6.
Sau khi về đến nhà, tôi gọi ngay cho bác sĩ gia đình.
Dì giúp việc bưng súp vừa hâm nóng lên.
Chưa chờ tôi nói, A Viện đã ngồi xuống bên cạnh tôi, đợi dì giúp việc múc canh.
Tôi nhìn lướt qua, cầm lấy thìa, vớt cà rốt ra, xong xuôi mới đưa bát đến trước mặt A Viện.
A Viện không thích ăn cà rốt, nhưng trước đây tôi sợ con thiếu vitamin, luôn luôn ép con ăn.
Thật ra, không ăn cũng không sao, chỉ cần bổ sung các loại rau khác là được.
Động tác của A Viện khựng lại:
"Cảm ơn mẹ."
Con bé rất ngoan ngoãn và lễ phép.
Thấy con gái mình như thế, tôi càng muốn khóc hơn:
"Mẹ sẽ không bắt con làm những gì con không thích, ăn những thứ con không thích ăn nữa."
Đè nén tiếng nức nở trong cổ họng, tôi cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói:
"A Viện, tạm thời chúng ta không đi học nữa nhé? Mẹ con mình ở nhà giải khuây vui vẻ mấy ngày. Chúng ta có tiền, muốn làm cái gì thì làm, không đi học nữa cũng không sao."
"Trước khi ông ngoại qua đời từng nói, ông muốn con học hành thật tốt.”
Con bé thì thầm.
Nghe thế, tôi sửng sốt, dường như dáng vẻ tươi cười của cha tôi khi còn sống đột nhiên hiện ra trước mắt.
Sau khi ông về hưu đã giao phó công ty cho tôi.
A Viện thường đến chơi với ông ngoại con bé, dần dần, con bé trở nên hiểu cha tôi hơn cả tôi.
Cha tôi vẫn luôn sống trong lòng A Viện, không lúc nào là con bé quên đi những lời ông dặn dò.
Nhưng vì bận rộn công việc, tôi đã bỏ quên việc dạy dỗ con, bỏ quên những suy nghĩ cảm xúc của con.
Tôi là loại mẹ gì cơ chứ!
"Không sao, ông ngoại chỉ muốn A Viện vui vẻ thôi. Con vui mới là quan trọng nhất.”
Tôi xoa đầu con bé.
Đúng lúc này, bác Lý đưa bác sĩ gia đình vào, nháy mắt với tôi.
Tôi nói với bác sĩ:
"A Viện bị thương ở trường, phiền cô kiểm tra giúp tôi, xem xem cần dùng thuốc gì. Nếu được thì cô ghi lại cụ thể thương tích của con bé nhé, tôi muốn nắm rõ hơn.”
Nói xong, tôi nói với A Viện:
"Bé ngoan, mẹ đi gọi điện thoại xin nghỉ học cho con, con để dì kiểm tra vết thương được không?"
A Viện gật đầu.
Tôi đi theo bác Lý ra ngoài, ông chỉ về phía cửa khu nhà:
"Bác vừa mới hủy nhận diện khuôn mặt của Phương Thành. Cậu ta về nhưng không vào được nhà, đang làm ầm lên ngoài kia.”
Tôi cười lạnh, tôi vốn dĩ định ly hôn trước, đợi A Viện khôi phục sức khoẻ xong mới từ từ chơi chet hắn.
Hắn thế mà còn chê bản thân chet chưa đủ nhanh!
"Cháu từng đồng ý ký hợp đồng với công ty của cha hắn, bởi vì trước đây cháu thấy hắn ở nhà chăm sóc A Viện vất vả, nghĩ rằng cho hắn nhận một ít lợi nhuận cũng không sao. Thế nhưng bây giờ, hắn ăn bao nhiêu, cháu muốn hắn nôn ra bấy nhiêu."
7.
Bác Lý là tài xế của tôi, con trai ông là trợ lý thân cận của tôi.
Thế nên nghe tôi nói xong, bác Lý lập tức hiểu ý, lấy điện thoại ra gọi cho con trai mình.
Tôi trở về ăn cơm với A Viện, bác sĩ gia đình kiểm tra kỹ lưỡng cho con bé, sau đó đưa cho tôi một danh sách.
Cô ấy là người lõi đời, đương nhiên hiểu ý của tôi.
Trên danh sách viết, có vô số vết thương cũ từ lớn đến nhỏ trên người A Viện. Đa số là ở phần đùi, ngực và một vài chỗ không dễ nhìn ra.
Nếu dựa trên tình trạng khôi phục của vết thương để tính, A Viện bây giờ đang học lớp mười hai, tức là suốt từ học kì hai của lớp mười một cho tới giờ, con bé vẫn luôn bị bạo lực học đường.
Bởi vì A Viện không được chữa trị kịp thời, thế nên nhiều vết thương sẽ để lại sẹo.
Tôi nhớ rõ, kiếp trước, sau khi A Viện bị trầm cảm, tôi đã tìm cho con bé một bác sĩ tâm lý, điều trị suốt cả năm mới dần có chuyển biến tốt.
Sau đó Phương Thành nói, học hay không học không quan trọng, thế nhưng dù sao vẫn phải lấy được bằng tốt nghiệp.
Tôi suy nghĩ, thấy hắn nói đúng nên đã để Viện Viện vào học trong một trường đại học mà tôi đầu tư.
Thế nhưng ai ngờ, vào buổi chiều đi chụp bằng tốt nghiệp, Viện Viện đã leo lên tầng cao nhất của toà nhà.
Nhìn những chứng cứ tội phạm cho thấy sự thâm độc của Thẩm Hồng ở ngay trước mắt, tôi đột nhiên nhớ tới những lời Phương Thành nói trong đồn cảnh sát.
Tôi không khỏi nghĩ tới, kiếp trước, liệu rằng hắn có nhúng tay vào việc hại chet A Viện hay không?
Với vô vàn suy đoán trong lòng, tôi đưa A Viện đến nhà bạn thân của mình.
Bạn thân tôi, Phức Hồng là một bác sĩ tâm lý. Kiếp trước cô ấy giúp A Viện rất nhiều, cũng trở thành bạn của con bé.
"Để ý con gái tớ nhé, cho cậu thêm tiền đó.”
“OK.”
Sau khi A Viện đi vào, tôi quay về xử lý công việc còn dang dở.
Tôi nói cho Phương Thành biết, tôi thà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chứ không muốn tiếp tục ký hợp đồng với công ty của ba hắn nữa.
Sau khi Phương Thành nhận được tin, hắn và cha hắn không ngừng nhắn tin đến.
"Tiểu Ngọc, đều là lỗi của anh, em trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng mà xin em hãy trả lời tin nhắn được không, anh thật sự rất lo lắng.”
"Triệu Ngọc, bố đã nghe chuyện giữa con và Phương Thành rồi. Nó là đàn ông, không thể bảo vệ vợ con là lỗi của nó. Bố đã dạy dỗ nó rồi, con cho chúng ta một cơ hội gặp mặt để giải thích trực tiếp được không?"
Tôi không để ý đến họ, xử lý xong xuôi công việc thì bấm gọi đến một số lạ.
Sau khi cúp máy, một người nhanh chóng xuất hiện, đứng trước mặt tôi, ném cho tôi một cái điện thoại di động màu hồng, ánh mắt sáng bừng:
"Dì, tôi mang đồ mà dì muốn đến rồi. Tiền đâu?”
8.
Hàn Lập là bạn trai của Thẩm Hồng, lăn lộn trong xã hội quanh năm suốt tháng, thậm chí còn là người thu nợ của sinh viên nữ trong trường đại học.
Thông thường, những cô gái không trả nổi sẽ bị bọn họ bắt đi, ép bán thân trả tiền.
Sở dĩ tôi biết rõ ràng như vậy là bởi vì kiếp trước, Viện Viện chính là bị bọn họ hại. Khi lấy bằng tốt nghiệp thì con bé bị bắt cóc, sau đó bị quay video, lan truyền khắp mạng xã hội.
Cậu ta dựa lưng vào cửa, nhướng mày nhìn tôi.
"Alipay."
Tôi nói ngắn gọn.
Nghe thế, cậu ta nhanh như cắt rút điện thoại di động ra, đặt trước mặt tôi.
Tôi chuyển sang cho cậu ta mười vạn.
Thật ra, để đối phó với loại người này, tôi vốn dĩ có thể trao đổi online với cậu ta, nhưng mà tôi không muốn mạo hiểm.
Bây giờ ảnh của Viện Viện chưa truyền ra ngoài. Chẳng may trong lúc trao đổi online, cậu ta giữ lại bản sao, sau đó một tay nhận tiền, một tay đăng tải hình ảnh thì sao?
Đến khi đó hậu quả sẽ thế nào, tôi không dám nghĩ đến.
Vậy nên, tôi tình nguyện trước tiên cứ thuận theo cậu ta, sau đó mới cho cậu ta một nhát trí mạng.
Nhận tiền xong, vẻ mặt Hàn Lập trở nên đắc ý, cậu ta lắc điện thoại di động:
"Dì à, nếu biết trước dì giàu có thế này thì tôi đã không để Thẩm Hồng động đến con gái dì rồi.”
Thấy cậu ta muốn đi, tôi bỗng nhiên hỏi:
"Cậu thích Thẩm Hồng à?"
Cậu ta sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
"Dì hỏi thừa quá. Ông đây không thích thì ở bên cô ấy làm gì?”
"So với tiền thì sao? Cậu thích cái nào hơn?"
Hàn Lập nghiêng mặt nhìn tôi, nhận ra tôi đang nghiêm túc thì càng cười tươi hơn:
"Ái chà, dì, đừng nói là dì muốn chia rẽ tình cảm giữa tôi và Thẩm Hồng đấy nhé?"
Tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Đừng lòng vòng với tôi, trong lòng các người hẳn rất rõ ràng các người đã làm những gì. Tôi nói thật cho cậu biết, so với cậu, tôi càng hận Thẩm Hồng hơn. Nó đã làm những gì với con gái tôi, tôi muốn cậu trả lại y thế cho nó.”
"Ồ? Chuyện này thì tôi cần suy nghĩ kĩ đã.”
"Hôm nay tôi cho cậu mười vạn, thế nhưng số tiền này đối với tôi mà nói chẳng thấm vào đâu. Nếu cậu làm theo lời tôi, chụp được ảnh nóng của cô ta, hoặc để tôi tận mắt chứng kiến cảnh cô ta quỳ xuống cầu xin tha thứ, vậy thì số tiền tôi cho cậu sẽ tăng gấp mười lần."
Trong mắt tôi lộ ra sự căm hận.
Tôi cố gắng duy trì bình tĩnh, lạnh nhạt nói với cậu ta:
"Đương nhiên, nếu cậu không làm thì tôi vẫn có thể liên lạc với người khác."
“Dân xã hội như cậu, muốn có được một trăm vạn thì cần tích góp bao nhiêu năm mới đủ? E là phải chờ đến khi cậu xuống lỗ rồi, con cháu cậu mới kiếm đủ từng ấy.”
“Moẹ!"
"Chỉ chụp mấy bức ảnh là được chứ gì?"
"Như thế quá dễ dàng cho nó rồi, tôi muốn video, tôi muốn cậu hành hạ nó! Nó đối xử với con gái tôi tàn độc thế nào thì phải nhận lại thế ấy!”
Tôi lạnh lùng gằn từng chữ.
Tôi có thể nhìn ra, sau khi nghe tôi nói xong, Hàn Lập đã bắt đầu do dự.
Đối với những cô gái vô tội xung quanh, bọn họ chưa chắc sẽ lương thiện mà nương tay. Thế nhưng, đến khi dao cắt vào người bản thân thì lại cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Rốt cuộc cậu có làm không? Nói thật, tôi không sợ cậu từ chối tôi. Dù hôm nay cậu có nói chuyện này cho Thẩm Hồng, tôi vẫn có cách để giết nó. Chỗ dựa của nó là Phương Thành, nhưng cậu đừng quên, nhà họ Phương bây giờ đã không còn là thế gia hào môn như năm xưa nữa. Phương Thành bây giờ ăn bám tôi. Nếu biết tôi muốn trả thù Thẩm Hồng, chỉ sợ hắn sẽ vội vàng dùng hai tay dâng nó lên.”
9.
"Được, tôi làm!"
Hàn Lập cắn răng:
"Nhưng mà, dì phải cọc cho tôi hai mươi vạn trước đã."
Tôi chuyển năm vạn sang:
"Đợi đến khi cậu hoàn thành tốt việc này thì tôi sẽ gửi nốt chỗ còn lại cho cậu.”
Hàn Lập nhìn chằm chằm tôi, hừ một tiếng:
"Hy vọng là thế."
Nói xong, cậu ta phóng xe đi.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, bỗng nhiên nhớ đến kiếp trước, Thẩm Hồng yêu Hàn Lập rất sâu đậm.
Cho dù nó biết rõ tôi sẽ mượn tay Hàn Lập để trả thù, để cứu Hàn Lập thì nó vẫn sẽ đến.
Nó sử dụng con gái tôi như một công cụ để trút giận, vậy thì tôi cũng phải để cho nó nếm thử, cảm giác bị phản bội bởi những người mình yêu thương là như thế nào!
Sau khi Hàn Lập đi, tôi đặt vé xem phim trên điện thoại di động, đứng đợi một lát thì thấy Phức Hồng đi ra.
Cô ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở đây.
Tôi theo bản năng nhìn về phía sau cô ấy, Phức Hồng nói:
"Tớ vừa mới làm bánh ngọt, đang để Viện Viện nếm thử tay nghề của tớ."
Tôi bình tĩnh lại, thấy cô ấy dường như có chuyện muốn nói riêng với mình thì chủ động hỏi:
"Bệnh tình của A Viện thế nào rồi?"
Hai chúng tôi đi đến bên lề đường, Phức Hồng thở dài nói:
"Tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, thanh thiếu niên có nguy cơ trầm cảm rất cao. Huống chi khi ông già cậu qua đời, A Viện đúng lúc phải đối mặt với kì thi tốt nghiệp cấp hai, đương nhiên phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Công việc của cậu có tốt đến đâu cũng vậy, không phải cậu chỉ có một đứa con gái này sao?“
Trong lòng tôi xấu hổ, không nói nổi câu nào phản bác, cúi đầu nghe cô ấy mắng.
Phức Hồng mắng chán chê, bấy giờ mới thở dài:
"May mà cậu đưa A Viện đến sớm, cứ để tình trạng này tiếp tục thì chẳng mấy chốc con bé sẽ mất khả năng phân biệt tốt xấu, sẽ để cảm nhận của người khác lên trước bản thân. Người bình thường gặp phải những điều có hại cho mình thì sẽ phản kháng. Còn A Viện thì hoàn toàn ngược lại, con bé sẽ tin tưởng lời đối phương nói, từ đó thừa nhận bản thân có vấn đề. Nhưng mà cậu yên tâm đi, trước mắt con bé vẫn chưa có ý định tự hại mình.”
Tôi nghe ra ý của Phức Hồng:
"Bây giờ ngay cả bản thân mà con bé cũng không tin tưởng ư?"
Phức Hồng gật đầu.
Tôi hiểu ý cô ấy.
Tôi vẫn luôn nghiêm khắc với A Viện, mà Phương Thành thì càng không cần nói.
Trong gia đình, A Viện chưa từng được coi trọng. Sau khi con bé nhập học, đám khốn nạn kia vẫn luôn không ngừng phỉ báng, sỉ nhục con bé.
Điều này khiến cho con bé rơi xuống vực thẳm, không ý thức được sự tồn tại của mình, đồng thời mất đi khả năng biện hộ cho bản thân.
"Bây giờ tớ cần làm gì?"
"Trước tiên cậu hãy thử khen ngợi con bé nhiều hơn, nói cho con bé biết, cảm xúc và suy nghĩ của con bé quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Trên đường đưa A Viện về nhà, tôi nhìn thấy một cửa hàng thú cưng.
Tôi nhớ ra, từ nhỏ đến lớn A Viện vẫn luôn thiếu bạn chơi cùng, vậy nên tôi dắt A Viện vào trong, để con bé chọn một thú cưng mang về.
A Viện đứng trong cửa hàng, hai mắt mở to nhìn xung quanh.
"Con thích không?"
Nhân viên cửa hàng đi tới tư vấn, tôi khoát tay, ý bảo không cần nói với tôi:
"Chuyện này do con gái tôi quyết định.”
Tôi ngồi xổm xuống, nói với A Viện:
"Bé ngoan, con đừng lo lắng về sự an toàn của vật nuôi, mẹ sẽ sắp xếp chu toàn. Con thích gì thì cứ chọn nhé.”
Nói xong, tôi đi sang chỗ khác, tay cầm đồ chơi cho mèo trên kệ lên nghịch nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi A Viện.
A Viện hơi ngượng ngùng, nhân viên cửa hàng rất kiên nhẫn giới thiệu từng con thú với con.
Dần dần, con bé dừng lại ở một chiếc lồng nhốt mèo con.
A Viện tiến đến hỏi tôi:
"Mẹ, mẹ muốn con nào?"
Tôi nói:
"Đây là mèo của của con thì con nên tự chọn. Mong muốn của con quan trọng hơn của mẹ nhiều.”
Nghe thế, con bé ngơ ngác nhìn tôi, cắn môi cúi đầu, lí nhí nói:
"Vậy con muốn nó, cái con có đốm trắng ở tai.”
10.
Tôi liệt kê ra một danh sách, viết xuống những điều A Viện muốn làm trong kiếp trước.
Tôi đưa con bé đi thực hiện từng điều một.
Trong cửa hàng gốm sứ, giáo viên chủ nhiệm của A Viện gọi đến, tôi không dám bắt máy trước mặt A Viện, nhờ bác Lý giúp con bé trộn màu.
Tôi đi ra ngoài, đầu dây bên kia vọng đến giọng nói thúc giục của chủ nhiệm lớp:
"Phụ huynh Phương Viện, mấy ngày nay Phương Học không đến lớp, không làm bài tập về nhà. Tôi biết chuyện con bé gặp phải ở trường cũng có phần do tôi thất trách, tôi đảm bảo với cô những chuyện như thế tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. A Viện cuối cấp rồi, vẫn nên tập trung học hành!”
Tôi nghe xong chỉ cười lạnh, sự tình náo loạn bao lâu, bây giờ chủ nhiệm lớp mới gọi tới hỏi han thì có ích gì?
"Nể tình cô là chủ nhiệm lớp của A Viện, tôi không làm khó cô. Thế nhưng, cô đừng được nước lấn tới. Cô gọi A Viện về trường, một là vì sợ thành tích giảng dạy của cô có vết nhơ, hai là bởi Phương Thành nhờ cô chứ gì?”
Phương Thành và chủ nhiệm lớp A Viện có quan hệ thân thiết, dù sao mấy năm nay việc học của con bé vẫn do hắn để ý.
Chủ nhiệm lớp vội vàng nói:
"Phụ huynh Phương Viện, cô nói thế là có ý gì? Tôi chẳng qua chỉ là lo lắng cho A Viện, nếu cô muốn chuyển trường cho con bé thì cứ việc chuyển đi! Uổng phí sự khổ tâm của tôi rồi!”
"Thế chắc tôi còn phải tặng cho cô một lá cờ thi đua ha."
Chủ nhiệm lớp cúp điện thoại, tôi im lặng một lúc lâu, sau đó mới gọi điện thoại cho Lý Thành.
Nghe xong lời tôi nói, Lý Thành kinh ngạc:
"Giám đốc Triệu, cô giáo kia có xứng đáng với cờ thưởng của chúng ta không?”
"Xứng chứ."
Tôi lạnh lùng nói:
“Cậu viết trên cờ: Hôm nay tận tuỵ tiếp tay cho việc bắt nạt học sinh, sau này con cái ắt chet vì cha mẹ không có đức. Sau đó, cậu điều tra xem quá trình làm việc của cô ta có sạch sẽ không, nếu không thì cầm cả cờ thưởng và chứng cứ đến đưa cho hiệu trưởng đi.”
"OK, giám đốc Triệu! Cô cứ chờ xem là được!"
Lý Thành đi điều tra, tôi trở lại tô gốm với A Viện.
Con bé đã tô xong một cái, nhặt thêm một cái khác lên tiếp tục tô.
Thấy tôi về, động tác A Viện dừng lại một chút, sau đó mới tự nhiên tiếp tục.
Tôi phát hiện ra, con bé sơn gốm sứ cực kì tập trung. Sau khi hoàn thành xong, sắc mặt con tươi tỉnh hơn không ít.
Sau đó, tôi thường xuyên đưa con bé đi chơi để giải khuây.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, mãi đến khi Hàn Lập gửi tin nhắn cho tôi:
"Dì, đại ca tôi nói mấy ngày tới sẽ mở một buổi livestream, có một cô gái bỏ trốn nên chúng tôi sẽ livestream trừng phạt cô ta. Nếu dì rảnh thì có thể tới xem. Nhưng nói trước, tôi không chỉ cho dì quay video mà còn để dì đến xem trực tiếp, giá cả phải tăng gấp đôi, hai triệu."
Đúng là được voi đòi tiên thật.
Thế nhưng, nếu có thể tận mắt chứng kiến sự thê thảm của Thẩm Hồng thì bảo tôi bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được.
Tôi trả lời:
"Được."
Một lát sau, Hàn Lập gửi tới một sticker con gấu nhảy múa.
Bình luận facebook