Ngoại truyện: Góc nhìn của Giang Hoài.
(…)
Tôi yêu thầm một người từ thời cấp ba.
Tên em ấy là Lâm Lâm.
Lâm Lâm dịu dàng mà mạnh mẽ, đáng yêu mà bướng bỉnh.
Mọi sự mâu thuẫn xuất hiện trên người em đều trở nên cực kì hài hoà.
Tôi sẽ lén ngắm nhìn em trong lớp, sẽ lén nhét đồ ăn nhẹ cho em, cũng sẽ cố ý bỏ trống một câu mỗi lần kiểm tra.
Bởi vì chọn chỗ ngồi theo thành tích, chỉ có như thế thì tôi mới xếp ngay sau Lâm Lâm, có thể ngồi bên cạnh em.
Tôi đã nghe về trường đại học mà em muốn đến.
Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ học chung một trường đại học.
Tôi đã lên kế hoạch sẵn sàng, đợi sau khi thi đại học thì sẽ tỏ tình với em.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người.
Lâm Lâm luôn đứng đầu lớp, thế mà sau đó lại không thi đậu đại học, thậm chí không đạt nổi điểm sàn.
Chuyện này rất kì lạ, tôi rất muốn an ủi và giúp đỡ Lâm Lâm.
Vậy nhưng, tôi không thể liên lạc với em.
Tôi đi tìm Khương Tuyết, nhưng cô ta chỉ nói không biết.
Tôi cực kì tò mò, thành tích bình thường của cô ta kém như vậy, tại sao đột nhiên lại thi tốt đến thế?
Khương Tuyết nói, đó là cô ta cố gắng mới đạt được, cha mẹ cô ta đã mời rất nhiều giáo viên đến dạy thêm cho cô ta.
Tôi vẫn muốn giúp Lâm Lâm, nhưng khả năng của tôi không đủ để tìm kiếm em.
Sau đó, tôi nghe nói cha mẹ Lâm Lâm đã qua đời vì tai nạn.
Hẳn rằng Lâm Lâm rất buồn.
Tôi mò mẫm, không ngừng tìm kiếm, dò hỏi suốt dọc đường mới tìm được nhà Lâm Lâm.
Đến nơi, nhà em tối om, tôi gọi rất lâu rất lâu mà không thấy ai mở cửa.
Tiếng gọi của tôi văng vẳng vọng lại, dường như chỉ mình tôi nghe thấy.
Không một hàng xóm nào biết Lâm Lâm đã đi đâu.
Tôi thật sự rất lo lắng cho em.
Em chỉ là một cô gái nhỏ, ở bên ngoài một mình không hề an toàn.
Không biết em sẽ cảm thấy đau buồn đến thế nào, cô đơn biết bao nhiêu.
Tôi phát điên, liên tục tìm kiếm em, tận dụng tất cả các mối quan hệ trong nhà mình.
Thế nhưng mọi chuyện không hề tiến triển.
Sau đó, tôi đến trường đại học.
Ở trường, tôi chăm chỉ học hành, ngày ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm.
Chỉ khi bận rộn, tôi mới có thể ngừng nghĩ về Lâm Lâm.
Không biết trôi qua bao nhiêu năm, một ngày nọ, tôi bắt gặp một bóng dáng rất quen thuộc trên đường, dáng vẻ người nọ cực kì giống em.
Tôi theo người đó đến một khu dân cư tồi tàn.
Đó là Lâm Lâm!
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của em, khuôn mặt mà tôi nhớ mong cả ngày lẫn đêm, khuôn mặt chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi rất muốn nhào đến ôm lấy em, thế rồi lại chần chừ, không biết phải đối mặt với em như thế nào.
Tôi nghĩ, ngày mai nhé, ngày mai tôi sẽ thay một bộ quần áo đẹp, mua một món quà nào đó.
Ngày hôm sau, tôi mặc bộ đồ yêu thích của mình, thậm chí xịt rất nhiều nước hoa, trở lại khu dân cư đó.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng, thế nhưng phòng trọ của Lâm Lâm lại tối tăm, cô quạnh.
Tôi gọi cửa, chờ rất lâu rất lâu, vẫn không một ai xuất hiện.
Hệt như lần cuối cùng mà Lâm Lâm biến mất.
Tôi cực kỳ sợ hãi, chẳng lẽ em lại biến mất khỏi thế giới của tôi thêm lần nữa ư?
Hàng xóm của Lâm Lâm nghe thấy tiếng gọi của tôi, ông nói:
“Con bé mất rồi, vừa mới mất sáng nay!"
Hàng xóm thổn thức, cảm thán rằng cô bé còn trẻ như vậy mà đã qua đời.
Hai tai tôi ù đi, chân nhũn ra, trước mắt tối sầm.
Tôi không thể nghe bất cứ điều gì nữa, không thể nhìn thấy bất cứ gì cả.
Sau đó, tôi chôn cất Lâm Lâm.
Trong đám tang có rất ít người.
Ngay cả Khương Tuyết, người bạn thân nhất hồi trung học của em cũng không đến đưa tiễn em.
Không phải mối quan hệ của em với mọi người không tốt, mà là nhiều năm trôi qua, em tự thu mình lại, khoá cửa trái tim mình.
Sau đó, tôi tình cờ có được một cơ hội.
Tôi gặp một người bán thời gian.
Tôi lập tức thấy được hy vọng, như thế chẳng phải Lâm Lâm sẽ có thể sống lại sao?
Cái giá chính là, nếu muốn quay ngược thời gian bao lâu thì phải trả bằng bấy nhiêu tuổi thọ.
Tôi không ngần ngại đổi bảy năm tuổi thọ của mình, đưa Lâm Lâm trở lại thời trung học.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai chúng tôi.
Nhưng tôi sợ em trở về một mình thì sẽ phải trải qua quãng thời gian tối tăm này thêm lần nữa.
Tôi không nỡ để em phải một mình đối mặt.
Vì thế, tôi tiếp tục bỏ ra thêm bảy năm sinh mạng, trở về để bầu bạn với em.
Ngày đầu tiên quay ngược thời gian, Lâm Lâm không cẩn thận đụng vào tôi, cuốn sách trong tay tôi rơi xuống đất.
Trong lòng tôi không khống chế được, xúc động muốn ôm lấy em.
Nhưng bây giờ chúng tôi học lớp mười hai, vẫn đang ở trong trường.
Nếu tôi làm thế, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho em.
Hơn nữa, tôi không biết em nghĩ thế nào về tôi, liệu rằng em có tình cảm với tôi hay không, không dám tiến lên.
Nếu tôi cứ đột ngột như vậy, em ghét tôi thì phải làm sao?
Sau đó, tôi không nhìn nổi cảnh em bị bắt nạt.
Tôi chuyển bàn đến bên cạnh em, nhất quyết không đổi.
Những người khác chọn chỗ ngồi, tôi sẽ ngồi ở đây.
Một lần, Lâm Lâm đột nhiên hỏi tôi, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?
Thật ra, tôi rất muốn nói với em, kiếp trước tôi cũng đối xử với em thế này, chỉ là em chưa từng nhận ra.
Tôi tủi thân chet luôn!
Một ngày nọ, Khương Tuyết nhờ tôi đi làm một chuyện.
Tôi nghĩ cô ta là bạn tốt của Lâm Lâm nên mới đồng ý giúp đỡ, vì thế hôm đó tôi đã không đưa Lâm Lâm về như thường lệ.
Thế nhưng sau khi hoàn thành, tôi vẫn lo lắng không yên.
Chính vì từng đánh mất em, vậy nên tôi mới cực kì sợ hãi.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Trong góc hẻm, tôi thấy một cây gậy sắp đánh xuống đầu em.
Lúc ấy tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy đến, dùng tay đỡ đòn.
Cây gậy đó đánh thẳng xuống cánh tay tôi.
Tôi không thấy đau, tôi chỉ sợ em bị tổn thương.
Lâm Lâm thông minh, em đã báo cảnh sát từ sớm.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tôi cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, đặc biệt là cánh tay sưng tấy.
Sau đó, tôi đi theo em, không rời nửa bước.
Tôi sợ mình chỉ vắng mặt chút thôi là em sẽ lại gặp phải nguy hiểm.
Tôi không thể để em rời khỏi tầm mắt của mình.
Nếu không phải tôi là đàn ông, tôi thật sự muốn vào nhà vệ sinh chung với em luôn.
Trong phim truyền hình có rất nhiều cảnh bắt nạt trong nhà vệ sinh mà!
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi cố ý bỏ ra hai tiếng leo núi, đến Vân Đài quán trên đỉnh núi.
Tôi xin một viên phật châu, kết hợp với dây đỏ lấy từ đạo quán, tự tay bện thành một vòng chỉ đỏ.
Trước đây, tôi không tin quỷ thần, nhưng vì em mà tôi tin, tôi rất mong chiếc vòng này thật sự linh nghiệm.
Sau khi thi đại học xong, nhìn trạng thái của em, chắc hẳn em làm bài không tệ.
Tôi rất mong được học chung một trường đại học với em, kết hôn và cùng em sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tôi rủ em đi du lịch với mình để giải khuây, thế nhưng em từ chối.
Em kể với tôi, thì ra kiếp trước, thành tích của em và cái chet của cha mẹ em đều do gia đình Khương Tuyết gây ra.
Tôi rất tức giận, tại sao em lại giấu tôi lâu như thế? Tôi chắc chắn sẽ đứng về phía em, giúp đỡ em mà?
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của em, tôi không thể tức giận nổi nữa.
Hôm đó, tôi đã hôn em.
Tình cảm che giấu suốt nhiều năm như vậy, tôi thật sự muốn trút hết ra.
Nhưng rồi tôi sợ sự thô lỗ của mình khiến em sợ hãi, nên chỉ dám hôn thật nhẹ nhàng.
Tìm thấy Lâm Lâm rồi, tôi tuyệt đối không thể để em rời đi nữa.
Lâm Lâm, anh sẽ dành trọn hai đời, cả kiếp trước và kiếp này để yêu em.
(Hết.)
Bình luận facebook