Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Vì ghen tị
Chu San San đi vào bên trong, cùng với hai vệ sĩ khác đi theo sau. Bên trong trống huơ trống hoác, chẳng có bóng người nào. Rõ ràng là đi theo lời chỉ dẫn mới tới đây, đám người kia bây giờ lại chẳng thấy đâu. Chu San San nhìn quanh quất, tìm kiếm, lại quay sang bảo vệ sĩ của mình: “Tìm kiếm xung quanh thử, sao lại không có bóng người thế này.”
Trực giác nhạy bén đã cảm nhận được có điều không hay, nhưng Chu San San vẫn tin kế hoạch của bản thân là hoàn hảo không chút sơ sót.
Hai tên vệ sĩ đi một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không tìm thấy gì mới quay lại báo với Chu San San: “Không tìm thấy bất cứ ai ở đây cả ạ.”
Chu San San nhíu mày. Chuyện này là sao? Sao lại không có người?
Cảm nhận được bên trong chắc chắn có vấn đề, Chu San San định quay người rời đi thì tiếng bước chân đã vang lên. Chu San San ngước mắt lên nhìn, là Giang Niệm Dương.
Giang Niệm Dương bước vào trong, đến trước mặt Chu San San khẽ nở nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.
Chu San San bây giờ mới hiểu, là cô ta thua rồi. Ngay từ đầu, mọi thứ đã đi sai hướng, cho dù có cố gắng cũng không có ích. Chu San San vẫn luôn muốn cố chấp tin tưởng, bản thân có thể tạo ra kì tích. Nhưng mà cô ta cuối cùng cũng hiểu rồi, đứng trước Giang Niệm Dương cô ta chỉ là một con kiến nhỏ bé không hơn không kém.
Chu San San thở dài, cũng không hề có ý định phản kháng thêm nữa. Bị bắt tại trận, cô ta có chối cũng không có ích.
“Anh đã biết tất cả ngay từ lúc đầu sao?”
Giang Niệm Dương kéo ghế, ngồi xuống, ngoắc tay ra hiệu. Người của anh cũng nhấc một cái ghế cho Chu San San. Chu San San ngồi xuống, đối diện với anh, thái độ vẫn bình tĩnh.
“Chu San San, tôi không nghĩ cô sẽ bình tĩnh đến thế. Là nói cô diễn quá giỏi, hay từ lúc bắt đầu cô đã che giấu tính cách thật sự của mình?”
Chu San San mà Giang Niệm Dương biết, là một tiểu thư đỏng đảnh, dù là bất cứ việc gì cũng làm mà không suy nghĩ. Nói trắng ra chính là một người không có não. Nhưng mà Chu San San của bây giờ lại khiến anh có chút xa lạ. Bình tĩnh và thản nhiên đến mức kì lạ. Giang Niệm Dương tự cho bản thân trước nay không nhìn lầm người, nhưng lần này lại khiến anh phải giật mình.
Chu San San mà trước nay anh biết, có thật là Chu San San hay không?
Chu San San nghiêng đầu, mỉm cười.
“Lúc trước hay bây giờ thì cũng đều là tôi. Thật ra chính tôi còn không biết đâu mới là bản thân, anh có nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.”
Giang Niệm Dương bật cười. Đối diện với một Chu San San sắc sảo thế này, vẫn là có chút không quen. Là anh đã quên mất, Chu San San có nói thế nào thì cũng là một người được giáo dục để trở thành người thừa kế Chu Gia. Cũng giống như anh, cô ta cũng là người được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ. Một người như thế, sao tâm tư lại có thể ngu dốt được cơ chứ.
Lí do mà Chu San San trước nay vẫn luôn giả vờ hành động tuỳ hứng, có lẽ là không muốn thể hiện bản thân quá nhiều. Chu Hoàng Quân là kẻ có lòng đố kị, tuyệt nhiên không ngoại trừ việc ông ta sẽ ghen tị với chính con gái của mình.
Lí do khác, có lẽ là Chu San San đang muốn tạo nên một tính cách khác để bảo vệ cho những yếu đuối của bản thân.
“Nếu vậy, tôi cũng không cần vòng vo thêm nữa chứ nhỉ? Chu San San, cô biết tôi không phải loại người có thể chịu thiệt. Cô động vào người nhà của tôi, tôi đương nhiên không thể thả cô đi.”
Chu San San trầm tư. Rơi vào tay anh, cô ta cũng không có ý định sẽ đòi hỏi sự tha thứ. Những gì cô ta làm, đâu phải có thể dễ dàng bỏ qua được.
“Chuyện lần trước ở núi tuyết, cũng là do cô làm đúng không?”
Chu San San không chối cãi, ngược lại gật đầu nhận tội rất dễ dàng.
“Không sai, là tôi. Chỉ tiếc là không thành công thôi.”
Giang Niệm Dương đập bàn, lớn giọng quát: “Chu San San, cô rốt cuộc là ghen ghét Lệ Du Huyên tới mức nào, cô ấy đã chọc gì đến cô đâu chứ?”
Chu San San ngước mắt nhìn anh. Đã tới bước đường này, Chu San San cũng không muốn giả dối thêm lời nào nữa. Có những lời vẫn luôn giấu trong lòng không nói ra, dẫu biết rằng có nói ra cũng không có ích nhưng nói ra được vẫn sẽ thoải mái hơn.
“Lệ Du Huyên ấy à, cô ta không chọc gì tôi hết. Tôi chỉ là ghét cô ta, ghét cái dáng vẻ hiền lương thục đức đó của cô ta. Ghét cô ta tại sao không cần cố gắng vẫn có thể có được mọi thứ tốt mà tôi cố gắng cách mấy cũng không có được.”
Nói về một góc độ nào đó, Chu San San cũng là một cô gái đáng thương. Cuộc sống của cô ta cũng không hề dễ dàng. Vì bên cạnh không có lấy một người thấu hiểu nên không tránh khỏi những lúc sẽ nảy sinh suy nghĩ tiêu cực. .
Chu San San là đáng thương, nhưng những việc cô ta làm cũng khiến cô ta đáng trách.
Trực giác nhạy bén đã cảm nhận được có điều không hay, nhưng Chu San San vẫn tin kế hoạch của bản thân là hoàn hảo không chút sơ sót.
Hai tên vệ sĩ đi một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không tìm thấy gì mới quay lại báo với Chu San San: “Không tìm thấy bất cứ ai ở đây cả ạ.”
Chu San San nhíu mày. Chuyện này là sao? Sao lại không có người?
Cảm nhận được bên trong chắc chắn có vấn đề, Chu San San định quay người rời đi thì tiếng bước chân đã vang lên. Chu San San ngước mắt lên nhìn, là Giang Niệm Dương.
Giang Niệm Dương bước vào trong, đến trước mặt Chu San San khẽ nở nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.
Chu San San bây giờ mới hiểu, là cô ta thua rồi. Ngay từ đầu, mọi thứ đã đi sai hướng, cho dù có cố gắng cũng không có ích. Chu San San vẫn luôn muốn cố chấp tin tưởng, bản thân có thể tạo ra kì tích. Nhưng mà cô ta cuối cùng cũng hiểu rồi, đứng trước Giang Niệm Dương cô ta chỉ là một con kiến nhỏ bé không hơn không kém.
Chu San San thở dài, cũng không hề có ý định phản kháng thêm nữa. Bị bắt tại trận, cô ta có chối cũng không có ích.
“Anh đã biết tất cả ngay từ lúc đầu sao?”
Giang Niệm Dương kéo ghế, ngồi xuống, ngoắc tay ra hiệu. Người của anh cũng nhấc một cái ghế cho Chu San San. Chu San San ngồi xuống, đối diện với anh, thái độ vẫn bình tĩnh.
“Chu San San, tôi không nghĩ cô sẽ bình tĩnh đến thế. Là nói cô diễn quá giỏi, hay từ lúc bắt đầu cô đã che giấu tính cách thật sự của mình?”
Chu San San mà Giang Niệm Dương biết, là một tiểu thư đỏng đảnh, dù là bất cứ việc gì cũng làm mà không suy nghĩ. Nói trắng ra chính là một người không có não. Nhưng mà Chu San San của bây giờ lại khiến anh có chút xa lạ. Bình tĩnh và thản nhiên đến mức kì lạ. Giang Niệm Dương tự cho bản thân trước nay không nhìn lầm người, nhưng lần này lại khiến anh phải giật mình.
Chu San San mà trước nay anh biết, có thật là Chu San San hay không?
Chu San San nghiêng đầu, mỉm cười.
“Lúc trước hay bây giờ thì cũng đều là tôi. Thật ra chính tôi còn không biết đâu mới là bản thân, anh có nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.”
Giang Niệm Dương bật cười. Đối diện với một Chu San San sắc sảo thế này, vẫn là có chút không quen. Là anh đã quên mất, Chu San San có nói thế nào thì cũng là một người được giáo dục để trở thành người thừa kế Chu Gia. Cũng giống như anh, cô ta cũng là người được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ. Một người như thế, sao tâm tư lại có thể ngu dốt được cơ chứ.
Lí do mà Chu San San trước nay vẫn luôn giả vờ hành động tuỳ hứng, có lẽ là không muốn thể hiện bản thân quá nhiều. Chu Hoàng Quân là kẻ có lòng đố kị, tuyệt nhiên không ngoại trừ việc ông ta sẽ ghen tị với chính con gái của mình.
Lí do khác, có lẽ là Chu San San đang muốn tạo nên một tính cách khác để bảo vệ cho những yếu đuối của bản thân.
“Nếu vậy, tôi cũng không cần vòng vo thêm nữa chứ nhỉ? Chu San San, cô biết tôi không phải loại người có thể chịu thiệt. Cô động vào người nhà của tôi, tôi đương nhiên không thể thả cô đi.”
Chu San San trầm tư. Rơi vào tay anh, cô ta cũng không có ý định sẽ đòi hỏi sự tha thứ. Những gì cô ta làm, đâu phải có thể dễ dàng bỏ qua được.
“Chuyện lần trước ở núi tuyết, cũng là do cô làm đúng không?”
Chu San San không chối cãi, ngược lại gật đầu nhận tội rất dễ dàng.
“Không sai, là tôi. Chỉ tiếc là không thành công thôi.”
Giang Niệm Dương đập bàn, lớn giọng quát: “Chu San San, cô rốt cuộc là ghen ghét Lệ Du Huyên tới mức nào, cô ấy đã chọc gì đến cô đâu chứ?”
Chu San San ngước mắt nhìn anh. Đã tới bước đường này, Chu San San cũng không muốn giả dối thêm lời nào nữa. Có những lời vẫn luôn giấu trong lòng không nói ra, dẫu biết rằng có nói ra cũng không có ích nhưng nói ra được vẫn sẽ thoải mái hơn.
“Lệ Du Huyên ấy à, cô ta không chọc gì tôi hết. Tôi chỉ là ghét cô ta, ghét cái dáng vẻ hiền lương thục đức đó của cô ta. Ghét cô ta tại sao không cần cố gắng vẫn có thể có được mọi thứ tốt mà tôi cố gắng cách mấy cũng không có được.”
Nói về một góc độ nào đó, Chu San San cũng là một cô gái đáng thương. Cuộc sống của cô ta cũng không hề dễ dàng. Vì bên cạnh không có lấy một người thấu hiểu nên không tránh khỏi những lúc sẽ nảy sinh suy nghĩ tiêu cực. .
Chu San San là đáng thương, nhưng những việc cô ta làm cũng khiến cô ta đáng trách.
Bình luận facebook