Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: 58: Âm Thanh Kỳ Quái
Không biết có phải là ảo giác của Khúc Sênh hay không.
Kinh Tùng Triệt trở nên nói nhiều hơn hẳn.
Từ lúc hai người xuất phát về nhà đến tận tối khi chuẩn bị ra ngoài, trong khoảng thời gian này Kinh Tùng Triệt vẫn luôn trò chuyện với cậu.
Dù Khúc Sênh liên tục cam đoan sẽ không đi nữa, nhưng cậu cứ đi tới đâu là anh theo tới đó.
Khúc Sênh cảm thấy hơi mới lạ.
Buổi trưa cậu thực sự buồn ngủ, hai người nằm ôm nhau ngủ, vừa tỉnh dậy mở mắt ra đã thấy Kinh Tùng Triệt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Thấy Khúc Sênh tỉnh, Kinh Tùng Triệt nắm lấy cằm cậu, tách miệng cậu ra rồi đưa đầu lưỡi vào, khiến âm thanh nức nở của cậu cũng phải nuốt vào trong.
Nắng chiều rơi xuống bên giường, hai người nằm nghiêng, Khúc Sênh dùng ánh mắt miêu tả đuôi lông mày, sống mũi cùng với đôi môi còn ướt vì nụ hôn vừa rồi của Kinh Tùng Triệt.
Cậu nhìn hết một lượt rồi lại nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt ấy thấy được hình ảnh phản chiếu của mình.
"Cuộc điện thoại kia, cứ gọi cho Lạc Hựu như vậy thì không sao chứ?"
Kinh Tùng Triệt hơi nhíu mày lại, nghiêng người tiến sát vào cậu: "Em nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chắc anh ấy cũng đã đoán ra được cái gì đó."
Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, hơi thở cũng như hòa vào nhau, Khúc Sênh nhịn không được đẩy ra, hai tay giữ mặt Kinh Tùng Triệt.
Cậu chưa từng nghĩ bản thân mình còn có thể có một ngày được làm thế này, cậu cũng to gan quá rồi, mà Kinh Tùng Triệt cũng không ngăn cản.
Kinh Tùng Triệt bị cậu ôm lấy mặt: "Lạc Hựu có chừng mực, sẽ không nói lung tung."
Khúc Sênh còn muốn ghé sát lại, cuối cùng lại bị Kinh Tùng Triệt cầm cổ tay ngăn lại: "Cookie."
Khúc Sênh cười hì hì buông ra: "Cho anh ấy biết cũng không sao, nếu như anh ấy có thể đoán ra được quan hệ của chúng mình..."
Kinh Tùng Triệt đặt hai tay cậu lên mặt mình, sau đó hai chân kẹp lấy người cậu không cho cậu lùi ra sau: "Như vậy cũng tốt, lược bỏ đi được một bước trung gian, cậu ta cũng sẽ không tiếp tục để ý đến những việc không nên để ý nữa.
Nếu em lo lắng cậu ta sẽ đi nói lung tung, vậy bây giờ anh gọi điện qua cảnh cáo cậu ta."
Khúc Sênh ngàn vạn lần không ngờ Kinh Tùng Triệt sẽ có thái độ này.
Lúc trước hai người trao đổi với nhau thực sự quá ít, cậu còn tưởng có nhiều chuyện sẽ phải giữ bí mật là tốt nhất.
Quả nhiên, người không thể tự hỏi, một khi tự hỏi sẽ càng nghĩ nhiều hơn.
"Không cần đâu, anh ấy cũng khá đáng thương mà." Đây lần đầu tiên Khúc Sênh cảm thấy Lạc Hựu có chút đáng thương, vô duyên vô cớ bị hùng hổ chất vấn, cuối cùng lại bị cúp máy cái rụp cho có lệ, chắc bây giờ vẫn còn đang ngơ ngác.
Kinh Tùng Triệt tỏ vẻ sẽ đều nghe cậu, ánh mắt vẫn chưa một lần rời khỏi cậu.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Khúc Sênh hỏi.
Kinh Tùng Triệt kéo cậu vào trong ngực mình, âm thanh trầm thấp: "Anh nhìn bạn trai mình cũng không được sao?"
Vành tai Khúc Sênh đỏ ửng lên, dùng mu bàn tay che mặt lại giống như không tưởng tượng nổi: "Sao hôm nay anh lại nói chuyện như vậy...!Bị cái gì ám rồi à?"
"Sau khi em đi, anh cứ một mực suy nghĩ, anh còn rất nhiều chuyện còn chưa nói rõ với em, nhỡ đâu sau này không còn cơ hội nói nữa thì em sẽ cứ mãi hiểu lầm mất...!Anh không thể chịu nổi điều đó.
Em nói em không đoán ra anh đang suy nghĩ điều gì, vậy anh nói ra biết đâu em sẽ hiểu." Kinh Tùng Triệt nói xong nhẹ nhàng hôn lên môi Khúc Sênh, "Anh trai nói anh trai rất ngốc, ngay cả tỏ tình cũng không hay bằng em, nếu như lại tiếp tục không nói, em lại chạy mất thì làm sao bây giờ?"
Mặc dù chỉ là tạm thời xúc động, nghe Kinh Tùng Triệt tỏ tình đã theo anh về nhà nhưng Khúc Sênh hiểu rõ giữa bọn họ vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Nhưng chuyện gì cũng phải giải quyết từng chuyện một, nếu như không bắt lấy người trước mắt, không biết sau này cậu còn có thể may mắn như vậy nữa không, gặp được một người có cùng suy nghĩ lại vui lòng thay đổi vì cậu.
"Em cam đoan sẽ không có lần sau!" Khúc Sênh thề.
Nhưng mấy chuyện như này đã xảy ra hai lần, danh dự của Khúc Sênh tràn ngập nguy hiểm, Kinh Tùng Triệt nhếch miệng cười: "Còn có lần sau là anh sẽ trói em lại."
Giọng điệu của Kinh Tùng Triệt rất bình thản, bầu không khí ấm áp giữa hai người cũng như đọng lại.
Khúc Sênh muốn khuấy động không khí: "Anh nói đùa đúng không hahaha."
Kinh Tùng Triệt cười nói: "Sênh Sênh cảm thấy sao?"
"...Cái này cũng bắt em đoán là sao?!"
##
Chỗ ăn tối nay là do Thư Tử Viện chọn, cô nói phải tống tiền Kinh Tùng Triệt cho đàng hoàng mới được.
Bởi vì là nhà hàng tây nổi tiếng nên ngay cả trang phục cũng có yêu cầu, Khúc Sênh đành phải tìm lại bộ vest cũ của mình ra.
"Hôm nào gọi người đến đo cho em một bộ khác, sau này tham gia hoạt động gì cũng có để mặc."
Kinh Tùng Triệt thắt cà vạt cho cậu, ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào yết hầu cậu, sau đó nâng cổ tay cậu lên, điều chỉnh lại khuy cài cho ngay ngắn.
Khúc Sênh ăn mặc như này, lại được hầu hạ như thế này, thật sự rất giống một cậu chủ nhỏ.
"Không cần, em không quen mặc, tùy tiện tìm đại một bộ là được rồi, giống như anh không mặc đồ thường vậy, em cũng không thích mặc vest, anh không thể bắt buộc em." Khúc Sênh nói đâu ra đó, đối đầu với ánh mắt của Kinh Tùng Triệt lại ỉu xìu: "Làm sao, không phải anh nói có gì thì nói cái đó sao, em ăn ngay nói thật."
Những gì Kinh Tùng Triệt nói lại bị cậu xuyên tạc đến mức này.
Người đàn ông khẽ gật đầu: "Được, anh biết rồi."
Khúc Sênh giành được thắng lợi đắc ý hừ hừ hai tiếng, khuôn mặt nhanh chóng bị bóp lại.
"Đừng có phát âm thành kỳ lạ."
Khúc Sênh: "Éc éc!"
Kinh Tùng Triệt không có cách nào với cậu nữa.
Kinh Tùng Triệt lái xe đưa Khúc Sênh tới khu chung cư hồi sáng mới đi qua để đón Thư Tử Viện, Thư Tử Viện vừa lên xe đã nói với Khúc Sênh đang ngồi ghế phó lái: "Yo, vẫn bị lừa trở về sao?"
Ngày thường Khúc Sênh với đồng đội hay trêu chọc lẫn nhau quen rồi nhưng vì bảo vệ thể diện vốn đã không còn bao nhiêu của mình, nghĩ không cần nghĩ đã ăn nói lung tung: "Chị thì biết cái gì, đó là anh ấy quỳ xuống cầu xin em á!"
Không khí đọng lại, xe bắt đầu lăn bánh.
Kinh Tùng Triệt mở miệng: "Ừm, là tôi nước mắt nước mũi quỳ xuống cầu xin em ấy, thế nên Sênh Sênh mới chịu về với tôi."
Khúc Sênh không ngờ Kinh Tùng Triệt sẽ chịu phối hợp như vậy, nhưng nghe xong lại tự cảm thấy xấu hổ, nhịn không được đưa hai tay lên che mặt, ngay cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của Thư Tử Viện.
Trong tiếng cười vang vọng của Thư Tử Viện, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
"Anh có thể đừng thêm mắm thêm muối vào được không?"
"Không hài lòng sao? Vậy còn muốn anh nói như thế nào, anh đau khổ kéo ống quần níu kéo em sao?"
"Ế ế ế!"
"Đừng phát ra mấy âm thanh kỳ quái."
"...Ồ."
Phục vụ cầm menu rời đi, Thư Tử Viện không biết xấu hổ cầm chiếc bánh sừng bỏ trên bàn bỏ vào miệng ăn: "Đói chết chị đây rồi, vì chờ bữa này mà chị đây phải nhịn đói từ bốn giờ chiều đến giờ đó."
Khúc Sênh nói: "Vậy sao giờ chị còn ăn bánh mỳ làm gì?"
"Coi thường sức chiến đấu của chị đây sao?"
Hai người nói câu được câu không, cả quá trình đó Kinh Tùng Triệt chỉ im lặng lắng nghe, trong lúc đó còn cắt bít tết cho Khúc Sênh.
Khúc Sênh sợ anh nhàm chán, đưa luôn cả phần của Thư Tử Viện cho anh.
Kinh Tùng Triệt: "..."
Khúc Sênh bày ra vẻ mặt chân thành: "Bọn em nói chuyện anh không chen vào được đâu, em tìm việc cho anh làm đó."
Thư Tử Viện nghẹn cười tới nỗi cả bả vai run run, vội vàng xua tay: "Chị không cần, chị cũng không yếu ớt như cậu, mặt anh cậu đen một nửa rồi kìa, đừng trêu người ta nữa."
Khúc Sênh cố ý nghiêng đầu qua nhìn Kinh Tùng Triệt: "Giận sao? Không có đâu nhỉ, tính tình anh em tốt lắm!"
Kinh Tùng Triệt hơi hơi mím môi, không nói gì.
Ý cười trên mặt Thư Tử Viện cũng vơi đi, cô nhìn liếc cả hai, cảm thấy mình đã hiểu rõ.
Đừng nói Khúc Sênh dễ dỗ, Kinh Tùng Triệt cũng rất dễ dỗ.
Lúc sau Kinh Tùng Triệt chủ động bắt chuyện với Thư Tử Viện, là chuyện Khúc Sênh ở nhờ nhà Thư Tử Viện.
Vì Thư Tử Viện giấu diếm giúp cậu nên thật sự anh đã mất rất nhiều công sức mới xác định được Khúc Sênh ở đâu, vừa cảm ơn vừa mang theo chút đắc ý.
"Không cần khách khí, chuyện nên làm mà, nếu lần sau Khúc Sênh còn cần, thậm chí có thể đến nhà cũ của tôi nữa." Thư Tử Viện cố ý nói.
Không chờ Kinh Tùng Triệt đáp lời, Khúc Sênh vội vàng nói: "Không có lần sau!"
Thư Tử Viện nhìn qua, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đàn ông thì nên thả câu! Rốt cuộc tên ngốc này có hiểu không vậy!
Khúc Sênh lại cảm giác sống lưng hơi lạnh lẽo, đùa gì vậy chứ, bắt được sẽ bị trói đó! Kinh Tùng Triệt nói câu đó rất nghiêm túc luôn đấy!
Cậu nói xong còn cười cười lấy lòng Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt giơ tay lên vỗ vỗ đầu Khúc Sênh.
"Nếu tôi lại làm cho em ấy cảm thấy bất an, em ấy muốn rời đi cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng sẽ không có lần sau đâu, tôi bảo đảm."
Khúc Sênh trừng mắt nhìn, Kinh Tùng Triệt chưa từng nói qua với cậu như vậy, không phải là hứa hẹn với cậu, mà là hứa hẹn với bạn Khúc Sênh.
Kinh Tùng Triệt nhiều tuổi hơn cậu, cũng trưởng thành hơn cậu, những lời nói sáng nay khi ở nhà Kinh Tùng Triệt là anh đã đặt cậu ở ngang hàng với anh, nói cho cậu suy nghĩ của anh, hiện tại anh còn đứng trên lập trường là bạn trai của cậu, khiến cho cậu yên tâm.
Bữa tối kết thúc, hai người họ lại đưa Thư Tử Viện về khu chung cư, Khúc Sênh cũng xuống xe tiễn Thư Tử Viện một đoạn, Kinh Tùng Triệt vốn cũng muốn đi cùng nhưng bị Khúc Sênh cản lại.
Đến lúc cậu trở về, phát hiện Kinh Tùng Triệt vẫn nhìn hướng hai người biến mất, nhìn thấy cậu về anh mới thu tầm mắt nhìn ra xa lại.
"Hành lý đều đã bị anh mang hết về rồi, em không thể ở đây một đêm đâu." Khúc Sênh mở cửa xe tiến vào, đồng thời thơm cái "Bẹp" lên má Kinh Tùng Triệt rồi nhanh chóng lui ra: "Huống hồ em cũng rất nhớ phòng với chiếc giường thân yêu của em, vừa mềm vừa to, còn không cần em dọn nữa chứ."
Kinh Tùng Triệt nói: "Đó là của anh."
"Ừm, phòng của anh." Khúc Sênh gật đầu, lại đưa tay ôm mặt mình, cậu nói khẽ: "Em cũng vậy."
Kinh Tùng Triệt như không nghe thấy; "Cái gì cơ?"
"Lời hay không nói hai lần!" Khúc Sênh giục Kinh Tùng Triệt nhanh lái xe.
Chiếc xe màu đen di chuyển, Khúc Sênh lại nói lí nhí: "Em nói em cũng là của anh, có phải anh lớn tuổi nên nghễnh ngãng rồi không?"
Kinh Tùng Triệt cười rộ lên, nghiêng người hôn lên đỉnh đầu Khúc Sênh: "Anh nghe được rồi."
Mười phút sau.
"Nhưng mà em vẫn muốn từ chức." Khúc Sênh nói.
Kinh Tùng Triệt quay đầu nhìn cậu.
"Đừng nhìn em! Nhìn phía trước!"
Kinh Tùng Triệt quay đầu lại, Khúc Sênh nhẹ nhàng thở ra.
"Đây là việc em đã suy nghĩ từ lâu rồi, không liên quan đến quan hệ của chúng ta, là em thật sự không thích hợp.
Vừa lúc ngày hôm qua có người tìm em muốn...!Aiya mẹ nó! Quên nói chuyện này với Thư Tử Viện rồi!"
"Đừng kích động, có cái gì cứ từ từ nói."
"Vãi, không phải lúc nãy anh nghe em nói phải từ chức cũng kích động hơn em còn gì!"
"Cũng không cho mắng chửi người."
"Chậc."
"Cũng đừng phát ra mấy âm thanh kỳ quái, muốn nói để lên giường nói."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh Sênh: Người đâu! Đậu má, có người đùa giỡn lưu manh!.
Kinh Tùng Triệt trở nên nói nhiều hơn hẳn.
Từ lúc hai người xuất phát về nhà đến tận tối khi chuẩn bị ra ngoài, trong khoảng thời gian này Kinh Tùng Triệt vẫn luôn trò chuyện với cậu.
Dù Khúc Sênh liên tục cam đoan sẽ không đi nữa, nhưng cậu cứ đi tới đâu là anh theo tới đó.
Khúc Sênh cảm thấy hơi mới lạ.
Buổi trưa cậu thực sự buồn ngủ, hai người nằm ôm nhau ngủ, vừa tỉnh dậy mở mắt ra đã thấy Kinh Tùng Triệt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Thấy Khúc Sênh tỉnh, Kinh Tùng Triệt nắm lấy cằm cậu, tách miệng cậu ra rồi đưa đầu lưỡi vào, khiến âm thanh nức nở của cậu cũng phải nuốt vào trong.
Nắng chiều rơi xuống bên giường, hai người nằm nghiêng, Khúc Sênh dùng ánh mắt miêu tả đuôi lông mày, sống mũi cùng với đôi môi còn ướt vì nụ hôn vừa rồi của Kinh Tùng Triệt.
Cậu nhìn hết một lượt rồi lại nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt ấy thấy được hình ảnh phản chiếu của mình.
"Cuộc điện thoại kia, cứ gọi cho Lạc Hựu như vậy thì không sao chứ?"
Kinh Tùng Triệt hơi nhíu mày lại, nghiêng người tiến sát vào cậu: "Em nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chắc anh ấy cũng đã đoán ra được cái gì đó."
Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, hơi thở cũng như hòa vào nhau, Khúc Sênh nhịn không được đẩy ra, hai tay giữ mặt Kinh Tùng Triệt.
Cậu chưa từng nghĩ bản thân mình còn có thể có một ngày được làm thế này, cậu cũng to gan quá rồi, mà Kinh Tùng Triệt cũng không ngăn cản.
Kinh Tùng Triệt bị cậu ôm lấy mặt: "Lạc Hựu có chừng mực, sẽ không nói lung tung."
Khúc Sênh còn muốn ghé sát lại, cuối cùng lại bị Kinh Tùng Triệt cầm cổ tay ngăn lại: "Cookie."
Khúc Sênh cười hì hì buông ra: "Cho anh ấy biết cũng không sao, nếu như anh ấy có thể đoán ra được quan hệ của chúng mình..."
Kinh Tùng Triệt đặt hai tay cậu lên mặt mình, sau đó hai chân kẹp lấy người cậu không cho cậu lùi ra sau: "Như vậy cũng tốt, lược bỏ đi được một bước trung gian, cậu ta cũng sẽ không tiếp tục để ý đến những việc không nên để ý nữa.
Nếu em lo lắng cậu ta sẽ đi nói lung tung, vậy bây giờ anh gọi điện qua cảnh cáo cậu ta."
Khúc Sênh ngàn vạn lần không ngờ Kinh Tùng Triệt sẽ có thái độ này.
Lúc trước hai người trao đổi với nhau thực sự quá ít, cậu còn tưởng có nhiều chuyện sẽ phải giữ bí mật là tốt nhất.
Quả nhiên, người không thể tự hỏi, một khi tự hỏi sẽ càng nghĩ nhiều hơn.
"Không cần đâu, anh ấy cũng khá đáng thương mà." Đây lần đầu tiên Khúc Sênh cảm thấy Lạc Hựu có chút đáng thương, vô duyên vô cớ bị hùng hổ chất vấn, cuối cùng lại bị cúp máy cái rụp cho có lệ, chắc bây giờ vẫn còn đang ngơ ngác.
Kinh Tùng Triệt tỏ vẻ sẽ đều nghe cậu, ánh mắt vẫn chưa một lần rời khỏi cậu.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Khúc Sênh hỏi.
Kinh Tùng Triệt kéo cậu vào trong ngực mình, âm thanh trầm thấp: "Anh nhìn bạn trai mình cũng không được sao?"
Vành tai Khúc Sênh đỏ ửng lên, dùng mu bàn tay che mặt lại giống như không tưởng tượng nổi: "Sao hôm nay anh lại nói chuyện như vậy...!Bị cái gì ám rồi à?"
"Sau khi em đi, anh cứ một mực suy nghĩ, anh còn rất nhiều chuyện còn chưa nói rõ với em, nhỡ đâu sau này không còn cơ hội nói nữa thì em sẽ cứ mãi hiểu lầm mất...!Anh không thể chịu nổi điều đó.
Em nói em không đoán ra anh đang suy nghĩ điều gì, vậy anh nói ra biết đâu em sẽ hiểu." Kinh Tùng Triệt nói xong nhẹ nhàng hôn lên môi Khúc Sênh, "Anh trai nói anh trai rất ngốc, ngay cả tỏ tình cũng không hay bằng em, nếu như lại tiếp tục không nói, em lại chạy mất thì làm sao bây giờ?"
Mặc dù chỉ là tạm thời xúc động, nghe Kinh Tùng Triệt tỏ tình đã theo anh về nhà nhưng Khúc Sênh hiểu rõ giữa bọn họ vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Nhưng chuyện gì cũng phải giải quyết từng chuyện một, nếu như không bắt lấy người trước mắt, không biết sau này cậu còn có thể may mắn như vậy nữa không, gặp được một người có cùng suy nghĩ lại vui lòng thay đổi vì cậu.
"Em cam đoan sẽ không có lần sau!" Khúc Sênh thề.
Nhưng mấy chuyện như này đã xảy ra hai lần, danh dự của Khúc Sênh tràn ngập nguy hiểm, Kinh Tùng Triệt nhếch miệng cười: "Còn có lần sau là anh sẽ trói em lại."
Giọng điệu của Kinh Tùng Triệt rất bình thản, bầu không khí ấm áp giữa hai người cũng như đọng lại.
Khúc Sênh muốn khuấy động không khí: "Anh nói đùa đúng không hahaha."
Kinh Tùng Triệt cười nói: "Sênh Sênh cảm thấy sao?"
"...Cái này cũng bắt em đoán là sao?!"
##
Chỗ ăn tối nay là do Thư Tử Viện chọn, cô nói phải tống tiền Kinh Tùng Triệt cho đàng hoàng mới được.
Bởi vì là nhà hàng tây nổi tiếng nên ngay cả trang phục cũng có yêu cầu, Khúc Sênh đành phải tìm lại bộ vest cũ của mình ra.
"Hôm nào gọi người đến đo cho em một bộ khác, sau này tham gia hoạt động gì cũng có để mặc."
Kinh Tùng Triệt thắt cà vạt cho cậu, ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào yết hầu cậu, sau đó nâng cổ tay cậu lên, điều chỉnh lại khuy cài cho ngay ngắn.
Khúc Sênh ăn mặc như này, lại được hầu hạ như thế này, thật sự rất giống một cậu chủ nhỏ.
"Không cần, em không quen mặc, tùy tiện tìm đại một bộ là được rồi, giống như anh không mặc đồ thường vậy, em cũng không thích mặc vest, anh không thể bắt buộc em." Khúc Sênh nói đâu ra đó, đối đầu với ánh mắt của Kinh Tùng Triệt lại ỉu xìu: "Làm sao, không phải anh nói có gì thì nói cái đó sao, em ăn ngay nói thật."
Những gì Kinh Tùng Triệt nói lại bị cậu xuyên tạc đến mức này.
Người đàn ông khẽ gật đầu: "Được, anh biết rồi."
Khúc Sênh giành được thắng lợi đắc ý hừ hừ hai tiếng, khuôn mặt nhanh chóng bị bóp lại.
"Đừng có phát âm thành kỳ lạ."
Khúc Sênh: "Éc éc!"
Kinh Tùng Triệt không có cách nào với cậu nữa.
Kinh Tùng Triệt lái xe đưa Khúc Sênh tới khu chung cư hồi sáng mới đi qua để đón Thư Tử Viện, Thư Tử Viện vừa lên xe đã nói với Khúc Sênh đang ngồi ghế phó lái: "Yo, vẫn bị lừa trở về sao?"
Ngày thường Khúc Sênh với đồng đội hay trêu chọc lẫn nhau quen rồi nhưng vì bảo vệ thể diện vốn đã không còn bao nhiêu của mình, nghĩ không cần nghĩ đã ăn nói lung tung: "Chị thì biết cái gì, đó là anh ấy quỳ xuống cầu xin em á!"
Không khí đọng lại, xe bắt đầu lăn bánh.
Kinh Tùng Triệt mở miệng: "Ừm, là tôi nước mắt nước mũi quỳ xuống cầu xin em ấy, thế nên Sênh Sênh mới chịu về với tôi."
Khúc Sênh không ngờ Kinh Tùng Triệt sẽ chịu phối hợp như vậy, nhưng nghe xong lại tự cảm thấy xấu hổ, nhịn không được đưa hai tay lên che mặt, ngay cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của Thư Tử Viện.
Trong tiếng cười vang vọng của Thư Tử Viện, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
"Anh có thể đừng thêm mắm thêm muối vào được không?"
"Không hài lòng sao? Vậy còn muốn anh nói như thế nào, anh đau khổ kéo ống quần níu kéo em sao?"
"Ế ế ế!"
"Đừng phát ra mấy âm thanh kỳ quái."
"...Ồ."
Phục vụ cầm menu rời đi, Thư Tử Viện không biết xấu hổ cầm chiếc bánh sừng bỏ trên bàn bỏ vào miệng ăn: "Đói chết chị đây rồi, vì chờ bữa này mà chị đây phải nhịn đói từ bốn giờ chiều đến giờ đó."
Khúc Sênh nói: "Vậy sao giờ chị còn ăn bánh mỳ làm gì?"
"Coi thường sức chiến đấu của chị đây sao?"
Hai người nói câu được câu không, cả quá trình đó Kinh Tùng Triệt chỉ im lặng lắng nghe, trong lúc đó còn cắt bít tết cho Khúc Sênh.
Khúc Sênh sợ anh nhàm chán, đưa luôn cả phần của Thư Tử Viện cho anh.
Kinh Tùng Triệt: "..."
Khúc Sênh bày ra vẻ mặt chân thành: "Bọn em nói chuyện anh không chen vào được đâu, em tìm việc cho anh làm đó."
Thư Tử Viện nghẹn cười tới nỗi cả bả vai run run, vội vàng xua tay: "Chị không cần, chị cũng không yếu ớt như cậu, mặt anh cậu đen một nửa rồi kìa, đừng trêu người ta nữa."
Khúc Sênh cố ý nghiêng đầu qua nhìn Kinh Tùng Triệt: "Giận sao? Không có đâu nhỉ, tính tình anh em tốt lắm!"
Kinh Tùng Triệt hơi hơi mím môi, không nói gì.
Ý cười trên mặt Thư Tử Viện cũng vơi đi, cô nhìn liếc cả hai, cảm thấy mình đã hiểu rõ.
Đừng nói Khúc Sênh dễ dỗ, Kinh Tùng Triệt cũng rất dễ dỗ.
Lúc sau Kinh Tùng Triệt chủ động bắt chuyện với Thư Tử Viện, là chuyện Khúc Sênh ở nhờ nhà Thư Tử Viện.
Vì Thư Tử Viện giấu diếm giúp cậu nên thật sự anh đã mất rất nhiều công sức mới xác định được Khúc Sênh ở đâu, vừa cảm ơn vừa mang theo chút đắc ý.
"Không cần khách khí, chuyện nên làm mà, nếu lần sau Khúc Sênh còn cần, thậm chí có thể đến nhà cũ của tôi nữa." Thư Tử Viện cố ý nói.
Không chờ Kinh Tùng Triệt đáp lời, Khúc Sênh vội vàng nói: "Không có lần sau!"
Thư Tử Viện nhìn qua, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đàn ông thì nên thả câu! Rốt cuộc tên ngốc này có hiểu không vậy!
Khúc Sênh lại cảm giác sống lưng hơi lạnh lẽo, đùa gì vậy chứ, bắt được sẽ bị trói đó! Kinh Tùng Triệt nói câu đó rất nghiêm túc luôn đấy!
Cậu nói xong còn cười cười lấy lòng Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt giơ tay lên vỗ vỗ đầu Khúc Sênh.
"Nếu tôi lại làm cho em ấy cảm thấy bất an, em ấy muốn rời đi cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng sẽ không có lần sau đâu, tôi bảo đảm."
Khúc Sênh trừng mắt nhìn, Kinh Tùng Triệt chưa từng nói qua với cậu như vậy, không phải là hứa hẹn với cậu, mà là hứa hẹn với bạn Khúc Sênh.
Kinh Tùng Triệt nhiều tuổi hơn cậu, cũng trưởng thành hơn cậu, những lời nói sáng nay khi ở nhà Kinh Tùng Triệt là anh đã đặt cậu ở ngang hàng với anh, nói cho cậu suy nghĩ của anh, hiện tại anh còn đứng trên lập trường là bạn trai của cậu, khiến cho cậu yên tâm.
Bữa tối kết thúc, hai người họ lại đưa Thư Tử Viện về khu chung cư, Khúc Sênh cũng xuống xe tiễn Thư Tử Viện một đoạn, Kinh Tùng Triệt vốn cũng muốn đi cùng nhưng bị Khúc Sênh cản lại.
Đến lúc cậu trở về, phát hiện Kinh Tùng Triệt vẫn nhìn hướng hai người biến mất, nhìn thấy cậu về anh mới thu tầm mắt nhìn ra xa lại.
"Hành lý đều đã bị anh mang hết về rồi, em không thể ở đây một đêm đâu." Khúc Sênh mở cửa xe tiến vào, đồng thời thơm cái "Bẹp" lên má Kinh Tùng Triệt rồi nhanh chóng lui ra: "Huống hồ em cũng rất nhớ phòng với chiếc giường thân yêu của em, vừa mềm vừa to, còn không cần em dọn nữa chứ."
Kinh Tùng Triệt nói: "Đó là của anh."
"Ừm, phòng của anh." Khúc Sênh gật đầu, lại đưa tay ôm mặt mình, cậu nói khẽ: "Em cũng vậy."
Kinh Tùng Triệt như không nghe thấy; "Cái gì cơ?"
"Lời hay không nói hai lần!" Khúc Sênh giục Kinh Tùng Triệt nhanh lái xe.
Chiếc xe màu đen di chuyển, Khúc Sênh lại nói lí nhí: "Em nói em cũng là của anh, có phải anh lớn tuổi nên nghễnh ngãng rồi không?"
Kinh Tùng Triệt cười rộ lên, nghiêng người hôn lên đỉnh đầu Khúc Sênh: "Anh nghe được rồi."
Mười phút sau.
"Nhưng mà em vẫn muốn từ chức." Khúc Sênh nói.
Kinh Tùng Triệt quay đầu nhìn cậu.
"Đừng nhìn em! Nhìn phía trước!"
Kinh Tùng Triệt quay đầu lại, Khúc Sênh nhẹ nhàng thở ra.
"Đây là việc em đã suy nghĩ từ lâu rồi, không liên quan đến quan hệ của chúng ta, là em thật sự không thích hợp.
Vừa lúc ngày hôm qua có người tìm em muốn...!Aiya mẹ nó! Quên nói chuyện này với Thư Tử Viện rồi!"
"Đừng kích động, có cái gì cứ từ từ nói."
"Vãi, không phải lúc nãy anh nghe em nói phải từ chức cũng kích động hơn em còn gì!"
"Cũng không cho mắng chửi người."
"Chậc."
"Cũng đừng phát ra mấy âm thanh kỳ quái, muốn nói để lên giường nói."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh Sênh: Người đâu! Đậu má, có người đùa giỡn lưu manh!.
Bình luận facebook