Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16: Long Tổ
Bên trong khu biệt thự, ở trong hoa viên một tòa biệt thự lớn, Hàn Thi Vũ đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại di động, trên màn hình hiện ra số điện thoại của Tần Thiên, nhìn vào màn hình vẻ mặt Hàn Thi Vũ đầy do dự.
- Tên vô lại, sao hắn mãi vẫn chưa gọi cho mình nhỉ...
Hàn Thi Vũ cứ nhìn màn hình điện thoại, vừa có chút lo lắng vừa có chút bất đắc dĩ nói. Trong đầu nàng vẫn hồi tưởng lại chuyện trong WC hồi sáng, vừa nghĩ tới việc Tần Thiên hôn bộ ngực mình, sắc mặt Hàn Thi Vũ không khỏi thoáng hồng lên.
- Mình nên làm cái gì bây giờ, có nên gọi điện thoại cho hắn không? Nhưng mà việc này cũng không phải lỗi tại mình, tại sao phải gọi cho hắn chứ!
Hàn Thi Vũ vừa nhìn điện thoại vừa lầm bầm một mình, nàng hiện tại rất mâu thuẫn, hồi tưởng lại lúc đó nàng thấy Tần Thiên có vẻ rất tức giận, nàng không biết có chuyện mà khiến cho hắn tức giận như vậy. Hiện tại nàng cũng không biết nên làm gì cho tốt, mặc dù mới chân chính tiếp xúc với Tần Thiên không lâu, nhưng nàng như thế nào cũng coi như bằng hữu của hắn, Hàn Thi Vũ không muốn bởi vì chuyện hồi sáng mà giữa hai người sinh ra một tầng ngăn cách, nhưng nàng lại không muốn mở miệng nói xin lỗi trước, thật là mâu thuẫn mà.
- Hừ! Mặc kệ, hắn đã không thèm để ý tới mình, mình cần gì phải quan tâm tới hắn.
Hàn Thi Vũ quệt mồm lầu bầu nói, vất điện thoại xuống, khong thèm để ý đến nữa.
Hơn 10 phút sau.
- Được rồi, chỉ một lần thôi.
Cuối cùng Hàn Thi Vũ cũng không nhịn được, cầm điện thoại gọi cho Tần Thiên. Trong lòng không ngừng tính toán nói như thế nào để vừa có thể xin lỗi, vừa không mất mặt.
Nhưng làm cho nàng không nghĩ tới chính là, máy đã nối thông nhưng không có ai bắt máy, thật lâu sau vẫn chỉ có tiếng chuông mà thôi.
- Khốn kiếp, sao hắn lại không tiếp điện thoại của mình.
Hàn Thi Vũ tức giận mắng một tiếng, cầm lấy điện thoại, nàng lại gọi tiếp một lần nữa, nhưng vẫn như cũ, vẫn không có ai bắt máy cả, liên tiếp bốn năm lần vẫn như vậy, nhất thời trong lòng nàng liền có chút luống cuống.
Chẳng lẽ, hắn chán ghét mình rồi sao...
Hàn Thi Vũ lầu bầu nói, lại một lần nữa gọi điện cho Tần Thiên. Nhưng vẫn như cũ không có ai tiếp máy cả, liên tiếp thêm mấy lần thì đối phương tắt luôn điện thoại.
- Đồ trứng thối, sao hắn lại có thể khi dễ mình như vậy, chuyện này cũng không phải lỗi tại mình mà, giờ mình lại phải nói xin lỗi hắn, thế mà...
Hàn Thi Vũ ủy khuất nhìn điện thoại, nước mắt rơi như mưa.
- Hừ! Nói không để ý tới mình nữa thì liền mặc kệ mình, mình còn lạ gì hắn.
Hàn Thi Vũ lau khóe mắt, đáp điện thoại vào bụi cỏ, tức giận đi vào trong nhà.
...
Bên này Tần Thiên đang ngồi trên xe thiết giáp đi ra khỏi thành phó, dọc theo đường cao tốc mười mấy phút thì quẹo vào một con đường đi lên núi, con đường ở đây quanh co khúc khuỷu. Tần Thiên cũng không biết rằng đã đi được bao xa, chỉ biết là đang tiến vào trong một ngọn núi lớn.
Rốt cuộc, trước mắt hắn cũng hiện ra một trạm gác, hai binh sĩ võ trang đầy đủ đang đứng đó canh gác. Thấy xe quân sự đi tới liền lập tức chạy ra mở cửa, xe quân sự trực tiếp đi vào. Ở trong này cực kỳ rộng rãi, thao trường cực lớn cùng nhà cao tầng đập thẳng vào mắt mọi người.
Tần Thiên nhìn ra ngoài cửa xa, thấy từng tốp binh lính đang thao luyện, khí thế ngất trời. Từng người mồ hôi đầm đìa, cực kỳ dũng mãnh, tốc độ cực nhanh, công kích cũng lưu loát. Mắc dù tốc độ không có nhanh bằng hắn, nhưng vẫn khiến hắn rung động.
- Chúng ta đang tiến vào quân khu sao?
Tần Thiên khó hiểu nhìn Sở Tương Tương hỏi.
- Ừ, bởi vì nhà của tôi ở trong này, ông nội của tôi là tư lệnh quân khu.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên lộ ra nụ cười khả ái nói.
- Ông của cô là tư lệnh quân khu!
Tần Thiên kinh ngạc nhìn Sở Tương Tương, tư lệnh quân khu đó nha, không phải chó mèo gì đâu. Nếu đặt vào thời phong kiến thì tư lệnh quân khu được coi như là chư hầu của vua, không ngờ hắn lại cứu được cháu gái của tư lệnh quân khu, đúng là vận may *** chó, thế giới này quả nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Ừ!
Sở Tương Tương chân thành nói, Tần Thiên lại nhìn Sở Tương Tương, nhất thời không biết nói gì cho phải, trong lòng ngoại trừ rung động thì chỉ còn rung động
Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt thự lớn. Nơi này có mấy thầy thuốc cùng cáng cứu thương đang chờ, lúc nãy trên đường đi Dịch lão đã gọi điện thông báo tình hình.
Cửa xe mở ra, Tần Thiên đỡ Sở Tương Tương xuống. Quân y lập tức mang cáng cứu thương ra, đỡ Sở Tương Tương nằm lên.
- Tần Thiên, tôi đi trị liệu trước, anh cứ ở lại đây, tý nữa tôi trở lại sẽ tìm anh.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên cười nói, Tần Thiên gật đầu chào nàng. Ngay sau đó Sở Tương Tương liền được quân y mang đi.
- Chàng trai trẻ, mời cậu đi theo tôi.
Dịch lão nhìn Tần Thiên nói.
- Phiền toái ngài dẫn đường rồi.
Tần Thiên cười nói, sau đó liền đi theo sau Dịch lão vào trong tòa biệt thự. Đi vào Tần Thiên liền thấy bên trong toàn binh sĩ được võ trang đầy đủ đang canh gác, mỗi tầng đều có binh sĩ canh gác cẩn mật, chung quanh là màn hình giám sát, công tác bảo vệ cực kỳ nghiêm cẩn. Dịch lão cũng không nói gì cứ thế mang Tần Thiên lên trên lầu.
đọc truyện cùng http://truyencuatui.net/
Rất nhanh, hai người vào thang máy đi lên tầng 9. Đi tới một căn phòng, binh sĩ đang gác cửa nhìn thấy ông lão liền lập tức mở cửa, Dịch lão liền dẫn Tần Thiên vào trong phòng.
Bên trong là đại sảnh rộng rãi, được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, tỉ mỉ. Một ông lão mặc quân trang đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon xem báo. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông lão liền bỏ tờ báo xuống, thấy Tần Thiên đang đi tới trên mặt ông vẫn không biểu lộ gì, chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười. Một cỗ khí phách người cầm quyền chợt phát ra, làm cho Tần Thiên có chút sợ hãi.
- Tần Thiên đúng không, trong điện thoại A Dịch đã nói cho tôi biết, tôi chính là ông nội của Tương Tương. Sở Văn Long, cậu cũng có thể gọi tôi là Sở gia gia, cám ơn cậu đã cứu cháu gái của lão già này. Cậu ngồi đi, không cần phải câu nệ.
Sở Văn Long mỉm cười nhìn Tần Thiên nói, bộ dáng cực kỳ hòa ái.
- Cảm ơn ông, Sở gia gia.
Tần Thiên mỉm cười đáp lại, ngồi xuống ghế đối diện với Sở Văn Long.
- Ừm, Tiểu Thiên này, Sở Văn Long ta từ trước tới nay có ân trả ân có oán trả oán. Cậu đã cứu cháu gái ta, cậu muốn thù lao là gì, cứ việc nói đi, tôi sẽ tận lực đáp ứng cậu.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Ha ha, Sở gia gia không cần phải vậy, lúc đó cháu chỉ tình cờ đi ngang qua nên mới cứu được Tương Tương thôi. Tiện tay thôi mà, cần gì phải nói đến chuyện thù lao.
Tần Thiên có chút khẩn trương nói. Nói thật, cấp bậc giống như Sở Văn Long, dù hắn muốn gì chắc lão cũng cho. Nhưng như vậy chẳng khác gì mua bán, sau khi thỏa mãn nhu cầu của nhau thì giải tán, mỗi người đi trên con đường riêng của mình, không còn liên quan tới nhau nữa. Việc này đối với Tần Thiên mà nói đúng là quá đáng tiếc, nếu có thể gia nhập vào một thế lực lớn như vậy, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Sở Văn Long đối với việc báo thù của mình có trợ giúp rất lớn, cho nên Tần Thiên không muốn dùng tiền tài để làm thù lao, mà khiến cho Sở Văn Long thiếu mình một cái nhân tình. Việc này so với yêu cầu tiền tài làm thù lao tốt hơn gấp trăm lần, có một tư lệnh quân khu làm chỗ dựa, sao này ai dám chọc mình, nghĩ thôi cũng đã thấy mình trâu bò đến cỡ nào.
- Ha ha, đã như vậy thì lão già này đành cho cậu một lời hứa hẹn. Trong tương lai, chỉ cần không phải việc đối lập với quốc gia, nếu cậu gặp khó khăn nào cần giải quyết thì cứ tìm tới lão già này, tôi nhất định sẽ giúp cậu.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên cười nói, hiển nhiên là hắn đã nhìn thấu tâm tư của Tần Thiên. Trong ánh mắt không khỏi hiện vẻ tán thưởng, tuổi còn trẻ mà làm việc rất lão luyện, trong giới trẻ hiện nay cũng không có mấy người.
- Vậy cháu xin cảm ơn Sở gia gia trước.
Tần Thiên đè nén nỗi vui mừng trong lòng nói.
- Ừ, hôm nay tôi gọi cậu tới là có một việc.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Sở gia gia, có việc gì ông cứ nói đi.
Tần Thiên nói.
- Tôi nghe A Dịch nói cậu là dị năng giả có tốc độ cực nhanh, không biết cậu có muốn sử dụng năng lực này vì quốc gia mà dốc sức hay không?
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Vì quốc gia mà dốc sức?
Tần Thiên nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, quốc gia có một tổ chức đặc biệt cho dị năng giả, tổ chức này tên là Long Tổ. Toàn bộ thành viên bên trong đều là dị năng giả, vì quốc gia đặc biệt xử lý một số chuyện tương đối phiền phức. Tôi hi vọng cậu có thể gia nhập, tổ chức này đối với tương lai của cậu có rất nhiều chỗ hữu dụng.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Việc này...
- Cậu không cần phải trả lời ngay, chỗ này có một ít tài liệu, cậu cứ lấy về nhà mà tự tìm hiểu. Chờ đến khi nào cậu nghĩ kỹ, thì gọi điện cho tôi cũng được.
Sở Văn Long cắt đứt lời Tần Thiên nói, từ trên ghế salon lấy ra một phong bì kín đưa cho Tần Thiên.
- Nhớ kỹ, sau khi xem xong tập tài liệu này thì lập tức đốt đi, không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị xử tử.
Sở Văn Long dặn dò, Tần Thiên nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, cửa phòng liền mở ra, một binh sĩ cầm tập tài liệu bước nhanh tới, dường như có việc gì rất gấp gáp.
- Sở gia gia, nếu không còn việc gì nữa thì cháu đi ra ngoài trước.
Tần Thiên thức thời nói ra trước.
- Ừm, được. Tiểu Lý, đưa hắn đi ra ngoài.
Sở Văn Long hướng binh sĩ canh cửa nói, lập tức binh sĩ canh cửa liền đi tới, mang theo Tần Thiên đi ra ngoài.
- Tư lệnh, đây là tin tức về người thừa kế của Tần gia, chúng ta đã tìm ra được rồi.
Binh sĩ kia nhìn Tần Thiên rời đi, lập tức đưa tập tài liệu cho Sở Văn Long. Sở Văn Long nhận lấy tập tài liệu, vừa nhìn tên và tấm hình trong tư liệu, hai mắt liền trợn tròn lên.
- Không ngờ lại là hắn!
Sở Văn Long giật mình nói, đem tài liệu đưa cho Dịch lão bên cạnh. Dịch lão nhận lấy tài liệu, nhìn vào cũng kinh ngạc một phen, người trên tư liệu không ngờ lại là Tần Thiên, người vừa mới đứng dậy rời đi. Chuyện này cũng quá rung động rồi.
- Ngươi xác định tin tức này là chuẩn xác?
Sở Văn Long có chút kích động nhìn người binh sĩ, người binh sĩ gật đầu khẳng định, Sở Văn Long nhất thời mừng rỡ, lầu bầu nói:
- Thật đúng là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu” *
(DG: * tìm mòn gót mà không thấy, chẳng cần làm gì nó cũng ra. Nghĩa chắc là như vậy)
- Có nên gọi hắn vào đây hay không?
Dịch lão hỏi.
- Không cần, ngàn vạn lần đừng cho hắn biết chúng ta đang cố ý đến gần hắn, tránh cho hắn phản cảm. Phải nhớ dùng mọi biện pháp kéo hắn lại đây, trở thành người của chúng ta, đến lúc đó chúng ta cũng không cần phải sợ mấy lão già kia rồi.
Sở Văn Long kích động nhìn Dịch lão nói, bộ dáng có chút thất thố, giống như tìm được bảo vật vậy.
Dịch lão nghe vậy liền nhíu mày, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:
- Hình như nhà hắn đang cho thuê phòng, không bằng chúng ta cho tiểu thư vào đó ở...
Bên trong khu biệt thự, ở trong hoa viên một tòa biệt thự lớn, Hàn Thi Vũ đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại di động, trên màn hình hiện ra số điện thoại của Tần Thiên, nhìn vào màn hình vẻ mặt Hàn Thi Vũ đầy do dự.
- Tên vô lại, sao hắn mãi vẫn chưa gọi cho mình nhỉ...
Hàn Thi Vũ cứ nhìn màn hình điện thoại, vừa có chút lo lắng vừa có chút bất đắc dĩ nói. Trong đầu nàng vẫn hồi tưởng lại chuyện trong WC hồi sáng, vừa nghĩ tới việc Tần Thiên hôn bộ ngực mình, sắc mặt Hàn Thi Vũ không khỏi thoáng hồng lên.
- Mình nên làm cái gì bây giờ, có nên gọi điện thoại cho hắn không? Nhưng mà việc này cũng không phải lỗi tại mình, tại sao phải gọi cho hắn chứ!
Hàn Thi Vũ vừa nhìn điện thoại vừa lầm bầm một mình, nàng hiện tại rất mâu thuẫn, hồi tưởng lại lúc đó nàng thấy Tần Thiên có vẻ rất tức giận, nàng không biết có chuyện mà khiến cho hắn tức giận như vậy. Hiện tại nàng cũng không biết nên làm gì cho tốt, mặc dù mới chân chính tiếp xúc với Tần Thiên không lâu, nhưng nàng như thế nào cũng coi như bằng hữu của hắn, Hàn Thi Vũ không muốn bởi vì chuyện hồi sáng mà giữa hai người sinh ra một tầng ngăn cách, nhưng nàng lại không muốn mở miệng nói xin lỗi trước, thật là mâu thuẫn mà.
- Hừ! Mặc kệ, hắn đã không thèm để ý tới mình, mình cần gì phải quan tâm tới hắn.
Hàn Thi Vũ quệt mồm lầu bầu nói, vất điện thoại xuống, khong thèm để ý đến nữa.
Hơn 10 phút sau.
- Được rồi, chỉ một lần thôi.
Cuối cùng Hàn Thi Vũ cũng không nhịn được, cầm điện thoại gọi cho Tần Thiên. Trong lòng không ngừng tính toán nói như thế nào để vừa có thể xin lỗi, vừa không mất mặt.
Nhưng làm cho nàng không nghĩ tới chính là, máy đã nối thông nhưng không có ai bắt máy, thật lâu sau vẫn chỉ có tiếng chuông mà thôi.
- Khốn kiếp, sao hắn lại không tiếp điện thoại của mình.
Hàn Thi Vũ tức giận mắng một tiếng, cầm lấy điện thoại, nàng lại gọi tiếp một lần nữa, nhưng vẫn như cũ, vẫn không có ai bắt máy cả, liên tiếp bốn năm lần vẫn như vậy, nhất thời trong lòng nàng liền có chút luống cuống.
Chẳng lẽ, hắn chán ghét mình rồi sao...
Hàn Thi Vũ lầu bầu nói, lại một lần nữa gọi điện cho Tần Thiên. Nhưng vẫn như cũ không có ai tiếp máy cả, liên tiếp thêm mấy lần thì đối phương tắt luôn điện thoại.
- Đồ trứng thối, sao hắn lại có thể khi dễ mình như vậy, chuyện này cũng không phải lỗi tại mình mà, giờ mình lại phải nói xin lỗi hắn, thế mà...
Hàn Thi Vũ ủy khuất nhìn điện thoại, nước mắt rơi như mưa.
- Hừ! Nói không để ý tới mình nữa thì liền mặc kệ mình, mình còn lạ gì hắn.
Hàn Thi Vũ lau khóe mắt, đáp điện thoại vào bụi cỏ, tức giận đi vào trong nhà.
...
Bên này Tần Thiên đang ngồi trên xe thiết giáp đi ra khỏi thành phó, dọc theo đường cao tốc mười mấy phút thì quẹo vào một con đường đi lên núi, con đường ở đây quanh co khúc khuỷu. Tần Thiên cũng không biết rằng đã đi được bao xa, chỉ biết là đang tiến vào trong một ngọn núi lớn.
Rốt cuộc, trước mắt hắn cũng hiện ra một trạm gác, hai binh sĩ võ trang đầy đủ đang đứng đó canh gác. Thấy xe quân sự đi tới liền lập tức chạy ra mở cửa, xe quân sự trực tiếp đi vào. Ở trong này cực kỳ rộng rãi, thao trường cực lớn cùng nhà cao tầng đập thẳng vào mắt mọi người.
Tần Thiên nhìn ra ngoài cửa xa, thấy từng tốp binh lính đang thao luyện, khí thế ngất trời. Từng người mồ hôi đầm đìa, cực kỳ dũng mãnh, tốc độ cực nhanh, công kích cũng lưu loát. Mắc dù tốc độ không có nhanh bằng hắn, nhưng vẫn khiến hắn rung động.
- Chúng ta đang tiến vào quân khu sao?
Tần Thiên khó hiểu nhìn Sở Tương Tương hỏi.
- Ừ, bởi vì nhà của tôi ở trong này, ông nội của tôi là tư lệnh quân khu.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên lộ ra nụ cười khả ái nói.
- Ông của cô là tư lệnh quân khu!
Tần Thiên kinh ngạc nhìn Sở Tương Tương, tư lệnh quân khu đó nha, không phải chó mèo gì đâu. Nếu đặt vào thời phong kiến thì tư lệnh quân khu được coi như là chư hầu của vua, không ngờ hắn lại cứu được cháu gái của tư lệnh quân khu, đúng là vận may *** chó, thế giới này quả nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Ừ!
Sở Tương Tương chân thành nói, Tần Thiên lại nhìn Sở Tương Tương, nhất thời không biết nói gì cho phải, trong lòng ngoại trừ rung động thì chỉ còn rung động
Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt thự lớn. Nơi này có mấy thầy thuốc cùng cáng cứu thương đang chờ, lúc nãy trên đường đi Dịch lão đã gọi điện thông báo tình hình.
Cửa xe mở ra, Tần Thiên đỡ Sở Tương Tương xuống. Quân y lập tức mang cáng cứu thương ra, đỡ Sở Tương Tương nằm lên.
- Tần Thiên, tôi đi trị liệu trước, anh cứ ở lại đây, tý nữa tôi trở lại sẽ tìm anh.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên cười nói, Tần Thiên gật đầu chào nàng. Ngay sau đó Sở Tương Tương liền được quân y mang đi.
- Chàng trai trẻ, mời cậu đi theo tôi.
Dịch lão nhìn Tần Thiên nói.
- Phiền toái ngài dẫn đường rồi.
Tần Thiên cười nói, sau đó liền đi theo sau Dịch lão vào trong tòa biệt thự. Đi vào Tần Thiên liền thấy bên trong toàn binh sĩ được võ trang đầy đủ đang canh gác, mỗi tầng đều có binh sĩ canh gác cẩn mật, chung quanh là màn hình giám sát, công tác bảo vệ cực kỳ nghiêm cẩn. Dịch lão cũng không nói gì cứ thế mang Tần Thiên lên trên lầu.
đọc truyện cùng http://truyencuatui.net/
Rất nhanh, hai người vào thang máy đi lên tầng 9. Đi tới một căn phòng, binh sĩ đang gác cửa nhìn thấy ông lão liền lập tức mở cửa, Dịch lão liền dẫn Tần Thiên vào trong phòng.
Bên trong là đại sảnh rộng rãi, được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, tỉ mỉ. Một ông lão mặc quân trang đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon xem báo. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông lão liền bỏ tờ báo xuống, thấy Tần Thiên đang đi tới trên mặt ông vẫn không biểu lộ gì, chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười. Một cỗ khí phách người cầm quyền chợt phát ra, làm cho Tần Thiên có chút sợ hãi.
- Tần Thiên đúng không, trong điện thoại A Dịch đã nói cho tôi biết, tôi chính là ông nội của Tương Tương. Sở Văn Long, cậu cũng có thể gọi tôi là Sở gia gia, cám ơn cậu đã cứu cháu gái của lão già này. Cậu ngồi đi, không cần phải câu nệ.
Sở Văn Long mỉm cười nhìn Tần Thiên nói, bộ dáng cực kỳ hòa ái.
- Cảm ơn ông, Sở gia gia.
Tần Thiên mỉm cười đáp lại, ngồi xuống ghế đối diện với Sở Văn Long.
- Ừm, Tiểu Thiên này, Sở Văn Long ta từ trước tới nay có ân trả ân có oán trả oán. Cậu đã cứu cháu gái ta, cậu muốn thù lao là gì, cứ việc nói đi, tôi sẽ tận lực đáp ứng cậu.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Ha ha, Sở gia gia không cần phải vậy, lúc đó cháu chỉ tình cờ đi ngang qua nên mới cứu được Tương Tương thôi. Tiện tay thôi mà, cần gì phải nói đến chuyện thù lao.
Tần Thiên có chút khẩn trương nói. Nói thật, cấp bậc giống như Sở Văn Long, dù hắn muốn gì chắc lão cũng cho. Nhưng như vậy chẳng khác gì mua bán, sau khi thỏa mãn nhu cầu của nhau thì giải tán, mỗi người đi trên con đường riêng của mình, không còn liên quan tới nhau nữa. Việc này đối với Tần Thiên mà nói đúng là quá đáng tiếc, nếu có thể gia nhập vào một thế lực lớn như vậy, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Sở Văn Long đối với việc báo thù của mình có trợ giúp rất lớn, cho nên Tần Thiên không muốn dùng tiền tài để làm thù lao, mà khiến cho Sở Văn Long thiếu mình một cái nhân tình. Việc này so với yêu cầu tiền tài làm thù lao tốt hơn gấp trăm lần, có một tư lệnh quân khu làm chỗ dựa, sao này ai dám chọc mình, nghĩ thôi cũng đã thấy mình trâu bò đến cỡ nào.
- Ha ha, đã như vậy thì lão già này đành cho cậu một lời hứa hẹn. Trong tương lai, chỉ cần không phải việc đối lập với quốc gia, nếu cậu gặp khó khăn nào cần giải quyết thì cứ tìm tới lão già này, tôi nhất định sẽ giúp cậu.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên cười nói, hiển nhiên là hắn đã nhìn thấu tâm tư của Tần Thiên. Trong ánh mắt không khỏi hiện vẻ tán thưởng, tuổi còn trẻ mà làm việc rất lão luyện, trong giới trẻ hiện nay cũng không có mấy người.
- Vậy cháu xin cảm ơn Sở gia gia trước.
Tần Thiên đè nén nỗi vui mừng trong lòng nói.
- Ừ, hôm nay tôi gọi cậu tới là có một việc.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Sở gia gia, có việc gì ông cứ nói đi.
Tần Thiên nói.
- Tôi nghe A Dịch nói cậu là dị năng giả có tốc độ cực nhanh, không biết cậu có muốn sử dụng năng lực này vì quốc gia mà dốc sức hay không?
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Vì quốc gia mà dốc sức?
Tần Thiên nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, quốc gia có một tổ chức đặc biệt cho dị năng giả, tổ chức này tên là Long Tổ. Toàn bộ thành viên bên trong đều là dị năng giả, vì quốc gia đặc biệt xử lý một số chuyện tương đối phiền phức. Tôi hi vọng cậu có thể gia nhập, tổ chức này đối với tương lai của cậu có rất nhiều chỗ hữu dụng.
Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.
- Việc này...
- Cậu không cần phải trả lời ngay, chỗ này có một ít tài liệu, cậu cứ lấy về nhà mà tự tìm hiểu. Chờ đến khi nào cậu nghĩ kỹ, thì gọi điện cho tôi cũng được.
Sở Văn Long cắt đứt lời Tần Thiên nói, từ trên ghế salon lấy ra một phong bì kín đưa cho Tần Thiên.
- Nhớ kỹ, sau khi xem xong tập tài liệu này thì lập tức đốt đi, không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị xử tử.
Sở Văn Long dặn dò, Tần Thiên nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, cửa phòng liền mở ra, một binh sĩ cầm tập tài liệu bước nhanh tới, dường như có việc gì rất gấp gáp.
- Sở gia gia, nếu không còn việc gì nữa thì cháu đi ra ngoài trước.
Tần Thiên thức thời nói ra trước.
- Ừm, được. Tiểu Lý, đưa hắn đi ra ngoài.
Sở Văn Long hướng binh sĩ canh cửa nói, lập tức binh sĩ canh cửa liền đi tới, mang theo Tần Thiên đi ra ngoài.
- Tư lệnh, đây là tin tức về người thừa kế của Tần gia, chúng ta đã tìm ra được rồi.
Binh sĩ kia nhìn Tần Thiên rời đi, lập tức đưa tập tài liệu cho Sở Văn Long. Sở Văn Long nhận lấy tập tài liệu, vừa nhìn tên và tấm hình trong tư liệu, hai mắt liền trợn tròn lên.
- Không ngờ lại là hắn!
Sở Văn Long giật mình nói, đem tài liệu đưa cho Dịch lão bên cạnh. Dịch lão nhận lấy tài liệu, nhìn vào cũng kinh ngạc một phen, người trên tư liệu không ngờ lại là Tần Thiên, người vừa mới đứng dậy rời đi. Chuyện này cũng quá rung động rồi.
- Ngươi xác định tin tức này là chuẩn xác?
Sở Văn Long có chút kích động nhìn người binh sĩ, người binh sĩ gật đầu khẳng định, Sở Văn Long nhất thời mừng rỡ, lầu bầu nói:
- Thật đúng là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu” *
(DG: * tìm mòn gót mà không thấy, chẳng cần làm gì nó cũng ra. Nghĩa chắc là như vậy)
- Có nên gọi hắn vào đây hay không?
Dịch lão hỏi.
- Không cần, ngàn vạn lần đừng cho hắn biết chúng ta đang cố ý đến gần hắn, tránh cho hắn phản cảm. Phải nhớ dùng mọi biện pháp kéo hắn lại đây, trở thành người của chúng ta, đến lúc đó chúng ta cũng không cần phải sợ mấy lão già kia rồi.
Sở Văn Long kích động nhìn Dịch lão nói, bộ dáng có chút thất thố, giống như tìm được bảo vật vậy.
Dịch lão nghe vậy liền nhíu mày, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:
- Hình như nhà hắn đang cho thuê phòng, không bằng chúng ta cho tiểu thư vào đó ở...
Bình luận facebook