Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
(1828)
Bên này vừa quyết định, tổ cấp ba bên kia liền nhận được thông tin, thị trưởng Chu một lát nữa sẽ tới dự giờ lớp thứ tư cấp ba.
"Tiểu Vương, đừng khẩn trương quá, cố gắng giảng bài cho tốt, đây chính là cơ hội thể hiện bản thân đó." Lưu Quế Lan có chút hâm mộ nói.
Một giáo viên bình thường cả đời có mấy cơ hội được các lãnh đạo lớn tới dự giờ chứ, đây là cơ hội cho bản thân nở mày nở mặt, giảng bài tốt, may mắn lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, khẳng định sẽ có thể có thu hoạch lớn đến không tưởng, nhưng lại nói, nếu người giáo viên đó muốn vượt qua khảo nghiệm thì cần phải một có tinh thần thép, bằng không giảng bài không đạt đến trình độ như bình thường khẳng định sẽ không lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, nhiều khi còn thấy chẳng thà không có cơ hội.
Vương Tĩnh Kỳ sau khi nghe xong tin tức này, ban đầu trong lòng còn hơi khẩn trương, nhưng lại lập tức biến mất, mặc kệ là ai tới dự giờ, cô vẫn sẽ giảng bài như vậy, không có gì phải khẩn trương cả.
"Tôi không khẩn trương, tôi sẽ coi như bọn họ không tồn tại, giảng tốt bài giảng của mình là được." Đối với bài giảng Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng hôm nay dựa theo tiến độ giảng dạy, hẳn là tới bài ôn tập chương, phải biết rằng ôn tập chương là bài khó dạy nhất.
Trong văn phòng mọi người biết cô phải dạy bài ôn tập chương đều nhao nhao nghĩ cách giúp cô, nói cô nên giảng thêm một chút phương pháp giải bài tập, tăng thêm bài tập, huy động sự tích cực của học sinh.
Mọi người trong văn phòng còn chưa nói xong, Ngô Mật Nhi đã mang giày cao gót lộp cộp đi vào.
"Vương Tĩnh Kỳ, tiết bốn hôm nay chúng ta đổi giờ đi, cô dạy lớp thứ ba, tôi dạy lớp thứ tư." Ngô Mật Nhi nói xong liền nhìn Vương Tĩnh Kỳ còn đang ngồi, chờ câu trả lời.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong liền biết chủ ý của cô ta là gì. Cô thì chẳng sao hết, lãnh đạo không tới dự giờ của cô, cô càng tự do tự tại, nhưng mà đổi như vậy không có vấn đề gì chứ?
"Đổi như vậy có được không, hình như cô không dạy lớp thứ tư mà." Vương Tĩnh Kỳ vẫn có chút lo lắng về vấn đề này, chủ nhiệm cấp ba không phải đều chỉ dạy có lớp của mình thôi sao.
"Cô không cần phải lo, tôi đã nói qua với chủ nhiệm Trình rồi." Ngô Mật Nhi có chút không kiên nhẫn nói, còn tưởng Vương Tĩnh Kỳ không muốn đổi lớp.
"Được, nếu lãnh đạo đã biết, vậy chúng ta đổi thôi." Vương Tĩnh Kỳ không sao cả.
Ngô Mật Nhi thấy Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, trong lòng nghĩ cô ta cũng biết thức thời đấy, sau đó xoay người bước đi, cô còn phải chuẩn bị tốt một chút, đây chính là cơ hội khó có được nha.
Ngô Mật Nhi đi rồi, các giáo viên khác trong văn phòng đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Gì vậy chứ, cô ta thật quá đáng, làm gì có chuyện tốt như thế, cô ta tưởng muốn đổi thì đổi ư, đây không phải cướp đoạt trắng trợn giữa ban ngày ban mặt sao?"
"Đúng đó Tiểu Vương, cơ hội tốt như vậy lại đem tặng không cho cô ta sao?"
"Không sao đâu, cô ấy muốn được dự giờ thì để cô ấy dạy, đối với tôi cũng có điểm tốt." Vương Tĩnh Kỳ cười nói.
"Tiểu Vương nghĩ vậy cũng đúng đấy." Có đồng nghiệp phụ họa nói.
Sau khi tiết ba kết thúc, Vương Tĩnh Kỳ lại phải trấn an Vương Dĩnh, người mới đi dạy về một chút, chỉ sợ cô ấy lại nổi tính nghĩa hiệp đi tìm Ngô Mật Nhi gây chuyện ở trước mặt các lãnh đạo thì không ổn.
Chờ Cao Phẩm Nghiêm dẫn các lãnh đạo tiến vào lớp thứ tư cấp ba liền thấy Ngô Mật Nhi một thân váy ngắn đứng trên bục giảng mỉm cười.
Chu Cẩn Du nhìn cô gái xa lạ đứng trên bục giảng mày liền nhíu chặt hơn, thư ký Lý nhìn thấy cô gái đứng trên bục giảng không phải cô gái kia liền biết có chuyện không hay.
Nhưng các lãnh đạo đã vào lớp, cũng đã ngồi xuống, bây giờ đứng dậy đi ra không hay cho lắm, cho nên thư ký Lý kiềm chế tâm lý bất an, trách Cao Phẩm Nghiêm ngồi bên cạnh.
"Mọi người dạy học không dựa theo thời khóa biểu sao, thời khóa biểu sinh ra để làm gì vậy?"
Cao Phẩm Nghiêm nhìn tiết số học bị đổi thành tiết Anh văn, cũng bị hù dọa mồ hôi đầm đìa, việc này ông thật sự không biết.
"Thư ký Lý, việc này tôi thật sự không rõ lắm, trở về tôi nhất định sẽ hỏi rõ ràng."
Thư ký Lý nhìn mặt mũi đổ đầy mồ hôi của ông ta, biết đây không phải chủ ý của ông cũng không làm khó nữa, hơn nữa hiện tại Ngô Mật Nhi đã bắt đầu giảng bài.
Ngô Mật Nhi đứng trên bục giảng, nhìn xuống các lãnh đạo phía dưới, tim liền đập loạn nhịp, cực kỳ căng thẳng. Cảm giác căng thẳng khiến cho cô ta nói năng không lưu loát, phát âm bình thường rất rõ ràng mà bây giờ run run như cầy sấy. Trong lòng cô nóng ruột muốn áp chế nhưng lại không khống chế được, trên mặt hiện lên lo lắng, sợ hãi như muốn khóc.
Chỉ nghe phần mở đầu, trên trán Cao Phẩm Nghiêm đã chảy xuống ba vạch đen, mồ hôi tuốt ra ào ào, Ngô Mật Nhi này bình thường giảng bài không như vậy, hôm nay lại cố ý đổi giờ dạy, không kịp ứng phó mới giảng bài thành như vậy.
Chu Cẩn Du ngồi nghe người đứng trên bục nói năng lắp ba lắp bắp, không đáp ứng được điều kiện tiên quyết khi giảng dạy, bỗng chốc đứng lên, nhấc chân rời khỏi phòng học.
Thư ký Lý thấy vậy cũng đứng lên, biết lãnh đạo đã nổi đóa rồi, trong lòng cũng thầm hận, Cao Phẩm Nghiêm thật không biết nể mặt, vốn muốn giúp đỡ ông ta một chút, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy, hắn cũng chẳng còn biện pháp nào cứu vãn.
Mặt khác các lãnh đạo khác thấy thị trưởng đứng lên, không nghe giảng nữa, những thứ này bọn họ căn bản cũng không hiểu, liền đứng dậy theo ra ngoài.
Cao Phẩm Nghiêm không thèm để ý đến Ngô Mật Nhi đứng trên bục giảng muốn khóc mà không khóc được, đuổi theo ngay phía sau, trong lòng nghĩ coi như xong, nhẹ thì bị trách mắng, nặng thì buộc phải cách chức.
Đang nghĩ xem nên giải thích với thị trưởng như thế nào để vớt vát lại đôi chút, kết quả liền thấy thị trưởng Chu đứng ở cửa sổ lớp thứ ba nhìn vào, tim ông ta liền nhảy lên cổ họng, không phải lại xuất hiện chuyện gì sai nữa chứ, nếu vậy ông ta thật sự không sống nổi nữa đâu.
Đột nhiên ông nghe thấy tiếng nói trầm thấp: "Mang một cái ghế chuyển đến lớp này, tôi muốn dự giờ cô giáo này."
Sau đó là một trận hỗn loạn, đoàn người lại ngồi lại trong phòng học lớp thứ ba cấp ba.
Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cảm thấy rất buồn bực, tại sao lãnh đạo không dự giờ môn tiếng Anh mà lại đến dự giờ môn toán chứ, chẳng lẽ nghe không hiểu?
Mặc kệ chuyện gì, cô chỉ cần giảng tốt bài giảng của mình là được rồi.
Sau đó Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu tiến vào trạng thái giảng bài, dựa theo bài giảng mình đã soạn, hoàn thành bài giảng từng chút một.
Chu Cẩn Du nhìn cô gái nhỏ phía trên, mặc một bộ âu phục vừa vặn trông cô có vẻ như già đi vài tuổi, nhưng thật ra lại càng thêm ổn trọng, nhưng khi nhìn khuôn mặt cô, liền biết cô thật không vui vẻ. Nhìn cái miệng đỏ au nhỏ nhắn kia mở ra lại khép vào giống như chờ người ta tinh tế nhấm nháp, còn nụ cười tự tin trên khuôn mặt làm cho anh hận không thể đi lên hôn say đắm một phen.
Khi cô xoay người viết bảng, nhìn bộ âu phục cô mặc không che giấu được cái mông vểnh cao làm anh xuất hiện phản ứng sinh lý. Bao nhiêu uất khí trong lòng hơn một tuần qua cũng biến mất, anh nghĩ thầm, cô đã từng kết hôn thì sao, chỉ cần li hôn chẳng phải là được rồi ư? Cũng không thể chỉ vì điều này mà ủy khuất tình cảm của chính mình.
Bao nhiêu không vui cùng băn khoăn trong lòng anh khi nhìn thấy cô đều như tan biến.
Người giảng bài phía trên bục giảng hoàn toàn không biết mình đang được người khác để ý, trong điều kiện cô không hề hay biết gì đã hạ quyết tâm theo đuổi cô.
Thư ký Lý ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tâm trạng thị trưởng thay đổi, cảm thấy áp suất thấp quanh thị trưởng Chu đã tiêu tán, trên mặt thị trưởng Chu còn xuất hiện ý cười. Anh không nhịn được nghĩ, xem ra bản lĩnh của Vương Tĩnh Kỳ rất lớn, xem như mình đi bước này rất chính xác, gỡ nút thì tìm người thắt nút, Vương Tĩnh Kỳ chính là người đó.
Người bên cạnh cũng nhìn ra Chu Cẩn Du hài lòng với tiết học này, Cao Phẩm Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, Vương Tĩnh Kỳ này chắc chắn là phúc tướng của mình rồi.
Những thay đổi trong lòng các lãnh đạo không ảnh hưởng gì đến việc Vương Tĩnh Kỳ giảng bài nhiệt tình, mà các học trò bên dưới bình thường rất quậy phá, nay thấy có thanh tra tới dự giờ cũng muốn thể hiện một chút, cho nên phát biểu càng tích cực, ngược lại khiến cho cô trò phối hợp cực kỳ tốt, tuy rằng chuyện xuất hiện giữa chừng làm gián đoạn một chút, nhưng khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, Vương Tĩnh Kỳ vừa lúc đem toàn bộ nội dung bài học giảng xong.
Bên này vừa quyết định, tổ cấp ba bên kia liền nhận được thông tin, thị trưởng Chu một lát nữa sẽ tới dự giờ lớp thứ tư cấp ba.
"Tiểu Vương, đừng khẩn trương quá, cố gắng giảng bài cho tốt, đây chính là cơ hội thể hiện bản thân đó." Lưu Quế Lan có chút hâm mộ nói.
Một giáo viên bình thường cả đời có mấy cơ hội được các lãnh đạo lớn tới dự giờ chứ, đây là cơ hội cho bản thân nở mày nở mặt, giảng bài tốt, may mắn lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, khẳng định sẽ có thể có thu hoạch lớn đến không tưởng, nhưng lại nói, nếu người giáo viên đó muốn vượt qua khảo nghiệm thì cần phải một có tinh thần thép, bằng không giảng bài không đạt đến trình độ như bình thường khẳng định sẽ không lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, nhiều khi còn thấy chẳng thà không có cơ hội.
Vương Tĩnh Kỳ sau khi nghe xong tin tức này, ban đầu trong lòng còn hơi khẩn trương, nhưng lại lập tức biến mất, mặc kệ là ai tới dự giờ, cô vẫn sẽ giảng bài như vậy, không có gì phải khẩn trương cả.
"Tôi không khẩn trương, tôi sẽ coi như bọn họ không tồn tại, giảng tốt bài giảng của mình là được." Đối với bài giảng Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng hôm nay dựa theo tiến độ giảng dạy, hẳn là tới bài ôn tập chương, phải biết rằng ôn tập chương là bài khó dạy nhất.
Trong văn phòng mọi người biết cô phải dạy bài ôn tập chương đều nhao nhao nghĩ cách giúp cô, nói cô nên giảng thêm một chút phương pháp giải bài tập, tăng thêm bài tập, huy động sự tích cực của học sinh.
Mọi người trong văn phòng còn chưa nói xong, Ngô Mật Nhi đã mang giày cao gót lộp cộp đi vào.
"Vương Tĩnh Kỳ, tiết bốn hôm nay chúng ta đổi giờ đi, cô dạy lớp thứ ba, tôi dạy lớp thứ tư." Ngô Mật Nhi nói xong liền nhìn Vương Tĩnh Kỳ còn đang ngồi, chờ câu trả lời.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong liền biết chủ ý của cô ta là gì. Cô thì chẳng sao hết, lãnh đạo không tới dự giờ của cô, cô càng tự do tự tại, nhưng mà đổi như vậy không có vấn đề gì chứ?
"Đổi như vậy có được không, hình như cô không dạy lớp thứ tư mà." Vương Tĩnh Kỳ vẫn có chút lo lắng về vấn đề này, chủ nhiệm cấp ba không phải đều chỉ dạy có lớp của mình thôi sao.
"Cô không cần phải lo, tôi đã nói qua với chủ nhiệm Trình rồi." Ngô Mật Nhi có chút không kiên nhẫn nói, còn tưởng Vương Tĩnh Kỳ không muốn đổi lớp.
"Được, nếu lãnh đạo đã biết, vậy chúng ta đổi thôi." Vương Tĩnh Kỳ không sao cả.
Ngô Mật Nhi thấy Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, trong lòng nghĩ cô ta cũng biết thức thời đấy, sau đó xoay người bước đi, cô còn phải chuẩn bị tốt một chút, đây chính là cơ hội khó có được nha.
Ngô Mật Nhi đi rồi, các giáo viên khác trong văn phòng đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Gì vậy chứ, cô ta thật quá đáng, làm gì có chuyện tốt như thế, cô ta tưởng muốn đổi thì đổi ư, đây không phải cướp đoạt trắng trợn giữa ban ngày ban mặt sao?"
"Đúng đó Tiểu Vương, cơ hội tốt như vậy lại đem tặng không cho cô ta sao?"
"Không sao đâu, cô ấy muốn được dự giờ thì để cô ấy dạy, đối với tôi cũng có điểm tốt." Vương Tĩnh Kỳ cười nói.
"Tiểu Vương nghĩ vậy cũng đúng đấy." Có đồng nghiệp phụ họa nói.
Sau khi tiết ba kết thúc, Vương Tĩnh Kỳ lại phải trấn an Vương Dĩnh, người mới đi dạy về một chút, chỉ sợ cô ấy lại nổi tính nghĩa hiệp đi tìm Ngô Mật Nhi gây chuyện ở trước mặt các lãnh đạo thì không ổn.
Chờ Cao Phẩm Nghiêm dẫn các lãnh đạo tiến vào lớp thứ tư cấp ba liền thấy Ngô Mật Nhi một thân váy ngắn đứng trên bục giảng mỉm cười.
Chu Cẩn Du nhìn cô gái xa lạ đứng trên bục giảng mày liền nhíu chặt hơn, thư ký Lý nhìn thấy cô gái đứng trên bục giảng không phải cô gái kia liền biết có chuyện không hay.
Nhưng các lãnh đạo đã vào lớp, cũng đã ngồi xuống, bây giờ đứng dậy đi ra không hay cho lắm, cho nên thư ký Lý kiềm chế tâm lý bất an, trách Cao Phẩm Nghiêm ngồi bên cạnh.
"Mọi người dạy học không dựa theo thời khóa biểu sao, thời khóa biểu sinh ra để làm gì vậy?"
Cao Phẩm Nghiêm nhìn tiết số học bị đổi thành tiết Anh văn, cũng bị hù dọa mồ hôi đầm đìa, việc này ông thật sự không biết.
"Thư ký Lý, việc này tôi thật sự không rõ lắm, trở về tôi nhất định sẽ hỏi rõ ràng."
Thư ký Lý nhìn mặt mũi đổ đầy mồ hôi của ông ta, biết đây không phải chủ ý của ông cũng không làm khó nữa, hơn nữa hiện tại Ngô Mật Nhi đã bắt đầu giảng bài.
Ngô Mật Nhi đứng trên bục giảng, nhìn xuống các lãnh đạo phía dưới, tim liền đập loạn nhịp, cực kỳ căng thẳng. Cảm giác căng thẳng khiến cho cô ta nói năng không lưu loát, phát âm bình thường rất rõ ràng mà bây giờ run run như cầy sấy. Trong lòng cô nóng ruột muốn áp chế nhưng lại không khống chế được, trên mặt hiện lên lo lắng, sợ hãi như muốn khóc.
Chỉ nghe phần mở đầu, trên trán Cao Phẩm Nghiêm đã chảy xuống ba vạch đen, mồ hôi tuốt ra ào ào, Ngô Mật Nhi này bình thường giảng bài không như vậy, hôm nay lại cố ý đổi giờ dạy, không kịp ứng phó mới giảng bài thành như vậy.
Chu Cẩn Du ngồi nghe người đứng trên bục nói năng lắp ba lắp bắp, không đáp ứng được điều kiện tiên quyết khi giảng dạy, bỗng chốc đứng lên, nhấc chân rời khỏi phòng học.
Thư ký Lý thấy vậy cũng đứng lên, biết lãnh đạo đã nổi đóa rồi, trong lòng cũng thầm hận, Cao Phẩm Nghiêm thật không biết nể mặt, vốn muốn giúp đỡ ông ta một chút, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy, hắn cũng chẳng còn biện pháp nào cứu vãn.
Mặt khác các lãnh đạo khác thấy thị trưởng đứng lên, không nghe giảng nữa, những thứ này bọn họ căn bản cũng không hiểu, liền đứng dậy theo ra ngoài.
Cao Phẩm Nghiêm không thèm để ý đến Ngô Mật Nhi đứng trên bục giảng muốn khóc mà không khóc được, đuổi theo ngay phía sau, trong lòng nghĩ coi như xong, nhẹ thì bị trách mắng, nặng thì buộc phải cách chức.
Đang nghĩ xem nên giải thích với thị trưởng như thế nào để vớt vát lại đôi chút, kết quả liền thấy thị trưởng Chu đứng ở cửa sổ lớp thứ ba nhìn vào, tim ông ta liền nhảy lên cổ họng, không phải lại xuất hiện chuyện gì sai nữa chứ, nếu vậy ông ta thật sự không sống nổi nữa đâu.
Đột nhiên ông nghe thấy tiếng nói trầm thấp: "Mang một cái ghế chuyển đến lớp này, tôi muốn dự giờ cô giáo này."
Sau đó là một trận hỗn loạn, đoàn người lại ngồi lại trong phòng học lớp thứ ba cấp ba.
Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cảm thấy rất buồn bực, tại sao lãnh đạo không dự giờ môn tiếng Anh mà lại đến dự giờ môn toán chứ, chẳng lẽ nghe không hiểu?
Mặc kệ chuyện gì, cô chỉ cần giảng tốt bài giảng của mình là được rồi.
Sau đó Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu tiến vào trạng thái giảng bài, dựa theo bài giảng mình đã soạn, hoàn thành bài giảng từng chút một.
Chu Cẩn Du nhìn cô gái nhỏ phía trên, mặc một bộ âu phục vừa vặn trông cô có vẻ như già đi vài tuổi, nhưng thật ra lại càng thêm ổn trọng, nhưng khi nhìn khuôn mặt cô, liền biết cô thật không vui vẻ. Nhìn cái miệng đỏ au nhỏ nhắn kia mở ra lại khép vào giống như chờ người ta tinh tế nhấm nháp, còn nụ cười tự tin trên khuôn mặt làm cho anh hận không thể đi lên hôn say đắm một phen.
Khi cô xoay người viết bảng, nhìn bộ âu phục cô mặc không che giấu được cái mông vểnh cao làm anh xuất hiện phản ứng sinh lý. Bao nhiêu uất khí trong lòng hơn một tuần qua cũng biến mất, anh nghĩ thầm, cô đã từng kết hôn thì sao, chỉ cần li hôn chẳng phải là được rồi ư? Cũng không thể chỉ vì điều này mà ủy khuất tình cảm của chính mình.
Bao nhiêu không vui cùng băn khoăn trong lòng anh khi nhìn thấy cô đều như tan biến.
Người giảng bài phía trên bục giảng hoàn toàn không biết mình đang được người khác để ý, trong điều kiện cô không hề hay biết gì đã hạ quyết tâm theo đuổi cô.
Thư ký Lý ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tâm trạng thị trưởng thay đổi, cảm thấy áp suất thấp quanh thị trưởng Chu đã tiêu tán, trên mặt thị trưởng Chu còn xuất hiện ý cười. Anh không nhịn được nghĩ, xem ra bản lĩnh của Vương Tĩnh Kỳ rất lớn, xem như mình đi bước này rất chính xác, gỡ nút thì tìm người thắt nút, Vương Tĩnh Kỳ chính là người đó.
Người bên cạnh cũng nhìn ra Chu Cẩn Du hài lòng với tiết học này, Cao Phẩm Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, Vương Tĩnh Kỳ này chắc chắn là phúc tướng của mình rồi.
Những thay đổi trong lòng các lãnh đạo không ảnh hưởng gì đến việc Vương Tĩnh Kỳ giảng bài nhiệt tình, mà các học trò bên dưới bình thường rất quậy phá, nay thấy có thanh tra tới dự giờ cũng muốn thể hiện một chút, cho nên phát biểu càng tích cực, ngược lại khiến cho cô trò phối hợp cực kỳ tốt, tuy rằng chuyện xuất hiện giữa chừng làm gián đoạn một chút, nhưng khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, Vương Tĩnh Kỳ vừa lúc đem toàn bộ nội dung bài học giảng xong.
Bình luận facebook