Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Chương 187
Hôm nay lão phụ nhân mặc một bộ cẩm phục màu tím đầy quý khí, trên người đeo trang sức áp đáy hòm của bà ta, sắc mặt hồng hào phấn khởi khiến cho lão phu nhân như trẻ ra vài tuổi.
Trong sân bày mười cái bàn tròn, mỗi bàn có khoảng năm sáu người ngồi, đến lúc này cũng đã ngồi gần đầy hết.
Sau khi chào hỏi và tặng lễ cho lão phu nhân xong, Tân phu nhân và Mộc phu nhân liền đi theo người hầu ngồi vào chỗ của mình.
“Nghe nói đây là lần đầu tiên Diệp tiếu thư tự tay chuẩn bị một yến tiệc, làm được thế này cũng không sai”
Mộc phu nhân nâng tách trà nhìn Diệp Vãn Tình đang đứng ở phía xa, mỉm cười nhẹ giọng nói.
Tân phu nhân hừ lạnh, giọng điệu trào phúng: “Chút năng lực này của nàng ta cũng chỉ đủ khoe mẽ ở nơi cửa thấp nhà nghèo mà thôi, đến nơi khác thì còn chưa biết được.”
Mộc phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, bà ta gật đầu nói: “Tỷ tỷ nói có lý”
“Lại nói ở kinh thành này có mấy ai bì được với Uyển nhỉ nhà tỷ chứ, năng lực quản gia của con bé được đích thân tỷ tỷ chỉ dạy cơ mà.
Ta nghe nói dạo gần đây cửa lớn nhà tỷ cũng sắp bị bà mai đạp hỏng rồi.
Thế tỷ đã chọn được ai chưa?”
Nghe Mộc phu nhân trêu ghẹo như vậy, sắc mặt của Tân phu nhân mới tốt hơn đôi chút.
Bà ta nở nụ cười đầu tiên trong tối nay: “Nào có, Uyển nhi vẫn còn trẻ con lắm, ta còn muốn giữ con bé ở lại thêm hai năm”
Mộc phu nhân chỉ cười không đáp, trong lòng thì âm thầm mỉa mai.
Ai chẳng biết Tân phu nhân ngắm trúng thế tử làm rể hiên cơ chứ, nhưng tiếc là thế tử tình nguyện chọn một cô nương bị phá tướng chứ cũng không chọn con gái bà ta.
Chẳng biết trong lòng Tân phu nhân đã chửi vương phủ mắt mù không biết bao nhiêu lần nữa kìa.
Hôm nay Tần phụ nhân kéo theo bà ta tới đây chỉ để xem trò hề của Diệp phủ, không ngờ Diệp tiểu thư biểu hiện quá tốt nên Tân phu nhân mới hầm hừ không vui.
Mộc phu nhân nhìn thân ảnh thiếu nữ ở đằng xa, nghe bảo thân mẫu của Diệp tiểu thư xuất thân từ thương hộ thấp hèn, lại tráng niên mất sớm, thế mà hôm nay Diệp tiểu thư lại có thể làm đến được bực này, cũng nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Ánh mắt ôn hòa của Mộc phu nhân trở nên sâu thẳm, xem ra vị thế tử phi tương lai này cũng có vài phân năng lực, chỉ tiếc lại bị hủy dung…
Mộc phu nhân khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Diệp Vãn Tình có thêm chút thương hại.
Vì địa vị của Tân phu nhân là cao nhất so với tất cả các khách mời hôm nay nên chỉ trong chốc lát đã có vài người tiến lên bắt chuyện.
Lúc này Tân phụ nhân cũng không mặt nặng mày nhẹ nữa mà bắt đầu tán chuyện với các vị phu nhân khác.
Diệp Vãn Tình thấy một màn này mới yên tâm, nàng biết lý do vì sao Tần phu nhân không ưa nàng.
Hi vọng hôm nay Tần phụ nhân không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
“Thể tử tới —”
Nghe tiếng hô, mọi người đều hướng mắt về phía cống tròn, tức thì, một vị nam tử mặc trường bào màu xanh lam hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ thấy nam tử nọ dung mạo tuấn tú, mái tóc đen được cố định bằng ngọc quan tinh xảo, khóe môi ngậm ý cười nhàn nhạt ôn hòa, giữa nét nho nhã của người đọc sách lại hiện ra quý khí của một công tử thế gia, khiến người ta khó mà dời mắt.
“Thế tử đến rồi, quả nhiên là Thám Hoa lang, chỉ riêng bậc này phong tư đã khiến cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời”
“Ta nghe nhà ta nói thể tử tài hoa hơn người, trên triều biểu hiện rất khá, bệ hạ còn gật gù tán thưởng nhiều lần cơ đấy”
Hôm nay lão phụ nhân mặc một bộ cẩm phục màu tím đầy quý khí, trên người đeo trang sức áp đáy hòm của bà ta, sắc mặt hồng hào phấn khởi khiến cho lão phu nhân như trẻ ra vài tuổi.
Trong sân bày mười cái bàn tròn, mỗi bàn có khoảng năm sáu người ngồi, đến lúc này cũng đã ngồi gần đầy hết.
Sau khi chào hỏi và tặng lễ cho lão phu nhân xong, Tân phu nhân và Mộc phu nhân liền đi theo người hầu ngồi vào chỗ của mình.
“Nghe nói đây là lần đầu tiên Diệp tiếu thư tự tay chuẩn bị một yến tiệc, làm được thế này cũng không sai”
Mộc phu nhân nâng tách trà nhìn Diệp Vãn Tình đang đứng ở phía xa, mỉm cười nhẹ giọng nói.
Tân phu nhân hừ lạnh, giọng điệu trào phúng: “Chút năng lực này của nàng ta cũng chỉ đủ khoe mẽ ở nơi cửa thấp nhà nghèo mà thôi, đến nơi khác thì còn chưa biết được.”
Mộc phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, bà ta gật đầu nói: “Tỷ tỷ nói có lý”
“Lại nói ở kinh thành này có mấy ai bì được với Uyển nhỉ nhà tỷ chứ, năng lực quản gia của con bé được đích thân tỷ tỷ chỉ dạy cơ mà.
Ta nghe nói dạo gần đây cửa lớn nhà tỷ cũng sắp bị bà mai đạp hỏng rồi.
Thế tỷ đã chọn được ai chưa?”
Nghe Mộc phu nhân trêu ghẹo như vậy, sắc mặt của Tân phu nhân mới tốt hơn đôi chút.
Bà ta nở nụ cười đầu tiên trong tối nay: “Nào có, Uyển nhi vẫn còn trẻ con lắm, ta còn muốn giữ con bé ở lại thêm hai năm”
Mộc phu nhân chỉ cười không đáp, trong lòng thì âm thầm mỉa mai.
Ai chẳng biết Tân phu nhân ngắm trúng thế tử làm rể hiên cơ chứ, nhưng tiếc là thế tử tình nguyện chọn một cô nương bị phá tướng chứ cũng không chọn con gái bà ta.
Chẳng biết trong lòng Tân phu nhân đã chửi vương phủ mắt mù không biết bao nhiêu lần nữa kìa.
Hôm nay Tần phụ nhân kéo theo bà ta tới đây chỉ để xem trò hề của Diệp phủ, không ngờ Diệp tiểu thư biểu hiện quá tốt nên Tân phu nhân mới hầm hừ không vui.
Mộc phu nhân nhìn thân ảnh thiếu nữ ở đằng xa, nghe bảo thân mẫu của Diệp tiểu thư xuất thân từ thương hộ thấp hèn, lại tráng niên mất sớm, thế mà hôm nay Diệp tiểu thư lại có thể làm đến được bực này, cũng nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Ánh mắt ôn hòa của Mộc phu nhân trở nên sâu thẳm, xem ra vị thế tử phi tương lai này cũng có vài phân năng lực, chỉ tiếc lại bị hủy dung…
Mộc phu nhân khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Diệp Vãn Tình có thêm chút thương hại.
Vì địa vị của Tân phu nhân là cao nhất so với tất cả các khách mời hôm nay nên chỉ trong chốc lát đã có vài người tiến lên bắt chuyện.
Lúc này Tân phụ nhân cũng không mặt nặng mày nhẹ nữa mà bắt đầu tán chuyện với các vị phu nhân khác.
Diệp Vãn Tình thấy một màn này mới yên tâm, nàng biết lý do vì sao Tần phu nhân không ưa nàng.
Hi vọng hôm nay Tần phụ nhân không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
“Thể tử tới —”
Nghe tiếng hô, mọi người đều hướng mắt về phía cống tròn, tức thì, một vị nam tử mặc trường bào màu xanh lam hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ thấy nam tử nọ dung mạo tuấn tú, mái tóc đen được cố định bằng ngọc quan tinh xảo, khóe môi ngậm ý cười nhàn nhạt ôn hòa, giữa nét nho nhã của người đọc sách lại hiện ra quý khí của một công tử thế gia, khiến người ta khó mà dời mắt.
“Thế tử đến rồi, quả nhiên là Thám Hoa lang, chỉ riêng bậc này phong tư đã khiến cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời”
“Ta nghe nhà ta nói thể tử tài hoa hơn người, trên triều biểu hiện rất khá, bệ hạ còn gật gù tán thưởng nhiều lần cơ đấy”
Bình luận facebook