Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương chia ra đỡ cha Liễu mẹ Liễu ngồi vào trên giường gạch, sau đó hai người một làm thuận khí, một đi rót nước. Nhìn động tác ăn ý của hai người, cha Liễu và mẹ Liễu trao đổi ánh mắt.
Sau khi đi vào Tô Mặc Nhiên bắt mạch cho cha Liễu mẹ Liễu trước, dù sao tuổi cũng lớn, tức giận quá mức dễ ảnh hưởng đến thân thể.
Thật may hai người cũng không đáng ngại, chỉ có điều mẹ Liễu bị tức giận đến huyết áp lên cao hơi đầu váng mắt hoa, Tô Mặc Nhiên đề nghị bà trước nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ổn định tâm tình. Cha Liễu cũng hơi tức giận công tâm, khí tức uất ức tích tụ nơi ngực, thời gian dài sẽ có nội thương, cô kê chút thuốc an tâm tĩnh khí điều trị cho ông.
"Chị Nghiên Vũ, hôm nay cám ơn chị, em biết rõ chị vì em nên mới cãi vã với bọn họ, bằng không..."
"Chuyện này không liên quan đến em." Liễu Nghiên Vũ ngắt lời Tô Mặc Nhiên.
"Chị đã sớm không ưa hành vi cô ta luôn ở sau lưng nói xấu người khác, em không biết cô ta lại nói em, nói em..." Liễu Nghiên Vũ nghĩ tới điều gì hơi ngượng mở miệng, nghĩ tới cũng đỏ mặt.
"Cô ta nói gì em rồi vậy?"
"Cô ta nói giáo viên Trương sở dĩ đề cử em làm giáo viên là bởi vì... Bởi vì em cùng với ông ấy, cùng với ông ấy, cái kia..." Da mặt Liễu Nghiên Vũ mỏng, rất ngượng ngùng nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
"Hừ." Sắc mặt Tô Mặc Nhiên trầm xuống, không ngờ tư tưởng của Ngô Mẫn lại tân tiến như vậy, lúc này đã có thể nghĩ đến quy tắc ngầm? Mụ, nội, nó, mình bẩn thỉu liền nghĩ người khác cũng xấu xa như vậy.
Thật sự cho rằng cô không biết ban đầu vì sao Vương lão tam lại cầu hôn Liễu Nghiên Vũ sao? Trong này không phải do cô đang khích bác sao. Cô đã tận mắt nhìn thấy Ngô Mẫn và Vương lão nhị từ trong ruộng bắp một trước một sau đi ra, chỉ nhìn tư thế đi bộ của cô ta cũng biết mới vừa bị XX, Vương lão nhị này là anh trai ruột của Vương lão tam. Xem ra cô cho Ngô Mẫn trừng phạt còn quá nhẹ, trong mắt Tô Mặc Nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau khi bắt mạch cho cha Liễu mẹ Liễu xong, Tô Mặc Nhiên kéo Tôn Hiểu Mỹ đi ra ngoài, lúc gần đi lại cho Thạch Cương một ánh mắt "Cố gắng lên". Chuyện này hôm nay xảy ra quá đột ngột, không ai từng nghĩ tới Thạch Cương sẽ đứng ra, nhưng nếu xảy ra sẽ luôn luôn đối mặt. Cô và Tôn Hiểu Mỹ dù sao cũng là người ngoài, đây là chuyện nhà hãy để cho chính bọn họ giải quyết.
Bốn người ở trong phòng nói chuyện thật lâu, tính tình Tôn Hiểu Mỹ nôn nóng, trên mông đít giống như cắm đinh ngồi cũng không ngồi yên, càng không ngừng nhìn còn định nghe góc tường, cuối cùng để cho cô khuyên tới khuyên lui mới bỏ đi chủ ý này.
Đợi đến cuối cùng khi Thạch Cương đi ra, chỉ thấy trên mặt anh sắc mặt vui mừng khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười, nhìn Liễu Nghiên Vũ đi theo phía sau anh ra ngoài, sắc mặt ửng đỏ mặt mũi hoa đào khóe miệng còn chứa nụ cười ngượng ngùng.
Đối mặt với nhạo báng của cô và Tôn Hiểu Mỹ, sắc mặt Liễu Nghiên Vũ càng đỏ đến có thể nhỏ ra máu. Thạch Cương chỉ biết ở bên cạnh cười khúc khích, tâm nguyện nhiều năm trở thành hiện thực, đoán chừng đã vui mừng đến ngốc. di1enda4nle3qu21ydo0n
Cha Liễu mẹ Liễu hài lòng Thạch Cương, trong khoảng thời gian này Thạch Cương vẫn chăm sóc bọn họ có thừa, bọn họ là người từng trải nào không hiểu được nguyên nhân trong đó, chỉ có điều mẹ Liễu vẫn không yên lòng, con gái mình dù sao đã ly hôn, nhìn thái độ làm người nói năng giáo dưỡng của Thạch Cương cũng biết gia cảnh không kém, gia đình như vậy sẽ tiếp nhận cưới con dâu đã từng ly hôn sao?
Sau đó lời nói của Thạch Cương đã bỏ đi băn khoăn của mẹ Liễu, Thạch Cương nói: "Nhà chúng con chỉ có con và cha hai người, lại không có mẹ chồng cũng không có anh chị em chồng, ngay cả ba cô sáu bà cũng không hề có liên lạc, người hoàn toàn không cần phải lo lắng sẽ có người làm khó Nghiên Vũ, về phần cha con càng không cần phải lo lắng."
Mẹ Liễu nghe xong cảm thấy gia đình như vậy không thể tốt hơn, lúc này cũng đồng ý hôn sự của hai người. Thái độ của Thạch Cương với con gái nhà mình bà hết sức hài lòng, con gái mình cũng không phải thờ ơ với Thạch Cương, nếu trai có tình gái có ý, vậy còn có gì hay mà ngăn cản.
"Vậy chúng ta liền giao con gái cho cậu, cậu phải đối xử tốt với con bé.""Người cứ yên tâm đi, miệng con ngu ngốc không biết nói người cứ nhìn biểu hiện của con đi."
"Mẹ, mẹ nói cái gì đó..." Liễu Nghiên Vũ vừa nghe mẹ cô lại cứ "Bán" cô đi như vậy, lập tức mắc cỡ đỏ mặt.
"Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chuyện này có gì mà thẹn thùng."
Thạch Cương và Liễu Nghiên Vũ quyết định mấy ngày nữa sẽ đi làm chứng minh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, bởi vì qua không bao lâu nữa cha Liễu mẹ Liễu sẽ phải về nhà, ở đây đã ở suốt cả mùa đông, cũng nên đi về. Liễu Nghiên Vũ hy vọng có thể kết hôn trước khi cha mẹ đi, như vậy cha mẹ đi về cũng có thể yên tâm. Thạch Cương đương nhiên cầu còn không được, càng sớm càng tốt.
Ngày hôm sau lúc chạng vạng tối Tô Mặc Nhiên mới từ trường học trở lại, Tôn Hiểu Mỹ tỏ vẻ hưng phấn nói cho cô biết, Ngô Mẫn gặp báo ứng. Cái miệng thích nói người thị phi của cô ta sưng lên, vừa đỏ vừa sưng giống như lạp xưởng treo ngoài miệng, chết cười mọi người rồi, tìm thầy lang uống thuốc cũng không tiêu, hiện giờ Ngô Mẫn cứ núp trong phòng không dám đi ra ngoài gặp người, thật đúng là rất hả hê lòng người.
Trong lòng Tô Mặc Nhiên biết rõ ràng đây không phải là dị ứng mà do mình trong lúc rảnh rỗi nghiên cứu ra một loại thuốc viên mà thôi. Không có tổn thương cho thân thể, chính là cái miệng sẽ sinh mẩn đỏ biến thành miệng lạp xưởng mà thôi, cô cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu lắm mồm vậy để cho nó nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Bởi vì chuyện này mặc dù Ngô Mẫn làm việc thu lại rất nhiều, nhưng ý hận trong mắt càng lúc càng sâu, bây giờ Ngô Mẫn giống như con rắn độc giấu mình trong bóng tối, khạc đầu lưỡi đỏ tươi ánh mắt chăm chú nhìn con mồi, chỉ cần có cơ hội sẽ xông lên cắn một phát.
Ngô Mẫn như vậy thật sự tạo thành một phiền toái lớn cho các cô, đây là nói sau.
Trong một ngày thời tiết cảnh xuân tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương cuối cùng hỉ kết liền cành, bọn họ không tổ chức lớn, chỉ mua trái cây kẹo đậu phộng táo đỏ chia ra một vòng trong thôn xóm. Ở nhà đặt một mâm rượu nhạt mời một số người thân nhau tới đây uống rượu, bao gồm Từ Tường Trương Hoài Dật Bạch Minh Viễn còn có trưởng thôn và trưởng đội sản xuất, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn bữa rượu mừng, ngày đó trong cả viện nhỏ đều tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Hạn hán đã lâu gặp cam lộ, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, bảng vàng đề tên.
Hôm nay Thạch Cương hết sức vui mừng, anh cuối cùng cưới được người phụ nữ thầm mến nhiều năm ngàn nghĩ vạn nhớ, chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Thạch Cương khom lưng một phát ôm lấy cô dâu của anh. Dieễn ddàn lee quiy đôn
"Tốt quá, anh cuối cùng cưới được em, Nghiên Vũ, anh yêu em, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em." Tối nay Thạch Cương uống hơi nhiều, đi đường cũng hơi loạng choạng, lá gan cũng lớn lên, những lời này nếu đặt vào bình thường anh khẳng định không dám nói, hiện giờ thôi...
"Thạch Cương, cám ơn anh, cám ơn đã yêu em." Liễu Nghiên Vũ tỏ vẻ hạnh phúc, cô rất cám ơn ông trời đã để cho cô gặp Thạch Cương cũng khiến cho Thạch Cương yêu cô.
"Hắc hắc, cô dâu tối nay là đêm động phòng hoa chúc." Thạch Cương cười khúc khích nói.
"Anh ngốc quá, buông em xuống, đứng cũng không vững, thả em xuống, em đi lấy ít nước tẩy rửa cho anh." Mặt Liễu Nghiên Vũ đỏ lên, vỗ cánh tay Thạch Cương.
"Không được, anh muốn ôm em lên giường." Nói xong ôm Liễu Nghiên Vũ xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong.
"Anh thả em xuống, anh có được không đừng té." Liễu Nghiên Vũ vội vàng vòng chắc cổ Thạch Cương, chỉ sợ té xuống.
"Hôm nay anh sẽ để cho em xem một chút xem có được không."Nói xong Thạch Cương trực tiếp đè lên Liễu Nghiên Vũ ở trên giường gạch, lật người đè lên.
Một đêm này sóng đỏ tung bay nước lửa hòa tan, hai bóng người quấn quýt thật chặt ở chung một chỗ, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến cho người ta say mê, tiếng yêu kiều và tiếng thở thấp liên tiếp...
Cùng lúc đó, Kinh thành, một đại viện.
Bên trong thư phòng to như vậy có hai người, dưới ánh đèn lờ mờ, một cụ già mái tóc có điểm bạc trắng ngồi đằng sau bàn sách bằng gỗ thật, đứng trước bàn đọc sách là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi mấy tuổi mặc quân phục màu xanh lá cây. Hai người cứ lẳng lặng như vậy không nói gì, người đàn ông trung niên cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt giống như đang rơi vào trầm tư. Ngón tay ông cụ tóc trắng nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhìn không ra vẻ mặt, tiếng vang thanh thúy không ngừng vang vọng trong khoảng không gian của căn phòng. die nd da nl e q uu ydo n
Hồi lâu, người đàn ông trung niên cuối cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Cha, cô bé kia có thể tin không? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, lỡ như xảy ra điều gì không may hậu quả khó mà lường được, chúng ta nhất định phải cẩn thận." Từ Tiền Tiến cau mày hỏi, ông hết sức không đồng ý với cách nói chuyện của ông cụ, tại sao có thể ký thác hy vọng lên trên người một con nhóc không hề có kinh nghiệm.
"Điều tra vốn không phát hiện ra vấn đề, ông bà nội của con bé và chú Trương của con là bạn bè lâu năm, chú Trương con hiểu rõ cách làm người của bọn họ, bà nội con bé ra đời trong gia đình trung y nghe nói tổ tiên còn từng làm ngự y, y thuật cao minh, điểm này Diệu Huy cũng chứng minh." Ông cụ Từ dừng gõ ngón tay, trong đầu không ngừng suy tư, nếu như có thể ông cũng không muốn ký thác toàn bộ hy vọng lên trên người một cô bé mới vừa mười tám tuổi.
"Không phát hiện ra vấn đề không có nghĩa là không có vấn đề, chờ có vấn đề phát hiện nữa sẽ trễ, không phải nói con bé là con gái của Trần Tương Long sao? Dựa vào điểm này chúng ta cũng không thể tin tưởng." Từ Tiền Tiến nóng nảy không hiểu sao ông cụ lại đột nhiên hồ đồ để cho con gái của kẻ địch vội tới chữa bệnh cho tiểu Tường, đây không phải dê vào miệng cọp sao.
Nhà họ Trần và nhà họ Từ luôn là kẻ thù, hai nhà chia ra thuộc về hai phe cánh khác nhau, trong ngày thường không ít người tới tôi đi giao thiệp với hai nhà, Trần Tương Long là người gian trá, ngoài mặt mặt mũi hiền lành sau lưng lại không biết làm bao nhiêu việc thất đức, người này vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn này, con gái của ông ta có thể tốt đến đâu?
"Năm đó nhà họ Trần làm được không phải nói, khi con bé con nhỏ lại được mẹ của con bé mang về nhà mẹ, những năm này cũng chưa từng liên hệ với nhà họ Trần, chúng ta cũng chưa bao giờ nghe nói tới nhà họ Trần còn có đứa con gái như vậy, hơn nữa năm đó mẹ của con bé bị cha con bé làm tức chết, con bé cũng sẽ không cấu kết với nhà họ Trần." Ông cụ Từ đứng lên càng không ngừng đi tới đi lui, trong lòng cũng không ngừng cân nhắc.
"Nhưng dù sao máu mủ tình thâm, ai biết được bọn họ có thật sự không có liên lạc hay không."
Ông cụ Từ trầm tư một lúc: "Tiểu Tường cũng nói người này có thể tin, cha tin tưởng ánh mắt của tiểu Tường, thử một lần đi, hiện giờ cũng không có biện pháp nào khác, kết quả không phải còn tệ hại hơn bây giờ sao?"
"Con vẫn không yên lòng..."
Từ Tiền Tiến còn định nói gì nữa lại bị ông cụ giơ tay cắt lời.
"Như vậy đi, con đi một chuyến, tự mình gặp cô bé này, nếu quả thật có vấn đề cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau."
"Được, vậy con trở về dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ lên đường."
"Được, con đi đi."
Sau khi Từ Tiền Tiến đi, Từ Thiên Thọ một mình ngồi trong thư phòng cực kỳ lâu, hy vọng ông đưa ra quyết định chính xác, nếu không tiểu Tường...
Sau khi đi vào Tô Mặc Nhiên bắt mạch cho cha Liễu mẹ Liễu trước, dù sao tuổi cũng lớn, tức giận quá mức dễ ảnh hưởng đến thân thể.
Thật may hai người cũng không đáng ngại, chỉ có điều mẹ Liễu bị tức giận đến huyết áp lên cao hơi đầu váng mắt hoa, Tô Mặc Nhiên đề nghị bà trước nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ổn định tâm tình. Cha Liễu cũng hơi tức giận công tâm, khí tức uất ức tích tụ nơi ngực, thời gian dài sẽ có nội thương, cô kê chút thuốc an tâm tĩnh khí điều trị cho ông.
"Chị Nghiên Vũ, hôm nay cám ơn chị, em biết rõ chị vì em nên mới cãi vã với bọn họ, bằng không..."
"Chuyện này không liên quan đến em." Liễu Nghiên Vũ ngắt lời Tô Mặc Nhiên.
"Chị đã sớm không ưa hành vi cô ta luôn ở sau lưng nói xấu người khác, em không biết cô ta lại nói em, nói em..." Liễu Nghiên Vũ nghĩ tới điều gì hơi ngượng mở miệng, nghĩ tới cũng đỏ mặt.
"Cô ta nói gì em rồi vậy?"
"Cô ta nói giáo viên Trương sở dĩ đề cử em làm giáo viên là bởi vì... Bởi vì em cùng với ông ấy, cùng với ông ấy, cái kia..." Da mặt Liễu Nghiên Vũ mỏng, rất ngượng ngùng nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
"Hừ." Sắc mặt Tô Mặc Nhiên trầm xuống, không ngờ tư tưởng của Ngô Mẫn lại tân tiến như vậy, lúc này đã có thể nghĩ đến quy tắc ngầm? Mụ, nội, nó, mình bẩn thỉu liền nghĩ người khác cũng xấu xa như vậy.
Thật sự cho rằng cô không biết ban đầu vì sao Vương lão tam lại cầu hôn Liễu Nghiên Vũ sao? Trong này không phải do cô đang khích bác sao. Cô đã tận mắt nhìn thấy Ngô Mẫn và Vương lão nhị từ trong ruộng bắp một trước một sau đi ra, chỉ nhìn tư thế đi bộ của cô ta cũng biết mới vừa bị XX, Vương lão nhị này là anh trai ruột của Vương lão tam. Xem ra cô cho Ngô Mẫn trừng phạt còn quá nhẹ, trong mắt Tô Mặc Nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau khi bắt mạch cho cha Liễu mẹ Liễu xong, Tô Mặc Nhiên kéo Tôn Hiểu Mỹ đi ra ngoài, lúc gần đi lại cho Thạch Cương một ánh mắt "Cố gắng lên". Chuyện này hôm nay xảy ra quá đột ngột, không ai từng nghĩ tới Thạch Cương sẽ đứng ra, nhưng nếu xảy ra sẽ luôn luôn đối mặt. Cô và Tôn Hiểu Mỹ dù sao cũng là người ngoài, đây là chuyện nhà hãy để cho chính bọn họ giải quyết.
Bốn người ở trong phòng nói chuyện thật lâu, tính tình Tôn Hiểu Mỹ nôn nóng, trên mông đít giống như cắm đinh ngồi cũng không ngồi yên, càng không ngừng nhìn còn định nghe góc tường, cuối cùng để cho cô khuyên tới khuyên lui mới bỏ đi chủ ý này.
Đợi đến cuối cùng khi Thạch Cương đi ra, chỉ thấy trên mặt anh sắc mặt vui mừng khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười, nhìn Liễu Nghiên Vũ đi theo phía sau anh ra ngoài, sắc mặt ửng đỏ mặt mũi hoa đào khóe miệng còn chứa nụ cười ngượng ngùng.
Đối mặt với nhạo báng của cô và Tôn Hiểu Mỹ, sắc mặt Liễu Nghiên Vũ càng đỏ đến có thể nhỏ ra máu. Thạch Cương chỉ biết ở bên cạnh cười khúc khích, tâm nguyện nhiều năm trở thành hiện thực, đoán chừng đã vui mừng đến ngốc. di1enda4nle3qu21ydo0n
Cha Liễu mẹ Liễu hài lòng Thạch Cương, trong khoảng thời gian này Thạch Cương vẫn chăm sóc bọn họ có thừa, bọn họ là người từng trải nào không hiểu được nguyên nhân trong đó, chỉ có điều mẹ Liễu vẫn không yên lòng, con gái mình dù sao đã ly hôn, nhìn thái độ làm người nói năng giáo dưỡng của Thạch Cương cũng biết gia cảnh không kém, gia đình như vậy sẽ tiếp nhận cưới con dâu đã từng ly hôn sao?
Sau đó lời nói của Thạch Cương đã bỏ đi băn khoăn của mẹ Liễu, Thạch Cương nói: "Nhà chúng con chỉ có con và cha hai người, lại không có mẹ chồng cũng không có anh chị em chồng, ngay cả ba cô sáu bà cũng không hề có liên lạc, người hoàn toàn không cần phải lo lắng sẽ có người làm khó Nghiên Vũ, về phần cha con càng không cần phải lo lắng."
Mẹ Liễu nghe xong cảm thấy gia đình như vậy không thể tốt hơn, lúc này cũng đồng ý hôn sự của hai người. Thái độ của Thạch Cương với con gái nhà mình bà hết sức hài lòng, con gái mình cũng không phải thờ ơ với Thạch Cương, nếu trai có tình gái có ý, vậy còn có gì hay mà ngăn cản.
"Vậy chúng ta liền giao con gái cho cậu, cậu phải đối xử tốt với con bé.""Người cứ yên tâm đi, miệng con ngu ngốc không biết nói người cứ nhìn biểu hiện của con đi."
"Mẹ, mẹ nói cái gì đó..." Liễu Nghiên Vũ vừa nghe mẹ cô lại cứ "Bán" cô đi như vậy, lập tức mắc cỡ đỏ mặt.
"Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chuyện này có gì mà thẹn thùng."
Thạch Cương và Liễu Nghiên Vũ quyết định mấy ngày nữa sẽ đi làm chứng minh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, bởi vì qua không bao lâu nữa cha Liễu mẹ Liễu sẽ phải về nhà, ở đây đã ở suốt cả mùa đông, cũng nên đi về. Liễu Nghiên Vũ hy vọng có thể kết hôn trước khi cha mẹ đi, như vậy cha mẹ đi về cũng có thể yên tâm. Thạch Cương đương nhiên cầu còn không được, càng sớm càng tốt.
Ngày hôm sau lúc chạng vạng tối Tô Mặc Nhiên mới từ trường học trở lại, Tôn Hiểu Mỹ tỏ vẻ hưng phấn nói cho cô biết, Ngô Mẫn gặp báo ứng. Cái miệng thích nói người thị phi của cô ta sưng lên, vừa đỏ vừa sưng giống như lạp xưởng treo ngoài miệng, chết cười mọi người rồi, tìm thầy lang uống thuốc cũng không tiêu, hiện giờ Ngô Mẫn cứ núp trong phòng không dám đi ra ngoài gặp người, thật đúng là rất hả hê lòng người.
Trong lòng Tô Mặc Nhiên biết rõ ràng đây không phải là dị ứng mà do mình trong lúc rảnh rỗi nghiên cứu ra một loại thuốc viên mà thôi. Không có tổn thương cho thân thể, chính là cái miệng sẽ sinh mẩn đỏ biến thành miệng lạp xưởng mà thôi, cô cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu lắm mồm vậy để cho nó nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Bởi vì chuyện này mặc dù Ngô Mẫn làm việc thu lại rất nhiều, nhưng ý hận trong mắt càng lúc càng sâu, bây giờ Ngô Mẫn giống như con rắn độc giấu mình trong bóng tối, khạc đầu lưỡi đỏ tươi ánh mắt chăm chú nhìn con mồi, chỉ cần có cơ hội sẽ xông lên cắn một phát.
Ngô Mẫn như vậy thật sự tạo thành một phiền toái lớn cho các cô, đây là nói sau.
Trong một ngày thời tiết cảnh xuân tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương cuối cùng hỉ kết liền cành, bọn họ không tổ chức lớn, chỉ mua trái cây kẹo đậu phộng táo đỏ chia ra một vòng trong thôn xóm. Ở nhà đặt một mâm rượu nhạt mời một số người thân nhau tới đây uống rượu, bao gồm Từ Tường Trương Hoài Dật Bạch Minh Viễn còn có trưởng thôn và trưởng đội sản xuất, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn bữa rượu mừng, ngày đó trong cả viện nhỏ đều tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Hạn hán đã lâu gặp cam lộ, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, bảng vàng đề tên.
Hôm nay Thạch Cương hết sức vui mừng, anh cuối cùng cưới được người phụ nữ thầm mến nhiều năm ngàn nghĩ vạn nhớ, chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Thạch Cương khom lưng một phát ôm lấy cô dâu của anh. Dieễn ddàn lee quiy đôn
"Tốt quá, anh cuối cùng cưới được em, Nghiên Vũ, anh yêu em, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em." Tối nay Thạch Cương uống hơi nhiều, đi đường cũng hơi loạng choạng, lá gan cũng lớn lên, những lời này nếu đặt vào bình thường anh khẳng định không dám nói, hiện giờ thôi...
"Thạch Cương, cám ơn anh, cám ơn đã yêu em." Liễu Nghiên Vũ tỏ vẻ hạnh phúc, cô rất cám ơn ông trời đã để cho cô gặp Thạch Cương cũng khiến cho Thạch Cương yêu cô.
"Hắc hắc, cô dâu tối nay là đêm động phòng hoa chúc." Thạch Cương cười khúc khích nói.
"Anh ngốc quá, buông em xuống, đứng cũng không vững, thả em xuống, em đi lấy ít nước tẩy rửa cho anh." Mặt Liễu Nghiên Vũ đỏ lên, vỗ cánh tay Thạch Cương.
"Không được, anh muốn ôm em lên giường." Nói xong ôm Liễu Nghiên Vũ xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong.
"Anh thả em xuống, anh có được không đừng té." Liễu Nghiên Vũ vội vàng vòng chắc cổ Thạch Cương, chỉ sợ té xuống.
"Hôm nay anh sẽ để cho em xem một chút xem có được không."Nói xong Thạch Cương trực tiếp đè lên Liễu Nghiên Vũ ở trên giường gạch, lật người đè lên.
Một đêm này sóng đỏ tung bay nước lửa hòa tan, hai bóng người quấn quýt thật chặt ở chung một chỗ, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến cho người ta say mê, tiếng yêu kiều và tiếng thở thấp liên tiếp...
Cùng lúc đó, Kinh thành, một đại viện.
Bên trong thư phòng to như vậy có hai người, dưới ánh đèn lờ mờ, một cụ già mái tóc có điểm bạc trắng ngồi đằng sau bàn sách bằng gỗ thật, đứng trước bàn đọc sách là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi mấy tuổi mặc quân phục màu xanh lá cây. Hai người cứ lẳng lặng như vậy không nói gì, người đàn ông trung niên cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt giống như đang rơi vào trầm tư. Ngón tay ông cụ tóc trắng nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhìn không ra vẻ mặt, tiếng vang thanh thúy không ngừng vang vọng trong khoảng không gian của căn phòng. die nd da nl e q uu ydo n
Hồi lâu, người đàn ông trung niên cuối cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Cha, cô bé kia có thể tin không? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, lỡ như xảy ra điều gì không may hậu quả khó mà lường được, chúng ta nhất định phải cẩn thận." Từ Tiền Tiến cau mày hỏi, ông hết sức không đồng ý với cách nói chuyện của ông cụ, tại sao có thể ký thác hy vọng lên trên người một con nhóc không hề có kinh nghiệm.
"Điều tra vốn không phát hiện ra vấn đề, ông bà nội của con bé và chú Trương của con là bạn bè lâu năm, chú Trương con hiểu rõ cách làm người của bọn họ, bà nội con bé ra đời trong gia đình trung y nghe nói tổ tiên còn từng làm ngự y, y thuật cao minh, điểm này Diệu Huy cũng chứng minh." Ông cụ Từ dừng gõ ngón tay, trong đầu không ngừng suy tư, nếu như có thể ông cũng không muốn ký thác toàn bộ hy vọng lên trên người một cô bé mới vừa mười tám tuổi.
"Không phát hiện ra vấn đề không có nghĩa là không có vấn đề, chờ có vấn đề phát hiện nữa sẽ trễ, không phải nói con bé là con gái của Trần Tương Long sao? Dựa vào điểm này chúng ta cũng không thể tin tưởng." Từ Tiền Tiến nóng nảy không hiểu sao ông cụ lại đột nhiên hồ đồ để cho con gái của kẻ địch vội tới chữa bệnh cho tiểu Tường, đây không phải dê vào miệng cọp sao.
Nhà họ Trần và nhà họ Từ luôn là kẻ thù, hai nhà chia ra thuộc về hai phe cánh khác nhau, trong ngày thường không ít người tới tôi đi giao thiệp với hai nhà, Trần Tương Long là người gian trá, ngoài mặt mặt mũi hiền lành sau lưng lại không biết làm bao nhiêu việc thất đức, người này vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn này, con gái của ông ta có thể tốt đến đâu?
"Năm đó nhà họ Trần làm được không phải nói, khi con bé con nhỏ lại được mẹ của con bé mang về nhà mẹ, những năm này cũng chưa từng liên hệ với nhà họ Trần, chúng ta cũng chưa bao giờ nghe nói tới nhà họ Trần còn có đứa con gái như vậy, hơn nữa năm đó mẹ của con bé bị cha con bé làm tức chết, con bé cũng sẽ không cấu kết với nhà họ Trần." Ông cụ Từ đứng lên càng không ngừng đi tới đi lui, trong lòng cũng không ngừng cân nhắc.
"Nhưng dù sao máu mủ tình thâm, ai biết được bọn họ có thật sự không có liên lạc hay không."
Ông cụ Từ trầm tư một lúc: "Tiểu Tường cũng nói người này có thể tin, cha tin tưởng ánh mắt của tiểu Tường, thử một lần đi, hiện giờ cũng không có biện pháp nào khác, kết quả không phải còn tệ hại hơn bây giờ sao?"
"Con vẫn không yên lòng..."
Từ Tiền Tiến còn định nói gì nữa lại bị ông cụ giơ tay cắt lời.
"Như vậy đi, con đi một chuyến, tự mình gặp cô bé này, nếu quả thật có vấn đề cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau."
"Được, vậy con trở về dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ lên đường."
"Được, con đi đi."
Sau khi Từ Tiền Tiến đi, Từ Thiên Thọ một mình ngồi trong thư phòng cực kỳ lâu, hy vọng ông đưa ra quyết định chính xác, nếu không tiểu Tường...
Bình luận facebook