phòng một lúc, người vừa cao vừa đẹp trai thì không nói làm gì, tuy biểu cảm không nhiều, cũng kiệm lời, nhưng đối xử với bà cực kỳ chân thành, lúc khám bệnh cũng rất nhẹ nhàng, luôn xưng hô “bác” rất lễ phép, bác sĩ trẻ của bệnh viện công lập, trên tay không thấy đeo nhẫn. Nhưng nghe ngóng một lúc thì toàn bị Triệu Tế Thành khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
Bà bác thấy Nhan Cửu trong sáng ngây thơ, nghĩ lại thì tấn công từ một phía cũng là cách tốt, nhân lúc cô cười vui vẻ thì hỏi.
“Hả? Dì hiểu lầm rồi ạ…” Nhan Cửu ngẩn người rồi vội nói, sau đó câu hỏi thứ hai đã bất thình lình xen vào tiếp.
“Hiểu lầm gì nhỉ?”
“Anh ấy độc thân… ôi chết!”
Lúc này mới sực nghĩ ra mình đã bị lừa vào tròng rồi, Nhan Cửu vội bịt miệng, đúng là gừng càng già càng cay, cô hoàn toàn quên mất những lời Đoàn Thanh dặn mình học thuộc lúc trước rồi.
Tiễn các bà các cô ồn ào nhiệt tình đi rồi, Nhan Cửu vẫn không tài nào quên được gương mặt cười tươi như hoa và niềm vui mừng hỉ hả lúc nãy của họ.
Cô nào ngờ mấy bà bác này sở dĩ tập trung lại với nhau không chỉ vì họ có chung sở thích là múa quảng trường, mà còn vì…
Góc xem mắt ở công viên Bắc Kinh khiến họ gặp gỡ và quen biết nhau.
Triệu Tế Thành ban nãy giúp đội hoa cho bà bác kia, ngoài đứng vị trí center trong nhóm múa ra, còn là…
Admin của nhóm chat xem mắt rất lớn ở Góc Xem Mắt trên QQ.
Thế là khi cô đẩy cửa bước vào, Triệu Tế Thành hỏi cô đã tiễn họ đi chưa, cô bỗng cảm thấy trên gương mặt anh là một sự ngây thơ không hề biết bão táp mưa sa sắp kéo tới với anh.
“Lần này là tôi có lỗi với anh rồi.” Nhan Cửu đỡ trán, thầm nghĩ.
……
Hai ngày tiếp theo, ở hàng ghế trong một góc đại sảnh cấp cứu thường xuyên xuất hiện những ông bác bà bác đi cùng nhau.
Mang theo bình nước nóng và khăn bông, mới nhìn đã biết là mới “tan ca” từ buổi tập thể dục sáng sớm, cũng không làm phiền đến bệnh viện, thường đi hai người một nhóm, đại sảnh khám cấp cứu ở bệnh viện số 4 tuy đông người nhưng diện tích cũng không nhỏ, họ thậm chí còn mang theo ghế xếp nhỏ để đề phòng không đủ chỗ, phải nhường chỗ cho bệnh nhân, không làm ồn không quấy nhiễu, cũng không túm người lại để hỏi thăm gì cả, nên ban đầu không ai chú ý đến.
Họ đứng nhìn danh sách bác sĩ dán trên tường khoa cấp cứu, đeo kính lão vào ngắm nghía mãi, sau đó tìm đúng đối tượng, đầu tiên là cảm thán vài câu về ngoại hình xuất sắc của ai đó, rồi lại móc ra một thứ giống quyển sổ bìa da đã rất cũ, hí hoáy viết gì đó.
Đoàn Thanh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hình như trong vô thức mà lúc đi kiểm tra khu phòng bệnh với sư phụ, luôn có ánh mắt bay theo họ, sau đó chiếu thẳng vào người Triệu Tế Thành, không thể lẩn tránh, nhưng chẳng làm phiền gì cả, mà sư phụ cũng không có vẻ gì khác lạ, anh ta cũng không rõ cảm giác kỳ quái này bắt nguồn từ đâu.
Chỉ có Nhan Cửu là biết.
Thậm chí ngay từ đầu cô đã nhạy cảm phát giác ra có gì đó không ổn, dù gì trước kia luôn ở cùng Nhan Lạc bắt buộc phải đề phòng mọi lúc mọi nơi những người hâm mộ cuồng nhiệt đến mất cả lý trí của chị cô, nhưng cô không thể ngăn cản được, cũng không có lập trường để nói gì.
Thế nên còn có một việc khiến Đoàn Thanh cảm thấy kỳ lạ nữa, đó là Nhan Cửu bỗng nhiên trở nên rất cần mẫn, chăm chỉ.
Văn phòng luôn dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, lá cây trong bồn cây được rửa sáng bóng. Mỗi khi hai người bận trực ban không kịp đi căng-tin ăn cơm thì trong phần bento Nhan Cửu mang theo luôn có thêm thịt thêm cá thêm trứng.
Bánh ngọt café trà sữa nước uống, muốn gì có đó, mấy hôm nay mọi bác sĩ y tá trong khoa mỗi người một ly, ngay cả ông Vương gác cửa và bảo vệ cô cũng không quên.
Anh ta cảm thấy rất lạ lùng, nhưng không nghĩ rằng hai chuyện đó có liên quan với nhau, thế là khi quay lại văn phòng, nhìn thấy hộp cơm của mình và sư phụ hôm nay còn có cả canh nóng kế bên thì không nhịn được phải hỏi:
“Bóng Đèn, cô có chuyện gì vui hả?”
“Hả? Đâu… đâu có.” Nhan Cửu lúng túng sờ cổ, ngại ngùng chối bỏ.
Lại thấy Triệu Tế Thành cởi áo blouse, rửa tay rồi quay về chỗ ngồi, lẳng lặng ăn cơm.
“Sư phụ, anh không tò mò hả? Mà anh đã ăn rồi?”
Đoàn Thanh nhướn mày, vẫn cảm thấy không có gì thì sao phải ân cần thế, không gian thì cũng là cướp, câu này rất có lý, nhưng thấy sư phụ ăn bình thản như vậy thì lại cảm thấy khó hiểu.
“Không được ăn à? Cậu hạ độc hả?”
Triệu Tế Thành không ngẩng lên, dùng thìa khuấy canh nóng, hỏi ngược lại.
“Hả?”
Đoàn Thanh bị nghẹn đến câm miệng, Nhan Cửu chắc chắn có vấn đề! Cơ hội tốt như vậy, anh hỏi một câu em hỏi một câu là rõ thôi mà?! Xem ra sư phụ đúng là không quan tâm tới cô ấy.
Nhưng mà… thức ăn thơm ngon là thật!
Thơm quá!
Hê hê~
……
Buổi chiều Đoàn Thanh còn một ca mổ nữa cần phụ giúp, từ lần trước Triệu Tế Thành đề cử anh ta với chủ nhiệm Lý tham gia ca mổ mở hộp sọ khi động mạch bị phình vỡ làm xuất huyết, thoắt nhiên Đoàn Thanh đã trở thành miếng bánh ngon trong đám bác sĩ nội trú cùng khóa, khi có thời gian rảnh rỗi thì đều sẽ tìm đến anh ta nhờ làm trợ lý phẫu thuật.
Anh ta vội vã ăn xong cơm, không kịp thu dọn hộp mà đặt trên bàn, Nhan Cửu vốn định ăn xong sẽ dọn rửa chung, không ngờ Triệu Tế Thành ăn xong đã đứng dậy, thu dọn hết cả hai hộp cơm, động tác nhanh như gió.
Lúc quay lại, hai hộp cơm được rửa sạch sẽ đặt trước mặt cô, Nhan Cửu ngẩng lên, chạm đúng vào ánh mắt Triệu Tế Thành đang cúi xuống nhìn cô, khiến cô giật mình lúng túng cúi gằm xuống, ậm ừ nói: “Cảm ơn anh”, rồi vội vã lùa cơm vào miệng.
Sau đó, một giọng nói trầm trầm vang lên như tiếng chuông trên đỉnh đầu, rõ ràng nghe rất lạnh nhạt, cao quý đến mức không thể xâm phạm, nhưng lại mang theo một vẻ trêu đùa khó nhận ra:
“Nói đi, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì?”
Cùng lúc đó, ở đại sảnh.
Một bà bác trong nhóm hai người đang gọi điện cho con gái cưng ở nhà:
“Này mẹ nói con nghe, đúng là rất xuất sắc, bác sĩ, vừa cao vừa đẹp trai, lại rất trẻ, hình như còn đi du học đấy, rất xứng đôi với con. Mấy hôm nay bọn mẹ luân phiên nghe ngóng, hoàn cảnh gia đình, giáo dục đều rất ổn. Nhưng hiện giờ admin nói là giai đoạn tìm hiểu, thằng bé thì rất khiêm tốn, ít nói, có lẽ là rất nhút nhát, khoan hãy đánh rắn động cỏ, mẹ đến xem giúp con.”
“Ôi trời! Mẹ đừng có lo vớ vẩn cho con được không, mẹ rảnh rỗi cứ chạy tới bệnh viện nhiều thế để làm gì? Tự con sẽ chú ý những người xung quanh mà! Hơn nữa, bác sĩ á? Con làm quảng cáo thường xuyên phải tăng ca, tìm bác sĩ thì liệu bọn con có chạm mặt nhau được không? Rồi làm sao sống với nhau, hơn nữa trước đây mấy người mà mẹ khen đẹp ấy, ha ha, con lo lắm…”
Bà cụ bỗng thấy máu nóng bốc lên đầu, đáp trả:
“Mày thôi đi cho mẹ nhờ, mấy đồng nghiệp trong vòng mấy mét của mày có mấy thằng đàn ông, nói mẹ nghe xem?! Đàn ông đã ít thì chớ, mày còn suốt ngày lười biếng, tan sở về nhà thì lướt weibo, cũng không ra ngoài đi chơi nhìn ngó! Nếu từ đầu mày cam đoan cả đời này mày không muốn kết hôn thì được, có thể, mẹ không lo nữa, dù sao tự mày nuôi sống mày là được. Không phải mày nói là nhìn những bạn học đồng nghiệp của mày ai nấy kết hôn rồi sinh con, mày cũng cuống lên thì mới nhờ mẹ giúp hay sao? Còn về đẹp hay không thì mẹ có hình thẻ của người ta đây này, mày xem thử liệu có đẹp không?”
Nhưng bên kia không hề chịu thua, có vẻ tính khí của hai mẹ con nhà này khá là giống nhau:
“Vậy mẹ có lo cũng phải nghiên cứu cách nào chứ, cứ cuống lên thế à? Một tuần gặp bao nhiêu người, con và anh con sắp bị mẹ dằn vặt chết đây này, hơn nữa còn không phải là gặp mà chỉ lén lút đi theo dõi người ta, sao chứ, đu idol hay sao? Người ta có đồng ý chưa mà mẹ đã bám theo. Mẹ có thời gian tham gia nhóm xem mắt đó thì sao không tham gia nhóm tổ chức quần chúng Triều Dương đi? Đẹp trai thì có tác dụng gì? Hôn nhân không cần nền tảng tình yêu hay sao? Con thấy bạn trai cũ của con cũng rất đẹp, mà mẹ và bố cũng đâu có đồng ý anh ấy cưới…”
“Mày mày mày… đừng có nhắc đến thằng khốn ấy nữa!!”
Bà cụ nghe nhắc đến cậu bạn trai cũ không biết phấn đấu của con gái thì quát to, đúng là một sự giận dữ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, người ngồi cạnh suýt thì giật mình rơi khỏi ghế, vội vã xoa dịu bà, nói:
“Trời ơi, làm tôi giật mình sợ chết được, không vội không vội mà!”
Nhưng thấy sắc mặt bà cụ khác lạ, lông mày nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi, tay run cầm cập móc ra thứ gì đó, giây sau điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ thành một đường lớn.
“Hả??? Sao thế này?! Đừng làm tôi sợ!”
“Trời ơi! Mau gọi người đi!”
“Y tá y tá! Nhanh! Bên này có người ngất rồi!”
“Bác sĩ cấp cứu có ai ở đây không? Nhanh nhanh lên! Đưa vào phòng cấp cứu! Bà cụ hôn mê rồi!”
Đại sảnh cấp cứu loạn cả lên, có tiếng chân người vội vã, có tiếng vụn vỡ lăn khắp nơi của những viên thuốc chưa kịp uống, có tiếng la hét, tiếng bánh xe lăn…
Điện thoại vẫn chưa ngắt, màn hình vẫn sáng.
Tiếng hét gọi bên kia nhưng không ai bên này để ý.
Y tá ở trạm không tài nào nghĩ rằng tiếng cười muốn phá rách bầu trời kia xuất phát từ người vốn yên tĩnh ngoan hiền là Nhan Cửu.
Một ánh mắt sắc như dao phóng tới khiến Nhan Cửu cười đến quên mọi thứ sực tỉnh, cô vội vã im bặt, cùng lúc đó cửa phòng khám mở ra, bà bác ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài.
“Lúc về thì chườm nóng và chườm lạnh luân phiên, nghỉ ngơi nhiều nhé.”
Trong một đám đông phụ nữ, mọi thứ về Triệu Tế Thành đều trở nên vô cùng nổi bật, giọng anh trầm ấm rõ ràng, sắc mặt bình thản, ngắn gọn súc tích.
Khóe mắt Nhan Cửu vẫn còn dính ngấn nước mắt do cười quá nhiều, nhưng Triệu Tế Thành vừa bước ra là không khí thay đổi hẳn, anh đứng trước mặt bệnh nhân lúc nào cũng lãnh đạm và nghiêm túc như vậy.
Bỗng! Tay anh giấu sau lưng đưa ra cùng một thứ gì đó màu vàng kim phát sáng làm lóa mắt Nhan Cửu, trên bàn tay với những khớp xương rõ ràng là một chiếc mũ hoa sen vàng cực lớn…
Đây là món đồ ban nãy kiểm tra đã bất cẩn làm rơi xuống, anh đưa đến trước mặt bà bác “center”, đưa cả phim chụp và phiếu khám, nhưng thấy bà chỉ nhận mấy tấm phiếu đó, còn chiếc mũ thì cầm trong tay mãi không ai cầm. Rồi bà bác cúi đầu xuống, hai tay che mặt, đôi vai khẽ rung lên.
Hả?
Triệu Tế Thành hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu, nhớ lại mình cũng không nói gì mà, sao bỗng dưng lại…
Nhan Cửu thấy anh chớp mắt liên tục giống như một đứa trẻ bỗng dưng làm mất món đồ đội đầu quan trọng, đang định hỏi bà bác kia thế nào thì thấy bà ngẩng mặt lên, đưa tay ra, e thẹn kéo gấu áo blouse trắng của Triệu Tế Thành rồi lên tiếng hỏi:
“Có thể đội hoa lên đầu giúp dì không, bác sĩ Tiểu Triệu?”
Vừa dứt câu thì các bà xung quanh đều cười thành tiếng, dáng vẻ tôi hiểu bà hiểu mọi người đều hiểu, Nhan Cửu nhìn Triệu Tế Thành đang có vẻ lúng túng khi bao năm theo ngành y chưa từng gặp kiểu yêu cầu này của bệnh nhân bao giờ, nghe tiếng cười xung quanh mà có phần luống cuống tay chân, cô cảm thấy buồn cười quá, đang suy nghĩ thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt cầu cứu của anh nhìn về phía cô.
“Anh nhìn tôi làm gì? Đội hoa thôi mà không biết sao, dì đã chỉ đích danh anh rồi, tôi sẽ không giúp đâu.”
Cô thật sự nên gọi Đoàn Thanh tới đây xem Triệu Tế Thành lúc này, xem xem sư phụ anh ta lúc đối diện với lằn ranh sinh tử thì quyết đoán thế nào, luôn dũng cảm đối mặt với những thứ thị phi trắng đen, mà bây giờ lại tỏ ra đáng yêu thế nào.
Dường như cười quá đắc ý mà Nhan Cửu chỉ mải nhìn Triệu Tế Thành đã nhanh chóng gài đóa hoa sen to tướng đó lên đỉnh đầu bà bác rồi quay sang gọi bệnh nhân khác vào phòng khám như thế nào, căn bản không chú ý ánh mắt trao đổi với nhau của các bà dì đang khóa chặt tình hình giữa cô và anh.
“Bác sĩ Triệu đẹp trai tài giỏi như thế, và cô bé này trông có xứng đôi không cơ chứ.”
Bệnh phải trị, nhiệm vụ không được quên, ban nãy bà dì “center” đã quan sát trong phòng một lúc, người vừa cao vừa đẹp trai thì không nói làm gì, tuy biểu cảm không nhiều, cũng kiệm lời, nhưng đối xử với bà cực kỳ chân thành, lúc khám bệnh cũng rất nhẹ nhàng, luôn xưng hô “bác” rất lễ phép, bác sĩ trẻ của bệnh viện công lập, trên tay không thấy đeo nhẫn. Nhưng nghe ngóng một lúc thì toàn bị Triệu Tế Thành khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
Bà bác thấy Nhan Cửu trong sáng ngây thơ, nghĩ lại thì tấn công từ một phía cũng là cách tốt, nhân lúc cô cười vui vẻ thì hỏi.
“Hả? Dì hiểu lầm rồi ạ…” Nhan Cửu ngẩn người rồi vội nói, sau đó câu hỏi thứ hai đã bất thình lình xen vào tiếp.
“Hiểu lầm gì nhỉ?”
“Anh ấy độc thân… ôi chết!”
Lúc này mới sực nghĩ ra mình đã bị lừa vào tròng rồi, Nhan Cửu vội bịt miệng, đúng là gừng càng già càng cay, cô hoàn toàn quên mất những lời Đoàn Thanh dặn mình học thuộc lúc trước rồi.
Tiễn các bà các cô ồn ào nhiệt tình đi rồi, Nhan Cửu vẫn không tài nào quên được gương mặt cười tươi như hoa và niềm vui mừng hỉ hả lúc nãy của họ.
Cô nào ngờ mấy bà bác này sở dĩ tập trung lại với nhau không chỉ vì họ có chung sở thích là múa quảng trường, mà còn vì…
Góc xem mắt ở công viên Bắc Kinh khiến họ gặp gỡ và quen biết nhau.
Triệu Tế Thành ban nãy giúp đội hoa cho bà bác kia, ngoài đứng vị trí center trong nhóm múa ra, còn là…
Admin của nhóm chat xem mắt rất lớn ở Góc Xem Mắt trên QQ.
Thế là khi cô đẩy cửa bước vào, Triệu Tế Thành hỏi cô đã tiễn họ đi chưa, cô bỗng cảm thấy trên gương mặt anh là một sự ngây thơ không hề biết bão táp mưa sa sắp kéo tới với anh.
“Lần này là tôi có lỗi với anh rồi.” Nhan Cửu đỡ trán, thầm nghĩ.
……
Hai ngày tiếp theo, ở hàng ghế trong một góc đại sảnh cấp cứu thường xuyên xuất hiện những ông bác bà bác đi cùng nhau.
Mang theo bình nước nóng và khăn bông, mới nhìn đã biết là mới “tan ca” từ buổi tập thể dục sáng sớm, cũng không làm phiền đến bệnh viện, thường đi hai người một nhóm, đại sảnh khám cấp cứu ở bệnh viện số 4 tuy đông người nhưng diện tích cũng không nhỏ, họ thậm chí còn mang theo ghế xếp nhỏ để đề phòng không đủ chỗ, phải nhường chỗ cho bệnh nhân, không làm ồn không quấy nhiễu, cũng không túm người lại để hỏi thăm gì cả, nên ban đầu không ai chú ý đến.
Họ đứng nhìn danh sách bác sĩ dán trên tường khoa cấp cứu, đeo kính lão vào ngắm nghía mãi, sau đó tìm đúng đối tượng, đầu tiên là cảm thán vài câu về ngoại hình xuất sắc của ai đó, rồi lại móc ra một thứ giống quyển sổ bìa da đã rất cũ, hí hoáy viết gì đó.
Đoàn Thanh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hình như trong vô thức mà lúc đi kiểm tra khu phòng bệnh với sư phụ, luôn có ánh mắt bay theo họ, sau đó chiếu thẳng vào người Triệu Tế Thành, không thể lẩn tránh, nhưng chẳng làm phiền gì cả, mà sư phụ cũng không có vẻ gì khác lạ, anh ta cũng không rõ cảm giác kỳ quái này bắt nguồn từ đâu.
Chỉ có Nhan Cửu là biết.
Thậm chí ngay từ đầu cô đã nhạy cảm phát giác ra có gì đó không ổn, dù gì trước kia luôn ở cùng Nhan Lạc bắt buộc phải đề phòng mọi lúc mọi nơi những người hâm mộ cuồng nhiệt đến mất cả lý trí của chị cô, nhưng cô không thể ngăn cản được, cũng không có lập trường để nói gì.
Thế nên còn có một việc khiến Đoàn Thanh cảm thấy kỳ lạ nữa, đó là Nhan Cửu bỗng nhiên trở nên rất cần mẫn, chăm chỉ.
Văn phòng luôn dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, lá cây trong bồn cây được rửa sáng bóng. Mỗi khi hai người bận trực ban không kịp đi căng-tin ăn cơm thì trong phần bento Nhan Cửu mang theo luôn có thêm thịt thêm cá thêm trứng.
Bánh ngọt café trà sữa nước uống, muốn gì có đó, mấy hôm nay mọi bác sĩ y tá trong khoa mỗi người một ly, ngay cả ông Vương gác cửa và bảo vệ cô cũng không quên.
Anh ta cảm thấy rất lạ lùng, nhưng không nghĩ rằng hai chuyện đó có liên quan với nhau, thế là khi quay lại văn phòng, nhìn thấy hộp cơm của mình và sư phụ hôm nay còn có cả canh nóng kế bên thì không nhịn được phải hỏi:
“Bóng Đèn, cô có chuyện gì vui hả?”
“Hả? Đâu… đâu có.” Nhan Cửu lúng túng sờ cổ, ngại ngùng chối bỏ.
Lại thấy Triệu Tế Thành cởi áo blouse, rửa tay rồi quay về chỗ ngồi, lẳng lặng ăn cơm.
“Sư phụ, anh không tò mò hả? Mà anh đã ăn rồi?”
Đoàn Thanh nhướn mày, vẫn cảm thấy không có gì thì sao phải ân cần thế, không gian thì cũng là cướp, câu này rất có lý, nhưng thấy sư phụ ăn bình thản như vậy thì lại cảm thấy khó hiểu.
“Không được ăn à? Cậu hạ độc hả?”
Triệu Tế Thành không ngẩng lên, dùng thìa khuấy canh nóng, hỏi ngược lại.
“Hả?”
Đoàn Thanh bị nghẹn đến câm miệng, Nhan Cửu chắc chắn có vấn đề! Cơ hội tốt như vậy, anh hỏi một câu em hỏi một câu là rõ thôi mà?! Xem ra sư phụ đúng là không quan tâm tới cô ấy.
Nhưng mà… thức ăn thơm ngon là thật!
Thơm quá!
Hê hê~
……
Buổi chiều Đoàn Thanh còn một ca mổ nữa cần phụ giúp, từ lần trước Triệu Tế Thành đề cử anh ta với chủ nhiệm Lý tham gia ca mổ mở hộp sọ khi động mạch bị phình vỡ làm xuất huyết, thoắt nhiên Đoàn Thanh đã trở thành miếng bánh ngon trong đám bác sĩ nội trú cùng khóa, khi có thời gian rảnh rỗi thì đều sẽ tìm đến anh ta nhờ làm trợ lý phẫu thuật.
Anh ta vội vã ăn xong cơm, không kịp thu dọn hộp mà đặt trên bàn, Nhan Cửu vốn định ăn xong sẽ dọn rửa chung, không ngờ Triệu Tế Thành ăn xong đã đứng dậy, thu dọn hết cả hai hộp cơm, động tác nhanh như gió.
Lúc quay lại, hai hộp cơm được rửa sạch sẽ đặt trước mặt cô, Nhan Cửu ngẩng lên, chạm đúng vào ánh mắt Triệu Tế Thành đang cúi xuống nhìn cô, khiến cô giật mình lúng túng cúi gằm xuống, ậm ừ nói: “Cảm ơn anh”, rồi vội vã lùa cơm vào miệng.
Sau đó, một giọng nói trầm trầm vang lên như tiếng chuông trên đỉnh đầu, rõ ràng nghe rất lạnh nhạt, cao quý đến mức không thể xâm phạm, nhưng lại mang theo một vẻ trêu đùa khó nhận ra:
“Nói đi, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì?”
Cùng lúc đó, ở đại sảnh.
Một bà bác trong nhóm hai người đang gọi điện cho con gái cưng ở nhà:
“Này mẹ nói con nghe, đúng là rất xuất sắc, bác sĩ, vừa cao vừa đẹp trai, lại rất trẻ, hình như còn đi du học đấy, rất xứng đôi với con. Mấy hôm nay bọn mẹ luân phiên nghe ngóng, hoàn cảnh gia đình, giáo dục đều rất ổn. Nhưng hiện giờ admin nói là giai đoạn tìm hiểu, thằng bé thì rất khiêm tốn, ít nói, có lẽ là rất nhút nhát, khoan hãy đánh rắn động cỏ, mẹ đến xem giúp con.”
“Ôi trời! Mẹ đừng có lo vớ vẩn cho con được không, mẹ rảnh rỗi cứ chạy tới bệnh viện nhiều thế để làm gì? Tự con sẽ chú ý những người xung quanh mà! Hơn nữa, bác sĩ á? Con làm quảng cáo thường xuyên phải tăng ca, tìm bác sĩ thì liệu bọn con có chạm mặt nhau được không? Rồi làm sao sống với nhau, hơn nữa trước đây mấy người mà mẹ khen đẹp ấy, ha ha, con lo lắm…”
Bà cụ bỗng thấy máu nóng bốc lên đầu, đáp trả:
“Mày thôi đi cho mẹ nhờ, mấy đồng nghiệp trong vòng mấy mét của mày có mấy thằng đàn ông, nói mẹ nghe xem?! Đàn ông đã ít thì chớ, mày còn suốt ngày lười biếng, tan sở về nhà thì lướt weibo, cũng không ra ngoài đi chơi nhìn ngó! Nếu từ đầu mày cam đoan cả đời này mày không muốn kết hôn thì được, có thể, mẹ không lo nữa, dù sao tự mày nuôi sống mày là được. Không phải mày nói là nhìn những bạn học đồng nghiệp của mày ai nấy kết hôn rồi sinh con, mày cũng cuống lên thì mới nhờ mẹ giúp hay sao? Còn về đẹp hay không thì mẹ có hình thẻ của người ta đây này, mày xem thử liệu có đẹp không?”
Nhưng bên kia không hề chịu thua, có vẻ tính khí của hai mẹ con nhà này khá là giống nhau:
“Vậy mẹ có lo cũng phải nghiên cứu cách nào chứ, cứ cuống lên thế à? Một tuần gặp bao nhiêu người, con và anh con sắp bị mẹ dằn vặt chết đây này, hơn nữa còn không phải là gặp mà chỉ lén lút đi theo dõi người ta, sao chứ, đu idol hay sao? Người ta có đồng ý chưa mà mẹ đã bám theo. Mẹ có thời gian tham gia nhóm xem mắt đó thì sao không tham gia nhóm tổ chức quần chúng Triều Dương đi? Đẹp trai thì có tác dụng gì? Hôn nhân không cần nền tảng tình yêu hay sao? Con thấy bạn trai cũ của con cũng rất đẹp, mà mẹ và bố cũng đâu có đồng ý anh ấy cưới…”
“Mày mày mày… đừng có nhắc đến thằng khốn ấy nữa!!”
Bà cụ nghe nhắc đến cậu bạn trai cũ không biết phấn đấu của con gái thì quát to, đúng là một sự giận dữ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, người ngồi cạnh suýt thì giật mình rơi khỏi ghế, vội vã xoa dịu bà, nói:
“Trời ơi, làm tôi giật mình sợ chết được, không vội không vội mà!”
Nhưng thấy sắc mặt bà cụ khác lạ, lông mày nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi, tay run cầm cập móc ra thứ gì đó, giây sau điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ thành một đường lớn.
“Hả??? Sao thế này?! Đừng làm tôi sợ!”
“Trời ơi! Mau gọi người đi!”
“Y tá y tá! Nhanh! Bên này có người ngất rồi!”
“Bác sĩ cấp cứu có ai ở đây không? Nhanh nhanh lên! Đưa vào phòng cấp cứu! Bà cụ hôn mê rồi!”
Đại sảnh cấp cứu loạn cả lên, có tiếng chân người vội vã, có tiếng vụn vỡ lăn khắp nơi của những viên thuốc chưa kịp uống, có tiếng la hét, tiếng bánh xe lăn…
Điện thoại vẫn chưa ngắt, màn hình vẫn sáng.
Tiếng hét gọi bên kia nhưng không ai bên này để ý.
Bình luận facebook