Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Chương 204
Thế nhưng hẳn lại làm ra hành động sát phạt quyết đoán, đại nghĩa diệt thân, tuyệt không lưu tình! Từ đó thế nhân đều biết, Chiến Bắc vương anh minh lỗi lạc, bất luận thân tình, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát.
Đối với người của chỉ thứ mà hẳn còn như thế, thử hỏi, với đứa con nuôi không chung một giọt máu như Cố Thừa Duệ thì hắn sẽ giải quyết như thế nào? Sắc mặt của Cố Thừa Duệ hơi tái đi, hậu quả của chỉ thứ năm đó luôn là một lưỡi đao sắc bén treo trên đầu để nhắc nhở hắn.
Bởi thế nên hắn mới luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám để lại một vết nhơ nào.
Hản biết, Chiến Bắc vương kỵ nhất là kẻ mượn thanh danh của vương phủ mà làm xằng làm bậy.
Chuyện hôm nay xảy ra, bất kể hắn có phải là người bị hại hay không thì hắn vẫn sẽ không thế trốn khỏi trách nhiệm.
Sự việc hôm nay, là một vết nhơ của Chiến Bắc vương phủ.
Cố Thừa Duệ lặng người một lúc, lát sau mới bình tĩnh lại, hắn đứng thẳng lưng, nét mặt nhẹ nhàng, lúc này hắn lại trở về là một khiêm khiêm quân tử, phong độ hơn người, là thế tử của phủ Chiến Bắc vương: “Nếu như không phải lỗi của Diệp phủ thì Cố Thừa Duệ ta sẽ đích thân tạ lỗi với quý phủ.
Ngược lại…
Hắn nhìn Diệp Vãn Tình.
“Ngược lại, Diệp phủ sẽ chịu tất cả trách nhiệm”
Diệp Vãn Tình chẳng hề nao núng đáp.
Cố Thừa Duệ nhìn nàng, đáy mắt lạnh lšo: “Được, không biết Diệp đại tiểu thư có cách nào để chứng minh?”
Chuyện hắn bị hạ thuốc là thật, chỉ cần tìm đại phu kiểm tra thì sẽ rõ, hẳn muốn xem xem con ả này sẽ làm được gì.
Ngoài mặt Cố Thừa Duệ nhìn như bình tĩnh, nhưng sự phẫn nộ trong lòng hẳn đã lên đến cực hạn, Diệp Vãn Tình năm lần bảy lượt tát vào mặt hẳn, đã khiến sự nhẫn nại của hắn bị mài sạch.
Diệp Vãn Tình, ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì sự ngu xuẩn của bản thân! Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ cửa viện truyền đến, Hải Đường dẫn theo một nam tử mặc trường bào trắng ngà, dung nhan tuấn tú xuất hiện trước mắt mọi người.
Đại phu nhân nhíu mày, ra lệnh cho Chi Đào: “Đưa tam tiểu thư vào trong chỉnh lại y phục-“”
“Vâng, phu nhân”
Chi Đào đáp.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung lên nam tử vừa xuất hiện.
“Đây…
hình như là Vân công tử, con trai của Vân thái y thì phải?”
“Là Vân công tử – người mà năm mười lăm tuổi đã được xưng là tiểu thân y đấy hả?”
“Đúng rồi, đúng là Vân công tử rồi, nghe nói năm đó Vân công tử chỉ mới mười lãm mà y thuật đã vượt qua cha mình – là viện trưởng thái y viện.
Bệ hạ còn phá lệ cho phép Vân công tử nhập thái y viện sớm, nhưng Vân thái y đã thay con trai từ chối.
Bảo răng muốn cho Vân công tử đi khắp nơi chữa bệnh, để rèn giũa y thuật của bản thân rồi mới vào cung phò tá bệ hạ.”
“Các vị có điều không biết, chứ Vân công tử đã về kinh được mấy tháng rồi.
Ta nghe nói hôm rồi Vân công tử vừa xem bệnh cho nhà thái phó đại nhân đấy”
Trong lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Vân Ngọc, bàn tay của Cẩm Tú bí mật bắn ra một thứ gì đó vào chân của Mai Thúy đang quỳ dưới đất.
Thế nhưng hẳn lại làm ra hành động sát phạt quyết đoán, đại nghĩa diệt thân, tuyệt không lưu tình! Từ đó thế nhân đều biết, Chiến Bắc vương anh minh lỗi lạc, bất luận thân tình, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát.
Đối với người của chỉ thứ mà hẳn còn như thế, thử hỏi, với đứa con nuôi không chung một giọt máu như Cố Thừa Duệ thì hắn sẽ giải quyết như thế nào? Sắc mặt của Cố Thừa Duệ hơi tái đi, hậu quả của chỉ thứ năm đó luôn là một lưỡi đao sắc bén treo trên đầu để nhắc nhở hắn.
Bởi thế nên hắn mới luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám để lại một vết nhơ nào.
Hản biết, Chiến Bắc vương kỵ nhất là kẻ mượn thanh danh của vương phủ mà làm xằng làm bậy.
Chuyện hôm nay xảy ra, bất kể hắn có phải là người bị hại hay không thì hắn vẫn sẽ không thế trốn khỏi trách nhiệm.
Sự việc hôm nay, là một vết nhơ của Chiến Bắc vương phủ.
Cố Thừa Duệ lặng người một lúc, lát sau mới bình tĩnh lại, hắn đứng thẳng lưng, nét mặt nhẹ nhàng, lúc này hắn lại trở về là một khiêm khiêm quân tử, phong độ hơn người, là thế tử của phủ Chiến Bắc vương: “Nếu như không phải lỗi của Diệp phủ thì Cố Thừa Duệ ta sẽ đích thân tạ lỗi với quý phủ.
Ngược lại…
Hắn nhìn Diệp Vãn Tình.
“Ngược lại, Diệp phủ sẽ chịu tất cả trách nhiệm”
Diệp Vãn Tình chẳng hề nao núng đáp.
Cố Thừa Duệ nhìn nàng, đáy mắt lạnh lšo: “Được, không biết Diệp đại tiểu thư có cách nào để chứng minh?”
Chuyện hắn bị hạ thuốc là thật, chỉ cần tìm đại phu kiểm tra thì sẽ rõ, hẳn muốn xem xem con ả này sẽ làm được gì.
Ngoài mặt Cố Thừa Duệ nhìn như bình tĩnh, nhưng sự phẫn nộ trong lòng hẳn đã lên đến cực hạn, Diệp Vãn Tình năm lần bảy lượt tát vào mặt hẳn, đã khiến sự nhẫn nại của hắn bị mài sạch.
Diệp Vãn Tình, ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì sự ngu xuẩn của bản thân! Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ cửa viện truyền đến, Hải Đường dẫn theo một nam tử mặc trường bào trắng ngà, dung nhan tuấn tú xuất hiện trước mắt mọi người.
Đại phu nhân nhíu mày, ra lệnh cho Chi Đào: “Đưa tam tiểu thư vào trong chỉnh lại y phục-“”
“Vâng, phu nhân”
Chi Đào đáp.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung lên nam tử vừa xuất hiện.
“Đây…
hình như là Vân công tử, con trai của Vân thái y thì phải?”
“Là Vân công tử – người mà năm mười lăm tuổi đã được xưng là tiểu thân y đấy hả?”
“Đúng rồi, đúng là Vân công tử rồi, nghe nói năm đó Vân công tử chỉ mới mười lãm mà y thuật đã vượt qua cha mình – là viện trưởng thái y viện.
Bệ hạ còn phá lệ cho phép Vân công tử nhập thái y viện sớm, nhưng Vân thái y đã thay con trai từ chối.
Bảo răng muốn cho Vân công tử đi khắp nơi chữa bệnh, để rèn giũa y thuật của bản thân rồi mới vào cung phò tá bệ hạ.”
“Các vị có điều không biết, chứ Vân công tử đã về kinh được mấy tháng rồi.
Ta nghe nói hôm rồi Vân công tử vừa xem bệnh cho nhà thái phó đại nhân đấy”
Trong lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Vân Ngọc, bàn tay của Cẩm Tú bí mật bắn ra một thứ gì đó vào chân của Mai Thúy đang quỳ dưới đất.
Bình luận facebook