Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại Truyện
【12】
Bọn họ bắt đầu xa cách, nhưng mà rồi lại luôn tương phùng.
Nàng sẽ đến trước mặt hắn trong cơn mưa đêm xa ngàn dặm, ngồi trên bệ cửa sổ phòng hắn, chỉ nói một câu: “Có chút nhớ chàng.”
Mà điều hắn thường làm nhất, chính là chờ đợi.
Hắn cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng, vĩnh viễn chờ đợi nàng, làm bạn ở bên người nàng.
Có một lần Vệ Uẩn hỏi hắn: “Nếu Quận chúa muốn ngươi rời khỏi Vệ gia, ngươi sẽ đi theo nàng sao?”
Tần Thời Nguyệt có chút sửng sốt. Rất lâu sau, hắn mới nói: “Trách nhiệm của ta đã xong, chân trời góc biển, ta đều đi theo nàng.”
“Nếu như cả đời này ngươi không thú được nàng thì sao?”
“Vậy ta sẽ ở bên cạnh canh giữ cho nàng cả đời.”
Hắn không dám đến quá gần nàng ở trước mặt người khác. Bởi vì hắn sợ người ta sẽ nhìn ra mối quan hệ của bọn họ, sẽ xuất hiện những lời đồn bịa đặt làm vướng bận nàng.
Nhưng mà lúc riêng tư, hắn là Tần Thời Nguyệt của một mình nàng.
Bọn họ vẫn luôn như thế, giống như ở bên nhau, lại giống như là không ở bên nhau. Thẳng cho đến năm Nguyên Hòa thứ sáu, nàng bị nhốt ở vùng dịch bệnh.
Lúc nhận được tin tức, hắn theo bản năng muốn đi tìm nàng, nhưng nàng quá hiểu rõ tính tình của hắn, nàng nói với hắn, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, nếu hắn tới, nàng sẽ xem thường hắn.
Vì vậy hắn chỉ có thể cắn răng ở lại chiến trường, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Sau đó, lúc chiến tranh vừa mới kết thúc, hắn vội vàng chạy đến vùng dịch bệnh xa ngàn dặm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn không màng lời nói của người khác, hung hăng ôm chặt lấy nàng.
Hắn chợt hiểu ra tâm tình của Ngụy Thanh Bình năm đó đi tìm hắn từ trong đống xác chết. Hắn mới hiểu được, người trước mặt này có thể biến mất bất cứ lúc nào. Mà hắn cũng không phải giống như lời hắn nói, cả đời canh giữ bên cạnh nàng là đủ rồi.
Nếu không thể thú nàng làm thê, hắn sẽ hối hận suốt đời.
Vì thế ngày hôm sau, hắn liền kiểm kê hết tất cả tài sản của mình, sau đó tự mình chạy đến Ngụy Vương phủ.
Sau khi hắn vào cửa, vừa mới đưa ra yêu cầu, đã bị người của Ngụy Vương đánh đuổi đi, nhưng hắn không đi, cố chấp quỳ ở trước cửa Vương phủ, không nhúc nhích.
Hắn trời sinh vốn ăn nói vụng về, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể quỳ như vậy.
Lúc Ngụy Thanh Bình chạy đến, hắn đã quỳ gần mười ngày rồi. Ngụy Thanh Bình chạy đến trước mặt hắn, tức giận run rẩy cả người.
“Đứng lên.” Nàng nói: “Ngụy Vương phủ này, đâu đến phiên chàng quỳ?”
Hắn cười khổ: “Không sao.” Hắn nói: “Ta muốn thú nàng, nên chịu khổ.”
“Chàng đứng lên.” Mắt Ngụy Thanh Bình phiếm hồng, run rẩy nói: “Ta không muốn thấy chàng quỳ.”
Hắn lắc đầu, không nói gì. Ngụy Thanh Bình hít mũi: “Muốn quỳ đúng không? Được, vậy ta quỳ cùng với chàng!”
Nói xong, nàng trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Hắn vội vàng đỡ nàng, nàng lại cố chấp không động. Lúc này Ngụy Vương đi ra, thấy Ngụy Thanh Bình quỳ gối trước cửa, không khỏi nói: “Nữ nhi ngoan, con đang làm cái gì vậy?”
“Chàng bởi vì muốn thú con mà quỳ gối ở đây, con muốn gả cho chàng, làm sao có thể để cho một mình chàng quỳ được?”
“Nữ nhi ngoan.” Gương mặt của Ngụy Vương đau khổ: “Con đừng náo loạn. Con xuất giá phụ vương đương nhiên là cao hứng, nhưng con cũng nên chọn người có thân phận. Cho dù không phải quan to lộc hậu, ít nhất cũng nên xuất thân thế gia...”
“Không phải xuất thân thế gia thì sao?” Sắc mặt Ngụy Thanh Bình lạnh lùng. Nàng đứng dậy, run rẩy nói: “Người có biết bảo vệ bá tánh ở biên cương là ai không? Người có biết đánh nhiều trận chiến đẫm máu nhiều năm như vậy là ai không? Người nói công tử thế gia, lúc bọn họ đang ở nhà chơi chữ, thì là ai ở biên cương dùng máu thịt bảo vệ giang sơn Đại Sở?! Chàng không phải là thế gia thì sao? Chàng cương nghị, có điểm nào không bằng đám thế gia kia?!”
Lời mắng chửi này khiến cho mọi người sửng sốt. Ngụy Thanh Bình nhìn Ngụy Vương, đôi mắt ngậm nước mắt: “Chàng nỗ lực hơn so với những người khác, con đường mà chàng đi cũng khó khăn hơn những người khác. Cũng bởi vì chàng không phải xuất thân thế gia, cho dù chàng thật lòng yêu con, thương con, xem con như châu như bảo, chàng nỗ lực liều mạng được quan to lộc hậu, cũng không xứng thú con, phải không?”
“Nhưng người như vậy không xứng thú con, vậy thì ai xứng?”
“Phụ vương.” Ngụy Thanh Bình khóc thành tiếng: “Con chỉ là muốn gả cho người mình thích, khó như vậy sao?”
Đời này Ngụy Thanh Bình chưa từng khóc như vậy. Nàng khóc như vậy, khiến cho cả hai nam nhân đều sửng sốt. Một lúc lâu sau, Tần Thời Nguyệt mở miệng.
“Bỏ đi...” Hắn khàn giọng nói: “Ta... Ta đều có thể. Cũng không nhất định phải thành thân. Ta không làm cho nàng khó xử. Thanh Bình, chúng ta vẫn giống như trước đây...”
“Con muốn gả cho người mình thích. Chàng là anh hùng của quốc gia này, nhưng chàng không phải là thế gia, cho nên không thể sao?!”
Ngụy Thanh Bình nói, Ngụy Vương trầm mặc. Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng nói: “Cũng không phải là không thể...”
Đang nói, ông liền xoay chuyển đề tài, nói: “Nhưng hắn phải thề, cả đời chỉ có một mình con.”
“Đây là tất nhiên.” Tần Thời Nguyệt lập tức mở miệng, nghiêm túc nói: “Cả đời này, ta chỉ thích một mình Thanh Bình.”
Hắn vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc nói, mang theo vài phần trẻ con. Ngụy Thanh Bình không nhịn được cười.
“Ngu ngốc.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy đầu hắn một cái: “Chàng thật sự là đồ ngốc.”
【13】
Hôn lễ của bọn họ được tổ chức tại Ngụy Vương phủ. Người bên ngoài đố kỵ Tần Thời Nguyệt nên cười nhạo hắn nhập chuế*, nhưng hắn không để ý.
*Nhập chuế: Ở rễ
Vào đêm thành hôn, Tần Thời Nguyệt vén khăn voan, nhìn Ngụy Thanh Bình cười dịu dàng nhìn hắn.
“Người khác đều nói chàng nhập chuế, chàng không tức giận sao?”
Nàng mở miệng hỏi hắn, hắn ngẩn người, sau đó cười rộ lên.
“Chỉ cần được ở bên cạnh nàng...” Hắn dịu dàng nói: “Như thế nào cũng được.”
Chỉ cần được ở bên cạnh nàng, như thế nào cũng được.
172. Phiên ngoại 8: Sở Lâm Dương - Cái gọi là Đại phu nhân, không phải ai cũng làm được!
【1】
Sở Lâm Dương sinh ra trong gia đình võ tướng. Tổ tiên Sở gia xuất thân bần hàn. Trong số những vị công thần khai quốc, bọn họ thuộc hàng cuối cùng, không xuất thân thế gia, không quyền thế ngập trời. Lúc Sở Lâm Dương sinh ra, Sở gia cũng không khác gì một quý tộc bình thường ở Hoa Kinh.
Cũng may sau này chiến loạn, phụ thân hắn tuy rằng ngốc nghếch, nhưng được cái dũng cảm thật thà, lập được không ít công lao. Hơn nữa hàng năm đều sống ở biên cảnh Tây Nam. Tây Nam không phải ngây ngốc đóng quân quanh năm như Vệ gia. Lâu dần, phụ thân hắn huấn luyện ra một đội quân, có thể miễn cưỡng xem như là quân đội của Sở gia, hàng năm trấn thủ Tây Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy mà người trong Hoa Kinh thường xuyên cười nhạo phụ thân hắn. Địa giới Tây Nam kia, thực chất là “Thời vô anh hùng, sử nhãi thành danh*.”
*Thời vô anh hùng, sử nhãi thành danh: dịch là thời đại không có anh hùng, khiến những kẻ vô danh trở thành anh hùng. Nghĩa: Đề cập đến những kẻ bất tài tình cờ trở nên nổi tiếng.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, lúc Sở Lâm Dương lớn hơn một chút, Sở gia của bọn họ ở Hoa Kinh, cuối cùng cũng xem như là người có mặt mũi. Đại muội muội Sở Du của hắn hứa gả cho thế tử Vệ gia, tiểu muội muội Sở Cẩm hứa gả cho Cố gia đại công tử Cố Sở Sinh. Dù sao thì tương lai của nhà hắn, cho dù như thế nào đi nữa, cũng không thua kém ai.
Mặc dù cũng không thua kém ai, nhưng so với Tạ gia, đúng là vẫn kém hơn một chút.
Mẫu thân hắn chính là người của Tạ gia. Mặc dù mẫu thân hắn chỉ là một đích nữ của thiên phòng*, nhưng là danh gia vọng tộc đã truyền thụ hàng trăm năm ở Hoa Kinh, có sự phong lưu và kiêu ngạo mà người đời ngưỡng mộ. Cho dù chỉ là đích nữ thiên phòng, cũng đều có thể gả cho đích tử chính phòng trong nhà quý tộc bình thường như phụ thân hắn.
*Thiên phòng: tức là phòng cho vợ bé, tiểu thiếp.
Phụ thân hắn tính tình nóng nảy, mẫu thân hắn tính tình nhu nhược. Một người chỉ biết gầm thét, một người chỉ biết khóc oán giận. Sống trong một gia đình như vậy, hắn cũng không biết mình lớn lên như thế nào nữa. Hơn nữa, không chỉ có trưởng thành, mà bộ dạng còn rất là đoan chính nữa. Mười ba tuổi là Thiếu tướng quân, mười lăm tuổi đã có rất nhiều cửa tiệm ở Tây Nam, người đời xưng là Sở Thần Tài. Có rất nhiều quý nữ theo đuổi, chỉ là tâm tư hắn không ở trên người nữ nhân, cũng không muốn phản ứng với bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà hắn càng lớn, phụ mẫu hắn lại bắt đầu sốt ruột. Từ lúc hắn mười lăm tuổi, mẫu thân hắn đã hỏi hắn “Có suy nghĩ gì hay không?”. Mặc dù đích tử thế gia ở Hoa Kinh đều là hai mươi tuổi mới thành hôn. Nhưng mẫu thân hắn vẫn thúc giục, nghĩ trước tiên ít nhất cũng phải định hôn. Hắn bị thúc giục đến phiền, khoát tay áo nói: “Con nhìn trúng đích nữ Tạ gia Tạ Thuần.”
“Cái gì?!” Mẫu thân hắn sửng sốt, hắn giương mắt, lãnh đạm nói: “Thế nào, con không xứng phải không?”
Tạ Vận nửa ngày trời không nói nên lời. Bà không cảm thấy nhi tử của bà không xứng với Tạ Thuần. Thế nhưng... Điều này không ngăn được Tạ Thuần chướng mắt nhi tử của bà.
【2】
Tạ Thuần, người này là đích nữ Tạ gia. Phụ thân là nội các Đại học sĩ, cô cô là đương kim Hoàng Hậu, những huynh đệ khác, người nào cũng đều là nhân vật phong vân.
Mà bản thân nàng, mặc dù dung mạo không bằng Sở Du Sở Cẩm là đệ nhất Hoa Kinh, nhưng lại có mấy phần tiên khí không thể diễn tả được. Cộng thêm tài trí nhạy bén, cầm kỳ thi họa không gì không biết. Cho nên mặc dù dung mạo không phải là đệ nhất, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Đại phu nhân trong lòng các vị công tử thế gia.
Lúc nói ra câu này, thực ra Sở Lâm Dương chưa từng gặp qua nàng. Nhưng mà những lời này vẫn khiến cho Tạ Vận kinh hoàng. Sau khi Tạ Vận suy nghĩ kỹ, bà cảm thấy để cho nhi tử ôm lấy kỳ vọng không có khả năng thì không bằng giúp nó mở mang tầm mắt. Nữ tử Hoa Kinh nhiều như vậy, nhìn nhiều thêm vài người sẽ có tâm tư thôi.
Vì thế bà và Sở Kiến Xương thăm dò lộ trình của Sở Lâm Dương, giả bệnh dụ dỗ Sở Lâm Dương trở về, sau đó khóc nháo buộc Sở Lâm Dương phải đến tham gia xuân yến.
Trước đây Sở Lâm Dương vẫn luôn ở Tây Nam, hầu như chưa từng đến mấy nơi như thế này. Hắn cầm một gốc hoa đào, cảm thấy người trong yến hội này thật ngu ngốc, đánh đàn vẽ tranh, viết thơ chơi cờ. Mấy thứ này, có kiếm được bạc lúc chiến tranh không?
Hắn ngồi ở vị trí của mình, thấy ngột ngạt, dự định chờ yến hội kết thúc, lập tức về nhà rời khỏi Hoa Kinh.
Nhưng mà ngay vào lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng: “Vương Nhị công tử đưa thiếp mời luận chiến với Tạ Đại tiểu thư!”
Tán dóc về luận chiến, chính là thú vui tao nhã của mấy người văn nhân. So với viết thơ đánh đàn, Sở Lâm Dương cảm thấy, chuyện này có lẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Thế là hắn cầm ly rượu, đi theo đám người qua đó. Rồi sau đó hắn nhìn thấy trên đài cao, nữ tử bạch y, búi tóc dùng trâm ngọc bó cao, gương mặt trầm tĩnh bình thản. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự dịu dàng cùng với sự quý khí của thế gia, làm cho người nhìn không thể rời mắt được.
Nàng và Nhị công tử Vương gia Vương Tuyên luận bàn chính là tranh cãi giữa nho giáo và pháp lý. Sở Lâm Dương hầu như không có kiên nhẫn nghe, cũng nghe không hiểu lời mà bọn họ nói. Hắn nhìn nữ tử ngay thẳng nói. Chỉ có duy nhất một câu hắn nghe hiểu --
Nho giáo hay đạo giáo đều là chính đạo. Lấy nho giáo để truyền dạy cho bách tính, lấy đạo giáo để làm đạo trị quốc. Thuận dân dưỡng tức, thuận trời mà làm. Nếu bách tính cầu khai thương, tại sao lại không làm?
Hắn có chút kinh ngạc khi có một nữ tử lại nói ra những lời như vậy. Cho dù cuối cùng nàng nhận thua, nhưng lúc rời đi, hắn vẫn lựa chọn đặt cành hoa đào lên mặt bàn của nàng.
Sau khi trở về, Sở Du chạy tới hỏi hắn: “Ca, xuân yến ai đẹp nhất?”
Sở Lâm Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tạ Thuần đi.”
“Ca, huynh đã có người muốn thú hay chưa?”
Sở Lâm Dương lại suy nghĩ, chần chừ chốc lát, sau đó nói: “Còn chưa có.”
【3】
Lần thứ hai nhìn thấy Tạ Thuần, không phải là trên xuân yến.
Năm ấy Tây Nam lũ lụt, ngân lượng cứu tế thiên tai không đủ, sổ con hắn dâng lên triều đình đều bị giữ lại. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể hồi kinh. Hắn mở tiệc chiêu đãi người của Hộ Bộ, uống say như chết, nhưng cũng không moi được một xu nào từ đám người này. Một mình hắn quỳ trên mặt đất ở tửu lâu nôn. Sau khi nôn xong, hắn ngẩng đầu lên, thấy một cô nương đang đứng trên hành lang, gương mặt nàng lãnh đạm, giống như tiên tử trên cung trăng hạ phàm.
Hắn ngẩn người, đối phương từ hành lang đi xuống, khom lưng đưa một chiếc khăn lụa cho hắn.
“Ta thấy ngươi mời người của Hộ Bộ.” Nàng nhíu mày: “Tây Nam đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng biết ta?”
Sở Lâm Dương nhận khăn tay của nàng, chống người tự mình đứng lên. Tạ Thuần bình thản nói: “Ta đều nhận biết hết những thiếu niên ở Hoa Kinh đi đến sa trường.”
Sở Lâm Dương có hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Cảm tạ.”
Sau đó hắn muốn rời đi. Tạ Thuần kéo hắn lại.
“Tây Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng nhíu mày. Sở Lâm Dương vốn không định nói, nhưng mà một khắc nàng lôi kéo hắn kia, hắn lại cảm thấy, người này giống như một cọng rơm cho hắn bám víu vào trong lúc tuyệt cảnh. Vì vậy hắn không nhịn được nói: “Tây Nam lũ lụt, không đủ ngân lượng.”
Hắn nói ngắn gọn tình huống cho nàng nghe, theo sau thở dài nói: “Tạ Đại tiểu thư, đây không phải là chuyện nàng nên quản, trở về đi.”
“Thiếu bao nhiêu?”
Nàng đột nhiên mở miệng. Sở Lâm Dương ngẩn người. Hắn báo một con số, Tạ Thuần gật đầu, nói với hắn: “Ta hiểu rồi, bảy ngày sau, ta đưa cho ngươi.”
Sở Lâm Dương mở to mắt, đây không phải là một con số nhỏ. Tuy rằng, hắn đã điền vào phần lớn số ngân lượng thiếu hụt, nhưng phần còn lại tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Hắn không biết làm cách nào mà nữ nhân này kiếm được số ngân lượng đó cho hắn. Thẳng đến ngày hôm sau, hắn nghe nói Tạ Thuần đang quyên góp trong hội thơ của nàng.
Nàng bán thơ của mình, bán tranh của mình. Hắn nghe nàng đứng ở trên đài nói năng hùng hồn, sau đó nhìn tranh nàng vẽ bán sạch không còn một bức. Chưa đến bảy ngày, nàng đã mang bạc đến gặp hắn. Vẫn là một bộ dạng lãnh đạm kia, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, chỉ nói: “Sở Tướng quân, trên đường cẩn thận.”
Sở Lâm Dương không nói gì. Một lúc sau, hắn chắp tay nói: "Nếu ngày sau Đại tiểu thư có bất kỳ yêu cầu gì, Sở mỗ cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
“Quân chiến sa trường, đã đủ rồi. Tạ Thuần tay trói gà không chặt, không thể chiến đấu cùng với tướng quân, chỉ có thể bỏ chút sức lực nhỏ bé này, mong tướng quân không chê.”
Sở Lâm Dương nhìn xuống bờ vai đơn bạc của nàng. Nàng không giống như Sở Du. Sở Du sống trên chiến trường, cho dù thân là nữ tử, nhưng cũng sẽ không khiến cho người khác cảm thấy nhu nhược thương tiếc. Nhưng mà nữ tử trước mắt này, giống như cây lau, nhìn qua yếu ớt không chịu được, nhưng lại mang theo một loại sức mạnh vô hình.
Hắn đã từng tự hỏi tự bản thân mình vô số lần, chiến đấu vì đám người Hoa Kinh này có đáng giá hay không, nhưng mà từ ngày nữ tử này tiễn đưa, hắn cuối cùng cũng biết được đáp án.
Đáng giá.
【4】
Hắn mang theo bạc đến Tây Nam. Sau đó lại càng thường xuyên nhớ đến nàng. Tính tình hắn từ trước tới nay muốn cái gì thì phải có được cái đó, nhưng lần đầu tiên trong đời lại sinh ra cảm xúc “không dám”. Nữ tử kia quá mức tốt đẹp. Thực ra chính hắn cũng biết, nàng sẽ không thích hắn, mà hắn cũng không xứng với nàng.
Lúc đầu hắn luôn luôn hỏi thăm tin tức về nàng, cho người mang lễ vật đến tặng cho nàng. Vậy mà thỉnh thoảng nàng hồi âm, cũng chỉ là hỏi thăm một chút chuyện ở Tây Nam.
Hắn phái người đi dò hỏi tin tức về nàng, nhận được rất nhiều tin tức.
Giống như là, nàng và Vương Tuyên tình đầu ý hợp, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rất có thể hai nhà sắp sửa kết thông gia.
Lúc nhận được tin tức này, hắn lăn lộn. Cuối cùng hắn cách xa nghìn dặm trở về Hoa Kinh. Đứng đợi trước cửa Tạ gia một đêm. Hắn vốn muốn đến hỏi nàng một chút, nếu hắn tới cửa cầu thú nàng, có phải hắn cũng sẽ có cơ hội hay không. Nhưng mà đến sáng sớm nàng bước ra khỏi phủ, xa xa hắn nhìn thấy nàng cười dịu dàng với Vương Tuyên đang đứng chờ trước cửa phủ. Trong nháy mắt đó, hắn mất đi tất cả dũng khí.
Hắn lặng yên không một tiếng động đến Hoa Kinh, lại lặng yên không một tiếng động quay về Tây Nam. Sau khi trở về, nửa năm sau, truyền đến tin tức Vương Tuyên cưới công chúa. Hắn ngẩn người, không chút do dự cưỡi ngựa trở về. Sau khi trở về, hắn cho người trông coi trước cửa Tạ gia, cũng không biết phải làm cái gì.
Sau đó, hắn nhìn thấy nha hoàn bên người Tạ Thuần truyền tin cho Vương Tuyên. Hắn lặng lẽ đi theo, trốn ở phía trên xà nhà, nghe thấy Vương Tuyên thấp giọng mắng nha hoàn đến đây, tức giận nói: “Tiểu thư nhà ngươi làm cái gì vậy? Lấy công chúa là chuyện ta có thể quyết định sao? Đây là Bệ hạ tứ hôn, ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu như ta bỏ trốn với nàng, người của hai phủ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà...” Nha hoàn đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tiểu thư hoài thai hài tử của ngài...”
Vương Tuyên hơi sửng sốt. Một lát sau, mặt hắn ta đỏ lên nói: “Ngươi... Ngươi đừng nói càn, ai mà biết đó là hài tử của ai?”
“Vương công tử!” Nha hoàn bị lời nói này làm cho tức giận, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư chỉ qua lại với một mình ngài, lời này của ngài...”
“Ta cùng nàng cũng chỉ là một lần sau khi say rượu kia.” Vương Tuyên nóng nảy, tức giận nói: “Sao có chuyện như vậy được? Ngươi trở về nói rõ ràng với nàng, hài tử này không phải là của ta, nàng đừng có mà vu cáo ta!”
Nói xong, Vương Tuyên cho người đuổi nha hoàn trở về. Nha hoàn khóc lóc chạy về Tạ phủ, cũng không dám trực tiếp nói những lời đó ra, chỉ nói: “Vương công tử nói chuyện liên quan đến hai nhà, hắn không muốn đến...”
“Hắn có nguyện ý đến hay không, là chuyện của hắn.”
Tạ Thuần dường như có chút mệt mỏi: “Nhưng ta chờ hay không chờ, lại là chuyện của ta.”
Nàng nói xong đứng dậy, nói nha hoàn mang áo choàng đến cho nàng, cầm theo kiếm và bọc áo quần, thừa dịp ban đêm, nàng trốn đi ra ngoài.
Sở Lâm Dương sợ nàng gặp chuyện không may, vẫn luôn đi theo nàng.
Chỉ thấy cô nương ra khỏi thành, sau đó đứng chờ trên quan đạo.
Nàng chờ một đêm, từ ban đêm cho đến bình minh. Nàng chờ người kia, nhưng người đó thủy chung vẫn không có đến.
Lúc bình minh, cuối cùng nàng nói với nha hoàn: “Ngươi trở về trước đi.”
“Tiểu thư...”
“Ta chờ thêm một lát nữa. Nếu hắn không đến, ta sẽ trở về. Ta muốn yên tĩnh một mình một chút.”
Nói xong, nàng đưa bọc áo quần cho nha hoàn, khàn giọng nói: “Ngươi về trước đi, về dọn đồ đạc lại.”
Nha hoàn nghe nàng nói, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng đi.
Chờ nha hoàn đi rồi, nàng xuống xe ngựa, leo lên núi.
Sở Lâm Dương lẳng lặng đi theo phía sau nàng. Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, vẫn trước sau như một, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì. Lúc này trên mặt nàng chỉ có chút tiều tụy, giơ tay nhấc chân, vẫn không giấu nổi sự tao nhã khắc sâu trong xương.
Nàng thật vất vả mới leo lên đỉnh núi, đi đến bên cạnh vách núi, gió thổi ống tay áo nàng tung bay. Mặt trời từ từ mọc lên. Hắn thấy nàng mở tay áo về phía trước. Cuối cùng Sở Lâm Dương cũng không thể chỉ đứng nhìn, hắn đột nhiên tiến lên. Trong nháy mắt nữ tử nhảy xuống vách núi, hắn đột nhiên bắt được tay nàng.
Tạ Thuần ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Buông tay.”
Nam nhân không nói gì. Sở Lâm Dương cầm lấy tay nàng, một tay chống trên mặt đất, chợt quát to một tiếng, kéo nàng lên, ngã lên người hắn.
“Ta không cần ngươi cứu.”
Tạ Thuần chống người đứng dậy. Sở Lâm Dương nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại: “Vậy nàng cứ vì người khác mà đi tìm chết.”
Tạ Thuần dừng lại, nghe Sở Lâm Dương nói: “Phụ mẫu nàng sinh ra nàng, nuôi nấng nàng, nàng lại vì một tên cặn bã mà tìm cái chết. Thân giả thống cừu giả khoái*, nàng vứt những thứ mà nàng đã học ra sau đầu hết rồi sao, như vậy nàng mới hài lòng?”
*Thân giả thống, cừu giả khoái: người thân đau xót, kẻ thù mừng reo.
Tạ Thuần không nói gì, Sở Lâm Dương đứng thẳng người lên, một tay chống người, một tay phủi đầu gối, nhìn nàng: “Cả đời này của nàng chỉ có chút phân lượng như vậy sao? Ngủ với một tên nam nhân một lần, có hài tử, hắn không cần nàng, nàng vội đi tìm chết? Tạ Thuần, ta vốn nghĩ nàng là người thông minh, sao cũng giống như những nữ nhân khác, ngốc nghếch như vậy? Cả đời nàng, sinh ra chỉ vì nam nhân hay sao?”
“Không phải...”
“Nếu không phải, nàng tìm chết làm gì?”
“Ta làm cho gia tộc phải hổ thẹn...”
“Sao nàng lại hổ thẹn rồi?” Sở Lâm Dương trào phúng: “À, thích một người, sau khi bị người say bá vương ngạnh thượng cung, mang thai hài tử, bị người vứt bỏ, nàng khiến cho gia tộc hổ thẹn? Thích một người là sai sao? Chuyện còn lại, nàng là người bị hại, Vương Tuyên hắn không cảm thấy hổ thẹn, thì nàng hổ thẹn cái gì? Nào có đạo lý như vậy!”
Tạ Thuần sửng sốt. Sở Lâm Dương nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Thế đạo này không có công bằng, nhưng trong lòng nàng đối với bản thân nàng công bằng là được. Nàng thích một người, muốn thân cận với người đó, nàng không sai. Mà hắn làm bẩn nàng, là hắn sai. Ta biết nàng đau khổ, ta là đứng nói không đau thắt lưng*. Nhưng mà Tạ Thuần, trên đời này, mỗi người đều có khó khăn riêng của mình. Chết rất dễ, nhưng sau khi chết, đau khổ lại chính là người khác.”
*Đứng nói chuyện không đau thắt lưng: ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác.
“Nàng có nghĩ đến phụ mẫu huynh trưởng của nàng không? Nàng có nghĩ đến tất cả những người yêu thương nàng không? Nàng có nghĩ đến những chuyện mà nàng muốn làm nhưng vẫn chưa làm được không? Tạ Thuần, nàng đừng nói với ta, đời này nàng sinh ra, ngoại trừ tìm một nam nhân để gả, thì không có chuyện gì khác muốn làm nữa. Nếu như vậy, nàng đọc nhiều sách như vậy, nàng học nhiều như vậy, nàng nỗ lực nhiều như vậy, là vì cái gì?”
Tạ Thuần không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn hắn. Sở Lâm Dương thở dài, nói với nàng: “Được rồi, để ta đưa nàng về.”
Tạ Thuần rũ mắt không nói gì. Sở Lâm Dương tiến lên phía trước, cầm lấy cành cây nàng vừa mới ngắt xuống, hắn nói với nàng: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”
“Ta không thể trở về.”
Tạ Thuần khàn giọng nói: “Chuyện hài tử, không giấu được.”
“Vậy nàng muốn làm gì?”
Sở Lâm Dương nhìn nàng. Tạ Thuần mím môi, nàng không nói gì. Sở Lâm Dương thở dài, cuối cùng nói: “Bỏ đi, để ta nói thật với nàng.”
Hắn quay đầu sang một bên, nhìn qua rất bình tĩnh, nói: “Thực ra lúc nghe nói nàng và Vương Tuyên ở bên nhau, ngày đó ta đã đứng trước cửa Tạ phủ đợi cả đêm. Ta vốn muốn hỏi nàng một chút, ta thú nàng được không, nhưng ta không dám.”
“Thực ra bây giờ ta không nên hỏi nàng, nàng gả cho ta, cũng là phải do nàng nguyện ý, mà không phải là ai ép buộc nàng. Tạ Thuần, thật ra thì cho dù nàng có một hài tử, nhưng người thích nàng, vẫn sẽ rất thích nàng. Có điều ta cũng chỉ là cho nàng một chủ ý..." Sở Lâm Dương rũ mắt: “Nếu nàng muốn giữ lại đứa bé này, ngày mai ta sẽ đến cửa cầu thân. Đến lúc đó, ta sẽ đối đãi với nó như chính hài tử ruột của chính mình.”
Tạ Thuần hơi sửng sốt. Sở Lâm Dương nói tiếp: “Nếu nàng không muốn vì hài tử này mà gả cho ta, vậy cũng có thể, ta vẫn sẽ ở bên nàng. Chờ ta tích góp đủ quân công, xứng đôi với nàng, ta vẫn sẽ đến cửa cầu thân. Chỉ là chậm một vài năm mà thôi.”
Tạ Thuần không nói gì, nàng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Rất lâu sau, nàng mới khàn giọng nói: “Chuyện này đối với ngươi... Không công bằng.”
Sở Lâm Dương cười cười.
“Trên đời này làm gì có công bằng hay không công bằng? Nếu muốn nói công bằng, trên đời này công bằng với nữ nhân các nàng sao?”
Tạ Thuần trầm mặc không nói gì. Sở Lâm Dương chờ nàng trả lời. Rất lâu sau, cuối cùng nàng nói: “Hài tử này, ta sẽ bỏ nó.”
“Nó ra đời, sẽ phải chịu rất nhiều bất công. Nếu không thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp, ta cũng không muốn sinh nó ra rồi vô trách nhiệm với nó như vậy được.”
Sở Lâm Dương gật đầu. Tạ Thuần thở dài: “Xin lỗi, Sở tướng quân.”
Nàng khàn giọng nói: “Gặp ngài lúc ta chật vật như vậy, là ta thất lễ.”
Bọn họ bắt đầu xa cách, nhưng mà rồi lại luôn tương phùng.
Nàng sẽ đến trước mặt hắn trong cơn mưa đêm xa ngàn dặm, ngồi trên bệ cửa sổ phòng hắn, chỉ nói một câu: “Có chút nhớ chàng.”
Mà điều hắn thường làm nhất, chính là chờ đợi.
Hắn cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng, vĩnh viễn chờ đợi nàng, làm bạn ở bên người nàng.
Có một lần Vệ Uẩn hỏi hắn: “Nếu Quận chúa muốn ngươi rời khỏi Vệ gia, ngươi sẽ đi theo nàng sao?”
Tần Thời Nguyệt có chút sửng sốt. Rất lâu sau, hắn mới nói: “Trách nhiệm của ta đã xong, chân trời góc biển, ta đều đi theo nàng.”
“Nếu như cả đời này ngươi không thú được nàng thì sao?”
“Vậy ta sẽ ở bên cạnh canh giữ cho nàng cả đời.”
Hắn không dám đến quá gần nàng ở trước mặt người khác. Bởi vì hắn sợ người ta sẽ nhìn ra mối quan hệ của bọn họ, sẽ xuất hiện những lời đồn bịa đặt làm vướng bận nàng.
Nhưng mà lúc riêng tư, hắn là Tần Thời Nguyệt của một mình nàng.
Bọn họ vẫn luôn như thế, giống như ở bên nhau, lại giống như là không ở bên nhau. Thẳng cho đến năm Nguyên Hòa thứ sáu, nàng bị nhốt ở vùng dịch bệnh.
Lúc nhận được tin tức, hắn theo bản năng muốn đi tìm nàng, nhưng nàng quá hiểu rõ tính tình của hắn, nàng nói với hắn, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, nếu hắn tới, nàng sẽ xem thường hắn.
Vì vậy hắn chỉ có thể cắn răng ở lại chiến trường, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Sau đó, lúc chiến tranh vừa mới kết thúc, hắn vội vàng chạy đến vùng dịch bệnh xa ngàn dặm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn không màng lời nói của người khác, hung hăng ôm chặt lấy nàng.
Hắn chợt hiểu ra tâm tình của Ngụy Thanh Bình năm đó đi tìm hắn từ trong đống xác chết. Hắn mới hiểu được, người trước mặt này có thể biến mất bất cứ lúc nào. Mà hắn cũng không phải giống như lời hắn nói, cả đời canh giữ bên cạnh nàng là đủ rồi.
Nếu không thể thú nàng làm thê, hắn sẽ hối hận suốt đời.
Vì thế ngày hôm sau, hắn liền kiểm kê hết tất cả tài sản của mình, sau đó tự mình chạy đến Ngụy Vương phủ.
Sau khi hắn vào cửa, vừa mới đưa ra yêu cầu, đã bị người của Ngụy Vương đánh đuổi đi, nhưng hắn không đi, cố chấp quỳ ở trước cửa Vương phủ, không nhúc nhích.
Hắn trời sinh vốn ăn nói vụng về, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể quỳ như vậy.
Lúc Ngụy Thanh Bình chạy đến, hắn đã quỳ gần mười ngày rồi. Ngụy Thanh Bình chạy đến trước mặt hắn, tức giận run rẩy cả người.
“Đứng lên.” Nàng nói: “Ngụy Vương phủ này, đâu đến phiên chàng quỳ?”
Hắn cười khổ: “Không sao.” Hắn nói: “Ta muốn thú nàng, nên chịu khổ.”
“Chàng đứng lên.” Mắt Ngụy Thanh Bình phiếm hồng, run rẩy nói: “Ta không muốn thấy chàng quỳ.”
Hắn lắc đầu, không nói gì. Ngụy Thanh Bình hít mũi: “Muốn quỳ đúng không? Được, vậy ta quỳ cùng với chàng!”
Nói xong, nàng trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Hắn vội vàng đỡ nàng, nàng lại cố chấp không động. Lúc này Ngụy Vương đi ra, thấy Ngụy Thanh Bình quỳ gối trước cửa, không khỏi nói: “Nữ nhi ngoan, con đang làm cái gì vậy?”
“Chàng bởi vì muốn thú con mà quỳ gối ở đây, con muốn gả cho chàng, làm sao có thể để cho một mình chàng quỳ được?”
“Nữ nhi ngoan.” Gương mặt của Ngụy Vương đau khổ: “Con đừng náo loạn. Con xuất giá phụ vương đương nhiên là cao hứng, nhưng con cũng nên chọn người có thân phận. Cho dù không phải quan to lộc hậu, ít nhất cũng nên xuất thân thế gia...”
“Không phải xuất thân thế gia thì sao?” Sắc mặt Ngụy Thanh Bình lạnh lùng. Nàng đứng dậy, run rẩy nói: “Người có biết bảo vệ bá tánh ở biên cương là ai không? Người có biết đánh nhiều trận chiến đẫm máu nhiều năm như vậy là ai không? Người nói công tử thế gia, lúc bọn họ đang ở nhà chơi chữ, thì là ai ở biên cương dùng máu thịt bảo vệ giang sơn Đại Sở?! Chàng không phải là thế gia thì sao? Chàng cương nghị, có điểm nào không bằng đám thế gia kia?!”
Lời mắng chửi này khiến cho mọi người sửng sốt. Ngụy Thanh Bình nhìn Ngụy Vương, đôi mắt ngậm nước mắt: “Chàng nỗ lực hơn so với những người khác, con đường mà chàng đi cũng khó khăn hơn những người khác. Cũng bởi vì chàng không phải xuất thân thế gia, cho dù chàng thật lòng yêu con, thương con, xem con như châu như bảo, chàng nỗ lực liều mạng được quan to lộc hậu, cũng không xứng thú con, phải không?”
“Nhưng người như vậy không xứng thú con, vậy thì ai xứng?”
“Phụ vương.” Ngụy Thanh Bình khóc thành tiếng: “Con chỉ là muốn gả cho người mình thích, khó như vậy sao?”
Đời này Ngụy Thanh Bình chưa từng khóc như vậy. Nàng khóc như vậy, khiến cho cả hai nam nhân đều sửng sốt. Một lúc lâu sau, Tần Thời Nguyệt mở miệng.
“Bỏ đi...” Hắn khàn giọng nói: “Ta... Ta đều có thể. Cũng không nhất định phải thành thân. Ta không làm cho nàng khó xử. Thanh Bình, chúng ta vẫn giống như trước đây...”
“Con muốn gả cho người mình thích. Chàng là anh hùng của quốc gia này, nhưng chàng không phải là thế gia, cho nên không thể sao?!”
Ngụy Thanh Bình nói, Ngụy Vương trầm mặc. Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng nói: “Cũng không phải là không thể...”
Đang nói, ông liền xoay chuyển đề tài, nói: “Nhưng hắn phải thề, cả đời chỉ có một mình con.”
“Đây là tất nhiên.” Tần Thời Nguyệt lập tức mở miệng, nghiêm túc nói: “Cả đời này, ta chỉ thích một mình Thanh Bình.”
Hắn vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc nói, mang theo vài phần trẻ con. Ngụy Thanh Bình không nhịn được cười.
“Ngu ngốc.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy đầu hắn một cái: “Chàng thật sự là đồ ngốc.”
【13】
Hôn lễ của bọn họ được tổ chức tại Ngụy Vương phủ. Người bên ngoài đố kỵ Tần Thời Nguyệt nên cười nhạo hắn nhập chuế*, nhưng hắn không để ý.
*Nhập chuế: Ở rễ
Vào đêm thành hôn, Tần Thời Nguyệt vén khăn voan, nhìn Ngụy Thanh Bình cười dịu dàng nhìn hắn.
“Người khác đều nói chàng nhập chuế, chàng không tức giận sao?”
Nàng mở miệng hỏi hắn, hắn ngẩn người, sau đó cười rộ lên.
“Chỉ cần được ở bên cạnh nàng...” Hắn dịu dàng nói: “Như thế nào cũng được.”
Chỉ cần được ở bên cạnh nàng, như thế nào cũng được.
172. Phiên ngoại 8: Sở Lâm Dương - Cái gọi là Đại phu nhân, không phải ai cũng làm được!
【1】
Sở Lâm Dương sinh ra trong gia đình võ tướng. Tổ tiên Sở gia xuất thân bần hàn. Trong số những vị công thần khai quốc, bọn họ thuộc hàng cuối cùng, không xuất thân thế gia, không quyền thế ngập trời. Lúc Sở Lâm Dương sinh ra, Sở gia cũng không khác gì một quý tộc bình thường ở Hoa Kinh.
Cũng may sau này chiến loạn, phụ thân hắn tuy rằng ngốc nghếch, nhưng được cái dũng cảm thật thà, lập được không ít công lao. Hơn nữa hàng năm đều sống ở biên cảnh Tây Nam. Tây Nam không phải ngây ngốc đóng quân quanh năm như Vệ gia. Lâu dần, phụ thân hắn huấn luyện ra một đội quân, có thể miễn cưỡng xem như là quân đội của Sở gia, hàng năm trấn thủ Tây Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy mà người trong Hoa Kinh thường xuyên cười nhạo phụ thân hắn. Địa giới Tây Nam kia, thực chất là “Thời vô anh hùng, sử nhãi thành danh*.”
*Thời vô anh hùng, sử nhãi thành danh: dịch là thời đại không có anh hùng, khiến những kẻ vô danh trở thành anh hùng. Nghĩa: Đề cập đến những kẻ bất tài tình cờ trở nên nổi tiếng.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, lúc Sở Lâm Dương lớn hơn một chút, Sở gia của bọn họ ở Hoa Kinh, cuối cùng cũng xem như là người có mặt mũi. Đại muội muội Sở Du của hắn hứa gả cho thế tử Vệ gia, tiểu muội muội Sở Cẩm hứa gả cho Cố gia đại công tử Cố Sở Sinh. Dù sao thì tương lai của nhà hắn, cho dù như thế nào đi nữa, cũng không thua kém ai.
Mặc dù cũng không thua kém ai, nhưng so với Tạ gia, đúng là vẫn kém hơn một chút.
Mẫu thân hắn chính là người của Tạ gia. Mặc dù mẫu thân hắn chỉ là một đích nữ của thiên phòng*, nhưng là danh gia vọng tộc đã truyền thụ hàng trăm năm ở Hoa Kinh, có sự phong lưu và kiêu ngạo mà người đời ngưỡng mộ. Cho dù chỉ là đích nữ thiên phòng, cũng đều có thể gả cho đích tử chính phòng trong nhà quý tộc bình thường như phụ thân hắn.
*Thiên phòng: tức là phòng cho vợ bé, tiểu thiếp.
Phụ thân hắn tính tình nóng nảy, mẫu thân hắn tính tình nhu nhược. Một người chỉ biết gầm thét, một người chỉ biết khóc oán giận. Sống trong một gia đình như vậy, hắn cũng không biết mình lớn lên như thế nào nữa. Hơn nữa, không chỉ có trưởng thành, mà bộ dạng còn rất là đoan chính nữa. Mười ba tuổi là Thiếu tướng quân, mười lăm tuổi đã có rất nhiều cửa tiệm ở Tây Nam, người đời xưng là Sở Thần Tài. Có rất nhiều quý nữ theo đuổi, chỉ là tâm tư hắn không ở trên người nữ nhân, cũng không muốn phản ứng với bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà hắn càng lớn, phụ mẫu hắn lại bắt đầu sốt ruột. Từ lúc hắn mười lăm tuổi, mẫu thân hắn đã hỏi hắn “Có suy nghĩ gì hay không?”. Mặc dù đích tử thế gia ở Hoa Kinh đều là hai mươi tuổi mới thành hôn. Nhưng mẫu thân hắn vẫn thúc giục, nghĩ trước tiên ít nhất cũng phải định hôn. Hắn bị thúc giục đến phiền, khoát tay áo nói: “Con nhìn trúng đích nữ Tạ gia Tạ Thuần.”
“Cái gì?!” Mẫu thân hắn sửng sốt, hắn giương mắt, lãnh đạm nói: “Thế nào, con không xứng phải không?”
Tạ Vận nửa ngày trời không nói nên lời. Bà không cảm thấy nhi tử của bà không xứng với Tạ Thuần. Thế nhưng... Điều này không ngăn được Tạ Thuần chướng mắt nhi tử của bà.
【2】
Tạ Thuần, người này là đích nữ Tạ gia. Phụ thân là nội các Đại học sĩ, cô cô là đương kim Hoàng Hậu, những huynh đệ khác, người nào cũng đều là nhân vật phong vân.
Mà bản thân nàng, mặc dù dung mạo không bằng Sở Du Sở Cẩm là đệ nhất Hoa Kinh, nhưng lại có mấy phần tiên khí không thể diễn tả được. Cộng thêm tài trí nhạy bén, cầm kỳ thi họa không gì không biết. Cho nên mặc dù dung mạo không phải là đệ nhất, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Đại phu nhân trong lòng các vị công tử thế gia.
Lúc nói ra câu này, thực ra Sở Lâm Dương chưa từng gặp qua nàng. Nhưng mà những lời này vẫn khiến cho Tạ Vận kinh hoàng. Sau khi Tạ Vận suy nghĩ kỹ, bà cảm thấy để cho nhi tử ôm lấy kỳ vọng không có khả năng thì không bằng giúp nó mở mang tầm mắt. Nữ tử Hoa Kinh nhiều như vậy, nhìn nhiều thêm vài người sẽ có tâm tư thôi.
Vì thế bà và Sở Kiến Xương thăm dò lộ trình của Sở Lâm Dương, giả bệnh dụ dỗ Sở Lâm Dương trở về, sau đó khóc nháo buộc Sở Lâm Dương phải đến tham gia xuân yến.
Trước đây Sở Lâm Dương vẫn luôn ở Tây Nam, hầu như chưa từng đến mấy nơi như thế này. Hắn cầm một gốc hoa đào, cảm thấy người trong yến hội này thật ngu ngốc, đánh đàn vẽ tranh, viết thơ chơi cờ. Mấy thứ này, có kiếm được bạc lúc chiến tranh không?
Hắn ngồi ở vị trí của mình, thấy ngột ngạt, dự định chờ yến hội kết thúc, lập tức về nhà rời khỏi Hoa Kinh.
Nhưng mà ngay vào lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng: “Vương Nhị công tử đưa thiếp mời luận chiến với Tạ Đại tiểu thư!”
Tán dóc về luận chiến, chính là thú vui tao nhã của mấy người văn nhân. So với viết thơ đánh đàn, Sở Lâm Dương cảm thấy, chuyện này có lẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Thế là hắn cầm ly rượu, đi theo đám người qua đó. Rồi sau đó hắn nhìn thấy trên đài cao, nữ tử bạch y, búi tóc dùng trâm ngọc bó cao, gương mặt trầm tĩnh bình thản. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự dịu dàng cùng với sự quý khí của thế gia, làm cho người nhìn không thể rời mắt được.
Nàng và Nhị công tử Vương gia Vương Tuyên luận bàn chính là tranh cãi giữa nho giáo và pháp lý. Sở Lâm Dương hầu như không có kiên nhẫn nghe, cũng nghe không hiểu lời mà bọn họ nói. Hắn nhìn nữ tử ngay thẳng nói. Chỉ có duy nhất một câu hắn nghe hiểu --
Nho giáo hay đạo giáo đều là chính đạo. Lấy nho giáo để truyền dạy cho bách tính, lấy đạo giáo để làm đạo trị quốc. Thuận dân dưỡng tức, thuận trời mà làm. Nếu bách tính cầu khai thương, tại sao lại không làm?
Hắn có chút kinh ngạc khi có một nữ tử lại nói ra những lời như vậy. Cho dù cuối cùng nàng nhận thua, nhưng lúc rời đi, hắn vẫn lựa chọn đặt cành hoa đào lên mặt bàn của nàng.
Sau khi trở về, Sở Du chạy tới hỏi hắn: “Ca, xuân yến ai đẹp nhất?”
Sở Lâm Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tạ Thuần đi.”
“Ca, huynh đã có người muốn thú hay chưa?”
Sở Lâm Dương lại suy nghĩ, chần chừ chốc lát, sau đó nói: “Còn chưa có.”
【3】
Lần thứ hai nhìn thấy Tạ Thuần, không phải là trên xuân yến.
Năm ấy Tây Nam lũ lụt, ngân lượng cứu tế thiên tai không đủ, sổ con hắn dâng lên triều đình đều bị giữ lại. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể hồi kinh. Hắn mở tiệc chiêu đãi người của Hộ Bộ, uống say như chết, nhưng cũng không moi được một xu nào từ đám người này. Một mình hắn quỳ trên mặt đất ở tửu lâu nôn. Sau khi nôn xong, hắn ngẩng đầu lên, thấy một cô nương đang đứng trên hành lang, gương mặt nàng lãnh đạm, giống như tiên tử trên cung trăng hạ phàm.
Hắn ngẩn người, đối phương từ hành lang đi xuống, khom lưng đưa một chiếc khăn lụa cho hắn.
“Ta thấy ngươi mời người của Hộ Bộ.” Nàng nhíu mày: “Tây Nam đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng biết ta?”
Sở Lâm Dương nhận khăn tay của nàng, chống người tự mình đứng lên. Tạ Thuần bình thản nói: “Ta đều nhận biết hết những thiếu niên ở Hoa Kinh đi đến sa trường.”
Sở Lâm Dương có hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Cảm tạ.”
Sau đó hắn muốn rời đi. Tạ Thuần kéo hắn lại.
“Tây Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng nhíu mày. Sở Lâm Dương vốn không định nói, nhưng mà một khắc nàng lôi kéo hắn kia, hắn lại cảm thấy, người này giống như một cọng rơm cho hắn bám víu vào trong lúc tuyệt cảnh. Vì vậy hắn không nhịn được nói: “Tây Nam lũ lụt, không đủ ngân lượng.”
Hắn nói ngắn gọn tình huống cho nàng nghe, theo sau thở dài nói: “Tạ Đại tiểu thư, đây không phải là chuyện nàng nên quản, trở về đi.”
“Thiếu bao nhiêu?”
Nàng đột nhiên mở miệng. Sở Lâm Dương ngẩn người. Hắn báo một con số, Tạ Thuần gật đầu, nói với hắn: “Ta hiểu rồi, bảy ngày sau, ta đưa cho ngươi.”
Sở Lâm Dương mở to mắt, đây không phải là một con số nhỏ. Tuy rằng, hắn đã điền vào phần lớn số ngân lượng thiếu hụt, nhưng phần còn lại tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Hắn không biết làm cách nào mà nữ nhân này kiếm được số ngân lượng đó cho hắn. Thẳng đến ngày hôm sau, hắn nghe nói Tạ Thuần đang quyên góp trong hội thơ của nàng.
Nàng bán thơ của mình, bán tranh của mình. Hắn nghe nàng đứng ở trên đài nói năng hùng hồn, sau đó nhìn tranh nàng vẽ bán sạch không còn một bức. Chưa đến bảy ngày, nàng đã mang bạc đến gặp hắn. Vẫn là một bộ dạng lãnh đạm kia, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, chỉ nói: “Sở Tướng quân, trên đường cẩn thận.”
Sở Lâm Dương không nói gì. Một lúc sau, hắn chắp tay nói: "Nếu ngày sau Đại tiểu thư có bất kỳ yêu cầu gì, Sở mỗ cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
“Quân chiến sa trường, đã đủ rồi. Tạ Thuần tay trói gà không chặt, không thể chiến đấu cùng với tướng quân, chỉ có thể bỏ chút sức lực nhỏ bé này, mong tướng quân không chê.”
Sở Lâm Dương nhìn xuống bờ vai đơn bạc của nàng. Nàng không giống như Sở Du. Sở Du sống trên chiến trường, cho dù thân là nữ tử, nhưng cũng sẽ không khiến cho người khác cảm thấy nhu nhược thương tiếc. Nhưng mà nữ tử trước mắt này, giống như cây lau, nhìn qua yếu ớt không chịu được, nhưng lại mang theo một loại sức mạnh vô hình.
Hắn đã từng tự hỏi tự bản thân mình vô số lần, chiến đấu vì đám người Hoa Kinh này có đáng giá hay không, nhưng mà từ ngày nữ tử này tiễn đưa, hắn cuối cùng cũng biết được đáp án.
Đáng giá.
【4】
Hắn mang theo bạc đến Tây Nam. Sau đó lại càng thường xuyên nhớ đến nàng. Tính tình hắn từ trước tới nay muốn cái gì thì phải có được cái đó, nhưng lần đầu tiên trong đời lại sinh ra cảm xúc “không dám”. Nữ tử kia quá mức tốt đẹp. Thực ra chính hắn cũng biết, nàng sẽ không thích hắn, mà hắn cũng không xứng với nàng.
Lúc đầu hắn luôn luôn hỏi thăm tin tức về nàng, cho người mang lễ vật đến tặng cho nàng. Vậy mà thỉnh thoảng nàng hồi âm, cũng chỉ là hỏi thăm một chút chuyện ở Tây Nam.
Hắn phái người đi dò hỏi tin tức về nàng, nhận được rất nhiều tin tức.
Giống như là, nàng và Vương Tuyên tình đầu ý hợp, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rất có thể hai nhà sắp sửa kết thông gia.
Lúc nhận được tin tức này, hắn lăn lộn. Cuối cùng hắn cách xa nghìn dặm trở về Hoa Kinh. Đứng đợi trước cửa Tạ gia một đêm. Hắn vốn muốn đến hỏi nàng một chút, nếu hắn tới cửa cầu thú nàng, có phải hắn cũng sẽ có cơ hội hay không. Nhưng mà đến sáng sớm nàng bước ra khỏi phủ, xa xa hắn nhìn thấy nàng cười dịu dàng với Vương Tuyên đang đứng chờ trước cửa phủ. Trong nháy mắt đó, hắn mất đi tất cả dũng khí.
Hắn lặng yên không một tiếng động đến Hoa Kinh, lại lặng yên không một tiếng động quay về Tây Nam. Sau khi trở về, nửa năm sau, truyền đến tin tức Vương Tuyên cưới công chúa. Hắn ngẩn người, không chút do dự cưỡi ngựa trở về. Sau khi trở về, hắn cho người trông coi trước cửa Tạ gia, cũng không biết phải làm cái gì.
Sau đó, hắn nhìn thấy nha hoàn bên người Tạ Thuần truyền tin cho Vương Tuyên. Hắn lặng lẽ đi theo, trốn ở phía trên xà nhà, nghe thấy Vương Tuyên thấp giọng mắng nha hoàn đến đây, tức giận nói: “Tiểu thư nhà ngươi làm cái gì vậy? Lấy công chúa là chuyện ta có thể quyết định sao? Đây là Bệ hạ tứ hôn, ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu như ta bỏ trốn với nàng, người của hai phủ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà...” Nha hoàn đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tiểu thư hoài thai hài tử của ngài...”
Vương Tuyên hơi sửng sốt. Một lát sau, mặt hắn ta đỏ lên nói: “Ngươi... Ngươi đừng nói càn, ai mà biết đó là hài tử của ai?”
“Vương công tử!” Nha hoàn bị lời nói này làm cho tức giận, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư chỉ qua lại với một mình ngài, lời này của ngài...”
“Ta cùng nàng cũng chỉ là một lần sau khi say rượu kia.” Vương Tuyên nóng nảy, tức giận nói: “Sao có chuyện như vậy được? Ngươi trở về nói rõ ràng với nàng, hài tử này không phải là của ta, nàng đừng có mà vu cáo ta!”
Nói xong, Vương Tuyên cho người đuổi nha hoàn trở về. Nha hoàn khóc lóc chạy về Tạ phủ, cũng không dám trực tiếp nói những lời đó ra, chỉ nói: “Vương công tử nói chuyện liên quan đến hai nhà, hắn không muốn đến...”
“Hắn có nguyện ý đến hay không, là chuyện của hắn.”
Tạ Thuần dường như có chút mệt mỏi: “Nhưng ta chờ hay không chờ, lại là chuyện của ta.”
Nàng nói xong đứng dậy, nói nha hoàn mang áo choàng đến cho nàng, cầm theo kiếm và bọc áo quần, thừa dịp ban đêm, nàng trốn đi ra ngoài.
Sở Lâm Dương sợ nàng gặp chuyện không may, vẫn luôn đi theo nàng.
Chỉ thấy cô nương ra khỏi thành, sau đó đứng chờ trên quan đạo.
Nàng chờ một đêm, từ ban đêm cho đến bình minh. Nàng chờ người kia, nhưng người đó thủy chung vẫn không có đến.
Lúc bình minh, cuối cùng nàng nói với nha hoàn: “Ngươi trở về trước đi.”
“Tiểu thư...”
“Ta chờ thêm một lát nữa. Nếu hắn không đến, ta sẽ trở về. Ta muốn yên tĩnh một mình một chút.”
Nói xong, nàng đưa bọc áo quần cho nha hoàn, khàn giọng nói: “Ngươi về trước đi, về dọn đồ đạc lại.”
Nha hoàn nghe nàng nói, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng đi.
Chờ nha hoàn đi rồi, nàng xuống xe ngựa, leo lên núi.
Sở Lâm Dương lẳng lặng đi theo phía sau nàng. Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, vẫn trước sau như một, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì. Lúc này trên mặt nàng chỉ có chút tiều tụy, giơ tay nhấc chân, vẫn không giấu nổi sự tao nhã khắc sâu trong xương.
Nàng thật vất vả mới leo lên đỉnh núi, đi đến bên cạnh vách núi, gió thổi ống tay áo nàng tung bay. Mặt trời từ từ mọc lên. Hắn thấy nàng mở tay áo về phía trước. Cuối cùng Sở Lâm Dương cũng không thể chỉ đứng nhìn, hắn đột nhiên tiến lên. Trong nháy mắt nữ tử nhảy xuống vách núi, hắn đột nhiên bắt được tay nàng.
Tạ Thuần ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Buông tay.”
Nam nhân không nói gì. Sở Lâm Dương cầm lấy tay nàng, một tay chống trên mặt đất, chợt quát to một tiếng, kéo nàng lên, ngã lên người hắn.
“Ta không cần ngươi cứu.”
Tạ Thuần chống người đứng dậy. Sở Lâm Dương nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại: “Vậy nàng cứ vì người khác mà đi tìm chết.”
Tạ Thuần dừng lại, nghe Sở Lâm Dương nói: “Phụ mẫu nàng sinh ra nàng, nuôi nấng nàng, nàng lại vì một tên cặn bã mà tìm cái chết. Thân giả thống cừu giả khoái*, nàng vứt những thứ mà nàng đã học ra sau đầu hết rồi sao, như vậy nàng mới hài lòng?”
*Thân giả thống, cừu giả khoái: người thân đau xót, kẻ thù mừng reo.
Tạ Thuần không nói gì, Sở Lâm Dương đứng thẳng người lên, một tay chống người, một tay phủi đầu gối, nhìn nàng: “Cả đời này của nàng chỉ có chút phân lượng như vậy sao? Ngủ với một tên nam nhân một lần, có hài tử, hắn không cần nàng, nàng vội đi tìm chết? Tạ Thuần, ta vốn nghĩ nàng là người thông minh, sao cũng giống như những nữ nhân khác, ngốc nghếch như vậy? Cả đời nàng, sinh ra chỉ vì nam nhân hay sao?”
“Không phải...”
“Nếu không phải, nàng tìm chết làm gì?”
“Ta làm cho gia tộc phải hổ thẹn...”
“Sao nàng lại hổ thẹn rồi?” Sở Lâm Dương trào phúng: “À, thích một người, sau khi bị người say bá vương ngạnh thượng cung, mang thai hài tử, bị người vứt bỏ, nàng khiến cho gia tộc hổ thẹn? Thích một người là sai sao? Chuyện còn lại, nàng là người bị hại, Vương Tuyên hắn không cảm thấy hổ thẹn, thì nàng hổ thẹn cái gì? Nào có đạo lý như vậy!”
Tạ Thuần sửng sốt. Sở Lâm Dương nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Thế đạo này không có công bằng, nhưng trong lòng nàng đối với bản thân nàng công bằng là được. Nàng thích một người, muốn thân cận với người đó, nàng không sai. Mà hắn làm bẩn nàng, là hắn sai. Ta biết nàng đau khổ, ta là đứng nói không đau thắt lưng*. Nhưng mà Tạ Thuần, trên đời này, mỗi người đều có khó khăn riêng của mình. Chết rất dễ, nhưng sau khi chết, đau khổ lại chính là người khác.”
*Đứng nói chuyện không đau thắt lưng: ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác.
“Nàng có nghĩ đến phụ mẫu huynh trưởng của nàng không? Nàng có nghĩ đến tất cả những người yêu thương nàng không? Nàng có nghĩ đến những chuyện mà nàng muốn làm nhưng vẫn chưa làm được không? Tạ Thuần, nàng đừng nói với ta, đời này nàng sinh ra, ngoại trừ tìm một nam nhân để gả, thì không có chuyện gì khác muốn làm nữa. Nếu như vậy, nàng đọc nhiều sách như vậy, nàng học nhiều như vậy, nàng nỗ lực nhiều như vậy, là vì cái gì?”
Tạ Thuần không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn hắn. Sở Lâm Dương thở dài, nói với nàng: “Được rồi, để ta đưa nàng về.”
Tạ Thuần rũ mắt không nói gì. Sở Lâm Dương tiến lên phía trước, cầm lấy cành cây nàng vừa mới ngắt xuống, hắn nói với nàng: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”
“Ta không thể trở về.”
Tạ Thuần khàn giọng nói: “Chuyện hài tử, không giấu được.”
“Vậy nàng muốn làm gì?”
Sở Lâm Dương nhìn nàng. Tạ Thuần mím môi, nàng không nói gì. Sở Lâm Dương thở dài, cuối cùng nói: “Bỏ đi, để ta nói thật với nàng.”
Hắn quay đầu sang một bên, nhìn qua rất bình tĩnh, nói: “Thực ra lúc nghe nói nàng và Vương Tuyên ở bên nhau, ngày đó ta đã đứng trước cửa Tạ phủ đợi cả đêm. Ta vốn muốn hỏi nàng một chút, ta thú nàng được không, nhưng ta không dám.”
“Thực ra bây giờ ta không nên hỏi nàng, nàng gả cho ta, cũng là phải do nàng nguyện ý, mà không phải là ai ép buộc nàng. Tạ Thuần, thật ra thì cho dù nàng có một hài tử, nhưng người thích nàng, vẫn sẽ rất thích nàng. Có điều ta cũng chỉ là cho nàng một chủ ý..." Sở Lâm Dương rũ mắt: “Nếu nàng muốn giữ lại đứa bé này, ngày mai ta sẽ đến cửa cầu thân. Đến lúc đó, ta sẽ đối đãi với nó như chính hài tử ruột của chính mình.”
Tạ Thuần hơi sửng sốt. Sở Lâm Dương nói tiếp: “Nếu nàng không muốn vì hài tử này mà gả cho ta, vậy cũng có thể, ta vẫn sẽ ở bên nàng. Chờ ta tích góp đủ quân công, xứng đôi với nàng, ta vẫn sẽ đến cửa cầu thân. Chỉ là chậm một vài năm mà thôi.”
Tạ Thuần không nói gì, nàng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Rất lâu sau, nàng mới khàn giọng nói: “Chuyện này đối với ngươi... Không công bằng.”
Sở Lâm Dương cười cười.
“Trên đời này làm gì có công bằng hay không công bằng? Nếu muốn nói công bằng, trên đời này công bằng với nữ nhân các nàng sao?”
Tạ Thuần trầm mặc không nói gì. Sở Lâm Dương chờ nàng trả lời. Rất lâu sau, cuối cùng nàng nói: “Hài tử này, ta sẽ bỏ nó.”
“Nó ra đời, sẽ phải chịu rất nhiều bất công. Nếu không thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp, ta cũng không muốn sinh nó ra rồi vô trách nhiệm với nó như vậy được.”
Sở Lâm Dương gật đầu. Tạ Thuần thở dài: “Xin lỗi, Sở tướng quân.”
Nàng khàn giọng nói: “Gặp ngài lúc ta chật vật như vậy, là ta thất lễ.”
Bình luận facebook