Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Trên xe buýt, cảm thấy hơi nóng ngột, cô gái rướn người mở cửa sổ. Gió hè lùa vào khiến cả khoang xe trở nên man mát.
Gió lùa nâng tóc mái cô bay bay hé mở vầng trán tròn đầy. Ngoài tầm mắt là dải núi xanh mướt nối tới ngút ngàn, quả là cảnh hiếm khi được thấy với cô gái đã sống trong thành thị từ bé.
“Cô bé, đi đâu đấy?”
Ông bác ngồi bên hềnh hệch cười hỏi.
Cô gái đánh giá ông bác nọ một hồi. Nụ cười chân chất mộc mạc nhăn nhúm trên nét mặt. Nghĩ một hồi, cô đáp thành thật: “Biên Thành.”
Ông bác cười tươi hơn: “Tới nhà nghỉ Sơn Thủy Nhất Trình chứ gì.”
Cô gái nhíu mày, hỏi: “Sao bác biết?”
“Giờ mấy cô cậu trẻ tuổi tới Biên Thành toàn để đi nhà nghỉ đó cả. Bà chủ nhà nghỉ vừa đẹp mà lại tốt bụng, giúp Biên Thành các bác cũng phát triển theo. Trước con gái bác định kết hôn xong lên trấn làm công nhưng giờ thì vào làm phục vụ trong đó rồi, chế độ cũng được lắm…”
Cô gái cười một cách lễ phép, không đáp gì thêm.
Cô gái đang trong kỳ gap year, chạy về đây từ nước Mỹ. Kể từ khi chú ý tới sự việc ấy, cô đã luôn muốn tới Biên Thành một lần. Bây giờ đặt chân tới mảnh đất này, bỗng cô cảm thấy tất cả như ảo mộng. Non xanh nước biếc, trấn nhỏ cũ xưa, mọi thứ hệt cô từng thấy trong tranh của các họa sĩ Trung Quốc.
Cô ngồi trên chiếc xe ba bánh đỏ chưa từng ngồi, con tim trong cái tròng trành thoáng xao động khó thấy. Chị ấy sẽ là cô gái thế nào đây…
Cô gái kéo va li trên con đường mòn sình lầy, ngó bánh xe đã dính đầy bùn sình của va li mà bỗng hối hận vì đã mang nó tới. Cô ngước đầu, men nắng sớm thấy bốn chữ “Sơn Thủy Nhất Trình”.
Chữ màu xanh lơ phối với màu gỗ tùng, đặt trong mắt cô trông vẫn khá được.
Cô đã đặt trước phòng trên mạng. Cô gái thôn quê đứng quầy mở to mắt nhìn cô, hỏi: “Cô là cô Nam đã đặt phòng một tháng ạ?”
Cô gái gật đầu, gương mặt vẫn vô cảm.
Cô ngó nhìn bốn phía. Nhà nghỉ rất mộc mạc, một khoảng tường ảnh rất lớn trên đính đầy hình chụp chung của bà chủ và khách trọ. Mỗi tấm hình chị lại phối hợp với khách tạo đủ kiểu dáng. Mỗi tấm luôn đẹp một cách rất riêng. Ảnh chụp dán chằng chịt nửa bên tường, dưới lần nắng chiếu có mấy tấm đã sém cả màu nắng.
“Cô Nam, hôm nay là thứ Hai, tối sẽ có lửa trại tại sân sau, cô có thể tới tham gia nhé…”
Cô gái đã nghe thấy, gật đầu rồi kéo va li lên tầng trên.
Chập tối cô gái ăn ít món đặc sản địa phương tại quán ăn nhỏ gần nhà nghỉ. Do là người theo chủ nghĩa ăn chay nên cô chỉ gọi mấy món thuần rau củ. Quả có hơi không quen với đồ ăn ở đây.
Lúc về trời đã tối sẩm. Cô vòng ra sân sau đang rộn rã. Trong những cô cậu trẻ tuổi năm ba người thành nhóm, trông cô lạc lõng một cách rõ ràng.
Cô gái đã thấy người ấy, váy hai dây đỏ tan hòa vào ngọn lửa đớp bập bùng, trong mắt là ánh lửa li ti như đốm sao.
Cô gái chơi trò chơi được gọi là tiết mục biểu diễn. Chẳng ngại ngần gì, cô ngồi trước cây đàn điện tử tự đàn tự hát một khúc “Imagine” của John Lennon. Mặc cho bài hát không mấy ăn nhập với bầu không khí hiện tại, sau khoảng lặng thinh chốc lát vẫn là tiếng vỗ tay vang dài.
Hết lửa trại rất nhiều chàng trai tới xin wechat nhưng cô đã khéo từ chối hết.
Mấy ngày còn lại cô gái làm việc nghỉ ngơi rất quy luật, sớm dậy ngồi bên cửa sổ sảnh lớn ôm bảng vẽ cắm cúi tỉ mẩn, đến trưa ăn ít món trong quán, chiều ở yên đọc sách trong phòng, chập tối ra ngoài đi dạo, tối ngủ đúng giờ.
Nên Khương Nghê để ý đến cô.
Đợi khi cô gái dừng bút vẽ, Khương Nghê bước tới kéo ghế ngồi xuống bên cô, hỏi: “Này, em tới từ đâu thế?”
Cô gái ngoái sang. Trong giây lát Khương Nghê nhận thấy cả hai có sự tương đồng khó tả.
“New York.”
Giọng cô gái phẳng lặng. Khương Nghê cười cười. Hóa ra là người Mỹ gốc Hoa, thảo nào trông khác hẳn mấy cô gái cùng tuổi thường thấy.
“Chị là Khương Nghê, em tên gì?”
“Nam Khương Tử.”
Khương Nghê cười, hỏi: “Vì họ mẹ em là họ Khương à?”
“Không, vì tên tiếng Anh của em là Jane.”
(Chữ Khương 姜 phát âm là jiāng, gần giống với Jane)
Khương Nghê gật đầu, nói: “Sao không ra ngoài đi mấy vòng, quanh đây có thắng cảnh rừng Ngàn Đỉnh mới khai phá, có thể bắt cáp treo lên núi đấy.”
Nam Khương Tử hơi cười: “Chỉ muốn trông chị thế nào thôi.”
Câu nói khiến Khương Nghê sửng sốt. Trả lời thẳng thắn đến thế khiến cô không kịp đáp lời ngay.
Một lát trôi qua, cô nhìn thẳng cô gái không né tránh, hỏi: “Em là sinh viên? Học ngành gì vậy?”
“Sang năm em lên đại học, về nghệ thuật, chủ yếu trong mảng hội họa.”
Khương Nghê nhìn tấm vải vẽ. Trên ấy là khoảng màu rất trừu tượng, từng mảng từng khối tựa hồ chẳng trông ra được gì. Cô gật đầu, hỏi: “Đang vẽ núi ngoài kia à?”
Nam Khương Tử dõi mắt nhìn ra ngoài, nói: “Dạ, nhưng em cứ cảm thấy còn thiếu gì đó, không thể vẽ nổi.”
“Có lẽ do ngọn núi này chưa có kỉ niệm nào với em chăng…”
Nam Khương Tử quay đi, trong mắt có ánh lập lòe lướt nhanh rồi vụt biến. Cô hỏi: “Là anh ấy bảo chị làm thế ạ?”
Khương Nghê hơi tụt sau dòng tư duy thoăn thoắt của cô: “Anh ấy?”
Chốc lát lại hiểu ngay, nói: “Hai hôm nay anh ấy vào thành phố xem vật liệu xây sửa rồi.”
Nam Khương Tử im lặng, mắt vẫn nhìn Khương Nghê đăm đăm chờ đợi câu trả lời.
Khương Nghê nghĩ đúng là một cô gái kì quặc. Nhưng không hiểu sao lại rất muốn trao đổi với cô thêm.
“Không phải.”
Thoáng nghi hoặc vụt lướt trong mắt Nam Khương Tử.
“Không có anh ấy, chị vẫn sẽ làm vậy. Nhưng có anh ấy, chị sẽ can đảm hơn.”
Nam Khương Tử không trả lời.
Khương Nghê ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng vẫn tiếp: “Không ai cản được thay đổi chị muốn thực hiện, nhưng có người lại khiến em yên lòng, vì em biết người ấy đang đợi em.”
Cả hai im lặng rất lâu.
“Chị thật hạnh phúc.”
Nam Khương Tử nói với cô, nhận từ cô một nụ cười sáng rỡ.
“Em rất ngưỡng mộ chị.”
Khương Nghê nhìn cô, hỏi: “Ngưỡng mộ chị cái gì?”
“Không biết ạ… Có lẽ là cả cuộc đời chị chăng…”
Khương Nghê nhìn cô gái có đôi mắt một mí đằng trước, bất chợt nhận ra mình đã sai. Hai người không hề giống nhau. Cô có một trái tim lạc sâu bụi trần, còn cô gái trước mắt thì đã xa rời khói lửa trần thế từ lâu.
Khương Nghê rót một cốc nước, nói: “Em định ở lại đây một thời gian đúng không?”
Nam Khương Tử gật đầu.
Khương Nghê nói: “Chị có mở một nhà trẻ chủ yếu để trông nom mấy đứa trẻ trong thôn ở đằng sau, có giáo viên mầm non chuyên ngành trên trấn xuống làm lâu dài, có cả sinh viên lớp sư phạm mầm non đến theo giờ, nếu em hứng thú thì có thể tới dạy mấy đứa trẻ tiếng Anh này kia…”
Nam Khương Tử nghĩ một lát rồi đứng dậy: “Được ạ.”
Khương Nghê nắm tay cô giữ lại: “Nào, để chị dẫn em đi…” Bỗng nhớ tới điều gì, cô vớ cái máy ảnh chụp lấy liền đặt trên bàn, nói: “Chúng ta chụp một tấm hình…”
Đèn flash lóe rồi tắt, khe máy nhả một tấm ảnh.
Khương Nghê cầm ảnh giũ sơ, hai người trong ảnh trở nên rõ nét. Cả hai đều nhoẻn cười thật khẽ, một xinh đẹp rạng ngời, một im ru tẻ ngắt.
Khương Nghê lấy bút dạ viết vài chữ lên ảnh rồi dán nó lên tường.
Nam Khương Tử nhìn rìa dưới tấm ảnh. Trên ấy viết rằng:
Gió lùa nâng tóc mái cô bay bay hé mở vầng trán tròn đầy. Ngoài tầm mắt là dải núi xanh mướt nối tới ngút ngàn, quả là cảnh hiếm khi được thấy với cô gái đã sống trong thành thị từ bé.
“Cô bé, đi đâu đấy?”
Ông bác ngồi bên hềnh hệch cười hỏi.
Cô gái đánh giá ông bác nọ một hồi. Nụ cười chân chất mộc mạc nhăn nhúm trên nét mặt. Nghĩ một hồi, cô đáp thành thật: “Biên Thành.”
Ông bác cười tươi hơn: “Tới nhà nghỉ Sơn Thủy Nhất Trình chứ gì.”
Cô gái nhíu mày, hỏi: “Sao bác biết?”
“Giờ mấy cô cậu trẻ tuổi tới Biên Thành toàn để đi nhà nghỉ đó cả. Bà chủ nhà nghỉ vừa đẹp mà lại tốt bụng, giúp Biên Thành các bác cũng phát triển theo. Trước con gái bác định kết hôn xong lên trấn làm công nhưng giờ thì vào làm phục vụ trong đó rồi, chế độ cũng được lắm…”
Cô gái cười một cách lễ phép, không đáp gì thêm.
Cô gái đang trong kỳ gap year, chạy về đây từ nước Mỹ. Kể từ khi chú ý tới sự việc ấy, cô đã luôn muốn tới Biên Thành một lần. Bây giờ đặt chân tới mảnh đất này, bỗng cô cảm thấy tất cả như ảo mộng. Non xanh nước biếc, trấn nhỏ cũ xưa, mọi thứ hệt cô từng thấy trong tranh của các họa sĩ Trung Quốc.
Cô ngồi trên chiếc xe ba bánh đỏ chưa từng ngồi, con tim trong cái tròng trành thoáng xao động khó thấy. Chị ấy sẽ là cô gái thế nào đây…
Cô gái kéo va li trên con đường mòn sình lầy, ngó bánh xe đã dính đầy bùn sình của va li mà bỗng hối hận vì đã mang nó tới. Cô ngước đầu, men nắng sớm thấy bốn chữ “Sơn Thủy Nhất Trình”.
Chữ màu xanh lơ phối với màu gỗ tùng, đặt trong mắt cô trông vẫn khá được.
Cô đã đặt trước phòng trên mạng. Cô gái thôn quê đứng quầy mở to mắt nhìn cô, hỏi: “Cô là cô Nam đã đặt phòng một tháng ạ?”
Cô gái gật đầu, gương mặt vẫn vô cảm.
Cô ngó nhìn bốn phía. Nhà nghỉ rất mộc mạc, một khoảng tường ảnh rất lớn trên đính đầy hình chụp chung của bà chủ và khách trọ. Mỗi tấm hình chị lại phối hợp với khách tạo đủ kiểu dáng. Mỗi tấm luôn đẹp một cách rất riêng. Ảnh chụp dán chằng chịt nửa bên tường, dưới lần nắng chiếu có mấy tấm đã sém cả màu nắng.
“Cô Nam, hôm nay là thứ Hai, tối sẽ có lửa trại tại sân sau, cô có thể tới tham gia nhé…”
Cô gái đã nghe thấy, gật đầu rồi kéo va li lên tầng trên.
Chập tối cô gái ăn ít món đặc sản địa phương tại quán ăn nhỏ gần nhà nghỉ. Do là người theo chủ nghĩa ăn chay nên cô chỉ gọi mấy món thuần rau củ. Quả có hơi không quen với đồ ăn ở đây.
Lúc về trời đã tối sẩm. Cô vòng ra sân sau đang rộn rã. Trong những cô cậu trẻ tuổi năm ba người thành nhóm, trông cô lạc lõng một cách rõ ràng.
Cô gái đã thấy người ấy, váy hai dây đỏ tan hòa vào ngọn lửa đớp bập bùng, trong mắt là ánh lửa li ti như đốm sao.
Cô gái chơi trò chơi được gọi là tiết mục biểu diễn. Chẳng ngại ngần gì, cô ngồi trước cây đàn điện tử tự đàn tự hát một khúc “Imagine” của John Lennon. Mặc cho bài hát không mấy ăn nhập với bầu không khí hiện tại, sau khoảng lặng thinh chốc lát vẫn là tiếng vỗ tay vang dài.
Hết lửa trại rất nhiều chàng trai tới xin wechat nhưng cô đã khéo từ chối hết.
Mấy ngày còn lại cô gái làm việc nghỉ ngơi rất quy luật, sớm dậy ngồi bên cửa sổ sảnh lớn ôm bảng vẽ cắm cúi tỉ mẩn, đến trưa ăn ít món trong quán, chiều ở yên đọc sách trong phòng, chập tối ra ngoài đi dạo, tối ngủ đúng giờ.
Nên Khương Nghê để ý đến cô.
Đợi khi cô gái dừng bút vẽ, Khương Nghê bước tới kéo ghế ngồi xuống bên cô, hỏi: “Này, em tới từ đâu thế?”
Cô gái ngoái sang. Trong giây lát Khương Nghê nhận thấy cả hai có sự tương đồng khó tả.
“New York.”
Giọng cô gái phẳng lặng. Khương Nghê cười cười. Hóa ra là người Mỹ gốc Hoa, thảo nào trông khác hẳn mấy cô gái cùng tuổi thường thấy.
“Chị là Khương Nghê, em tên gì?”
“Nam Khương Tử.”
Khương Nghê cười, hỏi: “Vì họ mẹ em là họ Khương à?”
“Không, vì tên tiếng Anh của em là Jane.”
(Chữ Khương 姜 phát âm là jiāng, gần giống với Jane)
Khương Nghê gật đầu, nói: “Sao không ra ngoài đi mấy vòng, quanh đây có thắng cảnh rừng Ngàn Đỉnh mới khai phá, có thể bắt cáp treo lên núi đấy.”
Nam Khương Tử hơi cười: “Chỉ muốn trông chị thế nào thôi.”
Câu nói khiến Khương Nghê sửng sốt. Trả lời thẳng thắn đến thế khiến cô không kịp đáp lời ngay.
Một lát trôi qua, cô nhìn thẳng cô gái không né tránh, hỏi: “Em là sinh viên? Học ngành gì vậy?”
“Sang năm em lên đại học, về nghệ thuật, chủ yếu trong mảng hội họa.”
Khương Nghê nhìn tấm vải vẽ. Trên ấy là khoảng màu rất trừu tượng, từng mảng từng khối tựa hồ chẳng trông ra được gì. Cô gật đầu, hỏi: “Đang vẽ núi ngoài kia à?”
Nam Khương Tử dõi mắt nhìn ra ngoài, nói: “Dạ, nhưng em cứ cảm thấy còn thiếu gì đó, không thể vẽ nổi.”
“Có lẽ do ngọn núi này chưa có kỉ niệm nào với em chăng…”
Nam Khương Tử quay đi, trong mắt có ánh lập lòe lướt nhanh rồi vụt biến. Cô hỏi: “Là anh ấy bảo chị làm thế ạ?”
Khương Nghê hơi tụt sau dòng tư duy thoăn thoắt của cô: “Anh ấy?”
Chốc lát lại hiểu ngay, nói: “Hai hôm nay anh ấy vào thành phố xem vật liệu xây sửa rồi.”
Nam Khương Tử im lặng, mắt vẫn nhìn Khương Nghê đăm đăm chờ đợi câu trả lời.
Khương Nghê nghĩ đúng là một cô gái kì quặc. Nhưng không hiểu sao lại rất muốn trao đổi với cô thêm.
“Không phải.”
Thoáng nghi hoặc vụt lướt trong mắt Nam Khương Tử.
“Không có anh ấy, chị vẫn sẽ làm vậy. Nhưng có anh ấy, chị sẽ can đảm hơn.”
Nam Khương Tử không trả lời.
Khương Nghê ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng vẫn tiếp: “Không ai cản được thay đổi chị muốn thực hiện, nhưng có người lại khiến em yên lòng, vì em biết người ấy đang đợi em.”
Cả hai im lặng rất lâu.
“Chị thật hạnh phúc.”
Nam Khương Tử nói với cô, nhận từ cô một nụ cười sáng rỡ.
“Em rất ngưỡng mộ chị.”
Khương Nghê nhìn cô, hỏi: “Ngưỡng mộ chị cái gì?”
“Không biết ạ… Có lẽ là cả cuộc đời chị chăng…”
Khương Nghê nhìn cô gái có đôi mắt một mí đằng trước, bất chợt nhận ra mình đã sai. Hai người không hề giống nhau. Cô có một trái tim lạc sâu bụi trần, còn cô gái trước mắt thì đã xa rời khói lửa trần thế từ lâu.
Khương Nghê rót một cốc nước, nói: “Em định ở lại đây một thời gian đúng không?”
Nam Khương Tử gật đầu.
Khương Nghê nói: “Chị có mở một nhà trẻ chủ yếu để trông nom mấy đứa trẻ trong thôn ở đằng sau, có giáo viên mầm non chuyên ngành trên trấn xuống làm lâu dài, có cả sinh viên lớp sư phạm mầm non đến theo giờ, nếu em hứng thú thì có thể tới dạy mấy đứa trẻ tiếng Anh này kia…”
Nam Khương Tử nghĩ một lát rồi đứng dậy: “Được ạ.”
Khương Nghê nắm tay cô giữ lại: “Nào, để chị dẫn em đi…” Bỗng nhớ tới điều gì, cô vớ cái máy ảnh chụp lấy liền đặt trên bàn, nói: “Chúng ta chụp một tấm hình…”
Đèn flash lóe rồi tắt, khe máy nhả một tấm ảnh.
Khương Nghê cầm ảnh giũ sơ, hai người trong ảnh trở nên rõ nét. Cả hai đều nhoẻn cười thật khẽ, một xinh đẹp rạng ngời, một im ru tẻ ngắt.
Khương Nghê lấy bút dạ viết vài chữ lên ảnh rồi dán nó lên tường.
Nam Khương Tử nhìn rìa dưới tấm ảnh. Trên ấy viết rằng:
Bình luận facebook