Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chương 55
Cố Thừa Duệ biết thời vận của hẳn đến rồi, từ nhỏ hắn đã nổi tiếng thông minh, đi đến đâu cũng có người khen hắn, bên ngoài hắn luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng thật ra trong thâm tâm, hắn vô cùng hưởng thụ những lời khen ngợi, những ánh mắt sùng bái của đám người đó.
Có một ngày ở trong học viện, hắn và một công tử nhà quan ngũ phẩm xảy ra tranh chấp, là do tên kia sai, nhưng cuối cùng người chịu phạt lại là hẳn.
Nhìn cái vẻ mặt kệch cỡm và ánh mắt khinh thường của tên đó khi nói với hẳn: “Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng dám đấu với ta?”
Thì Cố Thừa Duệ đã biết hắn muốn gì.
Những lời khen ngợi, những ánh mắt sùng bái thôi là chưa đủ, hắn muốn có quyền lực, là thứ quyền lực khiến những kẻ mắt chó này không dám ngước lên nhìn hắn.
Thế nên Cố Thừa Duệ càng đốc sức học hành, nhưng hẳn cũng biết chốn quan trường nào có đơn giản, nếu không có gia tộc chống lưng thì dù có tài đi chăng nữa thì cũng khó mà vùng vẫy trong vũng nước đục ấy.
Hắn đã từng nghĩ đến Chiến Bắc vương phủ, nhưng ngay sau đó Cố Thừa Duệ lại thở dài phủ quyết, bởi vì trước đây cũng từng có người trong tộc đến hối lộ Chiến Bắc Vương, muốn Chiến Bắc Vương nâng đỡ con cháu trong tộc.
Nhưng Chiến Bắc vương đã lạnh lùng đuổi tất cả bọn họ đi, thậm chí còn không nể tình mà nói: “Bổn vương thừa biết đám các ngươi dựa vào chút quan hệ với vương phủ mà nhận được bao nhiêu lợi ích, bổn vương mắt nhắm mắt mở bỏ qua là vì các ngươi chưa làm gì quá đáng.
Nhưng các ngươi nên nhớ lấy một câu, làm người thì phải biết thế nào là đủ, nếu ai trong số các ngươi dùng danh nghĩa của bổn vương mà làm ra chuyện ngu xuẩn gì thì đừng có trách đao của bổn vương không có mắt!”
Đám người trong tộc vừa sợ vừa giận, dĩ nhiên là không cam lòng thu lại tâm tư của bản thân như thế.
Có người sau khi trở về vấn lén lút dùng danh nghĩa của Chiến Bắc vương để mua một chức quan cho con trai, không ngờ Chiến Bắc vương nói được làm được, hắn đích thân tố cáo chuyện này với hoàng đế, chỉ qua nửa tháng mà cả nhà đó đã khuynh gia bại sản, bị phán đi lưu đày suốt đời.
Chiến Bắc vương tuyệt tình như thế khiến đám người trong tộc Cố gia sợ chết khiếp, không còn dám đánh chủ ý ngu xuẩn gì nữa.
Lợi ích thì hấp dẫn đấy, nhưng phải xem còn mạng mà hưởng không.
Thế nên Cố Thừa Duệ cũng không dám đem tâm tư đặt lên người Chiến Bắc vương nữa, trong khi hắn đang đau đầu nghĩ cách khác thì không ngờ Chiến Bắc vương lại đột ngột tìm đến nói muốn chọn ra một đứa trẻ trong tộc làm con thừa tự.
Đám người trong tộc ban đầu rất ngạc nhiên, thâm nghị luận xôn xao, không lẽ tin đồn Chiến Bắc vương bị thương chỗ ấy là sự thật? Vì không thể có con nên mới muốn nhận con thừa tự sao? Sau khi vỡ lẽ, tự cho là đã đoán ra chân tướng sự việc, đám người trong tộc vô cùng vui sướng, đây đúng là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi trúng đầu bọn họ mài Ai cũng đem đứa trẻ ưu tú nhất trong nhà ra cho Chiến Bắc vương lựa chọn, tất nhiên Cố Thừa Duệ là đứa biểu hiện xuất sắc nhất, thành công trở thành thế tử của Chiến Bắc vương phủi Đối với Cố Thừa Duệ mà nói thì đây đúng là một bước lên trời, bây giờ hắn đi đến đâu cũng có người cúi đầu khom lưng khiến dã tâm trong lòng hắn âm thầm thỏa mãn.
Tên con quan ngũ phẩm năm xưa từng khinh thường hẳn lúc này thấy hắn lại như chuột thấy mèo.
Nếm thử được mùi vị của quyền lực rồi thì Cố Thừa Duệ càng đắm chìm sâu vào đó không thể thoát ra.
Hắn thông minh để nhìn nhận rõ vị trí của mình ở đâu, suy cho cùng thì hắn vẫn không phải là con ruột của Chiến Bắc vương, hắn có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.
Bởi thế nên Cố Thừa Duệ luôn tỏ ra ngoan ngoãn, xây dựng một hình tượng thế tử học rộng tài cao, quân tử khiêm tốn, trọng tình trọng nghĩa trong mắt người đời, cốt là để cho Chiến Bắc vương xem.
Khi nhận được tin Diệp Vãn Tình bị hủy dung, Cố Thừa Duệ cũng đắn đo suy nghĩ một thời gian, ban đầu hẳn định im lặng để bên nhà gái tự biết khó mà lui, đến vương phủ tự hủy hôn ước, như thế hắn có thể thuận nước đẩy thuyền thoát khỏi hôn ước này.
Cố Thừa Duệ biết thời vận của hẳn đến rồi, từ nhỏ hắn đã nổi tiếng thông minh, đi đến đâu cũng có người khen hắn, bên ngoài hắn luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng thật ra trong thâm tâm, hắn vô cùng hưởng thụ những lời khen ngợi, những ánh mắt sùng bái của đám người đó.
Có một ngày ở trong học viện, hắn và một công tử nhà quan ngũ phẩm xảy ra tranh chấp, là do tên kia sai, nhưng cuối cùng người chịu phạt lại là hẳn.
Nhìn cái vẻ mặt kệch cỡm và ánh mắt khinh thường của tên đó khi nói với hẳn: “Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng dám đấu với ta?”
Thì Cố Thừa Duệ đã biết hắn muốn gì.
Những lời khen ngợi, những ánh mắt sùng bái thôi là chưa đủ, hắn muốn có quyền lực, là thứ quyền lực khiến những kẻ mắt chó này không dám ngước lên nhìn hắn.
Thế nên Cố Thừa Duệ càng đốc sức học hành, nhưng hẳn cũng biết chốn quan trường nào có đơn giản, nếu không có gia tộc chống lưng thì dù có tài đi chăng nữa thì cũng khó mà vùng vẫy trong vũng nước đục ấy.
Hắn đã từng nghĩ đến Chiến Bắc vương phủ, nhưng ngay sau đó Cố Thừa Duệ lại thở dài phủ quyết, bởi vì trước đây cũng từng có người trong tộc đến hối lộ Chiến Bắc Vương, muốn Chiến Bắc Vương nâng đỡ con cháu trong tộc.
Nhưng Chiến Bắc vương đã lạnh lùng đuổi tất cả bọn họ đi, thậm chí còn không nể tình mà nói: “Bổn vương thừa biết đám các ngươi dựa vào chút quan hệ với vương phủ mà nhận được bao nhiêu lợi ích, bổn vương mắt nhắm mắt mở bỏ qua là vì các ngươi chưa làm gì quá đáng.
Nhưng các ngươi nên nhớ lấy một câu, làm người thì phải biết thế nào là đủ, nếu ai trong số các ngươi dùng danh nghĩa của bổn vương mà làm ra chuyện ngu xuẩn gì thì đừng có trách đao của bổn vương không có mắt!”
Đám người trong tộc vừa sợ vừa giận, dĩ nhiên là không cam lòng thu lại tâm tư của bản thân như thế.
Có người sau khi trở về vấn lén lút dùng danh nghĩa của Chiến Bắc vương để mua một chức quan cho con trai, không ngờ Chiến Bắc vương nói được làm được, hắn đích thân tố cáo chuyện này với hoàng đế, chỉ qua nửa tháng mà cả nhà đó đã khuynh gia bại sản, bị phán đi lưu đày suốt đời.
Chiến Bắc vương tuyệt tình như thế khiến đám người trong tộc Cố gia sợ chết khiếp, không còn dám đánh chủ ý ngu xuẩn gì nữa.
Lợi ích thì hấp dẫn đấy, nhưng phải xem còn mạng mà hưởng không.
Thế nên Cố Thừa Duệ cũng không dám đem tâm tư đặt lên người Chiến Bắc vương nữa, trong khi hắn đang đau đầu nghĩ cách khác thì không ngờ Chiến Bắc vương lại đột ngột tìm đến nói muốn chọn ra một đứa trẻ trong tộc làm con thừa tự.
Đám người trong tộc ban đầu rất ngạc nhiên, thâm nghị luận xôn xao, không lẽ tin đồn Chiến Bắc vương bị thương chỗ ấy là sự thật? Vì không thể có con nên mới muốn nhận con thừa tự sao? Sau khi vỡ lẽ, tự cho là đã đoán ra chân tướng sự việc, đám người trong tộc vô cùng vui sướng, đây đúng là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi trúng đầu bọn họ mài Ai cũng đem đứa trẻ ưu tú nhất trong nhà ra cho Chiến Bắc vương lựa chọn, tất nhiên Cố Thừa Duệ là đứa biểu hiện xuất sắc nhất, thành công trở thành thế tử của Chiến Bắc vương phủi Đối với Cố Thừa Duệ mà nói thì đây đúng là một bước lên trời, bây giờ hắn đi đến đâu cũng có người cúi đầu khom lưng khiến dã tâm trong lòng hắn âm thầm thỏa mãn.
Tên con quan ngũ phẩm năm xưa từng khinh thường hẳn lúc này thấy hắn lại như chuột thấy mèo.
Nếm thử được mùi vị của quyền lực rồi thì Cố Thừa Duệ càng đắm chìm sâu vào đó không thể thoát ra.
Hắn thông minh để nhìn nhận rõ vị trí của mình ở đâu, suy cho cùng thì hắn vẫn không phải là con ruột của Chiến Bắc vương, hắn có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.
Bởi thế nên Cố Thừa Duệ luôn tỏ ra ngoan ngoãn, xây dựng một hình tượng thế tử học rộng tài cao, quân tử khiêm tốn, trọng tình trọng nghĩa trong mắt người đời, cốt là để cho Chiến Bắc vương xem.
Khi nhận được tin Diệp Vãn Tình bị hủy dung, Cố Thừa Duệ cũng đắn đo suy nghĩ một thời gian, ban đầu hẳn định im lặng để bên nhà gái tự biết khó mà lui, đến vương phủ tự hủy hôn ước, như thế hắn có thể thuận nước đẩy thuyền thoát khỏi hôn ước này.
Bình luận facebook