Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
(1788)
Thoáng chốc đã tới chủ nhật, từ sáng sớm thứ bảy Vương Tĩnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn đồ để đến Trương gia nghe câu trả lời.
Bà Vương thấy con gái tích cực như vậy cũng thấy yên tâm, hai tuần nay không biết đứa nhỏ này thế nào, có chút khác thường, cũng không thích tới Trương gia, làm cho bà có chút lo lắng.
Khi tới Trương gia, Vương Tĩnh Kỳ thấy Trương gia chỉ có Triệu Giang Anh ở nhà một mình, Trương Dương lại không có nhà, điều này nằm ngoài dự kiến của cô, cô còn tưởng rằng Trương Dương hẳn phải rất muốn li hôn, cùng tình yêu mới của mình song túc song phi chứ.
Triệu Giang Anh vừa nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ liền bám dính lấy cô, bắt đầu khóc lóc, khác hẳn với hình ảnh dịu dàng, ổn trọng trước đây.
"Tĩnh Kỳ, bác xin cháu, Trương gia nhà bác chỉ có một căn nhà nhỏ này, nếu đem nó cho cháu, cả nhà bác đều sẽ phải ngủ ngoài đường hết, cháu xem hai bác đều đã lớn tuổi như vậy, thân thể coi như đã vùi một nửa trong đất, già như vậy còn phải chịu lấy cái tội này, bác cũng sống không nổi nữa. Bác cầu xin cháu, cháu tha cho Trương gia nhà bác một con đường sống đi."
Hôm nay bà cố ý đuổi hết người trong nhà ra ngoài, chính là nghĩ bà có thể dây dưa với Vương Tĩnh Kỳ, cô ta chỉ là một đứa con gái còn trẻ, sao có thể chống lại bà vừa khóc vừa nháo. Cuối cùng cũng phải mềm lòng, nhà cũng chẳng cần phải giành nữa, tiền li hôn cũng sẽ không mất một phân.
Vương Tĩnh Kỳ thấy điệu bộ này, Trương gia có mục đích gì trong lòng cô đều đã rõ như gương soi, nhưng mà cũng đúng như Triệu Giang Anh đoán, cô thật sự chịu không nổi một người lớn tuổi khóc sướt mướt trước mặt mình.
Kỳ thật, từ sau khi trọng sinh, cô đã không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, đều nói một cây làm chẳng nên non, đời trước của mình trải qua bi ai như vậy, nếu đem mọi lỗi lầm đổ hết cho Trương gia cũng không hoàn toàn đúng, chính mình cũng có sai lầm, nếu không phải đời trước mình yếu đuối, khi bị bắt nạt biết phản kháng, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, nói trắng ra chính là bản thân mình đã cho họ cơ hội, cho nên chính mình cũng phải chịu trách nhiệm.
Kiếp này, từ khi tỉnh lại, cô cố gắng thay đổi chính mình, làm cho mình kiên cường hơn, dũng cảm hơn, giống như một mình mình đến Trương gia nói chuyện li hôn, nếu là trước đây, cô khẳng định không dám làm.
Nhưng là cô cũng phát hiện mình đã đánh giá bản thân quá cao, cho dù cô trọng sinh, cô vẫn là Vương Tĩnh Kỳ, đời này li hôn với Trương Dương là chuyện nhất định phải làm, tựa như đời trước chính mình muốn có một gia đình, đều đã trở thành chấp niệm, nhưng ở phương diện khác, cô cảm thấy mình tiến bộ không nhiều, chủ yếu là tính cách cô đã như vậy, dù cho thù hận lớn cỡ nào, chỉ cần ngủ một giấc, đều cảm thấy dường như thù hận đã giảm bớt một phần.
"Bác à, căn nhà này mọi người ở cũng một thời gian dài như vậy rồi, nếu mọi người không muốn chuyển đi thì cứ ở lại." Vương Tĩnh Kỳ kiên trì một lúc cuối cùng vẫn mềm lòng.
Cô cũng có chút chán ghét bản thân vứt bỏ hiện tại mà dễ dàng mềm lòng như vậy, nhưng bản chất cô đã như thế, kêu cô trong vòng một tháng biến thành người lãnh huyết vô tình cô không làm được.
Triệu Giang Anh nghe xong liền vui vẻ, bà biết mình ra chiêu này rất chính xác, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, nói: "Cám ơn, cám ơn cháu, Tĩnh Kỳ, cháu là đứa con gái tốt, cháu li hôn với Trương Dương là Trương Dương không có phúc, là Trương gia chúng ta không có phúc." Bà nói ra hai câu thật lòng.
"Bác à, bác đừng nói như vậy, căn nhà này thì có thể để lại cho Trương gia, nhưng khoản tiền kia Trương Dương nhất định phải đưa cho cháu."
Triệu Giang Anh nghe xong có chút thở không nổi, thiếu một chút nữa đã tắc thở, nói như vậy mà vẫn còn muốn lấy tiền sao, bà tưởng căn nhà này đã hoàn toàn giao lại cho Trương Gia bọn họ rồi chứ, con bé chết tiệt này, nhìn thì có vẻ thành thật, xem ra cũng không hiền lành gì.
Triệu Giang Anh muốn nổi nóng, nhưng bà kiềm chế lại, thu lại khuôn mặt vui mừng, không cần thời gian chuẩn bị, nước mắt trực tiếp rơi xuống như mưa.
"Tĩnh Kỳ, bác biết Trương gia thật sự có lỗi với cháu, bác thực sự xin lỗi cháu, nhưng cháu cũng thương lấy hai thân già này, tình hình nhà bác cháu cũng biết rồi đấy, nuôi Trương Dương ăn học đã rất tốn kém rồi, bây giờ Tiểu Phượng và Tiểu Mẫn đã lớn, nháy mắt sắp tới tuổi lấy chồng rồi, hai bác hiện đang lo lắng, trong nhà thì không có tiền, không thể lo đồ cưới cho chúng nó, làm chậm trễ chuyện tụi nó, bây giờ cháu còn muốn lấy tiền, bác lấy đâu ra đưa cháu, dù bác có đi bán máu cũng không gom được nhiều như vậy." Bà nghĩ nếu không đả thông tư tưởng được, chính mình thực sự sẽ phải bỏ ra mấy vạn đồng, lòng của bà liền đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đây cũng không phải là giả vờ.
"Bác đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói, việc này cháu sẽ bàn bạc lại với Trương Dương." Vương Tĩnh Kỳ thấy Triệu Giang Anh như muốn quỳ xuống liền chạy nhanh lại.
"Tĩnh Kỳ à, là Trương Dương không đúng, là nó làm chuyện có lỗi với cháu, lần trước sau khi cháu đi, hai bác cũng đã đánh mắng nó rồi, mấy ngày nay bác ngủ cũng ngủ không ngon, tối nào cũng nghĩ đến chuyện của cháu với Trương Dương, bây giờ cháu có thể cho bác một đáp án chính xác hay không, để cho bác yên tâm, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cháu và Trương Dương còn chưa li hôn, đã phải đốt giấy tang cho bác rồi." Triệu Giang Anh nhìn ra Vương Tĩnh Kỳ đã mềm lòng, nắm lấy tay cô không cho cô cơ hội né tránh.
Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe xong lời này, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ có chút khó chịu, đây chẳng phải đang ép cô đáp ứng yêu cầu của bà ta ư.
Đột nhiên cô dùng sức, đẩy tay Triệu Giang Anh ra, đứng lên, cầm lấy túi trên sopha nói: "Bác gái, đây là chuyện của cháu với Trương Dương, bác có nói gì cũng không phải đương sự, để cháu tìm Trương Dương nói chuyện. Hôm nay anh ta không có nhà, vậy cháu đi trước." Nói xong, cô liền bỏ chạy.
"Này, này, Tĩnh Kỳ, cháu quay lại đây, bác còn chưa có nói xong mà." Triệu Giang Anh thấy Vương Tĩnh Kỳ đã ra đến cửa liền sốt ruột, mục đích còn chưa đạt được, người như thế nào bỏ chạy rồi.
Nhưng người đã không còn thấy bóng dáng, đuổi theo cũng không kịp nữa, bà mới đem nước mắt trên mặt lau đi, nhổ một ngụm nước bọt về hướng cửa sắt, sau đó quay lại sopha ngồi xuống, lấy điện thoại trên bàn gọi cho Trương Dương.
"Con trai, có thể nói chuyện được không?" Triệu Giang Anh đầu tiên hỏi thử một câu, chỉ sợ con trai đang ở cùng với Từ Mai.
Hiện tại cả nhà đều mong Trương Dương có thể cưới Từ Mai về.
Trương Dương đang cùng Từ Mai đi dạo phố, thấy Từ Mai đang thử quần áo, liền hạ giọng nói: "Có thể, mẹ nói đi."
"Con trai, Vương Tĩnh Kỳ, đứa con gái chết tiệt kia vừa mới ở đây, mẹ vừa khóc vừa nháo với cô ta, cô ta đã mềm lòng, nói không lấy căn nhà, nhưng vẫn muốn chúng ta bồi thường cho nó một khoản tiền."
Trương Dương nghe xong liền cau mày nói: "Đây không phải là muốn tiền chia nhà sao, nếu không được thì đừng lằng nhằng nữa, cùng lắm đưa cô ta ba vạn đồng, việc này phải giải quyết cho sớm."
"Con không quản lý chuyện trong nhà nên không biết quý gạo củi, con cho rằng ba vạn đồng là số tiền nhỏ à, con để dành hai năm cũng không đủ ba vạn, hơn nữa con nhỏ Vương Tĩnh Kỳ kia dựa vào cái gì mà lấy nhiều tiền của nhà chúng ta như vậy, con cũng chưa bao giờ ngủ chung với cô ta, cô ta nào có tổn thất gì, tiền này mẹ không thể đưa ra được." Bộ dạng đáng thương khi nãy của Triệu Giang Anh bây giờ biến mất không còn sót lại một chút gì.
Trương Dương còn muốn nói điều gì đó nhưng thấy Từ Mai từ phòng thử đồ đi ra liền sốt ruột muốn dập máy, tranh thủ nói: "Được rồi được rồi, mẹ tự quyết định đi, nhưng phải làm nhanh lên, con muốn một thời gian nữa mang Từ Mai về nhà mình cho mọi người gặp mặt."
"Được được, con yên tâm, không tới một tháng, mẹ khẳng định sẽ đem con bé Vương Tĩnh Kỳ đáng ghét kia đuổi ra khỏi nhà." Triệu Giang Anh tràn đầy tin tưởng.
Về phần con bé đáng ghét trong miệng bọn họ, sau khi chạy ra khỏi Trương gia, dọc đường đi luôn nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào bây giờ, cô biết tính tình mình yếu đuối, khẳng định không phải đối thủ của Triệu Giang Anh, nhưng mấu chốt là cô chắc chắn có thể kiên trì, cùng lắm thì cứ kéo dài chuyện này, dù sao bản thân cô cũng không sốt ruột đi tìm đối tượng, thử xem cuối cùng ai mới là người cứng đầu hơn.
Thoáng chốc đã tới chủ nhật, từ sáng sớm thứ bảy Vương Tĩnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn đồ để đến Trương gia nghe câu trả lời.
Bà Vương thấy con gái tích cực như vậy cũng thấy yên tâm, hai tuần nay không biết đứa nhỏ này thế nào, có chút khác thường, cũng không thích tới Trương gia, làm cho bà có chút lo lắng.
Khi tới Trương gia, Vương Tĩnh Kỳ thấy Trương gia chỉ có Triệu Giang Anh ở nhà một mình, Trương Dương lại không có nhà, điều này nằm ngoài dự kiến của cô, cô còn tưởng rằng Trương Dương hẳn phải rất muốn li hôn, cùng tình yêu mới của mình song túc song phi chứ.
Triệu Giang Anh vừa nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ liền bám dính lấy cô, bắt đầu khóc lóc, khác hẳn với hình ảnh dịu dàng, ổn trọng trước đây.
"Tĩnh Kỳ, bác xin cháu, Trương gia nhà bác chỉ có một căn nhà nhỏ này, nếu đem nó cho cháu, cả nhà bác đều sẽ phải ngủ ngoài đường hết, cháu xem hai bác đều đã lớn tuổi như vậy, thân thể coi như đã vùi một nửa trong đất, già như vậy còn phải chịu lấy cái tội này, bác cũng sống không nổi nữa. Bác cầu xin cháu, cháu tha cho Trương gia nhà bác một con đường sống đi."
Hôm nay bà cố ý đuổi hết người trong nhà ra ngoài, chính là nghĩ bà có thể dây dưa với Vương Tĩnh Kỳ, cô ta chỉ là một đứa con gái còn trẻ, sao có thể chống lại bà vừa khóc vừa nháo. Cuối cùng cũng phải mềm lòng, nhà cũng chẳng cần phải giành nữa, tiền li hôn cũng sẽ không mất một phân.
Vương Tĩnh Kỳ thấy điệu bộ này, Trương gia có mục đích gì trong lòng cô đều đã rõ như gương soi, nhưng mà cũng đúng như Triệu Giang Anh đoán, cô thật sự chịu không nổi một người lớn tuổi khóc sướt mướt trước mặt mình.
Kỳ thật, từ sau khi trọng sinh, cô đã không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, đều nói một cây làm chẳng nên non, đời trước của mình trải qua bi ai như vậy, nếu đem mọi lỗi lầm đổ hết cho Trương gia cũng không hoàn toàn đúng, chính mình cũng có sai lầm, nếu không phải đời trước mình yếu đuối, khi bị bắt nạt biết phản kháng, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, nói trắng ra chính là bản thân mình đã cho họ cơ hội, cho nên chính mình cũng phải chịu trách nhiệm.
Kiếp này, từ khi tỉnh lại, cô cố gắng thay đổi chính mình, làm cho mình kiên cường hơn, dũng cảm hơn, giống như một mình mình đến Trương gia nói chuyện li hôn, nếu là trước đây, cô khẳng định không dám làm.
Nhưng là cô cũng phát hiện mình đã đánh giá bản thân quá cao, cho dù cô trọng sinh, cô vẫn là Vương Tĩnh Kỳ, đời này li hôn với Trương Dương là chuyện nhất định phải làm, tựa như đời trước chính mình muốn có một gia đình, đều đã trở thành chấp niệm, nhưng ở phương diện khác, cô cảm thấy mình tiến bộ không nhiều, chủ yếu là tính cách cô đã như vậy, dù cho thù hận lớn cỡ nào, chỉ cần ngủ một giấc, đều cảm thấy dường như thù hận đã giảm bớt một phần.
"Bác à, căn nhà này mọi người ở cũng một thời gian dài như vậy rồi, nếu mọi người không muốn chuyển đi thì cứ ở lại." Vương Tĩnh Kỳ kiên trì một lúc cuối cùng vẫn mềm lòng.
Cô cũng có chút chán ghét bản thân vứt bỏ hiện tại mà dễ dàng mềm lòng như vậy, nhưng bản chất cô đã như thế, kêu cô trong vòng một tháng biến thành người lãnh huyết vô tình cô không làm được.
Triệu Giang Anh nghe xong liền vui vẻ, bà biết mình ra chiêu này rất chính xác, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, nói: "Cám ơn, cám ơn cháu, Tĩnh Kỳ, cháu là đứa con gái tốt, cháu li hôn với Trương Dương là Trương Dương không có phúc, là Trương gia chúng ta không có phúc." Bà nói ra hai câu thật lòng.
"Bác à, bác đừng nói như vậy, căn nhà này thì có thể để lại cho Trương gia, nhưng khoản tiền kia Trương Dương nhất định phải đưa cho cháu."
Triệu Giang Anh nghe xong có chút thở không nổi, thiếu một chút nữa đã tắc thở, nói như vậy mà vẫn còn muốn lấy tiền sao, bà tưởng căn nhà này đã hoàn toàn giao lại cho Trương Gia bọn họ rồi chứ, con bé chết tiệt này, nhìn thì có vẻ thành thật, xem ra cũng không hiền lành gì.
Triệu Giang Anh muốn nổi nóng, nhưng bà kiềm chế lại, thu lại khuôn mặt vui mừng, không cần thời gian chuẩn bị, nước mắt trực tiếp rơi xuống như mưa.
"Tĩnh Kỳ, bác biết Trương gia thật sự có lỗi với cháu, bác thực sự xin lỗi cháu, nhưng cháu cũng thương lấy hai thân già này, tình hình nhà bác cháu cũng biết rồi đấy, nuôi Trương Dương ăn học đã rất tốn kém rồi, bây giờ Tiểu Phượng và Tiểu Mẫn đã lớn, nháy mắt sắp tới tuổi lấy chồng rồi, hai bác hiện đang lo lắng, trong nhà thì không có tiền, không thể lo đồ cưới cho chúng nó, làm chậm trễ chuyện tụi nó, bây giờ cháu còn muốn lấy tiền, bác lấy đâu ra đưa cháu, dù bác có đi bán máu cũng không gom được nhiều như vậy." Bà nghĩ nếu không đả thông tư tưởng được, chính mình thực sự sẽ phải bỏ ra mấy vạn đồng, lòng của bà liền đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đây cũng không phải là giả vờ.
"Bác đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói, việc này cháu sẽ bàn bạc lại với Trương Dương." Vương Tĩnh Kỳ thấy Triệu Giang Anh như muốn quỳ xuống liền chạy nhanh lại.
"Tĩnh Kỳ à, là Trương Dương không đúng, là nó làm chuyện có lỗi với cháu, lần trước sau khi cháu đi, hai bác cũng đã đánh mắng nó rồi, mấy ngày nay bác ngủ cũng ngủ không ngon, tối nào cũng nghĩ đến chuyện của cháu với Trương Dương, bây giờ cháu có thể cho bác một đáp án chính xác hay không, để cho bác yên tâm, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cháu và Trương Dương còn chưa li hôn, đã phải đốt giấy tang cho bác rồi." Triệu Giang Anh nhìn ra Vương Tĩnh Kỳ đã mềm lòng, nắm lấy tay cô không cho cô cơ hội né tránh.
Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe xong lời này, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ có chút khó chịu, đây chẳng phải đang ép cô đáp ứng yêu cầu của bà ta ư.
Đột nhiên cô dùng sức, đẩy tay Triệu Giang Anh ra, đứng lên, cầm lấy túi trên sopha nói: "Bác gái, đây là chuyện của cháu với Trương Dương, bác có nói gì cũng không phải đương sự, để cháu tìm Trương Dương nói chuyện. Hôm nay anh ta không có nhà, vậy cháu đi trước." Nói xong, cô liền bỏ chạy.
"Này, này, Tĩnh Kỳ, cháu quay lại đây, bác còn chưa có nói xong mà." Triệu Giang Anh thấy Vương Tĩnh Kỳ đã ra đến cửa liền sốt ruột, mục đích còn chưa đạt được, người như thế nào bỏ chạy rồi.
Nhưng người đã không còn thấy bóng dáng, đuổi theo cũng không kịp nữa, bà mới đem nước mắt trên mặt lau đi, nhổ một ngụm nước bọt về hướng cửa sắt, sau đó quay lại sopha ngồi xuống, lấy điện thoại trên bàn gọi cho Trương Dương.
"Con trai, có thể nói chuyện được không?" Triệu Giang Anh đầu tiên hỏi thử một câu, chỉ sợ con trai đang ở cùng với Từ Mai.
Hiện tại cả nhà đều mong Trương Dương có thể cưới Từ Mai về.
Trương Dương đang cùng Từ Mai đi dạo phố, thấy Từ Mai đang thử quần áo, liền hạ giọng nói: "Có thể, mẹ nói đi."
"Con trai, Vương Tĩnh Kỳ, đứa con gái chết tiệt kia vừa mới ở đây, mẹ vừa khóc vừa nháo với cô ta, cô ta đã mềm lòng, nói không lấy căn nhà, nhưng vẫn muốn chúng ta bồi thường cho nó một khoản tiền."
Trương Dương nghe xong liền cau mày nói: "Đây không phải là muốn tiền chia nhà sao, nếu không được thì đừng lằng nhằng nữa, cùng lắm đưa cô ta ba vạn đồng, việc này phải giải quyết cho sớm."
"Con không quản lý chuyện trong nhà nên không biết quý gạo củi, con cho rằng ba vạn đồng là số tiền nhỏ à, con để dành hai năm cũng không đủ ba vạn, hơn nữa con nhỏ Vương Tĩnh Kỳ kia dựa vào cái gì mà lấy nhiều tiền của nhà chúng ta như vậy, con cũng chưa bao giờ ngủ chung với cô ta, cô ta nào có tổn thất gì, tiền này mẹ không thể đưa ra được." Bộ dạng đáng thương khi nãy của Triệu Giang Anh bây giờ biến mất không còn sót lại một chút gì.
Trương Dương còn muốn nói điều gì đó nhưng thấy Từ Mai từ phòng thử đồ đi ra liền sốt ruột muốn dập máy, tranh thủ nói: "Được rồi được rồi, mẹ tự quyết định đi, nhưng phải làm nhanh lên, con muốn một thời gian nữa mang Từ Mai về nhà mình cho mọi người gặp mặt."
"Được được, con yên tâm, không tới một tháng, mẹ khẳng định sẽ đem con bé Vương Tĩnh Kỳ đáng ghét kia đuổi ra khỏi nhà." Triệu Giang Anh tràn đầy tin tưởng.
Về phần con bé đáng ghét trong miệng bọn họ, sau khi chạy ra khỏi Trương gia, dọc đường đi luôn nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào bây giờ, cô biết tính tình mình yếu đuối, khẳng định không phải đối thủ của Triệu Giang Anh, nhưng mấu chốt là cô chắc chắn có thể kiên trì, cùng lắm thì cứ kéo dài chuyện này, dù sao bản thân cô cũng không sốt ruột đi tìm đối tượng, thử xem cuối cùng ai mới là người cứng đầu hơn.