Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83: Em là ai?
- Khụ khụ, Tiểu Nhã, mau xuống, bị người khác thấy sẽ không tốt.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã rất là lúng túng, muốn đem nàng để xuống. Nhưng mà hai chân tiểu nha đầu này gắt gao kẹp chặt chính mình, hơn nữa tiểu nha đầu này mặc váy mỏng, vùng bên trong dán chặt lấy đại sát khí của mình, làm cho Tần Thiên đã có chút phản ứng rồi.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, anh sợ cái gì chứ? Lại không có ai nhìn thấy. Hơn nữa, em cũng là người của anh rồi, anh còn sợ gì?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên đầy mặt ngượng ngùng, cái mông không khỏi giật giật, mài mài đại sát khí của hắn, nhất thời làm đại sát khí trực tiếp ngẩng đầu lên, chống đỡ cặp mông Triệu Tiểu Nhã.
- A! Tần Thiên ca ca, anh thật hư hỏng nha.
Vẻ mặt Triệu Tiểu Nhã đỏ bừng nhìn Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, ra dáng õng ẹo, nhìn qua cực kỳ mê người, khiến cho Tần Thiên lại thêm một trận kích động
“- Không được, không được, tiếp tục như vậy ta không kiềm chế được rồi.”
Tần Thiên thầm nghĩ, nhưng mà hắn đã... Mẹ nàng a, sao có thể mẹ con cũng ăn a. Tội lỗi a, a di đà Phật phù hộ ta.
- Mau xuống đi, Tiểu Nhã, em như vậy là hại chết người đó.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nghiêm túc nói. Một tay hắn tách chân của nàng ra, nhấc cả người nàng lên, thả xuống trên ghế sa lon, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, anh sợ cái gì? Anh có phải rất là khó chịu hay không? Có muốn tiểu Nhã giúp anh một chút hay không?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói, đưa tay chỉ vào đại sát khí đang chào cờ của Tần Thiên.
Tần Thiên vừa nhìn nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng che lại.
- Tiểu Nhã, em ngồi đó, anh đi lấy đồ uống.
Tần Thiên vội vàng nói, rồi nhanh chóng chạy xuống bếp. Tiểu nha đầu này trêu chọc người ta quá, còn tiếp tục như vậy là không được rồi.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên rời đi, không khỏi hắc hắc nở nụ cười.
- Tần Thiên vào phòng bếp, bình tĩnh lại một chút, đem đại sát khí đang kích động đè ép xuống. Sau đó liền mở ra tủ lạnh, cầm hai chai nước ngọt đi ra ngoài.
- Này, cho em.
Tần Thiên mở một chai đưa cho Triệu Tiểu Nhã, hắn cũng cầm một lọ tu một ngụm.
- Tần Thiên ca ca, cánh tay của anh có chuyện gì vậy, sao phải quấn băng gạc a? Trên quần áo còn có máu nữa.
Triệu Tiểu Nhã đột nhiên hét lớn, lập tức nhảy từ ghế lên, nắm cánh tay bị thương của Tần Thiên nhìn, vẻ mặt khẩn trương. Vừa rồi nàng cố ý trêu chọc Tần Thiên, không có chú ý đến, hiện tại mới phát hiện.
Bị Triệu Tiểu Nhã nói vậy, Tần Thiên lúc này mới nhớ tới, vừa rồi quên mất không thay quần áo.
- A... Cái này sao, anh mới vừa rồi không cẩn thận bị thương, không có chuyện gì. Mấy vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Tần Thiên lấy tay Triệu Tiểu Nhã ra tùy ý nói, tránh cho nàng lo lắng.
- Thật sao? Tần Thiên ca ca, anh cũng không nên gạt em đó, tùy ý bị thương làm sao có thể để lại nhiều máu như vậy. Có phải anh đi đánh nhau với người khác không? Anh vừa mới xuất viện tại sao lại đi đánh nhau?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên không tin nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
- Làm sao có thể, anh là học sinh giỏi, không biết đi đánh nhau. Đúng rồi, tiểu Nhã à, hôm nay em tan học sớm như vậy, không phải trốn học đấy chứ?
Tần Thiên vội vàng nói tránh đi, tránh cho nàng lại dây dưa.
Nga, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ học có một tiết. Tần Thiên ca ca, ngày mai là cuối tuần, anh dẫn em đi chơi có được hay không?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói.
- Ngày mai hả? Anh không biết có thời gian hay không nữa.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói. Thật ra thì hắn vốn là không có gì phải làm cả, chủ yếu là sợ Triệu Tiểu Nhã trêu chọc mình, súng cứ giương lên mà không được bắn còn khổ hơn chết.
- Tần Thiên ca ca, tiểu Nhã thật vất vả mới được nghỉ một lần, anh không muốn bồi tiểu Nhã sao?
Triệu Tiểu Nhã nghe được Tần Thiên nói như vậy, nhất thời mang một bộ đáng thương khổ sở nhìn Tần Thiên. Thấy bộ dạng này thì bất kì nam nhân nào cũng không đành lòng cự tuyệt.
- Thôi, được rồi, anh cố gắng chút vậy
Tần Thiên đầu đầy hắc tuyến nói. Tiểu nha đầu này làm bộ quá có nghề đi.
- Tốt quá, Tần Thiên ca ca, em biết ngay anh tốt nhất mà.
Triệu Tiểu Nhã nhất thời mừng rỡ, ôm cánh tay Tần Thiên cao hứng nhảy lên, hai khỏa nhục cầu nhô ra đè ép tay hắn, khiến cho Tần Thiên rất là lúng túng.
- Này, tiểu Nhã, em có thể buông cánh tay anh ra không?
Tần Thiên nhìn Triệu tiểu Nhã lúng túng nói.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, đàn ông các anh không phải đều thích bộ ngực bé gái sao? Tểu Nhã cho anh chiếm tiện nghi, anh lại không muốn, chẳng lẽ anh chê tiểu Nhã quá nhỏ sao.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên đỏ mặt nói.
- Ách... Không đúng không đúng, anh không có.
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hi hi, nếu không... Tần Thiên ca ca, tiểu Nhã cỡi ra cho anh nhìn xem có được hay không? Dù sao hiện tại không có ai, Tiểu Nhã cũng là người của anh rồi, không có việc gì đâu.
Triệu tiểu Nhã nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, vừa nói lập tức buông tay ra làm bộ cởi áo.
- Đừng, đừng cởi.
Tần Thiên vội vàng nói, một tay ngăn hành động của Triệu Tiểu Nhã lại. Tiểu nha đầu này cũng quá to gan đi, tại sao luôn hấp dẫn mình...
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, anh là sợ ở đây sẽ bị người phát hiện sao? Vậy chúng ta đi vào phòng anh nhé?
Triệu Tiểu Nhã ôm lấy cánh tay Tần Thiên nói.
- Cờ-rắc!
Triệu Tiểu Nhã mới vừa nói xong. Lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Tần Thiên vội vàng rút tay khỏi Triệu Tiểu Nhã, ngồi xuống trên ghế sa lon, cầm lấy đồ uống uống ngụm, giả bộ trang nghiêm đạo mạo.
- Hắc hắc, Tần Thiên ca ca, anh sợ cái gì?
Triệu Tiểu Nhã ngồi xuống, ở bên tai Tần Thiên nhẹ nhàng nói. Nàng hướng về phía lỗ tai hắn thổi một hơi, khiến cho Tần Thiên một trận khẩn trương.
- Các người đang làm gì đó?
Cửa mở ra, Lý Phỉ Nhi đi vào, thấy hai người trên ghế liền hỏi.
- Chị Phỉ Nhi, chị đã về.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Lý Phỉ Nhi cười nói.
- Ừ, Tiểu Nhã, sao em tan học sớm như vậy?
Lý Phỉ Nhi đáp một tiếng, hỏi lại.
- Hì hì, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều em chỉ học có một tiết.
Triệu Tiểu Nhã nói.
- Khụ khụ... Này... Cô theo tôi đi vào một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô. Tiểu Nhã em ngồi chờ ở đây.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi hướng Triệu Tiểu Nhã nói một tiếng, sau đó hướng trong phòng đi vào. Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên gật đầu, không có giống thường ngày cứ thấy Tần Thiên liền mắt trợn trắng, thay vào đó là một loại thần sắc phức tạp.
Triệu Tiểu Nhã nhìn hai người thần thần bí bí đi vào phòng, rất là tò mò, lặng lẽ đi theo phía sau.
- Nói đi, cô rốt cuộc là ai, thân phận gì?
Vào phòng, Tần Thiên khóa chặt cửa, nhìn Lý Phỉ Nhi hỏi.
- Khụ khụ, Tiểu Nhã, mau xuống, bị người khác thấy sẽ không tốt.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã rất là lúng túng, muốn đem nàng để xuống. Nhưng mà hai chân tiểu nha đầu này gắt gao kẹp chặt chính mình, hơn nữa tiểu nha đầu này mặc váy mỏng, vùng bên trong dán chặt lấy đại sát khí của mình, làm cho Tần Thiên đã có chút phản ứng rồi.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, anh sợ cái gì chứ? Lại không có ai nhìn thấy. Hơn nữa, em cũng là người của anh rồi, anh còn sợ gì?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên đầy mặt ngượng ngùng, cái mông không khỏi giật giật, mài mài đại sát khí của hắn, nhất thời làm đại sát khí trực tiếp ngẩng đầu lên, chống đỡ cặp mông Triệu Tiểu Nhã.
- A! Tần Thiên ca ca, anh thật hư hỏng nha.
Vẻ mặt Triệu Tiểu Nhã đỏ bừng nhìn Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, ra dáng õng ẹo, nhìn qua cực kỳ mê người, khiến cho Tần Thiên lại thêm một trận kích động
“- Không được, không được, tiếp tục như vậy ta không kiềm chế được rồi.”
Tần Thiên thầm nghĩ, nhưng mà hắn đã... Mẹ nàng a, sao có thể mẹ con cũng ăn a. Tội lỗi a, a di đà Phật phù hộ ta.
- Mau xuống đi, Tiểu Nhã, em như vậy là hại chết người đó.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nghiêm túc nói. Một tay hắn tách chân của nàng ra, nhấc cả người nàng lên, thả xuống trên ghế sa lon, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, anh sợ cái gì? Anh có phải rất là khó chịu hay không? Có muốn tiểu Nhã giúp anh một chút hay không?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói, đưa tay chỉ vào đại sát khí đang chào cờ của Tần Thiên.
Tần Thiên vừa nhìn nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng che lại.
- Tiểu Nhã, em ngồi đó, anh đi lấy đồ uống.
Tần Thiên vội vàng nói, rồi nhanh chóng chạy xuống bếp. Tiểu nha đầu này trêu chọc người ta quá, còn tiếp tục như vậy là không được rồi.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên rời đi, không khỏi hắc hắc nở nụ cười.
- Tần Thiên vào phòng bếp, bình tĩnh lại một chút, đem đại sát khí đang kích động đè ép xuống. Sau đó liền mở ra tủ lạnh, cầm hai chai nước ngọt đi ra ngoài.
- Này, cho em.
Tần Thiên mở một chai đưa cho Triệu Tiểu Nhã, hắn cũng cầm một lọ tu một ngụm.
- Tần Thiên ca ca, cánh tay của anh có chuyện gì vậy, sao phải quấn băng gạc a? Trên quần áo còn có máu nữa.
Triệu Tiểu Nhã đột nhiên hét lớn, lập tức nhảy từ ghế lên, nắm cánh tay bị thương của Tần Thiên nhìn, vẻ mặt khẩn trương. Vừa rồi nàng cố ý trêu chọc Tần Thiên, không có chú ý đến, hiện tại mới phát hiện.
Bị Triệu Tiểu Nhã nói vậy, Tần Thiên lúc này mới nhớ tới, vừa rồi quên mất không thay quần áo.
- A... Cái này sao, anh mới vừa rồi không cẩn thận bị thương, không có chuyện gì. Mấy vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Tần Thiên lấy tay Triệu Tiểu Nhã ra tùy ý nói, tránh cho nàng lo lắng.
- Thật sao? Tần Thiên ca ca, anh cũng không nên gạt em đó, tùy ý bị thương làm sao có thể để lại nhiều máu như vậy. Có phải anh đi đánh nhau với người khác không? Anh vừa mới xuất viện tại sao lại đi đánh nhau?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên không tin nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
- Làm sao có thể, anh là học sinh giỏi, không biết đi đánh nhau. Đúng rồi, tiểu Nhã à, hôm nay em tan học sớm như vậy, không phải trốn học đấy chứ?
Tần Thiên vội vàng nói tránh đi, tránh cho nàng lại dây dưa.
Nga, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ học có một tiết. Tần Thiên ca ca, ngày mai là cuối tuần, anh dẫn em đi chơi có được hay không?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói.
- Ngày mai hả? Anh không biết có thời gian hay không nữa.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói. Thật ra thì hắn vốn là không có gì phải làm cả, chủ yếu là sợ Triệu Tiểu Nhã trêu chọc mình, súng cứ giương lên mà không được bắn còn khổ hơn chết.
- Tần Thiên ca ca, tiểu Nhã thật vất vả mới được nghỉ một lần, anh không muốn bồi tiểu Nhã sao?
Triệu Tiểu Nhã nghe được Tần Thiên nói như vậy, nhất thời mang một bộ đáng thương khổ sở nhìn Tần Thiên. Thấy bộ dạng này thì bất kì nam nhân nào cũng không đành lòng cự tuyệt.
- Thôi, được rồi, anh cố gắng chút vậy
Tần Thiên đầu đầy hắc tuyến nói. Tiểu nha đầu này làm bộ quá có nghề đi.
- Tốt quá, Tần Thiên ca ca, em biết ngay anh tốt nhất mà.
Triệu Tiểu Nhã nhất thời mừng rỡ, ôm cánh tay Tần Thiên cao hứng nhảy lên, hai khỏa nhục cầu nhô ra đè ép tay hắn, khiến cho Tần Thiên rất là lúng túng.
- Này, tiểu Nhã, em có thể buông cánh tay anh ra không?
Tần Thiên nhìn Triệu tiểu Nhã lúng túng nói.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, đàn ông các anh không phải đều thích bộ ngực bé gái sao? Tểu Nhã cho anh chiếm tiện nghi, anh lại không muốn, chẳng lẽ anh chê tiểu Nhã quá nhỏ sao.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên đỏ mặt nói.
- Ách... Không đúng không đúng, anh không có.
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hi hi, nếu không... Tần Thiên ca ca, tiểu Nhã cỡi ra cho anh nhìn xem có được hay không? Dù sao hiện tại không có ai, Tiểu Nhã cũng là người của anh rồi, không có việc gì đâu.
Triệu tiểu Nhã nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, vừa nói lập tức buông tay ra làm bộ cởi áo.
- Đừng, đừng cởi.
Tần Thiên vội vàng nói, một tay ngăn hành động của Triệu Tiểu Nhã lại. Tiểu nha đầu này cũng quá to gan đi, tại sao luôn hấp dẫn mình...
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, anh là sợ ở đây sẽ bị người phát hiện sao? Vậy chúng ta đi vào phòng anh nhé?
Triệu Tiểu Nhã ôm lấy cánh tay Tần Thiên nói.
- Cờ-rắc!
Triệu Tiểu Nhã mới vừa nói xong. Lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Tần Thiên vội vàng rút tay khỏi Triệu Tiểu Nhã, ngồi xuống trên ghế sa lon, cầm lấy đồ uống uống ngụm, giả bộ trang nghiêm đạo mạo.
- Hắc hắc, Tần Thiên ca ca, anh sợ cái gì?
Triệu Tiểu Nhã ngồi xuống, ở bên tai Tần Thiên nhẹ nhàng nói. Nàng hướng về phía lỗ tai hắn thổi một hơi, khiến cho Tần Thiên một trận khẩn trương.
- Các người đang làm gì đó?
Cửa mở ra, Lý Phỉ Nhi đi vào, thấy hai người trên ghế liền hỏi.
- Chị Phỉ Nhi, chị đã về.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Lý Phỉ Nhi cười nói.
- Ừ, Tiểu Nhã, sao em tan học sớm như vậy?
Lý Phỉ Nhi đáp một tiếng, hỏi lại.
- Hì hì, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều em chỉ học có một tiết.
Triệu Tiểu Nhã nói.
- Khụ khụ... Này... Cô theo tôi đi vào một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô. Tiểu Nhã em ngồi chờ ở đây.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi hướng Triệu Tiểu Nhã nói một tiếng, sau đó hướng trong phòng đi vào. Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên gật đầu, không có giống thường ngày cứ thấy Tần Thiên liền mắt trợn trắng, thay vào đó là một loại thần sắc phức tạp.
Triệu Tiểu Nhã nhìn hai người thần thần bí bí đi vào phòng, rất là tò mò, lặng lẽ đi theo phía sau.
- Nói đi, cô rốt cuộc là ai, thân phận gì?
Vào phòng, Tần Thiên khóa chặt cửa, nhìn Lý Phỉ Nhi hỏi.
Bình luận facebook