• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa (1 Viewer)

  • Chương 47

(1634)
"Được rồi, việc này anh đã biết, anh sẽ xử lý." Chu Cẩn Du sắc mặt âm trầm nói.
Bây giờ Vương Tĩnh Kỳ mới chú ý tới giọng điệu của anh có vấn đề, vấn đề rất lớn.
"Anh tới xử lý? Vì sao anh lại tới xử lý? Chuyện này anh muốn xử lý như thế nào?" Vương Tĩnh Kỳ trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Lúc này cô cũng mới ý thức một chút, hai người tuy đã từng có tiếp xúc thân mật, nhưng tính ra vẫn là người xa lạ.
"Mấy ngày trước không phải tôi đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Tôi không phải loại người như anh nghĩ, tôi không có khả năng đó. Lại nói, bây giờ tôi là người phụ nữ đã kết hôn, cho dù đang muốn li hôn, cũng không phải đã chính thức nhận giấy li hôn, trước khi chính thức li hôn, tôi cũng sẽ không làm chuyện gì không đúng với hôn nhân của mình. Yêu cầu anh tôn trọng điều này." Cô cũng không hề nể mặt, trực tiếp nói ra ý của mình, tuyên bố lập trường của mình một lần nữa.
Vương Tĩnh Kỳ rõ ràng biết chênh lệch của hai người, cho nên dù Chu Cẩn Du có biểu hiện coi trọng mình như thế nào, cô cũng sẽ không tin tưởng rằng hai người sẽ có tương lai. Cô biết người như Chu Cẩn Du, lấy vợ đều sẽ tìm người môn đăng hộ đối, tình trạng giống như cô nhiều lắm chỉ có thể là tình nhân thôi.
Chu Cẩn Du không nói gì, chỉ nhìn cô. Hai người đều ngồi trong xe, im lặng một lúc lâu. Chu Cẩn Du đột nhiên cười lên, hôn cái miệng nhỏ nhắn trước mặt mình một chút.
"Được rồi, cũng đừng có nghiêm trọng hóa như vậy, sợ quá đi mà. Em không phải loại phụ nữ như vậy, đương nhiên anh biết, anh cũng không phải loại đàn ông đó. Hơn nữa, em còn là giáo viên, tư tưởng sao lại xấu như vậy chứ." Anh xem trọng ánh mắt càng lúc càng lớn của cô gái nhỏ trong ngực, tâm ngứa, liền dùng cái mũi cọ cọ lên gương mặt đỏ của cô. "Anh thích em, anh không phủ nhận chuyện này, ai bảo em xuất sắc như vậy chứ. Nhưng anh cũng trịnh trọng giải thích với em một chút, anh là một người đàn ông tốt và đàng hoàng, không có khả năng đi trêu chọc một người phụ nữ đã kết hôn, cho nên em yên tâm, chỉ cần em chưa li hôn, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, thuần khiết chỉ là bạn bè thôi."
Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc muốn kêu to, người đàn ông này có thể còn chút vô sỉ không, anh là người đàn ông đàng hoàng, anh có chỗ nào giống chứ, còn không đi trêu chọc người phụ nữ đã kết hôn, vậy bây giờ cô ngồi trong lòng anh là gì, chẳng lẽ là tự cô chui vào sao?
"Vậy xin mời đồng chí Chu buông tay của đồng chí ra, để cho tôi về chỗ ngồi được không?" Vương Tĩnh Kỳ oán hận nói.
Chu Cẩn Du thấy cô nghiến răng nghiến lợi muốn sái luôn quai hàm, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, thật sự là nhịn không được, liền hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô thêm chút nữa.
"Buông......tay.......miệng......." Vương Tĩnh Kỳ hàm hồ hô.
Chu Cẩn Du cũng coi như không có nghe thấy, con gái luôn nói những điều trái ngược với lương tâm của mình, khi họ nói không muốn chính là muốn, khi họ nói buông tay, chính là muốn mình nắm chặt tay họ lại.
Anh nghe theo ý muốn như vậy, gắt gao ôm cô vào trong ngực mình, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi không ngừng thăm dò trong khoang miệng.
Lúc đầu Vương Tĩnh Kỳ còn muốn giãy giụa, nhưng sau đó cô cảm thấy thiếu không khí, đầu óc hỗn loạn, không giãy giụa nữa.
Cho đến khi Chu Cẩn Du âu yếm buông rời khỏi môi cô, hôn nhẹ lên mấy cái nữa, thanh âm có chút khàn, mới nói: "Đồng chí Vương Tĩnh Kỳ, đồng chí là một giáo viên, hẳn là phải có tư tưởng giác ngộ rất cao mới đúng, đồng chí nên biết, quan hệ bạn bè cũng rất thân thiết đi."
Vương Tĩnh Kỳ bị hôn tới choáng váng, tay chân nhũn ra, nhưng khi nghe xong lời của anh, thật muốn cho anh hai bạt tai, trong lòng cảm thán, người này đứng là thiên hạ đệ nhất vô sỉ mà.
Lúc trước thấy anh, luôn là bộ dáng đàng hoàng, thế nào cũng không nhìn ra anh vô sỉ như vậy, đúng là không biết xấu hổ mà. Cuối cùng cô chỉ có thể tổng kết một câu, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không tính toán với anh, tiện nghi của mình anh cũng đã chiếm, muốn lấy lại công bằng, năng lực của cô còn chưa có tốt như vậy, nhịn thôi.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Chu Cẩn Du một cái, sau đó rời khỏi lòng anh, quay về ghế lái phụ, lạnh lùng nói: "Chu đồng chí, buổi sáng hôm nay tôi rất nhiều việc, còn phải đưa cơm cho ba mẹ, nên sẽ không tiếp tục quấy rầy ngài, tạm biệt." Cô nói xong, quay ra muốn mở cửa xe xuống xe.
Đương nhiên cô vẫn không mở cửa được.
Chu Cẩn Du thấy cô có chút tức giận, nở một nụ cười: "Được rồi, không chọc em nữa, đây không phải là do nửa tháng rồi không gặp em sao. Em thắt dây an toàn đi, anh đưa em tới bệnh viện. Còn thuốc này em cầm lấy, dùng sẽ không để lại sẹo đâu."
Vương Tĩnh Kỳ biết anh không mở cửa xe ra, chính mình nói gì cũng không được, chỉ đành nghe lời anh. Nhìn thuốc mỡ trong tay, nghĩ nghĩ, cũng không trả lại. Thứ này là hàng ngoại nhập, hẳn là rất tốt, nếu mình không dùng, có thể đưa cho cho anh trai dùng. Vương Tuấn Kỳ ngày hôm qua vì bảo vệ em gái, bị thương không nhẹ đâu.
Khi Chu Cẩn Du dừng xe trước bệnh viện, đã là 6h30 sáng. Hai người cũng không nói chuyện, Vương Tĩnh Kỳ chờ anh mở cửa, cho mình xuống xe, nhưng người kia không hề có ý định mở cửa, cô nhịn không được, dù sao bây giờ cũng không còn sớm, mình chỉ là dân chúng nhỏ nhoi, không đấu lại với anh.
"Thị trưởng Chu, hôm nay thật sự cảm ơn ngài, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền ngài thêm nữa." Vương Tĩnh Kỳ lại bắt đầu nói chuyện khách khí, giống như hai người chính là người xa lạ vậy.
Chu Cẩn Du liếc cô một cái, giọng điệu bình thản nói: "Bạn bè hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, em cũng không cần để trong lòng, bây giờ đùn là không còn sớm nữa, em mang bữa sáng vào cho ba mẹ đi, anh ở đây chờ, lát nữa lại đưa em đi làm." Anh nói xong, mở khóa của xe.
Vương Tĩnh Kỳ nghe được thanh âm mở khóa cửa kia, tâm tình tốt lên, rốt cuộc có thể mở của xuống xe. Khi cô vừa mới đặt một chân xuống xe, liền nghe Chu Cẩn Du nói muốn chờ cô, liền xuống xe nhanh một chút, sau đó đóng cửa xe, nói: "Từ sáng tới giờ đã phiền ngài quá nhiều, nơi này xe bus nhiều, tôi tự đi được, không làm phiền ngài nữa." Cô chỉ còn chưa nói, không cần anh lại xen vào công việc của người khác.
Chu Cẩn Du nghiêng đầu thấy vẻ ghét bỏ trên gương mặt nhỏ của cô, liền cười.
"Được rồi, sáng nay anh còn phải tham gia hội nghị, anh đi trước, khi em đi làm nhớ phải cẩn thận, chú ý an toàn." Chu Cẩn Du nhẹ nhàng dặn dò.
Nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ không hề che giấu chu cái miệng nhỏ nhắn ra, trong lòng anh cũng vui sướng lên, đương nhiên, anh không thể để cô gái nhỏ này đắc ý lâu được, nếu không cô sẽ kiêu ngạo, việc này không cần phải như vậy. Cho nên trước khi đi, anh nói thêm một câu: "Mấy ngày này nhớ chuẩn bị giấy tờ dùng cho li hôn cho tốt đi."
Anh nói xong, cũng không để ý xem cô có phản ứng gì không, liền khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Từ kính chiếu hậu nhìn về phía cô gái nhỏ kia, nụ cười trên mặt Chu Cẩn Du càng lớn hơn. Cô gái này nhất định không có phát hiện ra, thái độ của cô trước mặt mình đã thay đổi rất nhiều. Ngữ khí nói chuyện đôi khi là đùa giỡn làm nũng kia tuyệt đối không phải là giọng điệu đối với một người xa lạ.
Nghĩ đến bộ dáng cố làm ra vẻ kia của cô, anh liền vui vẻ.
Vương Tĩnh Kỳ đứng yên tại chỗ một lát mới có thể phản ứng lại, không biết ý tứ trong lời nói của anh là gì, có khi nào mình nghe nhầm không.
Cô nhìn thời gian một chút, thật sự không còn sớm nữa, liền nhanh chóng mang theo đồ đạc vào bệnh viện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom