Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Chương 116
Cố Minh Viễn nói thế, nhưng gã không ngu, chắc chắn Cố Minh Viễn muốn hỏi về Ám Môn! Không! Gã không thể nói! Nếu nói ra gã sẽ chết! Nhưng xem tình hình này, nếu không nói ra thì gã cũng đừng mong sống tiếp.
Mồ hôi trên trán gã to bằng hạt đậu, gã cắn răng, làm như hạ quyết tâm: “
Được, nhưng hỏi xong ngươi phải thả ta đi Cố Minh Viễn gật đầu.
Gã nói: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh.”
Nói xong gã bước về phía cầu thang, đi lên lầu, Cố Minh Viễn theo sau, đột nhiên gã ném ba cái phi tiêu về phía Cố Minh Viễn, đồng thời vận khinh công lao vun vút về phía Diệp Vãn Tình.
Cố Minh Viễn né ba ám khí, đồng tử co rút lao theo ngay phía sau.
“Tiểu cô nương!”
Nhưng quá chậm, gã đã đến trước, nhưng nụ cười trên khóe môi gã còn chưa kịp nở rộ, Diệp Vãn Tình vung tay lên, một thứ bột phấn màu xanh không biết tên bung về phía gã, gã kinh hãi phanh gấp, chật vật né sang một bên.
Lúc này tiên cơ đã mất, gã có muốn làm gì cũng đã muộn, vào tuyệt cảnh, đột nhiên gã trở nên điên cuồng, gã tóm lấy một thai phụ đang đứng gần đó, bóp chặt cổ thai phụ uy hiếp: “Các ngươi thả ta đi nếu không ta sẽ giết chết á này!”
Bụng của thai phụ kia cũng phải hơn bảy tháng, sắc mặt Diệp Vãn Tình lập tức trầm xuống: “Ngươi thả cô ấy ra”
Cố Minh Viễn đến bên cạnh Diệp Vãn Tình, bảo vệ nàng phía sau, râu quai nón mắt đỏ bừng, bàn tay cứng như thép nguội của hắn bóp chặt lấy cố của thai phụ kia.
Khuôn mặt của thai phụ đã trở nên tím tái.
Cố Minh Viễn cau chặt mày: “Ngươi thả người ra”
Tất nhiên gã sẽ không thả, gã thở hổn hển, hung tợn quát: “Ngươi phải thả ta đi trước! Nếu không ta sẽ bóp chết ả!”
Cố Minh Viễn nhìn thai phụ đã sắp không xong, trâm giọng: “Được, không được sát hại người vô tội.
Nghe thấy thế, gã khấp khởi mừng thầm: “Tất cả các ngươi đi lên lầu ba…A—!!!”
Gã gào lên đau đớn, cánh tay đang bóp chặt cổ của thai phụ bị người ta chém đứt, hóa ra Vương Tam và Phùng Đức đã bí mật tiến lại gân từ sau lưng gã, Vương Tam một đao chém đứt tay gã, cả hai nhanh như chớp khống chế gã.
Gã đau đớn chỉ biết vùng vẫy kêu gào như lợn chọc tiết, Vương Tam bẻ gẫy luôn cánh tay còn lại của gã, gã đau đến mức không còn kêu gào được nữa.
Cố Minh Viễn thoáng giãn mày, đột nhiên quát to: “Tránh ral!”
Gã bỗng dưng như ăn phải thuốc kích thích, vùng lên thoát khỏi sự chế trụ của Vương Tam, Phùng Đức phản ứng nhanh giữ gã lại nhưng đã không kịp nữa, gã nổi điên đá một phát vào bụng thai phụ kia, rồi lại đá thêm một cước nữa vào ngực thai phụ khiến nàng ta bay ra ngoài như diều đứt dây.
Cố Minh Viễn nhanh như chớp phi thân lên đỡ lấy.
“Tiểu cô nương!”
Cố Minh Viễn bế thai phụ vê chỗ Diệp Vãn Tình đang đứng, Diệp Vãn Tình hoảng hốt lấy ra Xích Nguyệt muốn cho thai phụ kia uống, nhưng cổ tay bị thai phụ đó siết chặt, trong miệng thai phụ kia không ngừng hộc ra máu tươi, nàng siết chặt lấy tay của Diệp Vãn Tình, khó nhọc nói: “Cầu…cầu xin…cứu…cứu…con…’ Thai phụ hộc ra một búng máu to, tắt thở, nàng chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn trợn trừng đây tơ máu và nước mắt nhìn Diệp Vãn Tình.
Diệp Vãn Tình như bị điểm huyệt đứng đó, bả vai nàng run lên, Cố Minh Viễn còn tưởng nàng sợ, hẳn thở dài: “Tiểu cô nương..
Cố Minh Viễn nói thế, nhưng gã không ngu, chắc chắn Cố Minh Viễn muốn hỏi về Ám Môn! Không! Gã không thể nói! Nếu nói ra gã sẽ chết! Nhưng xem tình hình này, nếu không nói ra thì gã cũng đừng mong sống tiếp.
Mồ hôi trên trán gã to bằng hạt đậu, gã cắn răng, làm như hạ quyết tâm: “
Được, nhưng hỏi xong ngươi phải thả ta đi Cố Minh Viễn gật đầu.
Gã nói: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh.”
Nói xong gã bước về phía cầu thang, đi lên lầu, Cố Minh Viễn theo sau, đột nhiên gã ném ba cái phi tiêu về phía Cố Minh Viễn, đồng thời vận khinh công lao vun vút về phía Diệp Vãn Tình.
Cố Minh Viễn né ba ám khí, đồng tử co rút lao theo ngay phía sau.
“Tiểu cô nương!”
Nhưng quá chậm, gã đã đến trước, nhưng nụ cười trên khóe môi gã còn chưa kịp nở rộ, Diệp Vãn Tình vung tay lên, một thứ bột phấn màu xanh không biết tên bung về phía gã, gã kinh hãi phanh gấp, chật vật né sang một bên.
Lúc này tiên cơ đã mất, gã có muốn làm gì cũng đã muộn, vào tuyệt cảnh, đột nhiên gã trở nên điên cuồng, gã tóm lấy một thai phụ đang đứng gần đó, bóp chặt cổ thai phụ uy hiếp: “Các ngươi thả ta đi nếu không ta sẽ giết chết á này!”
Bụng của thai phụ kia cũng phải hơn bảy tháng, sắc mặt Diệp Vãn Tình lập tức trầm xuống: “Ngươi thả cô ấy ra”
Cố Minh Viễn đến bên cạnh Diệp Vãn Tình, bảo vệ nàng phía sau, râu quai nón mắt đỏ bừng, bàn tay cứng như thép nguội của hắn bóp chặt lấy cố của thai phụ kia.
Khuôn mặt của thai phụ đã trở nên tím tái.
Cố Minh Viễn cau chặt mày: “Ngươi thả người ra”
Tất nhiên gã sẽ không thả, gã thở hổn hển, hung tợn quát: “Ngươi phải thả ta đi trước! Nếu không ta sẽ bóp chết ả!”
Cố Minh Viễn nhìn thai phụ đã sắp không xong, trâm giọng: “Được, không được sát hại người vô tội.
Nghe thấy thế, gã khấp khởi mừng thầm: “Tất cả các ngươi đi lên lầu ba…A—!!!”
Gã gào lên đau đớn, cánh tay đang bóp chặt cổ của thai phụ bị người ta chém đứt, hóa ra Vương Tam và Phùng Đức đã bí mật tiến lại gân từ sau lưng gã, Vương Tam một đao chém đứt tay gã, cả hai nhanh như chớp khống chế gã.
Gã đau đớn chỉ biết vùng vẫy kêu gào như lợn chọc tiết, Vương Tam bẻ gẫy luôn cánh tay còn lại của gã, gã đau đến mức không còn kêu gào được nữa.
Cố Minh Viễn thoáng giãn mày, đột nhiên quát to: “Tránh ral!”
Gã bỗng dưng như ăn phải thuốc kích thích, vùng lên thoát khỏi sự chế trụ của Vương Tam, Phùng Đức phản ứng nhanh giữ gã lại nhưng đã không kịp nữa, gã nổi điên đá một phát vào bụng thai phụ kia, rồi lại đá thêm một cước nữa vào ngực thai phụ khiến nàng ta bay ra ngoài như diều đứt dây.
Cố Minh Viễn nhanh như chớp phi thân lên đỡ lấy.
“Tiểu cô nương!”
Cố Minh Viễn bế thai phụ vê chỗ Diệp Vãn Tình đang đứng, Diệp Vãn Tình hoảng hốt lấy ra Xích Nguyệt muốn cho thai phụ kia uống, nhưng cổ tay bị thai phụ đó siết chặt, trong miệng thai phụ kia không ngừng hộc ra máu tươi, nàng siết chặt lấy tay của Diệp Vãn Tình, khó nhọc nói: “Cầu…cầu xin…cứu…cứu…con…’ Thai phụ hộc ra một búng máu to, tắt thở, nàng chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn trợn trừng đây tơ máu và nước mắt nhìn Diệp Vãn Tình.
Diệp Vãn Tình như bị điểm huyệt đứng đó, bả vai nàng run lên, Cố Minh Viễn còn tưởng nàng sợ, hẳn thở dài: “Tiểu cô nương..
Bình luận facebook