• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full SONG HƯỚNG THAY ĐỔI (5 Viewers)

  • Chương 8: Muốn đi méc

"Sao tôi lại chưa gọi bao giờ chứ?"



"Đều là gọi trước mặt người khác."



"Đúng vậy, nếu không thì sao, anh muốn tôi gọi anh là anh trai ngay trước mặt à? Thế không kỳ lạ hả?"



"Có gì kỳ lạ đâu?"



"...Kỳ lạ mà!"



Khúc Sênh không biết tại sao mình phải tranh luận chuyện này ở bàn ăn với Kinh Tùng Triệt vào lúc hai rưỡi sáng.



Có lúc cậu thực sự sẽ có ảo giác, rằng khoảng cách tuổi tác với Kinh Tùng Triệt không phải là năm năm, mà là một giáp.



Cậu nói dứt lời, Kinh Tùng Triệt cụp mắt suy nghĩ, ánh trăng nhỏ nhặt tô điểm, ngay cả cái bóng đổ xuống bên má anh cũng giống như được trang trí cẩn thận, càng khỏi phải nói đến mái tóc xõa tung, cả người dịu dàng đi không chỉ một chút.



Khúc Sênh từng ở nhà tổ nhà họ Kinh, từng thấy một bức ảnh chụp chung bị úp xuống trong phòng của Kinh Tùng Triệt, chỉ nhìn qua quýt cũng nhận ra được người phụ nữ trong đó là mẹ ruột của Kinh Tùng Triệt. Nản thân Kinh Tùng Triệt được di truyền đường nét cứng rắn của ba, mức độ tinh tế của ngũ quan lại theo một người khác.



Khúc Sênh biết mình trông cũng không tệ, nhưng ngoài tinh tế ra thì không đủ đẹp trai, lúc học đại học từng để tóc đuôi sói, đội mũ nồi vào thường bị nhận thành con gái.



Có lẽ là bản thân thiếu gì thì sẽ khao khát cái đó.



Thái độ của cậu đối với Kinh Tùng Triệt đã tốt hơn đại đa số người rồi, ít nhất sẽ không nói bậy lung tung cũng không cố ý khiêu khích, trừ khi thực sự không nhịn được nữa.



Thấy Kinh Tùng Triệt mãi chẳng nói gì, Khúc Sênh đứng dậy định mang hộp mì đi vứt nhưng lại có một bàn tay vươn tới nắm lấy cổ tay cậu.



"Không muốn gọi thì thôi." Lúc Kinh Tùng Triệt nói chuyện đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt chăm chú: "Bình thường cậu biểu diễn ở quán bar nào?"



Khúc Sênh không ngờ rằng chủ đề chuyển nhanh như vậy, cũng chẳng quan tâm tới bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu: "Anh hỏi cái này làm gì?"



"Chúng ta giám sát nhau cũng phải hiểu nhau mới được." Kinh Tùng Triệt nói: "Chẳng phải sao?"



Khúc Sênh chớp mắt: "Có phải Trương Đô Dương lại cho anh chiêu trò gì rổi không?"



Đây là lý do duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra về việc Kinh Tùng Triệt tự dưng động kinh như thế.



Người đàn ông lại hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Liên quan gì tới cậu ta?"



Khúc Sênh nhất thời nghẹn lời, vậy nên nói thật: "Không chắc chắn, gần đây ở Thanh Hồng khá nhiều."



"Thanh Hồng là tên của quán bar à?"



"Anh không biết à? Cũng có tiếng phết đấy." Khúc Sênh quan sát vẻ mặt của đối phương, không có gì bất thường cũng không có bài xích.



Kinh Tùng Triệt gật đầu nói biết rồi, lúc này mới buông tay ra.



Khúc Sênh mới chú ý thấy đối phương đã nắm mình rất lâu rồi.



Sáng sớm ngày hôm say Kinh Tùng Triệt không gọi cậu rời giường. Tới gần tám giờ, Khúc Sênh ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại vẫn có chút không tin được, ra khỏi phòng ngủ phát hiện Kinh Tùng Triệt đã đi chạy bộ sáng về rồi.



Khúc Sênh hơi mất tự nhiên, sờ đuôi tóc mình hỏi: "Sao anh không gọi tôi?"



"Hôm qua lúc cậu về đã rất muộn rồi, tôi tưởng rằng cậu không muốn dậy sớm."



Sự thật đúng là như vậy, Khúc Sênh lại thấy ngượng nghịu.



Hôm qua cố tình để tới muộn mới về, Kinh Tùng Triệt chẳng trách móc một câu nào, ngược lại khiến lương tâm Khúc Sênh cắn rứt.



Đợi cậu vệ sinh cá nhân xong, Kinh Tùng Triệt đã đứng ở bên cạnh bàn bếp, nói một câu "qua đây" với Khúc Sênh, rồi cho cậu xem dụng cụ pha cà phê bên tay.



Bởi vì dậy sớm, một tuần gần đây Khúc Sênh đã may mắn được uống cà phê do Kinh Tùng Triệt pha, không thể không thừa nhận rằng uống cà phê pha tay rồi, cà phê hòa tan thực sự khó nuốt...



Kinh Tùng Triệt tỏ ý bảo cậu đi tới bên cạnh mình: "Để tôi dậy cậu."



Khúc Sênh nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời ngay: "Không cần đâu... Tôi chỉ uống là được rồi."



Không cẩn thận nói ra lời thật lòng.







"Sáng mai tôi bay đi Hoa Đô, tuần sau mới về được."



Ở chung một thời gian Khúc Sênh suýt chút nữa quên mất, không chỉ khuôn mặt Kinh Tùng Triệt vượt xa người bình thường mà đến cả cường độ làm việc cũng không phải là người.



Cậu "ồ" một tiếng, dứt khoát: "Vậy tôi có thể không uống."



Kinh Tùng Triệt nghiêng đầu nhìn cậu: "Học một chút thì chết à?"



Lúc đầu Khúc Sênh không phản ứng kịp, đợi cậu nhận ra rồi thì rất kinh ngạc nhìn Kinh Tùng Triệt, cứ như đối phương chửi một câu rất bậy vậy, mà không không thể cãi lại được.



Kinh Tùng Triệt đã quay đầu lại, đặt hạt cà phê và cân điện tử trước mặt Khúc Sênh, giải thích cách cân cho cậu, tỷ lệ pha chế gì đó, mức độ xay, thời gian lọc...



Khúc Sênh càng nghe càng mơ hoof, lập tức ngắt lời: "Dừng, anh cứ nói cần bao nhiêu gam cho tôi biết, để tôi ghi lại."



Ánh mắt Kinh Tùng Triệt nhìn cậu rất bình tĩnh.



Khúc Sênh biết ánh mắt đó là đang nhìn đồ ngốc, hơn nữa đã quen từ lâu rồi.



Trong mắt Kinh Tùng Triệt, sự khác biệt giữa cậu và một đồ ngốc có lẽ chỉ có thích đàn ông và biết chửi bậy.



Khi cậu bỏ cà phê đã cân vào máy xay rồi chuyển động, không biết lại chạm vào dây thần kinh nào của Kinh Tùng Triệt, giơ tay lên che phủ ngón tay cậu, lập tức phá vỡ suy đoán của Khúc Sênh.



Sai rồi, hình như anh ta không quan tâm đến cái trước.



Kinh Tùng Triệt gần như ôm cậu vào trong lòng, tốc độ nghiền nát chậm lại, quả trình chỉ có vài giây, trong suốt quá trình cũng không dừng việc giải thích.



Kinh Tùng Triệt nói rất nghiêm túc, nhưng cậu chẳng nghe lọt cái gì.



Thực sự tới bước pha chế, Khúc Sênh không ngờ rằng chiếc bình rót tay trông thì nhẹ nhàng lại nặng như vậy, cậu hoàn toàn không cầm vững được, chứ đừng nói đến duy trì việc rót nước trong 30 giây. Cánh tay của Kinh Tùng Triệt làm chỗ dựa cho cậu, Khúc Sênh có thể cảm nhận được cằm người đàn ông đang cọ lên tóc mình, lồng ngực rắn chắc chạm vào lưng mình như có như không.



Ba mươi giây dài dằng dặc, nửa người đều tê dại, độ ấm sau lưng tan đi, sau tai Khúc Sênh nóng bừng.



Thấy cà phê nhỏ giọt vào cốc lọc ngày càng nhiều, ngón tay Khúc Sênh không ngừng gõ mép bàn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh..."



Kinh Tùng Triệt đang trả lời tin nhắn trong điện thoại, nghe vậy thì ngước mắt nhìn cậu.



Khúc Sênh nhớ tới hôm qua muộn như vậy rồi mà Kinh Tùng Triệt còn trả lời tin nhắn của bạn gái thì lập tức thấy khó chịu.



Kinh Tùng Triệt không hề cảm thấy có gì, điều phiền nhất của trai thẳng đó là ở đây, cho dù có hành động thân mật với đồng tính đến mức nào, trong mắt bọn họ đều là anh em tốt.



"Tôi đi nghe máy, cậu cẩn thận đừng bị bỏng." Kinh Tùng Triệt dặn dò cậu.



Cuối cùng Khúc Sênh cũng trả treo: "Tôi có bị thiểu năng đâu."



Kinh Tùng Triệt trả lời cậu: "Tôi biết cậu không phải."



Kinh Tùng Triệt đi xa rồi, Khúc Sênh lại thấy mình như thế.



Cậu chẳng có tâm trạng nếm ly cà phê lần đầu mình pha, tùy ý đổ vào cốc nhấp một ngụm, đắng đến run rẩy, không nhịn được cầm túi hạt cà phê bên cạnh lên nhìn, bên trên viết giới thiệu kỹ càng, nó còn có cái tên rất hay là Geisha.



Kinh Tùng Triệt đi ra khỏi phòng làm việc nhìn thấy cái cốc cậu đặt bên cạnh, thuận tay cầm lên uống.



"Pha chín quá rồi."



Haha.



Bây giờ Khúc Sênh không nghe nổi thuật ngữ chuyên môn như vậy, cậu chỉ muốn hỏi Kinh Tùng Triệt: "Chắc anh vẫn còn nhớ tôi thích đàn ông nhỉ?"



Đây là lần thứ hai.



Cậu thẳng thắn thừa nhận xu hướng tính dục của mình.



Ngón tay Khúc Sênh chỉ cốc cà phê trong tay anh: "Cái đó là tôi đã uống rồi."



Kinh Tùng Triệt rõ ràng hơi sững sờ một chút, nói: "Xin lỗi."







Khúc Sênh nói: "Không sao, lần sau..."



Kinh Tùng Triệt: "Đây là cốc của tôi."



Khúc Sênh: "..."



Phiền quá, muốn nhảy lầu ghê.



Không thể triệt để nói ra hết suy nghĩ của mình với Kinh Tùng Triệt, hình như nói như thế nào cũng là tự mình đa tình.



Rốt cuộc thì cốc cà phê kia vẫn là Kinh Tùng Triệt uống, vừa đắng vừa chát, cũng không biết sao Kinh Tùng Triệt lại uống được, rõ ràng thấy anh uống hòa tan còn là vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng...



Trước khi đi Kinh Tùng Triệt còn hỏi cậu có muốn cùng tới công ty không, như thường lệ cậu vẫn từ chối.



Đùa gì vậy, một nhân viên như cậu được xe ông chủ đưa đón có phải là kỳ quá không.



Cho dù cả công ty đều biết cậu là người có quan hệ, cậu cũng không muốn thu hút sự chú ý.



Chiều họp tất cả nhân viên đều bị tổ trưởng móc mỉa một trận, đồng nghiệp hẹn cậu tan làm cùng đi ăn lẩu, Khúc Sênh từ chối.



Chẳng biết tổ trưởng nhảy từ đâu ra, vỗ vai cậu như đang đùa: "Tiểu Khúc, dù sao thì cũng tụ họp chút chứ."



Khúc Sênh không thể che giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt, miệng thì nói dối: "Không được đâu tổ trưởng, em còn vội tan làm đi hẹn hò với đối tượng nữa."



Sau đó là drama vô tận, đối tượng gì đó người ở đâu làm nghề gì bao lớn rồi, Khúc Sênh đau hết cả đầu.



Cậu vẫn không quen được việc ở chung với cái đám người nghiêm túc này, không biết nói đùa, chỉ có những kế hoạch tương lai và triển vọng hiện tại khô khan cứng nhắc.



Người nhàm chán cứ sao chép và dán từng người một trước mắt cậu, cậu không muốn hòa nhập, chỉ muốn trốn thoát.



Sau khi tan làm thì về chỗ ở lấy hộp đàn, đúng lúc gặp phải Trương Đô Dương tới lấy hành lý của Kinh Tùng Triệt.



Khúc Sênh vẫn luôn không biết làm thư ký phải toàn năng như vậy, đúng là sắp thành trợ lý sinh hoạt rồi.



Trương Đô Dương trước giờ đều không thuận mắt với cậu, hai người không nói gì, Khúc Sênh lấy guitar của mình liền muốn đi, đã đi đến huyền quan rồi, người đằng sau bỗng nói với cậu: "Công ty nhiều người phức tạp, không phải nơi cậu có thể thoải mái thảo luận về cuộc sống riêng đâu."



Khúc Sênh quay người lại, trả lời một chữ thô lỗ: "Gì?"



Trương Đô Dương lại bắt đầu giả điếc, Khúc Sênh lại ngăn đường đi của anh ta: "Ông anh, nói rõ ra một chút đi, có ý gì, mẹ nó anh lại nghe ai nói rồi?"



Trương Đô Dương cao hơn cậu một chút, trên sống mũi là một cái kính gọng vuông, dáng vẻ đứng đắn: "Tự mình nói ra còn không nhận à?"



"Tôi nói gì nào, nói tôi có đối tượng hẹn hò à? Sao nào, không được à?" Khúc Sênh rất muốn đập hộp đàn lên đầu Trương Đô Dương, nghĩ tới đối phương là thư ký của Kinh Tùng Triệt thì lại thôi, vẫn nên bớt gây chuyện cho bản thân thì hơn.



Trương Đô Dương khẽ cúi đầu nhìn Khúc Sênh. Trong thẩm mỹ của anh ta thì khuôn mặt này là yêu dị, càng đừng nói với tính cách phản nghịch của Khúc Sênh, nhuộm tóc, đeo khuyên tai, ăn mặc tùy ý, điều càng quan trọng hơn là khiến sếp phải lo lắng.



Sự xuất sắc của Kinh Tùng Triệt ai cũng thấy rõ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà anh ta đi theo đối phương, bây giờ có hàng nghìn người tự lập nghiệp, người thành công được đều là số ít.



Trương Đô Dương thấy mình trúng số độc đắc, học được rất nhiều điều khi làm việc dưới trướng Kinh Tùng Triệt nửa năm, công ty cũng phát triển ổn định. Nhưng đúng vào lúc này lại có một người từ đầu đến chân không liên quan gì tới văn hóa công ty bọn họ, thái độ của Kinh Tùng Triệt đối với cậu quá mức quan tâm và nhún nhường khiến Trương Đô Dương nhìn không vừa mắt.



"Nếu đã dám nói thì đừng sợ truyền đến tai người khác, công ty có rất nhiều người nhìn chằm chằm đấy cậu không biết à? Đừng có gây thêm phiền cho sếp nữa." Trương Đô Dương nói rất rõ ràng, thậm chí còn hơi nâng cằm lên: "Cậu có thể đi mách tội tôi với sếp, nhưng cậu cũng nên biết tôi nói không sai."



"Ha?" Khúc Sênh nghiêng đầu, đúng là bị tức tới bật cười, lời gì anh ta cũng nói hết rồi, người này thú vị thật.



"Được thôi, tôi biết rồi."



Sau đó cậu gọi điện cho Kinh Tùng Triệt trước ánh mắt khinh thường của Trương Đô Dương.



Sợ gì mà không gọi?



Người này khiêu khích cậu!



Cậu muốn đi méc!



Tác giả có lời muốn nói:



Lời răn của Sênh Sênh chúng ta: Thà làm người khác tủi thân chứ không để bản thân tủi thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom