Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
(1684)
Ngày đó, cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ cũng không đi ra ngoài gặp Chu Cẩn Du, cô biết nói là mời anh ăn cơm, kỳ thật chính là lý do để gặp mặt mà thôi, anh là lãnh đạo lớn như vậy, người mời anh ăn cơm rất nhiều, nếu không có mục đích làm sao anh lại bám riết bắt cô mời ăn cơm, cô cho là nếu mình không có tâm tư kia, vẫn là không nên có suy nghĩ vương vấn không dứt như vậy.
Hai người nam nữ trẻ tuổi, lại không có quan hệ huyết thống, thường xuyên gặp mặt, ăn cơm cùng nhau, đôi khi còn muốn tình chàng ý thiếp, làm sao có thể tồn tại tình cảm bạn bè trong sáng, cho nên Vương Tĩnh Kỳ nhận rõ thân phận của mình, kiên quyết chặt đứt sợi dây tình cảm này.
Cô tưởng như vậy sẽ vô cùng tốt, chỉ cần hai người về sau không gặp mặt, cho dù có cảm tình cũng có thể biến thành không cảm tình, huống chi tình cảm cũng vừa mới nảy mầm một chút, hơn nữa còn là đơn phương.
Suy nghĩ kỹ biện pháp trả lời, Vương Tĩnh Kỳ nhắn tin từ chối và gửi cho Chu Cẩn Du rồi tắt di động, sau đó tìm người đi ăn cơm cùng. Cô tin chắc cho dù Chu Cẩn Du coi trọng cô cũng không muốn để lộ ra quan hệ bí mật với cô, với thân phận cùng địa vị của anh sẽ không có khả năng tìm một người đã ly hôn như cô làm bạn gái, cho nên cô phán đoán Chu Cẩn Du sẽ không có khả năng đến sân trường tìm cô, nên cô chính là an toàn.
Trên thực tế cô suy nghĩ rất đúng, sau khi nhận được tin nhắn của cô Chu Cẩn Du lập tức lấy điện thoại gọi điện lại, nhưng là chỉ nghe đến thấy trong điện thoại âm thanh máy móc "sorry......",
Trong nháy mắt, Bí thư Lý cùng lái xe cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đều giảm xuống, cũng không dám quay đầu xem, cũng không dám quan tâm lãnh đạo ở phía sau, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng che dấu sự tồn tại của chính mình.
Chu Cẩn Du nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát,thuận tay hướng chỗ ngồi quăng điện thoại, giọng điệu vững vàng nói: "Về nhà."
Chiếc Audi màu đen vốn chạy về hướng trường Nhất Trung sau đó lại quay đầu chạy về phương hướng không rõ ràng.
Vương Tĩnh Kỳ cùng mấy người Vương Dĩnh các cô ở căn tin ăn cơm, trong lòng cô còn lo lắng, tuy rằng có thể khẳng định được người đàn ông kia không thể vào trường học tìm cô, nhưng khó nhất chính là đoán được lòng người, ngộ nhỡ nếu anh ta nhất thời xúc động đến đây tìm cô thì phải làm sao bây giờ.
Cứ như vậy trong lòng không yên cô ăn xong cơm, nhìn đồng hồ trên tay một chút, cuối cùng cũng xác định được Chu Cẩn Du đã bỏ đi, cô thở ra một hơi, cũng không nói lên được trong lòng có tư vị gì.
"Tĩnh Kỳ, cậu nghĩ cái gì vậy, ăn cơm đều ngơ ngác, đi nhanh, chúng ta đi múc nước nếu không lát nữa phòng nước đóng cửa." Tưởng Hi Văn ở phía trước nhìn Vương Tĩnh Kỳ bị tụt lại phía sau kêu lên một câu, tất cả mọi người nghĩ đến cô vì vừa mới ly hôn cho nên tinh thần mới luôn hoảng hốt.
Tuy Vương Tĩnh Kỳ vẫn nói cô không có bị chuyện này ảnh hưởng, nhưng là tất cả mọi người nghĩ là cô ra vẻ kiên cường, dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi, còn chưa có thực sự kết hôn đã mang tiếng ly hôn, có thể bình tĩnh như vậy nhất định là giả bộ. Cho nên mấy người Tưởng Hi Văn các cô mấy ngày nay luôn luôn yên lặng chăm sóc cô, không có việc gì đều trò chuyện cùng cô, sợ lúc nào trong lòng cô cũng nghĩ chuyện này.
"A..., biết rồi." Lấy lại tinh thần, Vương Tĩnh Kỳ xem lại mình quả thật là bị ba người phía trước bỏ lại vài bước, cô chạy nhanh hai bước, đuổi theo ba người kia, đem cảm xúc không rõ ràng trong đầu ném đi.
Bên này mấy ngày nay Vương Tĩnh Kỳ xem như trôi qua tương đối bình tĩnh, dù sao trường học tuy cũng có người tranh giành nhưng là tất cả mọi người đều có văn hóa, chính là trong lúc bất hòa cũng đều là chú ý hình tượng, cho nên tuy cũng có người nói chuyện phiếm về cô nhưng thật ra không ai ở trước mặt cô nói. Về phần sau lưng, cô cũng không trông nom được người khác nhiều chuyện, chỉ là làm như không biết là được rồi. Bởi vì tính tình cô tốt, cho nên ngày ngày trôi qua cũng yên ổn.
Cô bên này bình tĩnh, ngược lại Trương Dương bên kia có thể nói là trôi qua tương đối phấn khích.
Ngày đó, sau khi làm xong thủ tục ly hôn, Trương Dương bởi vì còn chuyện thăng cấp của mình nên không dám chậm trễ, buổi chiều hắn liền đem vẻ mặt bi thương đến Công ty.
Nhưng sau khi đến công ty hắn lại biết được một tin xấu, có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
Chính là Công ty đã quyết định chọn được người tiến cử,còn đã công khai kết quả, bây giờ người ta đã đem tài liệu chỉnh lý tốt gửi đi, chỉ chờ xét duyệt thôi.
Lúc ấy Trương Dương đã bị tin tức này làm cho choáng váng, hắn thật sự là không thể tưởng tượng được, vốn tưởng sự tình còn có chút hi vọng, như thế nào lại không có.
Bình chọn vào Khoa học Kỹ thuật hàng năm đều chầm chậm tiến hành ít nhất nửa tháng, rồi lại mất nửa tháng nữa chuẩn bị tài liệu, dù thế nào cũng phải mất khoảng một tháng, nhưng lần này như thế nào lại nhanh như vậy, hắn xin nghỉ phép trước sau tổng cộng cũng chỉ ba ngày.
Hắn cho rằng ở đây toàn những vẻ mặt chán ghét, thấy được các đồng nghiệp trong mắt hoặc khinh bỉ, hoặc đồng tình, hắn ba bước cũng thành hai bước chạy lên tầng tìm lãnh đạo.
"Trưởng ban Khương, sao lại thế này, lần này thời gian tiến cử như tế nào lại nhanh như vậy, tôi mới xin phép nghỉ ba ngày đã chọn được người rồi, có phải rất qua loa hay không, hơn nữa tôi cảm thấy đối với tôi cũng không công bằng." Trương Dương vừa tiến vào văn phòng lãnh đạo, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra bất mãn của mình.
Khương Tề Quốc nhìn Trương Dương trực tiếp xông vào, trong lòng rất không hài lòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra điều gì, vẻ mặt ôn hòa nhìn người tới.
"Tiểu Trương cậu đã đi làm lại, mau ngồi xuống. Cậu đã đến rồi, vừa hay tôi có chuyện cần nói với cậu này."
Khương Tề Quốc khách khí mời hắn ngồi xuống sô pha, rồi hướng tới hắn nói chuyện đạo lý thông suốt, tóm lại ý tứ của ông chính là, lần này đối với việc tiến cử lãnh đạo phía trên vô cùng coi trọng, không chỉ yêu cầu lý lịch đẹp của nhân viên tiến cử, còn muốn yêu cầu nhân phẩm tốt, chủ yếu là lần này lãnh đạo bên trên sắp xếp thời gian có vẻ nhanh, ngày đó sau khi công ty họp xong, đến buổi chiều lãnh đạo liền thương lượng, muốn chỉ định người tiến cử luôn. Đương nhiên, lúc ấy hắn vắng mặt, nên không có cơ hội báo cáo công việc vì mình lôi kéo sự ủng hộ, có thể thấy, số người ủng hộ hắn cũng không có hy vọng.
"Tiểu Trương à, lúc ấy tất cả mọi người không biết tiến cử lần này vội vã như vậy, ở cuộc họp lần sau, tôi nghĩ chuyện này tuy rằng trong cuộc họp cậu vắng mặt, nhưng là cũng phải thông báo cho cậu một tiếng, làm cho cậu cũng có cạnh tranh công bằng, ai biết tôi buổi tối gọi điện thoại cho cậu, nghĩ thông báo cho cậu biết sự tình, cho cậu thời gian nghĩ biện pháp, nhưng điện thoại của cậu gọi như thế nào cũng không được." Khương Tề Quốc vẻ mặt đáng tiếc nói.
Trương Dương nghe xong trợn tròn mắt, tối hôm đó chính là lúc hắn bị tạm giam, di động cũng là bị người ta thu mất, đương nhiên là không có người nghe.
Trương Dương nghĩ số phận mình chính là đen đủi, vẻ mặt cầu xin hỏi: "Trưởng ban Khương, ngày đó nhà của tôi thật sự có việc gấp, ngài xem xem bây giờ có thể hay không thu xếp một chút......"
"Ôi chao, tiểu Trương à, cậu làm vậy là làm khó tôi nha, tất cả đây đểu là do lãnh đạo quyết định, hơn nữa công bố cũng công bố rồi, nếu như không có tình huống đặc biệt xảy ra, người được tuyển sẽ không có khả năng sửa lại. Cậu cũng đừng vội, cậu ở công ty chúng ta cho dù là chuyên môn hay là bằng cấp đều là người giỏi, điều này trong lòng lãnh đạo đều biết rõ ràng, cho nên đề bạt cậu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, lần này có được hay không tôi nghĩ cũng giống nhau." Khương Tề Quốc trấn an vỗ vỗ bả vai Trương Dương.
Ngày đó, cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ cũng không đi ra ngoài gặp Chu Cẩn Du, cô biết nói là mời anh ăn cơm, kỳ thật chính là lý do để gặp mặt mà thôi, anh là lãnh đạo lớn như vậy, người mời anh ăn cơm rất nhiều, nếu không có mục đích làm sao anh lại bám riết bắt cô mời ăn cơm, cô cho là nếu mình không có tâm tư kia, vẫn là không nên có suy nghĩ vương vấn không dứt như vậy.
Hai người nam nữ trẻ tuổi, lại không có quan hệ huyết thống, thường xuyên gặp mặt, ăn cơm cùng nhau, đôi khi còn muốn tình chàng ý thiếp, làm sao có thể tồn tại tình cảm bạn bè trong sáng, cho nên Vương Tĩnh Kỳ nhận rõ thân phận của mình, kiên quyết chặt đứt sợi dây tình cảm này.
Cô tưởng như vậy sẽ vô cùng tốt, chỉ cần hai người về sau không gặp mặt, cho dù có cảm tình cũng có thể biến thành không cảm tình, huống chi tình cảm cũng vừa mới nảy mầm một chút, hơn nữa còn là đơn phương.
Suy nghĩ kỹ biện pháp trả lời, Vương Tĩnh Kỳ nhắn tin từ chối và gửi cho Chu Cẩn Du rồi tắt di động, sau đó tìm người đi ăn cơm cùng. Cô tin chắc cho dù Chu Cẩn Du coi trọng cô cũng không muốn để lộ ra quan hệ bí mật với cô, với thân phận cùng địa vị của anh sẽ không có khả năng tìm một người đã ly hôn như cô làm bạn gái, cho nên cô phán đoán Chu Cẩn Du sẽ không có khả năng đến sân trường tìm cô, nên cô chính là an toàn.
Trên thực tế cô suy nghĩ rất đúng, sau khi nhận được tin nhắn của cô Chu Cẩn Du lập tức lấy điện thoại gọi điện lại, nhưng là chỉ nghe đến thấy trong điện thoại âm thanh máy móc "sorry......",
Trong nháy mắt, Bí thư Lý cùng lái xe cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đều giảm xuống, cũng không dám quay đầu xem, cũng không dám quan tâm lãnh đạo ở phía sau, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng che dấu sự tồn tại của chính mình.
Chu Cẩn Du nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát,thuận tay hướng chỗ ngồi quăng điện thoại, giọng điệu vững vàng nói: "Về nhà."
Chiếc Audi màu đen vốn chạy về hướng trường Nhất Trung sau đó lại quay đầu chạy về phương hướng không rõ ràng.
Vương Tĩnh Kỳ cùng mấy người Vương Dĩnh các cô ở căn tin ăn cơm, trong lòng cô còn lo lắng, tuy rằng có thể khẳng định được người đàn ông kia không thể vào trường học tìm cô, nhưng khó nhất chính là đoán được lòng người, ngộ nhỡ nếu anh ta nhất thời xúc động đến đây tìm cô thì phải làm sao bây giờ.
Cứ như vậy trong lòng không yên cô ăn xong cơm, nhìn đồng hồ trên tay một chút, cuối cùng cũng xác định được Chu Cẩn Du đã bỏ đi, cô thở ra một hơi, cũng không nói lên được trong lòng có tư vị gì.
"Tĩnh Kỳ, cậu nghĩ cái gì vậy, ăn cơm đều ngơ ngác, đi nhanh, chúng ta đi múc nước nếu không lát nữa phòng nước đóng cửa." Tưởng Hi Văn ở phía trước nhìn Vương Tĩnh Kỳ bị tụt lại phía sau kêu lên một câu, tất cả mọi người nghĩ đến cô vì vừa mới ly hôn cho nên tinh thần mới luôn hoảng hốt.
Tuy Vương Tĩnh Kỳ vẫn nói cô không có bị chuyện này ảnh hưởng, nhưng là tất cả mọi người nghĩ là cô ra vẻ kiên cường, dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi, còn chưa có thực sự kết hôn đã mang tiếng ly hôn, có thể bình tĩnh như vậy nhất định là giả bộ. Cho nên mấy người Tưởng Hi Văn các cô mấy ngày nay luôn luôn yên lặng chăm sóc cô, không có việc gì đều trò chuyện cùng cô, sợ lúc nào trong lòng cô cũng nghĩ chuyện này.
"A..., biết rồi." Lấy lại tinh thần, Vương Tĩnh Kỳ xem lại mình quả thật là bị ba người phía trước bỏ lại vài bước, cô chạy nhanh hai bước, đuổi theo ba người kia, đem cảm xúc không rõ ràng trong đầu ném đi.
Bên này mấy ngày nay Vương Tĩnh Kỳ xem như trôi qua tương đối bình tĩnh, dù sao trường học tuy cũng có người tranh giành nhưng là tất cả mọi người đều có văn hóa, chính là trong lúc bất hòa cũng đều là chú ý hình tượng, cho nên tuy cũng có người nói chuyện phiếm về cô nhưng thật ra không ai ở trước mặt cô nói. Về phần sau lưng, cô cũng không trông nom được người khác nhiều chuyện, chỉ là làm như không biết là được rồi. Bởi vì tính tình cô tốt, cho nên ngày ngày trôi qua cũng yên ổn.
Cô bên này bình tĩnh, ngược lại Trương Dương bên kia có thể nói là trôi qua tương đối phấn khích.
Ngày đó, sau khi làm xong thủ tục ly hôn, Trương Dương bởi vì còn chuyện thăng cấp của mình nên không dám chậm trễ, buổi chiều hắn liền đem vẻ mặt bi thương đến Công ty.
Nhưng sau khi đến công ty hắn lại biết được một tin xấu, có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
Chính là Công ty đã quyết định chọn được người tiến cử,còn đã công khai kết quả, bây giờ người ta đã đem tài liệu chỉnh lý tốt gửi đi, chỉ chờ xét duyệt thôi.
Lúc ấy Trương Dương đã bị tin tức này làm cho choáng váng, hắn thật sự là không thể tưởng tượng được, vốn tưởng sự tình còn có chút hi vọng, như thế nào lại không có.
Bình chọn vào Khoa học Kỹ thuật hàng năm đều chầm chậm tiến hành ít nhất nửa tháng, rồi lại mất nửa tháng nữa chuẩn bị tài liệu, dù thế nào cũng phải mất khoảng một tháng, nhưng lần này như thế nào lại nhanh như vậy, hắn xin nghỉ phép trước sau tổng cộng cũng chỉ ba ngày.
Hắn cho rằng ở đây toàn những vẻ mặt chán ghét, thấy được các đồng nghiệp trong mắt hoặc khinh bỉ, hoặc đồng tình, hắn ba bước cũng thành hai bước chạy lên tầng tìm lãnh đạo.
"Trưởng ban Khương, sao lại thế này, lần này thời gian tiến cử như tế nào lại nhanh như vậy, tôi mới xin phép nghỉ ba ngày đã chọn được người rồi, có phải rất qua loa hay không, hơn nữa tôi cảm thấy đối với tôi cũng không công bằng." Trương Dương vừa tiến vào văn phòng lãnh đạo, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra bất mãn của mình.
Khương Tề Quốc nhìn Trương Dương trực tiếp xông vào, trong lòng rất không hài lòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra điều gì, vẻ mặt ôn hòa nhìn người tới.
"Tiểu Trương cậu đã đi làm lại, mau ngồi xuống. Cậu đã đến rồi, vừa hay tôi có chuyện cần nói với cậu này."
Khương Tề Quốc khách khí mời hắn ngồi xuống sô pha, rồi hướng tới hắn nói chuyện đạo lý thông suốt, tóm lại ý tứ của ông chính là, lần này đối với việc tiến cử lãnh đạo phía trên vô cùng coi trọng, không chỉ yêu cầu lý lịch đẹp của nhân viên tiến cử, còn muốn yêu cầu nhân phẩm tốt, chủ yếu là lần này lãnh đạo bên trên sắp xếp thời gian có vẻ nhanh, ngày đó sau khi công ty họp xong, đến buổi chiều lãnh đạo liền thương lượng, muốn chỉ định người tiến cử luôn. Đương nhiên, lúc ấy hắn vắng mặt, nên không có cơ hội báo cáo công việc vì mình lôi kéo sự ủng hộ, có thể thấy, số người ủng hộ hắn cũng không có hy vọng.
"Tiểu Trương à, lúc ấy tất cả mọi người không biết tiến cử lần này vội vã như vậy, ở cuộc họp lần sau, tôi nghĩ chuyện này tuy rằng trong cuộc họp cậu vắng mặt, nhưng là cũng phải thông báo cho cậu một tiếng, làm cho cậu cũng có cạnh tranh công bằng, ai biết tôi buổi tối gọi điện thoại cho cậu, nghĩ thông báo cho cậu biết sự tình, cho cậu thời gian nghĩ biện pháp, nhưng điện thoại của cậu gọi như thế nào cũng không được." Khương Tề Quốc vẻ mặt đáng tiếc nói.
Trương Dương nghe xong trợn tròn mắt, tối hôm đó chính là lúc hắn bị tạm giam, di động cũng là bị người ta thu mất, đương nhiên là không có người nghe.
Trương Dương nghĩ số phận mình chính là đen đủi, vẻ mặt cầu xin hỏi: "Trưởng ban Khương, ngày đó nhà của tôi thật sự có việc gấp, ngài xem xem bây giờ có thể hay không thu xếp một chút......"
"Ôi chao, tiểu Trương à, cậu làm vậy là làm khó tôi nha, tất cả đây đểu là do lãnh đạo quyết định, hơn nữa công bố cũng công bố rồi, nếu như không có tình huống đặc biệt xảy ra, người được tuyển sẽ không có khả năng sửa lại. Cậu cũng đừng vội, cậu ở công ty chúng ta cho dù là chuyên môn hay là bằng cấp đều là người giỏi, điều này trong lòng lãnh đạo đều biết rõ ràng, cho nên đề bạt cậu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, lần này có được hay không tôi nghĩ cũng giống nhau." Khương Tề Quốc trấn an vỗ vỗ bả vai Trương Dương.
Bình luận facebook