Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Chương 155
Diệp Dương gật đầu, vì mặt vẫn đau không nói được nên hắn không nói nữa, gật đầu với Đào di nương một cái rồi xoay người muốn đi.
Đào di nương vội vàng giữ hắn lại: “Con đi đâu?”
Cái này còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là đi tìm Diệp Vãn Tình tính sổ! Nhìn vẻ căm phẫn trên mặt Diệp Dương, Đào di nương cau chặt mày, lắc đầu, đột nhiên bà ta nhìn thấy Nhược Tuyết đang đứng ngoài cửa viện, linh quang trong mắt lóe lên.
Diệp Dương bị mẹ giữ lại, hắn khó hiếu nhìn Đào di nương: “M……?”
Đào di nương quay sang nói với mấy gia đinh đứng đằng sau: “Các ngươi trở về làm việc của mình đi”
Diệp Dương nghe vậy, nóng nảy muốn nói gì đó, Đào di nương đè hắn lại, nghiêm mặt nhìn hắn, Diệp Dương liền xìu xuống, không phản ứng gì nữa.
Đám gia định hai mặt nhìn nhau, thấy thiếu gia không cản thì đồng loạt hành lễ rồi tản ra.
Đào di nương: “Đi vào trong, ta giúp con lăn trứng gà cho bớt sưng cái đã”
Đào di nương đẩy Diệp Dương vào phòng, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho một trong hai nha hoàn của mình rồi hất cằm về phía cửa viện.
Nha hoàn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đợi hai người đi hẳn vào trong nàng ta mới đi ra ngoài cửa viện, thấy Nhược Tuyết, nàng ta rũ mắt hành lễ.
“Tam tiểu thư”
“Ngươi là…
Nhược Tuyết cảm thấy nha hoàn này hơi quen quen.
“Nô tỷ là Mai Thúy, nha hoàn thân cận của Đào di nương, Đào di nương có chút việc muốn hỏi tam tiểu thư”
Đào di nương sai nha hoàn trong viện đi luộc hai quả trứng gà, cùng một nha hoàn còn lại của mình tên Mai Châu lăn trứng giúp Diệp Dương tiêu sưng.
Lúc Mai Thúy đi vào, thấy Mai Châu đang khom người bên cạnh Diệp Dương, tay cầm quả trứng gà trắng bóc nhẹ nhàng lăn trên mặt hắn, trong mắt nàng ta lóe lên tia đổ ky.
Đào di nương nghe tiếng chân, ngẩng đầu lên nhìn rồi đưa quả trứng của mình cho Mai Châu, nói: “Ngươi lăn luôn bên này cho thiếu gia đi”
Mai Châu đáp vâng một tiếng, nhận lấy quả trứng tiếp tục làm việc.
Đào di nương đi đến bàn trà ngôi xuống, Mai Thúy đến bên cạnh bà ta, ghé tai Đào di nương bảo cáo chuyện mình hỏi được.
Nghe xong, khuôn mặt của Đào di nương trầm xuống, đáy mắt lóe lên tia tàn độc rồi biến mất.
“Được rôi, hai người các ngươi ra ngoài đi”
Mai Châu, Mai Thúy hành lễ rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Đào di nương mới nói với Diệp Dương: “Chuyện xảy ra ta đều biết hết rồi, chuyện này…
tạm thời con nhịn cho ta”
Diệp Dương ngẩng phất lên, không thể tin được nhìn mẹ của hẳn, trong mắt là vẻ phân nộ cùng không cam lòng.
Đào di nương hừ nhẹ, dùng ngón tay điểm vào trán hắn: “Ánh mắt kiểu gì thế hả? Ta chỉ bảo con tạm thời nhẫn nhịn chứ có bảo con phải quên chuyện này đi đâu”
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, biết chưa?”
Diệp Dương không vừa lòng, trên mặt toàn là vẻ không phục, tại sao phải nhịn? Hắn muốn cho ả biết mặt ngay bây giờ! Đào di nương nhíu đôi mày liễu, thở dài: “Con đó, lớn rồi sao có thể hành động mà không suy xét trước như vậy?”
Vẻ mặt Đào di nương trở nên nghiêm túc: “Diệp Vãn Tình sắp trở thành thể tử phi, lúc này con đi gây chuyện với nó thì sau này phải làm sao đây hả?”
Diệp Dương mím môi, đáy mắt lóe lên vẻ ác độc, hắn chấm nước trà trong chén viết mấy chữ lên bàn.
Thì mẹ nghĩ cách khiến ả ta không thể trở thành thế tử phi được nữa! Đào di nương tức giận mắng: “Ngu xuẩn!”
“Con tưởng ta vui vẻ khi nhìn thấy nó gả vào vương phủ sao?”
Diệp Dương gật đầu, vì mặt vẫn đau không nói được nên hắn không nói nữa, gật đầu với Đào di nương một cái rồi xoay người muốn đi.
Đào di nương vội vàng giữ hắn lại: “Con đi đâu?”
Cái này còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là đi tìm Diệp Vãn Tình tính sổ! Nhìn vẻ căm phẫn trên mặt Diệp Dương, Đào di nương cau chặt mày, lắc đầu, đột nhiên bà ta nhìn thấy Nhược Tuyết đang đứng ngoài cửa viện, linh quang trong mắt lóe lên.
Diệp Dương bị mẹ giữ lại, hắn khó hiếu nhìn Đào di nương: “M……?”
Đào di nương quay sang nói với mấy gia đinh đứng đằng sau: “Các ngươi trở về làm việc của mình đi”
Diệp Dương nghe vậy, nóng nảy muốn nói gì đó, Đào di nương đè hắn lại, nghiêm mặt nhìn hắn, Diệp Dương liền xìu xuống, không phản ứng gì nữa.
Đám gia định hai mặt nhìn nhau, thấy thiếu gia không cản thì đồng loạt hành lễ rồi tản ra.
Đào di nương: “Đi vào trong, ta giúp con lăn trứng gà cho bớt sưng cái đã”
Đào di nương đẩy Diệp Dương vào phòng, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho một trong hai nha hoàn của mình rồi hất cằm về phía cửa viện.
Nha hoàn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đợi hai người đi hẳn vào trong nàng ta mới đi ra ngoài cửa viện, thấy Nhược Tuyết, nàng ta rũ mắt hành lễ.
“Tam tiểu thư”
“Ngươi là…
Nhược Tuyết cảm thấy nha hoàn này hơi quen quen.
“Nô tỷ là Mai Thúy, nha hoàn thân cận của Đào di nương, Đào di nương có chút việc muốn hỏi tam tiểu thư”
Đào di nương sai nha hoàn trong viện đi luộc hai quả trứng gà, cùng một nha hoàn còn lại của mình tên Mai Châu lăn trứng giúp Diệp Dương tiêu sưng.
Lúc Mai Thúy đi vào, thấy Mai Châu đang khom người bên cạnh Diệp Dương, tay cầm quả trứng gà trắng bóc nhẹ nhàng lăn trên mặt hắn, trong mắt nàng ta lóe lên tia đổ ky.
Đào di nương nghe tiếng chân, ngẩng đầu lên nhìn rồi đưa quả trứng của mình cho Mai Châu, nói: “Ngươi lăn luôn bên này cho thiếu gia đi”
Mai Châu đáp vâng một tiếng, nhận lấy quả trứng tiếp tục làm việc.
Đào di nương đi đến bàn trà ngôi xuống, Mai Thúy đến bên cạnh bà ta, ghé tai Đào di nương bảo cáo chuyện mình hỏi được.
Nghe xong, khuôn mặt của Đào di nương trầm xuống, đáy mắt lóe lên tia tàn độc rồi biến mất.
“Được rôi, hai người các ngươi ra ngoài đi”
Mai Châu, Mai Thúy hành lễ rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Đào di nương mới nói với Diệp Dương: “Chuyện xảy ra ta đều biết hết rồi, chuyện này…
tạm thời con nhịn cho ta”
Diệp Dương ngẩng phất lên, không thể tin được nhìn mẹ của hẳn, trong mắt là vẻ phân nộ cùng không cam lòng.
Đào di nương hừ nhẹ, dùng ngón tay điểm vào trán hắn: “Ánh mắt kiểu gì thế hả? Ta chỉ bảo con tạm thời nhẫn nhịn chứ có bảo con phải quên chuyện này đi đâu”
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, biết chưa?”
Diệp Dương không vừa lòng, trên mặt toàn là vẻ không phục, tại sao phải nhịn? Hắn muốn cho ả biết mặt ngay bây giờ! Đào di nương nhíu đôi mày liễu, thở dài: “Con đó, lớn rồi sao có thể hành động mà không suy xét trước như vậy?”
Vẻ mặt Đào di nương trở nên nghiêm túc: “Diệp Vãn Tình sắp trở thành thể tử phi, lúc này con đi gây chuyện với nó thì sau này phải làm sao đây hả?”
Diệp Dương mím môi, đáy mắt lóe lên vẻ ác độc, hắn chấm nước trà trong chén viết mấy chữ lên bàn.
Thì mẹ nghĩ cách khiến ả ta không thể trở thành thế tử phi được nữa! Đào di nương tức giận mắng: “Ngu xuẩn!”
“Con tưởng ta vui vẻ khi nhìn thấy nó gả vào vương phủ sao?”
Bình luận facebook