Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
(1386)
Chu Cẩn Du nhìn người con gái trong lòng mình đang say khướt. Anh biết hiện tại có muốn cũng chẳng làm được gì, thôi thì cứ vậy ôm cô ngủ đi, để xem ngày mai cô ấy sẽ có phản ứng gì.
Anh còn chưa ngủ được thì Vương Tĩnh Kỳ trong tay lại cựa quậy.
Cô đột nhiên khóc: "Anh là Trương Dương phải không, đừng tưởng là anh thay đổi bộ dạng thì tôi sẽ không nhận ra anh. Tôi nói cho anh biết, tôi có mắt thần đó." Giọng nói của cô vốn mềm mại dịu dàng, lúc này lại gào khóc nhưng không khiến cho người khác cảm thấy đanh đá chua ngoa mà ngược lại còn đem lại cảm giác ngây thơ làm nũng.
"Tôi nói cho anh biết, đời này tôi sẽ không để cho các người lừa gạt tôi nữa đâu. Một nhà anh chẳng có ai tốt. Tôi vì gia đình anh mà làm trâu làm ngựa, cuối cùng anh lại phản bội tôi." Cô nói xong nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống, tuy kiếp trước cô và Trương Dương là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng dù sao cũng đã từng thực sự yêu nhau, ba năm đại học yêu hắn, vậy mà đồ lòng lang dạ thú hắn lại tính kế với cô.
"Tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn với anh. Tôi cũng chẳng cần gì hết, nhưng cái căn phòng đó là do tôi và anh kết hôn nên mới có. Vậy nên tôi với anh mỗi người một nửa. Anh đừng mong chiếm đoạt của tôi."
Cô nói xong lại khóc nấc lên: "Nếu anh không đưa tiền bồi thường cho tôi thì đừng mong tôi kí vào giấy ly hôn, để rồi xem ai lì hơn ai"
Nghe cô khóc lóc kể lể, Chu Cẩn Du vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng nghe, nhìn người trong ngực đang lải nhải khởi tội nhà chồng, ôm cô càng chặt, nhỏ giọng dỗ dành.
"Được được được, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn với hắn. Em muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ lấy cho em."
"Anh thật sự sẽ lấy lại tiền cho tôi? Khi nào thì anh sẽ đưa tiền cho tôi? Thôi tôi biết rồi, anh nhất định là gạt tôi, ngày mai anh sẽ đổi ý thôi."
Chu Cẩn Du nhận thấy cùng con ma men này có nói thêm nữa cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt, chỉ còn biết trấn an cô một chút.
"Được rồi, giờ anh sẽ đi lấy ngay. Bảo bối ngoan ngoãn đi ngủ đi được không?"
"Tiền, tiền, tiền ở đâu?" Vương Tĩnh Kì nhanh chóng mở to mắt tìm kiếm. Đến khi không thấy nước mắt lại dâng lên như lũ.
"Em đừng khóc, đừng khóc nữa. Bây giờ anh sẽ đi lấy cho em." Chu Cẩn Du thực sự rất sợ cô sẽ khóc mãi mà không chịu đi ngủ, ngay cả chăn gối cũng ướt đẫm nước mắt của cô. Anh nhanh chóng đứng dậy tìm trong đống quần áo vứt tán loạn dưới đất. Sau đó rút ra một tờ chi phiếu đưa cho cô.
Nhìn tờ chi phiếu, cô lại bắt đầu khóc: "Anh lừa tôi. Đây không phải là tiền."
"Trời ơi, em có thể đừng làm loạn nữa được không." Chu Cẩn Du nhìn tấm chi phiếu của mình bị ném qua một bên.
"Hu hu, anh không cho tôi tiền." Vương Tĩnh Kì vẫn tiếp tục làm loạn.
Chu Cẩn Du không biết làm như thế nào, dù gì thì cũng phải đưa tiền cho cô ấy, đưa trước hay sau cũng chẳng khác nhau.
Suy nghĩ cẩn thận , anh lấy từ trong vali ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Vương Tĩnh Kì.
"Đây là biên lai rút tiền từ ngân hàng. Em hãy nhìn kĩ xem. Nếu em không có tin anh thì cũng nên tin ngân hàng chứ."
Vương Tĩnh Kì nhìn kĩ, ngân hàng có thể tin được, liền mở ra biên lai rút tiền, bắt đầu xem xét.
Chu Cẩn Du thấy cô vẫn còn kiểm tra, nhưng sợ cô mệt vậy nên anh chạy nhanh tới rồi để cô nằm xuống giường.
"Được rồi tất cả chỗ này đều là của em. Em muốn như thế nào thì nó sẽ là như vậy. Bây giờ không còn sớm nữa, nếu em không ngủ thì ngày mai sẽ đi làm muộn đó." Lúc về tới nhà đã là mười hai giờ, giằng co một hồi lâu, hiện tại đã là hơn hai giờ sáng.
Vừa nghe nếu không ngủ thì ngày mai sẽ đi làm muộn, cô liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thầm thì: "Được, ngày mai tôi sẽ kiểm tra sau. Anh đừng mong lừa được tôi."
Chu Cẩn Du ngắm nhìn người con gái đang ngủ trên giường. Thực sự cô gái này với Tiểu Trư cũng chẳng khác nhau là mấy.
Sáng thứ hai, lúc Vương Tĩnh Kì thức dậy cảm thấy đầu thì đau vô cùng, miệng lại đắng ngắt, toàn bộ cơ thể cảm giác vô cùng tê buốt rồi kêu lên "Ui da".
"Làm sao vậy, làm sao vậy." Chu Cẩn Du cũng bị đánh thức bởi tiếng kêu đó của cô.
"Cánh tay tôi đang tê, ui da khó chịu quá." Vương Tĩnh Kì cảm thấy không thể đứng dậy.
Chu Cẩn Du nhếch miệng nhìn cô gái bên cạnh mình đang tức giận. Cô gái này hôm qua tới đây cũng đã làm loạn một phen, tốt nhất sau này không nên cho cô uống rượu thì hơn. Nhìn cô như vậy anh liền kéo cô về phía mình và nhẹ nhàng mát xa.
Rốt cục đợi cho cánh tay có cảm giác , Vương Tĩnh Kì cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Vì sao sau khi tỉnh dậy, ở trên giường của cô lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, cô từ từ mở hé mắt, trời ơi, cả hai người đều không mặc áo sao.
Cũng không đúng, trên người anh ta còn có mặc Tiểu Nội y. Nhưng mà đồ trên người cô đi đâu mất rồi.
Chẳng lẽ hôm qua do cô say rượu quá nên đã cùng người đàn ông xa lạ này làm chuyện bậy bạ.
Nhưng suy nghĩ lại thì cơ thể cô như thế nào, cô là người rõ nhất. Không thể nào có chuyện đó xảy ra được.
Cô quyết định mở to mắt ra xem người đàn ông đó là ai. Sau khi nhìn kĩ, cô vô cùng kinh ngạc, chỉ biết nhìn chằn chằm người trước mặt.
Cô vô cùng sợ hãi, hét lên: "Chu thị trưởng."
Thật sự đây là một chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới. Thật là khó tin.
"Đúng vậy, thật vui là cô đã nhận ra tôi." Chu Cẩn Du ở một bên thích thú nhìn bộ dạng tức giận của cô.
Bây giờ, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Cô không còn là một nữ sinh viên hai mươi tuổi gặp chuyện như vậy liền khóc. Thôi thì cứ xem như đây là chuyện hiểu lầm đi, dù sao cô cũng không bị thiệt.
"Chu thị trưởng, anh có thể đứng lên cho tôi nặc quần áo được không?"
"Vì sao, đây là nhà tôi mà." Chu Cẩn Du nhìn cô gái này so với hôm qua vẫn là có ý tứ hơn.
"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy có chút không tiện." Vương Tĩnh Kì cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất.
"Không, chẳng có gì là không tiện cả." Nhìn cô càng đỏ mặt thì Chu Cẩn Du càng cảm thấy thoải mái.
Vương Tĩnh Kì trợn tròn mắt. Không ngờ thị trưởng lại là một người như vậy.
Chu Cẩn Du thấy cô trợn mắt nhìn mình trong lòng có chút nhộn nhạo:
"Đàn ông buổi sáng rất dễ kích động. Cô không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi đâu, như vậy như là cô đang nói cô muốn tôi đó." Anh nói xong thì dường như môi anh đang muốn chạm vào môi cô.
Chu Cẩn Du nhìn người con gái trong lòng mình đang say khướt. Anh biết hiện tại có muốn cũng chẳng làm được gì, thôi thì cứ vậy ôm cô ngủ đi, để xem ngày mai cô ấy sẽ có phản ứng gì.
Anh còn chưa ngủ được thì Vương Tĩnh Kỳ trong tay lại cựa quậy.
Cô đột nhiên khóc: "Anh là Trương Dương phải không, đừng tưởng là anh thay đổi bộ dạng thì tôi sẽ không nhận ra anh. Tôi nói cho anh biết, tôi có mắt thần đó." Giọng nói của cô vốn mềm mại dịu dàng, lúc này lại gào khóc nhưng không khiến cho người khác cảm thấy đanh đá chua ngoa mà ngược lại còn đem lại cảm giác ngây thơ làm nũng.
"Tôi nói cho anh biết, đời này tôi sẽ không để cho các người lừa gạt tôi nữa đâu. Một nhà anh chẳng có ai tốt. Tôi vì gia đình anh mà làm trâu làm ngựa, cuối cùng anh lại phản bội tôi." Cô nói xong nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống, tuy kiếp trước cô và Trương Dương là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng dù sao cũng đã từng thực sự yêu nhau, ba năm đại học yêu hắn, vậy mà đồ lòng lang dạ thú hắn lại tính kế với cô.
"Tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn với anh. Tôi cũng chẳng cần gì hết, nhưng cái căn phòng đó là do tôi và anh kết hôn nên mới có. Vậy nên tôi với anh mỗi người một nửa. Anh đừng mong chiếm đoạt của tôi."
Cô nói xong lại khóc nấc lên: "Nếu anh không đưa tiền bồi thường cho tôi thì đừng mong tôi kí vào giấy ly hôn, để rồi xem ai lì hơn ai"
Nghe cô khóc lóc kể lể, Chu Cẩn Du vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng nghe, nhìn người trong ngực đang lải nhải khởi tội nhà chồng, ôm cô càng chặt, nhỏ giọng dỗ dành.
"Được được được, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn với hắn. Em muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ lấy cho em."
"Anh thật sự sẽ lấy lại tiền cho tôi? Khi nào thì anh sẽ đưa tiền cho tôi? Thôi tôi biết rồi, anh nhất định là gạt tôi, ngày mai anh sẽ đổi ý thôi."
Chu Cẩn Du nhận thấy cùng con ma men này có nói thêm nữa cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt, chỉ còn biết trấn an cô một chút.
"Được rồi, giờ anh sẽ đi lấy ngay. Bảo bối ngoan ngoãn đi ngủ đi được không?"
"Tiền, tiền, tiền ở đâu?" Vương Tĩnh Kì nhanh chóng mở to mắt tìm kiếm. Đến khi không thấy nước mắt lại dâng lên như lũ.
"Em đừng khóc, đừng khóc nữa. Bây giờ anh sẽ đi lấy cho em." Chu Cẩn Du thực sự rất sợ cô sẽ khóc mãi mà không chịu đi ngủ, ngay cả chăn gối cũng ướt đẫm nước mắt của cô. Anh nhanh chóng đứng dậy tìm trong đống quần áo vứt tán loạn dưới đất. Sau đó rút ra một tờ chi phiếu đưa cho cô.
Nhìn tờ chi phiếu, cô lại bắt đầu khóc: "Anh lừa tôi. Đây không phải là tiền."
"Trời ơi, em có thể đừng làm loạn nữa được không." Chu Cẩn Du nhìn tấm chi phiếu của mình bị ném qua một bên.
"Hu hu, anh không cho tôi tiền." Vương Tĩnh Kì vẫn tiếp tục làm loạn.
Chu Cẩn Du không biết làm như thế nào, dù gì thì cũng phải đưa tiền cho cô ấy, đưa trước hay sau cũng chẳng khác nhau.
Suy nghĩ cẩn thận , anh lấy từ trong vali ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Vương Tĩnh Kì.
"Đây là biên lai rút tiền từ ngân hàng. Em hãy nhìn kĩ xem. Nếu em không có tin anh thì cũng nên tin ngân hàng chứ."
Vương Tĩnh Kì nhìn kĩ, ngân hàng có thể tin được, liền mở ra biên lai rút tiền, bắt đầu xem xét.
Chu Cẩn Du thấy cô vẫn còn kiểm tra, nhưng sợ cô mệt vậy nên anh chạy nhanh tới rồi để cô nằm xuống giường.
"Được rồi tất cả chỗ này đều là của em. Em muốn như thế nào thì nó sẽ là như vậy. Bây giờ không còn sớm nữa, nếu em không ngủ thì ngày mai sẽ đi làm muộn đó." Lúc về tới nhà đã là mười hai giờ, giằng co một hồi lâu, hiện tại đã là hơn hai giờ sáng.
Vừa nghe nếu không ngủ thì ngày mai sẽ đi làm muộn, cô liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thầm thì: "Được, ngày mai tôi sẽ kiểm tra sau. Anh đừng mong lừa được tôi."
Chu Cẩn Du ngắm nhìn người con gái đang ngủ trên giường. Thực sự cô gái này với Tiểu Trư cũng chẳng khác nhau là mấy.
Sáng thứ hai, lúc Vương Tĩnh Kì thức dậy cảm thấy đầu thì đau vô cùng, miệng lại đắng ngắt, toàn bộ cơ thể cảm giác vô cùng tê buốt rồi kêu lên "Ui da".
"Làm sao vậy, làm sao vậy." Chu Cẩn Du cũng bị đánh thức bởi tiếng kêu đó của cô.
"Cánh tay tôi đang tê, ui da khó chịu quá." Vương Tĩnh Kì cảm thấy không thể đứng dậy.
Chu Cẩn Du nhếch miệng nhìn cô gái bên cạnh mình đang tức giận. Cô gái này hôm qua tới đây cũng đã làm loạn một phen, tốt nhất sau này không nên cho cô uống rượu thì hơn. Nhìn cô như vậy anh liền kéo cô về phía mình và nhẹ nhàng mát xa.
Rốt cục đợi cho cánh tay có cảm giác , Vương Tĩnh Kì cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Vì sao sau khi tỉnh dậy, ở trên giường của cô lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, cô từ từ mở hé mắt, trời ơi, cả hai người đều không mặc áo sao.
Cũng không đúng, trên người anh ta còn có mặc Tiểu Nội y. Nhưng mà đồ trên người cô đi đâu mất rồi.
Chẳng lẽ hôm qua do cô say rượu quá nên đã cùng người đàn ông xa lạ này làm chuyện bậy bạ.
Nhưng suy nghĩ lại thì cơ thể cô như thế nào, cô là người rõ nhất. Không thể nào có chuyện đó xảy ra được.
Cô quyết định mở to mắt ra xem người đàn ông đó là ai. Sau khi nhìn kĩ, cô vô cùng kinh ngạc, chỉ biết nhìn chằn chằm người trước mặt.
Cô vô cùng sợ hãi, hét lên: "Chu thị trưởng."
Thật sự đây là một chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới. Thật là khó tin.
"Đúng vậy, thật vui là cô đã nhận ra tôi." Chu Cẩn Du ở một bên thích thú nhìn bộ dạng tức giận của cô.
Bây giờ, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Cô không còn là một nữ sinh viên hai mươi tuổi gặp chuyện như vậy liền khóc. Thôi thì cứ xem như đây là chuyện hiểu lầm đi, dù sao cô cũng không bị thiệt.
"Chu thị trưởng, anh có thể đứng lên cho tôi nặc quần áo được không?"
"Vì sao, đây là nhà tôi mà." Chu Cẩn Du nhìn cô gái này so với hôm qua vẫn là có ý tứ hơn.
"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy có chút không tiện." Vương Tĩnh Kì cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất.
"Không, chẳng có gì là không tiện cả." Nhìn cô càng đỏ mặt thì Chu Cẩn Du càng cảm thấy thoải mái.
Vương Tĩnh Kì trợn tròn mắt. Không ngờ thị trưởng lại là một người như vậy.
Chu Cẩn Du thấy cô trợn mắt nhìn mình trong lòng có chút nhộn nhạo:
"Đàn ông buổi sáng rất dễ kích động. Cô không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi đâu, như vậy như là cô đang nói cô muốn tôi đó." Anh nói xong thì dường như môi anh đang muốn chạm vào môi cô.
Bình luận facebook