Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
(1648)
"Tiền viện phí của ba đã nộp rồi sao?" Triệu Bình nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, vấn đề này đã làm cô suy nghĩ suốt một buổi chiều, thêm cả buổi tối nữa.
"Nộp rồi." Vương Tuấn Kỳ cũng không để ý, chỉ thuận miệng trả lời. Bây giờ anh cảm thấy vết thương trên mặt hơi đau, đang tới tủ TV kiếm xem có thuốc mỡ gì có thể tiêu viêm, giảm đau không.
Triệu Bình nghe nói đã nộp viện phí, lập tức nghĩ đến chuyện anh nói trong điện thoại lúc chiều, nói muốn mượn tiền.
"Anh tính làm cái gì vậy hả? Anh mượn tiền người ta nộp viện phí phải không? Tình hình của chúng ta không phải anh không biết, tại sao anh còn làm như vậy, anh như vậy à không nghĩ tới em phải không? Em bình thường ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, chỉ muốn tiết kiệm chút tiền để sinh con, kết quả là sao? Ba anh phải nhập viện, anh muốn lấy mấy ngàn đi, số tiền đó em không cách nào mang qua được." Cô nói xong liền hu hu khóc lên.
"Tiểu Bình, Tiểu Bình, hãy nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu." Vương Tuấn Kỳ không nghĩ tới Triệu Bình sẽ vừa nói liền khóc như vậy, nhưng lại hiểu sai, anh vốn không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, lại thấy bộ dạng này của Triệu Bình, lại càng không biết phải giải thích như thế nào cho tốt.
"Hu hu, ......ba mẹ anh đều có điều kiện, việc này từ lúc còn ở trong nhà không phải anh rõ ràng nhất hay sao chứ? Bọn họ đã già nhưng đều là công nhân viên chức, dù hiện tại đã về hưu nhưng tiền lương hưu của mỗi người đều nhiều hơn tiền lương của hai chúng ta, bọn họ công tác nhiều năm như vậy, nếu nói trong tay không có một chút tiền, đánh chết em cũng không tin. Bây giờ cần tiền, bọn họ sao không tự bỏ ra, còn muốn chúng ta chi ra, như vậy coi được sao? Em gả đến nhà anh nhiều năm như vậy, ngay một ngày hưởng phúc cũng không có, thật vất vả mới đối phó sống qua ngày được nhưng lần này anh lại làm cho chúng ta càng khó khăn hơn, hôm đó em thật sự không cách nào mang tiền qua được." Bây giờ Triệu Bình không quan tâm tới gì cả, chỉ nghĩ tới số tiền này mặc dù là chồng cô mượn, nhưng khi trả, không phải là hai người bọn họ cùng trả sao?
Vương Tuấn Kỳ bị Triệu Bình khóc lóc trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng lời Triệu Bình nói, anh cũng không phản bác lại được, bởi vì lời Triệu Bình nói hoàn toàn là sự thật.
Anh biết diều kiện kinh tế nhà mình, hắn cũng biết trong tay ba mẹ có tiền, nhưng những lúc như vậy, anh làm con trai dù có khó khăn hơn nữa cũng muốn gánh vánh vác trách nhiệm làm con này.
"Vợ à, anh không có mượn tiền người ta, tiền viện phí cũng không phải là anh nộp, em đừng khóc nữa."
Nhưng Triệu Bình căn bản là không nghe thấy hắn nói gì, cứ tiếp tục khóc.
"Ba anh là người như thế nào, em là con dâu đánh giá không đúng đi, anh chỉ cần ra ngoài hỏi hàng xóm láng giềng xem, không chỉ một người nói ông không tốt đâu. Bình thường không có việc gì cũng kiếm chuyện được, không chỉ là ở trong nhà mình, ngay cả hàng xóm cũng không tha. Hơn nữa, từ lúc gả vào nhà anh đến giờ, cho dù em có làm tốt cỡ nào, ba anh cũng nói qua một câu dễ nghe sao? Không phải lúc nào cũng bới móc thiếu sót của em sao, nhưng em có nói gì không, tất cả em đều nhịn xuống, cũng bởi vì em là con dâu, cũng bởi vì anh là con trai ông." Triệu Bình thương tâm nói, ngồi trên sô pha lau mắt, tiếp tục kể lể.
"Anh vốn không có công việc cố định , tiền kiếm được cũng không nhiều, em cũng không nói tiếng nào, vốn nghĩ chỉ cần hai chúng ta trong lòng có nhau, cho dù vất vả cỡ nào em cũng nhịn được. Bình thường anh nói em keo kiệt, nhưng điều kiện chúng ta như vậy, em muốn hào phóng cũng không hào phóng nổi, nếu có tiền, em cũng không muốn keo kiệt đâu. Bây giờ chúng ta vất vả lắm mới lo nổi cuộc sống của chúng ta, em bình thường đều tiết kiệm cái ăn, cái mặc, muốn dành dụm chút tiền, vốn muốn một thời gian nữa sẽ sinh con, gia đình chúng ta coi như đầy đủ. Nhưng là, nhưng là, ba anh lại tới nữa, hu hu... Ngày hôm đó đúng là em không có cách nào mang qua được." Triệu Bình lần này thật sự thương tâm, đối với gia đình nhỏ này cô thật sự đã trả giá rất nhiều.
Vương Tuấn Kỳ nghe Triệu Bình một phen khóc lóc kể lể, trong lòng cũng ê ẩm. Chuyện này là do anh không có bản lãnh, không có khả năng kiếm tiền, để cho vợ mình chịu khổ.
"Tiểu Bình, em đùng khóc nữa, là anh có lỗi, thật sự xin lỗi em, những khổ sở của em anh cũng biết." Vương Tuấn Kỳ cảm động đem vợ mình ôm vào trong ngực. Anh thật sự xin lỗi vợ, anh chỉ có thể đối tốt gấp bội mới có thể bù lại cho cô.
"Anh không cần xin lỗi em, khi gả cho anh, em không hề nghĩ tới muốn cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng em muốn có một gia đình đầy đủ, muốn có con cái của mình, điều này quá đáng lắm sao?"Triệu Bình rấm rứt khóc, trong lòng cô cũng ủy khuất.
"Không quá đáng, là anh không có khả năng. Em yên tâm, sau này anh nhất định cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền, cho em một cuộc sống tốt." Vương Tuấn Kỳ cam đoan nói, anh cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Triệu Bình vẫn đang thút thít khóc, cô biết những lời này chỉ là lời nói suông, một người là công, không có tay nghề, kiếm tiền như thế nào, đi bán máu sao?
"Còn có, anh vừa nãy muốn nói cho em biết, anh không có vay tiền người ta, viện phí của ba là tiền của Tĩnh Kỳ." Vương Tuấn Kỳ bình ổn cảm xúc, nói. Anh vốn muốn vè nhà nói chuyện với vợ, nói vợ đem tiền viện phí trả lại cho em gái. Ba nằm viện, anh là con trai đương nhiên phải gánh trách nhiệm này, làm sao có thể để cho em gái bỏ ra số tiền này được, hơn nữa sau này em gái muốn li hôn, nói thế nào trong tay cũng phải có chút tiền phòng thân. Nhưng với tình hình hiện tại, vợ anh cũng khó xử, tiền này...... Trong lòng anh lo lắng.
"Thật, anh không bỏ tiền?" Triệu Bình lần này nghe rõ ràng, kích động ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Kỳ, muốn xác nhận lại.
"Đúng vậy, anh không có chi tiền, tiền viện phí là Tĩnh Kỳ trả." Hắn đương nhiên không thể nói là hắn không mượn được tiền.
Tình huống thay đổi, tâm tình Triệu Bình cũng thay đổi theo, một khắc trước còn cảm thấy không cách nào vượt qua được, giờ lại thấy trời quang mây tạnh, tâm tình tốt hơn nhiều. Cô lau mước mắt trên mặt, đứng lên.
Nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ mang vẻ mặt hổ thẹn, sợ anh lại làm ra chuyện hồ đồ gì, liền nói: "Cô ấy trả cũng tốt, nhiều năm như vậy, nhà anh cũng không lo cho anh đi học, chỉ lo cho em gái đi học, bây giờ cô ấy đã có việc làm, hàng tháng có thu nhập cố định, trả viện phí cho ba cũng đúng. Lại nói, ba anh vẫn là công nhân viên chức, có thẻ bảo hiểm, chờ sau này sẽ trả lại cho cô ấy, cũng không mất bao nhiêu tiền." Cô lại nghĩ tới tiền viện phí đã đóng cũng chỉ là tạm thời.
"Anh đã nói rồi, nhà anh không phải không cho anh đi học, là anh không muốn, cho nên mới ra ngoài làm, chuyện này không liên quan gì đến Tĩnh Kỳ cả." Vương Tuấn Kỳ nhíu mày nói. Anh không thích vợ hắn nói như vậy, lúc trước hắn cũng đã giải thích rất nhiều lần, nhưng vợ hắn vẫn luôn cho rằng em gái đoạt cơ hội đến trường của anh. Hơn nữa còn không biết xấu hổ nói, tiền này chỉ là thế chấp, có khả năng chính là bánh bao thịt vào miệng chó, một đi không trở lại, tiền vào tay ba anh, muốn ông trả lại rất khó khăn.
"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nếu bên kia đã giải quyết ổn thỏa rồi, chúng ta cũng không cần quan tâm. Mau, mặt anh đang bị thương, để em bôi thuốc cho." Triệu Bình biết mình không phải bỏ tiền ra nên tâm tình rất tốt, chính là không kiên nhẫn nghe chuyện nhà chồng, lại nhìn mặt chồng thấy nhiều vết thương, cô đúng là đau lòng, đồng thời với em chồng lại dâng lên một cỗ oán khí, đều bởi vì em chồng, chồng mình mới bị đánh thành như vậy.
"Tiền viện phí của ba đã nộp rồi sao?" Triệu Bình nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, vấn đề này đã làm cô suy nghĩ suốt một buổi chiều, thêm cả buổi tối nữa.
"Nộp rồi." Vương Tuấn Kỳ cũng không để ý, chỉ thuận miệng trả lời. Bây giờ anh cảm thấy vết thương trên mặt hơi đau, đang tới tủ TV kiếm xem có thuốc mỡ gì có thể tiêu viêm, giảm đau không.
Triệu Bình nghe nói đã nộp viện phí, lập tức nghĩ đến chuyện anh nói trong điện thoại lúc chiều, nói muốn mượn tiền.
"Anh tính làm cái gì vậy hả? Anh mượn tiền người ta nộp viện phí phải không? Tình hình của chúng ta không phải anh không biết, tại sao anh còn làm như vậy, anh như vậy à không nghĩ tới em phải không? Em bình thường ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, chỉ muốn tiết kiệm chút tiền để sinh con, kết quả là sao? Ba anh phải nhập viện, anh muốn lấy mấy ngàn đi, số tiền đó em không cách nào mang qua được." Cô nói xong liền hu hu khóc lên.
"Tiểu Bình, Tiểu Bình, hãy nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu." Vương Tuấn Kỳ không nghĩ tới Triệu Bình sẽ vừa nói liền khóc như vậy, nhưng lại hiểu sai, anh vốn không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, lại thấy bộ dạng này của Triệu Bình, lại càng không biết phải giải thích như thế nào cho tốt.
"Hu hu, ......ba mẹ anh đều có điều kiện, việc này từ lúc còn ở trong nhà không phải anh rõ ràng nhất hay sao chứ? Bọn họ đã già nhưng đều là công nhân viên chức, dù hiện tại đã về hưu nhưng tiền lương hưu của mỗi người đều nhiều hơn tiền lương của hai chúng ta, bọn họ công tác nhiều năm như vậy, nếu nói trong tay không có một chút tiền, đánh chết em cũng không tin. Bây giờ cần tiền, bọn họ sao không tự bỏ ra, còn muốn chúng ta chi ra, như vậy coi được sao? Em gả đến nhà anh nhiều năm như vậy, ngay một ngày hưởng phúc cũng không có, thật vất vả mới đối phó sống qua ngày được nhưng lần này anh lại làm cho chúng ta càng khó khăn hơn, hôm đó em thật sự không cách nào mang tiền qua được." Bây giờ Triệu Bình không quan tâm tới gì cả, chỉ nghĩ tới số tiền này mặc dù là chồng cô mượn, nhưng khi trả, không phải là hai người bọn họ cùng trả sao?
Vương Tuấn Kỳ bị Triệu Bình khóc lóc trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng lời Triệu Bình nói, anh cũng không phản bác lại được, bởi vì lời Triệu Bình nói hoàn toàn là sự thật.
Anh biết diều kiện kinh tế nhà mình, hắn cũng biết trong tay ba mẹ có tiền, nhưng những lúc như vậy, anh làm con trai dù có khó khăn hơn nữa cũng muốn gánh vánh vác trách nhiệm làm con này.
"Vợ à, anh không có mượn tiền người ta, tiền viện phí cũng không phải là anh nộp, em đừng khóc nữa."
Nhưng Triệu Bình căn bản là không nghe thấy hắn nói gì, cứ tiếp tục khóc.
"Ba anh là người như thế nào, em là con dâu đánh giá không đúng đi, anh chỉ cần ra ngoài hỏi hàng xóm láng giềng xem, không chỉ một người nói ông không tốt đâu. Bình thường không có việc gì cũng kiếm chuyện được, không chỉ là ở trong nhà mình, ngay cả hàng xóm cũng không tha. Hơn nữa, từ lúc gả vào nhà anh đến giờ, cho dù em có làm tốt cỡ nào, ba anh cũng nói qua một câu dễ nghe sao? Không phải lúc nào cũng bới móc thiếu sót của em sao, nhưng em có nói gì không, tất cả em đều nhịn xuống, cũng bởi vì em là con dâu, cũng bởi vì anh là con trai ông." Triệu Bình thương tâm nói, ngồi trên sô pha lau mắt, tiếp tục kể lể.
"Anh vốn không có công việc cố định , tiền kiếm được cũng không nhiều, em cũng không nói tiếng nào, vốn nghĩ chỉ cần hai chúng ta trong lòng có nhau, cho dù vất vả cỡ nào em cũng nhịn được. Bình thường anh nói em keo kiệt, nhưng điều kiện chúng ta như vậy, em muốn hào phóng cũng không hào phóng nổi, nếu có tiền, em cũng không muốn keo kiệt đâu. Bây giờ chúng ta vất vả lắm mới lo nổi cuộc sống của chúng ta, em bình thường đều tiết kiệm cái ăn, cái mặc, muốn dành dụm chút tiền, vốn muốn một thời gian nữa sẽ sinh con, gia đình chúng ta coi như đầy đủ. Nhưng là, nhưng là, ba anh lại tới nữa, hu hu... Ngày hôm đó đúng là em không có cách nào mang qua được." Triệu Bình lần này thật sự thương tâm, đối với gia đình nhỏ này cô thật sự đã trả giá rất nhiều.
Vương Tuấn Kỳ nghe Triệu Bình một phen khóc lóc kể lể, trong lòng cũng ê ẩm. Chuyện này là do anh không có bản lãnh, không có khả năng kiếm tiền, để cho vợ mình chịu khổ.
"Tiểu Bình, em đùng khóc nữa, là anh có lỗi, thật sự xin lỗi em, những khổ sở của em anh cũng biết." Vương Tuấn Kỳ cảm động đem vợ mình ôm vào trong ngực. Anh thật sự xin lỗi vợ, anh chỉ có thể đối tốt gấp bội mới có thể bù lại cho cô.
"Anh không cần xin lỗi em, khi gả cho anh, em không hề nghĩ tới muốn cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng em muốn có một gia đình đầy đủ, muốn có con cái của mình, điều này quá đáng lắm sao?"Triệu Bình rấm rứt khóc, trong lòng cô cũng ủy khuất.
"Không quá đáng, là anh không có khả năng. Em yên tâm, sau này anh nhất định cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền, cho em một cuộc sống tốt." Vương Tuấn Kỳ cam đoan nói, anh cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Triệu Bình vẫn đang thút thít khóc, cô biết những lời này chỉ là lời nói suông, một người là công, không có tay nghề, kiếm tiền như thế nào, đi bán máu sao?
"Còn có, anh vừa nãy muốn nói cho em biết, anh không có vay tiền người ta, viện phí của ba là tiền của Tĩnh Kỳ." Vương Tuấn Kỳ bình ổn cảm xúc, nói. Anh vốn muốn vè nhà nói chuyện với vợ, nói vợ đem tiền viện phí trả lại cho em gái. Ba nằm viện, anh là con trai đương nhiên phải gánh trách nhiệm này, làm sao có thể để cho em gái bỏ ra số tiền này được, hơn nữa sau này em gái muốn li hôn, nói thế nào trong tay cũng phải có chút tiền phòng thân. Nhưng với tình hình hiện tại, vợ anh cũng khó xử, tiền này...... Trong lòng anh lo lắng.
"Thật, anh không bỏ tiền?" Triệu Bình lần này nghe rõ ràng, kích động ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Kỳ, muốn xác nhận lại.
"Đúng vậy, anh không có chi tiền, tiền viện phí là Tĩnh Kỳ trả." Hắn đương nhiên không thể nói là hắn không mượn được tiền.
Tình huống thay đổi, tâm tình Triệu Bình cũng thay đổi theo, một khắc trước còn cảm thấy không cách nào vượt qua được, giờ lại thấy trời quang mây tạnh, tâm tình tốt hơn nhiều. Cô lau mước mắt trên mặt, đứng lên.
Nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ mang vẻ mặt hổ thẹn, sợ anh lại làm ra chuyện hồ đồ gì, liền nói: "Cô ấy trả cũng tốt, nhiều năm như vậy, nhà anh cũng không lo cho anh đi học, chỉ lo cho em gái đi học, bây giờ cô ấy đã có việc làm, hàng tháng có thu nhập cố định, trả viện phí cho ba cũng đúng. Lại nói, ba anh vẫn là công nhân viên chức, có thẻ bảo hiểm, chờ sau này sẽ trả lại cho cô ấy, cũng không mất bao nhiêu tiền." Cô lại nghĩ tới tiền viện phí đã đóng cũng chỉ là tạm thời.
"Anh đã nói rồi, nhà anh không phải không cho anh đi học, là anh không muốn, cho nên mới ra ngoài làm, chuyện này không liên quan gì đến Tĩnh Kỳ cả." Vương Tuấn Kỳ nhíu mày nói. Anh không thích vợ hắn nói như vậy, lúc trước hắn cũng đã giải thích rất nhiều lần, nhưng vợ hắn vẫn luôn cho rằng em gái đoạt cơ hội đến trường của anh. Hơn nữa còn không biết xấu hổ nói, tiền này chỉ là thế chấp, có khả năng chính là bánh bao thịt vào miệng chó, một đi không trở lại, tiền vào tay ba anh, muốn ông trả lại rất khó khăn.
"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nếu bên kia đã giải quyết ổn thỏa rồi, chúng ta cũng không cần quan tâm. Mau, mặt anh đang bị thương, để em bôi thuốc cho." Triệu Bình biết mình không phải bỏ tiền ra nên tâm tình rất tốt, chính là không kiên nhẫn nghe chuyện nhà chồng, lại nhìn mặt chồng thấy nhiều vết thương, cô đúng là đau lòng, đồng thời với em chồng lại dâng lên một cỗ oán khí, đều bởi vì em chồng, chồng mình mới bị đánh thành như vậy.
Bình luận facebook