Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Ngày mồng tám là ngày chính thức quay trở lại làm việc sau năm mới, vốn là Vương Tĩnh Kỳ còn có thể nghỉ thêm vài ngày nghỉ đông nữa, nhưng vì muốn kiếm thêm tiền mà bận rộn khai trương sớm.
Mấy người Tưởng Hi Văn biết năm mới Vương Tĩnh Kỳ không có về nhà, cho nên mới vừa gặp cô đã bắt đầu hỏi han ân cần, làm Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thật là phiền phức, sau đó bị ép đến nỗi tự phá hủy hình tượng của mình mà gào khóc với các cô: "Các cậu thôi đi, lúc không gặp mặt thì ngày nào cũng gọi điện thoại đến quấy rầy tớ, bây giờ gặp mặt rồi lại cũng không buông tha cho tớ, có để cho người ta sống nữa hay không hả!"
Đáp lại Vương Tĩnh Kỳ là sáu bộ móng vuốt.
Người ta thường nói những người có công ăn việc làm ổn định thường rất trì trệ, vốn là mấy người bọn Vương Tĩnh Kỳ còn chưa tin, nhưng tới gần ngày khai giảng, các cô cũng đều tin rồi.
"Haizzz, lại phải đi làm rồi!" Vương Dĩnh đau khổ.
"Ừm, tớ nghỉ chưa có đã!" Từ Mộc Nghiên cũng tỏ ra đáng thương.
"Ừm, sao tớ lại cảm thấy được nghỉ so với đi làm còn mệt hơn!" Vương Tĩnh Kỳ thắc mắc, muốn được giải đáp.
"Đó là bởi vì các cậu lợi dụng ngày nghỉ để đi dạy thêm, cho nên mới thấy thời gian được nghỉ ngắn, cũng sẽ cảm thấy được nghỉ còn mệt hơn khi đi làm." Tưởng Hi Văn cuối cùng tóm lại một câu, tay chân cũng không rảnh rỗi, cô đang tính toán lại sổ sách thu chi tháng này.
"Ừm, ngày nghỉ phải dạy một ngày hai buổi, tương đương với chúng ta dạy bốn tiết ở trường, tớ cũng cảm thấy mệt. Một ngày trôi qua thật nhanh, tớ muốn nhanh chóng khai giảng ghê! Cứ nghĩ đến sau này ngày nào cũng phải dạy hai buổi như vậy, cả người tớ bắt đầu mệt mỏi rồi đây này!" Vương Tĩnh Kỳ tựa đầu vào lưng ghế, ỉu xìu nói.
"Đương nhiên rồi, ngày nghỉ mà đi dạy thêm là công việc của chúng ta mà. Chúng ta giảng bài càng hay, thì học sinh sẽ càng yêu thích, mà học sinh càng yêu thích, thì số người đến đây học sẽ nhiều, nhiều học viên, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Cậu là vì phải giảng bài nhiều mà được ít tiền nên mới cảm thấy như vậy, dù sao đến lúc khai giảng đi làm lại cũng sẽ không giống như bây giờ, trong trường học thì khác, giảng bài nhiều ít, hay dở gì cũng như nhau thôi."
"Ai nói, chúng ta dạy cấp ba cũng có giải thưởng đó chứ, nếu như học sinh của chúng ta mà thi đậu cấp thành phố hay cấp quận, chắc chắn sẽ được thưởng rất nhiều tiền mặt." Vương Dĩnh nói xong, gương mặt tỏ vẻ thèm thuồng.
Trong trường cấp ba nào cũng có treo giải thưởng với thầy cô và học sinh, nhất là trường Nhất Trung, các loại danh hiệu học tốt đều được thưởng tiền mặt, thầy cô đứng lớp của học sinh đó cũng sẽ được hưởng chút phúc lợi.
Năm ngoái có em học sinh đạt thành tích học sinh giỏi cấp thành phố, giáo viên chủ nhiệm của em đó được thưởng một vạn đồng, mấy giáo viên dạy môn phụ khác cũng được thưởng mỗi người từ ba đến năm ngàn đồng, kỳ nghỉ hè nhà trường còn sắp xếp cho bọn họ đi du lịch Hồng Kông, cho nên mới nói, làm giáo viên cấp ba tuy có vất vả, nhưng cũng rất có động lực.
"Chật, kỳ thi học sinh giỏi không có dễ dàng gì đâu, cậu cứ nằm mơ đi!" Tưởng Hi Văn cười nhạo cô.
Vương Dĩnh cũng không thèm tức giận, ngược lại cười ha ha: "Vốn là tớ cũng không có ý kiến gì, nhưng tớ không chịu nổi chuyện có một người đồng đội ngu như heo được!"
Mọi người nhất thời nghe chưa hiểu ý tứ trong lời nói của cô, tỏ vẻ khó hiểu.
"Ha ha, có Ngô Mật Nhi ở đây, mặc dù trình độ dạy học của tớ chưa bao giờ quá nổi trội, nhưng có cô ta tớ cũng không đến nỗi là người kém cỏi nhất!"
Ba người còn lại nghe xong cười vang, dạy chung ban với một người như vậy, thật đúng là có khả năng.
Mặc kệ người ta ai oán kiểu gì, tháng ba vẫn cứ đúng hạn đến rồi, trường Nhất Trung cũng chính thức khai giảng.
Mấy lớp học thêm ở đây toàn bộ đều được chuyển sang thứ bảy chủ nhật.
Mọi người lại đi làm như bình thường, Vương Tĩnh Kỳ cũng không cần phải chạy qua chạy lại dạy ở hai nơi như học kỳ trước nữa, thanh thản ổn định dạy ở trường Nhất Trung.
Đương nhiên trong lúc đó cũng có chút chuyện xảy ra. Thí dụ như thành phố D triển khai hạng mục thu mua đất đai, căn nhà mà Vương Tĩnh Kỳ mua lúc trước cũng nằm trong phạm vi này. Mất mấy ngày để thương lượng vấn đề giá cả với bên đầu tư, cuối cùng kết quả cũng coi như là vừa ý, cô liền mua thêm một căn nhà khác.
Chuyện này cũng là nhờ Chu Cẩn Du giúp đỡ, bởi vì căn nhà cô chọn có diện tích khá lớn, vị trí cũng rất tốt, cho nên giá tiền cũng tương đối cao, mà tài khoản ngân hàng của cô hiện tại vẫn chưa thể rút tiền được, nên cô cần anh giúp.
Lúc Chu Cẩn Du biết chuyện cô có một căn nhà sắp giải tỏa, nhìn cô, sau đó không nói thêm gì, đưa cho cô một tấm thẻ, nói là chi phí chi tiêu trong gia đình. Vương Tĩnh Kỳ liền vui vẻ nhận lấy.
Kỳ thật Vương Tĩnh Kỳ cũng không biết chính xác lúc nào căn nhà đó bị giải tỏa, cô còn dự định học kỳ này mở một quán ăn nhỏ ở đó, không ngờ, cô còn chưa kịp ra tay, căn nhà đã phải bán đi.
Cứ bận rộn như vậy, thời gian liền trôi qua đến tháng năm, học sinh lớp mười hai chuẩn bị thi vào đại học.
Trong phòng họp của trường cấp ba Nhất Trung, mọi người đang tiến hành cuộc họp tổng kết hàng tháng.
Tất cả giáo viên và lãnh đạo trong trường đều có mặt.
Mọi người ngồi xung quanh bàn họp, hiệu trưởng ngồi ở ghế chủ tọa.
Mấy giáo viên ngồi phía dưới bắt đầu ba hoa giới thiệu về học trò của mình, thuyết minh phương pháp dạy học của mình, kêu ca thành tích nhận được còn chưa đủ.
Trước giờ trong mấy buổi họp tổng kết đều là đề cập đến mấy chuyện này.
Nhưng không biết hôm nay hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm nghĩ cái gì, mấy giáo viên vừa tổng kết xong, ông ta đã mở miệng ngắt lời.
"Tôi hiểu rõ các thầy cô rất cực khổ, trách nhiệm dạy các học sinh chuẩn bị thi tốt nghiệp còn lớn hơn, nhưng nêu chúng ta đã làm cái nghề này rồi, phải không được làm trái với lương tâm, nói trắng ra thì, chính là không được làm phụ lòng quốc gia đã cho chúng ta tiền lương." Cao Phẩm Nghiêm kể từ lúc bắt đầu cuộc họp vẫn không nói cái gì, chỉ cầm cây bút viết viết, lúc mấy giáo viên đang đọc tổng kết, không ngừng ghi chép.
"Tôi vừa nghe các thầy cô nói rồi, học sinh trường chúng ta có thành tích học tập không đều, giỏi thật là giỏi, hoặc tệ thật là tệ, cho nên trong quá trình dạy học mọi người gặp phải rất nhiều khó khăn, nếu dạy nhanh cũng không được, mà dạy chậm thì cũng không phù hợp, cho nên làm giáo viên rất vất vả." Cao Phẩm Nghiêm tổng kết lại một lần về mấy phần tổng kết của giáo viên.
Mấy giáo viên ngồi ở đây đều liên tục gật đầu, quá trình dạy học quả thật rất khó khăn.
"Tôi hiểu các thầy cô mà, trước đây tôi cũng là thầy giáo thôi, mấy vấn đề này gây rất nhiều khó khăn trong việc dạy học. Nhưng mà..." Vốn bởi vì sự thấu hiểu của hiệu trưởng mà các giáo viên cũng thả lỏng tinh thần hơi tươi cười, lúc này ông ta lại nghiêm mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói tiếp: "Bất kỳ lúc nào chúng ta cũng phải nhớ rõ thân phận của chúng ta, chúng ta chính là giáo viên, có nghĩa là phải truyền đạt tri thức cho các em học sinh, dạy cho bọn chúng đạo lý làm người. Giáo thư dục nhân, dạy kiến thức nhưng cũng không thể thiếu đạo đức. Cho nên cho dù có khó khăn đi nữa, chúng ta là những người thầy cô giáo cũng không được trách móc. Nếu chúng ta mà trách móc, vậy thì các em học sinh làm sao mà học hành đỗ đạt được, mọi người nói có phải hay không?" Cao Phẩm Nghiêm nhìn một vòng các thầy cô giáo dạy lớp mười hai.
Nghĩ tới phiếu điểm của lần tổng kết cuối tháng này, đầu ông ta sắp nổ tung rồi.
Trường Nhất Trung ở thành phố D cũng có thể coi là trường tốt nhất, hàng năm số học sinh thi đậu đại học đều đứng đầu danh sách, nhưng xem thành tích của năm nay, nếu muốn lại đứng đầu danh sách thi đậu đại học thì có vẻ hơi khó.
Ông ta là hiệu trưởng, vô cùng rõ ràng việc đạt được thành tích tốt quan trọng cỡ nào đối với một ngôi trường, đối với một người giữ chức hiệu trưởng. Nếu như thành tích thi tốt nghiệp của học sinh lần này không được tốt, vậy cái chức hiệu trưởng này của ông ta cũng coi như chấm dứt, chứ đừng nói là muốn tiếp tục đi lên phát triển sự nghiệp.
Mấy giáo viên đang ngồi đây nghe vậy cũng cúi thấp đầu, không còn cái gì có thể ngụy biện được nữa, thành tích đã nói lên tất cả.
"Cho nên lần họp tổng kết cuối tháng này tôi mời các thầy cô đến đây không phải để nghe mọi người thổi phồng sự việc, cũng không phải muốn nghe mọi người ca công tụng đức, mà là muốn thông qua các thầy cô để tiếp thu ý kiến của quần chúng, xem có thể tìm cách nâng cao thánh tích học tập của các em học sinh hay không. Dù gì các vị cũng có kinh nghiệm làm giáo viên nhiều năm rồi." Cao Phẩm Nghiêm vừa nói vừa gõ gõ cây bút trong tay mình lên cuốn sổ, động tác này đủ để mọi người hiểu được sự lo lắng trong lòng vị lãnh đạo ngay lúc này.
Ông ta nói xong, mấy giáo viên càng cúi đầu thấp hơn. Lúc nãy người nào mở miệng trước thì người đó trở thành người dẫn đầu, bây giờ ý kiến đó không được tốt cho lắm. Một khi ý kiến đó hay, mọi người đều làm việc cùng nhau. Còn nếu ý kiến đó không được hay, về sau người đó phải nhận đủ loại oán hận từ người khác.
Mỗi lần như bây giờ, thì tổ trưởng môn hay mấy giáo viên chủ nhiệm sẽ đứng ra biểu hiện quyết tâm với lãnh đạo, sau đó đặt ra mấy yêu cầu về mục tiêu là xong.
Lão yêu bà cũng mở miệng giải vây cho mọi người.
"Hiệu trưởng Cao nói rất đúng. Ngài nói mấy vấn đề này, chúng tôi cũng đã thảo luận với nhau rồi, học trò học không tốt cũng không phải là do lỗi của bọn nó, chủ yếu là thầy cô giáo chúng tôi dạy không tốt mà thôi. Chúng tôi thân là giáo viên, lại còn dạy cấp ba nữa, không nên để cho các em học sinh gánh hết mọi trách nhiệm..."
Lão yêu bà luyên thuyên nói một tràng, Vương Tĩnh Kỳ ngồi đằng sau nghe chán muốn chết, vốn là nghe hiệu trưởng Cao nói mấy lời này, cô có chút kích động, tất cả các giáo viên, mỗi một người đều không có ai mà không muốn dạy học trò của mình cho thật tốt, không có ai không muốn nâng cao thành tích của mình. Không phải người ta vẫn thường nói binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt sao, vậy thì giáo viên không muốn dạy ra học sinh giỏi cũng tuyệt đối không phải là giáo viên tốt. Suy nghĩ kích động này còn chưa kịp đi một vòng trong đầu cô, đã nghe lão yêu bà khách sáo nói một tràng, haizzz, bây giờ cho dù lãnh đạo lại nêu cao khẩu hiệu một lần nữa, mà cấp dưới không có tinh thần làm theo, vậy cũng xem như phí công.
Đến khi Vương Tĩnh Kỳ vẽ con heo thứ ba lên quyển vở, lời nói của lão yêu bà bị người khác cắt ngang.
"Chủ nhiệm Trình, tôi phải cắt ngang một chút rồi." Cao Phẩm Nghiêm nhịn một hồi, vốn nghĩ muốn cho Trình Xuân Hoa chút mặt mũi, nhưng người đàn bà này thật không biết điều. Lúc nãy ông ta vừa nói xong, rõ ràng ông ta có thể cảm nhận được, mấy giáo viên đã được ông ta khơi gợi lên tâm huyết, vậy mà sau khi nghe bà ta nói xong thì hầu như không còn nữa rồi, điều này làm ông ta cực kỳ tức giận.
"..." Lão yêu bà không dám chọc lãnh đạo nổi giận, chỉ có thể nén những lời mình muốn nói lại.
"Chủ nhiệm Trình nói rất đúng, tôi cũng có cùng suy nghĩ như vậy, nếu đã là giáo viên, chúng ta phải chịu trách nhiệm với từng học sinh của mình, mặc dù chúng ta không thể căn cứ vào điểm số để phán đoán học sinh đó học giỏi hay dở, nhưng mà làm giáo viên, chúng ta lại có thể căn cứ vào điểm số của học sinh mà xác định giáo viên đó dạy có tốt hay không." Cao Phẩm Nghiêm nhìn xung quanh, lại bắt đầu gây áp lực với các giáo viên đang ngồi đây.
Mấy người Tưởng Hi Văn biết năm mới Vương Tĩnh Kỳ không có về nhà, cho nên mới vừa gặp cô đã bắt đầu hỏi han ân cần, làm Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thật là phiền phức, sau đó bị ép đến nỗi tự phá hủy hình tượng của mình mà gào khóc với các cô: "Các cậu thôi đi, lúc không gặp mặt thì ngày nào cũng gọi điện thoại đến quấy rầy tớ, bây giờ gặp mặt rồi lại cũng không buông tha cho tớ, có để cho người ta sống nữa hay không hả!"
Đáp lại Vương Tĩnh Kỳ là sáu bộ móng vuốt.
Người ta thường nói những người có công ăn việc làm ổn định thường rất trì trệ, vốn là mấy người bọn Vương Tĩnh Kỳ còn chưa tin, nhưng tới gần ngày khai giảng, các cô cũng đều tin rồi.
"Haizzz, lại phải đi làm rồi!" Vương Dĩnh đau khổ.
"Ừm, tớ nghỉ chưa có đã!" Từ Mộc Nghiên cũng tỏ ra đáng thương.
"Ừm, sao tớ lại cảm thấy được nghỉ so với đi làm còn mệt hơn!" Vương Tĩnh Kỳ thắc mắc, muốn được giải đáp.
"Đó là bởi vì các cậu lợi dụng ngày nghỉ để đi dạy thêm, cho nên mới thấy thời gian được nghỉ ngắn, cũng sẽ cảm thấy được nghỉ còn mệt hơn khi đi làm." Tưởng Hi Văn cuối cùng tóm lại một câu, tay chân cũng không rảnh rỗi, cô đang tính toán lại sổ sách thu chi tháng này.
"Ừm, ngày nghỉ phải dạy một ngày hai buổi, tương đương với chúng ta dạy bốn tiết ở trường, tớ cũng cảm thấy mệt. Một ngày trôi qua thật nhanh, tớ muốn nhanh chóng khai giảng ghê! Cứ nghĩ đến sau này ngày nào cũng phải dạy hai buổi như vậy, cả người tớ bắt đầu mệt mỏi rồi đây này!" Vương Tĩnh Kỳ tựa đầu vào lưng ghế, ỉu xìu nói.
"Đương nhiên rồi, ngày nghỉ mà đi dạy thêm là công việc của chúng ta mà. Chúng ta giảng bài càng hay, thì học sinh sẽ càng yêu thích, mà học sinh càng yêu thích, thì số người đến đây học sẽ nhiều, nhiều học viên, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Cậu là vì phải giảng bài nhiều mà được ít tiền nên mới cảm thấy như vậy, dù sao đến lúc khai giảng đi làm lại cũng sẽ không giống như bây giờ, trong trường học thì khác, giảng bài nhiều ít, hay dở gì cũng như nhau thôi."
"Ai nói, chúng ta dạy cấp ba cũng có giải thưởng đó chứ, nếu như học sinh của chúng ta mà thi đậu cấp thành phố hay cấp quận, chắc chắn sẽ được thưởng rất nhiều tiền mặt." Vương Dĩnh nói xong, gương mặt tỏ vẻ thèm thuồng.
Trong trường cấp ba nào cũng có treo giải thưởng với thầy cô và học sinh, nhất là trường Nhất Trung, các loại danh hiệu học tốt đều được thưởng tiền mặt, thầy cô đứng lớp của học sinh đó cũng sẽ được hưởng chút phúc lợi.
Năm ngoái có em học sinh đạt thành tích học sinh giỏi cấp thành phố, giáo viên chủ nhiệm của em đó được thưởng một vạn đồng, mấy giáo viên dạy môn phụ khác cũng được thưởng mỗi người từ ba đến năm ngàn đồng, kỳ nghỉ hè nhà trường còn sắp xếp cho bọn họ đi du lịch Hồng Kông, cho nên mới nói, làm giáo viên cấp ba tuy có vất vả, nhưng cũng rất có động lực.
"Chật, kỳ thi học sinh giỏi không có dễ dàng gì đâu, cậu cứ nằm mơ đi!" Tưởng Hi Văn cười nhạo cô.
Vương Dĩnh cũng không thèm tức giận, ngược lại cười ha ha: "Vốn là tớ cũng không có ý kiến gì, nhưng tớ không chịu nổi chuyện có một người đồng đội ngu như heo được!"
Mọi người nhất thời nghe chưa hiểu ý tứ trong lời nói của cô, tỏ vẻ khó hiểu.
"Ha ha, có Ngô Mật Nhi ở đây, mặc dù trình độ dạy học của tớ chưa bao giờ quá nổi trội, nhưng có cô ta tớ cũng không đến nỗi là người kém cỏi nhất!"
Ba người còn lại nghe xong cười vang, dạy chung ban với một người như vậy, thật đúng là có khả năng.
Mặc kệ người ta ai oán kiểu gì, tháng ba vẫn cứ đúng hạn đến rồi, trường Nhất Trung cũng chính thức khai giảng.
Mấy lớp học thêm ở đây toàn bộ đều được chuyển sang thứ bảy chủ nhật.
Mọi người lại đi làm như bình thường, Vương Tĩnh Kỳ cũng không cần phải chạy qua chạy lại dạy ở hai nơi như học kỳ trước nữa, thanh thản ổn định dạy ở trường Nhất Trung.
Đương nhiên trong lúc đó cũng có chút chuyện xảy ra. Thí dụ như thành phố D triển khai hạng mục thu mua đất đai, căn nhà mà Vương Tĩnh Kỳ mua lúc trước cũng nằm trong phạm vi này. Mất mấy ngày để thương lượng vấn đề giá cả với bên đầu tư, cuối cùng kết quả cũng coi như là vừa ý, cô liền mua thêm một căn nhà khác.
Chuyện này cũng là nhờ Chu Cẩn Du giúp đỡ, bởi vì căn nhà cô chọn có diện tích khá lớn, vị trí cũng rất tốt, cho nên giá tiền cũng tương đối cao, mà tài khoản ngân hàng của cô hiện tại vẫn chưa thể rút tiền được, nên cô cần anh giúp.
Lúc Chu Cẩn Du biết chuyện cô có một căn nhà sắp giải tỏa, nhìn cô, sau đó không nói thêm gì, đưa cho cô một tấm thẻ, nói là chi phí chi tiêu trong gia đình. Vương Tĩnh Kỳ liền vui vẻ nhận lấy.
Kỳ thật Vương Tĩnh Kỳ cũng không biết chính xác lúc nào căn nhà đó bị giải tỏa, cô còn dự định học kỳ này mở một quán ăn nhỏ ở đó, không ngờ, cô còn chưa kịp ra tay, căn nhà đã phải bán đi.
Cứ bận rộn như vậy, thời gian liền trôi qua đến tháng năm, học sinh lớp mười hai chuẩn bị thi vào đại học.
Trong phòng họp của trường cấp ba Nhất Trung, mọi người đang tiến hành cuộc họp tổng kết hàng tháng.
Tất cả giáo viên và lãnh đạo trong trường đều có mặt.
Mọi người ngồi xung quanh bàn họp, hiệu trưởng ngồi ở ghế chủ tọa.
Mấy giáo viên ngồi phía dưới bắt đầu ba hoa giới thiệu về học trò của mình, thuyết minh phương pháp dạy học của mình, kêu ca thành tích nhận được còn chưa đủ.
Trước giờ trong mấy buổi họp tổng kết đều là đề cập đến mấy chuyện này.
Nhưng không biết hôm nay hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm nghĩ cái gì, mấy giáo viên vừa tổng kết xong, ông ta đã mở miệng ngắt lời.
"Tôi hiểu rõ các thầy cô rất cực khổ, trách nhiệm dạy các học sinh chuẩn bị thi tốt nghiệp còn lớn hơn, nhưng nêu chúng ta đã làm cái nghề này rồi, phải không được làm trái với lương tâm, nói trắng ra thì, chính là không được làm phụ lòng quốc gia đã cho chúng ta tiền lương." Cao Phẩm Nghiêm kể từ lúc bắt đầu cuộc họp vẫn không nói cái gì, chỉ cầm cây bút viết viết, lúc mấy giáo viên đang đọc tổng kết, không ngừng ghi chép.
"Tôi vừa nghe các thầy cô nói rồi, học sinh trường chúng ta có thành tích học tập không đều, giỏi thật là giỏi, hoặc tệ thật là tệ, cho nên trong quá trình dạy học mọi người gặp phải rất nhiều khó khăn, nếu dạy nhanh cũng không được, mà dạy chậm thì cũng không phù hợp, cho nên làm giáo viên rất vất vả." Cao Phẩm Nghiêm tổng kết lại một lần về mấy phần tổng kết của giáo viên.
Mấy giáo viên ngồi ở đây đều liên tục gật đầu, quá trình dạy học quả thật rất khó khăn.
"Tôi hiểu các thầy cô mà, trước đây tôi cũng là thầy giáo thôi, mấy vấn đề này gây rất nhiều khó khăn trong việc dạy học. Nhưng mà..." Vốn bởi vì sự thấu hiểu của hiệu trưởng mà các giáo viên cũng thả lỏng tinh thần hơi tươi cười, lúc này ông ta lại nghiêm mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói tiếp: "Bất kỳ lúc nào chúng ta cũng phải nhớ rõ thân phận của chúng ta, chúng ta chính là giáo viên, có nghĩa là phải truyền đạt tri thức cho các em học sinh, dạy cho bọn chúng đạo lý làm người. Giáo thư dục nhân, dạy kiến thức nhưng cũng không thể thiếu đạo đức. Cho nên cho dù có khó khăn đi nữa, chúng ta là những người thầy cô giáo cũng không được trách móc. Nếu chúng ta mà trách móc, vậy thì các em học sinh làm sao mà học hành đỗ đạt được, mọi người nói có phải hay không?" Cao Phẩm Nghiêm nhìn một vòng các thầy cô giáo dạy lớp mười hai.
Nghĩ tới phiếu điểm của lần tổng kết cuối tháng này, đầu ông ta sắp nổ tung rồi.
Trường Nhất Trung ở thành phố D cũng có thể coi là trường tốt nhất, hàng năm số học sinh thi đậu đại học đều đứng đầu danh sách, nhưng xem thành tích của năm nay, nếu muốn lại đứng đầu danh sách thi đậu đại học thì có vẻ hơi khó.
Ông ta là hiệu trưởng, vô cùng rõ ràng việc đạt được thành tích tốt quan trọng cỡ nào đối với một ngôi trường, đối với một người giữ chức hiệu trưởng. Nếu như thành tích thi tốt nghiệp của học sinh lần này không được tốt, vậy cái chức hiệu trưởng này của ông ta cũng coi như chấm dứt, chứ đừng nói là muốn tiếp tục đi lên phát triển sự nghiệp.
Mấy giáo viên đang ngồi đây nghe vậy cũng cúi thấp đầu, không còn cái gì có thể ngụy biện được nữa, thành tích đã nói lên tất cả.
"Cho nên lần họp tổng kết cuối tháng này tôi mời các thầy cô đến đây không phải để nghe mọi người thổi phồng sự việc, cũng không phải muốn nghe mọi người ca công tụng đức, mà là muốn thông qua các thầy cô để tiếp thu ý kiến của quần chúng, xem có thể tìm cách nâng cao thánh tích học tập của các em học sinh hay không. Dù gì các vị cũng có kinh nghiệm làm giáo viên nhiều năm rồi." Cao Phẩm Nghiêm vừa nói vừa gõ gõ cây bút trong tay mình lên cuốn sổ, động tác này đủ để mọi người hiểu được sự lo lắng trong lòng vị lãnh đạo ngay lúc này.
Ông ta nói xong, mấy giáo viên càng cúi đầu thấp hơn. Lúc nãy người nào mở miệng trước thì người đó trở thành người dẫn đầu, bây giờ ý kiến đó không được tốt cho lắm. Một khi ý kiến đó hay, mọi người đều làm việc cùng nhau. Còn nếu ý kiến đó không được hay, về sau người đó phải nhận đủ loại oán hận từ người khác.
Mỗi lần như bây giờ, thì tổ trưởng môn hay mấy giáo viên chủ nhiệm sẽ đứng ra biểu hiện quyết tâm với lãnh đạo, sau đó đặt ra mấy yêu cầu về mục tiêu là xong.
Lão yêu bà cũng mở miệng giải vây cho mọi người.
"Hiệu trưởng Cao nói rất đúng. Ngài nói mấy vấn đề này, chúng tôi cũng đã thảo luận với nhau rồi, học trò học không tốt cũng không phải là do lỗi của bọn nó, chủ yếu là thầy cô giáo chúng tôi dạy không tốt mà thôi. Chúng tôi thân là giáo viên, lại còn dạy cấp ba nữa, không nên để cho các em học sinh gánh hết mọi trách nhiệm..."
Lão yêu bà luyên thuyên nói một tràng, Vương Tĩnh Kỳ ngồi đằng sau nghe chán muốn chết, vốn là nghe hiệu trưởng Cao nói mấy lời này, cô có chút kích động, tất cả các giáo viên, mỗi một người đều không có ai mà không muốn dạy học trò của mình cho thật tốt, không có ai không muốn nâng cao thành tích của mình. Không phải người ta vẫn thường nói binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt sao, vậy thì giáo viên không muốn dạy ra học sinh giỏi cũng tuyệt đối không phải là giáo viên tốt. Suy nghĩ kích động này còn chưa kịp đi một vòng trong đầu cô, đã nghe lão yêu bà khách sáo nói một tràng, haizzz, bây giờ cho dù lãnh đạo lại nêu cao khẩu hiệu một lần nữa, mà cấp dưới không có tinh thần làm theo, vậy cũng xem như phí công.
Đến khi Vương Tĩnh Kỳ vẽ con heo thứ ba lên quyển vở, lời nói của lão yêu bà bị người khác cắt ngang.
"Chủ nhiệm Trình, tôi phải cắt ngang một chút rồi." Cao Phẩm Nghiêm nhịn một hồi, vốn nghĩ muốn cho Trình Xuân Hoa chút mặt mũi, nhưng người đàn bà này thật không biết điều. Lúc nãy ông ta vừa nói xong, rõ ràng ông ta có thể cảm nhận được, mấy giáo viên đã được ông ta khơi gợi lên tâm huyết, vậy mà sau khi nghe bà ta nói xong thì hầu như không còn nữa rồi, điều này làm ông ta cực kỳ tức giận.
"..." Lão yêu bà không dám chọc lãnh đạo nổi giận, chỉ có thể nén những lời mình muốn nói lại.
"Chủ nhiệm Trình nói rất đúng, tôi cũng có cùng suy nghĩ như vậy, nếu đã là giáo viên, chúng ta phải chịu trách nhiệm với từng học sinh của mình, mặc dù chúng ta không thể căn cứ vào điểm số để phán đoán học sinh đó học giỏi hay dở, nhưng mà làm giáo viên, chúng ta lại có thể căn cứ vào điểm số của học sinh mà xác định giáo viên đó dạy có tốt hay không." Cao Phẩm Nghiêm nhìn xung quanh, lại bắt đầu gây áp lực với các giáo viên đang ngồi đây.
Bình luận facebook