Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Khi Hồng vệ binh lấm la lấm lét đó tiến vào trong phòng, Tô Mặc Nhiên không biến sắc đi vào theo.
Cô bắt đầu lặng lẽ chú ý tới người này, mặc dù người này giống như những người khác tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi, nhưng cô cảm thấy người này tồn tại một cảm giác quỷ dị, giác quan và sức quan sát của cô mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy cô tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm.
Quả nhiên, không lâu cô nhìn thấy người này lại thừa dịp người khác không để ý đến len lén nhét một quyển sách vào dưới gối trên giường đất, cô không thấy rõ tên sách nhưng thấy rõ ràng đó là một quyển sách đóng buộc chỉ. Người đàn ông kia cất xong sách lại giả bộ làm như không có việc gì chuyển tới nơi khác tiếp tục tìm kiếm.
Những người này không tìm được chứng cứ lại muốn gài tang vật tại hiện trường! Thật là giỏi tính toán, nhìn dáng vẻ là quyết định chủ ý muốn ở tìm ra hàng cấm nhà họ Trương, cô làm sao có thể để cho bọn họ được như ý.
Tô Mặc Nhiên nhắm ngay cơ hội, nhanh chóng chạy đến bên giường đất, tay luồn vào dưới gối thu quyển sách đóng buộc chỉ vào không gian, lấy ra một quyển trích lời chủ tịch Mao Trạch Đông thay thế lên, cả quá trình không hơn hai giây, những người khác cũng không phát hiện.
Mất một lúc sau, mấy Hồng vệ binh đến lục soát toàn bộ tụ tập bên trong nhà.
Kịch hay sắp mở màn.
"Đây là cái gì? Thứ gì giấu ở dưới gối, a, tìm được." Người đàn ông mới vừa để sách sau khi vào nhà đầu tiên làm bộ kinh ngạc kêu một tiếng, rất nhanh sau đó đi tới bên giường đất rút ra một quyển sách từ dưới gối.
"Tìm được rồi, bây giờ nhìn các người còn chống chế như thế nào, nhà họ Trương lại dám giấu giếm bộ sách phản động, các người cư chờ bị phê đấu đi, ha ha..." Người đàn ông kia rút ra quyển sách ngó cũng không thèm ngó một cái liền trực tiếp giơ lên thật cao, hình như muốn cho quần chúng theo vào phía sau tới vây xem cũng thấy rõ ràng sách trên tay anh ta.
Đáng tiếc phản ứng của quần chúng không giống với dự đoán của anh ta, nhất là Hồng vệ binh dẫn đầu dùng một ánh mắt "Ngu ngốc" nhìn anh ta.
"Vị đồng chí Hồng vệ binh này lại nói trích lời chủ tịch Mao Trạch Đông là sách phản động, chẳng lẽ anh đây là muốn phản cách mạng, phản đối chủ tịch Mao Trạch Đông sao? Người như vậy lại có thể trở thành Hồng vệ binh, quả thật không thể tưởng tượng nổi." Giọng nói lạnh nhạt lười biếng của Tô Mặc Nhiên vang lên, giọng điệu hơi lên.
Quần chúng khác tại chỗ cũng bắt đầu huyên náo, không ít người lên tiếng phê phán Hồng vệ binh này, yêu cầu kéo anh ta đi ra ngoài phê đấu, tình huống bắt đầu hỗn loạn lên.
"Cái gì?" Vẻ đắc ý biến mất trên mặt người đàn ông kia, vội vàng để tay giơ cao xuống, sau đó là vẻ mặt như gặp quỷ nhìn trích lời chủ tịch Mao Trạch Đông trên tay.
"Cái này không thể nào, không thể nào, tôi rõ ràng để..." diee ndda fnleeq uysd doon
"Cậu đồ ngu."
Người đàn ông kia tỏ vẻ hỗn loạn bắt đầu có phần nói xằng nói bậy, lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị đánh đoạn, Hồng vệ binh dẫn đầu lập tức tiến lên một phát đè đầu anh ta lại, hung hăng đấm một quyền lên bụng anh ta.
"Còn muốn tiếp tục tìm không?" Tô Mặc Nhiên cũng mặc kệ bọn họ muốn xử lý người đàn ông kia như thế nào, cô đi thẳng tới trước mặt Hồng vệ binh dẫn đầu đó hỏi.
Người đàn ông dẫn đầu tỏ vẻ âm trầm, tình huống hiện giờ như thế còn lục soát như thế nào, xoay người mang theo mấy người kia định đi, "Không cần lục soát, chúng ta đi."
Lần này bọn họ tính sai, nhà họ Trương này rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, chỉ có bọn họ ngây ngốc không biết còn đưa tới cửa, bây giờ đã náo loạn thành trận chê cười, nếu lại làm tiếp bọn họ cũng không chiếm được tốt gì, ban đầu anh thật sự không nên tham chút tiền tài như vậy tới dính vào chuyện hư hỏng này, nghe nói nhà họ Trương này ở kinh thành rất có bối cảnh, vẫn rút lui trước lại nói.
"Đợi chút." Tô Mặc Nhiên gọi anh ta lại."Đã nói rồi, mang cô ta đi cùng đi." Tô Mặc Nhiên chỉ vào Ngô Mẫn đứng bên cạnh đã sợ đến choáng váng, Ngô Mẫn lúc này mới sợ thật, một phụ nữ bị phê đấu càng không chịu nổi hơn người đàn ông, nghe nói nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi còn có thể sẽ bị những người có quyền thế kia chà đạp.
"Đi." Người đàn ông dẫn đầu ý bảo mấy người kia mang theo Ngô Mẫn.
"Tôi không muốn đi, đừng mà... Buông tôi ra... Buông ra..."
Mặc kệ Ngô Mẫn giãy giụa như thế nào, cô ta vẫn bị những Hồng vệ binh kia mang đi, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Đám người kia giống như lúc tới lại thanh thế to lớn rời đi.
Tô Mặc Nhiên đơn giản tự thuật tình cảnh lúc ấy, Hoa Cầm cũng ở bên cạnh bổ sung, khi nói đến đổi sách cô chỉ nói cô thừa dịp không có người chú ý đổi sách giấu ở trên người, sau đó lại giả vờ giả vịt lấy bản sách đóng buộc chỉ từ trên người ra.
"Lần này thật sự phải cám ơn Mặc Nhiên rồi, là cháu đã cứu một nhà họ Trương ông." Trương Hoài Dật nghĩ đến tình huống lúc đó, nếu như không phải là Tô Mặc Nhiên tỉ mỉ cơ trí chỉ sợ một nhà bọn họ đều sẽ bị tai hoạ ngập đầu.
"Ông Trương, ông nội cháu nhờ ngài chăm sóc cháu, ngài cũng coi cháu như cháu gái ruột mà chăm sóc, cháu tự nhiên cũng xem ngài như ông nội ruột, gặp phải chuyện như vậy sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn." Trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy, cũng không tồn tại ý tưởng công danh lợi lộc khác, bằng kinh nghiệm sống lại cộng thêm không gian nghịch thiên của cô, tài phú danh lợi cũng có thể dễ dàng lấy được, chỉ có tình thân tình bạn tình yêu những thứ này ngàn vàng khó mua là có thể gặp không thể cầu.
Kiếp trước cô không nhận được yêu mến từ người thân, đời này cũng có vẻ chấp nhất không rõ ràng với tình thân tình bạn, cho nên người đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ báo đáp tăng gấp bội, về phần người đối xử không tốt với cô, cô cũng không muốn uất ức, thuận theo suy nghĩ của mình là được rồi, đời này cô nhất định phải sống được tùy tiện tràn trề vui vẻ mỹ mãn.
"Nói thật hay, vậy bắt đầu từ hôm nay Mặc Nhiên chính là cháu gái của nhà họ Trương ta, ai muốn bắt nạt cháu trước qua cửa của ông đây." Trương Hoài Dật nghe cô nói như vậy, trong lòng hết sức thoải mái, ông sinh ba con trai, ba người con trai lại sinh cho ông năm đứa cháu trai chính là không có cháu gái, hiện giờ nỗi tiếc nuối này cuối cùng chấm dứt.
"Thật tốt quá, tôi đã sớm muốn có một đứa cháu gái, đáng tiếc ba đứa con trai đều không có tiền đồ, sinh đều là thằng nhãi con." Hoa Cầm biết lão già nói như vậy chính là chân chính coi Mặc Nhiên thành người một nhà, có lẽ trước kia lão già từ tình nghĩa với bạn bè mới chăm sóc cho cô bé, trải qua chuyện này hoàn toàn đặt cô bé ở trong lòng.
"Mẹ, nhìn mẹ nói kìa, người ta muốn cháu trai còn không có đó." Trương Diệu Huy nghe ra ý tứ oán giận trong lời nói của mẹ lập tức kêu oan, luôn sinh thằng nhóc cũng không phải bọn họ tình nguyện có được không, nhà họ Trương không biết vì nguyên nhân gì từ tổ tông liền bắt đầu dương thịnh âm suy. di1enda4nle3qu21ydo0n
Trương Diệu Huy cũng rất vui mừng vì nhà họ Trương bọn họ có thể có Mặc Nhiên, không chỉ vì Mặc Nhiên có bản lĩnh, cũng bởi vì Mặc Nhiên thông minh lanh lợi cùng với tính tình kiên nghị kín kẽ không sợ cường quyền, nhân tài như vậy đáng giá để kết giao.
"Hừ, lão Trương ông tốt thật, nhiều thêm một đứa cháu gái, không giống tôi chỉ có một đứa cháu." Bạch Minh Viễn đột nhiên ê ẩm nói, nhà họ Bạch bọn họ cũng không nhiều con gái, mỗi lần chỉ có thể nhìn con gái nhà người ta mà thèm.
"Hâm mộ chết ông." Trương Hoài Dật giờ phút này cũng khó có được có tâm trạng tốt trêu đùa ông ấy.
"Hừ." Bạch Minh Viễn liếc mắt nhìn ông ấy, nghĩ thầm, nhiều thêm đứa cháu gái có gì đặc biệt hơn người, ông nhất định phải khiến cho cháu mình thu Mặc Nhiên về nhà, đến lúc đó Mặc Nhiên chính là cháu dâu của mình, lấy chồng theo chồng, khẳng định tốt hơn cháu gái.
Những người khác không biết ý nghĩ trong lòng Bạch Minh Viễn, chỉ cảm thấy tính khí Lão ngoan đồng của ông ấy lại tái phát.
Sau sự kiện lần này, thế lực trạm hồi thu phải một lần nữa nữa thanh tẩy, Trương Diệu Huy loại đi không ít nhân viên nằm vùng khắp nơi xếp vào, quản lý trạm thu hồi như thùng sắt. Không có phần tử quấy rối, Trương Diệu Huy bắt đầu bí mật thu thập tranh chữ cổ văn vật bộ sách v.v..., len lén thu chúng bảo quản trong kho hàng riêng.
Điều này khiến cho không ít văn vật bộ sách có giá trị trong trường kiếp nạn này được cất giữ, nhiều năm sau Trương Diệu Huy lấy các loại ra giao cho quốc gia, hành động lần này đã tô một bút mực đậm về phương diện thành tích cho Trương Diệu Huy.
Lại nói Ngô Mẫn, cô ta bị đám Hồng vệ binh kia mang về huyện sau đó bị hung hăng phê đấu rồi, đám người muốn thiết kế Trương Diệu Huy bởi vì kế hoạch không thể thành công biến Ngô Mẫn trở thành nơi trút giận, cho rằng bởi vì cô ta mới khiến cho kế hoạch bại lộ.Ngô Mẫn bị phê đấu một tháng sau, dưới Trương Diệu Huy làm áp lực, bị trục xuất đến mỏ quặng hẻo lánh nhất mệt nhọc nhất lao động cải tạo ba năm, có thể nói sau khi cô ta bị làm thành nơi trút giận lại bị đám người kia đẩy ra làm người chịu tội thay, đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Trương Diệu Huy cũng chú ý tới thế lực kinh thành cấu kết với đám người nguyên phó trạm trưởng trạm thu hồi Triệu Khải Quang, lợi dụng thế lực nhà họ Trương hung hăng chém đứt mấy nanh vuốt quan trọng của đối phương, khiến cho đối phương không dám thò tay vào trạm thu hồi. Mà hành động đầu cơ trục lợi đồ cổ văn vật từ trạm thu hồi cũng hoàn toàn được ngăn chặn. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Vượt qua nguy cơ của nhà họ Trương, chuyện giải độc cho Từ Tường đã đến ngày.
Trong khoảng thời gian này Từ Tường một mực dùng dưỡng sinh hoàn lại phối hợp với ngâm nước thuốc, thân thể đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt đỏ thắm tinh thần sung mãn, vóc người cũng trở nên có hàng có họ, không giống trước kia một dáng vẻ con gà tây.
Sau khi điều dưỡng một tháng, Tô Mặc Nhiên tái khám lần nữa cho Từ Tường, xác định thân thể của anh đã hoàn toàn có thể chịu đựng được đau đớn khi giải độc, bọn họ chuẩn bị ngày hôm sau giải độc cho Từ Tường.
Ban đêm lặng lẽ phủ xuống.
Kinh thành lúc này, mưa to tràn ngập, hơi nước mông lung, cả trên đường cái đều rất ít nhìn thấy bóng người, thành thị phồn hoa giờ phút này có vẻ hết sức tịch mịch tiêu điều.
Cuối một ngõ hẻm vắng vẻ, có thể mơ hồ thấy được hai cái bóng dáng, từ thân hình và ăn mặc đến xem chắc là một nam một nữ.
Nữ co rúc trong góc, hai tay ôm đầu, toàn thân run lẩy bẩy, trong miệng còn đang không ngừng khóc rống rên rỉ.
Trên đất cách chỗ cô không xa, một người đàn ông nằm đó.
Nước mưa hòa lẫn chất lỏng màu đỏ càng không ngừng lưu lại trên thân người đàn ông, tóc xốc xếch bị nước mưa làm ướt nhẹp, trên khuôn mặt tím bầm sưng vù hiện đầy máu tươi, tứ chi hiện ra vặn vẹo không bình thường nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, nếu như không phải khóe miệng còn có thở dốc khe khẽ, còn tưởng rằng đây là một người chết.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không lâu nơi đầu hẻm truyền đến xôn xao.
"Tìm được rồi, tìm được rồi."
"Nhanh, nhanh lên..."
Một người đàn ông trung niên dẫn một đám người nhanh chóng chạy tới, xông tới cẩn thận từng li từng tí nửa ôm lấy người đàn ông trên đất.
"Em trai, em trai, em làm sao vậy, em tỉnh lại, tỉnh." Người đàn ông trung niên vỗ mặt người đàn ông bị thương, càng không ngừng la lên.
Người đàn ông bị thương nghe âm thanh khẽ hé mí mắt, sau khi nhìn thấy là người quen của mình, giật giật khóe miệng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, sau đó liền hoàn toàn hôn mê.
"Em trai, em trai..."
"Nhanh, người đâu, đưa đi bệnh viện, nhanh, nhanh lên..."
Sau một trận rối loạn, hẻm nhỏ vắng vẻ đã khôi phục lại yên tĩnh dĩ vãng, máu tươi trên mặt đất cũng bị mưa xối xả như trút nước này dần dần rửa sạch, nơi này giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, tất cả dấu vết đều đã biến mất không thấy gì nữa.
Cô bắt đầu lặng lẽ chú ý tới người này, mặc dù người này giống như những người khác tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi, nhưng cô cảm thấy người này tồn tại một cảm giác quỷ dị, giác quan và sức quan sát của cô mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy cô tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm.
Quả nhiên, không lâu cô nhìn thấy người này lại thừa dịp người khác không để ý đến len lén nhét một quyển sách vào dưới gối trên giường đất, cô không thấy rõ tên sách nhưng thấy rõ ràng đó là một quyển sách đóng buộc chỉ. Người đàn ông kia cất xong sách lại giả bộ làm như không có việc gì chuyển tới nơi khác tiếp tục tìm kiếm.
Những người này không tìm được chứng cứ lại muốn gài tang vật tại hiện trường! Thật là giỏi tính toán, nhìn dáng vẻ là quyết định chủ ý muốn ở tìm ra hàng cấm nhà họ Trương, cô làm sao có thể để cho bọn họ được như ý.
Tô Mặc Nhiên nhắm ngay cơ hội, nhanh chóng chạy đến bên giường đất, tay luồn vào dưới gối thu quyển sách đóng buộc chỉ vào không gian, lấy ra một quyển trích lời chủ tịch Mao Trạch Đông thay thế lên, cả quá trình không hơn hai giây, những người khác cũng không phát hiện.
Mất một lúc sau, mấy Hồng vệ binh đến lục soát toàn bộ tụ tập bên trong nhà.
Kịch hay sắp mở màn.
"Đây là cái gì? Thứ gì giấu ở dưới gối, a, tìm được." Người đàn ông mới vừa để sách sau khi vào nhà đầu tiên làm bộ kinh ngạc kêu một tiếng, rất nhanh sau đó đi tới bên giường đất rút ra một quyển sách từ dưới gối.
"Tìm được rồi, bây giờ nhìn các người còn chống chế như thế nào, nhà họ Trương lại dám giấu giếm bộ sách phản động, các người cư chờ bị phê đấu đi, ha ha..." Người đàn ông kia rút ra quyển sách ngó cũng không thèm ngó một cái liền trực tiếp giơ lên thật cao, hình như muốn cho quần chúng theo vào phía sau tới vây xem cũng thấy rõ ràng sách trên tay anh ta.
Đáng tiếc phản ứng của quần chúng không giống với dự đoán của anh ta, nhất là Hồng vệ binh dẫn đầu dùng một ánh mắt "Ngu ngốc" nhìn anh ta.
"Vị đồng chí Hồng vệ binh này lại nói trích lời chủ tịch Mao Trạch Đông là sách phản động, chẳng lẽ anh đây là muốn phản cách mạng, phản đối chủ tịch Mao Trạch Đông sao? Người như vậy lại có thể trở thành Hồng vệ binh, quả thật không thể tưởng tượng nổi." Giọng nói lạnh nhạt lười biếng của Tô Mặc Nhiên vang lên, giọng điệu hơi lên.
Quần chúng khác tại chỗ cũng bắt đầu huyên náo, không ít người lên tiếng phê phán Hồng vệ binh này, yêu cầu kéo anh ta đi ra ngoài phê đấu, tình huống bắt đầu hỗn loạn lên.
"Cái gì?" Vẻ đắc ý biến mất trên mặt người đàn ông kia, vội vàng để tay giơ cao xuống, sau đó là vẻ mặt như gặp quỷ nhìn trích lời chủ tịch Mao Trạch Đông trên tay.
"Cái này không thể nào, không thể nào, tôi rõ ràng để..." diee ndda fnleeq uysd doon
"Cậu đồ ngu."
Người đàn ông kia tỏ vẻ hỗn loạn bắt đầu có phần nói xằng nói bậy, lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị đánh đoạn, Hồng vệ binh dẫn đầu lập tức tiến lên một phát đè đầu anh ta lại, hung hăng đấm một quyền lên bụng anh ta.
"Còn muốn tiếp tục tìm không?" Tô Mặc Nhiên cũng mặc kệ bọn họ muốn xử lý người đàn ông kia như thế nào, cô đi thẳng tới trước mặt Hồng vệ binh dẫn đầu đó hỏi.
Người đàn ông dẫn đầu tỏ vẻ âm trầm, tình huống hiện giờ như thế còn lục soát như thế nào, xoay người mang theo mấy người kia định đi, "Không cần lục soát, chúng ta đi."
Lần này bọn họ tính sai, nhà họ Trương này rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, chỉ có bọn họ ngây ngốc không biết còn đưa tới cửa, bây giờ đã náo loạn thành trận chê cười, nếu lại làm tiếp bọn họ cũng không chiếm được tốt gì, ban đầu anh thật sự không nên tham chút tiền tài như vậy tới dính vào chuyện hư hỏng này, nghe nói nhà họ Trương này ở kinh thành rất có bối cảnh, vẫn rút lui trước lại nói.
"Đợi chút." Tô Mặc Nhiên gọi anh ta lại."Đã nói rồi, mang cô ta đi cùng đi." Tô Mặc Nhiên chỉ vào Ngô Mẫn đứng bên cạnh đã sợ đến choáng váng, Ngô Mẫn lúc này mới sợ thật, một phụ nữ bị phê đấu càng không chịu nổi hơn người đàn ông, nghe nói nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi còn có thể sẽ bị những người có quyền thế kia chà đạp.
"Đi." Người đàn ông dẫn đầu ý bảo mấy người kia mang theo Ngô Mẫn.
"Tôi không muốn đi, đừng mà... Buông tôi ra... Buông ra..."
Mặc kệ Ngô Mẫn giãy giụa như thế nào, cô ta vẫn bị những Hồng vệ binh kia mang đi, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Đám người kia giống như lúc tới lại thanh thế to lớn rời đi.
Tô Mặc Nhiên đơn giản tự thuật tình cảnh lúc ấy, Hoa Cầm cũng ở bên cạnh bổ sung, khi nói đến đổi sách cô chỉ nói cô thừa dịp không có người chú ý đổi sách giấu ở trên người, sau đó lại giả vờ giả vịt lấy bản sách đóng buộc chỉ từ trên người ra.
"Lần này thật sự phải cám ơn Mặc Nhiên rồi, là cháu đã cứu một nhà họ Trương ông." Trương Hoài Dật nghĩ đến tình huống lúc đó, nếu như không phải là Tô Mặc Nhiên tỉ mỉ cơ trí chỉ sợ một nhà bọn họ đều sẽ bị tai hoạ ngập đầu.
"Ông Trương, ông nội cháu nhờ ngài chăm sóc cháu, ngài cũng coi cháu như cháu gái ruột mà chăm sóc, cháu tự nhiên cũng xem ngài như ông nội ruột, gặp phải chuyện như vậy sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn." Trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy, cũng không tồn tại ý tưởng công danh lợi lộc khác, bằng kinh nghiệm sống lại cộng thêm không gian nghịch thiên của cô, tài phú danh lợi cũng có thể dễ dàng lấy được, chỉ có tình thân tình bạn tình yêu những thứ này ngàn vàng khó mua là có thể gặp không thể cầu.
Kiếp trước cô không nhận được yêu mến từ người thân, đời này cũng có vẻ chấp nhất không rõ ràng với tình thân tình bạn, cho nên người đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ báo đáp tăng gấp bội, về phần người đối xử không tốt với cô, cô cũng không muốn uất ức, thuận theo suy nghĩ của mình là được rồi, đời này cô nhất định phải sống được tùy tiện tràn trề vui vẻ mỹ mãn.
"Nói thật hay, vậy bắt đầu từ hôm nay Mặc Nhiên chính là cháu gái của nhà họ Trương ta, ai muốn bắt nạt cháu trước qua cửa của ông đây." Trương Hoài Dật nghe cô nói như vậy, trong lòng hết sức thoải mái, ông sinh ba con trai, ba người con trai lại sinh cho ông năm đứa cháu trai chính là không có cháu gái, hiện giờ nỗi tiếc nuối này cuối cùng chấm dứt.
"Thật tốt quá, tôi đã sớm muốn có một đứa cháu gái, đáng tiếc ba đứa con trai đều không có tiền đồ, sinh đều là thằng nhãi con." Hoa Cầm biết lão già nói như vậy chính là chân chính coi Mặc Nhiên thành người một nhà, có lẽ trước kia lão già từ tình nghĩa với bạn bè mới chăm sóc cho cô bé, trải qua chuyện này hoàn toàn đặt cô bé ở trong lòng.
"Mẹ, nhìn mẹ nói kìa, người ta muốn cháu trai còn không có đó." Trương Diệu Huy nghe ra ý tứ oán giận trong lời nói của mẹ lập tức kêu oan, luôn sinh thằng nhóc cũng không phải bọn họ tình nguyện có được không, nhà họ Trương không biết vì nguyên nhân gì từ tổ tông liền bắt đầu dương thịnh âm suy. di1enda4nle3qu21ydo0n
Trương Diệu Huy cũng rất vui mừng vì nhà họ Trương bọn họ có thể có Mặc Nhiên, không chỉ vì Mặc Nhiên có bản lĩnh, cũng bởi vì Mặc Nhiên thông minh lanh lợi cùng với tính tình kiên nghị kín kẽ không sợ cường quyền, nhân tài như vậy đáng giá để kết giao.
"Hừ, lão Trương ông tốt thật, nhiều thêm một đứa cháu gái, không giống tôi chỉ có một đứa cháu." Bạch Minh Viễn đột nhiên ê ẩm nói, nhà họ Bạch bọn họ cũng không nhiều con gái, mỗi lần chỉ có thể nhìn con gái nhà người ta mà thèm.
"Hâm mộ chết ông." Trương Hoài Dật giờ phút này cũng khó có được có tâm trạng tốt trêu đùa ông ấy.
"Hừ." Bạch Minh Viễn liếc mắt nhìn ông ấy, nghĩ thầm, nhiều thêm đứa cháu gái có gì đặc biệt hơn người, ông nhất định phải khiến cho cháu mình thu Mặc Nhiên về nhà, đến lúc đó Mặc Nhiên chính là cháu dâu của mình, lấy chồng theo chồng, khẳng định tốt hơn cháu gái.
Những người khác không biết ý nghĩ trong lòng Bạch Minh Viễn, chỉ cảm thấy tính khí Lão ngoan đồng của ông ấy lại tái phát.
Sau sự kiện lần này, thế lực trạm hồi thu phải một lần nữa nữa thanh tẩy, Trương Diệu Huy loại đi không ít nhân viên nằm vùng khắp nơi xếp vào, quản lý trạm thu hồi như thùng sắt. Không có phần tử quấy rối, Trương Diệu Huy bắt đầu bí mật thu thập tranh chữ cổ văn vật bộ sách v.v..., len lén thu chúng bảo quản trong kho hàng riêng.
Điều này khiến cho không ít văn vật bộ sách có giá trị trong trường kiếp nạn này được cất giữ, nhiều năm sau Trương Diệu Huy lấy các loại ra giao cho quốc gia, hành động lần này đã tô một bút mực đậm về phương diện thành tích cho Trương Diệu Huy.
Lại nói Ngô Mẫn, cô ta bị đám Hồng vệ binh kia mang về huyện sau đó bị hung hăng phê đấu rồi, đám người muốn thiết kế Trương Diệu Huy bởi vì kế hoạch không thể thành công biến Ngô Mẫn trở thành nơi trút giận, cho rằng bởi vì cô ta mới khiến cho kế hoạch bại lộ.Ngô Mẫn bị phê đấu một tháng sau, dưới Trương Diệu Huy làm áp lực, bị trục xuất đến mỏ quặng hẻo lánh nhất mệt nhọc nhất lao động cải tạo ba năm, có thể nói sau khi cô ta bị làm thành nơi trút giận lại bị đám người kia đẩy ra làm người chịu tội thay, đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Trương Diệu Huy cũng chú ý tới thế lực kinh thành cấu kết với đám người nguyên phó trạm trưởng trạm thu hồi Triệu Khải Quang, lợi dụng thế lực nhà họ Trương hung hăng chém đứt mấy nanh vuốt quan trọng của đối phương, khiến cho đối phương không dám thò tay vào trạm thu hồi. Mà hành động đầu cơ trục lợi đồ cổ văn vật từ trạm thu hồi cũng hoàn toàn được ngăn chặn. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Vượt qua nguy cơ của nhà họ Trương, chuyện giải độc cho Từ Tường đã đến ngày.
Trong khoảng thời gian này Từ Tường một mực dùng dưỡng sinh hoàn lại phối hợp với ngâm nước thuốc, thân thể đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt đỏ thắm tinh thần sung mãn, vóc người cũng trở nên có hàng có họ, không giống trước kia một dáng vẻ con gà tây.
Sau khi điều dưỡng một tháng, Tô Mặc Nhiên tái khám lần nữa cho Từ Tường, xác định thân thể của anh đã hoàn toàn có thể chịu đựng được đau đớn khi giải độc, bọn họ chuẩn bị ngày hôm sau giải độc cho Từ Tường.
Ban đêm lặng lẽ phủ xuống.
Kinh thành lúc này, mưa to tràn ngập, hơi nước mông lung, cả trên đường cái đều rất ít nhìn thấy bóng người, thành thị phồn hoa giờ phút này có vẻ hết sức tịch mịch tiêu điều.
Cuối một ngõ hẻm vắng vẻ, có thể mơ hồ thấy được hai cái bóng dáng, từ thân hình và ăn mặc đến xem chắc là một nam một nữ.
Nữ co rúc trong góc, hai tay ôm đầu, toàn thân run lẩy bẩy, trong miệng còn đang không ngừng khóc rống rên rỉ.
Trên đất cách chỗ cô không xa, một người đàn ông nằm đó.
Nước mưa hòa lẫn chất lỏng màu đỏ càng không ngừng lưu lại trên thân người đàn ông, tóc xốc xếch bị nước mưa làm ướt nhẹp, trên khuôn mặt tím bầm sưng vù hiện đầy máu tươi, tứ chi hiện ra vặn vẹo không bình thường nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, nếu như không phải khóe miệng còn có thở dốc khe khẽ, còn tưởng rằng đây là một người chết.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không lâu nơi đầu hẻm truyền đến xôn xao.
"Tìm được rồi, tìm được rồi."
"Nhanh, nhanh lên..."
Một người đàn ông trung niên dẫn một đám người nhanh chóng chạy tới, xông tới cẩn thận từng li từng tí nửa ôm lấy người đàn ông trên đất.
"Em trai, em trai, em làm sao vậy, em tỉnh lại, tỉnh." Người đàn ông trung niên vỗ mặt người đàn ông bị thương, càng không ngừng la lên.
Người đàn ông bị thương nghe âm thanh khẽ hé mí mắt, sau khi nhìn thấy là người quen của mình, giật giật khóe miệng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, sau đó liền hoàn toàn hôn mê.
"Em trai, em trai..."
"Nhanh, người đâu, đưa đi bệnh viện, nhanh, nhanh lên..."
Sau một trận rối loạn, hẻm nhỏ vắng vẻ đã khôi phục lại yên tĩnh dĩ vãng, máu tươi trên mặt đất cũng bị mưa xối xả như trút nước này dần dần rửa sạch, nơi này giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, tất cả dấu vết đều đã biến mất không thấy gì nữa.
Bình luận facebook