Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
(1799)
Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Tĩnh Kỳ mang theo một cái giỏ mây, bên trong là nửa phần thịt kho tàu, đi tới nhà của anh trai.
Kỳ thật, nhà của anh trai cách nhà cô ít nhất cũng mất hai mươi lăm phút đi đường, đáng lẽ phải ngồi xe, nhưng Vương Tĩnh Kỳ không muốn đến nhà anh trai sớm như vậy, cũng không muốn trở về nhà mình, cho nên cô lựa chọn đi bộ, xem như vận động sau khi ăn, cũng là để giết thời gian.
Cô vừa đi vừa nhìn, trên cửa sổ của mấy căn nhà lầu có dán giấy bán nhà. Căn nhà này cùng một khu với nhà cô, nhưng cô không thể mua nó được, bởi vì như vậy ba cô chắc chắn sẽ biết được, ngôi nhà đó sẽ không thể là của riêng cô nữa, cho nên chờ có thời gian, cô phải đi xem mấy ngôi nhà ở nơi khác xa hơn.
Rốt cuộc ba mươi phút sau, cô cũng đến được nhà của anh trai Vương Tuấn Kỳ.
Anh trai và chị dâu kết hôn sớm, lúc cô còn chưa lên đại học họ đã kết hôn rồi, thời điểm đó anh trai có việc làm, cho nên nhận được phúc lợi chia nhà cho người mới kết hôn, nhưng sau xí nghiệp cải biên, anh trai bị giảm biên chế, hai người bọn họ đều không có công ăn việc làm ổn định, bình thường cả hai đều ra ngoài làm công, tiền kiếm được chỉ vừa đủ để chi tiêu.
Vương Tĩnh Kỳ gõ cửa, là anh trai cô ra mở cửa.
"Tĩnh Kỳ sao em đến đây, mau vào đi." Lúc nhìn thấy cô Vương Tuấn Kỳ rất vui mừng, nhìn thấy em gái đến liền chạy nhanh tới kéo cô vào.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn anh trai mình, trong lòng phức tạp. Hiện tại anh trai chịu sự quản thúc của chị dâu, tuy rằng đã rời khỏi Vương gia, nhưng vẫn luôn để ý tới người em gái này. Sau khi chị dâu bị sinh non, bởi vì cuộc sống áp lực, anh trai không có thời gian ở bên cạnh cô nữa. Hai anh em một năm cũng chưa chắc gặp nhau được một lần.
"Anh, ba bảo em mang thịt kho tàu tới cho anh." Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói xong, đem đồ ăn từ trong giỏ ra đặt trên bàn cơm.
Vương Tuấn Kỳ nhìn em gái mang đồ ăn đến, nhíu mày nói: "Ba thật là, không dễ gì em mới về nhà được một lần, đồ ăn làm cho em, còn cố ý mang cho anh nhiều như vậy làm gì. Mọi người cứ ăn đi, anh và chị dâu...".
"Tĩnh Kỳ đến sao?" Lời anh trai còn chưa nói xong, chị dâu Triệu Bình từ trong phòng đi ra, đầu tiên là nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó oán trách: "Anh làm anh trai như thế nào mà em gái đến cũng không bảo em ấy ngồi xuống nói chuyện, cũng không mang nước cho em ấy, thật là."
Sau đó cô chuyển sang nói với Vương Tĩnh Kỳ: "Tĩnh Kỳ à, anh của em chính là như vậy đó, không biết cách ăn nói, em đừng để ý nhé." Sau đó cô ta làm bộ như bây giờ mới nhìn thấy thịt kho tàu trên bàn, kêu lên một tiếng: "Ấy, sao em lại mang đồ ăn tới đây, như vậy phiền lắm, sao không bảo anh chị tới để em đỡ mất công chạy tới chạy lui." Chắc chắn là em chồng cố tình không gọi vợ chồng bọn họ về ăn cơm đây.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không lên tiếng, mặc kệ chị dâu nghĩ thế nào thì nghĩ.
Chị dâu cô chính là như vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ, đừng mong từ miệng chị ấy nghe được một câu tốt lành gì. Chị ta có thể dùng lời nói biến tấu lòng tốt của người khác. Trên thực tế chị ấy lúc nào cũng nói lời hay nhưng luôn hàm chứa thâm ý. Đối với cô, chị ta chưa từng coi cô là người nhà của anh trai, đối xử với cô chẳng khác gì người ngoài.
Vương Tĩnh Kỳ không đáp lại lời nói của chị dâu mà xoay người nói với anh trai: "Anh, em phải trở về đây, nếu không trời sẽ tối mất."
"Tĩnh Kỳ, em chờ một chút, anh mặc quần áo rồi đưa em đi." Vương Tuấn Kỳ nhìn thấy em gái đi một mình, có chút không yên lòng nên chuẩn bị đưa cô về nhà.
Triệu Bình ở phía sau kéo tay chồng mình lại, không để anh đi.
"Em làm gì..."
"Anh, anh không cần tiễn em đâu, trời còn chưa tối, em đi nhanh chút là lập tức có thể về đến nhà rồi." Vương Tĩnh Kỳ nói xong cũng không đợi hai người liền mang theo giỏ rời khỏi nhà anh trai.
"Tĩnh Kỳ, em về đến nhà thì gọi điện cho anh." Vương Tuấn Kỳ bị vợ lôi kéo không cho đi, chỉ có thể dặn dò.
Chờ cửa lớn đóng lại, Vương Tuấn Kỳ mới nghiêm mặt hỏi: "Em làm cái gì vậy?"
"Làm gì, không cho phép anh đi, bây giờ là ban ngày ban mặt, rất an toàn, anh đi tiễn làm gì." Triệu Bình buông tay chồng ra.
"Tĩnh Kỳ đi đường xa mang thức ăn đến cho chúng ta, anh phải đi tiễn nó mới đúng chứ." Vương Tuấn Kỳ bất đắc dĩ nói.
"Đó là do nó, lúc ăn không gọi chúng ta tới nhà ăn cho nóng, bây giờ thì cần gì tỏ ra ân cần như thế." Triệu Bình không cho là phải.
"Em như vậy không phải là đang cố tình gây sự sao, em gái của anh để dành đồ ăn đến cho chúng ta, còn đích thân mang đến đây. Với lại chúng ta đã kết hôn, còn dọn ra sống riêng, nhà ba mẹ anh làm nhiều nên được hưởng. Tại sao có cái gì ngon cũng phải gọi chúng ta về ăn, còn lúc em làm được, lại không phải cũng chẳng kêu bố mẹ anh đến sao?"
"Vương Tuấn Kỳ, bây giờ anh muốn cãi nhau với tôi đúng không, hừ, nếu muốn tôi mời người khác ăn cơm thì cũng phải có điều kiện mới được chứ. Anh cũng không nhìn xem, tiền anh kiếm được chỉ vừa đủ ăn, đến bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng nuôi không nổi, bây giờ còn muốn mang cho người nhà sao?" Triệu Bình ăn nói cay độc, nói cái gì cũng khó nghe, một chút cũng không để ý lời nói của mình có làm tổn thương người khác hay không.
Vương Tuấn Kỳ bị vợ mắng cho rụt cổ, bởi vì những lời này đều là sự thật, nên anh cũng không thể cãi được.
Triệu Bình thấy Vương Tuấn Kỳ im lặng, bắt đầu ca một bài ca ai oán:
"Không phải tôi nói chứ anh xem có ai mà con trai mình gặp khó khăn mà cha mẹ không giúp một tay chứ, ba của anh ấy, già rồi mà cũng không sống đàng hoàng được, ngày nào cũng ôm bình rượu không rời, không phải đánh thì là mắng. Em gái anh thì học không giỏi, vừa tốt nghiệp liền muốn kết hôn, uổng công gia đình anh nuôi nấng nó bao nhiêu năm trời ăn học, cuối cùng chưa kịp mang về nhà được một phân tiền nào đã trở thành con dâu nhà người khác, mỗi ngày bán mạng làm việc cho người ta mà còn cười ngây ngô được."
Nói rồi, cô ta xuống phòng bếp, lấy ra hai đôi đũa, đưa cho chồng một đôi, ý bảo anh cùng ăn, bên ngoài thời tiết vẫn còn ấm áp nên thịt kho tàu cũng không bị lạnh.
"Vừa rồi không phải anh muốn đi nói với em gái chuyện của Trương Dương đấy chứ?"
"Ừ, Tĩnh Kỳ nhất định là không biết chuyện này, anh không thể nhìn người khác lừa gạt em gái mình được." Vương Tuấn Kỳ tức giận, gắp một miếng thịt cho vào miệng.
"Anh đúng là ngốc mà, cái đầu này sao không thể thông minh lên được nhỉ? Sao anh không nghĩ tới, nói chuyện đó với em gái thì sẽ có hậu quả gì?"
"Còn có thể có hậu quả gì được, Trương Dương đã kết hôn rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài, tốt nhất là ly hôn." Từ sau khi Vương Tuấn Kỳ nhìn thấy em rể mình hẹn hò cùng người phụ nữ khác, trong đầu đã cân nhắc kỳ lưỡng, nhất định phải tìm cơ hội nói cho em gái biết mới được, người đàn ông như vậy không thể kết hôn được.
"Đúng vậy, anh nói xong hai người bọn họ khẳng định sẽ chia tay. Vậy, em gái anh còn chưa làm lễ kết hôn mà đã phải ly hôn, ném cả thể diện đi, ly hôn xong nó còn có thể đi đâu, còn không phải quay về nhà mẹ đẻ. Nếu về sau cũng không ai đến hỏi, vậy có phải ba mẹ anh vẫn phải nuôi nó. Anh phải biết rằng, tiền của ba mẹ anh đều để dành cho con của chúng ta." Ý nghĩ này của Triệu Bình nghe cũng có lí.
"Vậy phải làm thế nào bây giờ, nếu không nói, anh thấy lương tâm rất áy náy?" Vương Tuấn Kỳ thấy như vậy thì thật có lỗi với em gái.
"Anh không nghe câu, thà phá hủy mười tòa tháp còn hơn làm mất một cọc hôn nhân sao? Đây là chuyện của người ta, anh trai như anh chen vào làm cái gì?"
Triệu Bình thấy chồng mình không nói gì, lại tiếp tục khuyên can: "Với lại, còn có anh ở bên cạnh trông chừng, nếu sau này cuộc sống của em gái anh không hạnh phúc, tới lúc đó anh lại đứng ra làm chủ cho nó không phải là được rồi sao?"
Vương Tuấn Kỳ nghe xong mấy câu này, nhẹ gật đầu.
Triệu Bình cho rằng chồng mình đã thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không nói gì nữa, cho đến bây giờ, cô khẳng định, nếu cháu trai của nhà họ Vương được sinh ra thì cho dù em gái chồng ly hôn, Vương gia cũng không còn chỗ cho nó dung thân.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Tĩnh Kỳ mang theo một cái giỏ mây, bên trong là nửa phần thịt kho tàu, đi tới nhà của anh trai.
Kỳ thật, nhà của anh trai cách nhà cô ít nhất cũng mất hai mươi lăm phút đi đường, đáng lẽ phải ngồi xe, nhưng Vương Tĩnh Kỳ không muốn đến nhà anh trai sớm như vậy, cũng không muốn trở về nhà mình, cho nên cô lựa chọn đi bộ, xem như vận động sau khi ăn, cũng là để giết thời gian.
Cô vừa đi vừa nhìn, trên cửa sổ của mấy căn nhà lầu có dán giấy bán nhà. Căn nhà này cùng một khu với nhà cô, nhưng cô không thể mua nó được, bởi vì như vậy ba cô chắc chắn sẽ biết được, ngôi nhà đó sẽ không thể là của riêng cô nữa, cho nên chờ có thời gian, cô phải đi xem mấy ngôi nhà ở nơi khác xa hơn.
Rốt cuộc ba mươi phút sau, cô cũng đến được nhà của anh trai Vương Tuấn Kỳ.
Anh trai và chị dâu kết hôn sớm, lúc cô còn chưa lên đại học họ đã kết hôn rồi, thời điểm đó anh trai có việc làm, cho nên nhận được phúc lợi chia nhà cho người mới kết hôn, nhưng sau xí nghiệp cải biên, anh trai bị giảm biên chế, hai người bọn họ đều không có công ăn việc làm ổn định, bình thường cả hai đều ra ngoài làm công, tiền kiếm được chỉ vừa đủ để chi tiêu.
Vương Tĩnh Kỳ gõ cửa, là anh trai cô ra mở cửa.
"Tĩnh Kỳ sao em đến đây, mau vào đi." Lúc nhìn thấy cô Vương Tuấn Kỳ rất vui mừng, nhìn thấy em gái đến liền chạy nhanh tới kéo cô vào.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn anh trai mình, trong lòng phức tạp. Hiện tại anh trai chịu sự quản thúc của chị dâu, tuy rằng đã rời khỏi Vương gia, nhưng vẫn luôn để ý tới người em gái này. Sau khi chị dâu bị sinh non, bởi vì cuộc sống áp lực, anh trai không có thời gian ở bên cạnh cô nữa. Hai anh em một năm cũng chưa chắc gặp nhau được một lần.
"Anh, ba bảo em mang thịt kho tàu tới cho anh." Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói xong, đem đồ ăn từ trong giỏ ra đặt trên bàn cơm.
Vương Tuấn Kỳ nhìn em gái mang đồ ăn đến, nhíu mày nói: "Ba thật là, không dễ gì em mới về nhà được một lần, đồ ăn làm cho em, còn cố ý mang cho anh nhiều như vậy làm gì. Mọi người cứ ăn đi, anh và chị dâu...".
"Tĩnh Kỳ đến sao?" Lời anh trai còn chưa nói xong, chị dâu Triệu Bình từ trong phòng đi ra, đầu tiên là nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó oán trách: "Anh làm anh trai như thế nào mà em gái đến cũng không bảo em ấy ngồi xuống nói chuyện, cũng không mang nước cho em ấy, thật là."
Sau đó cô chuyển sang nói với Vương Tĩnh Kỳ: "Tĩnh Kỳ à, anh của em chính là như vậy đó, không biết cách ăn nói, em đừng để ý nhé." Sau đó cô ta làm bộ như bây giờ mới nhìn thấy thịt kho tàu trên bàn, kêu lên một tiếng: "Ấy, sao em lại mang đồ ăn tới đây, như vậy phiền lắm, sao không bảo anh chị tới để em đỡ mất công chạy tới chạy lui." Chắc chắn là em chồng cố tình không gọi vợ chồng bọn họ về ăn cơm đây.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không lên tiếng, mặc kệ chị dâu nghĩ thế nào thì nghĩ.
Chị dâu cô chính là như vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ, đừng mong từ miệng chị ấy nghe được một câu tốt lành gì. Chị ta có thể dùng lời nói biến tấu lòng tốt của người khác. Trên thực tế chị ấy lúc nào cũng nói lời hay nhưng luôn hàm chứa thâm ý. Đối với cô, chị ta chưa từng coi cô là người nhà của anh trai, đối xử với cô chẳng khác gì người ngoài.
Vương Tĩnh Kỳ không đáp lại lời nói của chị dâu mà xoay người nói với anh trai: "Anh, em phải trở về đây, nếu không trời sẽ tối mất."
"Tĩnh Kỳ, em chờ một chút, anh mặc quần áo rồi đưa em đi." Vương Tuấn Kỳ nhìn thấy em gái đi một mình, có chút không yên lòng nên chuẩn bị đưa cô về nhà.
Triệu Bình ở phía sau kéo tay chồng mình lại, không để anh đi.
"Em làm gì..."
"Anh, anh không cần tiễn em đâu, trời còn chưa tối, em đi nhanh chút là lập tức có thể về đến nhà rồi." Vương Tĩnh Kỳ nói xong cũng không đợi hai người liền mang theo giỏ rời khỏi nhà anh trai.
"Tĩnh Kỳ, em về đến nhà thì gọi điện cho anh." Vương Tuấn Kỳ bị vợ lôi kéo không cho đi, chỉ có thể dặn dò.
Chờ cửa lớn đóng lại, Vương Tuấn Kỳ mới nghiêm mặt hỏi: "Em làm cái gì vậy?"
"Làm gì, không cho phép anh đi, bây giờ là ban ngày ban mặt, rất an toàn, anh đi tiễn làm gì." Triệu Bình buông tay chồng ra.
"Tĩnh Kỳ đi đường xa mang thức ăn đến cho chúng ta, anh phải đi tiễn nó mới đúng chứ." Vương Tuấn Kỳ bất đắc dĩ nói.
"Đó là do nó, lúc ăn không gọi chúng ta tới nhà ăn cho nóng, bây giờ thì cần gì tỏ ra ân cần như thế." Triệu Bình không cho là phải.
"Em như vậy không phải là đang cố tình gây sự sao, em gái của anh để dành đồ ăn đến cho chúng ta, còn đích thân mang đến đây. Với lại chúng ta đã kết hôn, còn dọn ra sống riêng, nhà ba mẹ anh làm nhiều nên được hưởng. Tại sao có cái gì ngon cũng phải gọi chúng ta về ăn, còn lúc em làm được, lại không phải cũng chẳng kêu bố mẹ anh đến sao?"
"Vương Tuấn Kỳ, bây giờ anh muốn cãi nhau với tôi đúng không, hừ, nếu muốn tôi mời người khác ăn cơm thì cũng phải có điều kiện mới được chứ. Anh cũng không nhìn xem, tiền anh kiếm được chỉ vừa đủ ăn, đến bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng nuôi không nổi, bây giờ còn muốn mang cho người nhà sao?" Triệu Bình ăn nói cay độc, nói cái gì cũng khó nghe, một chút cũng không để ý lời nói của mình có làm tổn thương người khác hay không.
Vương Tuấn Kỳ bị vợ mắng cho rụt cổ, bởi vì những lời này đều là sự thật, nên anh cũng không thể cãi được.
Triệu Bình thấy Vương Tuấn Kỳ im lặng, bắt đầu ca một bài ca ai oán:
"Không phải tôi nói chứ anh xem có ai mà con trai mình gặp khó khăn mà cha mẹ không giúp một tay chứ, ba của anh ấy, già rồi mà cũng không sống đàng hoàng được, ngày nào cũng ôm bình rượu không rời, không phải đánh thì là mắng. Em gái anh thì học không giỏi, vừa tốt nghiệp liền muốn kết hôn, uổng công gia đình anh nuôi nấng nó bao nhiêu năm trời ăn học, cuối cùng chưa kịp mang về nhà được một phân tiền nào đã trở thành con dâu nhà người khác, mỗi ngày bán mạng làm việc cho người ta mà còn cười ngây ngô được."
Nói rồi, cô ta xuống phòng bếp, lấy ra hai đôi đũa, đưa cho chồng một đôi, ý bảo anh cùng ăn, bên ngoài thời tiết vẫn còn ấm áp nên thịt kho tàu cũng không bị lạnh.
"Vừa rồi không phải anh muốn đi nói với em gái chuyện của Trương Dương đấy chứ?"
"Ừ, Tĩnh Kỳ nhất định là không biết chuyện này, anh không thể nhìn người khác lừa gạt em gái mình được." Vương Tuấn Kỳ tức giận, gắp một miếng thịt cho vào miệng.
"Anh đúng là ngốc mà, cái đầu này sao không thể thông minh lên được nhỉ? Sao anh không nghĩ tới, nói chuyện đó với em gái thì sẽ có hậu quả gì?"
"Còn có thể có hậu quả gì được, Trương Dương đã kết hôn rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài, tốt nhất là ly hôn." Từ sau khi Vương Tuấn Kỳ nhìn thấy em rể mình hẹn hò cùng người phụ nữ khác, trong đầu đã cân nhắc kỳ lưỡng, nhất định phải tìm cơ hội nói cho em gái biết mới được, người đàn ông như vậy không thể kết hôn được.
"Đúng vậy, anh nói xong hai người bọn họ khẳng định sẽ chia tay. Vậy, em gái anh còn chưa làm lễ kết hôn mà đã phải ly hôn, ném cả thể diện đi, ly hôn xong nó còn có thể đi đâu, còn không phải quay về nhà mẹ đẻ. Nếu về sau cũng không ai đến hỏi, vậy có phải ba mẹ anh vẫn phải nuôi nó. Anh phải biết rằng, tiền của ba mẹ anh đều để dành cho con của chúng ta." Ý nghĩ này của Triệu Bình nghe cũng có lí.
"Vậy phải làm thế nào bây giờ, nếu không nói, anh thấy lương tâm rất áy náy?" Vương Tuấn Kỳ thấy như vậy thì thật có lỗi với em gái.
"Anh không nghe câu, thà phá hủy mười tòa tháp còn hơn làm mất một cọc hôn nhân sao? Đây là chuyện của người ta, anh trai như anh chen vào làm cái gì?"
Triệu Bình thấy chồng mình không nói gì, lại tiếp tục khuyên can: "Với lại, còn có anh ở bên cạnh trông chừng, nếu sau này cuộc sống của em gái anh không hạnh phúc, tới lúc đó anh lại đứng ra làm chủ cho nó không phải là được rồi sao?"
Vương Tuấn Kỳ nghe xong mấy câu này, nhẹ gật đầu.
Triệu Bình cho rằng chồng mình đã thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không nói gì nữa, cho đến bây giờ, cô khẳng định, nếu cháu trai của nhà họ Vương được sinh ra thì cho dù em gái chồng ly hôn, Vương gia cũng không còn chỗ cho nó dung thân.
Bình luận facebook