Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Chương 202: Hét lên khó quá
“Hát!”
Tống Vũ quát một tiếng mạnh mẽ, toàn thân đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại, ngay sau đó cơ thể trở nên to lớn, da thịt bành trướng, y phúc rách toác, lỗ tai dài ra, trên mặt lộ ra mấy dường vân, móng tay dài ra, tạo thành hình móc câu sắc bén.
- Dị năng hóa thú, mèo?
Tần Thiên nhìn Tống Vũ kỳ quái nói.
- Hừ! Là hổ!
Tống Vũ giận dữ nói, toàn thân mạnh mẽ lao tới Tần Thiên, móc câu sắc bén chém qua thân thể Tần Thiên, giống như những thanh chủy thủ sắc bén, hàn quang bắn ra tứ phía.
Tần Thiên cảm thấy thực lực Tống Vũ so với vừa rồi đã tăng hơn phân nửa, lập tức không dám lơ là, bắt đầu nghiêm túc.
Công kích của Tống Vũ thuộc loại bùng nổ, sức bật cực lớn, nếu Tần Thiên trực tiếp đối đầu chính diện với hắn sẽ thiệt thòi, cho nên Tần Thiên chọn lối đánh du đẩu, nhanh chóng tránh khỏi công kích của Tống Vũ.
Bất quá lần này tốc độ Tống Vũ tăng mạnh, Tần Thiên dưới tình huống không dùng thuấn di, căn bản không tránh khỏi, bị công kích sắc bén, chặt chẽ của Tống Vũ ép Tần Thiên liên tục lùi về sau.
- Tới đi, trốn cái gì, chính diện chiến đấu với ta a!
Tống Vũ vừa tấn công, vừa phẫn nộ quát, Tần Thiên vẫn né tránh làm hắn vô cùng không thoải mái.
- Nằm mơ đi, ngu vãi cả bộ phận sinh dục nữ, nếu bị miêu trảo của ngươi cào trúng lây bệnh thì sao, ta không muốn đi tiêm vắc-xin phòng dại!
Tần Thiên vừa né tránh công kích của Tống Vũ vừa nói.
- A! Muốn chết
Tống Vũ giận dữ hét., mạnh mẽ tăng tốc độ, nháy mắt đã đánh tới trước mặt Tần Thiên, móng vuốt chém qua.
- Không tốt!
Tần Thiên nhất thời kinh hãi, không nghĩ tới tốc độ Tống Vũ lại tăng nhanh đột ngột như thế, lập tức sử dụng thuấn di, toàn thân biến mất trước mặt Tống Vũ, tránh khỏi công kích của hắn rồi né sáng bên cạnh.
Công kích của Tống Vũ rơi vào khoảng không làm hắn cực kì giật mình, đây là tốc độ hắn toàn lực bộc phát a, Tần Thiên có thể tránh được vậy thì xem ra thực lực Tần Thiên tuyệt đối không tầm thường.
Tần Thiên thuấn di một lần tránh khỏi công kích của Tống Vũ, ngay sau đó nhanh chóng xông tới tấn công Tống Vũ, năng lượng của hắn đã tiêu hao rất lớn, phải nhanh chóng kết thúc cuộc đấu này mới được.
- Chết đi!
Tống Vũ thấy Tần Thiên đánh tới, lập tức xoay người, móng vuốt quét qua người Tần Thiên.
“Hưu!”
Trong nháy mắt, Tần Thiên lại biến mất trước mặt hắn, một giây sau Tần Thiên đã xuất hiện bên cạnh hắn, nắm đấm bổ thẳng vào đầu hắn.
- Chết đi!
Tần Thiên quát lên, một quyền nặng nề đập vào mặt Tống Vũ, đánh hắn bay ra ngoài, đập mặt xuống sàn, máu tươi trào ra miệng. Tần Thiên một kích đắc thủ lại thuấn di đến trước mặt Tống Vũ, không chờ Tống Vũ phản ứng đã đạp một cước lên bụng hắn đá bay ra ngoài.
“Bành!”
“A!”
Trong nháy mắt Tống Vũ lại hét lên một tiếng thảm thiết tê tâm phế liệt, lại bay ra ngoài lần nữa, còn Tần Thiên vẫn theo sát, túm lấy y phục của Tống Vũ, hung hăng đấm vào mặt, vào ngực hắn, mỗi quyền đều cực nặng nhưng không phải hạ tử thủ, chỉ đánh Tống Vũ đau đớn mất sức chiến đấu mà thôi.
Tần Thiên nắm Tống Vũ liên tục đấm hơn trăm quyền, đánh cho Tống Vũ hét thảm liên tục, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hừ hừ, người bị đánh cho thành đầu heo, toàn thân đau nhức, dị năng cũng biến mất theo.
Tần Thiên nhìn Tống Vũ trong tay dị năng biến mất, thê thảm không nỡ nhìn, cuối cùng cũng ngừng tay, quăng xuống đất, sau đó ngồi bên cạnh thở gấp.
- Hô! Mụ nội mày, dám đánh nhau với ta, làm ta mệt chết.
Tần Thiên nhìn Tống Vũ nằm trên sàn nói. Tống Vũ lúc này rất giận, lại ủy khuất nữa, dị năng hắn vẫn chưa dùng đến hoàn toàn, lại bị Tần Thiên phá hỏng rồi, tức đến hôn mê luôn, từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên bị đánh thảm như vậy, chưa bao giờ lòng kiêu ngạo của hắn bị đả kích nghiêm trọng như vậy.
- Thế nào, chưa chết chứ!
Tần Thiên nhìn Tống Vũ nói.
- Lần sau, lần sau nhất định ta sẽ đánh bại người!
Tống Vũ không cam lòng nói.
- Tốt lắm, ta sẽ chờ, giờ ta đi trước!
Tần Thiên nhìn Tống Vũ nói, sau đó đứng lên, sửa sang quần áo, đi ra chỗ Sở Tương Tương. Sở Tương Tương vừa thấy vội vàng đứng lên chạy nhanh về phía biệt thự, trên sâp tập chỉ còn Tống Vũ nằm đó.
- Thực lực không tệ, xem cuộc đấu dị năng lần này chúng ta có hy vọng!
Sau khi Tần Thiên đi, Dịch lão đi ra, nhìn theo hướng Tần Thiên rời đi lầu bầu nói, sau đó một tay bế Tống Vũ lên đi về phòng cứu thương.
...
Tần Thiên trở về biệt thự, Sở Tương Tương đang chờ hắn ở cửa, thấy Tần Thiên tới, lập tức chạy lên ôm tay hắn.
- Thế nào, Tần Thiên, anh không sao chứ, ai thắng vậy, có bị thương không?
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên hỏi.
- Em thấy sao, thấy bộ dáng chồng em thế này thì biết là thắng chắc rồi.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói làm nàng nhất thời cực kì xấu hổ.
- Ai, ai là lão bà của anh chứ, em mới không thèm làm lão bà của anh.
Sở Tương Tương xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Tần Thiên.
- Hắc hắc, không phải em thì là ai nào, dù gì cũng đã là nữ nhân của anh rồi, mơ mà thoát khỏi tay anh à!
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói, đưa tay cà vào ngực nàng, nhất thời là Sở Tương Tương khẩn trương lên, nhịp tim tăng nhanh, thầm mắng Tần Thiên lưu manh, thả tay hắn ra chạy nhanh vào phòng.
Tần Thiên vừa nhìn, lập tức đi theo, vào phòng khóa cửa lại, sau đó vọt tới trước mặt Sở Tương Tương, ôm nàng ngã cuống giường.
(Chờ mãi đã tới cảnh nóng)
- Anh... Anh làm gì, Tần Thiên, mau buông!
Sở Tương Tương vội vàng nói nhưng Tần Thiên mặc kệ, hai mắt say đắm nhìn vào hai tòa nhũ phong cao ngất của nàng.
- Tương Tương, anh phát hiện chỗ này của em lại lớn ra đấy, có bệnh không vậy, anh thấy rất có thể là bệnh ngực lớn trong truyền thuyết, nghe nói loại bệnh này rất đáng sợ người bị bệnh là chết, bất quá may mắn gặp được anh đã học được phương pháp trị bệnh từ một lão Trung y trong thâm sơn, em có muốn thử một chút không?
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương vô sỉ nói.
- Đừng Tần Thiên, anh, lưu manh!
Sở Tương Tương lập tức nói, vội vươn tay đẩy hắn ra nhưng mà căn bản là không được.
- Tương Tương, để anh giúp em trị liệu một lần sẽ tốt thôi.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương say mê nói, vừa nói vừa vươn tay trùm lên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
(ND: Khoa học đã chứng minh phụ nữ hay được nhẹ nhàng xoa bóp sẽ giảm nguy cơ ung thư vếu cực cao) NB: Ngắm vếu sống lâu thêm nữa.
- A!
Sở Tương Tương nhất thời kêu to một tiếng.
- Tần Thiên... Không nên, sõ có người phát hiện mất.
Sở Tương Tương đỏ mặt xấu hổ nói với Tần Thiên.
- Không sao đâu, anh đã khóa cửa rồi, ai vào được chứ.
Tần Thiên đắm đuối nhìn Sở Tương Tương nói, vừa nói vừa tăng lực mát-xa bộ ngực lớn của nàng, ra dáng rất là hưởng thụ.
- Ừ!
Sở Tương Tương dính một trảo của Tần Thiên, liền đình chỉ phản kháng.
“Bang bang!”
- Tiểu thư, súp cô nầu xong rồi!
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, dọa hai người một chặp, Sở Tương Tương vội vàng tránh xa Tần Thiên, bối rối sửa lại y phục.
- Được, ta đi ra đây.
Sở Tương Tương đáp, sau đó nói với Tần Thiên.
- Chúng ta đi ăn đi, em tự mình nấu súp.
- Được thôi!
Tần Thiên bất đắc dĩ nói, còn chưa kịp bắt đầu đã bị người ta cắt đứt làm hắn cực kì khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài đứng lên, đi ra ngoài.
Bên ngoài trên bàn ăn, bác gái kia đã đặt một nồi súp lớn trên bàn ăn, lấy hai chén, múc súp đặt lên hai chỗ đối diện trên bàn, Tần Thiên và Sở Tương Tương đi tới ngồi xuống.
- Tần Thiên, anh nhanh nếm thử, nồi súp em tự tay nấu xem thế nào.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên nhìn nồi súp đen kịt chẳng khác nào mực tàu, hơn nữa mùi vị là lạ, cái này có thể uống sao.
Tần Thiên nhìn chén súp, cực kì do dự, vừa rối mới ăn no với Dư Kiều, căn bản không ăn được nữa, hơn nữa nhìn cái này có thể ăn sao, uống vào lỡ chết thì toi, bất quá nhìn thần sắc cao hứng của Sở Tương Tương đối diện, Tần Thiên không đành lòng cô phụ một mảnh tâm ý của nàng, liền cầm lấy thìa, múc một muỗng từ trong chén.
- Á đù!
Nháy mắt, Tần Thiên thiếu chút đã phun ra, đây mà là súp sao, đây là thật sự là thuốc độc mà, chẳng những mùi vị khó nuốt vô cùng, còn thêm cay đắng cháy họng, Tần Thiên thiếu chút phải phun ra rồi.
- Ngon lắm sao, Tần Thiên!
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên đầy chờ mong hỏi.
- Ừ!
Tần Thiên cố nhịn, nuốt ực xuống.
- Ừ không tệ, hỏa hầu vừa đủ, nguyên liệu hàng đầu, mùi vị hơi chua, rất thích hợp uống vào mùa này, rất ngon, lần đầu nấu đã dễ ăn như vậy, em đúng là thiên tài a.
Tần Thiên khen Sở Tương Tương.
- Thật sao, quá tốt rồi, em còn sợ anh không thích chứ, được rồi, anh uống nhiều hơn chút đi, em bỏ nhiều nguyên liệu vào lắm.
Nghe Sở Tương Tương nhìn mình nói vậy, Tần Thiên thiếu chút té xỉu, nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, cắn răng một cái, bưng chén lên, một hơi uống sạch.
- Tương Tương, nhà vệ sinh ở đâu vậy, anh có chút buồn.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương hỏi, bụng hắn đau đớn. Món súp Sở Tương Tương nấu, uống vào bụng quả thật muốn phát nổ.
- A, ở bên kia, anh đi đi.
Sở Tương Tương chỉ vào bên cạnh nói, Tần Thiên vừa nghe liền chạy vọt vào, lập tức khóa cửa lại, móc họng phun hết mọi thứ ra.
- Thật ngon như vậy sao, em cũng phải nếm thử!
Sở Tương Tương nhìn chén súp nói, rồi bưng lên uống một ngụm
“PHỐC!”
Nháy mắt Sở Tương Tương liền phun ra, quá khó uống mà.
“Hát!”
Tống Vũ quát một tiếng mạnh mẽ, toàn thân đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại, ngay sau đó cơ thể trở nên to lớn, da thịt bành trướng, y phúc rách toác, lỗ tai dài ra, trên mặt lộ ra mấy dường vân, móng tay dài ra, tạo thành hình móc câu sắc bén.
- Dị năng hóa thú, mèo?
Tần Thiên nhìn Tống Vũ kỳ quái nói.
- Hừ! Là hổ!
Tống Vũ giận dữ nói, toàn thân mạnh mẽ lao tới Tần Thiên, móc câu sắc bén chém qua thân thể Tần Thiên, giống như những thanh chủy thủ sắc bén, hàn quang bắn ra tứ phía.
Tần Thiên cảm thấy thực lực Tống Vũ so với vừa rồi đã tăng hơn phân nửa, lập tức không dám lơ là, bắt đầu nghiêm túc.
Công kích của Tống Vũ thuộc loại bùng nổ, sức bật cực lớn, nếu Tần Thiên trực tiếp đối đầu chính diện với hắn sẽ thiệt thòi, cho nên Tần Thiên chọn lối đánh du đẩu, nhanh chóng tránh khỏi công kích của Tống Vũ.
Bất quá lần này tốc độ Tống Vũ tăng mạnh, Tần Thiên dưới tình huống không dùng thuấn di, căn bản không tránh khỏi, bị công kích sắc bén, chặt chẽ của Tống Vũ ép Tần Thiên liên tục lùi về sau.
- Tới đi, trốn cái gì, chính diện chiến đấu với ta a!
Tống Vũ vừa tấn công, vừa phẫn nộ quát, Tần Thiên vẫn né tránh làm hắn vô cùng không thoải mái.
- Nằm mơ đi, ngu vãi cả bộ phận sinh dục nữ, nếu bị miêu trảo của ngươi cào trúng lây bệnh thì sao, ta không muốn đi tiêm vắc-xin phòng dại!
Tần Thiên vừa né tránh công kích của Tống Vũ vừa nói.
- A! Muốn chết
Tống Vũ giận dữ hét., mạnh mẽ tăng tốc độ, nháy mắt đã đánh tới trước mặt Tần Thiên, móng vuốt chém qua.
- Không tốt!
Tần Thiên nhất thời kinh hãi, không nghĩ tới tốc độ Tống Vũ lại tăng nhanh đột ngột như thế, lập tức sử dụng thuấn di, toàn thân biến mất trước mặt Tống Vũ, tránh khỏi công kích của hắn rồi né sáng bên cạnh.
Công kích của Tống Vũ rơi vào khoảng không làm hắn cực kì giật mình, đây là tốc độ hắn toàn lực bộc phát a, Tần Thiên có thể tránh được vậy thì xem ra thực lực Tần Thiên tuyệt đối không tầm thường.
Tần Thiên thuấn di một lần tránh khỏi công kích của Tống Vũ, ngay sau đó nhanh chóng xông tới tấn công Tống Vũ, năng lượng của hắn đã tiêu hao rất lớn, phải nhanh chóng kết thúc cuộc đấu này mới được.
- Chết đi!
Tống Vũ thấy Tần Thiên đánh tới, lập tức xoay người, móng vuốt quét qua người Tần Thiên.
“Hưu!”
Trong nháy mắt, Tần Thiên lại biến mất trước mặt hắn, một giây sau Tần Thiên đã xuất hiện bên cạnh hắn, nắm đấm bổ thẳng vào đầu hắn.
- Chết đi!
Tần Thiên quát lên, một quyền nặng nề đập vào mặt Tống Vũ, đánh hắn bay ra ngoài, đập mặt xuống sàn, máu tươi trào ra miệng. Tần Thiên một kích đắc thủ lại thuấn di đến trước mặt Tống Vũ, không chờ Tống Vũ phản ứng đã đạp một cước lên bụng hắn đá bay ra ngoài.
“Bành!”
“A!”
Trong nháy mắt Tống Vũ lại hét lên một tiếng thảm thiết tê tâm phế liệt, lại bay ra ngoài lần nữa, còn Tần Thiên vẫn theo sát, túm lấy y phục của Tống Vũ, hung hăng đấm vào mặt, vào ngực hắn, mỗi quyền đều cực nặng nhưng không phải hạ tử thủ, chỉ đánh Tống Vũ đau đớn mất sức chiến đấu mà thôi.
Tần Thiên nắm Tống Vũ liên tục đấm hơn trăm quyền, đánh cho Tống Vũ hét thảm liên tục, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hừ hừ, người bị đánh cho thành đầu heo, toàn thân đau nhức, dị năng cũng biến mất theo.
Tần Thiên nhìn Tống Vũ trong tay dị năng biến mất, thê thảm không nỡ nhìn, cuối cùng cũng ngừng tay, quăng xuống đất, sau đó ngồi bên cạnh thở gấp.
- Hô! Mụ nội mày, dám đánh nhau với ta, làm ta mệt chết.
Tần Thiên nhìn Tống Vũ nằm trên sàn nói. Tống Vũ lúc này rất giận, lại ủy khuất nữa, dị năng hắn vẫn chưa dùng đến hoàn toàn, lại bị Tần Thiên phá hỏng rồi, tức đến hôn mê luôn, từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên bị đánh thảm như vậy, chưa bao giờ lòng kiêu ngạo của hắn bị đả kích nghiêm trọng như vậy.
- Thế nào, chưa chết chứ!
Tần Thiên nhìn Tống Vũ nói.
- Lần sau, lần sau nhất định ta sẽ đánh bại người!
Tống Vũ không cam lòng nói.
- Tốt lắm, ta sẽ chờ, giờ ta đi trước!
Tần Thiên nhìn Tống Vũ nói, sau đó đứng lên, sửa sang quần áo, đi ra chỗ Sở Tương Tương. Sở Tương Tương vừa thấy vội vàng đứng lên chạy nhanh về phía biệt thự, trên sâp tập chỉ còn Tống Vũ nằm đó.
- Thực lực không tệ, xem cuộc đấu dị năng lần này chúng ta có hy vọng!
Sau khi Tần Thiên đi, Dịch lão đi ra, nhìn theo hướng Tần Thiên rời đi lầu bầu nói, sau đó một tay bế Tống Vũ lên đi về phòng cứu thương.
...
Tần Thiên trở về biệt thự, Sở Tương Tương đang chờ hắn ở cửa, thấy Tần Thiên tới, lập tức chạy lên ôm tay hắn.
- Thế nào, Tần Thiên, anh không sao chứ, ai thắng vậy, có bị thương không?
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên hỏi.
- Em thấy sao, thấy bộ dáng chồng em thế này thì biết là thắng chắc rồi.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói làm nàng nhất thời cực kì xấu hổ.
- Ai, ai là lão bà của anh chứ, em mới không thèm làm lão bà của anh.
Sở Tương Tương xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Tần Thiên.
- Hắc hắc, không phải em thì là ai nào, dù gì cũng đã là nữ nhân của anh rồi, mơ mà thoát khỏi tay anh à!
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói, đưa tay cà vào ngực nàng, nhất thời là Sở Tương Tương khẩn trương lên, nhịp tim tăng nhanh, thầm mắng Tần Thiên lưu manh, thả tay hắn ra chạy nhanh vào phòng.
Tần Thiên vừa nhìn, lập tức đi theo, vào phòng khóa cửa lại, sau đó vọt tới trước mặt Sở Tương Tương, ôm nàng ngã cuống giường.
(Chờ mãi đã tới cảnh nóng)
- Anh... Anh làm gì, Tần Thiên, mau buông!
Sở Tương Tương vội vàng nói nhưng Tần Thiên mặc kệ, hai mắt say đắm nhìn vào hai tòa nhũ phong cao ngất của nàng.
- Tương Tương, anh phát hiện chỗ này của em lại lớn ra đấy, có bệnh không vậy, anh thấy rất có thể là bệnh ngực lớn trong truyền thuyết, nghe nói loại bệnh này rất đáng sợ người bị bệnh là chết, bất quá may mắn gặp được anh đã học được phương pháp trị bệnh từ một lão Trung y trong thâm sơn, em có muốn thử một chút không?
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương vô sỉ nói.
- Đừng Tần Thiên, anh, lưu manh!
Sở Tương Tương lập tức nói, vội vươn tay đẩy hắn ra nhưng mà căn bản là không được.
- Tương Tương, để anh giúp em trị liệu một lần sẽ tốt thôi.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương say mê nói, vừa nói vừa vươn tay trùm lên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
(ND: Khoa học đã chứng minh phụ nữ hay được nhẹ nhàng xoa bóp sẽ giảm nguy cơ ung thư vếu cực cao) NB: Ngắm vếu sống lâu thêm nữa.
- A!
Sở Tương Tương nhất thời kêu to một tiếng.
- Tần Thiên... Không nên, sõ có người phát hiện mất.
Sở Tương Tương đỏ mặt xấu hổ nói với Tần Thiên.
- Không sao đâu, anh đã khóa cửa rồi, ai vào được chứ.
Tần Thiên đắm đuối nhìn Sở Tương Tương nói, vừa nói vừa tăng lực mát-xa bộ ngực lớn của nàng, ra dáng rất là hưởng thụ.
- Ừ!
Sở Tương Tương dính một trảo của Tần Thiên, liền đình chỉ phản kháng.
“Bang bang!”
- Tiểu thư, súp cô nầu xong rồi!
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, dọa hai người một chặp, Sở Tương Tương vội vàng tránh xa Tần Thiên, bối rối sửa lại y phục.
- Được, ta đi ra đây.
Sở Tương Tương đáp, sau đó nói với Tần Thiên.
- Chúng ta đi ăn đi, em tự mình nấu súp.
- Được thôi!
Tần Thiên bất đắc dĩ nói, còn chưa kịp bắt đầu đã bị người ta cắt đứt làm hắn cực kì khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài đứng lên, đi ra ngoài.
Bên ngoài trên bàn ăn, bác gái kia đã đặt một nồi súp lớn trên bàn ăn, lấy hai chén, múc súp đặt lên hai chỗ đối diện trên bàn, Tần Thiên và Sở Tương Tương đi tới ngồi xuống.
- Tần Thiên, anh nhanh nếm thử, nồi súp em tự tay nấu xem thế nào.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên nhìn nồi súp đen kịt chẳng khác nào mực tàu, hơn nữa mùi vị là lạ, cái này có thể uống sao.
Tần Thiên nhìn chén súp, cực kì do dự, vừa rối mới ăn no với Dư Kiều, căn bản không ăn được nữa, hơn nữa nhìn cái này có thể ăn sao, uống vào lỡ chết thì toi, bất quá nhìn thần sắc cao hứng của Sở Tương Tương đối diện, Tần Thiên không đành lòng cô phụ một mảnh tâm ý của nàng, liền cầm lấy thìa, múc một muỗng từ trong chén.
- Á đù!
Nháy mắt, Tần Thiên thiếu chút đã phun ra, đây mà là súp sao, đây là thật sự là thuốc độc mà, chẳng những mùi vị khó nuốt vô cùng, còn thêm cay đắng cháy họng, Tần Thiên thiếu chút phải phun ra rồi.
- Ngon lắm sao, Tần Thiên!
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên đầy chờ mong hỏi.
- Ừ!
Tần Thiên cố nhịn, nuốt ực xuống.
- Ừ không tệ, hỏa hầu vừa đủ, nguyên liệu hàng đầu, mùi vị hơi chua, rất thích hợp uống vào mùa này, rất ngon, lần đầu nấu đã dễ ăn như vậy, em đúng là thiên tài a.
Tần Thiên khen Sở Tương Tương.
- Thật sao, quá tốt rồi, em còn sợ anh không thích chứ, được rồi, anh uống nhiều hơn chút đi, em bỏ nhiều nguyên liệu vào lắm.
Nghe Sở Tương Tương nhìn mình nói vậy, Tần Thiên thiếu chút té xỉu, nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, cắn răng một cái, bưng chén lên, một hơi uống sạch.
- Tương Tương, nhà vệ sinh ở đâu vậy, anh có chút buồn.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương hỏi, bụng hắn đau đớn. Món súp Sở Tương Tương nấu, uống vào bụng quả thật muốn phát nổ.
- A, ở bên kia, anh đi đi.
Sở Tương Tương chỉ vào bên cạnh nói, Tần Thiên vừa nghe liền chạy vọt vào, lập tức khóa cửa lại, móc họng phun hết mọi thứ ra.
- Thật ngon như vậy sao, em cũng phải nếm thử!
Sở Tương Tương nhìn chén súp nói, rồi bưng lên uống một ngụm
“PHỐC!”
Nháy mắt Sở Tương Tương liền phun ra, quá khó uống mà.
Bình luận facebook