• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa (2 Viewers)

  • Chương 92

Mấy cô gái được lưu lại, cũng không phải dạng phụ nữ xanh xanh đỏ đỏ, mà đều là thanh thuần động lòng người, một bộ dáng nữ sinh viên.
Các cô gái ngồi ở bên cạnh đàn ông, cũng không chủ động dính lên người đàn ông, chỉ mỉm cười chờ ở bên cạnh, nhã nhặn bưng trà rót nước cho các đầng mày râu.
Chu Vận Hàng da mặt dày, trực tiếp đem cô gái bên cạnh kéo tới, đối với cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hôn một cái.
"Đến nói cho anh biết, em tên là gì."
Cô gái bị anh ôm có khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn cười thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Em gọi là Gia Lệ."
"Ôi chao tên này hay........."
Cô gái trắng nõn ngồi bên cạnh Chu Cẩn Du, nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng bao tinh tế, vốn đầu đang rũ xuống vội ngẩng lên, cô ta thấy người bên cạnh đã bắt đầu trao đổi mấy câu, lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình từ đầu đến cuối vẫn thưởng thức ly rượu, không nói lời nào.
Cô ta cắn cắn môi hồng, dịu dàng nói: "Tôi giúp ngài rót thêm chút rượu nhé."
Lúc này ánh mắt Chu Cẩn Du mới nhìn cô gái ngồi bên cạnh một chút, tóc dài xoã vai, mặc một thân váy hoa, có chút thanh thuần không giống như mấy cô gái làm ngành nghề đặc thù này.
"Cô biết tôi." Anh dùng giọng điệu khẳng định.
Gương mặt tươi cười của Duyệt Tâm cứng lại một chút, rồi lập tức nở nụ cười chân thành, "Vâng, tôi nhìn thấy ngài trên TV một lần." Nói cách khác, cô ta biết thân phận của Chu Cẩn Du.
Lực chú ý của Chu Cẩn Du dừng lại vài giây trên mặt cô ta, sau đó lại rời đi chỗ khác.
Anh không tin cô gái này, nhưng anh tin tưởng Vận Hàng, cái hội quán tư nhân này là do Vận Hàng mở, nhất định có thể quản được miệng của những cô gái này.
Duyệt Tâm nhìn anh dời mắt đi chỗ khác, trong lòng cô ta thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó lại dâng lên chút cảm giác thất vọng.
"Chu, ngài Chu, tôi là Duyệt Tâm." Cô ta chủ động cầm lấy bình rượu đỏ trên bàn trà, hơi nghiêng người rót rượu cho Chu Cẩn Du.
Chu Cẩn Du nhìn huynh đệ bên cạnh đều đang tiến vào trạng thái. Anh cũng không quá thích loại đặc thù này, cân nhắc rồi lên tinh thần, cùng cô gái bên cạnh hàn huyên.
"Tên rất êm tai. Bao tuổi rồi?"
Như nhiều cô gái bình thường anh gặp, nhưng anh và Tằng Dũng giống nhau. Cũng không hoàn toàn thích loại này, dục vọng của anh vốn không quá mãnh liệt, nếu có cần, anh vẫn có thể tìm cô gái cố định.
Nhưng đôi khi ở trong hoản cảnh, anh cũng không dễ phá hưng hứng trí của mọi người, đây là gặp dịp thì chơi thôi.
Duyệt Tâm nhìn người đàn ông trước mặt rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú với mình, khống chế kích động trong lòng, khuôn mặt trái xoan tinh xảo hơi cúi xuống. Khoé môi nhếch lên, thấp giọng trả lời: "Hai mươi ba, vừa mới tốt nghiệp năm nay."
Cái góc độ khuôn mặt này của cô ta là đẹp nhất khi người bên cạnh nhìn đều do thông qua rất nhiều lần luyện tập.
Chu Cẩn Du không thật sự nghe cô ta nói cái gì, gật gật đầu, hỏi: "Biết hát không?"
Duyệt Tâm có chút thất thần, không phải là anh sẽ hỏi cô ta tiếp vì sao vừa mới tốt nghiệp lại đến nơi này làm sao? Câu chuyện xưa cô ta đã chuẩn bị tốt còn chưa nói nha, như thế nào mà anh lại nhảy đến hát rồi.
Cô ta theo bản năng gật đầu.
Chu Cẩn Du đối với cô gái bên cạnh này vẫn thật vừa lòng, cũng bởi vì cô ta không nói nhiều lắm.
"Nếu biết hát, vậy thì hát vài bài đi." Chu Cẩn Du híp mắt, thân thể dựa sát về phía sau.
Lúc trước huấn luyện Duyệt Tâm đã được cho biết. Ở trong này khách hàng chính là thượng đế, cho nên hết thảy đều nghe khách hàng chỉ huy.
Cô ta đứng lên, đến góc mở màn hình KTV. Bắt đầu lựa chọn ca khúc mình hát.
Phùng Bảo biết cô ta muốn hát, ồn ào hô: "A.......A...., Hai người các người hát tình ca đối đáp sao."
Duyệt Tâm nghe xong thì tay ngừng động tác, tràn đầy kỳ vọng nhìn Chu Cẩn Du ngồi trên sofa.
Chu Cẩn Du cười cười, từ chối nói: "Cô đừng làm khó tôi, tôi sẽ không hát." Anh có thể hát hay không, đám huynh đệ này đều biết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Tâm miễn cưỡng mỉm cười.
Tối hôm nay lúc bị quản lí gọi đến, trong lòng cô ta có do dự, dù sao cô ta cũng làm một cô bé ngoan hơn hai mươi năm. Nếu không bởi vì thiếu tiền, cô ta cũng không có khả năng đến nơi này làm việc.
Sau khi tiến vào phòng bao. Cô ta nhận ra mấy người này cũng không đơn giản, nhìn khí chất trên người cùng có thể nhận ra. Hơn nữa cô ta cũng nhận ra người đàn ông ở giữa là Phó thị trưởng trẻ tuổi mới tới thành phố D, cô ta có gặp qua trên TV. Trong lòng cô ta bỗng chốc dâng lên hy vọng.
Nếu, nếu thị trưởng Chu này coi trọng mình, thì......
Lúc cô ta được chỉ định ngồi bên cạnh Chu Cẩn Du, cô ta chỉ có thể nắm chặt hai tay mới có thể khắc chế được nội tâm đang kích động của chính mình, cô ta không dám tin mình lại có vận mệnh tốt như vậy.
Cô ta ở trong lòng động viên tinh thần cho mình, cô ta nhất định phải cố gắng, chỉ cần dựa vào người đàn ông này, về sau cô ta sẽ không cần vất vả nữa, cũng không cần ở lại cái nơi không ngừng ăn mòn lòng người này nữa.
Chu Cẩn Du nói chuyện với cô ta thật dịu dàng, nhưng cô ta có thể nhìn ra, anh không để tâm tới mình, Duyệt Tâm cắn cắn môi, quyết định tiếp tục cố gắng.
Cô ta nhã nhặn cầm micro, tay chọn bài 《 người yêu không đầy 》.
"Vì sao chỉ có thể cùng người trò chuyện một đêm
Vì sao mới nói chia tay đã muốn gặp lại
Bên trong bạn bè
Sẽ có người đặc biệt nhất.
Dù sao ngẩng đầu cùng cảm thấy thật thân thiết......"
Không thể không nói Duyệt Tâm có một cổ họng tốt, giọng hát của cô ta uyển chuyện tuyệt đẹp, một bài hát về tình bạn.
Hơn nữa nội dung bên trong lại là tình yêu, tuy rằng cả bài hát cô ta không có nhìn chằm chằm Chu Cẩn Du, nhưng lại làm mọi người nhận rõ, cô ta hát bài này là hát cho Chu Cẩn Du.
Phương thức biểu đạt này của cô ta, là để lấy lòng Chu Cẩn Du, cho nên huynh đệ ở bên trêu trọc, anh cũng chỉ cười cười nhìn cô gái đứng trước mặt.
Là một người đàn ông được một cô gái đứng ở trước công chúng thổ lộ cảm xúc như vậy, trong lòng ít nhiều đều có chút cảm xúc. Đối với việc này mà nói Chu Cẩn Du không có nhiều thích thú, nhưng cũng không chán ghét.
Sau khi Duyệt Tâm căng thẳng ngồi xuống cạnh bên người Chu Cẩn Du, chỉ ngồi ngay ngắn mỉm cười ngượng ngùng, nghe mấy người đàn ông bàn luận viển vông.
"Em uống không ít, mọi người tiếp tục, em sẽ không phụng bồi." Chu Vận Hàng nói xong liền đứng lên, kéo theo cô gái bên người đi ra cửa, Lan Uyển này có vài phòng chuyên dụng cho mấy ông chủ ở lại.
Mấy người đều uống không ít, nhìn Chu Vận Hàng đi rồi, bọn họ cũng đều đứng dậy.
Phùng Bảo và Chu Vận Hàng một đường cùng nhau, lôi kéo một cô gái bên người đi theo lối Chu Vận Hàng ra.
"Cậu tới chỗ nào?" Chu Cẩn Du thấy Tằng Dũng đứng lên, đem cô gái bên cạnh đuổi đi, anh biết anh ấy vẫn rất nguyên tắc.
"Đến nhà của mình đi." Mấy người bọn họ ở thành phố D không có nhà, chỉ có mình Chu Cẩn Du là mua nhà ở đây.
"Không đi, phiền toái. Đối phó một đêm ở đây là được rồi." Tằng Dũng phất phất tay với Chu Cẩn Du, tự mình đi thuê phòng.
Chu Cẩn Du cũng không miễn cưỡng, đứng lên chuẩn bị trở về nhà. Chỉ cần điều kiện cho phép, anh không thích ở bên ngoài.
Duyệt Tâm nhìn thấy anh đứng lên. Cũng như cô vợ nhỏ đứng lên theo, vẻ mặt ngượng ngùng đi theo anh ra ngoài. Có thể thuận lợi ở bên người đàn ông này hay không, thì phải nhìn biểu hiện của cô ta tối nay rồi.
Ai biết là Chu Cẩn Du cũng không cho cô ta cơ hội.
Vu Hồng Hải ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, hắn hiểu thói quen của Chu Cẩn Du, biết không quản muộn, vị công tử này đều phải về nhà, cho nên đã sớm an bài tốt xe, chờ đem người về nhà an toàn.
Hắn nhìn hai người đi kế nhau. Một người phía trước mặt không chút thay đổi, một ở phía sau e lệ thẹn thùng, hắn có chút không nắm chắc.
"Ngài Chu, vị này......"
Chu Cẩn Du uống hơi nhiều, đầu đã có chút choáng váng, nhìn bộ dáng Vu Hồng Hải muốn nói lại thôi, ánh mắt liền nhìn theo hắn xem xét, à, lúc này mới phát hiện phía sau mình có một cô gái.
Anh nhíu mày, nói với Duyệt Tâm phía sau: "Cô tan làm."
Không thấy bộ dáng Duyệt Tâm bị đã kích nước mắt muốn lã chã rơi. Trực tiếp quay đầu phân phó Vu Hồng Hải, "Xe đã chuẩn bị xong rồi sao?"
"Đã chuẩn bị tốt cho ngài, đang đỗ ở cửa chính. Tôi đưa ngài đi ra." Vu Hồng Hải hơi khom người cung kính nói.
Hắn cũng chưa từng liếc mắt đến Duyệt Tâm phía sau lấy một cái, nếu Chu Cẩn Du không có ý tứ kia, thì Duyệt Tâm có đau lòng không cam chịu cũng uổng công.
Chu Cẩn Du đi nhanh ra bên ngoài, bị gió lạnh thổi nhất thời hơi rượu tan đi không ít.
Sau khi về nhà, anh tiện tay đem chìa khoá ném lên trên tủ giày, bật đèn phòng, ngồi ở trên sofa nhắm hai mắt lại.
Bên người anh yên tĩnh không một tiếng động, nhớ tới lúc Tĩnh Kỳ cô gái đó cùng mình ở nhà luôn vây quanh mình cằn nhằn, anh đột nhiên cảm thấy thật tịch mịch.
Mở mắt ra. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã mười một giờ rồi.
Anh lấy điện thoại di động của mình ra. Suy nghĩ một chút vẫn gọi ra ngoài.
Chính là lúc Vương Tĩnh Kỳ đang mơ màng ngủ, chợt nghe thấy tiếng chuông vang lên. Cô nhắm mắt sờ soạn dưới gối một lát, rốt cuộc cùng tìm được, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nghe.
"Alo, ai vậy?"
"Anh." Nghe thấy giọng nữ trầm thấp bên kia điện thoại, anh cũng không tự giác đè thấp giọng nói của mình.
"À, mấy giờ rồi, anh không ngủ còn gọi điện thoại làm gì." Vương Tĩnh Kỳ còn không mở mắt, nhưng trong đầu đã bắt đầu thanh tỉnh. Hiện tại điện thoại của cô cơ bản chính là đường dây riêng của Chu Cẩn Du, vì phòng ngừa cô nói vì không có phí gọi điện thoại, nên Chu Cẩn Du cố ý đóng một số phí điện thoại khá lớn, để cô có thể hăng hái gọi điện, không thể trả lại được anh.
"Ha ha, nhớ em." Chu Cẩn Du nghĩ đến vẻ mặt mơ hồ của cô gái đó, anh ở bên cạnh cúi đầu nở nụ cười.
Vương Tĩnh Kỳ nghi hoặc cầm điện thoại đến trước mắt, trợn mắt nhìn chằm chằm số điện thoại di động, lại nhìn thời gian trên điện thoại di động, một lần nữa mới đem di động đến bên miệng.
"Anh uống nhiều à, hơn mười một giờ rồi, hiện tại nhanh về nhà ngủ đi."
"Anh đã về nhà rồi, anh uống rượu nên dạ dày có chút khó chịu, không ngủ được." Đây là tiếng thì thầm làm nũng của đàn ông.
Vương Tĩnh Kỳ chịu không nổi mà run rẩy, vội vàng đem chăn bông trên người chùm kín đầu, mùa đông lạnh, thật sự rất lạnh.
"Em không nói anh ăn ít cháo sao, nhanh tự mình vào phòng bếp, đun nước sôi nấu ít cháo, cho nhiều nước ít gạo thôi, uống nhiều nước cơm dạ dày sẽ dễ chịu hơn. Sau đó đi tắm nước ấm, rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ." Cô tận lực nói thật đơn giản, bây giờ đã khuya, ba cô gái trong phòng đều đang ngủ, cô không muốn đánh thức mọi người.
"Anh không biết gạo ở đâu." Chu Cẩn Du nghe được sự quan tâm anh của người bên kia điện thoại, trong lòng vô cùng vui vẻ, độ cong khoé miệng càng lớn.
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, "Tại ngăn kéo thứ hai trong tủ ở phòng bếp, em dùng hộp bảo quản rất tốt. Nhớ kỹ trước khi cho vào nồi phải vo gạo sạch nha." Cô có chút không yên lòng dặn dò.
Người đàn ông này trước khi không có cô, chính là ngẫu nhiên ăn ở bên ngoài, nồi bát muôi chậu rửa anh cũng không biết. Lại càng không cần phải nói là tự mình nấu cháo.
Quả nhiên, "Anh không biết nấu." Anh đáng thương nói.
"Anh là heo à, không biết nấu thì cũng thấy em nấu qua nha." Vương Tĩnh Kỳ ở trong chăn nhỏ giọng mắng.
"Là anh sẽ không nấu, em trở về nấu cho anh." Chu Cẩn Du đột nhiên ngang ngược.
"Anh có lầm hay không, hiện tại đã mấy giờ rồi....."
"Anh mặc kệ, hiện tại anh sẽ lái xe đến đón em, hai mươi phút sau em ở cửa nam chờ anh." Chu Cẩn Du nói xong rầm một tiếng tắt máy, sau đó khoá điện thoại.
Đứng lên cầm lấy chìa khoá xe của mình, sải bước đi ra cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom