• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh (5 Viewers)

  • Chương 44: Hình phạt công khai sau cơn say

Hôm sau, trời vẫn chưa sáng nhưng Nhan Cửu đã tỉnh dậy.

Khoảnh khắc đầu tiên khi cô mở mắt ra là ý thức được đây không phải phòng của mình, nhưng khác với những cô gái khác uống say xong là nhanh chóng kiểm tra quần áo của mình, cô vô cùng… vô cùng nhớ rõ tối qua đã xảy ra những gì.

Mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, hai tai nóng như trên giàn thiêu, cô vội vàng vùi mặt vào gối đầu màu xám đậm nhưng rất mềm mại của anh.

A a a a a, đối với người bình thường luôn e thẹn xấu hổ nhưng hễ uống say là bộc lộ nhân cách trái ngược mà nói, nhớ lại được những chuyện đáng hổ thẹn mình đã làm, đúng là một hình phạt công khai mà.

Cô nhớ tất cả, nhớ Triệu Tế Thành lên sân thượng đón cô và Đoàn Thanh, nhớ cô cố ý bấm sai mật mã khiến anh phải lại gần, nhớ “chín trăm chín mươi chín”, cũng nhớ đến cơn giận hiếm có tối qua của anh.

Cô đã làm những gì trước mặt anh thế này!

Nhan Cửu thật sự quá xấu hổ, đến nỗi cô chỉ muốn lao gấp về nhà mình, nhưng vừa mở cửa phòng ngủ thì bước chân lại trở nên nhẹ nhàng, ban nãy hoảng loạn đến mức hô hấp cũng rối loạn cũng ổn định trở lại.

Triệu Tế Thành đang ngủ trên sofa.

Trên người đắp tấm chăn mỏng màu xám, bên trong mặc áo choàng tắm màu trắng trông có vẻ rất mềm mại, áo ngủ gấp gọn gàng đặt bên cạnh, xem ra là tắm xong mệt quá lăn xuống sofa ngủ luôn vậy.

Triệu Tế Thành khi ở bệnh viện thường không ở văn phòng, cơ bản là đều ở khoa cấp cứu, phòng cấp cứu, hoặc phòng phẫu thuật luân phiên nhau, Nhan Cửu rất ít khi thấy anh nghỉ ngơi, nên đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ anh khi đang ngủ.

Toàn thân toát ra một vẻ dịu dàng vô cùng.

Nhan Cửu không rời mắt được, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cô lẳng lặng ngắm anh, rất muốn biết vào lúc này anh đang mơ thấy gì, muốn biết tối qua anh nói như thế có phải là vì quan tâm cô hay không. Muốn biết khi cô mạo phạm hôn anh như vậy, có phải đã khiến anh ghét bỏ cô khi anh thức dậy không?

Trước kia cô ngưỡng mộ anh, cảm thấy cuộc đời được lý tưởng chi phối như thế lúc nào cũng lấp lánh tỏa sáng.

Về sau cô còn cảm kích anh, hết lần này đến lần khác, hiểu được điều gì có thể chữa lành và an ủi cô.

Nhưng cô bây giờ…

Bên tai Nhan Cửu ngoài tiếng thở đều đều của Triệu Tế Thành ra, còn có tiếng tim đập ngày một chói tai hơn, “thình thịch thình thịch”, khiến cô cảm thấy máu đang dồn lên trên, mặt lại đỏ bừng bừng.

Mà lúc này, Triệu Tế Thành đang nằm bỗng đưa tay kéo chăn, khiến Nhan Cửu như bừng tỉnh giấc, cô vội vã đứng lên, vô thức định bỏ chạy vì không muốn mất mặt trước anh nữa. Vả lại cô không thể chịu nổi sự ngượng ngập khi bốn mắt nhìn nhau sau cơn say.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, mà người nằm đó, đôi mắt bỗng mở ra.

Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn cánh cửa đóng lại, mãi không nói gì.

Đến khi điện thoại có âm báo, màn hình sáng lên…

Nhan Cửu chạy vội về nhà như bỏ trốn, vội vã đánh răng rửa mặt tẩy trang rồi lại trang điểm, không biết vì sao trong lòng cô có chút niềm vui nho nhỏ, nhưng niềm vui này không biết bắt nguồn từ đâu, khiến cô cảm thấy mình vẫn hoang mang khó hiểu lắm.

Cô vội vàng vệ sinh cá nhân xong, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần bảy giờ, thông thường giờ này Triệu Tế Thành sắp thức giấc, chuẩn bị rửa ráy ăn sáng, sau đó bảy rưỡi đúng sẽ xuất phát đi tới bệnh viện.

Không hiểu sao, với bản tính thường ngày của cô, tối qua xảy ra những chuyện xấu hổ như vậy thì cô phải tránh anh thật xa mới đúng, nhưng cô không làm thế.

Nhan Cửu tính toán thời gian, mang giày sẵn đứng trước cửa, nghe cửa đối diện vang lên âm thanh, trong tích tắc cũng mở cửa bước ra, đang định cố gắng nhiệt tình chào hỏi anh, vờ như tối qua không xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước cửa thì cô bỗng đờ ra.

“A, Cửu Cửu? Cô ở đối diện hả?”

Ôn Nhạc Lê không mặc áo bác sĩ, mặc phong cách quần áo thường ngày vừa thoải mái gọn gàng, cô ta rất gầy, lại cao ráo, thêm cách nói năng nhẹ nhàng dịu dàng, trông rất có khí chất, đặc biệt là hôm nay…

Áo sơ mi trắng phối chiếc váy đen càng khiến cô ta xinh đẹp nho nhã.

Tay đang chống vào cửa của Nhan Cửu không kịp bỏ xuống, ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua Triệu Tế Thành, sau đó nhìn Ôn Nhạc Lê, cố nặn ra một nụ cười:

“Ha, đúng rồi, à… đúng là trùng hợp.”

Cô nói xong bỗng không biết phải nói gì nữa, ngượng ngập nhìn trái ngó phải, cô thật sự không ngờ Ôn Nhạc Lê lại xuất hiện ở đây, điều này khiến cô cảm thấy một sự khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng vì không có lý do gì để biểu hiện ra mặt nên đành cố gắng tìm kiếm chủ đề khác.

Vẫn chưa tìm ra thì nghe một giọng đàn ông vang lên:

“Cấp cứu có mấy bệnh nhân hôm qua chữa trị không được ổn lắm, cô ấy tiện đường gọi tôi đi cùng, cô có đi không?”

Nghe anh nói thế, trái tim Nhan Cửu không còn thấp thỏm, cô vẫn chưa lấy túi xách, ban nãy chỉ lo “trùng hợp” với Triệu Tế Thành thôi mà. Thế là cô khoát tay, vội vã nói:

“Vậy hai người đi nhanh đi! Lát tôi tôi bắt xe tới bệnh viện sau, tôi không gấp!”

Đúng lúc này thì thang máy tới nơi, Ôn Nhạc Lê đưa tay kéo cổ tay Triệu Tế Thành, ngoảnh lại nói với Nhan Cửu:

“Ừ, đang gấp quá, lát nữa chúng ta gặp ở bệnh viện nhé.”

Nhan Cửu chưa kịp chào tạm biệt thì cửa thang máy đã khép lại, tim cô như bị treo ngược lên, còn bị người ta cố ý chọc một phát rõ đau, cảm giác lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc này khiến cô có chút khó chịu.

Cô cứ nghĩ đến chuyện họ cùng lên xe, Triệu Tế Thành sẽ làm những hành động lịch thiệp như mở cửa xe cho người con gái khác giống với anh đã từng làm với cô, cô đoán trên đường đi họ sẽ cười cười nói nói về những thuật ngữ và truyện cười trong giới y học mà cô không hiểu, nói về những chuyện trong quá khứ mà không có cô can dự, thì liền cảm thấy…

Hàng trăm ngàn móng vuốt cào lấy trái tim.

Cô rất để tâm.

Một sự để tâm chưa từng có.

Cô biết là không nên, cũng không có tư cách, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không thể tưởng tượng, một Triệu Tế Thành khi đối diện với người uống say rồi làm càn như cô mà vẫn có thể dịu dàng như thế, khi đứng trước mặt Ôn Nhạc Lê xinh đẹp thông minh thì sẽ có dáng vẻ thế nào.

Cô nhớ khi cô khóc lóc đến suy sụp trước mặt Triệu Tế Thành, trút hết những cảm xúc tiêu cực tối tăm cho anh, sự yên lặng lắng nghe và cổ vũ anh dành cho cô chính là anh đang dùng hành động nói cho cô biết rằng cuộc sống có thể rất tươi đẹp, là khi cô đang tự hoài nghi chính mình và chìm đắm trong cơn bão tố, anh đã kéo cô về với vùng đất tràn ngập ánh sáng.

Nhan Cửu rất không muốn thừa nhận bộ dạng này, bộ dạng muốn độc chiếm, muốn có được anh, muốn anh chỉ là của một mình cô.

Nhưng cô biết…

Đó là dáng vẻ khi cô thích một người.

Chỉ là cô không biết, anh có kiên định chọn cô giống như cô đã lựa chọn anh, hay không?

Hoặc là, ông trời dùng một số cảnh báo để nói cô biết.

Đây có thể là một lần lặp lại “bi kịch” của Tô Gia Hành.

Anh,

Liệu có thích một người đã hoàn toàn bộc lộ hết cái tốt lẫn xấu như cô không?

……

“Bệnh nhân này tốt nhất là chuyển sang ICU, lát nữa cô nói với người già ông cụ về tiền viện phí và các việc cần chú ý v.v…, xem xem họ có đồng ý chuyển không, dù sao trước đó đã ngừng thở gần hai mươi phút mới cứu sống được, có thể chức năng nội tại bị tổn hại mà hiện giờ chúng ta vẫn chưa nhìn ra, thế nên mới xuất hiện tình huống khẩn cấp.”

Sau khi tìm hiểu tình trạng bệnh nhân ở bác sĩ trực ban, đợi ổn định một chút, hai ngườu mới quay về văn phòng, Triệu Tế Thành nói xong thì Ôn Nhạc Lê đóng cánh cửa văn phòng lại, lúc này các bác sĩ đều không có mặt, trong phòng chỉ có hai người họ. Ôn Nhạc Lê gật đầu, sau đó một tay chống xuống bàn, nói:

“… Biết sớm thế thì tối qua đã giục người nhà quyết định rồi.”

Triệu Tế Thành vốn không nói gì, chuẩn bị ra khỏi phòng để tiếp nhận bệnh nhân mổ cấp cứu khoa Ngoại hôm nay, nhưng nhìn thấy Ôn Nhạc Lê đứng đó mãi không ngẩng đầu lên thì hơi nhướn mày, hỏi:

“Sao vậy?”

Cô không nói gì, nhưng anh nhìn thấy rõ một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô.

Sau đó là tiếng sụt sịt cố kìm nén, vang lên vô cùng rõ ràng.

Điều đó khiến Triệu Tế Thành nhíu mày, anh nghiêng đầu khó hiểu, cũng không rõ vì sao cô nàng này lại tự dưng khóc như vậy.

“Cô biết chuyện này không phải chuyện mà cô có thể lo liệu, quyết định được mà.”

Trong lòng anh, Ôn Nhạc Lê cũng như nhóm Đoàn Thanh, đều là học sinh của anh, dù sao cũng vừa tới khoa cấp cứu, đối mặt với các loại vấn đề và tình huống phát sinh đột xuất thì xuất hiện tâm trạng và cảm xúc như vậy cũng là bình thường, nên lúc này Triệu Tế Thành cảm thấy giống đang đối diện với một người đang cần sự an ủi, anh đưa tay khẽ vỗ vai cô, an ủi.

Ôn Nhạc Lê dường như cảm thấy bản thân quá nực cười, thế là vội vàng lau nước mắt rồi cười nói: “A, để sư huynh phải cười chê rồi, em cũng không ngờ mình lại thế này, có thể là ban nãy thấy người nhà ông cụ như vậy nên không chịu nổi.”

“Đừng xem người nhà bệnh nhân như ghê gớm lắm, ở cái nơi như phòng cấp cứu, thông thường cảm xúc người nhà thường khá kích động, dù sao cũng là cấp cứu bệnh nặng, nơi không ký tên thì không vào, sau này cô chỉ cần cố gắng để họ không cản trở quá trình cấp cứu, thì phẫn nộ, sợ hãi thậm chí là bi thương thì đều có thể hiểu được. Đừng cho rằng họ đang nhắm vào cô, như vậy sẽ thấy khá hơn.”

Nhưng Triệu Tế Thành khi nói câu này cực kỳ chân thành, chứ không chỉ nói suông để thu hút Ôn Nhạc Lê, nhưng cô nhìn anh mà nước mắt càng tuôn dữ dội hơn.

Thế là anh khẽ thở dài, nhìn cô, cảm thấy có thể khi người ta đã giải phóng cảm xúc mà mình cứ đứng đây thì không hợp lắm, anh liền nói:

“Cô thấy buồn thì cứ khóc đi, tôi ra ngoài trước.”

Nhưng vừa dứt lời thì Ôn Nhạc Lê đã tiến lên ôm lấy anh, dịu dàng nói:

“Cảm ơn anh.”

Cái ôm này quá đột ngột, thậm chí trong mắt Triệu Tế Thành, nó còn có vẻ kỳ lạ nữa, nhưng anh không hiểu cách phụ nữ biểu đạt tình cảm nên vô thức cứ đứng đờ ra đó để mặc cho cô ôm, còn chưa kịp đẩy ra thì cửa văn phòng “xoạch” một tiếng bị ai đó mở toang.

“Sư phụ, sao anh còn chưa tới, bọn em chờ anh mãi…”

Đoàn Thanh và mấy bác sĩ trẻ học bồi dưỡng đang chờ Triệu Tế Thành, họ đứng ở cửa chờ đã lâu, thế là Đoàn Thanh không nhịn nổi, chuẩn bị vào trong gọi anh, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này…

“Ai cha… trời ạ, không nhìn thấy không nhìn thấy.”

Anh ta vội vã đóng cửa lại, quay đầu lại ra sức tỏ vẻ mặt hung dữ, nói một câu:

“Các cậu cũng không nhìn thấy gì hết.”

Đương nhiên, anh ta luôn cảm thấy trước mặt lứa bác sĩ trẻ này cũng nên có chút uy nghiêm, nên “dọa nạt” như vậy có lẽ chuyện mình vội vã mở cửa sẽ được bỏ qua.

Ba tiếng sau, tin đồn này đã lan khắp bệnh viện số 4.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom