Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Trong hàng ghế sau xe, trên ghế sau ngồi một đôi nam nữ.
Một người đàn ông trung niên mặt cương nghị anh tuấn ngồi nghiêm chỉnh, mới vừa nhìn thấy Tô Mặc Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoài niệm, sau đó rơi vào trầm tư không nói gì, giống như đắm chìm trong ký ức vô tận.
Sau khi Tô Mặc Nhiên lên xe liền nghiêng đầu quan sát người cha của chủ nhân thân thể này, dáng dấp không tệ, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ là một thanh niên đẹp trai sáng sủa, người đã ở tuổi trung niên, năm tháng bỏ thêm vào không ít dấu vết, cho thêm vào khuôn mặt hiền hòa đó của người đàn ông vẻ thành thục cương nghị.
Nhìn vẻ mặt và điệu bộ của Trần Tương Long, Tô Mặc Nhiên cũng biết được vì sao Tô Vận lại thích ông ta, chỉ bằng điều kiện tướng mạo của ông ta, đoán chừng có không ít cô gái trẻ tuổi có thể chạy trốn được.
Đáng tiếc, kiếp trước Tô Mặc Nhiên lăn lộn trong giới văn học mạng mười mấy năm, tình tiết văn vở này đã thấy được quá nhiều, cô sinh ra vẻ đề phòng từ trong bản năng.
Xe chạy đi được một lúc, Trần Tương Long giống như từ trong hồi ức lấy lại thần trí, trong giọng nói hàm chứa nghẹn ngào nói: "Những năm này các con sống tốt không?"
"Nhờ phúc của ngài, sống cũng không tệ." Ánh mắt Tô Mặc Nhiên bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Thật ra thì Tô Mặc Nhiên không có ý gì, nhưng lời nói nghe vào trong lỗ tai của Trần Tương Long lại nghe ra oán trách và căm hận.
"Mẹ con bà ấy..." Trần Tương Long định nói cái gì lại dừng lại một chút.
"Mẹ tôi? Bà ấy đã sớm đi thế giới tây phương cực lạc hưởng phúc, làm khó cho ngài còn nhớ nhung đến bà." Giọng Tô Mặc Nhiên mang theo châm chọc nói, cô cũng không tin ông ta có thể tra ra cô, lại không biết chuyện khác của cô, nói không chừng đã sớm biết mẹ và ông bà nội của cô đều chết hết.
"Là cha có lỗi với bà ấy." Lúc này đôi mắt Trần Tương Long đã rưng rưng, trong mắt hiện ra tia máu.
"Là cha có lỗi với hai mẹ con, nếu như lúc ấy cha không để cho mẹ con và con rời khỏi kinh thành, có lẽ hai người đã không phải ăn nhiều khổ như thế." Trên khuôn mặt của Trần Tương Long hiện lên vẻ đau khổ hợp thời, trong ánh mắt tất cả đều là vẻ hối hận.
Tô Mặc Nhiên mặt không thay đổi nhìn Trần Tương Long biểu diễn, nhìn kỹ thuật diễn này, tình ái dào dạt cảm động lòng người, những ảnh đế Oscar giải quả cầu vàng giải gấu vàng kia đều chỉ là cặn bã khi so sánh với ông ta. Người đàn ông có thể lạc lối trong thời gian bà xã mang thai sẽ là trùm háo sắc cỡ nào, bây giờ lại còn ở trước mặt cô giả bộ tình thánh, chẳng lẽ cô có dáng vẻ không rành việc đời sao?
Ban đầu ông ta sợ rằng chỉ hận mẹ cô không thể nhanh chóng ly hôn, tiện cho mẹ của con trai ông ta vọt lên địa vị, để cho con trai của ông ta danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông. Không để cho mẹ cô rời khỏi kinh thành để muốn trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc sao!
(*) tề nhân chi phúc: là từ Hán ngữ, chỉ tổ hợp mỹ mãn một thê một thiếp của người ta, hiện chỉ cuộc sống phú quý một thê nhiều thiếp. Vốn từ Mạnh tử "Tề nhân có một thê một thiếp".
"Nhiên Nhiên, về nhà ở với cha đi, để cho cha bồi thường bao nhiêu năm bỏ rơi con như vậy, con đường đường là đại tiểu thư nhà họ Trần ta sao có thể ở nhà người ta được." Trần Tương Long đột nhiên dùng giọng điệu hiền từ nói.
Mới vừa nghe ông ta gọi "Nhiên Nhiên", trên cánh tay của Tô Mặc Nhiên nổi đầy da gà, mẹ nó, đừng có gọi cô nôn mửa như vậy, người biết chuyện biết ông ta đang gọi con gái, người không biết chuyện còn tưởng rằng gọi người tình đấy.
Tô Mặc Nhiên vuốt vuốt cánh tay, "Tôi thấy không cần đâu, bây giờ tôi ở nhà họ Trương vô cùng tốt, cả nhà bọn họ đối xử với tôi cũng rất tốt, tôi không muốn đổi chỗ khác, lại nói người trong nhà ông cũng sẽ không bằng lòng để tôi đến ở."
"Bọn họ dám, con là đại tiểu thư nhà họ Trần, ở nhà họ Trần là chuyện đương nhiên, cha xem bọn họ ai dám phản đối." Trần Tương Long không để ý tới Tô Mặc Nhiên cự tuyệt, trực tiếp để tài xế lái xe đến nhà họ Trần, Tô Mặc Nhiên không có cách nào đành phải đi theo, cô cũng không thể nhảy xe đi? Dù sao cô muốn đi bọn họ tuyệt đối không ngăn cản được. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Nhà họ Trần.
Một người phụ nữ trung niên mặt mũi xinh đẹp ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, thân hình thon thả, thanh nhã đoan trang, trên mặt mang nụ cười dịu dàng, người phụ nữ này chính là người đảm nhiệm phu nhân hiện tại của Trần Tương Long, Tần Lan.
Tần Lan thấy Trần Tương Long về, lập tức đứng dậy tiến lên đón.
"Đã trở lại, uống chút nước đi." Người phụ nữ này đỡ Trần Tương Long ngồi xuống, đưa trà ngon đã sớm pha xong cho ông.
"Cha, cha đã về."
Lúc này từ trên lầu có một cô gái tuổi còn trẻ đi xuống, không khác Tô Mặc Nhiên nhiều lắm, ăn mặc rất model, cô gái này là một người con gái khác của Trần Tương Long tên Trần Mặc Tinh.
"Ừ." Trần Tương Long đáp một tiếng, sau đó quay đầu nói với Tô Mặc Nhiên, "Đứng đó làm gì, tùy tiện ngồi đi."
"Vị này là?" Lúc này Tần Lan mới phát hiện ra hôm nay ông xã mình còn mang về một cô gái trẻ tuổi, căng thẳng trong lòng, không phải là tiểu yêu tinh nào ông xã mình chơi bên ngoài chứ?Trần Mặc Tinh cũng tò mò nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện này.
"A, giới thiệu cho mọi người một chút, con bé tên là Trần Mặc Nhiên, là con gái của tôi và Tô Vận, Tinh Tinh, đây là chị gái con, sau này sẽ là đại tiểu thư nhà họ Trần, từ nay về sau sẽ ở lại đây."
"Nhiên Nhiên à, đây là dì Tần, đây là em gái con Trần Mặc Tinh." Trần Tương Long chia ra chỉ vào Tần Lan và Trần Mặc Tinh giới thiệu cho cô.
Tần Lan vừa nghe cô gái này là con gái của Tô Vận, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hai giây sau lại khôi phục bình thường, "Thì ra là con gái của chị Tô, nhanh..."
"Con mới là đại tiểu thư nhà họ Trần, cô ta là cái thá gì, không cho phép cô ta ở lại nhà họ Trần, lập tức cút ra ngoài cho tôi."
Lời Tần Lan còn chưa nói hết đã bị tiếng gầm giận dữ của Trần Mặc Tinh cắt đứt, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Trần Mặc Tinh dữ tợn, tay chỉ vào Tô Mặc Nhiên chỉ hận không thể ăn hết cô.
"Khốn nạn!"
"Bốp."
Sắc mặt Trần Tương Long tái xanh, tiến lên vung một cái tát lên trên mặt Trần Mặc Tinh.
Mới vừa rồi ở trên xe ông vẫn còn bảo đảm với Tô Mặc Nhiên sẽ không có ai phản đối, không ngờ vừa nói ra khỏi miệng đã bị Trần Mặc Tinh phá hủy, bỗng cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.
Thấy con gái bị đánh, Tần Lan lập tức xông lên ôm lấy con gái, "Tinh Tinh, Tinh Tinh, con sao vậy? Tương Long ông làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, không được sao?"
"Con bé chính là do bà chiều hư." Trần Tương Long tức giận, tránh tội cả Tần Lan.
Trần Mặc Tinh che má phải bị đánh, không thể tin nhìn người cha bình thường thương yêu cô, "Cha lại đánh con, cha lại vì một con bé nhà quê không biết từ đâu chạy đến đánh con." di1enda4nle3qu21ydo0n
"Con bé không phải con bé nhà quê, con bé là chị gái của con." Trần Tương Long tức giận hấp tấp nói.
"Con không có chị gái, cô ta mới không phải là chị gái con, hừ, con nói luôn, có cô ta không có con, có con không có cô!" Trần Mặc Tinh nói xong hất tay Tần Lan ra xông lên lầu, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Trong lúc nhất thời, ba người đứng trong phòng khách không ai nói gì với ai, không khí tĩnh lặng lúng túng.
"Tôi thấy tôi vẫn nên đi thôi, nơi này hình như không ai hoan nghênh tôi." Sau khi trò hề ở đây kết thúc, Tô Mặc Nhiên nói.
"Như vậy sao được, con ở lại đây." Trần Tương Long kiên trì nói.
"Tôi không định làm ra mạng người, hơn nữa hình như vị phu nhân này cũng không muốn tôi lưu lại." Tô Mặc Nhiên chỉ chỉ trên lầu vừa chỉ chỉ Tần Lan.
"Làm sao có thể chứ? Con là con gái của chị Tô, dì vui mừng còn không kịp." Trên mặt Tần Lan lộ ra nụ cười cứng ngắc, bà đi theo Trần Tương Long nhiều năm như vậy không phải lăn lộn cho không, bà biết Trần Tương Long mang Tô Mặc Nhiên trở lại nhất định có mục đích khác, nếu bà làm hỏng hậu quả rất nghiêm trọng.
"Xin lỗi, bà ngoại tôi chỉ sinh một đứa con gái là mẹ tôi, ở đâu ra chị em gái?" Tô Mặc Nhiên nhẹ nhàng trào phúng.
"Chuyện này..."
Không cho Tần Lan cơ hội mở miệng, cô không thích nhất chính là nghe bạch liên hoa nói chuyện, Tô Mặc Nhiên trực tiếp ngắt lời bà ta, "Tôi vẫn thích ở lại nhà họ Trương, cách trường học cũng gần, đi học rất dễ dàng, vì vậy tôi cũng không muốn đến nhà họ Trần."
Trần Tương Long suy nghĩ một chút, cảm thấy nóng vội thì không thành công, tình huống như bây giờ quả thật không thích hợp để Tô Mặc Nhiên vào ở, nếu như khiến con bé ghét bỏ được không bù nổi mất, dù sao sau này chính là có cơ hội đón con bé trở lại.
"Vậy cũng được, vậy con trước hết ở lại nhà họ Trương, cha để Chu Dong đưa con về."
Sau khi Tô Mặc Nhiên đi, Tần Lan oán trách Trần Tương Long: "Tương Long, sao ông lại đột nhiên đón con bé trở lại, cũng không thương lượng với tôi một chút."
Lúc này mục đích của Trần Tương Long không đạt tới đang nổi nóng, lập tức khiển trách: "Tôi là chủ nhà họ Trần, làm chuyện gì còn phải nói trước với bà sao? Còn bà nữa, xem xem con gái của bà có dáng vẻ gì, lại dám ngay mặt phản kháng tôi, đều do bà nuông chiều."
Không thể không nói, Tần Lan đi theo Trần Tương Long nhiều năm như vậy tự nhiên biết tính tình của ông, đó chính là phải vuốt đuôi sờ, biết ông hiện giờ đang rất tức giận, Tần Lan lập tức hạ thấp điệu bộ dịu dàng nhỏ nhẹ, "Xin lỗi, ông trước đừng nóng giận, tôi chỉ vì đột nhiên nhìn thấy ông mang con bé về nên hơi giật mình không phản ứng kịp mà thôi, ông yên tâm, lần sau con bé trở lại tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con bé, dù sao lại nói con bé cũng coi như là con gái của tôi."
Trần Tương Long nghe bà ta nói cực kỳ hài lòng, "Cũng không còn gì nữa, tôi cho bà biết, Tô Mặc Nhiên này có tác dụng lớn đó, tôi đưa con bé về nhà bà hầu hạ tốt cho tôi."
"Biết rồi, Tương Long." Tần Lan ngoài miệng đồng ý nhưng trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Hai vợ chồng nói xong, Trần Tương Long về thẳng phòng tắm rửa nghỉ ngơi, Tần Lan đi tới phòng của con gái Trần Mặc Tinh. Dieễn ddàn lee quiy đôn
"Tinh Tinh, mở cửa ra, mẹ đây."
"Mẹ!"
Vừa mở cửa, Trần Mặc Tinh liền lập tức nhào vào trong ngực Tần Lan.
Giờ phút này má trái Trần Mặc Tinh đã đỏ sưng to lên, năm dấu tay có thể thấy rõ, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy tia máu, trong hốc mắt thật to tích tụ đầy nước mắt.
Tần Lan nhìn thấy dáng vẻ này của con gái cực kỳ đau lòng, ở trong lòng mắng Tô Mặc Nhiên trăm ngàn lần, nếu không phải cô ta đột nhiên tòi ra, con gái mình sao phải chịu tội lớn như vậy.
"Mẹ, cô gái kia rốt cuộc là ai, cô ta thật sự là con gái của cha sao?" Trần Mặc Tinh vẫn cho rằng cha mẹ mình hết sức ân ái, gia đình hài hòa mỹ mãn, không nghĩ tới bây giờ cha cô lại tòi ra một đứa con gái lớn không khác cô bao nhiêu, điều này làm cho cô sao có thể tiếp nhận.
"Đúng, cô ta là con gái của cha con."
Trần Mặc Tinh từ trong ngực Tần Lan ngẩng đầu lên, "Mẹ, sao cha có thể giấu mẹ ở bên ngoài tìm đàn bà hoang dã, còn sinh đứa bé, chuyện này quá không công bằng với mẹ, còn có cô ta đồ không biết thẹn đó, lại dám về nhà cùng cha, còn muốn ở trong nhà, mẹ, chúng ta nhất định không thể để cho cô ta được như ý."
Tần Lan nghe lời con gái nói, vẻ mặt ngây ngốc, hình như năm đó bà mới là đàn bà hoang dã bên ngoài. Tần Lan thật sự rất không bằng lòng đối mặt với sự thật bà từ người tình chuyển thành chính thực, cho nên bà chưa từng nói với hai đứa bé chuyện của bà và Trần Tương Long, bà cũng cấm chỉ người làm ăn nói lung tung, hai đứa bé cũng vẫn cho rằng bà và Trần Tương Long là vợ chồng nguyên phối.
(*) Nguyên phối: Vợ đầu, vợ cả
Giờ khắc này Tần Lan thấy con gái tức giận đầy ngực, bà đột nhiên không biết nên mở miệng nói với con gái như thế nào.
Chẳng lẽ nói cho con bé biết, mẹ con bé mới là người đàn bà hoang dã đó; con mới là đứa bé do tình nhân sinh ra.
Tần Lan sợ, bà nên làm cái gì, nếu như Tô Mặc Nhiên chưa từng xuất hiện thì tốt rồi, nếu như cô ta chưa từng xuất hiện bà cũng không cần đi đối mặt với những sự thật không chịu nổi trong quá khứ kia, hình tượng của bà ở trong lòng con trai con gái cũng sẽ không bị hủy diệt.
Đúng, khiến Tô Mặc Nhiên biến mất, biến mất.
Ý niệm này từ giờ trở đi vững vàng chiếm cứ trong đầu Tần Lan.
Con trai Trần Tương Long là Trần Mặc Dương sau khi trở lại cũng nghe nói chuyện này, trên bàn ăn tối Trần Tương Long hạ tối hậu thư với hai đứa con, bọn họ phải tiếp nhận Tô Mặc Nhiên trở về, nếu không đừng trách cha bọn họ không khách khí.
Bình thường, Trần Tương Long cực kỳ thương yêu hai đứa con này, nhưng lần này Tô Mặc Nhiên quan hệ trọng đại, ông phải cẩn thận xử lý tốt quan hệ với cô.
Hiện giờ chủ yếu nhất chính là bồi dưỡng tình cảm với cô, có tình cảm mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện làm việc cho ông.
Tô Mặc Nhiên này có bản lĩnh lớn, nếu như ông sớm biết cô có bản lĩnh lớn như vậy đã sớm đưa cô đến bên người, lại nói chuyện này cũng phải trách Tần Lan, nếu như không phải bà ấy vẫn không muốn, đeo bám dai dẳng để cho ông đồng ý không để cho hai mẹ con Tô Vận quấy rầy cuộc sống của gia đình bọn họ, sao ông lại chẳng quan tâm đến hai mẹ con Tô Vận, khiến cho bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, thiếu chút nữa vứt bỏ một trợ lực lớn.
Cho dù nhà Trần Tương Long ôm tâm tư và tính toán như thế nào, Tô Mặc Nhiên vẫn sống theo lẽ thường.
Một người đàn ông trung niên mặt cương nghị anh tuấn ngồi nghiêm chỉnh, mới vừa nhìn thấy Tô Mặc Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoài niệm, sau đó rơi vào trầm tư không nói gì, giống như đắm chìm trong ký ức vô tận.
Sau khi Tô Mặc Nhiên lên xe liền nghiêng đầu quan sát người cha của chủ nhân thân thể này, dáng dấp không tệ, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ là một thanh niên đẹp trai sáng sủa, người đã ở tuổi trung niên, năm tháng bỏ thêm vào không ít dấu vết, cho thêm vào khuôn mặt hiền hòa đó của người đàn ông vẻ thành thục cương nghị.
Nhìn vẻ mặt và điệu bộ của Trần Tương Long, Tô Mặc Nhiên cũng biết được vì sao Tô Vận lại thích ông ta, chỉ bằng điều kiện tướng mạo của ông ta, đoán chừng có không ít cô gái trẻ tuổi có thể chạy trốn được.
Đáng tiếc, kiếp trước Tô Mặc Nhiên lăn lộn trong giới văn học mạng mười mấy năm, tình tiết văn vở này đã thấy được quá nhiều, cô sinh ra vẻ đề phòng từ trong bản năng.
Xe chạy đi được một lúc, Trần Tương Long giống như từ trong hồi ức lấy lại thần trí, trong giọng nói hàm chứa nghẹn ngào nói: "Những năm này các con sống tốt không?"
"Nhờ phúc của ngài, sống cũng không tệ." Ánh mắt Tô Mặc Nhiên bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Thật ra thì Tô Mặc Nhiên không có ý gì, nhưng lời nói nghe vào trong lỗ tai của Trần Tương Long lại nghe ra oán trách và căm hận.
"Mẹ con bà ấy..." Trần Tương Long định nói cái gì lại dừng lại một chút.
"Mẹ tôi? Bà ấy đã sớm đi thế giới tây phương cực lạc hưởng phúc, làm khó cho ngài còn nhớ nhung đến bà." Giọng Tô Mặc Nhiên mang theo châm chọc nói, cô cũng không tin ông ta có thể tra ra cô, lại không biết chuyện khác của cô, nói không chừng đã sớm biết mẹ và ông bà nội của cô đều chết hết.
"Là cha có lỗi với bà ấy." Lúc này đôi mắt Trần Tương Long đã rưng rưng, trong mắt hiện ra tia máu.
"Là cha có lỗi với hai mẹ con, nếu như lúc ấy cha không để cho mẹ con và con rời khỏi kinh thành, có lẽ hai người đã không phải ăn nhiều khổ như thế." Trên khuôn mặt của Trần Tương Long hiện lên vẻ đau khổ hợp thời, trong ánh mắt tất cả đều là vẻ hối hận.
Tô Mặc Nhiên mặt không thay đổi nhìn Trần Tương Long biểu diễn, nhìn kỹ thuật diễn này, tình ái dào dạt cảm động lòng người, những ảnh đế Oscar giải quả cầu vàng giải gấu vàng kia đều chỉ là cặn bã khi so sánh với ông ta. Người đàn ông có thể lạc lối trong thời gian bà xã mang thai sẽ là trùm háo sắc cỡ nào, bây giờ lại còn ở trước mặt cô giả bộ tình thánh, chẳng lẽ cô có dáng vẻ không rành việc đời sao?
Ban đầu ông ta sợ rằng chỉ hận mẹ cô không thể nhanh chóng ly hôn, tiện cho mẹ của con trai ông ta vọt lên địa vị, để cho con trai của ông ta danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông. Không để cho mẹ cô rời khỏi kinh thành để muốn trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc sao!
(*) tề nhân chi phúc: là từ Hán ngữ, chỉ tổ hợp mỹ mãn một thê một thiếp của người ta, hiện chỉ cuộc sống phú quý một thê nhiều thiếp. Vốn từ Mạnh tử "Tề nhân có một thê một thiếp".
"Nhiên Nhiên, về nhà ở với cha đi, để cho cha bồi thường bao nhiêu năm bỏ rơi con như vậy, con đường đường là đại tiểu thư nhà họ Trần ta sao có thể ở nhà người ta được." Trần Tương Long đột nhiên dùng giọng điệu hiền từ nói.
Mới vừa nghe ông ta gọi "Nhiên Nhiên", trên cánh tay của Tô Mặc Nhiên nổi đầy da gà, mẹ nó, đừng có gọi cô nôn mửa như vậy, người biết chuyện biết ông ta đang gọi con gái, người không biết chuyện còn tưởng rằng gọi người tình đấy.
Tô Mặc Nhiên vuốt vuốt cánh tay, "Tôi thấy không cần đâu, bây giờ tôi ở nhà họ Trương vô cùng tốt, cả nhà bọn họ đối xử với tôi cũng rất tốt, tôi không muốn đổi chỗ khác, lại nói người trong nhà ông cũng sẽ không bằng lòng để tôi đến ở."
"Bọn họ dám, con là đại tiểu thư nhà họ Trần, ở nhà họ Trần là chuyện đương nhiên, cha xem bọn họ ai dám phản đối." Trần Tương Long không để ý tới Tô Mặc Nhiên cự tuyệt, trực tiếp để tài xế lái xe đến nhà họ Trần, Tô Mặc Nhiên không có cách nào đành phải đi theo, cô cũng không thể nhảy xe đi? Dù sao cô muốn đi bọn họ tuyệt đối không ngăn cản được. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Nhà họ Trần.
Một người phụ nữ trung niên mặt mũi xinh đẹp ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, thân hình thon thả, thanh nhã đoan trang, trên mặt mang nụ cười dịu dàng, người phụ nữ này chính là người đảm nhiệm phu nhân hiện tại của Trần Tương Long, Tần Lan.
Tần Lan thấy Trần Tương Long về, lập tức đứng dậy tiến lên đón.
"Đã trở lại, uống chút nước đi." Người phụ nữ này đỡ Trần Tương Long ngồi xuống, đưa trà ngon đã sớm pha xong cho ông.
"Cha, cha đã về."
Lúc này từ trên lầu có một cô gái tuổi còn trẻ đi xuống, không khác Tô Mặc Nhiên nhiều lắm, ăn mặc rất model, cô gái này là một người con gái khác của Trần Tương Long tên Trần Mặc Tinh.
"Ừ." Trần Tương Long đáp một tiếng, sau đó quay đầu nói với Tô Mặc Nhiên, "Đứng đó làm gì, tùy tiện ngồi đi."
"Vị này là?" Lúc này Tần Lan mới phát hiện ra hôm nay ông xã mình còn mang về một cô gái trẻ tuổi, căng thẳng trong lòng, không phải là tiểu yêu tinh nào ông xã mình chơi bên ngoài chứ?Trần Mặc Tinh cũng tò mò nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện này.
"A, giới thiệu cho mọi người một chút, con bé tên là Trần Mặc Nhiên, là con gái của tôi và Tô Vận, Tinh Tinh, đây là chị gái con, sau này sẽ là đại tiểu thư nhà họ Trần, từ nay về sau sẽ ở lại đây."
"Nhiên Nhiên à, đây là dì Tần, đây là em gái con Trần Mặc Tinh." Trần Tương Long chia ra chỉ vào Tần Lan và Trần Mặc Tinh giới thiệu cho cô.
Tần Lan vừa nghe cô gái này là con gái của Tô Vận, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hai giây sau lại khôi phục bình thường, "Thì ra là con gái của chị Tô, nhanh..."
"Con mới là đại tiểu thư nhà họ Trần, cô ta là cái thá gì, không cho phép cô ta ở lại nhà họ Trần, lập tức cút ra ngoài cho tôi."
Lời Tần Lan còn chưa nói hết đã bị tiếng gầm giận dữ của Trần Mặc Tinh cắt đứt, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Trần Mặc Tinh dữ tợn, tay chỉ vào Tô Mặc Nhiên chỉ hận không thể ăn hết cô.
"Khốn nạn!"
"Bốp."
Sắc mặt Trần Tương Long tái xanh, tiến lên vung một cái tát lên trên mặt Trần Mặc Tinh.
Mới vừa rồi ở trên xe ông vẫn còn bảo đảm với Tô Mặc Nhiên sẽ không có ai phản đối, không ngờ vừa nói ra khỏi miệng đã bị Trần Mặc Tinh phá hủy, bỗng cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.
Thấy con gái bị đánh, Tần Lan lập tức xông lên ôm lấy con gái, "Tinh Tinh, Tinh Tinh, con sao vậy? Tương Long ông làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, không được sao?"
"Con bé chính là do bà chiều hư." Trần Tương Long tức giận, tránh tội cả Tần Lan.
Trần Mặc Tinh che má phải bị đánh, không thể tin nhìn người cha bình thường thương yêu cô, "Cha lại đánh con, cha lại vì một con bé nhà quê không biết từ đâu chạy đến đánh con." di1enda4nle3qu21ydo0n
"Con bé không phải con bé nhà quê, con bé là chị gái của con." Trần Tương Long tức giận hấp tấp nói.
"Con không có chị gái, cô ta mới không phải là chị gái con, hừ, con nói luôn, có cô ta không có con, có con không có cô!" Trần Mặc Tinh nói xong hất tay Tần Lan ra xông lên lầu, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Trong lúc nhất thời, ba người đứng trong phòng khách không ai nói gì với ai, không khí tĩnh lặng lúng túng.
"Tôi thấy tôi vẫn nên đi thôi, nơi này hình như không ai hoan nghênh tôi." Sau khi trò hề ở đây kết thúc, Tô Mặc Nhiên nói.
"Như vậy sao được, con ở lại đây." Trần Tương Long kiên trì nói.
"Tôi không định làm ra mạng người, hơn nữa hình như vị phu nhân này cũng không muốn tôi lưu lại." Tô Mặc Nhiên chỉ chỉ trên lầu vừa chỉ chỉ Tần Lan.
"Làm sao có thể chứ? Con là con gái của chị Tô, dì vui mừng còn không kịp." Trên mặt Tần Lan lộ ra nụ cười cứng ngắc, bà đi theo Trần Tương Long nhiều năm như vậy không phải lăn lộn cho không, bà biết Trần Tương Long mang Tô Mặc Nhiên trở lại nhất định có mục đích khác, nếu bà làm hỏng hậu quả rất nghiêm trọng.
"Xin lỗi, bà ngoại tôi chỉ sinh một đứa con gái là mẹ tôi, ở đâu ra chị em gái?" Tô Mặc Nhiên nhẹ nhàng trào phúng.
"Chuyện này..."
Không cho Tần Lan cơ hội mở miệng, cô không thích nhất chính là nghe bạch liên hoa nói chuyện, Tô Mặc Nhiên trực tiếp ngắt lời bà ta, "Tôi vẫn thích ở lại nhà họ Trương, cách trường học cũng gần, đi học rất dễ dàng, vì vậy tôi cũng không muốn đến nhà họ Trần."
Trần Tương Long suy nghĩ một chút, cảm thấy nóng vội thì không thành công, tình huống như bây giờ quả thật không thích hợp để Tô Mặc Nhiên vào ở, nếu như khiến con bé ghét bỏ được không bù nổi mất, dù sao sau này chính là có cơ hội đón con bé trở lại.
"Vậy cũng được, vậy con trước hết ở lại nhà họ Trương, cha để Chu Dong đưa con về."
Sau khi Tô Mặc Nhiên đi, Tần Lan oán trách Trần Tương Long: "Tương Long, sao ông lại đột nhiên đón con bé trở lại, cũng không thương lượng với tôi một chút."
Lúc này mục đích của Trần Tương Long không đạt tới đang nổi nóng, lập tức khiển trách: "Tôi là chủ nhà họ Trần, làm chuyện gì còn phải nói trước với bà sao? Còn bà nữa, xem xem con gái của bà có dáng vẻ gì, lại dám ngay mặt phản kháng tôi, đều do bà nuông chiều."
Không thể không nói, Tần Lan đi theo Trần Tương Long nhiều năm như vậy tự nhiên biết tính tình của ông, đó chính là phải vuốt đuôi sờ, biết ông hiện giờ đang rất tức giận, Tần Lan lập tức hạ thấp điệu bộ dịu dàng nhỏ nhẹ, "Xin lỗi, ông trước đừng nóng giận, tôi chỉ vì đột nhiên nhìn thấy ông mang con bé về nên hơi giật mình không phản ứng kịp mà thôi, ông yên tâm, lần sau con bé trở lại tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con bé, dù sao lại nói con bé cũng coi như là con gái của tôi."
Trần Tương Long nghe bà ta nói cực kỳ hài lòng, "Cũng không còn gì nữa, tôi cho bà biết, Tô Mặc Nhiên này có tác dụng lớn đó, tôi đưa con bé về nhà bà hầu hạ tốt cho tôi."
"Biết rồi, Tương Long." Tần Lan ngoài miệng đồng ý nhưng trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Hai vợ chồng nói xong, Trần Tương Long về thẳng phòng tắm rửa nghỉ ngơi, Tần Lan đi tới phòng của con gái Trần Mặc Tinh. Dieễn ddàn lee quiy đôn
"Tinh Tinh, mở cửa ra, mẹ đây."
"Mẹ!"
Vừa mở cửa, Trần Mặc Tinh liền lập tức nhào vào trong ngực Tần Lan.
Giờ phút này má trái Trần Mặc Tinh đã đỏ sưng to lên, năm dấu tay có thể thấy rõ, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy tia máu, trong hốc mắt thật to tích tụ đầy nước mắt.
Tần Lan nhìn thấy dáng vẻ này của con gái cực kỳ đau lòng, ở trong lòng mắng Tô Mặc Nhiên trăm ngàn lần, nếu không phải cô ta đột nhiên tòi ra, con gái mình sao phải chịu tội lớn như vậy.
"Mẹ, cô gái kia rốt cuộc là ai, cô ta thật sự là con gái của cha sao?" Trần Mặc Tinh vẫn cho rằng cha mẹ mình hết sức ân ái, gia đình hài hòa mỹ mãn, không nghĩ tới bây giờ cha cô lại tòi ra một đứa con gái lớn không khác cô bao nhiêu, điều này làm cho cô sao có thể tiếp nhận.
"Đúng, cô ta là con gái của cha con."
Trần Mặc Tinh từ trong ngực Tần Lan ngẩng đầu lên, "Mẹ, sao cha có thể giấu mẹ ở bên ngoài tìm đàn bà hoang dã, còn sinh đứa bé, chuyện này quá không công bằng với mẹ, còn có cô ta đồ không biết thẹn đó, lại dám về nhà cùng cha, còn muốn ở trong nhà, mẹ, chúng ta nhất định không thể để cho cô ta được như ý."
Tần Lan nghe lời con gái nói, vẻ mặt ngây ngốc, hình như năm đó bà mới là đàn bà hoang dã bên ngoài. Tần Lan thật sự rất không bằng lòng đối mặt với sự thật bà từ người tình chuyển thành chính thực, cho nên bà chưa từng nói với hai đứa bé chuyện của bà và Trần Tương Long, bà cũng cấm chỉ người làm ăn nói lung tung, hai đứa bé cũng vẫn cho rằng bà và Trần Tương Long là vợ chồng nguyên phối.
(*) Nguyên phối: Vợ đầu, vợ cả
Giờ khắc này Tần Lan thấy con gái tức giận đầy ngực, bà đột nhiên không biết nên mở miệng nói với con gái như thế nào.
Chẳng lẽ nói cho con bé biết, mẹ con bé mới là người đàn bà hoang dã đó; con mới là đứa bé do tình nhân sinh ra.
Tần Lan sợ, bà nên làm cái gì, nếu như Tô Mặc Nhiên chưa từng xuất hiện thì tốt rồi, nếu như cô ta chưa từng xuất hiện bà cũng không cần đi đối mặt với những sự thật không chịu nổi trong quá khứ kia, hình tượng của bà ở trong lòng con trai con gái cũng sẽ không bị hủy diệt.
Đúng, khiến Tô Mặc Nhiên biến mất, biến mất.
Ý niệm này từ giờ trở đi vững vàng chiếm cứ trong đầu Tần Lan.
Con trai Trần Tương Long là Trần Mặc Dương sau khi trở lại cũng nghe nói chuyện này, trên bàn ăn tối Trần Tương Long hạ tối hậu thư với hai đứa con, bọn họ phải tiếp nhận Tô Mặc Nhiên trở về, nếu không đừng trách cha bọn họ không khách khí.
Bình thường, Trần Tương Long cực kỳ thương yêu hai đứa con này, nhưng lần này Tô Mặc Nhiên quan hệ trọng đại, ông phải cẩn thận xử lý tốt quan hệ với cô.
Hiện giờ chủ yếu nhất chính là bồi dưỡng tình cảm với cô, có tình cảm mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện làm việc cho ông.
Tô Mặc Nhiên này có bản lĩnh lớn, nếu như ông sớm biết cô có bản lĩnh lớn như vậy đã sớm đưa cô đến bên người, lại nói chuyện này cũng phải trách Tần Lan, nếu như không phải bà ấy vẫn không muốn, đeo bám dai dẳng để cho ông đồng ý không để cho hai mẹ con Tô Vận quấy rầy cuộc sống của gia đình bọn họ, sao ông lại chẳng quan tâm đến hai mẹ con Tô Vận, khiến cho bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, thiếu chút nữa vứt bỏ một trợ lực lớn.
Cho dù nhà Trần Tương Long ôm tâm tư và tính toán như thế nào, Tô Mặc Nhiên vẫn sống theo lẽ thường.
Bình luận facebook