Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Chu Cẩn Du tắt điện thoại, từ trên giường đứng lên, sửa sang lại nếp quần áo bị nhăn một chút, rồi mở cửa chuẩn bị đi xuống lầu ăn cơm tất niên.
Anh đi ra cửa phòng được một nửa, đã nhìn thấy khuôn mặt đứa cháu lên gọi anh xuống ăn cơm đứng ở cạnh cửa nhìn anh cười đến xấu xa.
Chu Cẩn Du nhíu mày, không vui quát lên: "Tiểu tử ngươi làm gì ở đây, mỗi một ngày đều không làm cái gì đứng đắn cả."
Chu Vịnh cười hì hì hỏi: "Chú nhỏ, vừa rồi đúng thực là cháu thấy được, chú gọi điện thoại cho ai, mà vẻ mặt rất ngọt ngào." Cậu vừa mở cửa gọi chú nhỏ xuống ăn cơm, đã nhìn thấy chú nhỏ đang thoải mái nằm ở trên giường, sau đó là vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào, cậu dám lấy đầu mình ra đánh cuộc, nhất định chú nhỏ gọi điện thoại cho phụ nữ, hắc hắc hắc, vậy thì ông nội, bà nội và các bác sẽ không phải gấp nữa rồi.
Chu Vịnh là con trai của Chu Quân Kỳ anh hai của Chu Cẩn Du, năm nay đã hai tư tuổi, cũng là lớn tuổi nhất của đời thứ tư trong nhà, bởi vì còn nhỏ đã cùng chú nhỏ Chu Cẩn Du này chơi đùa cùng một chỗ, cho nên bình thường khi cậu ở cùng với Chu Cẩn Du đều không biết lớn nhỏ.
"Cháu không biết chuyện, chớ nên thăm dò loạn." Sau khi Chu Cẩn Du trừng mắt liếc đứa cháu cợt nhả này một cái, liền đẩy cậu ta ra, đi đầu xuống dưới lầu.
"Ôi, chú nhỏ chớ đi, nói cho cháu nghe một chút đi, cháu cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác." Chu Vịnh thấy đương sự đi rồi, vội vàng đuổi theo phía sau, hy vọng có thể đào ra chút bí mật.
Mọi người trong phòng ăn đều đã ngồi xuống bàn, chỉ chờ hai người bọn họ xuất hiện.
Ông cụ Chu ngồi ở vị trí chủ vị, tuy năm nay tuổi cao đã tám mươi lăm, nhưng nhìn tinh thần vẫn rất khoẻ mạnh, mí mắt tuy đã sụp, nhưng hai mắt vẫn mở rất to, bộ dáng sáng ngời có lực.
Bà cụ Chu hơn ba mươi năm trước đã ra đi, cho nên hai người bên cạnh chia ra ngồi cạnh ông cụ là hai đứa con trai, con cả Chu Hoằng Nghị sáu mươi bảy tuổi, ngồi bên cạnh là người bạn già Giang Văn Ngọc. Nhiều hơn so với Chu Hoằng Nghị hai tuổi, hiện tại đã sáu mươi chín tuổi, hai người bọn họ chính là cha mẹ của Chu Cẩn Du.
Người ngồi bên cạnh bà Chu còn lại là một nhà anh cả của Chu Cẩn Du. Chu Quân Kỳ bốn mươi hai tuổi, chị dâu Lý Kim Hồng bốn mươi tuổi. Còn có con trai của bọn họ hai mươi tư tuổi Chu Vịnh.
Thuận thế ngồi là một nhà anh hai. Anh hai là Chu Quân Huy bốn mươi tuổi, chị dâu thứ hai là Chu Huệ Anh bốn mươi tuổi, cháu trai Chu Hàm mười bảy tuổi.
Ngồi bên kia ông cụ chính là con trai thứ hai của ông, cũng chính là một nhà chú hai của Chu Cẩn Du, Chú hai Chu là Chu Tấn Nham sáu mươi tuổi, thím hai là Ngô Khánh Linh năm nay năm mươi chín tuổi, anh họ Chu Ngạn Kiều ba mươi bảy tuổi, chị dâu họ Quách Tĩnh Nhã ba mươi lăm tuổi. Bọn họ có hai con trai song sinh là Chu Thao và Chu Dục năm nay mới tám tuổi.
Thế hệ thứ ba thêm Chu Cẩn Du là nhỏ nhất nữa, cả nhà họ Chu ngồi đầy đủ.
Nhà họ Chu vẫn rất truyền thống, từ người đứng đầu là ông cụ Chu thì con cái mới động đũa, bữa cơm đoàn viên này mới tính bắt đầu ăn.
Bởi vì bình thường mọi người nhà họ Chu đều ai bận việc người đấy, cho nên mọi người đều nắm chặt thời gian, lúc ăn cơm không quên trao đổi cảm tình, vì vậy trên bàn cơm nhà họ Chu luôn là một mảnh nói cười.
Chu Cẩn Du bảo trì trầm mặc một mình cúi đầu ăn cơm, không phải anh không muốn cùng người nhà thân cận, mà chính là mấy năm gần đây, chỉ cần là trong trường hợp như vậy. Anh mà nói chuyện phiếm với ai, thì khẳng đinh cuối cùng sẽ lại dẫn đến việc chung thân đại sự của anh, làm cho anh phiền không chịu nổi. Sau cùng tốt nhất là không nói, coi như câm điếc mới tốt.
Chu Vịnh ngồi ở bên cạnh cha mẹ mình, nhìn chú nhỏ đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, liền vụng trộm vui vẻ, còn ra sức nháy mắt với cậu.
Chu Cẩn Du không chú ý cậu, chỉ đến khi chị dâu Lý Kim Hồng ngồi bên cạnh thấy được bộ dáng của con trai mình như con khỉ.
"Làm sao vậy, ăn cơm không ngon miệng sao." Lý Kim Hồng nhỏ giọng nói con trai một câu, chỉ sợ làm cho ông cụ trong nhà, nhìn thấy bộ dáng không đứng đắn của con trai mình. Thì qua năm mới lại chịu giáo huấn.
"Hắc hắc, không có việc gì. Không có việc gì." Chu Vịnh cũng không nói với mẹ mình, chỉ cười xấu xa rồi cúi đầu ăn cơm.
Lý Kim Hồng hồ nghi nhìn con mình một chút. Lại nhìn em trai chồng để con trai mình nhìn, sau đó cảnh cáo: "Con thành thật ăn cơm đi, chớ có chọc chú nhỏ, nếu chọc cho chú nóng nảy thu thập con, thì mẹ cũng không giúp được con đâu."
Nhắc tới ai trong nhà là người được sủng ái nhất, tuyệt đối không phải là Chu Thao Chu Lục hai đứa nhỏ mới tám tuổi, mà là cái người ba mươi hai tuổi Chu Cẩn Du.
Lúc trước ông cụ có con trai chính là lúc gặp phải chiến loạn, ông chỉ chú ý tới việc cầm súng đánh Nhật, chờ khi ông về nhà, đứa nhỏ đã trưởng thành. Chờ lúc cháu trai sinh ra, lại chính là lúc tình hình chính trị trong nước không ổn định phải vượt qua, rồi lại nạn đói lại cách mạng văn hoá gì gì đó, khi đó ông đang bị giam trong chuồng bò, mỗi ngày lần lượt đều bị phê bình, nên càng không có tinh lực để yêu quý mấy tôn tử mới sinh, thẳng đến * sau khi tổ chức thuận lợi lớn mạnh đầy đủ, thì cuộc sống của ông cụ Chu mới được xem như tốt một chút, rồi Chu Cẩn Du được sinh ra không lâu sau đó, đúng là thời điểm vô cùng tốt, khi đó ông cụ Chu đã hơn năm mười tuổi, là tuổi trở về nhà nghỉ ngơi, cho nên từ nhỏ Chu Cẩn Du có thể nói chính là ở bên người ông cụ Chu được nuôi lớn, đã nhận được yêu thương mà người khác không thể so sánh.
"Hắc hắc, hắc hắc." Chu Vịnh đương nhiên biết mình nếu chống lại chú nhỏ, thì nhất định mình sẽ không có quả tốt mà ăn, không nói ông cụ bất công, mà chính là trong lòng cha mình cũng thiên vị chú nhỏ, nhưng, hôm nay cậu đã biết được một bí mật động trời, hắc hắc.
Lý Kim Hồng nhìn bộ dáng con mình vùi đầu cười gian kia, hiển nhiên là biết đứa nhỏ này đắc chí, bà nghĩ rằng đứa nhỏ này hôm nay sao lại như thế này.
"Tiểu Vịnh, con nhìn chú nhỏ của mình cười cái gì vậy." Ông cụ Chu tuy đã già, nhưng ở trên chiến trường rèn luyện nên cặp mắt kia vẫn là hoả nhãn kim tinh, ông đã sớm nhìn thấy cái tiểu tử Chu Vịnh kia nhìn cháu trai nhỏ của mình cười, vừa nhìn thấy cũng biết là có chuyện, đến cùng vẫn đem lòng hiếu kỳ của ông nói ra.
Chu Vịnh thật sự không ngờ chính mình có động tác nhỏ cũng bị ông cụ bắt được, nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt xoay chuyển nhìn uy nghiêm của ông cụ, mắt lại vòng vo hướng về chú nhỏ của mình nhìn, thấy chú nhỏ nhìn mình đầy nguy hiểm, anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói:" Cái kia, con, con thấy chú nhỏ không cười, nên con cao hứng cười, là thật ạ."
Chu Cẩn Du vừa nghe lời nói của tiểu tử này, thì híp mắt nguy hiểm nhìn thấy trong mắt Chu Vịnh chợt loé qua tia đắc ý, xem ra tâm nhãn của tên tiểu tử này cũng dài, còn phải rèn luyện rèn luyện thêm.
Lời giải thích này của Chu Vịnh cũng không bằng không giải thích, mọi người nghe xong, đều hiểu rõ, đây nhất định là có chuyện.
"À? Chưa đủ lông đủ cánh đâu, đã dám tính kế chú nhỏ của con, lá gan con cũng không nhỏ đâu." Lời này là của Chu Quân Kỳ cha Chu Vịnh. Ông là người trong quân đội có địa vị cao, trên người có loại khí thế quân nhân rất rõ ràng, ánh mắt của ông rất độc. Chu Vịnh lập tức ngoan ngoãn nhận tội.
"Ôi, Cha. Con nào dám lừa gạt mọi người, chính là, chỉ là con đã biết một bí một nhỏ của chú nhỏ, sợ nói ra chú nhỏ sẽ trừng trị con." Bộ dáng Chu Vịnh như đứa nhỏ sợ hãi, kỳ thật trong lòng đều đang mở nhạc nở hoa, chỉ cần hôm nay chú nhỏ bị trưởng bối người trong nhà quấn lấy, vậy sẽ không có người chú ý đến anh rồi.
"A..." Chú nhỏ con có bí mật nhỏ gì? Còn bị con phát hiện?" Ông cụ Chu cũng bị hấp dẫn, cháu trai nhỏ này của ông có thể nói là hoàn mỹ, từ nhỏ đến lớn. Chỉ có nó không muốn, chứ không có việc nó không dám làm và làm không được.
Ông ở bên cạnh nhìn nhiều năm như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, cháu trai nhỏ có tiền đồ như vậy, ông thực vui mừng, nhưng cháu trai nhỏ cái gì cũng xuất sắc, cái gì cũng không cần đến cái lão già này, làm trong lòng ông không khỏi chua xót.
"Vâng, ngay tại lúc cháu mới đi lên." Chu Vịnh không nói xong trong một lần, làm khiêu khích hứng thú của mọi người. Cũng là muốn nhìn phản ứng của chú nhỏ một chút.
Kỳ thật hôm nay làm tới thế này là vô cùng mạo hiểm, nếu chọc chú nhỏ nóng nảy, vậy thì không biết cậu sẽ phải ăn bao nhiêu đau khổ đây. Nhưng vì tự do của bản thân, cậu chỉ có thể liều mạng một chút.
"Nói mau nói mau, đừng sợ chú nhỏ của con, mợ ba sẽ bảo vệ con." Quánh Tĩnh Nhã ở bên cạnh cười nói, trong mấy người con dâu cô ta là nhanh nhẹn nhất, bình thường trên bàn cơm lời của cô ta cũng là nhiều nhất.
Chu Vịnh mới không thích mợ ba này, bình thường thì nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại có chút mơ mộng, nhìn tất cả mọi người hài hoà. Liền cho mình ở nhà họ Chu có nhiều mặt mũi, kỳ thật mọi người đều không vui để chú ý tới cô ta mà thôi.
Cho nên căn bản Chu Vịnh không để ý tới Quách Tĩnh Nhã. Nhìn chằm chằm vào ông cụ, cái người kia mới có thể bảo hộ được cậu.
Nụ cười Quách Tĩnh Nhac trên mặt cứng đờ. Sau đó cười tươi hơn, cầm đũa gắp mấy đồ ăn cho hai đứa con của mình.
"Ôi, tôi đây làm trụ cột cho người khác mà cũng không vừa ý, nào Tiểu Thảo, Tiểu Dục ăn nhiều một chút."
Cô ta suy nghĩ một chút, lại lấy đũa gắp đồ ăn để vào bát cho Chu Cẩn Du.
"Cẩn Du cũng ăn nhiều một chút, ở nhà mình, cũng đừng khách khí."
Chu Cẩn Du nhíu mày nhìn đồ ăn xuất hiện thêm trong bát của mình, lại nhìn Quách Tĩnh Nhã bên cạnh anh ba, nể tình khoé miệng giật giật, nói: "Chị dâu ba mới khách khí, đây vốn chính là của tôi."
Nụ cười trên mặt Quách Tĩnh Nhac sắp không duy trì được, đảo mắt về phía ông xã mình cầu cứu.
Chu Ngạn Kiều cũng biết con dâu của mình có cái miệng không được ưa thích, "Được rồi, con muốn thì gắp cho chính mình là được, ăn nhiều ít nói thôi." Ông nói xong còn thực cho con dâu mặt mũi, gắp cho cô ta một đũa thức ăn.
Tuy trong lòng Quách Tính Nhã vẫn không quá cao hứng, nhưng đây là bậc thang cho cô ta leo xuống, nên cùng cười với ông xã, rồi lại gắp đồ ăn cho cha mẹ chồng bên cạnh, đến lúc này mới coi như là yên tĩnh ăn cơm.
Chu Vịnh bên này bị ông cụ Chu ép hỏi vài câu, liền giả bộ chống đỡ không nổi hô:"Ôi, con nói, con vừa mới thấy vẻ mặt chú nhỏ rất ngọt ngào khi gọi điện thoại cho người khác, nhất định là đã tìm được thím nhỏ rồi."
Cậu nói xong, liền vùi đầu vào bát cơm, một bộ dáng sợ hãi khi có người tìm mình tính sổ, kỳ thật đã sớm dùng khoé mắt quét qua Chu Cẩn Du rồi.
Chu Cẩn Du nghe xong lời của cậu ta, cũng không hoang mang mà vẫn là cái bộ dáng không sợ chết kia, cũng không nhìn mọi người, chính là bưng bát cơm lên, cẩn thận ăn cơm.
Nhưng mọi người trên bàn ăn vốn đã không còn bình tĩnh như anh, phải biết rằng đại sự lớn nhất nhà họ Chu bây giờ chính là hôn nhân đại sự của Chu Cẩn Du, năm hai mươi sáu tuổi, người nhà họ Chu đã bắt đầu giục Chu Cẩn Du, cho phép có bạn gái, nhưng nhìn Chu Cẩn Du một bộ dáng lấy sự nghiệp làm trọng, bọn họ cũng không quá thúc giục.
Nhưng Chu Cẩn Du theo tuổi tác tăng dần, mắt thấy đều bốn mươi (mọi người qua ba mươi đều sẽ chạy thẳng đến bốn mươi), vẫn còn chưa có một đối tượng phù hợp, bọn họ liền nóng nảy, mấy năm nay lại càng như vậy, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần Chu Cẩn Du quay về Bắc Kinh, bọn họ đều tìm cách an bài cho Chu Cẩn Du đi thân cận, kỳ vọng có thể gặp được người thích hợp, nhanh chóng đem chuyện chung thân đại sự định ra.
Nhưng không biết là xảy ra chuyện gì, những cô gái có gia thế tốt tướng mạo tốt nhân phẩm tốt Chu Cẩn Du đều không để vào mắt, càng về sau thì ngay cả đi thân cận cũng không đi, điều này làm cho trưởng bối nhà họ Chu lo lắng, phải biết rằng người đàn ông lớn tuổi không kết hôn, đó là có khuyết điểm.
Anh đi ra cửa phòng được một nửa, đã nhìn thấy khuôn mặt đứa cháu lên gọi anh xuống ăn cơm đứng ở cạnh cửa nhìn anh cười đến xấu xa.
Chu Cẩn Du nhíu mày, không vui quát lên: "Tiểu tử ngươi làm gì ở đây, mỗi một ngày đều không làm cái gì đứng đắn cả."
Chu Vịnh cười hì hì hỏi: "Chú nhỏ, vừa rồi đúng thực là cháu thấy được, chú gọi điện thoại cho ai, mà vẻ mặt rất ngọt ngào." Cậu vừa mở cửa gọi chú nhỏ xuống ăn cơm, đã nhìn thấy chú nhỏ đang thoải mái nằm ở trên giường, sau đó là vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào, cậu dám lấy đầu mình ra đánh cuộc, nhất định chú nhỏ gọi điện thoại cho phụ nữ, hắc hắc hắc, vậy thì ông nội, bà nội và các bác sẽ không phải gấp nữa rồi.
Chu Vịnh là con trai của Chu Quân Kỳ anh hai của Chu Cẩn Du, năm nay đã hai tư tuổi, cũng là lớn tuổi nhất của đời thứ tư trong nhà, bởi vì còn nhỏ đã cùng chú nhỏ Chu Cẩn Du này chơi đùa cùng một chỗ, cho nên bình thường khi cậu ở cùng với Chu Cẩn Du đều không biết lớn nhỏ.
"Cháu không biết chuyện, chớ nên thăm dò loạn." Sau khi Chu Cẩn Du trừng mắt liếc đứa cháu cợt nhả này một cái, liền đẩy cậu ta ra, đi đầu xuống dưới lầu.
"Ôi, chú nhỏ chớ đi, nói cho cháu nghe một chút đi, cháu cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác." Chu Vịnh thấy đương sự đi rồi, vội vàng đuổi theo phía sau, hy vọng có thể đào ra chút bí mật.
Mọi người trong phòng ăn đều đã ngồi xuống bàn, chỉ chờ hai người bọn họ xuất hiện.
Ông cụ Chu ngồi ở vị trí chủ vị, tuy năm nay tuổi cao đã tám mươi lăm, nhưng nhìn tinh thần vẫn rất khoẻ mạnh, mí mắt tuy đã sụp, nhưng hai mắt vẫn mở rất to, bộ dáng sáng ngời có lực.
Bà cụ Chu hơn ba mươi năm trước đã ra đi, cho nên hai người bên cạnh chia ra ngồi cạnh ông cụ là hai đứa con trai, con cả Chu Hoằng Nghị sáu mươi bảy tuổi, ngồi bên cạnh là người bạn già Giang Văn Ngọc. Nhiều hơn so với Chu Hoằng Nghị hai tuổi, hiện tại đã sáu mươi chín tuổi, hai người bọn họ chính là cha mẹ của Chu Cẩn Du.
Người ngồi bên cạnh bà Chu còn lại là một nhà anh cả của Chu Cẩn Du. Chu Quân Kỳ bốn mươi hai tuổi, chị dâu Lý Kim Hồng bốn mươi tuổi. Còn có con trai của bọn họ hai mươi tư tuổi Chu Vịnh.
Thuận thế ngồi là một nhà anh hai. Anh hai là Chu Quân Huy bốn mươi tuổi, chị dâu thứ hai là Chu Huệ Anh bốn mươi tuổi, cháu trai Chu Hàm mười bảy tuổi.
Ngồi bên kia ông cụ chính là con trai thứ hai của ông, cũng chính là một nhà chú hai của Chu Cẩn Du, Chú hai Chu là Chu Tấn Nham sáu mươi tuổi, thím hai là Ngô Khánh Linh năm nay năm mươi chín tuổi, anh họ Chu Ngạn Kiều ba mươi bảy tuổi, chị dâu họ Quách Tĩnh Nhã ba mươi lăm tuổi. Bọn họ có hai con trai song sinh là Chu Thao và Chu Dục năm nay mới tám tuổi.
Thế hệ thứ ba thêm Chu Cẩn Du là nhỏ nhất nữa, cả nhà họ Chu ngồi đầy đủ.
Nhà họ Chu vẫn rất truyền thống, từ người đứng đầu là ông cụ Chu thì con cái mới động đũa, bữa cơm đoàn viên này mới tính bắt đầu ăn.
Bởi vì bình thường mọi người nhà họ Chu đều ai bận việc người đấy, cho nên mọi người đều nắm chặt thời gian, lúc ăn cơm không quên trao đổi cảm tình, vì vậy trên bàn cơm nhà họ Chu luôn là một mảnh nói cười.
Chu Cẩn Du bảo trì trầm mặc một mình cúi đầu ăn cơm, không phải anh không muốn cùng người nhà thân cận, mà chính là mấy năm gần đây, chỉ cần là trong trường hợp như vậy. Anh mà nói chuyện phiếm với ai, thì khẳng đinh cuối cùng sẽ lại dẫn đến việc chung thân đại sự của anh, làm cho anh phiền không chịu nổi. Sau cùng tốt nhất là không nói, coi như câm điếc mới tốt.
Chu Vịnh ngồi ở bên cạnh cha mẹ mình, nhìn chú nhỏ đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, liền vụng trộm vui vẻ, còn ra sức nháy mắt với cậu.
Chu Cẩn Du không chú ý cậu, chỉ đến khi chị dâu Lý Kim Hồng ngồi bên cạnh thấy được bộ dáng của con trai mình như con khỉ.
"Làm sao vậy, ăn cơm không ngon miệng sao." Lý Kim Hồng nhỏ giọng nói con trai một câu, chỉ sợ làm cho ông cụ trong nhà, nhìn thấy bộ dáng không đứng đắn của con trai mình. Thì qua năm mới lại chịu giáo huấn.
"Hắc hắc, không có việc gì. Không có việc gì." Chu Vịnh cũng không nói với mẹ mình, chỉ cười xấu xa rồi cúi đầu ăn cơm.
Lý Kim Hồng hồ nghi nhìn con mình một chút. Lại nhìn em trai chồng để con trai mình nhìn, sau đó cảnh cáo: "Con thành thật ăn cơm đi, chớ có chọc chú nhỏ, nếu chọc cho chú nóng nảy thu thập con, thì mẹ cũng không giúp được con đâu."
Nhắc tới ai trong nhà là người được sủng ái nhất, tuyệt đối không phải là Chu Thao Chu Lục hai đứa nhỏ mới tám tuổi, mà là cái người ba mươi hai tuổi Chu Cẩn Du.
Lúc trước ông cụ có con trai chính là lúc gặp phải chiến loạn, ông chỉ chú ý tới việc cầm súng đánh Nhật, chờ khi ông về nhà, đứa nhỏ đã trưởng thành. Chờ lúc cháu trai sinh ra, lại chính là lúc tình hình chính trị trong nước không ổn định phải vượt qua, rồi lại nạn đói lại cách mạng văn hoá gì gì đó, khi đó ông đang bị giam trong chuồng bò, mỗi ngày lần lượt đều bị phê bình, nên càng không có tinh lực để yêu quý mấy tôn tử mới sinh, thẳng đến * sau khi tổ chức thuận lợi lớn mạnh đầy đủ, thì cuộc sống của ông cụ Chu mới được xem như tốt một chút, rồi Chu Cẩn Du được sinh ra không lâu sau đó, đúng là thời điểm vô cùng tốt, khi đó ông cụ Chu đã hơn năm mười tuổi, là tuổi trở về nhà nghỉ ngơi, cho nên từ nhỏ Chu Cẩn Du có thể nói chính là ở bên người ông cụ Chu được nuôi lớn, đã nhận được yêu thương mà người khác không thể so sánh.
"Hắc hắc, hắc hắc." Chu Vịnh đương nhiên biết mình nếu chống lại chú nhỏ, thì nhất định mình sẽ không có quả tốt mà ăn, không nói ông cụ bất công, mà chính là trong lòng cha mình cũng thiên vị chú nhỏ, nhưng, hôm nay cậu đã biết được một bí mật động trời, hắc hắc.
Lý Kim Hồng nhìn bộ dáng con mình vùi đầu cười gian kia, hiển nhiên là biết đứa nhỏ này đắc chí, bà nghĩ rằng đứa nhỏ này hôm nay sao lại như thế này.
"Tiểu Vịnh, con nhìn chú nhỏ của mình cười cái gì vậy." Ông cụ Chu tuy đã già, nhưng ở trên chiến trường rèn luyện nên cặp mắt kia vẫn là hoả nhãn kim tinh, ông đã sớm nhìn thấy cái tiểu tử Chu Vịnh kia nhìn cháu trai nhỏ của mình cười, vừa nhìn thấy cũng biết là có chuyện, đến cùng vẫn đem lòng hiếu kỳ của ông nói ra.
Chu Vịnh thật sự không ngờ chính mình có động tác nhỏ cũng bị ông cụ bắt được, nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt xoay chuyển nhìn uy nghiêm của ông cụ, mắt lại vòng vo hướng về chú nhỏ của mình nhìn, thấy chú nhỏ nhìn mình đầy nguy hiểm, anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói:" Cái kia, con, con thấy chú nhỏ không cười, nên con cao hứng cười, là thật ạ."
Chu Cẩn Du vừa nghe lời nói của tiểu tử này, thì híp mắt nguy hiểm nhìn thấy trong mắt Chu Vịnh chợt loé qua tia đắc ý, xem ra tâm nhãn của tên tiểu tử này cũng dài, còn phải rèn luyện rèn luyện thêm.
Lời giải thích này của Chu Vịnh cũng không bằng không giải thích, mọi người nghe xong, đều hiểu rõ, đây nhất định là có chuyện.
"À? Chưa đủ lông đủ cánh đâu, đã dám tính kế chú nhỏ của con, lá gan con cũng không nhỏ đâu." Lời này là của Chu Quân Kỳ cha Chu Vịnh. Ông là người trong quân đội có địa vị cao, trên người có loại khí thế quân nhân rất rõ ràng, ánh mắt của ông rất độc. Chu Vịnh lập tức ngoan ngoãn nhận tội.
"Ôi, Cha. Con nào dám lừa gạt mọi người, chính là, chỉ là con đã biết một bí một nhỏ của chú nhỏ, sợ nói ra chú nhỏ sẽ trừng trị con." Bộ dáng Chu Vịnh như đứa nhỏ sợ hãi, kỳ thật trong lòng đều đang mở nhạc nở hoa, chỉ cần hôm nay chú nhỏ bị trưởng bối người trong nhà quấn lấy, vậy sẽ không có người chú ý đến anh rồi.
"A..." Chú nhỏ con có bí mật nhỏ gì? Còn bị con phát hiện?" Ông cụ Chu cũng bị hấp dẫn, cháu trai nhỏ này của ông có thể nói là hoàn mỹ, từ nhỏ đến lớn. Chỉ có nó không muốn, chứ không có việc nó không dám làm và làm không được.
Ông ở bên cạnh nhìn nhiều năm như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, cháu trai nhỏ có tiền đồ như vậy, ông thực vui mừng, nhưng cháu trai nhỏ cái gì cũng xuất sắc, cái gì cũng không cần đến cái lão già này, làm trong lòng ông không khỏi chua xót.
"Vâng, ngay tại lúc cháu mới đi lên." Chu Vịnh không nói xong trong một lần, làm khiêu khích hứng thú của mọi người. Cũng là muốn nhìn phản ứng của chú nhỏ một chút.
Kỳ thật hôm nay làm tới thế này là vô cùng mạo hiểm, nếu chọc chú nhỏ nóng nảy, vậy thì không biết cậu sẽ phải ăn bao nhiêu đau khổ đây. Nhưng vì tự do của bản thân, cậu chỉ có thể liều mạng một chút.
"Nói mau nói mau, đừng sợ chú nhỏ của con, mợ ba sẽ bảo vệ con." Quánh Tĩnh Nhã ở bên cạnh cười nói, trong mấy người con dâu cô ta là nhanh nhẹn nhất, bình thường trên bàn cơm lời của cô ta cũng là nhiều nhất.
Chu Vịnh mới không thích mợ ba này, bình thường thì nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại có chút mơ mộng, nhìn tất cả mọi người hài hoà. Liền cho mình ở nhà họ Chu có nhiều mặt mũi, kỳ thật mọi người đều không vui để chú ý tới cô ta mà thôi.
Cho nên căn bản Chu Vịnh không để ý tới Quách Tĩnh Nhã. Nhìn chằm chằm vào ông cụ, cái người kia mới có thể bảo hộ được cậu.
Nụ cười Quách Tĩnh Nhac trên mặt cứng đờ. Sau đó cười tươi hơn, cầm đũa gắp mấy đồ ăn cho hai đứa con của mình.
"Ôi, tôi đây làm trụ cột cho người khác mà cũng không vừa ý, nào Tiểu Thảo, Tiểu Dục ăn nhiều một chút."
Cô ta suy nghĩ một chút, lại lấy đũa gắp đồ ăn để vào bát cho Chu Cẩn Du.
"Cẩn Du cũng ăn nhiều một chút, ở nhà mình, cũng đừng khách khí."
Chu Cẩn Du nhíu mày nhìn đồ ăn xuất hiện thêm trong bát của mình, lại nhìn Quách Tĩnh Nhã bên cạnh anh ba, nể tình khoé miệng giật giật, nói: "Chị dâu ba mới khách khí, đây vốn chính là của tôi."
Nụ cười trên mặt Quách Tĩnh Nhac sắp không duy trì được, đảo mắt về phía ông xã mình cầu cứu.
Chu Ngạn Kiều cũng biết con dâu của mình có cái miệng không được ưa thích, "Được rồi, con muốn thì gắp cho chính mình là được, ăn nhiều ít nói thôi." Ông nói xong còn thực cho con dâu mặt mũi, gắp cho cô ta một đũa thức ăn.
Tuy trong lòng Quách Tính Nhã vẫn không quá cao hứng, nhưng đây là bậc thang cho cô ta leo xuống, nên cùng cười với ông xã, rồi lại gắp đồ ăn cho cha mẹ chồng bên cạnh, đến lúc này mới coi như là yên tĩnh ăn cơm.
Chu Vịnh bên này bị ông cụ Chu ép hỏi vài câu, liền giả bộ chống đỡ không nổi hô:"Ôi, con nói, con vừa mới thấy vẻ mặt chú nhỏ rất ngọt ngào khi gọi điện thoại cho người khác, nhất định là đã tìm được thím nhỏ rồi."
Cậu nói xong, liền vùi đầu vào bát cơm, một bộ dáng sợ hãi khi có người tìm mình tính sổ, kỳ thật đã sớm dùng khoé mắt quét qua Chu Cẩn Du rồi.
Chu Cẩn Du nghe xong lời của cậu ta, cũng không hoang mang mà vẫn là cái bộ dáng không sợ chết kia, cũng không nhìn mọi người, chính là bưng bát cơm lên, cẩn thận ăn cơm.
Nhưng mọi người trên bàn ăn vốn đã không còn bình tĩnh như anh, phải biết rằng đại sự lớn nhất nhà họ Chu bây giờ chính là hôn nhân đại sự của Chu Cẩn Du, năm hai mươi sáu tuổi, người nhà họ Chu đã bắt đầu giục Chu Cẩn Du, cho phép có bạn gái, nhưng nhìn Chu Cẩn Du một bộ dáng lấy sự nghiệp làm trọng, bọn họ cũng không quá thúc giục.
Nhưng Chu Cẩn Du theo tuổi tác tăng dần, mắt thấy đều bốn mươi (mọi người qua ba mươi đều sẽ chạy thẳng đến bốn mươi), vẫn còn chưa có một đối tượng phù hợp, bọn họ liền nóng nảy, mấy năm nay lại càng như vậy, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần Chu Cẩn Du quay về Bắc Kinh, bọn họ đều tìm cách an bài cho Chu Cẩn Du đi thân cận, kỳ vọng có thể gặp được người thích hợp, nhanh chóng đem chuyện chung thân đại sự định ra.
Nhưng không biết là xảy ra chuyện gì, những cô gái có gia thế tốt tướng mạo tốt nhân phẩm tốt Chu Cẩn Du đều không để vào mắt, càng về sau thì ngay cả đi thân cận cũng không đi, điều này làm cho trưởng bối nhà họ Chu lo lắng, phải biết rằng người đàn ông lớn tuổi không kết hôn, đó là có khuyết điểm.
Bình luận facebook