Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Editor: Calcium
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tư Hiền chuẩn bị chính thức theo đuổi con đường trở thành đạo diễn. Tuy rằng trước đó có tích lũy kinh nghiệm, nhưng vẫn không đủ, hắn cần phải học tập nhiều hơn nữa kiến thức lý luận.
Cho nên trước khi tốt nghiệp nửa năm, Tư Hiền đã bắt đầu xin một trường học ở nước ngoài, muốn học đạo diễn theo một cách hệ thống hơn. Hơn nữa còn có thư giới thiệu của Arthur, Tư Hiền đạt được danh ngạch nghiên cứu sinh không quá tốn công sức. Chỉ chờ đến trung tuần tháng chín khi trường khai giảng, hắn sẽ đến báo danh.
Tuy nhiên Tư Hiền không đi một mình, Hướng Ngạn cũng xin tới trường đó với hắn, học theo chuyên ngành biên kịch. Hướng Ngạn vẫn luôn thích sáng tác văn học, nhưng vì muốn sớm tốt nghiệp trở về giúp mẹ mình nên không lựa chọn học nghiên cứu sinh. Hiện tại, tình cảm của cả hai người đều đã ổn định, tòa soạn của nhà Hướng Ngạn và gia đình Tư Hiền đã đạt thành hợp tác lâu dài, đầu tư và quảng cáo đều ổn định, doanh số dần dần tăng lên, đã không cần phải như trước lo lắng về sự phát triển của tòa soạn. Tư Hiền nhân cơ hội này thăm hỏi xem Hướng Ngạn có muốn cùng hắn ra nước ngoài học không, sau khi được mej cổ vũ, Hướng Ngạn cũng quyết định theo học con đường anh yêu thích, vì tương lai mà phát triển.
Việc xin học của anh cũng sớm thuận lợi thông qua, có thể cùng nhập học với Tư Hiền, hai người có thể ra nước ngoài hưởng thụ thế giới của hai người.
Hai người đều không chọn sống tại trường mà thuê một gian chung cư ở cạnh trường.
Diện tích không lớn, tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ và thư phòng, hai người ở là vừa đủ,
Có thể đến trường làm học sinh một lần nữa, đối với Hướng Ngạn là chuyện vô cùng vui vẻ mà nhẹ nhàng, không cần băn khoăn quá nhiều, cũng không vần vì học phí và nhọc lòng. Để ủng hộ cả hai, mọi phí dụng đều do gia đình Tư Hiền chi trả, ngay cả mẹ anh cũng không cần ra một phân tiền. Đối với chuyện này, mẹ anh rất ngại, nhưng mẹ Tư Hiền đã khuyên giải vài câu, việc này liền không tranh luận nữa, mỗi tháng mẹ anh sẽ gửi qua ít đồ ăn, thứ nhất là thể hiện tâm ý của bà, thứ hai là tỏ ra sự yêu thích với Tư Hiền.
Sáng sớm Tư Hiền tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn hơi âm u. Hướng Ngạn vẫn còn ngủ, thời gian còn sớm, hắn không muốn đánh thức anh. Hôm nay cả hai đều có tiết học sớm, có thể cùng nhau tới trường.
Hoàn cảnh của trường rất tốt, cũng có mấy đôi gay như hai người, toàn bộ xã hội bên này tán thành có tỉ lệ rất cao, cho nên hai người không hề cảm thấy bản thân khác biệt khiến họ có thể toàn tâm toàn ý học tập. Mà thầy của họ là một người vô cùng rộng rãi, thường xuyên trêu chọc sinh viên của mình. Quan hệ của hắn và anh đương nhiên cũng bị thầy trêu, nhưng không hề ác ý chỉ khiến mọi người vui vẻ một chút, dù sao ai mà bị trêu quá thì sẽ không còn là vui vẻ nữa.
Nhẹ nhàng xuống giường, Tư Hiền mặc thêm quần áo đi rửa mặt. Sau đó xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, như thế lúc Hướng Ngạn dậy thì có thể ăn luôn.
Hắn và Hướng Ngạn không phân chia ai nấu cơm mà thường ai rảnh hoặc dậy sớm hơn sẽ làm, Tư Hiền không muốn anh quá mệt mỏi cho nên thường nếu không ngủ quá muộn thì hắn đều sẽ dậy sớm để làm bữa sáng.
Chiên xong trứng gà và lạp xưởng, Tư Hiền đem bánh mì cắt miếng bỏ vào máy nướng, sau đó tới tủ lạnh lấy sữa bò, rót hai ly cho vào lò vi sóng quay.
Chờ bánh mì nướng xong, Hướng Ngạn cũng đã dậy, rửa mặt xong rồi tới phòng ăn.
Từ tủ lạnh lấy ra bơ và mứt trái cây, anh tự nhiên trao đổi một cái hôn môi với Tư Hiền, lười nhác nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tư Hiền cười đáp.
Sau đó hai người bắt đầu ngồi xuống dùng bữa sáng.
"Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi, tan học mình tới siêu thị nhé?" Tư Hiền hỏi.
Hướng Ngạn gật đầu nói: "Trưa chúng ta đi ăn trưa trước sau đó tới siêu thị được không?" Bên này họ phát hiện ra mấy quán ăn có hương vị khá ngon, giá lại không cao, vô cùng được dân bản địa yêu thích.
"Được." Tư Hiền gật đầu. Trên phương diện này Hướng Ngạn vẫn luôn chú ý, tuy rằng bên ngoài có rất nhiều thức ăn nhanh, thịt nhiều hơn rau dưa nhưng Hướng Ngạn vẫn luôn kiềm chế, không bị sa vào cho nên Tư Hiền yên tâm với anh, không nhắc nhở.
Khoảng một tuần hai người sẽ đi siêu thị một lần, thông thường sẽ không vào cuối tuần, thứ nhất là cuối tuần đông người, thứ hai là hai người còn có sắp xếp riêng của mình.
Sau bữa sáng, hai người thay quần áo, thu dọn đồ rồi cùng nhau ra ngoài. Hôm nay cả hai đều học buổi sáng, buổi chiều rảnh.
Trưa hai người sẽ tập hợp trước khu dạy học, sau đó cùng đi ăn cơm rồi mua sắm.
Khi đẩy xe đi siêu thị, di động Tư Hiền vang lên. Hắn nhìn một chút rồi nghe máy, là mẹ hắn gọi tới, hai người nói chuyện một lát, Hướng Ngạn không biết cả hai đang nói gì. Nhưng nhìn biểu tình của Tư Hiền, hẳn không phải chuyện gì xấu, khả năng chỉ là điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây mà thôi.
"Chờ lúc nào rảnh về nhà con sẽ xem." Tư Hiền nói.
Mẹ Tư Hiền tiếp tục nói gì đó, hắn trả lời: "Mẹ yên tâm đi, cứ theo như sở thích của anh ấy mà làm, con không can thiệp."
Hướng Ngạn cũng không miệt mà theo đuổi rốt cuộc Tư Hiền đang nói chuyện gì, vừa lúc đi ngang qua khu phomai, anh liền chọn lấy một túi. Chờ đến khi anh cầm đồ ăn hợp khẩu vị của mình và Tư Hiền trở về, Tư Hiền đã cúp điện thoại. Hướng Ngạn không hỏi gì, hai người tiếp tục đi mua đồ,
Sau khi về đến nhà, hai người phân loại đồ ăn, sau đó đi tắm. Hướng Ngạn kiểm tra không thấy có thư gì, liền ngồi trên sô pha, trên tay cầm một tách cà phê.
Tư Hiền cầm laptop của mình lên mạng, thoạt nhìn hình như có chuyện gì đó quan trọng phải làm.
Không bao lâu, Tư Hiền đặt máy tính lên bàn trà, sau đó duỗi tay ôm lấy Hướng Ngạn, để anh dựa lên người hắn, dùng chăn quấn chặt cả hai người lại nói: "Anh nhìn xem."
"Cái gì vậy?" Hướng Ngạn buông sách.
Tư Hiền đặt máy tính lên đùi anh, ôm nói: "Thiết kế bài trí cho căn hộ tân hôn của chúng ta."
Tư Hiền vốn định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm một chỗ làm đăng ký kết hột với anh, nhưng trên thực tế mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ý của Tư gia chính là: Không có nhà, không có lễ hỏi, sao lại không biết xấu hổ để hai người kết hôn được? Qua ủy khuất Hướng Ngạn rồi.
Vừa hay hai người muốn ra nước ngoài du học, cho nên chuyện này liền hoãn lại. Gia đình Tư Hiền đi tìm nhà, muốn cho hai người một căn nhà yên ổn.
Nhưng vì muốn bày tỏ thành ý, Tư Hiền vẫn cầu hôn Hướng Ngạn vào ngày sinh nhật của anh. Chuyện kết hôn có thể chờ, nhưng cầu hôn thì không thể chờ. Vì thế hai người đều đeo nhẫn, đây cũng là lý do vì sao quan hệ của hai người rất nhanh bị bạn bè phát hiện.
"Căn nhà ở đâu?" So với bài trí căn nhà, Hướng Ngạn càng quan tâm hơn tới vị trí căn nhà. Anh biết Tư gia sẽ chọn nơi điều kiện tốt một chút, nhưng anh lại mong muốn giản dị hơn, lại không muốn xa mẹ mình quá, dù sao thì mẹ một mình nuôi anh từ trước đến giờ rất không dễ dàng. Anh và Tư Hiền ở bên nhà, phải rời khỏi nhà, vẫn có chút không an tâm.
Tư Hiền cười nói: "Đối diện nhà anh."
"Hà?" Hướng Ngạn ngốc ngốc nhìn Tư Hiền.
Tư Hiền không nhịn được ôm anh hôn một cái nói: "Căn nhà đó không phải trước có người đã mua nhưng vẫn không vào ở đó sao?"
"Ừm." Điều này Hướng Ngạn biết. Cùng tầng với nhà anh còn có một căn hộ khác, căn phòng đối diện đó đã mua rồi nhưng vẫn chưa có người nào tới ở, có khả năng chỉ là coi trọng vị trí muốn mua để đầu tư.
"Nhà em tìm người hỏi thăm, tìm được chủ hộ, nói chuyện với người đó để mua lại căn hộ." Thực ra quá trình không hề phiền toái, chỉ cần tiền thì không sợ đối phương không bán lại, "Em biết anh không muốn xa mẹ anh quá, cha anh mất rồi, anh ở xa có chuyện gì lại không kịp thời chiếu cố. Tuy rằng em có thể dọn tới nhà anh ở nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không thấy tiện, hơn nữa nếu em ở đó không tìm căn hộ mới thì có vẻ không có thành ý với quan hệ của chúng ta lắm. Như bây giờ lại vừa hay, về sau chỉ cần mở cửa là anh có thể về nhà, mẹ anh cũng có thể tới nhà mình bất cứ lúc nào, chúng ta lại tới nhà anh ăn cơm. Hơn nữa chúng ta ở gần, mẹ anh có thể nhìn thấy anh sống thế nào, bà sẽ yên tâm hơn. Còn nữa, về sau nếu em đi quay phim, khả năng rất lâu sẽ không thể về nhà, đến lúc đó anh về nhà sống cùng mẹ sẽ tiện hơn, em cũng yên tâm hơn hẳn."
Tư Hiền nghĩ mọi chuyện chu toàn nói ra, lúc này Hướng Ngạn không thể không cảm động.
Duỗi tay ôm lấy hắn, Hướng Ngạn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em đã vì anh mà suy xét nhiều như vậy. "
"Đây là chuyện em nên làm, anh vui vẻ là tốt rồi." Tư Hiền vuốt tóc anh.
"Anh thực sự rất vui." Anh vui lắm, nếu mẹ anh biết chắc chắn cũng vậy.
"Vậy thì tốt rồi." Hướng Ngạn mà vui thì hắn liền cảm thấy thỏa mãn. Hôn lên tai anh, Tư Hiền cười nhẹ nói: "Vậy để báo đáp, hôm nay anh tự tới nhé?"
Hướng Ngạn nháy mắt đỏ mặt, tư thế này cơ thể anh mới chỉ thử qua một lần, sau đó không có thể lực, chống đỡ không nổi, quá mức chật vật. Nhưng Tư Hiền lại vô cùng hứng thú ngẩng cao đầu, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt....Hướng Ngạn có thể cảm giác được tình yêu của Tư Hiền đối với mình, nhưng thực sự thẹn thùng lắm.
Đỏ mặt trầm mặc nửa ngày, Hướng Ngạn mới đứng dậy nói; "Anh....Anh còn có tác phẩm chưa viết xong, đến thư phòng trước đây."
Tư Hiền làm sao có thể cho anh cơ hội trốn thoát được, liền kéo tay anh trở về, bế lên hướng về phòng ngủ nói: "Trưa nay anh nói với em không có việc, định lừa em à?"
"Anh....Lúc đó anh nhớ lầm..." Hướng Ngạn nói.
"Bảo bối, anh hôm nay đừng mong chạy thoát." Tư Hiền thích nhìn bộ dáng đỏ mặt của anh khiến hẳn thấy đặc biệt mê người.
Hướng Ngạn cảm thấy toàn thân đang dần đỏ ửng lên, trong lòng tính toán đến lúc đó làm một lát thôi sau đó giả bộ đáng thương xin tha, Tư Hiền hẳn sẽ mềm lòng nhỉ?
Nhưng sự thật đã nói cho anh biết rằng - Tư Hiền tiêu hoa hết thể lực của anh, anh có khóc nức nở xin tha thì hắn căn bản cũng chẳng biết hai chữ "mềm lòng" viết như thế nào!
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tư Hiền chuẩn bị chính thức theo đuổi con đường trở thành đạo diễn. Tuy rằng trước đó có tích lũy kinh nghiệm, nhưng vẫn không đủ, hắn cần phải học tập nhiều hơn nữa kiến thức lý luận.
Cho nên trước khi tốt nghiệp nửa năm, Tư Hiền đã bắt đầu xin một trường học ở nước ngoài, muốn học đạo diễn theo một cách hệ thống hơn. Hơn nữa còn có thư giới thiệu của Arthur, Tư Hiền đạt được danh ngạch nghiên cứu sinh không quá tốn công sức. Chỉ chờ đến trung tuần tháng chín khi trường khai giảng, hắn sẽ đến báo danh.
Tuy nhiên Tư Hiền không đi một mình, Hướng Ngạn cũng xin tới trường đó với hắn, học theo chuyên ngành biên kịch. Hướng Ngạn vẫn luôn thích sáng tác văn học, nhưng vì muốn sớm tốt nghiệp trở về giúp mẹ mình nên không lựa chọn học nghiên cứu sinh. Hiện tại, tình cảm của cả hai người đều đã ổn định, tòa soạn của nhà Hướng Ngạn và gia đình Tư Hiền đã đạt thành hợp tác lâu dài, đầu tư và quảng cáo đều ổn định, doanh số dần dần tăng lên, đã không cần phải như trước lo lắng về sự phát triển của tòa soạn. Tư Hiền nhân cơ hội này thăm hỏi xem Hướng Ngạn có muốn cùng hắn ra nước ngoài học không, sau khi được mej cổ vũ, Hướng Ngạn cũng quyết định theo học con đường anh yêu thích, vì tương lai mà phát triển.
Việc xin học của anh cũng sớm thuận lợi thông qua, có thể cùng nhập học với Tư Hiền, hai người có thể ra nước ngoài hưởng thụ thế giới của hai người.
Hai người đều không chọn sống tại trường mà thuê một gian chung cư ở cạnh trường.
Diện tích không lớn, tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ và thư phòng, hai người ở là vừa đủ,
Có thể đến trường làm học sinh một lần nữa, đối với Hướng Ngạn là chuyện vô cùng vui vẻ mà nhẹ nhàng, không cần băn khoăn quá nhiều, cũng không vần vì học phí và nhọc lòng. Để ủng hộ cả hai, mọi phí dụng đều do gia đình Tư Hiền chi trả, ngay cả mẹ anh cũng không cần ra một phân tiền. Đối với chuyện này, mẹ anh rất ngại, nhưng mẹ Tư Hiền đã khuyên giải vài câu, việc này liền không tranh luận nữa, mỗi tháng mẹ anh sẽ gửi qua ít đồ ăn, thứ nhất là thể hiện tâm ý của bà, thứ hai là tỏ ra sự yêu thích với Tư Hiền.
Sáng sớm Tư Hiền tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn hơi âm u. Hướng Ngạn vẫn còn ngủ, thời gian còn sớm, hắn không muốn đánh thức anh. Hôm nay cả hai đều có tiết học sớm, có thể cùng nhau tới trường.
Hoàn cảnh của trường rất tốt, cũng có mấy đôi gay như hai người, toàn bộ xã hội bên này tán thành có tỉ lệ rất cao, cho nên hai người không hề cảm thấy bản thân khác biệt khiến họ có thể toàn tâm toàn ý học tập. Mà thầy của họ là một người vô cùng rộng rãi, thường xuyên trêu chọc sinh viên của mình. Quan hệ của hắn và anh đương nhiên cũng bị thầy trêu, nhưng không hề ác ý chỉ khiến mọi người vui vẻ một chút, dù sao ai mà bị trêu quá thì sẽ không còn là vui vẻ nữa.
Nhẹ nhàng xuống giường, Tư Hiền mặc thêm quần áo đi rửa mặt. Sau đó xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, như thế lúc Hướng Ngạn dậy thì có thể ăn luôn.
Hắn và Hướng Ngạn không phân chia ai nấu cơm mà thường ai rảnh hoặc dậy sớm hơn sẽ làm, Tư Hiền không muốn anh quá mệt mỏi cho nên thường nếu không ngủ quá muộn thì hắn đều sẽ dậy sớm để làm bữa sáng.
Chiên xong trứng gà và lạp xưởng, Tư Hiền đem bánh mì cắt miếng bỏ vào máy nướng, sau đó tới tủ lạnh lấy sữa bò, rót hai ly cho vào lò vi sóng quay.
Chờ bánh mì nướng xong, Hướng Ngạn cũng đã dậy, rửa mặt xong rồi tới phòng ăn.
Từ tủ lạnh lấy ra bơ và mứt trái cây, anh tự nhiên trao đổi một cái hôn môi với Tư Hiền, lười nhác nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tư Hiền cười đáp.
Sau đó hai người bắt đầu ngồi xuống dùng bữa sáng.
"Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi, tan học mình tới siêu thị nhé?" Tư Hiền hỏi.
Hướng Ngạn gật đầu nói: "Trưa chúng ta đi ăn trưa trước sau đó tới siêu thị được không?" Bên này họ phát hiện ra mấy quán ăn có hương vị khá ngon, giá lại không cao, vô cùng được dân bản địa yêu thích.
"Được." Tư Hiền gật đầu. Trên phương diện này Hướng Ngạn vẫn luôn chú ý, tuy rằng bên ngoài có rất nhiều thức ăn nhanh, thịt nhiều hơn rau dưa nhưng Hướng Ngạn vẫn luôn kiềm chế, không bị sa vào cho nên Tư Hiền yên tâm với anh, không nhắc nhở.
Khoảng một tuần hai người sẽ đi siêu thị một lần, thông thường sẽ không vào cuối tuần, thứ nhất là cuối tuần đông người, thứ hai là hai người còn có sắp xếp riêng của mình.
Sau bữa sáng, hai người thay quần áo, thu dọn đồ rồi cùng nhau ra ngoài. Hôm nay cả hai đều học buổi sáng, buổi chiều rảnh.
Trưa hai người sẽ tập hợp trước khu dạy học, sau đó cùng đi ăn cơm rồi mua sắm.
Khi đẩy xe đi siêu thị, di động Tư Hiền vang lên. Hắn nhìn một chút rồi nghe máy, là mẹ hắn gọi tới, hai người nói chuyện một lát, Hướng Ngạn không biết cả hai đang nói gì. Nhưng nhìn biểu tình của Tư Hiền, hẳn không phải chuyện gì xấu, khả năng chỉ là điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây mà thôi.
"Chờ lúc nào rảnh về nhà con sẽ xem." Tư Hiền nói.
Mẹ Tư Hiền tiếp tục nói gì đó, hắn trả lời: "Mẹ yên tâm đi, cứ theo như sở thích của anh ấy mà làm, con không can thiệp."
Hướng Ngạn cũng không miệt mà theo đuổi rốt cuộc Tư Hiền đang nói chuyện gì, vừa lúc đi ngang qua khu phomai, anh liền chọn lấy một túi. Chờ đến khi anh cầm đồ ăn hợp khẩu vị của mình và Tư Hiền trở về, Tư Hiền đã cúp điện thoại. Hướng Ngạn không hỏi gì, hai người tiếp tục đi mua đồ,
Sau khi về đến nhà, hai người phân loại đồ ăn, sau đó đi tắm. Hướng Ngạn kiểm tra không thấy có thư gì, liền ngồi trên sô pha, trên tay cầm một tách cà phê.
Tư Hiền cầm laptop của mình lên mạng, thoạt nhìn hình như có chuyện gì đó quan trọng phải làm.
Không bao lâu, Tư Hiền đặt máy tính lên bàn trà, sau đó duỗi tay ôm lấy Hướng Ngạn, để anh dựa lên người hắn, dùng chăn quấn chặt cả hai người lại nói: "Anh nhìn xem."
"Cái gì vậy?" Hướng Ngạn buông sách.
Tư Hiền đặt máy tính lên đùi anh, ôm nói: "Thiết kế bài trí cho căn hộ tân hôn của chúng ta."
Tư Hiền vốn định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm một chỗ làm đăng ký kết hột với anh, nhưng trên thực tế mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ý của Tư gia chính là: Không có nhà, không có lễ hỏi, sao lại không biết xấu hổ để hai người kết hôn được? Qua ủy khuất Hướng Ngạn rồi.
Vừa hay hai người muốn ra nước ngoài du học, cho nên chuyện này liền hoãn lại. Gia đình Tư Hiền đi tìm nhà, muốn cho hai người một căn nhà yên ổn.
Nhưng vì muốn bày tỏ thành ý, Tư Hiền vẫn cầu hôn Hướng Ngạn vào ngày sinh nhật của anh. Chuyện kết hôn có thể chờ, nhưng cầu hôn thì không thể chờ. Vì thế hai người đều đeo nhẫn, đây cũng là lý do vì sao quan hệ của hai người rất nhanh bị bạn bè phát hiện.
"Căn nhà ở đâu?" So với bài trí căn nhà, Hướng Ngạn càng quan tâm hơn tới vị trí căn nhà. Anh biết Tư gia sẽ chọn nơi điều kiện tốt một chút, nhưng anh lại mong muốn giản dị hơn, lại không muốn xa mẹ mình quá, dù sao thì mẹ một mình nuôi anh từ trước đến giờ rất không dễ dàng. Anh và Tư Hiền ở bên nhà, phải rời khỏi nhà, vẫn có chút không an tâm.
Tư Hiền cười nói: "Đối diện nhà anh."
"Hà?" Hướng Ngạn ngốc ngốc nhìn Tư Hiền.
Tư Hiền không nhịn được ôm anh hôn một cái nói: "Căn nhà đó không phải trước có người đã mua nhưng vẫn không vào ở đó sao?"
"Ừm." Điều này Hướng Ngạn biết. Cùng tầng với nhà anh còn có một căn hộ khác, căn phòng đối diện đó đã mua rồi nhưng vẫn chưa có người nào tới ở, có khả năng chỉ là coi trọng vị trí muốn mua để đầu tư.
"Nhà em tìm người hỏi thăm, tìm được chủ hộ, nói chuyện với người đó để mua lại căn hộ." Thực ra quá trình không hề phiền toái, chỉ cần tiền thì không sợ đối phương không bán lại, "Em biết anh không muốn xa mẹ anh quá, cha anh mất rồi, anh ở xa có chuyện gì lại không kịp thời chiếu cố. Tuy rằng em có thể dọn tới nhà anh ở nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không thấy tiện, hơn nữa nếu em ở đó không tìm căn hộ mới thì có vẻ không có thành ý với quan hệ của chúng ta lắm. Như bây giờ lại vừa hay, về sau chỉ cần mở cửa là anh có thể về nhà, mẹ anh cũng có thể tới nhà mình bất cứ lúc nào, chúng ta lại tới nhà anh ăn cơm. Hơn nữa chúng ta ở gần, mẹ anh có thể nhìn thấy anh sống thế nào, bà sẽ yên tâm hơn. Còn nữa, về sau nếu em đi quay phim, khả năng rất lâu sẽ không thể về nhà, đến lúc đó anh về nhà sống cùng mẹ sẽ tiện hơn, em cũng yên tâm hơn hẳn."
Tư Hiền nghĩ mọi chuyện chu toàn nói ra, lúc này Hướng Ngạn không thể không cảm động.
Duỗi tay ôm lấy hắn, Hướng Ngạn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em đã vì anh mà suy xét nhiều như vậy. "
"Đây là chuyện em nên làm, anh vui vẻ là tốt rồi." Tư Hiền vuốt tóc anh.
"Anh thực sự rất vui." Anh vui lắm, nếu mẹ anh biết chắc chắn cũng vậy.
"Vậy thì tốt rồi." Hướng Ngạn mà vui thì hắn liền cảm thấy thỏa mãn. Hôn lên tai anh, Tư Hiền cười nhẹ nói: "Vậy để báo đáp, hôm nay anh tự tới nhé?"
Hướng Ngạn nháy mắt đỏ mặt, tư thế này cơ thể anh mới chỉ thử qua một lần, sau đó không có thể lực, chống đỡ không nổi, quá mức chật vật. Nhưng Tư Hiền lại vô cùng hứng thú ngẩng cao đầu, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt....Hướng Ngạn có thể cảm giác được tình yêu của Tư Hiền đối với mình, nhưng thực sự thẹn thùng lắm.
Đỏ mặt trầm mặc nửa ngày, Hướng Ngạn mới đứng dậy nói; "Anh....Anh còn có tác phẩm chưa viết xong, đến thư phòng trước đây."
Tư Hiền làm sao có thể cho anh cơ hội trốn thoát được, liền kéo tay anh trở về, bế lên hướng về phòng ngủ nói: "Trưa nay anh nói với em không có việc, định lừa em à?"
"Anh....Lúc đó anh nhớ lầm..." Hướng Ngạn nói.
"Bảo bối, anh hôm nay đừng mong chạy thoát." Tư Hiền thích nhìn bộ dáng đỏ mặt của anh khiến hẳn thấy đặc biệt mê người.
Hướng Ngạn cảm thấy toàn thân đang dần đỏ ửng lên, trong lòng tính toán đến lúc đó làm một lát thôi sau đó giả bộ đáng thương xin tha, Tư Hiền hẳn sẽ mềm lòng nhỉ?
Nhưng sự thật đã nói cho anh biết rằng - Tư Hiền tiêu hoa hết thể lực của anh, anh có khóc nức nở xin tha thì hắn căn bản cũng chẳng biết hai chữ "mềm lòng" viết như thế nào!
Bình luận facebook