Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Chương 202
Lúc ấy ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Nhược Tuyết, hắn giật mình, theo bản năng đánh ngất Mai Thúy rồi giấu ả ta đi.
Nhưng thần trí hẳn chỉ hơi tỉnh táo chứ ngọn tà hỏa trong người mới giảm được một nửa.
Nên hắn mới cùng Nhược Tuyết…
không ngờ lúc hản và Nhược Tuyết vừa xong việc thì đại phu nhân lại đem theo người ập vào bắt quả tang tại trận! Nhục nhã! Đây quả thực là nhục nhã trần trụi! Mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay đã khiến cho hẳn mất sạch mặt mũi.
Hắn không tin một con tiện tỳ lại dám cả gan tính kế hẳn, chắc chắn là có người âm thầm sai bảo.
Nếu như không bắt được kẻ sau màn thì mọi tiếng xấu hắn sẽ phải gánh hết! Ngược lại, nếu như bắt được kẻ phía sau, chứng minh được rằng hắn chỉ là người bị hại thì mọi chuyện vẫn còn có thể vớt vát được một hai.
Mặc kệ người hại hẳn có phải là người của Diệp phủ hay không, cái nồi nước bẩn này Diệp phủ chắc chắn phải gánh! Thấy Mai Thúy không đáp, Cố Thừa Duệ trầm mặt nhìn đại phu nhân: “Lúc ấy ta bị một nha hoàn bất cẩn hắt rượu vào người nên Diệp nhị công tử đã dẫn ta đến khách viện đổi xiêm y.
Sau khi thay đồ xong, ta cảm thấy hơi chóng mặt, tưởng rằng mình đã say nên nói Diệp nhị công tử về bàn trước.
Ta ở lại khách viện nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu rồi mới về, không ngờ cơ thể càng lúc càng bất thường.
Đến khi ta tỉnh táo lại thì…
“Hôm nay ta thay mặt Chiến Bắc vương phủ đến dự thọ yến của lão phu nhân, thế mà lại gặp phải chuyện nhục nhã bực này.
Nếu quý phủ không làm cho ra lẽ thì người của vương phủ sẽ làm.
Thanh danh của Chiến Bắc vương phủ, không kẻ nào được phép bôi nhọ!”
Giọng Cố Thừa Duệ vang vọng trong lòng mọi người, ý đe dọa trong đó khiến mọi người biến sắc.
Nhất là mấy người Diệp phủ, sắc mặt đồng loạt tái nhợt.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lãnh truyền đến: “Thanh danh của Chiến Bắc vương phủ không được phép bôi nhọ.
Thanh danh của Diệp phủ ta, cũng không thế tùy người dẫm đạp.
Một thiếu nữ mặc xiêm y màu cam nhạt, khăn lụa che mặt, đôi mắt sáng rọi tựa muôn Vãn Tình tú trên bầu trời đêm, giữa hai đầu lông mày hiện vẻ trầm tĩnh như băng.
Gió cuốn lấy tà váy lụa mềm mại, trêu đùa những lọn tóc mây, tay áo dài phất phơ uốn lượn, cao quý mà thoát tục, như tiên nữ trên trời, nàng đạp lên ánh trăng mà đến.
Trong thoáng chốc khiến mọi người đồng loạt sững sờ, ánh mắt không thể rời khỏi người Diệp Vãn Tình.
Lúc tối bọn họ đều thấy đại tiểu thư của Diệp phủ rồi, khí chất khá xuất chúng, nhưng Diệp Vãn Tình bây giờ lại có một cái gì đó rất khác.
Nếu như lúc tối, Diệp Vãn Tình dịu dàng tao nhã, lễ nghĩa vẹn toàn, giống như một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, làm bọn họ vừa thưởng thức lại vừa tiếc hận cho dung mạo của nàng.
Thì Diệp Vãn Tình bây giờ thiếu đi vẻ dịu dàng đoan trang, thay vào đó là sự lạnh nhạt mà cao quý, phiêu dật thoát tục, khiến bọn họ có cảm giác kinh ngạc như nhìn thấy thiên nhân.
Có một cảm giác nàng giống như mặt trăng trên cao kia, xa xa không thể với tới, cũng không thể khinh nhờn.
“Tỷ tỷ?! Sao…sao tỷ lại đến đây? Muội…muội và thế tử không phải như tỷ thấy đâu!”
Lúc ấy ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Nhược Tuyết, hắn giật mình, theo bản năng đánh ngất Mai Thúy rồi giấu ả ta đi.
Nhưng thần trí hẳn chỉ hơi tỉnh táo chứ ngọn tà hỏa trong người mới giảm được một nửa.
Nên hắn mới cùng Nhược Tuyết…
không ngờ lúc hản và Nhược Tuyết vừa xong việc thì đại phu nhân lại đem theo người ập vào bắt quả tang tại trận! Nhục nhã! Đây quả thực là nhục nhã trần trụi! Mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay đã khiến cho hẳn mất sạch mặt mũi.
Hắn không tin một con tiện tỳ lại dám cả gan tính kế hẳn, chắc chắn là có người âm thầm sai bảo.
Nếu như không bắt được kẻ sau màn thì mọi tiếng xấu hắn sẽ phải gánh hết! Ngược lại, nếu như bắt được kẻ phía sau, chứng minh được rằng hắn chỉ là người bị hại thì mọi chuyện vẫn còn có thể vớt vát được một hai.
Mặc kệ người hại hẳn có phải là người của Diệp phủ hay không, cái nồi nước bẩn này Diệp phủ chắc chắn phải gánh! Thấy Mai Thúy không đáp, Cố Thừa Duệ trầm mặt nhìn đại phu nhân: “Lúc ấy ta bị một nha hoàn bất cẩn hắt rượu vào người nên Diệp nhị công tử đã dẫn ta đến khách viện đổi xiêm y.
Sau khi thay đồ xong, ta cảm thấy hơi chóng mặt, tưởng rằng mình đã say nên nói Diệp nhị công tử về bàn trước.
Ta ở lại khách viện nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu rồi mới về, không ngờ cơ thể càng lúc càng bất thường.
Đến khi ta tỉnh táo lại thì…
“Hôm nay ta thay mặt Chiến Bắc vương phủ đến dự thọ yến của lão phu nhân, thế mà lại gặp phải chuyện nhục nhã bực này.
Nếu quý phủ không làm cho ra lẽ thì người của vương phủ sẽ làm.
Thanh danh của Chiến Bắc vương phủ, không kẻ nào được phép bôi nhọ!”
Giọng Cố Thừa Duệ vang vọng trong lòng mọi người, ý đe dọa trong đó khiến mọi người biến sắc.
Nhất là mấy người Diệp phủ, sắc mặt đồng loạt tái nhợt.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lãnh truyền đến: “Thanh danh của Chiến Bắc vương phủ không được phép bôi nhọ.
Thanh danh của Diệp phủ ta, cũng không thế tùy người dẫm đạp.
Một thiếu nữ mặc xiêm y màu cam nhạt, khăn lụa che mặt, đôi mắt sáng rọi tựa muôn Vãn Tình tú trên bầu trời đêm, giữa hai đầu lông mày hiện vẻ trầm tĩnh như băng.
Gió cuốn lấy tà váy lụa mềm mại, trêu đùa những lọn tóc mây, tay áo dài phất phơ uốn lượn, cao quý mà thoát tục, như tiên nữ trên trời, nàng đạp lên ánh trăng mà đến.
Trong thoáng chốc khiến mọi người đồng loạt sững sờ, ánh mắt không thể rời khỏi người Diệp Vãn Tình.
Lúc tối bọn họ đều thấy đại tiểu thư của Diệp phủ rồi, khí chất khá xuất chúng, nhưng Diệp Vãn Tình bây giờ lại có một cái gì đó rất khác.
Nếu như lúc tối, Diệp Vãn Tình dịu dàng tao nhã, lễ nghĩa vẹn toàn, giống như một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, làm bọn họ vừa thưởng thức lại vừa tiếc hận cho dung mạo của nàng.
Thì Diệp Vãn Tình bây giờ thiếu đi vẻ dịu dàng đoan trang, thay vào đó là sự lạnh nhạt mà cao quý, phiêu dật thoát tục, khiến bọn họ có cảm giác kinh ngạc như nhìn thấy thiên nhân.
Có một cảm giác nàng giống như mặt trăng trên cao kia, xa xa không thể với tới, cũng không thể khinh nhờn.
“Tỷ tỷ?! Sao…sao tỷ lại đến đây? Muội…muội và thế tử không phải như tỷ thấy đâu!”