Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Chương 91
Chưởng cuối cùng kết thúc, Diệp Vãn Tình mở bừng mắt phượng, rút cây trâm đang cắm trên tóc nhanh như chớp cứa ra năm đường trên mỗi ngón tay của bệnh nhân.
Máu đen tí tách theo vết thương nhỏ xuống sàn nhà.
Nàng vung tay lên, những cây ngân châm đang cảm trên người của bệnh nhân liên thu lại trong tay nàng, Diệp Vãn Tình cẩn thận cất ngân châm đi rồi khoanh chân ngồi trên giường điều tức.
Thời gian khoảng một tách trà, Diệp Vãn Tình mới chậm rãi mở mắt ra, máu chảy ra từ năm đầu ngón tay của cô bé cũng đã là máu đỏ bình thường, chẳng mấy chốc máu đã đông lại.
Lúc này hoàng hậu mới cẩn thận hỏi: “Xong rồi? Độc của Lam nhi đã giải?”
Diệp Vãn Tình thân sắc mệt mỏi gật đầu: “Độc đã giải, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng năm ngày sẽ không có vấn đề gì nữa Hoàng hậu nghe lời khẳng định của nàng, thân thể cũng xụi lơ, nàng ôm lấy con gái vào lòng không tiếng động chảy nước mắt.
Nàng chỉ có một mình Lam nhi, nếu như Lam nhi có mệnh hệ gì thì nàng cũng chẳng thiết sống nữa.
“Mẫu hậu, bao giờ con mới có thể xuống giường?”
Hiên Viên Tuyết Lam buồn chán ngồi trên giường, hai tay chống gò má phúng phính, mở to mắt dài giọng làm nũng với hoàng hậu.
Hoàng hậu nghiêm mặt: “Con nằm yên trên giường hai ngày nữa cho ta.
Chuyện này là tại ai hả?”
Hiên Viên Tuyết Lam nghe vậy thì trề môi, khuôn mặt nhỏ cũng xoắn hết lại, nhưng cô bé cũng biết mình làm sai nên không dám vòi vĩnh gì nữa.
Hoàng hậu lại tiếp tục răn dạy: “Con đó, đường đường là công chúa mà cái gì cũng nhét vào miệng được là sao? Nếu như không phải có Tình nhi tỷ tỷ cứu con thì bây giờ con đã…”
nói đến đây hoàng hậu ngừng lại, tức giận hừ lạnh.
Hiên Viên Tuyết Lam ủ rũ cúi đầu, thành khẩn nhận sai, hoàng hậu thấy vậy thì lại mềm lòng, bất đắc dĩ đến bên giường ôm lấy Hiên Viên Tuyết Lam vào lòng, giọng điệu vẫn còn tức giận nhưng đã mềm mỏng hơn: “Mẫu hậu cũng không muốn mảng con, nhưng con có biết hôm đó khi con hôn mê được người hầu nâng về đã khiến mẫu hậu sợ thế nào không? Nếu…nếu con…
Hoàng hậu nghẹn ngào, tình cảnh ngày ấy nghĩ lại mà sợ, mấy đêm rồi không đêm nào nàng không mơ thấy ác mộng.
Hiên Viên Tuyết Lam nghe tiếng nức nở thì luống cuống, cô bé vội vàng ôm lấy mẫu hậu của mình không ngừng nhận sai: “Lam nhỉ sai rồi, là Lam nhi hư khiển mẫu hậu lo lắng.
Mẫu hậu đừng khóc, đừng khóc…
bàn tay búp măng vụng về lau nước mắt cho hoàng hậu.
Nói xong Hiên Viên Tuyết Lam cũng bật khóc, Diệp Vãn Tình vừa tiến vào đã thấy cảnh hai người ôm nhau khóc thành một đoàn.
Nàng không khỏi cười nói: “Nương nương, công chúa, sao lại khóc rồi?”
Hoàng hậu thấy Diệp Vãn Tình tiến vào cũng không xấu hổ, nàng chỉ hơi xúc động, đến cuối cùng lại là Lam nhi khóc không ngừng được, nàng lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hiên Viên Tuyết Lam, dỗ dành: “Được rồi, không khóc nữa, Tình nhi tỷ tỷ cười con kìa[1]Hiên Viên Tuyết Lam nức nở một lúc nữa mới từ từ nín khóc, biết Diệp Vãn Tình là người đã cứu mình, Diệp Vãn Tình lại còn xinh đẹp như thể nên Hiên Viên Tuyết Lam vô cùng thích nàng, thấy nàng đến là lại quấn lấy nàng không buông.
Hiên Viên Tuyết Lam mềm giọng gọi: “Tình nhi tỷ tỷ”
Tiếng gọi nãi khí của trẻ con khiến tim của Diệp Vãn Tình cũng muốn nhũn ra, nàng lập tức đến bên giường xoa đầu Hiên Viên Tuyết Lam: “Hôm nay công chúa thấy thế nào?”
Hiên Viên Tuyết Lam có chút không vui: “Sao tỷ không gọi muội là Lam nhi?”
Diệp Vãn Tình liếc qua hoàng hậu, hoàng hậu gật đầu cười với nàng, lúc này Diệp Vãn Tình mới cười gọi: “Được rồi, Lam nhi của chúng ta hôm nay đã khỏe chưa?”
Chưởng cuối cùng kết thúc, Diệp Vãn Tình mở bừng mắt phượng, rút cây trâm đang cắm trên tóc nhanh như chớp cứa ra năm đường trên mỗi ngón tay của bệnh nhân.
Máu đen tí tách theo vết thương nhỏ xuống sàn nhà.
Nàng vung tay lên, những cây ngân châm đang cảm trên người của bệnh nhân liên thu lại trong tay nàng, Diệp Vãn Tình cẩn thận cất ngân châm đi rồi khoanh chân ngồi trên giường điều tức.
Thời gian khoảng một tách trà, Diệp Vãn Tình mới chậm rãi mở mắt ra, máu chảy ra từ năm đầu ngón tay của cô bé cũng đã là máu đỏ bình thường, chẳng mấy chốc máu đã đông lại.
Lúc này hoàng hậu mới cẩn thận hỏi: “Xong rồi? Độc của Lam nhi đã giải?”
Diệp Vãn Tình thân sắc mệt mỏi gật đầu: “Độc đã giải, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng năm ngày sẽ không có vấn đề gì nữa Hoàng hậu nghe lời khẳng định của nàng, thân thể cũng xụi lơ, nàng ôm lấy con gái vào lòng không tiếng động chảy nước mắt.
Nàng chỉ có một mình Lam nhi, nếu như Lam nhi có mệnh hệ gì thì nàng cũng chẳng thiết sống nữa.
“Mẫu hậu, bao giờ con mới có thể xuống giường?”
Hiên Viên Tuyết Lam buồn chán ngồi trên giường, hai tay chống gò má phúng phính, mở to mắt dài giọng làm nũng với hoàng hậu.
Hoàng hậu nghiêm mặt: “Con nằm yên trên giường hai ngày nữa cho ta.
Chuyện này là tại ai hả?”
Hiên Viên Tuyết Lam nghe vậy thì trề môi, khuôn mặt nhỏ cũng xoắn hết lại, nhưng cô bé cũng biết mình làm sai nên không dám vòi vĩnh gì nữa.
Hoàng hậu lại tiếp tục răn dạy: “Con đó, đường đường là công chúa mà cái gì cũng nhét vào miệng được là sao? Nếu như không phải có Tình nhi tỷ tỷ cứu con thì bây giờ con đã…”
nói đến đây hoàng hậu ngừng lại, tức giận hừ lạnh.
Hiên Viên Tuyết Lam ủ rũ cúi đầu, thành khẩn nhận sai, hoàng hậu thấy vậy thì lại mềm lòng, bất đắc dĩ đến bên giường ôm lấy Hiên Viên Tuyết Lam vào lòng, giọng điệu vẫn còn tức giận nhưng đã mềm mỏng hơn: “Mẫu hậu cũng không muốn mảng con, nhưng con có biết hôm đó khi con hôn mê được người hầu nâng về đã khiến mẫu hậu sợ thế nào không? Nếu…nếu con…
Hoàng hậu nghẹn ngào, tình cảnh ngày ấy nghĩ lại mà sợ, mấy đêm rồi không đêm nào nàng không mơ thấy ác mộng.
Hiên Viên Tuyết Lam nghe tiếng nức nở thì luống cuống, cô bé vội vàng ôm lấy mẫu hậu của mình không ngừng nhận sai: “Lam nhỉ sai rồi, là Lam nhi hư khiển mẫu hậu lo lắng.
Mẫu hậu đừng khóc, đừng khóc…
bàn tay búp măng vụng về lau nước mắt cho hoàng hậu.
Nói xong Hiên Viên Tuyết Lam cũng bật khóc, Diệp Vãn Tình vừa tiến vào đã thấy cảnh hai người ôm nhau khóc thành một đoàn.
Nàng không khỏi cười nói: “Nương nương, công chúa, sao lại khóc rồi?”
Hoàng hậu thấy Diệp Vãn Tình tiến vào cũng không xấu hổ, nàng chỉ hơi xúc động, đến cuối cùng lại là Lam nhi khóc không ngừng được, nàng lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hiên Viên Tuyết Lam, dỗ dành: “Được rồi, không khóc nữa, Tình nhi tỷ tỷ cười con kìa[1]Hiên Viên Tuyết Lam nức nở một lúc nữa mới từ từ nín khóc, biết Diệp Vãn Tình là người đã cứu mình, Diệp Vãn Tình lại còn xinh đẹp như thể nên Hiên Viên Tuyết Lam vô cùng thích nàng, thấy nàng đến là lại quấn lấy nàng không buông.
Hiên Viên Tuyết Lam mềm giọng gọi: “Tình nhi tỷ tỷ”
Tiếng gọi nãi khí của trẻ con khiến tim của Diệp Vãn Tình cũng muốn nhũn ra, nàng lập tức đến bên giường xoa đầu Hiên Viên Tuyết Lam: “Hôm nay công chúa thấy thế nào?”
Hiên Viên Tuyết Lam có chút không vui: “Sao tỷ không gọi muội là Lam nhi?”
Diệp Vãn Tình liếc qua hoàng hậu, hoàng hậu gật đầu cười với nàng, lúc này Diệp Vãn Tình mới cười gọi: “Được rồi, Lam nhi của chúng ta hôm nay đã khỏe chưa?”
Bình luận facebook