Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến thời gian huấn luyện.
Sáng sớm thứ ba, xe của Hiệu trưởng trường Nhất Trung chở bốn giáo viên đi tòa Thị chính.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở ghế sau lái xe. Lần này cô tham gia thêm cuộc thi đấu này cũng coi như giết một hắc mã (Hắc mã: ngựa đen, ở đây có ý là con tốt thí điểm thôi). Lần trước lúc lãnh đạo thăm quan cô cũng được khen ngợi, hơn nữa lần này lúc sơ tuyển cũng không nói cho cô về nội dung dạy học, chỉ nói cô dạy tư thái vững vàng khiến cho lãnh đạo cảm thấy cô là một người có tài, cho nên lần này đặc biệt cho cô cơ hội đi rèn luyện.
Bên cạnh cô là cô Tôn, giáo viên dạy Ngữ văn dạy năm đầu, năm nay đã hơn 40 tuổi, từng nhiều lần tham gia loại thi đấu như thế này và đều đạt được thành tích tốt, cũng coi như là giao viên giỏi trường Nhất Trung.
Ngồi ở phía sau ghế lái phụ là Ngô Mật Nhi, tuy lần trước ở lúc thị trưởng Chu đến nghiên cứu cũng có một chút sai xót, nhưng cô cũng rút được kinh nghiệm xương máu, cô thật sự chăm chỉ nghiên cứu phương pháp dạy học, trình độ giảng dạy có bước tiến nhảy vọt, đương nhiên, cũng là vì để cô ta tham gia thi đấu, lãnh đạo ở ngoài cho đáp án. Về phần mờ ám cũng không phải ai cũng biết.
Ngồi ở ghế lái phụ là giáo viên nam duy nhất của trường Nhất Trung tham gia thi đấu, hắn họ Mục, tên Mục Văn là một giáo viên dạy Toán học vừa tròn ba mươi tuổi, hắn cũng có kinh nghiệm thi đấu, chính hắn giành được giải xuất sắc ở lần thi đấu trước. Có lẽ hắn cùng Ngô Mật Nhi hợp tác, bình thường ở thời điểm trường Nhất Trung tổ chức các hoạt động lớn nhỏ thì hai người bọn họ đều là một nam, một nữ chủ trì. Ngày thường hắn rất biết ăn nói, mặc kệ là ai ở trong trường học hắn đều có thể nói, ban ngày ban mặt mà ngày nào cũng gọi chị chị, em em. Nhưng điều quan trọng nhất là hắn có chú là Hiệu trưởng trường Nhất Trung ở phía sau.
Bốn người thêm một lái xe bị bịt kín ở trong xe, Mục Văn ở phía trước ý vị tìm đề tài nói chuyện, nhưng chỉ có Ngô Mật Nhi ngồi phía sau hưởng ứng kêu gọi.
Thầy giáo phụ trách lái xe nên không thể phân tâm. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy hai người kia nói chuyện không cùng chung đề tài nên cũng không muốn nói chuyện với hai người muội muội kia (Muội muội: em gái, em gái). Cho nên chỉ có thể quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, còn chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Giáo viên Tôn lớn tuổi xem chừng với phương diện này quan tâm nhất là cuộc thi đấu của giáo viên, từ đầu đến cuối cô đều cầm giáo án của mình, bên cạnh lẩm bẩm cái gì, đối với những lời nói nhàm chán trong lời nói đề tài trên cơ bản cô ấy cũng không nói chen vào.
Cuối cùng xe cũng vào đến Trụ sở Thị Chính khi mắt Vương Tĩnh Kỳ trừng nhiều có chút khô.
Mọi người từ trên xe bước xuống, lái xe thấy không còn việc gì liền lái xe đi về.
Hai người là Ngô Mật Nhi và Mục Văn đi đầu, cô giáo Tôn đi phía sau. Cuối cùng là Vương Tĩnh Kỳ, cùng đi vào tòa nhà Thị Chính.
Vừa đi vừa hỏi thăm nên dễ dàng tìm được đến phòng họp tầng hai.
Thời điểm bọn họ đi tới phòng họp đã thấy sáu hàng ghế đầu mọi người ngồi. Hơn nữa toàn bộ trong phòng họp rõ ràng là có cố ý sắp xếp, không tính phía trước trên bục giảng ghế của chủ trì giảng dạy phủ vải thêu tranh màu đỏ thẫm, hai bên còn điểm xuyết một chút, chủ yếu là trên bàn mỗi chỗ ngồi đều có một chai nước khoáng và một đĩa hoa quả.
Vương Tĩnh Kỳ lén lút nhìn đĩa hoa quả một chút, trong đĩa có chuối tiêu, một chùm nho, hai quả cam, còn có mấy quả hồng. Chủ yếu là còn có một ít kẹo sữa.
(Lovenoo1510: Đọc đoạn này thấy Tĩnh Kỳ đáng yêu quá ^^).
Vương Tĩnh Kỳ ở trong lòng nói thầm, chính phủ ngày càng có tiền nha, coi trọng việc tiếp đoàn huấn luyện giảng dạy như vậy, nếu các lãnh đạo họp còn không phải là bày la liệt hải sản ở trên bàn sao.
Trong lòng cô nghĩ nhưng dưới chân vẫn bước, cùng với mấy người trước mặt đi thẳng vào phòng họp. Nhìn thấy Ngô Mật Nhi dẫn mọi người đi về mấy hàng ghế phía trước giống như muốn ngồi ở phía trước dãy bàn sắp xếp, lông mày cô liền nhíu lại.
Cô không muốn ngồi phía trước. lúc còn là học sinh, từ nhỏ đến lớn cô đều thích ngồi ở phía sau. Hiện tại tốt nhất là cô nên tách đoàn tự mình tìm một ghế ngồi ở phía sau cũng được.
Cũng may, các cô tới muộn, hàng ghế thứ nhất, thứ hai trước bàn sắp xếp đều có người ngồi hết, Ngô Mật Nhi tìm là hàng ghế ngồi thứ 4 có bốn ghế trống cạnh nhau, vừa vặn đủ chỗ cho mấy người các cô cùng ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Vương Tĩnh Kỳ nhìn đĩa hoa quả phía trước buồn bực, ngồi gần phía trước như vậy làm gì, không biết xấu hổ khi ngồi trước mặt nhìn lãnh đạo ăn chuối sao.
Cũng may hôm nay cô cũng biết được đường đi, sau này trường học cũng không có khả năng mỗi lần đi tập huấn đều phái xe đưa đón, cho nên thời điểm sau này mọi người đều tự đi, cô có thể ngồi phía sau. Cũng không biết đĩa hoa quả trên bàn kia chỉ có lúc có lãnh đạo mới có hay là mỗi ngày đều có nữa.
Tóm lại đến tám giờ sáng, chỗ ngồi bên trong phòng họp đã xong, Vương Tĩnh Kỳ thận trọng tính toán có khoảng một trăm người.
Đợi trong chốc lát, cửa phía sau mở ra, một đoàn người đi vào, một đường từ phía sau đi đến bục giảng.
Không ai biết xảy ra chuyện gì, lãnh đạo vừa tiến vào liền có người dẫn đầu đứng lên vỗ tay hoan nghênh, cho nên hơn một trăm người trong phòng họp đều lần lượt đứng lên vỗ tay hoan nghênh các vị lãnh đạo đến.
Sau khi lãnh đạo đi vào, Vương Tĩnh Kỳ cẩn thận quan sát một chút, tổng cộng có hơn mười người, trong đó có hai người là cô biết.
Ngồi ở chính giữa là thị trưởng Chu, Chu Cẩn Du. Anh mặc một bộ vét màu xám đậm, khuôn mặt nghiêm túc. Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên lần trước đến trường Nhất Trung điều tra nghiên cứu cùng Chu Cẩn Du, Vương Tĩnh Kỳ không biết ông ta tên là gì, những người khác cô cũng không biết.
Chờ mọi người ngồi xong, người chủ trì là một thầy giáo giới thiệu từng vị lãnh đạo.
Với người kia Vương Tĩnh kỳ cũng biết nhưng không biết tên gọi, vị lãnh đạo đó chính là Cục trưởng cục Giáo dục Trịnh Kim Quốc (Cái này mình lần trước dịch nhầm thành bộ trưởng, đính chính lại nhé). Cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi phía dưới nhưng ánh mắt cũng không nhàn rỗi, thật vất vả khi ngồi gần phía trước, dù thế nào cô cũng phải nhớ kỹ hình dáng của các vị lãnh đạo, nếu không huấn luyện một hồi cũng chỉ nhớ giọng nói của các lãnh đạo giảng dạy, đến lúc gặp mặt họ không nói chuyện thì cô vẫn không biết là ai.
Cũng bởi vì cô để lãnh đạo trong mắt, cho nên lãnh đạo cũng không dám động vào đĩa dựng hoa quả, chỉ có thể thừa dịp mọi người nói chuyện không chú ý sẽ vụng trộm bỏ vào mồm một viên kẹo sữa, cũng không dám ngang nhiên ăn mà chỉ có thể nhai bên trái một ít, bên phải một ít.
Chu Cẩn Du ngồi ở phía trên, từ lúc vào phòng họp ánh mắt đã không tự chủ tìm cô, khi khai mạc chính thức bắt đầu anh mới nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở hàng ghế thứ tư từ bàn sắp xếp.
Mặt anh không thay đổi, từ lúc khai mạc luôn trầm ổn, sau đó cũng nói mấy câu khuyến khích, nhưng ánh mắt lại luôn không tự chủ nhìn về cô gái ngồi đó.
Nhìn cô được một lúc lại thấy cô nuốt nước bọt, một lúc lại nuốt nước bọt, anh nhìn thấy như vậy thật sự không biết nên nói gì mới đúng.
Hình tượng này đâu có giống chút nào dáng vẻ của một giáo viên, cô không phát hiện các giáo viên bên cạnh đều ngổi thẳng tắp, chứ đừng nói đến tay. Ánh mắt của họ cũng chưa từng nhìn qua đĩa hoa quả dù chỉ một chút.
Nhưng nhìn ánh mắt của cô xoay tròn xem xét phía trước nhưng mỗi lần đều lướt qua anh. Trong lòng anh có chút tâm tư, anh cứ như đứng nhận tội nhưng không có người nhìn, ngay cả liếc mắt nhìn một cái mà cô cũng ngại phiền sao?
Trên mặt anh vẫn như gió xuân, nhưng trong mắt lại một mảnh hàn quang (lạnh lẽo).
Như thường lệ, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo trên bàn đều thành công rút lui, thời gian còn lại đều giao cho một giáo viên hơn năm mươi tuổi giảng dạy. Giáo viên này dạy cho tới tận trưa.
Lãnh đạo một đường đi ra, Vương Tĩnh Kỳ lập tức cảm thấy áp lực trên người mình biến mất. Cô biết, vừa rồi Chu Cẩn Du luôn luôn nhìn cô. Nhưng cô không muốn hai mắt nhìn nhau cùng với anh, nếu để cho người khác nghĩ cô lại tiếp tục yêu đương vậy thì thật phiền toái. Cho nên cô khắc chế chính mình coi như người mình quen biết không giống với người ngồi trên kia. Đương nhiên cô cũng không biết ngoại trừ coi Chu Cẩn Du là người ngoài thì ánh mắt còn thật sự, chuyên tâm nghe giảng.
"thật không nghĩ đến thị trưởng Chu sẽ tham dự lễ khai mạc đợt thi đấu huấn luyện." Ngô Mật Nhi ở bên cạnh nhỏ giọng nói, vẻ mặt như là rất quen thuộc với người ta.
"A, các cô là ở trường nào. Cô biết thị trưởng Chu à." Ngồi bên cạnh Ngô Mật Nhi là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, vừa nghe Ngô Mật Nhi nói lập tức liền cắn câu.
"Xin chào. Chúng tôi là giáo viên trường Nhất Trung. Tôi cùng thị trưởng Chu không tính là quen thuộc, chỉ gặp qua vài lần." ở trước mặt người khác Ngô Mật Nhi rất có năng lực giả bộ.
"Ồ, các cô là giáo viên Trường Nhất trung à, đây chính là trường học tốt nhất thành phố, thực là hâm mộ các cô." Giáo viên kia nói với vẻ mặt hâm mộ.
Nói chung giáo viên cũng thích dùng phương pháp để tự giới thiệu, chỉ cần vừa nói là giáo viên trường Nhất Trung mọi người đều đã dùng giọng nói hâm mộ nói chuyện với các cô, có ai không biết trường Nhất Trung là trường tốt nhất thành phố D đâu, ai làm ở trường Nhất Trung hàng tháng đều có tiền thưởng. Ai bảo trường Nhất Trung khó vào học như vậy, ai bảo trường Nhất Trung sẽ cấp nhiều loại tiền trợ cấp như thế.
Những điều này đều làm cho các giáo viên khác có lý do hâm mộ, ghen tỵ, oán hận đối với giáo viên trường Nhất Trung rồi.
"Ôi chao. Trường học của chúng tôi cũng không có gì, cũng giống với các trường học khác thôi. Chẳng qua là được lãnh đạo đến kiểm tra vài lần, cô không biết, việc này cũng rất vất vả, lại nói đến lần trước thị trưởng Chu đến trường chúng tôi nghiên cứu, vốn tôi không có gì, kết quả đột nhiên lãnh đạo nói muốn nghe giảng, không có biện pháp gì tôi liền bị bắt lính..." Rất nhỏ giọng, Ngô Mật Nhi khoe khoang với giáo viên bên cạnh, cô ta thực sự biết cách nói làm cho chính mình thêm phần công trạng.
Cô ta nói chuyện rất nhỏ, nhưng Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh cô ta đều nghe thấy cô ta nói gì, nhìn bóng lưng Ngô Mật Nhi cô thật sự là nể phục, có thể nói trắng thành đen sao?
Nhưng mà ở đây ngoại trừ cô ra người khác đúng là không ai biết cô ta nói đúng hay giả, lúc trước cuối cùng chuyện dự lớp bị hiệu trưởng đè xuống. Dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, càng ít người biết càng tốt. Cho nên đều là giáo viên Trường Nhất Trung cũng có rất nhiều người không hay biết gì.
Thật sự Vương Tĩnh Kỳ nghe không nổi nữa, liền chuẩn bị chạy đi nhẹ, cũng giải phóng bàng quang đang trương lên một chút.
Cô lặng lẽ đứng lên, cố gắng hạ thấp lưng xuống để không ảnh hưởng tới người ngồi đằng sau, một đường xin lối, một đường mượn đường, cuối cùng cô cũng từ vị trí giữa hàng đi được ra. Cô quyết định vì không muốn phiền toái tới người khác nên cô sẽ ở toilet lâu lâu một chút đến khi lớp học kết thúc.
Sáng sớm thứ ba, xe của Hiệu trưởng trường Nhất Trung chở bốn giáo viên đi tòa Thị chính.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở ghế sau lái xe. Lần này cô tham gia thêm cuộc thi đấu này cũng coi như giết một hắc mã (Hắc mã: ngựa đen, ở đây có ý là con tốt thí điểm thôi). Lần trước lúc lãnh đạo thăm quan cô cũng được khen ngợi, hơn nữa lần này lúc sơ tuyển cũng không nói cho cô về nội dung dạy học, chỉ nói cô dạy tư thái vững vàng khiến cho lãnh đạo cảm thấy cô là một người có tài, cho nên lần này đặc biệt cho cô cơ hội đi rèn luyện.
Bên cạnh cô là cô Tôn, giáo viên dạy Ngữ văn dạy năm đầu, năm nay đã hơn 40 tuổi, từng nhiều lần tham gia loại thi đấu như thế này và đều đạt được thành tích tốt, cũng coi như là giao viên giỏi trường Nhất Trung.
Ngồi ở phía sau ghế lái phụ là Ngô Mật Nhi, tuy lần trước ở lúc thị trưởng Chu đến nghiên cứu cũng có một chút sai xót, nhưng cô cũng rút được kinh nghiệm xương máu, cô thật sự chăm chỉ nghiên cứu phương pháp dạy học, trình độ giảng dạy có bước tiến nhảy vọt, đương nhiên, cũng là vì để cô ta tham gia thi đấu, lãnh đạo ở ngoài cho đáp án. Về phần mờ ám cũng không phải ai cũng biết.
Ngồi ở ghế lái phụ là giáo viên nam duy nhất của trường Nhất Trung tham gia thi đấu, hắn họ Mục, tên Mục Văn là một giáo viên dạy Toán học vừa tròn ba mươi tuổi, hắn cũng có kinh nghiệm thi đấu, chính hắn giành được giải xuất sắc ở lần thi đấu trước. Có lẽ hắn cùng Ngô Mật Nhi hợp tác, bình thường ở thời điểm trường Nhất Trung tổ chức các hoạt động lớn nhỏ thì hai người bọn họ đều là một nam, một nữ chủ trì. Ngày thường hắn rất biết ăn nói, mặc kệ là ai ở trong trường học hắn đều có thể nói, ban ngày ban mặt mà ngày nào cũng gọi chị chị, em em. Nhưng điều quan trọng nhất là hắn có chú là Hiệu trưởng trường Nhất Trung ở phía sau.
Bốn người thêm một lái xe bị bịt kín ở trong xe, Mục Văn ở phía trước ý vị tìm đề tài nói chuyện, nhưng chỉ có Ngô Mật Nhi ngồi phía sau hưởng ứng kêu gọi.
Thầy giáo phụ trách lái xe nên không thể phân tâm. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy hai người kia nói chuyện không cùng chung đề tài nên cũng không muốn nói chuyện với hai người muội muội kia (Muội muội: em gái, em gái). Cho nên chỉ có thể quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, còn chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Giáo viên Tôn lớn tuổi xem chừng với phương diện này quan tâm nhất là cuộc thi đấu của giáo viên, từ đầu đến cuối cô đều cầm giáo án của mình, bên cạnh lẩm bẩm cái gì, đối với những lời nói nhàm chán trong lời nói đề tài trên cơ bản cô ấy cũng không nói chen vào.
Cuối cùng xe cũng vào đến Trụ sở Thị Chính khi mắt Vương Tĩnh Kỳ trừng nhiều có chút khô.
Mọi người từ trên xe bước xuống, lái xe thấy không còn việc gì liền lái xe đi về.
Hai người là Ngô Mật Nhi và Mục Văn đi đầu, cô giáo Tôn đi phía sau. Cuối cùng là Vương Tĩnh Kỳ, cùng đi vào tòa nhà Thị Chính.
Vừa đi vừa hỏi thăm nên dễ dàng tìm được đến phòng họp tầng hai.
Thời điểm bọn họ đi tới phòng họp đã thấy sáu hàng ghế đầu mọi người ngồi. Hơn nữa toàn bộ trong phòng họp rõ ràng là có cố ý sắp xếp, không tính phía trước trên bục giảng ghế của chủ trì giảng dạy phủ vải thêu tranh màu đỏ thẫm, hai bên còn điểm xuyết một chút, chủ yếu là trên bàn mỗi chỗ ngồi đều có một chai nước khoáng và một đĩa hoa quả.
Vương Tĩnh Kỳ lén lút nhìn đĩa hoa quả một chút, trong đĩa có chuối tiêu, một chùm nho, hai quả cam, còn có mấy quả hồng. Chủ yếu là còn có một ít kẹo sữa.
(Lovenoo1510: Đọc đoạn này thấy Tĩnh Kỳ đáng yêu quá ^^).
Vương Tĩnh Kỳ ở trong lòng nói thầm, chính phủ ngày càng có tiền nha, coi trọng việc tiếp đoàn huấn luyện giảng dạy như vậy, nếu các lãnh đạo họp còn không phải là bày la liệt hải sản ở trên bàn sao.
Trong lòng cô nghĩ nhưng dưới chân vẫn bước, cùng với mấy người trước mặt đi thẳng vào phòng họp. Nhìn thấy Ngô Mật Nhi dẫn mọi người đi về mấy hàng ghế phía trước giống như muốn ngồi ở phía trước dãy bàn sắp xếp, lông mày cô liền nhíu lại.
Cô không muốn ngồi phía trước. lúc còn là học sinh, từ nhỏ đến lớn cô đều thích ngồi ở phía sau. Hiện tại tốt nhất là cô nên tách đoàn tự mình tìm một ghế ngồi ở phía sau cũng được.
Cũng may, các cô tới muộn, hàng ghế thứ nhất, thứ hai trước bàn sắp xếp đều có người ngồi hết, Ngô Mật Nhi tìm là hàng ghế ngồi thứ 4 có bốn ghế trống cạnh nhau, vừa vặn đủ chỗ cho mấy người các cô cùng ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Vương Tĩnh Kỳ nhìn đĩa hoa quả phía trước buồn bực, ngồi gần phía trước như vậy làm gì, không biết xấu hổ khi ngồi trước mặt nhìn lãnh đạo ăn chuối sao.
Cũng may hôm nay cô cũng biết được đường đi, sau này trường học cũng không có khả năng mỗi lần đi tập huấn đều phái xe đưa đón, cho nên thời điểm sau này mọi người đều tự đi, cô có thể ngồi phía sau. Cũng không biết đĩa hoa quả trên bàn kia chỉ có lúc có lãnh đạo mới có hay là mỗi ngày đều có nữa.
Tóm lại đến tám giờ sáng, chỗ ngồi bên trong phòng họp đã xong, Vương Tĩnh Kỳ thận trọng tính toán có khoảng một trăm người.
Đợi trong chốc lát, cửa phía sau mở ra, một đoàn người đi vào, một đường từ phía sau đi đến bục giảng.
Không ai biết xảy ra chuyện gì, lãnh đạo vừa tiến vào liền có người dẫn đầu đứng lên vỗ tay hoan nghênh, cho nên hơn một trăm người trong phòng họp đều lần lượt đứng lên vỗ tay hoan nghênh các vị lãnh đạo đến.
Sau khi lãnh đạo đi vào, Vương Tĩnh Kỳ cẩn thận quan sát một chút, tổng cộng có hơn mười người, trong đó có hai người là cô biết.
Ngồi ở chính giữa là thị trưởng Chu, Chu Cẩn Du. Anh mặc một bộ vét màu xám đậm, khuôn mặt nghiêm túc. Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên lần trước đến trường Nhất Trung điều tra nghiên cứu cùng Chu Cẩn Du, Vương Tĩnh Kỳ không biết ông ta tên là gì, những người khác cô cũng không biết.
Chờ mọi người ngồi xong, người chủ trì là một thầy giáo giới thiệu từng vị lãnh đạo.
Với người kia Vương Tĩnh kỳ cũng biết nhưng không biết tên gọi, vị lãnh đạo đó chính là Cục trưởng cục Giáo dục Trịnh Kim Quốc (Cái này mình lần trước dịch nhầm thành bộ trưởng, đính chính lại nhé). Cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi phía dưới nhưng ánh mắt cũng không nhàn rỗi, thật vất vả khi ngồi gần phía trước, dù thế nào cô cũng phải nhớ kỹ hình dáng của các vị lãnh đạo, nếu không huấn luyện một hồi cũng chỉ nhớ giọng nói của các lãnh đạo giảng dạy, đến lúc gặp mặt họ không nói chuyện thì cô vẫn không biết là ai.
Cũng bởi vì cô để lãnh đạo trong mắt, cho nên lãnh đạo cũng không dám động vào đĩa dựng hoa quả, chỉ có thể thừa dịp mọi người nói chuyện không chú ý sẽ vụng trộm bỏ vào mồm một viên kẹo sữa, cũng không dám ngang nhiên ăn mà chỉ có thể nhai bên trái một ít, bên phải một ít.
Chu Cẩn Du ngồi ở phía trên, từ lúc vào phòng họp ánh mắt đã không tự chủ tìm cô, khi khai mạc chính thức bắt đầu anh mới nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở hàng ghế thứ tư từ bàn sắp xếp.
Mặt anh không thay đổi, từ lúc khai mạc luôn trầm ổn, sau đó cũng nói mấy câu khuyến khích, nhưng ánh mắt lại luôn không tự chủ nhìn về cô gái ngồi đó.
Nhìn cô được một lúc lại thấy cô nuốt nước bọt, một lúc lại nuốt nước bọt, anh nhìn thấy như vậy thật sự không biết nên nói gì mới đúng.
Hình tượng này đâu có giống chút nào dáng vẻ của một giáo viên, cô không phát hiện các giáo viên bên cạnh đều ngổi thẳng tắp, chứ đừng nói đến tay. Ánh mắt của họ cũng chưa từng nhìn qua đĩa hoa quả dù chỉ một chút.
Nhưng nhìn ánh mắt của cô xoay tròn xem xét phía trước nhưng mỗi lần đều lướt qua anh. Trong lòng anh có chút tâm tư, anh cứ như đứng nhận tội nhưng không có người nhìn, ngay cả liếc mắt nhìn một cái mà cô cũng ngại phiền sao?
Trên mặt anh vẫn như gió xuân, nhưng trong mắt lại một mảnh hàn quang (lạnh lẽo).
Như thường lệ, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo trên bàn đều thành công rút lui, thời gian còn lại đều giao cho một giáo viên hơn năm mươi tuổi giảng dạy. Giáo viên này dạy cho tới tận trưa.
Lãnh đạo một đường đi ra, Vương Tĩnh Kỳ lập tức cảm thấy áp lực trên người mình biến mất. Cô biết, vừa rồi Chu Cẩn Du luôn luôn nhìn cô. Nhưng cô không muốn hai mắt nhìn nhau cùng với anh, nếu để cho người khác nghĩ cô lại tiếp tục yêu đương vậy thì thật phiền toái. Cho nên cô khắc chế chính mình coi như người mình quen biết không giống với người ngồi trên kia. Đương nhiên cô cũng không biết ngoại trừ coi Chu Cẩn Du là người ngoài thì ánh mắt còn thật sự, chuyên tâm nghe giảng.
"thật không nghĩ đến thị trưởng Chu sẽ tham dự lễ khai mạc đợt thi đấu huấn luyện." Ngô Mật Nhi ở bên cạnh nhỏ giọng nói, vẻ mặt như là rất quen thuộc với người ta.
"A, các cô là ở trường nào. Cô biết thị trưởng Chu à." Ngồi bên cạnh Ngô Mật Nhi là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, vừa nghe Ngô Mật Nhi nói lập tức liền cắn câu.
"Xin chào. Chúng tôi là giáo viên trường Nhất Trung. Tôi cùng thị trưởng Chu không tính là quen thuộc, chỉ gặp qua vài lần." ở trước mặt người khác Ngô Mật Nhi rất có năng lực giả bộ.
"Ồ, các cô là giáo viên Trường Nhất trung à, đây chính là trường học tốt nhất thành phố, thực là hâm mộ các cô." Giáo viên kia nói với vẻ mặt hâm mộ.
Nói chung giáo viên cũng thích dùng phương pháp để tự giới thiệu, chỉ cần vừa nói là giáo viên trường Nhất Trung mọi người đều đã dùng giọng nói hâm mộ nói chuyện với các cô, có ai không biết trường Nhất Trung là trường tốt nhất thành phố D đâu, ai làm ở trường Nhất Trung hàng tháng đều có tiền thưởng. Ai bảo trường Nhất Trung khó vào học như vậy, ai bảo trường Nhất Trung sẽ cấp nhiều loại tiền trợ cấp như thế.
Những điều này đều làm cho các giáo viên khác có lý do hâm mộ, ghen tỵ, oán hận đối với giáo viên trường Nhất Trung rồi.
"Ôi chao. Trường học của chúng tôi cũng không có gì, cũng giống với các trường học khác thôi. Chẳng qua là được lãnh đạo đến kiểm tra vài lần, cô không biết, việc này cũng rất vất vả, lại nói đến lần trước thị trưởng Chu đến trường chúng tôi nghiên cứu, vốn tôi không có gì, kết quả đột nhiên lãnh đạo nói muốn nghe giảng, không có biện pháp gì tôi liền bị bắt lính..." Rất nhỏ giọng, Ngô Mật Nhi khoe khoang với giáo viên bên cạnh, cô ta thực sự biết cách nói làm cho chính mình thêm phần công trạng.
Cô ta nói chuyện rất nhỏ, nhưng Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh cô ta đều nghe thấy cô ta nói gì, nhìn bóng lưng Ngô Mật Nhi cô thật sự là nể phục, có thể nói trắng thành đen sao?
Nhưng mà ở đây ngoại trừ cô ra người khác đúng là không ai biết cô ta nói đúng hay giả, lúc trước cuối cùng chuyện dự lớp bị hiệu trưởng đè xuống. Dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, càng ít người biết càng tốt. Cho nên đều là giáo viên Trường Nhất Trung cũng có rất nhiều người không hay biết gì.
Thật sự Vương Tĩnh Kỳ nghe không nổi nữa, liền chuẩn bị chạy đi nhẹ, cũng giải phóng bàng quang đang trương lên một chút.
Cô lặng lẽ đứng lên, cố gắng hạ thấp lưng xuống để không ảnh hưởng tới người ngồi đằng sau, một đường xin lối, một đường mượn đường, cuối cùng cô cũng từ vị trí giữa hàng đi được ra. Cô quyết định vì không muốn phiền toái tới người khác nên cô sẽ ở toilet lâu lâu một chút đến khi lớp học kết thúc.
Bình luận facebook