Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Chương 123
Nếu không làm thế thì có khả năng ma khí trong lúc bị ép trục xuất sẽ bành trướng quay lại cản ngược Diệp Vãn Tình.
Lúc đó hậu quả khó mà lường được.
Mục đích của Cố Minh Viễn hoàn toàn trong sáng, nhưng hỡi ôi, Cố Minh Viễn là nam nhân, lại còn là một nam nhân đã ba mươi tuổi đầu còn chưa từng chạm qua nữ sắc.
Mùi hương trên người Diệp Vãn Tình, hơi nóng từ da thịt, sự mềm mại của nữ tử, tất cả mọi thứ đều đang quay cuồng trong đầu Cố Minh Viễn.
Cả người hắn cứng ngắc như tượng đá, các bắp thịt vì căng thẳng mà lồi lên cả gân xanh.
Cố Minh Viễn tàn nhẫn cản rách lưỡi mình, chút đau đớn mà máu tươi trong miệng khiến hẳn tỉnh táo hơn.
Đây là con dâu của hẳn.
Ánh mắt hỗn loạn của Cố Minh Viễn dân trở nên kiên định.
Hải Đường kéo Cẩm Tú ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi im lặng đứng gác ở bên ngoài.
Cẩm Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Hải Đường tỷ, có chuyện gì vậy?”
Giữa mi tâm Hải Đường ấn chứa lo âu, lúc này nàng cũng không có tâm tình gì giải thích cho Cẩm Tú, đây cũng không phải nơi thích hợp, nàng lắc đầu nói: “Tối vê phòng ta sẽ giải thích cho muội sau, chuyện quan trọng bây giờ là đứng ngoài này canh gác.
Không cho bất kỳ ai làm phiền vương gia”
Cẩm Tú nhíu mi, hạ thấp giọng hỏi: “Chúng ta cứ mặc kệ vương gia ở trong đó sao?”
Trong lòng Cẩm Tú cũng lo, nhưng không phải nỗi lo giống Hải Đường.
Theo nàng thấy, mỗi lần để tiểu thư ở cạnh vương gia thì tiểu thư lại xảy ra chuyện.
Cẩm Tú không nói rõ ra, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn có ý oán trách Cố Minh Viễn, cảm thấy hắn không phải loại tốt đẹp gì, không muốn để Diệp Vãn Tình ở chung với hẳn.
Hải Đường cau mày, biết suy nghĩ của Cẩm Tú không giống nàng, nàng nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Cẩm Tú, chuyện hôm nay vương gia và tiểu thư đơn độc ở chung một phòng không thế để người khác biết, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiểu thư.
Vương gia đang giúp tiểu thư chữa bệnh, việc quan trọng lúc này là không cho người khác làm phiền đến họ.
Biết chưa?”
Hải Đường không giải thích cặn kẽ, chỉ nói như vậy, biết vương gia đang giúp Diệp Vãn Tình, mày Cẩm Tú thoáng giãn ra.
Ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng”
Nói rồi đi sang phía bên trái đứng gác, Hải Đường đứng bên phải, chốc lát lại liếc qua cánh cửa phòng đang đóng kín, sốt ruột vò đi vò lại ống tay áo.
Ở trong phòng, Cố Minh Viễn để Diệp Vãn Tình ngồi trong lòng mình, lưng tựa vào lông ngực hắn, tiểu cô nương thân thể yêu kiều nhỏ nhắn, còn hắn lại là nam nhân thân cao tám thước.
Ở thế ngồi như vậy đầu Diệp Vãn Tình chỉ vừa chạm đến cảm hắn, càng khiến cho Cố Minh Viễn có cảm giác người trong lòng thật nhỏ bé.
Tóc của tiểu cô nương trong lòng mềm mại bóng mượt như tơ lụa thượng hạng, mang theo một mùi hương thảo mộc thanh mát, vài lọn tóc mây ma sát với da thịt, yết hầu của Cố Minh Viễn chuyển động lên xuống, cổ ngứa…lại có chút gì đó rung rinh trong lòng.
Cố Minh Viễn đặt viên xá lợi tử vào lòng bàn tay Diệp Vãn Tình, sau đó dùng hai tay giữ lấy hai bàn tay của nàng, tạo thế chắp tay trước ngực, giữa bốn bàn tay là xá lợi tử.
Nếu không làm thế thì có khả năng ma khí trong lúc bị ép trục xuất sẽ bành trướng quay lại cản ngược Diệp Vãn Tình.
Lúc đó hậu quả khó mà lường được.
Mục đích của Cố Minh Viễn hoàn toàn trong sáng, nhưng hỡi ôi, Cố Minh Viễn là nam nhân, lại còn là một nam nhân đã ba mươi tuổi đầu còn chưa từng chạm qua nữ sắc.
Mùi hương trên người Diệp Vãn Tình, hơi nóng từ da thịt, sự mềm mại của nữ tử, tất cả mọi thứ đều đang quay cuồng trong đầu Cố Minh Viễn.
Cả người hắn cứng ngắc như tượng đá, các bắp thịt vì căng thẳng mà lồi lên cả gân xanh.
Cố Minh Viễn tàn nhẫn cản rách lưỡi mình, chút đau đớn mà máu tươi trong miệng khiến hẳn tỉnh táo hơn.
Đây là con dâu của hẳn.
Ánh mắt hỗn loạn của Cố Minh Viễn dân trở nên kiên định.
Hải Đường kéo Cẩm Tú ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi im lặng đứng gác ở bên ngoài.
Cẩm Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Hải Đường tỷ, có chuyện gì vậy?”
Giữa mi tâm Hải Đường ấn chứa lo âu, lúc này nàng cũng không có tâm tình gì giải thích cho Cẩm Tú, đây cũng không phải nơi thích hợp, nàng lắc đầu nói: “Tối vê phòng ta sẽ giải thích cho muội sau, chuyện quan trọng bây giờ là đứng ngoài này canh gác.
Không cho bất kỳ ai làm phiền vương gia”
Cẩm Tú nhíu mi, hạ thấp giọng hỏi: “Chúng ta cứ mặc kệ vương gia ở trong đó sao?”
Trong lòng Cẩm Tú cũng lo, nhưng không phải nỗi lo giống Hải Đường.
Theo nàng thấy, mỗi lần để tiểu thư ở cạnh vương gia thì tiểu thư lại xảy ra chuyện.
Cẩm Tú không nói rõ ra, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn có ý oán trách Cố Minh Viễn, cảm thấy hắn không phải loại tốt đẹp gì, không muốn để Diệp Vãn Tình ở chung với hẳn.
Hải Đường cau mày, biết suy nghĩ của Cẩm Tú không giống nàng, nàng nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Cẩm Tú, chuyện hôm nay vương gia và tiểu thư đơn độc ở chung một phòng không thế để người khác biết, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiểu thư.
Vương gia đang giúp tiểu thư chữa bệnh, việc quan trọng lúc này là không cho người khác làm phiền đến họ.
Biết chưa?”
Hải Đường không giải thích cặn kẽ, chỉ nói như vậy, biết vương gia đang giúp Diệp Vãn Tình, mày Cẩm Tú thoáng giãn ra.
Ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng”
Nói rồi đi sang phía bên trái đứng gác, Hải Đường đứng bên phải, chốc lát lại liếc qua cánh cửa phòng đang đóng kín, sốt ruột vò đi vò lại ống tay áo.
Ở trong phòng, Cố Minh Viễn để Diệp Vãn Tình ngồi trong lòng mình, lưng tựa vào lông ngực hắn, tiểu cô nương thân thể yêu kiều nhỏ nhắn, còn hắn lại là nam nhân thân cao tám thước.
Ở thế ngồi như vậy đầu Diệp Vãn Tình chỉ vừa chạm đến cảm hắn, càng khiến cho Cố Minh Viễn có cảm giác người trong lòng thật nhỏ bé.
Tóc của tiểu cô nương trong lòng mềm mại bóng mượt như tơ lụa thượng hạng, mang theo một mùi hương thảo mộc thanh mát, vài lọn tóc mây ma sát với da thịt, yết hầu của Cố Minh Viễn chuyển động lên xuống, cổ ngứa…lại có chút gì đó rung rinh trong lòng.
Cố Minh Viễn đặt viên xá lợi tử vào lòng bàn tay Diệp Vãn Tình, sau đó dùng hai tay giữ lấy hai bàn tay của nàng, tạo thế chắp tay trước ngực, giữa bốn bàn tay là xá lợi tử.
Bình luận facebook