Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Lệ Du Huyên mất tích rồi?
Nhưng Chu Cẩn nào có dễ dàng nuốt cục tức này. Chiều hôm đó tăng ca, Lệ Du Huyên không cách nào đến đón Tiểu Lục và Tiểu Kiệt, chỉ đành nhờ Mạc Linh đến đón hộ cô. Tăng ca mãi đến tận tối, người trong văn phòng đều về hết, chỉ còn mình cô cố gắng làm cho xong phần văn kiện.
Lệ Du Huyên mỗi ngày đều nhận rất nhiều công việc, chỉ muốn cuối tháng có thể lãnh thêm một chút tiền thưởng chuyên cần. Vì thế đoạn thời gian cuối tháng thế này là cô ngày nào cũng về muộn.
Chu Cẩn nhìn thấy trong văn phòn chỉ còn mình cô, trong đầu liền nảy ra ý xấu. Cô ta ra khỏi còn khoá cửa văn phòng lại, đem chìa khoá giấu đi.
Lệ Du Huyên say sưa làm việc, căn bản không hề biết.
Mãi đến tận tám giờ tối, cô mới làm xong việc. Lúc này đột nhiên toà nhà lại ngắt đèn. Cả căn phòng đều tối om hết cả.
“Trời ơi! Không phải là bảo vệ tưởng rằng công ty về hết rồi nên ngắt đèn đó chứ? Mình tăng ca muộn quá sao?”
Lệ Du Huyên mở điện thoại lên để có chút ánh sáng, muốn gọi đến phòng bảo vệ thì xui xẻo là điện thoại lại hết pin mà sập nguồn. Hôm nay bận rộn quá nên cô không nhớ sạc điện thoại. Thế này thì chết rồi!
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối tìm đến cửa ra vào.
Nhưng cô dùng mọi cách cũng không sao mở được cửa. Tối om thế này lại càng thêm bất tiện, không thể tìm được cái gì để mở khoá cửa.
“Rốt cuộc là ai đã khoá cửa lại vậy nè, không nhìn thấy bên trong còn có người sao chứ! Thật là!”
Cô không sợ tối nhưng mà cô sợ đói cơ. Lệ Du Huyên từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn bữa nào, còn định về nhà ăn cơm với Tiểu Lục lại xui xẻo bị nhốt ở đây. Cô thật sự là đói meo rồi!
Lúc này, Giang Niệm Dương vừa mới từ chỗ đối tác làm xong việc, đang trên đường về nhà. Đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi đến của Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, giờ nào rồi con còn chưa ngủ sao?”
Tiểu Lục nghe thấy giọng anh liền đáp lại, trong giọng nói còn nghe ra vẻ lo lắng.
“Chú đẹp trai, công ty đã tan làm chưa ạ? Sao mẹ cháu vẫn chưa về? Cháu gọi cho mẹ mấy cuộc rồi mà mẹ không bắt máy, bình thường mẹ có tăng ca cũng không về muộn thế đâu. Cháu sợ mẹ cháu gặp chuyện gì rồi, chú tìm mẹ giúp cháu được không?”
Giang Niệm Dương nhìn đồng hồ. Giờ này rồi, công ty đã tan ca từ sớm. Cho dù có tăng ca thì giờ này cũng phải về rồi, vậy mà cô vẫn chưa về. Nếu thế thì thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Được, Tiểu Lục con đừng lo lắng. Chú bây giờ sẽ lập tức tìm mẹ của con. Khi nào chú tìm được, sẽ gọi lại cho con.”
Sau khi cúp máy, Giang Niệm Dương quyết định cho xe quay lại công ty. Có lẽ nên bắt đầu tìm kiếm cô ở đó trước. Người phụ nữ này, không lúc nào khiến người khác yên tâm được mà!
Lúc này, Lệ Du Huyên đang ngồi một góc trong văn phòng. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhiệt độ buổi tối càng xuống thấp rồi. Lệ Du Huyên vừa đói vừa lạnh, cô đã sắp không giữ được tỉnh táo nữa. Hiện tại không còn sức để tìm cách thoát ra nữa, có lẽ cứ ngồi đây chờ xem vận may có đến hay không. Nếu thật sự không đến, có lẽ cô sẽ chết ngay hôm nay mất thôi.
Lệ Du Huyên đang ôm lấy thân thể run rẩy của mình thì nghe tiếng gọi bên ngoài. Là đang gọi tên cô sao? Có người đến tìm cô rồi.
“Tôi… ở đây này!”
Lệ Du Huyên cố gắng dùng sức gào lên, nhưng cô thật sự không còn bao nhiêu sức lực nữa. Giang Niệm Dương ở ngoài hành lang căn bản không nghe được. Anh có cảm giác đang ở rất gần cô, nhưng lại không biết là cô đang ở đâu.
Lệ Du Huyên nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa dần. Không được, cứ như thế thì cô sẽ không thể nào thoát ra được. Phải gây sự chua ý để người bên ngoài biết cô đang ở trong này mới được.
Lệ Du Huyên cố gắng rướn người, xô ngã một cái ghế, rồi lại đem đống tài liệu trên bàn cũng quăng xuống đất.
Lúc này, tiếng động mới đủ lớn để Giang Niệm Dương nghe. Anh lập tức xác định được nơi phát ra tiếng động, chạy đến trước cửa văn phòng.
Lục Thành ra sức vặn tay nắm cửa nhưng không được, cậu ta quay lại nói với anh: “Tiên sinh, cửa này bị khoá rồi. Để tôi tìm bảo vệ lấy chìa khoá.”
Giang Niệm Dương không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy. Lệ Du Huyên bị nhốt ở đây, không rõ tình hình hiện tại thế nào. Anh căn bản là không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Để tôi, cậu tránh sang một bên đi.”
Giang Niệm Dương đẩy Lục Thành ra một bên, sau đó dùng hết sức đạp tung cánh cửa ra.
Anh vội vàng chạy vào tìm. Lục Thành cũng mở đèn pin lên. Bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy Lệ Du Huyên đang ngồi ở dưới sàn, có dấu hiệu sắp ngất đi. Giang Niệm Dương không nói nhiều, lập tức bế bổng cô lên.
Cả hai gấp rút chạy xe đến bệnh viện. Cả đoạn đường anh cứ lay người cô, muốn giữ cho cô tỉnh táo.
Dáng vẻ Giang Niệm Dương lo lắng như vậy, rất lâu rồi Lục Thành mới thấy lại.
Lệ Du Huyên mỗi ngày đều nhận rất nhiều công việc, chỉ muốn cuối tháng có thể lãnh thêm một chút tiền thưởng chuyên cần. Vì thế đoạn thời gian cuối tháng thế này là cô ngày nào cũng về muộn.
Chu Cẩn nhìn thấy trong văn phòn chỉ còn mình cô, trong đầu liền nảy ra ý xấu. Cô ta ra khỏi còn khoá cửa văn phòng lại, đem chìa khoá giấu đi.
Lệ Du Huyên say sưa làm việc, căn bản không hề biết.
Mãi đến tận tám giờ tối, cô mới làm xong việc. Lúc này đột nhiên toà nhà lại ngắt đèn. Cả căn phòng đều tối om hết cả.
“Trời ơi! Không phải là bảo vệ tưởng rằng công ty về hết rồi nên ngắt đèn đó chứ? Mình tăng ca muộn quá sao?”
Lệ Du Huyên mở điện thoại lên để có chút ánh sáng, muốn gọi đến phòng bảo vệ thì xui xẻo là điện thoại lại hết pin mà sập nguồn. Hôm nay bận rộn quá nên cô không nhớ sạc điện thoại. Thế này thì chết rồi!
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối tìm đến cửa ra vào.
Nhưng cô dùng mọi cách cũng không sao mở được cửa. Tối om thế này lại càng thêm bất tiện, không thể tìm được cái gì để mở khoá cửa.
“Rốt cuộc là ai đã khoá cửa lại vậy nè, không nhìn thấy bên trong còn có người sao chứ! Thật là!”
Cô không sợ tối nhưng mà cô sợ đói cơ. Lệ Du Huyên từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn bữa nào, còn định về nhà ăn cơm với Tiểu Lục lại xui xẻo bị nhốt ở đây. Cô thật sự là đói meo rồi!
Lúc này, Giang Niệm Dương vừa mới từ chỗ đối tác làm xong việc, đang trên đường về nhà. Đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi đến của Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, giờ nào rồi con còn chưa ngủ sao?”
Tiểu Lục nghe thấy giọng anh liền đáp lại, trong giọng nói còn nghe ra vẻ lo lắng.
“Chú đẹp trai, công ty đã tan làm chưa ạ? Sao mẹ cháu vẫn chưa về? Cháu gọi cho mẹ mấy cuộc rồi mà mẹ không bắt máy, bình thường mẹ có tăng ca cũng không về muộn thế đâu. Cháu sợ mẹ cháu gặp chuyện gì rồi, chú tìm mẹ giúp cháu được không?”
Giang Niệm Dương nhìn đồng hồ. Giờ này rồi, công ty đã tan ca từ sớm. Cho dù có tăng ca thì giờ này cũng phải về rồi, vậy mà cô vẫn chưa về. Nếu thế thì thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Được, Tiểu Lục con đừng lo lắng. Chú bây giờ sẽ lập tức tìm mẹ của con. Khi nào chú tìm được, sẽ gọi lại cho con.”
Sau khi cúp máy, Giang Niệm Dương quyết định cho xe quay lại công ty. Có lẽ nên bắt đầu tìm kiếm cô ở đó trước. Người phụ nữ này, không lúc nào khiến người khác yên tâm được mà!
Lúc này, Lệ Du Huyên đang ngồi một góc trong văn phòng. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhiệt độ buổi tối càng xuống thấp rồi. Lệ Du Huyên vừa đói vừa lạnh, cô đã sắp không giữ được tỉnh táo nữa. Hiện tại không còn sức để tìm cách thoát ra nữa, có lẽ cứ ngồi đây chờ xem vận may có đến hay không. Nếu thật sự không đến, có lẽ cô sẽ chết ngay hôm nay mất thôi.
Lệ Du Huyên đang ôm lấy thân thể run rẩy của mình thì nghe tiếng gọi bên ngoài. Là đang gọi tên cô sao? Có người đến tìm cô rồi.
“Tôi… ở đây này!”
Lệ Du Huyên cố gắng dùng sức gào lên, nhưng cô thật sự không còn bao nhiêu sức lực nữa. Giang Niệm Dương ở ngoài hành lang căn bản không nghe được. Anh có cảm giác đang ở rất gần cô, nhưng lại không biết là cô đang ở đâu.
Lệ Du Huyên nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa dần. Không được, cứ như thế thì cô sẽ không thể nào thoát ra được. Phải gây sự chua ý để người bên ngoài biết cô đang ở trong này mới được.
Lệ Du Huyên cố gắng rướn người, xô ngã một cái ghế, rồi lại đem đống tài liệu trên bàn cũng quăng xuống đất.
Lúc này, tiếng động mới đủ lớn để Giang Niệm Dương nghe. Anh lập tức xác định được nơi phát ra tiếng động, chạy đến trước cửa văn phòng.
Lục Thành ra sức vặn tay nắm cửa nhưng không được, cậu ta quay lại nói với anh: “Tiên sinh, cửa này bị khoá rồi. Để tôi tìm bảo vệ lấy chìa khoá.”
Giang Niệm Dương không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy. Lệ Du Huyên bị nhốt ở đây, không rõ tình hình hiện tại thế nào. Anh căn bản là không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Để tôi, cậu tránh sang một bên đi.”
Giang Niệm Dương đẩy Lục Thành ra một bên, sau đó dùng hết sức đạp tung cánh cửa ra.
Anh vội vàng chạy vào tìm. Lục Thành cũng mở đèn pin lên. Bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy Lệ Du Huyên đang ngồi ở dưới sàn, có dấu hiệu sắp ngất đi. Giang Niệm Dương không nói nhiều, lập tức bế bổng cô lên.
Cả hai gấp rút chạy xe đến bệnh viện. Cả đoạn đường anh cứ lay người cô, muốn giữ cho cô tỉnh táo.
Dáng vẻ Giang Niệm Dương lo lắng như vậy, rất lâu rồi Lục Thành mới thấy lại.
Bình luận facebook