Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Hồ Bạch Thiên
Sáng thứ hai vì cảm giác không đủ tốt để lái xe qua lần tai nạn đó nên anh quyết định để tài xế đưa đến trường. Cả lớp nháo nhào cả lên khi Hoàng Minh bước vào. Các bạn nữ trong lớp hầu như đều tương tư chàng trai này. Vừa giàu, vừa học giỏi lại vừa là một diễn viên, người mẫu độc quyền cho nhãn hàng thời trang nổi tiếng.
“Welcome back boy!”
“Chúc mừng khỏi bệnh nha Hoàng Minh.”
“Chào mừng cậu trở lại."
Hoàng Minh bỏ ngoài tai tất cả. Trở về chổ ngồi đã được để trống từ lúc anh vắng cho tới hôm nay không một ai dám ngồi thế chổ vào. Đó là vị trí cạnh cửa sổ bên trái và áp chót có thể nhìn vào khuôn viên sân trường. Hầu như ở lớp nào vị trí đó cũng dành cho riêng mỗi mình anh.
Bên ngoài trời trong xanh tới chói mắt. Có chút gì đó xao động bên trong tâm hồn khi anh tập trung nhìn mãi thế này. Bằng một cách tự nhiên anh hướng mắt xuống nhìn phía sân trường.
Ngay lập tức Hoàng Minh trợn tròn mắt. Cố gắng thu con người đang đứng phía dưới vào trong trí nhớ. Lục lọi lại từng hình ảnh mờ nhạt trong giấc mơ ngày hôm đó. Không thể lầm vào đâu được chính là cậu con trai ấy. Đang đứng dưới sân và không biết vô tình hay cố ý cũng đang nhìn lại chằm chằm vào Hoàng Minh.
Nhanh như tia chớp anh liền nhảy khỏi bàn. Chạy một hơi ba tầng lầu để xuống dưới sân. Anh còn không biết động lực nào thúc đẩy anh muốn gặp người đó đến như vậy.
Quả thực để một con người không quen biết xuất hiện trong giấc mơ của mình không phải là một điều bình thường được. Lại còn gặp chính xác ở bên ngoài đời thực lại còn phi lý hơn. Nếu không phải vì giấc mơ đó. Anh đã không phải suy nghĩ nhiều đến như vậy!
Vừa chạy vừa thở dốc nhưng khi vừa đưa được tầm mắt ra khỏi cầu thang thì sân trường vẫn ở yên đó mà người kia đã không thấy bóng dáng ở đâu. Hoàng Minh liền chạy đến người đang ngồi ở băng ghế đá.
“Xin lỗi, bạn có thấy một chàng trai vừa đứng ở đó không?.”
Cậu bạn lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ là anh nhìn nhầm. Nó quá chân thực để có thể cố gắng ép mình tin đó là một ảo ảnh. Đúng lúc này chuông nhà trường reo. Chuông điện thoại của anh cũng cùng một lúc reo lên.
“Có chuyện gì không đấy? Sao cậu chạy vội xuống dưới vậy?”
“Không có gì, bây giờ tôi lên.”
“À à không cần, di chuyển sang hội trường B. Chúng ta có cuộc thảo luận với giáo sư.”
“Được rồi!”
Lúc này anh mới mở lịch lên xem. Hôm nay chính là ngày phân công luận văn tốt nghiệp. Nếu như đúng như lúc trước thì anh là top ba không cần đi thực tập mà chỉ cần làm đề tài nghiên cứu khoa học là có thể lấy điểm. Cuối cùng thì những chuyện trong quá khứ lại lần lượt xảy đến.
Trong không gian ồn ào Hoàng Minh đột nhiên nghe tên mình được gọi. Theo sau đó là hai cái tên nữa. Cuối cùng cũng đúng như những gì đã xảy ra vào lúc trước. Có chăng chỉ khác ở chổ là lần đầu tiên thì rất bất ngờ. Còn bây giờ thì chỉ có thể mở to mắt ra chấp nhận nó như một điều hiển nhiên.
Sau đó tiếng giáo sư lại vang lên.
“Ba sinh viên làm đề tài nghiên cứu khoa học được chọn thêm một sinh viên năm ba để hỗ trợ. Trên đây thầy có danh sách các sinh viên của khoá dưới. Các em có thể chọn một em bất kỳ. Em đó cũng sẽ được điểm cộng cho báo cáo luận văn năm tới.”
Hoàng Minh thở một hơi dài. Lần rồi anh quyết định làm một mình vì lười phiền phức. Lần này cũng sẽ như vậy! Nhưng cũng lịch sự nhận danh sách chi tiết và hình ảnh từ giáo sư. Tuỳ tiện lật nhanh tầm bảy tám trang tới trang số chín khuôn mặt anh liền biến sắc.
Hoàng Minh cố gắng hết sức nhìn kỹ lại thêm một lần nữa rồi lại thêm nhiều lần nữa. Chính xác rồi không thể nào lầm đươc. Anh đứng dậy cầm tài liệu đi lên phía sân khấu nơi giáo sư đang đứng. Lịch sự đặt thông tin của cậu ta lên bục. Giữ micro và nói lớn để cả hội trường đểu có thể nghe thấy.
“Thưa giáo sư. Em muốn sinh viên năm ba Hồ Bạch Thiên hỗ trợ. Và nếu cậu ta ở đây lúc này. Thì có thể gặp em để trao đổi ngay bây giờ!”
Cả hội trường liền nháo nhào lên sau khi cái tên Hồ Bạch Thiên được xướng tên lên.
Đúng lúc này từ phía sau một chàng trai đang đội nón màu đen để giấu di mái tóc bạch kim từ từ đứng dậy. Lý do mà tất cả đều bất ngờ khi nghe thấy cái tên này chính là bốn chữ. Không-thể-tiếp-cận!
Đây chính là người mà gần như cả trường học đều tò mò đến mức thiếu điều muốn tràn vào lớp học nào có cậu ta để có thể moi được một chút xíu thông tin về cậu ấy. Dáng người có thể coi là cực phẩm nhân gian.
Làn da trắng thì không cần bàn cãi chưa kể gương mặt đẹp không hề có một tỳ vết nào. Đôi môi mỏng lúc nào cũng căng mọng. Gò má cao hồng hào trên khuôn mặt trắng mịn. Có thể thứ đặc biệt nhất chính là đồng tử có màu vàng nâu và mái tóc bạch kim của cậu. Hầu như không có một điểm nào có thể chê được.
Cậu là học sinh chuyển trường. Vừa mới nhập học từ đầu năm nay. Nhưng từ lúc học tới bây giờ tất cả thuộc về cậu đều là một ẩn số. Thêm một điều nữa là cậu không bao giờ thấy đi cùng một người bạn học nào. Cũng không một ai biết được nhà cậu ta ở đâu mặc dù đã có một vài người còn đi theo dõi. Nhưng kết quả vẫn là cậu ta một mình đột nhiên biến mất.
Lần này mọi người đã một lòng chắc chắn là cậu ta không đồng ý. Chỉ còn chờ phản ứng của cậu ta nữa thôi.
Một mặc khác là đối với Hoàng Minh, chưa có một ai từng tiếp xúc dám hoặc có thể từ chối yêu cầu của anh. Lần này anh cũng đã không hề có ý như đang trưng cầu ý kiến mà chính xác là ra một mệnh lệnh bắt buộc.
*"Dù có phải chết thêm một lần nữa tôi cũng nhất định phải biết được cậu là ai?"*
“Welcome back boy!”
“Chúc mừng khỏi bệnh nha Hoàng Minh.”
“Chào mừng cậu trở lại."
Hoàng Minh bỏ ngoài tai tất cả. Trở về chổ ngồi đã được để trống từ lúc anh vắng cho tới hôm nay không một ai dám ngồi thế chổ vào. Đó là vị trí cạnh cửa sổ bên trái và áp chót có thể nhìn vào khuôn viên sân trường. Hầu như ở lớp nào vị trí đó cũng dành cho riêng mỗi mình anh.
Bên ngoài trời trong xanh tới chói mắt. Có chút gì đó xao động bên trong tâm hồn khi anh tập trung nhìn mãi thế này. Bằng một cách tự nhiên anh hướng mắt xuống nhìn phía sân trường.
Ngay lập tức Hoàng Minh trợn tròn mắt. Cố gắng thu con người đang đứng phía dưới vào trong trí nhớ. Lục lọi lại từng hình ảnh mờ nhạt trong giấc mơ ngày hôm đó. Không thể lầm vào đâu được chính là cậu con trai ấy. Đang đứng dưới sân và không biết vô tình hay cố ý cũng đang nhìn lại chằm chằm vào Hoàng Minh.
Nhanh như tia chớp anh liền nhảy khỏi bàn. Chạy một hơi ba tầng lầu để xuống dưới sân. Anh còn không biết động lực nào thúc đẩy anh muốn gặp người đó đến như vậy.
Quả thực để một con người không quen biết xuất hiện trong giấc mơ của mình không phải là một điều bình thường được. Lại còn gặp chính xác ở bên ngoài đời thực lại còn phi lý hơn. Nếu không phải vì giấc mơ đó. Anh đã không phải suy nghĩ nhiều đến như vậy!
Vừa chạy vừa thở dốc nhưng khi vừa đưa được tầm mắt ra khỏi cầu thang thì sân trường vẫn ở yên đó mà người kia đã không thấy bóng dáng ở đâu. Hoàng Minh liền chạy đến người đang ngồi ở băng ghế đá.
“Xin lỗi, bạn có thấy một chàng trai vừa đứng ở đó không?.”
Cậu bạn lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ là anh nhìn nhầm. Nó quá chân thực để có thể cố gắng ép mình tin đó là một ảo ảnh. Đúng lúc này chuông nhà trường reo. Chuông điện thoại của anh cũng cùng một lúc reo lên.
“Có chuyện gì không đấy? Sao cậu chạy vội xuống dưới vậy?”
“Không có gì, bây giờ tôi lên.”
“À à không cần, di chuyển sang hội trường B. Chúng ta có cuộc thảo luận với giáo sư.”
“Được rồi!”
Lúc này anh mới mở lịch lên xem. Hôm nay chính là ngày phân công luận văn tốt nghiệp. Nếu như đúng như lúc trước thì anh là top ba không cần đi thực tập mà chỉ cần làm đề tài nghiên cứu khoa học là có thể lấy điểm. Cuối cùng thì những chuyện trong quá khứ lại lần lượt xảy đến.
Trong không gian ồn ào Hoàng Minh đột nhiên nghe tên mình được gọi. Theo sau đó là hai cái tên nữa. Cuối cùng cũng đúng như những gì đã xảy ra vào lúc trước. Có chăng chỉ khác ở chổ là lần đầu tiên thì rất bất ngờ. Còn bây giờ thì chỉ có thể mở to mắt ra chấp nhận nó như một điều hiển nhiên.
Sau đó tiếng giáo sư lại vang lên.
“Ba sinh viên làm đề tài nghiên cứu khoa học được chọn thêm một sinh viên năm ba để hỗ trợ. Trên đây thầy có danh sách các sinh viên của khoá dưới. Các em có thể chọn một em bất kỳ. Em đó cũng sẽ được điểm cộng cho báo cáo luận văn năm tới.”
Hoàng Minh thở một hơi dài. Lần rồi anh quyết định làm một mình vì lười phiền phức. Lần này cũng sẽ như vậy! Nhưng cũng lịch sự nhận danh sách chi tiết và hình ảnh từ giáo sư. Tuỳ tiện lật nhanh tầm bảy tám trang tới trang số chín khuôn mặt anh liền biến sắc.
Hoàng Minh cố gắng hết sức nhìn kỹ lại thêm một lần nữa rồi lại thêm nhiều lần nữa. Chính xác rồi không thể nào lầm đươc. Anh đứng dậy cầm tài liệu đi lên phía sân khấu nơi giáo sư đang đứng. Lịch sự đặt thông tin của cậu ta lên bục. Giữ micro và nói lớn để cả hội trường đểu có thể nghe thấy.
“Thưa giáo sư. Em muốn sinh viên năm ba Hồ Bạch Thiên hỗ trợ. Và nếu cậu ta ở đây lúc này. Thì có thể gặp em để trao đổi ngay bây giờ!”
Cả hội trường liền nháo nhào lên sau khi cái tên Hồ Bạch Thiên được xướng tên lên.
Đúng lúc này từ phía sau một chàng trai đang đội nón màu đen để giấu di mái tóc bạch kim từ từ đứng dậy. Lý do mà tất cả đều bất ngờ khi nghe thấy cái tên này chính là bốn chữ. Không-thể-tiếp-cận!
Đây chính là người mà gần như cả trường học đều tò mò đến mức thiếu điều muốn tràn vào lớp học nào có cậu ta để có thể moi được một chút xíu thông tin về cậu ấy. Dáng người có thể coi là cực phẩm nhân gian.
Làn da trắng thì không cần bàn cãi chưa kể gương mặt đẹp không hề có một tỳ vết nào. Đôi môi mỏng lúc nào cũng căng mọng. Gò má cao hồng hào trên khuôn mặt trắng mịn. Có thể thứ đặc biệt nhất chính là đồng tử có màu vàng nâu và mái tóc bạch kim của cậu. Hầu như không có một điểm nào có thể chê được.
Cậu là học sinh chuyển trường. Vừa mới nhập học từ đầu năm nay. Nhưng từ lúc học tới bây giờ tất cả thuộc về cậu đều là một ẩn số. Thêm một điều nữa là cậu không bao giờ thấy đi cùng một người bạn học nào. Cũng không một ai biết được nhà cậu ta ở đâu mặc dù đã có một vài người còn đi theo dõi. Nhưng kết quả vẫn là cậu ta một mình đột nhiên biến mất.
Lần này mọi người đã một lòng chắc chắn là cậu ta không đồng ý. Chỉ còn chờ phản ứng của cậu ta nữa thôi.
Một mặc khác là đối với Hoàng Minh, chưa có một ai từng tiếp xúc dám hoặc có thể từ chối yêu cầu của anh. Lần này anh cũng đã không hề có ý như đang trưng cầu ý kiến mà chính xác là ra một mệnh lệnh bắt buộc.
*"Dù có phải chết thêm một lần nữa tôi cũng nhất định phải biết được cậu là ai?"*
Bình luận facebook